Thiên Tai Tận Thế: Ta Dựa Không Gian Nằm Thẳng
Chương 35:
Dạ Dạ Sanh Ca Nhi
18/11/2024
Đặc biệt là khoai tây và khoai lang có thể vừa ăn vừa làm hạt giống, mỗi loại một triệu cân.
Cô vẫn luôn đợi về nước mới mua đồ điện.
Máy lạnh, máy giặt, lò nướng, nồi cơm điện, tủ lạnh, máy sưởi, máy làm đá, robot hút bụi, quạt điều hòa... mỗi loại năm mươi cái.
Còn có một số xoong nồi chảo, dao chặt xương, dao giết lợn, dao thái, chảo xào, nồi hấp...
Trên mạng mua thêm một triệu quần áo giày dép cần thiết cho thời tiết cực lạnh và cực nóng.
Đồ sưởi ấm cho thời tiết cực lạnh đã có, đá lạnh cho thời tiết cực nóng cũng nên chuẩn bị, vậy thì mua một vạn tấn đá lạnh.
Chuẩn bị thêm một ít gia vị lẩu, mua một vạn gói.
Đồ nhúng lẩu đông lạnh, như là dạ dày, cuống họng, lòng vịt mua mỗi loại hai vạn cân.
Thịt bò, thịt cừu cuộn ở nước ngoài đã tích trữ khá nhiều, có thể không cần tích trữ nữa.
Còn có một thứ là cát vệ sinh cho mèo, sau ngày tận thế sẽ mất nước, dùng nước sẽ không tiện như vậy, cát vệ sinh cho mèo là một lựa chọn tốt, dứt khoát mua ba nghìn tấn.
Cuối cùng là lương thực tinh thần cho ngày tận thế.
Cố Loan thuê mười mấy sinh viên làm thêm để tải về cho cô đủ loại phim truyền hình, phim điện ảnh, chương trình tạp kỹ, phim tài liệu...
Mua xong những thứ này, Cố Loan đã mệt lả, chạy xong nước ngoài lại chạy trong nước, căn bản không được nghỉ ngơi tử tế.
Lúc này, chỉ còn nửa tháng nữa là đến ngày tận thế.
Thành phố Cảnh là một thành phố tuyến một của Trung Quốc vào thời tận thế, nơi đây có một Cơ sở chính thức.
Người đứng đầu Cơ sở trước đây là Vương Viễn, người quản lý của Thành phố Cảnh, liêm khiết công chính, cho đến tận ngày tận thế vẫn nỗ lực vì sự tồn tại của loài người.
Năm thứ ba sau ngày tận thế, Cố Loan đến Thành phố Cảnh và sống một thời gian tại Cơ sở này.
Cô may mắn được gặp Vương Viễn một lần, thấy ông ấy tận tâm tận lực vì nhân dân.
Đáng tiếc là một người như vậy lại chết trong cuộc đấu tranh chính trị, vì cái chết của ông ấy, Cơ sở gần như tan rã.
Cố Loan không tin người khác nhưng cô tin Vương Viễn, lần này cô đến Thành phố Cảnh cũng là để gặp Vương Viễn.
Để không bị lộ thân phận, cô phải đợi đến khi tích trữ xong mọi thứ mới đến đây.
Có lẽ cô ích kỷ nhưng vì bản thân mình, cô không thể nói cho bất kỳ ai biết về ngày tận thế trước khi tích trữ xong hàng hóa.
Cô dám chắc rằng, một khi nói ra trước, trong quá trình cô tích trữ hàng hóa, chắc chắn sẽ bị điều tra.
Cô vẫn luôn đợi về nước mới mua đồ điện.
Máy lạnh, máy giặt, lò nướng, nồi cơm điện, tủ lạnh, máy sưởi, máy làm đá, robot hút bụi, quạt điều hòa... mỗi loại năm mươi cái.
Còn có một số xoong nồi chảo, dao chặt xương, dao giết lợn, dao thái, chảo xào, nồi hấp...
Trên mạng mua thêm một triệu quần áo giày dép cần thiết cho thời tiết cực lạnh và cực nóng.
Đồ sưởi ấm cho thời tiết cực lạnh đã có, đá lạnh cho thời tiết cực nóng cũng nên chuẩn bị, vậy thì mua một vạn tấn đá lạnh.
Chuẩn bị thêm một ít gia vị lẩu, mua một vạn gói.
Đồ nhúng lẩu đông lạnh, như là dạ dày, cuống họng, lòng vịt mua mỗi loại hai vạn cân.
Thịt bò, thịt cừu cuộn ở nước ngoài đã tích trữ khá nhiều, có thể không cần tích trữ nữa.
Còn có một thứ là cát vệ sinh cho mèo, sau ngày tận thế sẽ mất nước, dùng nước sẽ không tiện như vậy, cát vệ sinh cho mèo là một lựa chọn tốt, dứt khoát mua ba nghìn tấn.
Cuối cùng là lương thực tinh thần cho ngày tận thế.
Cố Loan thuê mười mấy sinh viên làm thêm để tải về cho cô đủ loại phim truyền hình, phim điện ảnh, chương trình tạp kỹ, phim tài liệu...
Mua xong những thứ này, Cố Loan đã mệt lả, chạy xong nước ngoài lại chạy trong nước, căn bản không được nghỉ ngơi tử tế.
Lúc này, chỉ còn nửa tháng nữa là đến ngày tận thế.
Thành phố Cảnh là một thành phố tuyến một của Trung Quốc vào thời tận thế, nơi đây có một Cơ sở chính thức.
Người đứng đầu Cơ sở trước đây là Vương Viễn, người quản lý của Thành phố Cảnh, liêm khiết công chính, cho đến tận ngày tận thế vẫn nỗ lực vì sự tồn tại của loài người.
Năm thứ ba sau ngày tận thế, Cố Loan đến Thành phố Cảnh và sống một thời gian tại Cơ sở này.
Cô may mắn được gặp Vương Viễn một lần, thấy ông ấy tận tâm tận lực vì nhân dân.
Đáng tiếc là một người như vậy lại chết trong cuộc đấu tranh chính trị, vì cái chết của ông ấy, Cơ sở gần như tan rã.
Cố Loan không tin người khác nhưng cô tin Vương Viễn, lần này cô đến Thành phố Cảnh cũng là để gặp Vương Viễn.
Để không bị lộ thân phận, cô phải đợi đến khi tích trữ xong mọi thứ mới đến đây.
Có lẽ cô ích kỷ nhưng vì bản thân mình, cô không thể nói cho bất kỳ ai biết về ngày tận thế trước khi tích trữ xong hàng hóa.
Cô dám chắc rằng, một khi nói ra trước, trong quá trình cô tích trữ hàng hóa, chắc chắn sẽ bị điều tra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.