Thiên Tai Tận Thế: Ta Dựa Không Gian Nằm Thẳng
Chương 42:
Dạ Dạ Sanh Ca Nhi
18/11/2024
Nước giếng ngọt ngào tràn vào cơ thể, ngay lập tức hóa thành dòng nước ấm.
Cảm nhận sức mạnh của cơ thể mình, Cố Loan cười mãn nguyện.
Uống nước giếng hai tháng, lúc này cô có thể nhìn rõ mọi thứ trong phạm vi trăm mét, có thể nghe rõ mọi âm thanh trong phạm vi trăm mét.
Quan trọng nhất là cô có thể dễ dàng nâng được bốn năm trăm cân đồ, dùng hết sức chạy nhanh gần như có thể hóa thành một tia chớp.
Rất hài lòng với trạng thái của mình, Cố Loan lại có thêm một số phương tiện bảo vệ tính mạng để sinh tồn trong thời mạt thế.
Đi vào phòng tắm, Cố Loan tắm nhanh, thay một bộ quần áo màu tối.
Hôi Hôi ngoan ngoãn chạy đến trước mặt cô, dụi dụi vào cô, ra hiệu là mình đã ăn no.
Thu Hôi Hôi vào không gian, Cố Loan rời khỏi khu chung cư.
Đến Bạch Thị đã là ba giờ chiều, Cố Loan tìm trước một khách sạn để nghỉ ngơi, chuẩn bị mua sắm miễn phí lần cuối trước thời mạt thế.
Tiếng gõ cửa vang lên, Cố Loan vừa định nghỉ ngơi thì nghi hoặc đi đến cửa: "Ai đó?"
"Cố Loan, thực sự là cô, tôi là Quách Thế Hoài đây!"
Ngoài cửa truyền đến giọng nói kích động.
Nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc này, Cố Loan cau mày mở cửa.
Ngoài cửa, một người đàn ông trẻ tuổi nở nụ cười tự cho là tiêu sái: "Cố Loan, tôi gọi điện cho cô, sao cô lại chặn tôi?"
Nếu không phải vừa hay có bạn nhìn thấy Cố Loan đến khách sạn này, anh ta còn không tìm được Cố Loan ở đâu.
Quách Thế Hoài và Cố Loan là sinh viên cùng trường đại học, Cố Loan vừa nhập học đã bị Quách Thế Hoài để mắt tới, liên tục đeo bám cô mấy năm.
Cố Loan không biết đã từ chối anh ta bao nhiêu lần, người này còn tưởng Cố Loan đang làm giá, anh ta nghĩ cô cũng thích anh ta nhưng vì ngại nên còn ra vẻ.
Chính vì có những người như vậy tồn tại, Cố Loan mới chuyển khỏi Bạch Thị sau khi tốt nghiệp đại học.
"Quách Thế Hoài, tôi không muốn nhìn thấy anh."
Cố Loan không muốn lãng phí thời gian vào loại người này.
Với cô, Quách Thế Hoài chỉ là một người xa lạ, một khi thời mạt thế giáng xuống, cả đời này chưa chắc đã gặp lại.
"Cố Loan, cô có ý gì? Tôi theo đuổi cô nhiều năm như vậy, tại sao cô không thể đáp lại tôi một chút?"
Quách Thế Hoài có chút không vui, ngăn Cố Loan đóng cửa, nhất quyết bắt Cố Loan phải giải thích cho anh ta.
"Không muốn đi phải không?"
"Hôm nay cô không giải thích cho tôi, đánh chết tôi cũng không đi."
Quách Thế Hoài bắt đầu làm nũng, với điều kiện của anh ta mà để mắt tới Cố Loan là phúc của cô, anh ta không biết cô đang giở trò gì.
Cảm nhận sức mạnh của cơ thể mình, Cố Loan cười mãn nguyện.
Uống nước giếng hai tháng, lúc này cô có thể nhìn rõ mọi thứ trong phạm vi trăm mét, có thể nghe rõ mọi âm thanh trong phạm vi trăm mét.
Quan trọng nhất là cô có thể dễ dàng nâng được bốn năm trăm cân đồ, dùng hết sức chạy nhanh gần như có thể hóa thành một tia chớp.
Rất hài lòng với trạng thái của mình, Cố Loan lại có thêm một số phương tiện bảo vệ tính mạng để sinh tồn trong thời mạt thế.
Đi vào phòng tắm, Cố Loan tắm nhanh, thay một bộ quần áo màu tối.
Hôi Hôi ngoan ngoãn chạy đến trước mặt cô, dụi dụi vào cô, ra hiệu là mình đã ăn no.
Thu Hôi Hôi vào không gian, Cố Loan rời khỏi khu chung cư.
Đến Bạch Thị đã là ba giờ chiều, Cố Loan tìm trước một khách sạn để nghỉ ngơi, chuẩn bị mua sắm miễn phí lần cuối trước thời mạt thế.
Tiếng gõ cửa vang lên, Cố Loan vừa định nghỉ ngơi thì nghi hoặc đi đến cửa: "Ai đó?"
"Cố Loan, thực sự là cô, tôi là Quách Thế Hoài đây!"
Ngoài cửa truyền đến giọng nói kích động.
Nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc này, Cố Loan cau mày mở cửa.
Ngoài cửa, một người đàn ông trẻ tuổi nở nụ cười tự cho là tiêu sái: "Cố Loan, tôi gọi điện cho cô, sao cô lại chặn tôi?"
Nếu không phải vừa hay có bạn nhìn thấy Cố Loan đến khách sạn này, anh ta còn không tìm được Cố Loan ở đâu.
Quách Thế Hoài và Cố Loan là sinh viên cùng trường đại học, Cố Loan vừa nhập học đã bị Quách Thế Hoài để mắt tới, liên tục đeo bám cô mấy năm.
Cố Loan không biết đã từ chối anh ta bao nhiêu lần, người này còn tưởng Cố Loan đang làm giá, anh ta nghĩ cô cũng thích anh ta nhưng vì ngại nên còn ra vẻ.
Chính vì có những người như vậy tồn tại, Cố Loan mới chuyển khỏi Bạch Thị sau khi tốt nghiệp đại học.
"Quách Thế Hoài, tôi không muốn nhìn thấy anh."
Cố Loan không muốn lãng phí thời gian vào loại người này.
Với cô, Quách Thế Hoài chỉ là một người xa lạ, một khi thời mạt thế giáng xuống, cả đời này chưa chắc đã gặp lại.
"Cố Loan, cô có ý gì? Tôi theo đuổi cô nhiều năm như vậy, tại sao cô không thể đáp lại tôi một chút?"
Quách Thế Hoài có chút không vui, ngăn Cố Loan đóng cửa, nhất quyết bắt Cố Loan phải giải thích cho anh ta.
"Không muốn đi phải không?"
"Hôm nay cô không giải thích cho tôi, đánh chết tôi cũng không đi."
Quách Thế Hoài bắt đầu làm nũng, với điều kiện của anh ta mà để mắt tới Cố Loan là phúc của cô, anh ta không biết cô đang giở trò gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.