Chương 69
Dật Danh
20/10/2021
“Chú ngốc thế, Tiểu Tứ Bảo chính là con vẹt nhà chúng cháu!”
Lúc này, ở một góc sân vận động, Long Long cũng nói cầu y như anh trai mình với một người đàn ông mặc đồ đen khác.
“Cháu nói là con chip đó đã bị con vẹt nhà cháu nuốt vào bụng à?” Người đàn ông mặc đồ đen nhíu mày lại.
“Đúng vậy.” Long Long gật đầu, sau đó miêu tả một cách rất sinh động.
“Sau khi nuốt con chip đó vào bụng thì nó chẳng chịu ăn gì cả, còn bị stress, cứ tự nhổ lông mình suốt”
“Cháu, mẹ cháu, bà và Tam Bảo đã cùng nhau đưa nó đi gặp bác sĩ rồi, bác sĩ nói là nó bị khó tiêu, cho nó uống thuốc hỗ trợ tiêu hóa rồi. Đợi khi nào nó ị được là xong.”
“Vậy nên bây giờ ngày nào cháu cũng theo dõi phân của nó xem liệu nó có ị ra được cái thứ màu vàng đó ra không.”
“Nó ị ra chưa?” Người đàn ông mặc đồ đen vội vàng hỏi.
Long Long lấy một chiếc hộp nhỏ ra khỏi cái túi cậu xách bên người, đưa cho gã: “Chú tự xem đi.”
Người đàn ông mặc đồ đen cầm hộp, bên trong là thứ gì đó được gói cẩn thận bằng giấy bọc quà sặc sỡ.
Người này mừng thầm trong lòng, vội vàng xé mở phần giấy gói bên ngoài…
Bên trong vẫn còn một lớp giấy khác, gã sốt ruột đến mức toát cả mồ hôi, vội vàng xé hết mấy lớp giấy ra, nhưng khi mở ra xem thì hóa ra chỉ có một đống… phân và nước tiểu!
“Đây là..” Người đàn ông mặc đồ đen nhìn chằm chằm vào đống phân và nước tiểu, khóe miệng gã hơi giật giật.
“Cháu sợ lúc cháu không ở nhà thì nó lại ị ra thứ màu vàng đó, rồi bà ở nhà không biết lại tưởng đó là bánh, ném đi. Vậy nên sáng sớm nào cháu cũng gói hết phân và nước tiểu của nó mang đến trường, kiểm tra thật kỹ từng chút một..”
Long Long quay sang cái cây bên cạnh, tìm ra một que gỗ, rồi cậu bé ngồi xổm xuống, bắt đầu ngồi kiểm tra đống phân và nước tiểu kia.
“Bỏ đi, để tôi làm”
Người mặc đồ đen cầm que gỗ rồi bắt đầu bởi bới đống phân và nước tiểu, chỉ thoáng cái anh ta đã làm gãy chiếc que gỗ.
“Ấy..” Người đàn ông mặc đồ đen bó tay.
“Phiền quá!” Long Long lại cúi xuống, chuẩn bị tìm chiếc que khác.
Nhưng người mặc đồ đen kia đã không thể chờ nổi nữa rồi, gã dùng luôn tay mình để bới đống phân và nước tiểu đó ra, trừ mấy hạt dưa chưa tiêu hóa xong thì trong đó cũng chẳng có gì khác cả.
Gương mặt người đàn ông áo đen kia lập tức tối sầm lại, gã nhìn Long Long như sắp ăn tươi nuốt sống cậu đến nơi rồi: “Cháu đang trêu chú đấy à?”.
Lúc này, ở một góc sân vận động, Long Long cũng nói cầu y như anh trai mình với một người đàn ông mặc đồ đen khác.
“Cháu nói là con chip đó đã bị con vẹt nhà cháu nuốt vào bụng à?” Người đàn ông mặc đồ đen nhíu mày lại.
“Đúng vậy.” Long Long gật đầu, sau đó miêu tả một cách rất sinh động.
“Sau khi nuốt con chip đó vào bụng thì nó chẳng chịu ăn gì cả, còn bị stress, cứ tự nhổ lông mình suốt”
“Cháu, mẹ cháu, bà và Tam Bảo đã cùng nhau đưa nó đi gặp bác sĩ rồi, bác sĩ nói là nó bị khó tiêu, cho nó uống thuốc hỗ trợ tiêu hóa rồi. Đợi khi nào nó ị được là xong.”
“Vậy nên bây giờ ngày nào cháu cũng theo dõi phân của nó xem liệu nó có ị ra được cái thứ màu vàng đó ra không.”
“Nó ị ra chưa?” Người đàn ông mặc đồ đen vội vàng hỏi.
Long Long lấy một chiếc hộp nhỏ ra khỏi cái túi cậu xách bên người, đưa cho gã: “Chú tự xem đi.”
Người đàn ông mặc đồ đen cầm hộp, bên trong là thứ gì đó được gói cẩn thận bằng giấy bọc quà sặc sỡ.
Người này mừng thầm trong lòng, vội vàng xé mở phần giấy gói bên ngoài…
Bên trong vẫn còn một lớp giấy khác, gã sốt ruột đến mức toát cả mồ hôi, vội vàng xé hết mấy lớp giấy ra, nhưng khi mở ra xem thì hóa ra chỉ có một đống… phân và nước tiểu!
“Đây là..” Người đàn ông mặc đồ đen nhìn chằm chằm vào đống phân và nước tiểu, khóe miệng gã hơi giật giật.
“Cháu sợ lúc cháu không ở nhà thì nó lại ị ra thứ màu vàng đó, rồi bà ở nhà không biết lại tưởng đó là bánh, ném đi. Vậy nên sáng sớm nào cháu cũng gói hết phân và nước tiểu của nó mang đến trường, kiểm tra thật kỹ từng chút một..”
Long Long quay sang cái cây bên cạnh, tìm ra một que gỗ, rồi cậu bé ngồi xổm xuống, bắt đầu ngồi kiểm tra đống phân và nước tiểu kia.
“Bỏ đi, để tôi làm”
Người mặc đồ đen cầm que gỗ rồi bắt đầu bởi bới đống phân và nước tiểu, chỉ thoáng cái anh ta đã làm gãy chiếc que gỗ.
“Ấy..” Người đàn ông mặc đồ đen bó tay.
“Phiền quá!” Long Long lại cúi xuống, chuẩn bị tìm chiếc que khác.
Nhưng người mặc đồ đen kia đã không thể chờ nổi nữa rồi, gã dùng luôn tay mình để bới đống phân và nước tiểu đó ra, trừ mấy hạt dưa chưa tiêu hóa xong thì trong đó cũng chẳng có gì khác cả.
Gương mặt người đàn ông áo đen kia lập tức tối sầm lại, gã nhìn Long Long như sắp ăn tươi nuốt sống cậu đến nơi rồi: “Cháu đang trêu chú đấy à?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.