Chương 427
Dật Danh
25/10/2021
Phong Thiên Tuyết cũng uống hết rượu trong ly, cô hít sâu một hơi rồi thở ra, nói với giọng cảm thán: “Rượu này mạnh quá
“Tối nay có thể uống nhiều một chút”
Dạ Chẩn Đình vui vẻ nhìn dáng vẻ ngà ngà say của cô, gương mặt đỏ bừng khiến người ta say mê, ánh mắt lấp lánh, long lanh như sắp tràn ra nước.
“Không được.” Phong Thiên Tuyết sờ gương mặt nóng rực của mình, “Tửu lượng của tôi rất kém, cũng không biết thưởng thức rượu cho lắm, uống mấy ly là đã say, lúc say sẽ nói lải nhải..”
“Ừm, tôi từng thấy rồi!”
Dạ Chẩn Đình nhớ tới dáng vẻ say rượu lần trước của cô, nhiệt tình mà chủ động, quấn lấy người anh như một ngọn lửa đang cháy rừng rực, khiến anh say mê không muốn buông tay.
Yết hầu của anh khẽ chuyển động, dục vọng u tối trong ánh mắt đang bắt đầu trào dâng…
“Nhìn gì vậy..” Phong Thiên Tuyết hơi mất tự nhiên.
Lúc này, giám đốc đích thân bưng bữa tối thịnh soạn kiểu Pháp đến.
Phong Thiên Tuyết hỏi: “Có chuẩn bị bánh ngọt không?”
“Không ạ, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay” Giám đốc phản ứng rất nhanh.
“Không cần.” Dạ Chấn Đình giơ tay lên, “Lui ra hết đi.”
“Vâng.” Giám đốc cuống quít lui ra.
Trong nhà hàng rộng lớn như vậy chỉ còn lại hai người họ đang yên tĩnh dùng com.
Tiếng đàn piano lãng mạn và du dương nhẹ nhàng vang vọng trong nhà hàng, cùng với hương thơm của rượu vang đỏ và đồ ăn ngon càng tô điểm thêm cho buổi tối lãng mạn này.
“Tại sao không để họ chuẩn bị bánh ngọt? Như vậy chẳng có cảm giác nghi thức gì cả.” Phong Thiên Tuyết nhẹ giọng hỏi.
“Không cần” Dạ Chấn Đình rót cho mình nửa ly rượu đỏ.
“Nhưng tôi cũng không chuẩn bị quà sinh nhật” Phong Thiên Tuyết thấy hơi bất an.
“Cô chính là món quà tuyệt vời nhất!”
Ánh mắt Dạ Chấn Đình mập mờ như lửa, anh lại rót cho cô nửa ly rượu…
“Tôi không uống được nữa..” Mặt Phong Thiên Tuyết đã hơi đỏ.
“Uống say cũng không sao, có tôi ở đây rồi”
Dạ Chẩn Đình lại bắt đầu uống rượu, thức ăn trên bàn vẫn còn nguyên như cũ.
“Tối nay có thể uống nhiều một chút”
Dạ Chẩn Đình vui vẻ nhìn dáng vẻ ngà ngà say của cô, gương mặt đỏ bừng khiến người ta say mê, ánh mắt lấp lánh, long lanh như sắp tràn ra nước.
“Không được.” Phong Thiên Tuyết sờ gương mặt nóng rực của mình, “Tửu lượng của tôi rất kém, cũng không biết thưởng thức rượu cho lắm, uống mấy ly là đã say, lúc say sẽ nói lải nhải..”
“Ừm, tôi từng thấy rồi!”
Dạ Chẩn Đình nhớ tới dáng vẻ say rượu lần trước của cô, nhiệt tình mà chủ động, quấn lấy người anh như một ngọn lửa đang cháy rừng rực, khiến anh say mê không muốn buông tay.
Yết hầu của anh khẽ chuyển động, dục vọng u tối trong ánh mắt đang bắt đầu trào dâng…
“Nhìn gì vậy..” Phong Thiên Tuyết hơi mất tự nhiên.
Lúc này, giám đốc đích thân bưng bữa tối thịnh soạn kiểu Pháp đến.
Phong Thiên Tuyết hỏi: “Có chuẩn bị bánh ngọt không?”
“Không ạ, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay” Giám đốc phản ứng rất nhanh.
“Không cần.” Dạ Chấn Đình giơ tay lên, “Lui ra hết đi.”
“Vâng.” Giám đốc cuống quít lui ra.
Trong nhà hàng rộng lớn như vậy chỉ còn lại hai người họ đang yên tĩnh dùng com.
Tiếng đàn piano lãng mạn và du dương nhẹ nhàng vang vọng trong nhà hàng, cùng với hương thơm của rượu vang đỏ và đồ ăn ngon càng tô điểm thêm cho buổi tối lãng mạn này.
“Tại sao không để họ chuẩn bị bánh ngọt? Như vậy chẳng có cảm giác nghi thức gì cả.” Phong Thiên Tuyết nhẹ giọng hỏi.
“Không cần” Dạ Chấn Đình rót cho mình nửa ly rượu đỏ.
“Nhưng tôi cũng không chuẩn bị quà sinh nhật” Phong Thiên Tuyết thấy hơi bất an.
“Cô chính là món quà tuyệt vời nhất!”
Ánh mắt Dạ Chấn Đình mập mờ như lửa, anh lại rót cho cô nửa ly rượu…
“Tôi không uống được nữa..” Mặt Phong Thiên Tuyết đã hơi đỏ.
“Uống say cũng không sao, có tôi ở đây rồi”
Dạ Chẩn Đình lại bắt đầu uống rượu, thức ăn trên bàn vẫn còn nguyên như cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.