Chương 404
Dật Danh
25/10/2021
“Vâng.”
Phong Thiên Tuyết bị trói không biết bao lâu, tay chân cứng đờ. Cô giãy dụa không ngừng, cổ tay cổ chân đau như lửa đốt, sắp bị dây vải cứa đứt.
Cuối cùng cô từ bỏ việc giãy dụa, giữ cho mình chút sức lực.
Bên ngoài rất yên tĩnh, không có bất kỳ tiếng động nào.
Đại khái là vệ sĩ và người làm đều biết Dạ Chấn Đình đang tức giận nên không ai dám chọc anh.
Điện thoại Phong Thiên Tuyết vang lên, là Sở Tử Mặc gọi đến.
Cô nhúc nhích cánh tay, muốn nghe điện thoại nhưng không với tới, chỉ có thể trở mắt nhìn điện thoại tự tắt máy.
Một lúc lâu sau, ngoài cửa có ánh đèn chuyển động, lòng cô vui vẻ, cô biết Sở Tử Mặc đang ra hiệu cho cô.
Cô rất muốn trả lời lại nhưng miệng bị chặn, không thể phát ra âm thanh gì.
Cô cố gắng quay cuồng muốn rung giường hoặc làm rớt bình hoa trên đầu giường, ra hiệu cho anh ta nhưng không có tác dụng gì.
Giường rất chắc chắn, tay cô cũng bị trói rất chặt.
Hoàn toàn không thể vùng ra được, cũng không thể động vào những thứ khác.
Hơn nữa đúng lúc này đèn chợt tắt…
Ngay sau đó tiếng xe khởi động vang lên, họ đi rồi sao?
Lòng Phong Thiên Tuyết sốt ruột như lửa đốt, miệng phát ra tiếng ưm ưm muốn giữ họ lại…
Nhưng xe không hề ngừng lại, đã đi rồi.
Phong Thiên Tuyết tuyệt vọng nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, dường như sắp sụp đổ.
“Cốc cốc!” Bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa, ngay sau đó Lôi Vũ mở cửa bước vào.
“Ưm ưm..” Phong Thiên Tuyết như thấy cứu tinh, vội xin cô ấy giúp đỡ.
Lôi Vũ mở đèn, đẩy xe thuốc đến, lấy mảnh vải che miệng cô ra.
“Bác sĩ Lôi, thả tôi ra đi” Phong Thiên Tuyết vội xin giúp đỡ.
“Không có sự cho phép của Dạ Vương, tôi không thể thả cô ra được.”
Lôi Vũ cầm chiếc ly cắm ống hút lên, đút cô uống nước.
Phong Thiên Tuyết uống vài ngụm rồi sốt ruột nói: “Bác sĩ Lôi, cô thả tôi ra đi, cầu xin cô..”
“Cô Phong, tôi khuyên cô đừng nên giãy dụa không biết sợ nữa, cô không đầu lại Dạ Vương đầu” Lôi Vũ khẽ khuyên, “Cô càng phản kháng, càng muốn chạy trốn, anh ấy sẽ càng không để cô đi, hơn nữa cô làm vậy, không những làm bản thân cô bị thương mà còn liên luỵ đến những người khác.”
Phong Thiên Tuyết bị trói không biết bao lâu, tay chân cứng đờ. Cô giãy dụa không ngừng, cổ tay cổ chân đau như lửa đốt, sắp bị dây vải cứa đứt.
Cuối cùng cô từ bỏ việc giãy dụa, giữ cho mình chút sức lực.
Bên ngoài rất yên tĩnh, không có bất kỳ tiếng động nào.
Đại khái là vệ sĩ và người làm đều biết Dạ Chấn Đình đang tức giận nên không ai dám chọc anh.
Điện thoại Phong Thiên Tuyết vang lên, là Sở Tử Mặc gọi đến.
Cô nhúc nhích cánh tay, muốn nghe điện thoại nhưng không với tới, chỉ có thể trở mắt nhìn điện thoại tự tắt máy.
Một lúc lâu sau, ngoài cửa có ánh đèn chuyển động, lòng cô vui vẻ, cô biết Sở Tử Mặc đang ra hiệu cho cô.
Cô rất muốn trả lời lại nhưng miệng bị chặn, không thể phát ra âm thanh gì.
Cô cố gắng quay cuồng muốn rung giường hoặc làm rớt bình hoa trên đầu giường, ra hiệu cho anh ta nhưng không có tác dụng gì.
Giường rất chắc chắn, tay cô cũng bị trói rất chặt.
Hoàn toàn không thể vùng ra được, cũng không thể động vào những thứ khác.
Hơn nữa đúng lúc này đèn chợt tắt…
Ngay sau đó tiếng xe khởi động vang lên, họ đi rồi sao?
Lòng Phong Thiên Tuyết sốt ruột như lửa đốt, miệng phát ra tiếng ưm ưm muốn giữ họ lại…
Nhưng xe không hề ngừng lại, đã đi rồi.
Phong Thiên Tuyết tuyệt vọng nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, dường như sắp sụp đổ.
“Cốc cốc!” Bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa, ngay sau đó Lôi Vũ mở cửa bước vào.
“Ưm ưm..” Phong Thiên Tuyết như thấy cứu tinh, vội xin cô ấy giúp đỡ.
Lôi Vũ mở đèn, đẩy xe thuốc đến, lấy mảnh vải che miệng cô ra.
“Bác sĩ Lôi, thả tôi ra đi” Phong Thiên Tuyết vội xin giúp đỡ.
“Không có sự cho phép của Dạ Vương, tôi không thể thả cô ra được.”
Lôi Vũ cầm chiếc ly cắm ống hút lên, đút cô uống nước.
Phong Thiên Tuyết uống vài ngụm rồi sốt ruột nói: “Bác sĩ Lôi, cô thả tôi ra đi, cầu xin cô..”
“Cô Phong, tôi khuyên cô đừng nên giãy dụa không biết sợ nữa, cô không đầu lại Dạ Vương đầu” Lôi Vũ khẽ khuyên, “Cô càng phản kháng, càng muốn chạy trốn, anh ấy sẽ càng không để cô đi, hơn nữa cô làm vậy, không những làm bản thân cô bị thương mà còn liên luỵ đến những người khác.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.