Thiên Tai Tận Thế: Ta Dựa Không Gian Nằm Thẳng
Chương 24:
Dạ Dạ Sanh Ca Nhi
18/11/2024
Bật lửa, nến phải chuẩn bị.
Sữa bột cho người lớn và trẻ em cũng phải mua một ít, quần áo cho trẻ nhỏ cũng nên chuẩn bị một ít.
Mặc dù không định kết hôn sinh con trong thời tận thế nhưng không sinh không có nghĩa là không thể chuẩn bị, ai bảo cô bây giờ có tiền chứ.
Còn về thịt, hải sản, cũng như rau củ quả chưa mua đủ thì phải mua thật nhiều.
Hiện tại không gian của cô chỉ có thể làm nơi chứa đồ, mặc dù cô có linh cảm là có thể nâng cấp nhưng không biết phải dùng gì để nâng cấp vàng và ngọc bích thì không được.
Không gian không được nâng cấp, những thứ này ăn một lần là hết một lần, phải mua thật nhiều.
Phía trước có khá nhiều người tụ tập, chặn cả đường.
Cố Loan đành phải dừng xe bên đường, xuống xe xem phía trước xảy ra chuyện gì.
Biết là tai nạn xe, Cố Loan không định hóng hớt, vừa định lên xe rời đi thì mặt đất đột nhiên rung chuyển dữ dội.
Cố Loan không kịp đề phòng nên bị động đất làm cho lắc lư sang trái sang phải, gần như không đứng vững.
"Cẩn thận!"
Một bàn tay to hư đỡ Cố Loan một cái, giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng cô.
"Cảm ơn."
Cố Loan quay đầu nhìn lại, chạm phải một đôi mắt sâu thẳm đẹp đẽ.
Anh rất cao, khoảng 185 trở lên, cô chỉ vừa mới chạm tới vai anh.
Lông mày như núi xa, mắt như sao đêm, đẹp trai cương nghị, là một người đàn ông rất đẹp.
Đặc biệt là khí chất trên người, chính trực nhưng không mất đi sự đĩnh đạc.
Cố Loan không vì ngoại hình của người đàn ông mà mất hồn mất vía nhưng vẫn có sự ngưỡng mộ, dù sao thì ai lại không thích nhìn trai đẹp chứ.
Tất nhiên, điều thu hút Cố Loan hơn là giọng nói của người đàn ông này, rất hay, khiến cô có cảm giác quen thuộc.
Rõ ràng là một người không quen biết nhưng cô cứ thấy mình đã từng nghe giọng nói của anh ở đâu đó.
Nghĩ không ra, Cố Loan dứt khoát không nghĩ lung tung nữa.
Khương Tiễn đợi Cố Loan đứng vững, mới thu tay lại.
Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt thanh tú của cô, nhỏ giọng nói với Cố Loan: "Không cần cảm ơn."
Rút ánh mắt lại, Khương Tiễn nhìn về phía trước. Vì động đất, không ít người nằm lăn ra đất trong tình trạng thảm hại, tất cả mọi người đều tỏ ra hoảng loạn. Cố Loan cũng nhìn theo, hơi nhíu mày.
Kiếp trước, Phục Thị hình như đã xảy ra động đất!
Lúc đó cô không để ý, cũng quên mất là ngày tháng nào, không ngờ lại là hôm nay.
"Chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại có động đất thế?"
"Dọa chết tôi rồi."
Bên cạnh, một đôi nam nữ trẻ tuổi bò dậy từ dưới đất.
Sữa bột cho người lớn và trẻ em cũng phải mua một ít, quần áo cho trẻ nhỏ cũng nên chuẩn bị một ít.
Mặc dù không định kết hôn sinh con trong thời tận thế nhưng không sinh không có nghĩa là không thể chuẩn bị, ai bảo cô bây giờ có tiền chứ.
Còn về thịt, hải sản, cũng như rau củ quả chưa mua đủ thì phải mua thật nhiều.
Hiện tại không gian của cô chỉ có thể làm nơi chứa đồ, mặc dù cô có linh cảm là có thể nâng cấp nhưng không biết phải dùng gì để nâng cấp vàng và ngọc bích thì không được.
Không gian không được nâng cấp, những thứ này ăn một lần là hết một lần, phải mua thật nhiều.
Phía trước có khá nhiều người tụ tập, chặn cả đường.
Cố Loan đành phải dừng xe bên đường, xuống xe xem phía trước xảy ra chuyện gì.
Biết là tai nạn xe, Cố Loan không định hóng hớt, vừa định lên xe rời đi thì mặt đất đột nhiên rung chuyển dữ dội.
Cố Loan không kịp đề phòng nên bị động đất làm cho lắc lư sang trái sang phải, gần như không đứng vững.
"Cẩn thận!"
Một bàn tay to hư đỡ Cố Loan một cái, giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng cô.
"Cảm ơn."
Cố Loan quay đầu nhìn lại, chạm phải một đôi mắt sâu thẳm đẹp đẽ.
Anh rất cao, khoảng 185 trở lên, cô chỉ vừa mới chạm tới vai anh.
Lông mày như núi xa, mắt như sao đêm, đẹp trai cương nghị, là một người đàn ông rất đẹp.
Đặc biệt là khí chất trên người, chính trực nhưng không mất đi sự đĩnh đạc.
Cố Loan không vì ngoại hình của người đàn ông mà mất hồn mất vía nhưng vẫn có sự ngưỡng mộ, dù sao thì ai lại không thích nhìn trai đẹp chứ.
Tất nhiên, điều thu hút Cố Loan hơn là giọng nói của người đàn ông này, rất hay, khiến cô có cảm giác quen thuộc.
Rõ ràng là một người không quen biết nhưng cô cứ thấy mình đã từng nghe giọng nói của anh ở đâu đó.
Nghĩ không ra, Cố Loan dứt khoát không nghĩ lung tung nữa.
Khương Tiễn đợi Cố Loan đứng vững, mới thu tay lại.
Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt thanh tú của cô, nhỏ giọng nói với Cố Loan: "Không cần cảm ơn."
Rút ánh mắt lại, Khương Tiễn nhìn về phía trước. Vì động đất, không ít người nằm lăn ra đất trong tình trạng thảm hại, tất cả mọi người đều tỏ ra hoảng loạn. Cố Loan cũng nhìn theo, hơi nhíu mày.
Kiếp trước, Phục Thị hình như đã xảy ra động đất!
Lúc đó cô không để ý, cũng quên mất là ngày tháng nào, không ngờ lại là hôm nay.
"Chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại có động đất thế?"
"Dọa chết tôi rồi."
Bên cạnh, một đôi nam nữ trẻ tuổi bò dậy từ dưới đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.