Thiên Tai Tận Thế: Ta Dựa Không Gian Nằm Thẳng
Chương 48:
Dạ Dạ Sanh Ca Nhi
18/11/2024
Một cơn gió thổi qua, khi đám đông đang bồn chồn lo lắng, mặt đất rung chuyển dữ dội, mặt đất như bị xé toạc ra.
Qua ánh đèn đường, có thể thấy những tòa nhà cao tầng rung lắc dữ dội, thậm chí có người ngã thẳng xuống đất.
"Á!"
Không biết ai sợ hãi hét lên, những người còn lại cũng hét lớn theo, những người nhát gan đã ôm nhau.
"Động đất rồi, mẹ ơi con sợ quá."
"Vợ ơi, nắm chặt tay anh."
"Thật sự động đất sao? Có phải còn có mưa bão không?"
Cố Loan nhanh nhẹn ngồi xổm xuống, cố gắng giữ vững cơ thể, từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh.
Người đàn ông bên trái cô thấy Cố Loan như vậy thì hơi ngạc nhiên.
Cô hình như là hàng xóm ở tầng dưới của anh ta, vừa rồi còn cùng nhau đi thang máy xuống.
Bình thường con gái gặp phải tình huống này, không phải đều sẽ sợ hãi đến mức hoảng loạn sao, sao cô lại khác vậy?
Cố Loan không biết người khác nghĩ gì, cô đang bình tĩnh chờ động đất qua đi.
Động đất cấp năm mấy chỉ là món khai vị cho ngày tận thế, Cố Loan đã từng trải qua nên có thể bình tĩnh đối mặt.
"Mẹ ơi, con sợ!"
Đứa trẻ bên phải sợ hãi co rúm trong lòng mẹ, khóc lớn.
"Không sợ không sợ, sẽ nhanh chóng qua thôi."
Mặc dù bản thân cũng sợ hãi nhưng người mẹ trẻ vẫn an ủi con mình.
Người cha ôm hai mẹ con vào lòng, một tay khác nắm tay cha mẹ mình, cả nhà dựa chặt vào nhau.
"Qua rồi, động đất qua rồi, không sao rồi."
"Ha ha ha, không phải động đất lớn."
Tất cả mọi người đều phấn khích đứng dậy, reo hò tại chỗ, ăn mừng vì động đất đã qua.
Cố Loan đứng dậy, không nói hai lời liền sải bước về phía khu dân cư.
Người đàn ông cảm thấy hơi kỳ lạ, luôn cảm thấy bước chân Cố Loan vội vã, vô thức đi theo.
Cố Loan đi thang máy, người đàn ông cũng đi theo vào.
Sau khi lén lút quan sát một hồi, người đàn ông nhiệt tình chào hỏi: "Xin chào, tôi là hàng xóm ở tầng trên của cô, tôi tên là Trương Nham."
"Cố Loan."
Cố Loan gật đầu đáp lại, đứng ở góc cầu thang không nói gì nữa.
Trương Nham còn muốn nói gì đó, thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Cố Loan nên thức thời ngậm miệng.
Cố Loan mở cửa phòng, thả Hôi Hôi ra, bắt đầu tìm việc cho mình làm, nếu không thì trong lòng cô sẽ không thể bình tĩnh được.
Lấy một cái thùng chứa nước mới mua không đồng về đặt trong nhà vệ sinh, mở vòi nước nóng, bắt đầu xả nước.
Những nước này có thể dùng để tắm sau này, đỡ phải đun.
Trong lúc xả nước, Cố Loan đi vào bếp, chuẩn bị nấu một ít trà gừng đường đỏ, mưa bão rét mướt đều cần những thứ này.
Qua ánh đèn đường, có thể thấy những tòa nhà cao tầng rung lắc dữ dội, thậm chí có người ngã thẳng xuống đất.
"Á!"
Không biết ai sợ hãi hét lên, những người còn lại cũng hét lớn theo, những người nhát gan đã ôm nhau.
"Động đất rồi, mẹ ơi con sợ quá."
"Vợ ơi, nắm chặt tay anh."
"Thật sự động đất sao? Có phải còn có mưa bão không?"
Cố Loan nhanh nhẹn ngồi xổm xuống, cố gắng giữ vững cơ thể, từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh.
Người đàn ông bên trái cô thấy Cố Loan như vậy thì hơi ngạc nhiên.
Cô hình như là hàng xóm ở tầng dưới của anh ta, vừa rồi còn cùng nhau đi thang máy xuống.
Bình thường con gái gặp phải tình huống này, không phải đều sẽ sợ hãi đến mức hoảng loạn sao, sao cô lại khác vậy?
Cố Loan không biết người khác nghĩ gì, cô đang bình tĩnh chờ động đất qua đi.
Động đất cấp năm mấy chỉ là món khai vị cho ngày tận thế, Cố Loan đã từng trải qua nên có thể bình tĩnh đối mặt.
"Mẹ ơi, con sợ!"
Đứa trẻ bên phải sợ hãi co rúm trong lòng mẹ, khóc lớn.
"Không sợ không sợ, sẽ nhanh chóng qua thôi."
Mặc dù bản thân cũng sợ hãi nhưng người mẹ trẻ vẫn an ủi con mình.
Người cha ôm hai mẹ con vào lòng, một tay khác nắm tay cha mẹ mình, cả nhà dựa chặt vào nhau.
"Qua rồi, động đất qua rồi, không sao rồi."
"Ha ha ha, không phải động đất lớn."
Tất cả mọi người đều phấn khích đứng dậy, reo hò tại chỗ, ăn mừng vì động đất đã qua.
Cố Loan đứng dậy, không nói hai lời liền sải bước về phía khu dân cư.
Người đàn ông cảm thấy hơi kỳ lạ, luôn cảm thấy bước chân Cố Loan vội vã, vô thức đi theo.
Cố Loan đi thang máy, người đàn ông cũng đi theo vào.
Sau khi lén lút quan sát một hồi, người đàn ông nhiệt tình chào hỏi: "Xin chào, tôi là hàng xóm ở tầng trên của cô, tôi tên là Trương Nham."
"Cố Loan."
Cố Loan gật đầu đáp lại, đứng ở góc cầu thang không nói gì nữa.
Trương Nham còn muốn nói gì đó, thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Cố Loan nên thức thời ngậm miệng.
Cố Loan mở cửa phòng, thả Hôi Hôi ra, bắt đầu tìm việc cho mình làm, nếu không thì trong lòng cô sẽ không thể bình tĩnh được.
Lấy một cái thùng chứa nước mới mua không đồng về đặt trong nhà vệ sinh, mở vòi nước nóng, bắt đầu xả nước.
Những nước này có thể dùng để tắm sau này, đỡ phải đun.
Trong lúc xả nước, Cố Loan đi vào bếp, chuẩn bị nấu một ít trà gừng đường đỏ, mưa bão rét mướt đều cần những thứ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.