Thiên Tai Tận Thế: Ta Dựa Không Gian Nằm Thẳng
Chương 30:
Dạ Dạ Sanh Ca Nhi
18/11/2024
Còn một thứ nữa suýt thì quên, đó là mỹ phẩm.
Kem chống nắng, xịt chống nắng,... mỗi loại hai vạn chai.
Sữa dưỡng thể hai vạn chai, bộ sản phẩm chăm sóc da hai vạn bộ, mặt nạ năm vạn hộp...
Đồ trang điểm cũng không thể quên, mặc dù trong thời tận thế ít khi dùng đến nhưng ai mà chẳng có lòng yêu cái đẹp, cũng mua một nghìn bộ.
Cuối cùng chỉ còn một trăm ba mươi triệu, Cố Loan mới dừng tay.
Đặt vé máy bay vào chiều ngày mai, Cố Loan cũng không nhàn rỗi, cô đến cảng Hoa Kỳ.
Nhật Bản và Hoa Kỳ là những quốc gia mà Cố Loan ghét nhất.
Đã đến cảng Nhật Bản rồi thì tất nhiên cũng không thể bỏ qua cảng Hoa Kỳ.
Lần này, Cố Loan trực tiếp lấy đi bốn mươi vạn container.
Lại là một cơn đau dữ dội nhưng lần này Cố Loan không còn ngất xỉu như ở Nhật Bản nữa.
Cô đã kéo dài được phạm vi lấy đồ từ xa đến ba mươi mét, nhược điểm duy nhất là không thể lấy đồ qua vật cản.
Ví dụ như một chiếc két sắt, cô có thể lấy cả chiếc két sắt vào không gian nhưng không thể lấy đồ bên trong két sắt qua két sắt.
Khi lái xe đến khách sạn, Cố Loan đột nhiên phanh gấp.
Tai khẽ động, cô nghiêng đầu nhìn về phía bên phải.
Bên phải là một khu rừng rậm, cô cần phải đi qua khu rừng này mới vào được khu đô thị.
Tiếng đạn vang lên trong màn đêm, khoảng cách còn rất xa, nếu không phải vì nước giếng thì cô căn bản không nghe thấy.
Cố Loan suy nghĩ một chút, lái xe về phía có tiếng súng.
Cất xe vào không gian, Cố Loan bước chân nhẹ nhàng đi trong rừng.
Cách đó hơn ba mươi mét, có hơn hai mươi chiếc xe quân sự đỗ ẩn nấp, năm sáu người đàn ông mặc quân phục rằn ri cầm vũ khí tuần tra qua lại.
Cố Loan quan sát kỹ, lúc đầu cô còn tưởng là quân nhân Hoa Kỳ nhưng nhìn kỹ một chút thì có thể phát hiện ra sự khác biệt giữa những người này và quân nhân.
Không xa lại vang lên tiếng súng, những người tuần tra vẫn không quan tâm, thỉnh thoảng còn nói cười.
Lấy súng bắn tỉa ra, Cố Loan ngắm vào một người trong số họ, bóp cò.
Một người ngã xuống, những người khác phản ứng lại, miệng chửi bới bắt đầu bắn loạn xạ.
Cố Loan bình tĩnh như nước, không hề vì những người này mà rối loạn đội hình.
Bắn thêm một phát nữa hạ gục hai người, Cố Loan ném một quả lựu đạn, nhân lúc những người còn lại hoảng loạn né tránh, cô nhanh chóng rời khỏi chỗ cũ.
Cô lặng lẽ vòng ra phía sau ba người còn lại, khẩu súng bắn tỉa trong tay đã đổi thành súng lục, ba phát súng trực tiếp lấy mạng ba người.
Kem chống nắng, xịt chống nắng,... mỗi loại hai vạn chai.
Sữa dưỡng thể hai vạn chai, bộ sản phẩm chăm sóc da hai vạn bộ, mặt nạ năm vạn hộp...
Đồ trang điểm cũng không thể quên, mặc dù trong thời tận thế ít khi dùng đến nhưng ai mà chẳng có lòng yêu cái đẹp, cũng mua một nghìn bộ.
Cuối cùng chỉ còn một trăm ba mươi triệu, Cố Loan mới dừng tay.
Đặt vé máy bay vào chiều ngày mai, Cố Loan cũng không nhàn rỗi, cô đến cảng Hoa Kỳ.
Nhật Bản và Hoa Kỳ là những quốc gia mà Cố Loan ghét nhất.
Đã đến cảng Nhật Bản rồi thì tất nhiên cũng không thể bỏ qua cảng Hoa Kỳ.
Lần này, Cố Loan trực tiếp lấy đi bốn mươi vạn container.
Lại là một cơn đau dữ dội nhưng lần này Cố Loan không còn ngất xỉu như ở Nhật Bản nữa.
Cô đã kéo dài được phạm vi lấy đồ từ xa đến ba mươi mét, nhược điểm duy nhất là không thể lấy đồ qua vật cản.
Ví dụ như một chiếc két sắt, cô có thể lấy cả chiếc két sắt vào không gian nhưng không thể lấy đồ bên trong két sắt qua két sắt.
Khi lái xe đến khách sạn, Cố Loan đột nhiên phanh gấp.
Tai khẽ động, cô nghiêng đầu nhìn về phía bên phải.
Bên phải là một khu rừng rậm, cô cần phải đi qua khu rừng này mới vào được khu đô thị.
Tiếng đạn vang lên trong màn đêm, khoảng cách còn rất xa, nếu không phải vì nước giếng thì cô căn bản không nghe thấy.
Cố Loan suy nghĩ một chút, lái xe về phía có tiếng súng.
Cất xe vào không gian, Cố Loan bước chân nhẹ nhàng đi trong rừng.
Cách đó hơn ba mươi mét, có hơn hai mươi chiếc xe quân sự đỗ ẩn nấp, năm sáu người đàn ông mặc quân phục rằn ri cầm vũ khí tuần tra qua lại.
Cố Loan quan sát kỹ, lúc đầu cô còn tưởng là quân nhân Hoa Kỳ nhưng nhìn kỹ một chút thì có thể phát hiện ra sự khác biệt giữa những người này và quân nhân.
Không xa lại vang lên tiếng súng, những người tuần tra vẫn không quan tâm, thỉnh thoảng còn nói cười.
Lấy súng bắn tỉa ra, Cố Loan ngắm vào một người trong số họ, bóp cò.
Một người ngã xuống, những người khác phản ứng lại, miệng chửi bới bắt đầu bắn loạn xạ.
Cố Loan bình tĩnh như nước, không hề vì những người này mà rối loạn đội hình.
Bắn thêm một phát nữa hạ gục hai người, Cố Loan ném một quả lựu đạn, nhân lúc những người còn lại hoảng loạn né tránh, cô nhanh chóng rời khỏi chỗ cũ.
Cô lặng lẽ vòng ra phía sau ba người còn lại, khẩu súng bắn tỉa trong tay đã đổi thành súng lục, ba phát súng trực tiếp lấy mạng ba người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.