Thiên Tai Tận Thế: Ta Dựa Không Gian Nằm Thẳng

Chương 14:

Dạ Dạ Sanh Ca Nhi

18/11/2024

Cô đã đặt đồ ăn chín của quán cơm nhỏ trong năm ngày, có một nghìn năm trăm suất cơm hộp, bốn năm nghìn suất đồ ăn đóng gói riêng.

Khi rảnh rỗi, cô cũng mua một số đồ ăn vặt bỏ vào không gian.

Vài ngày sau, các đơn hàng trên mạng lần lượt được giao đến, Cố Loan cất hết vào không gian.

Bây giờ tiền đã tiêu hết, cô phải bắt đầu kiếm tiền, còn phải kiếm thật nhiều tiền.

Mở mắt ra, trong mắt Cố Loan mang theo vẻ lạnh lùng.

Hôm qua cô đã chọn được người, người này tên là Lâm Hoài, là một phú nhị đại, cũng là một người mê mệt tận thế.

Lâm Hoài năm nay ba mươi tuổi, là con trai út của Lâm thị và Phục Thị.

Cả người không làm nên trò trống gì, vì tin chắc rằng tận thế sẽ đến, là một người mê tận thế đến tận xương tủy.

Những người mê tận thế có tiền thường sẽ có những suy nghĩ và hành động kỳ quái, chẳng hạn như tích trữ đồ đạc, tích trữ một đống đồ tốt.

Cũng chính vì những điều này, Lâm Hoài trong thời tận thế dựa vào số hàng tích trữ đã chiêu mộ một nhóm lớn người làm nhiều điều ác, không biết đã hại chết bao nhiêu người.

Năm thứ hai sau tận thế, Cố Loan đến Phục Thị, bị người của Lâm Hoài bắt giữ, nhốt chung với một nhóm người.



Cô ở trong địa bàn của Lâm Hoài ba tháng, chịu không ít giày vò.

Tiếc là với năng lực lúc đó của cô, muốn chống lại Lâm Hoài chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Cô vốn tưởng rằng mình sẽ chết ở địa bàn của Lâm Hoài nhưng trời không tuyệt đường người, một đội quân nhân lén lút xâm nhập vào địa bàn của Lâm Hoài, dùng sức mạnh tuyệt đối bắn chết Lâm Hoài trong đêm mưa.

Lúc đó, vì bị tra tấn hành hạ, cả người cô gầy trơ xương.

Cô đứng trong đám người bị hại, hứng chịu mưa gió bão bùng, ánh mắt dừng trên người đội quân nhân, nhìn thấy chính khí trên người họ, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ.

Đợi đến khi Lâm Hoài chết, cô lại nhìn thấy từng kho hàng được xe tải lớn chở ra.

Lúc đó, cô vô cùng thê thảm, không chịu nổi, co ro dưới mái hiên, nhìn chằm chằm vào hàng hóa nhưng không dám có bất kỳ hành động nào.

Cô nhớ đêm đó mưa rất lớn, cô vừa đói vừa khát, đôi tay đầy bẩn chắp lại hứng nước mưa từ mái hiên.

Sau đó, một bóng người cao lớn đứng trước mặt cô, đưa cho cô ổ bánh mì và chai nước khoáng trong tay.

Cô không nhìn rõ tướng mạo của anh ta, chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh ta: "Ăn đi, không đủ thì vẫn còn."

Khi nhận lấy bánh mì và nước, cô thậm chí còn không kịp nói lời cảm ơn, người đó đã quay người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tai Tận Thế: Ta Dựa Không Gian Nằm Thẳng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook