Quyển 4 - Chương 112: 40.2: Đại tiểu thư của chúng ta!
Nhược Tuyết Tam Thiên
18/12/2016
Vân Phong đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Cát Đặc hội trưởng đang đứng yên trên đài cao, khẽ chắp tay lại:“Hội trưởng đại nhân xin tha thứ cho vãn bối vô lễ, tới đây không phải là muốn gây sự khiêu khích, mà chỉ muốn nói rõ một số sự tình, tránh cho Hồng Phong bị nghi oan!”
Ngón tay Khúc Lam Y nhẹ nhàng chuyển, Cát Đặc liền thở ra một hơi, biết là không gian phong tỏa đã biến mất, lập tức trấn định nhìn xuống phía dưới,“Thực lực và nhân phẩm của ngươi đều biết nghi hiểu lễ*, mau nói đi.”
*câu này nó là gì đó nhìn không dịch được nên mình dịch theo ý sơ bộ, tuy vậy nhưng vẫn biết là một câu khen ngợi.
Toàn bộ các dong binh ở đây đều nín thở chờ nghe, Cát Đặc hội trưởng nói không sai, nhiều người đánh nhau với Vân Phong như vậy, mà không có một tí thương vong nào, nặng lắm thì chỉ là thân thể đau đớn mà thôi, Vân Phong cũng vốn không tính thương tổn bọn họ, các dong binh từng đánh nhau với Vân Phong trong lòng không khỏi cảm kích, còn các dong binh xem diễn thì lại kinh sợ thực lực của Vân Phong, không dám mở miệng.
Vân Phong quay trở lại, tầm mắt nhìn quét một vòng toàn trường, hướng về phía mọi người chắp tay:“Các vị, dong binh đoàn Hồng Phong không phải cố ý cướp đoạt sinh ý của các vị, phạm vi hoạt động của Hồng Phong luôn luôn ở trong đế quốc Phong Vân, chưa bao giờ vượt ra khỏi đó! Tuy nhiên nếu có người chủ động tới cửa muốn nhờ, ta tin tưởng các vị cũng hiểu được đạo lý này, ai mà lại đi cự tuyệt việc mua bán đã tìm tới tận cửa chứ?”
Các dong binh đều trầm mặc, so sánh với sự phẫn nộ cùng bất mãn ban đầu, hiện tại tất cả mọi người đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Ngươi nói như vậy đúng là không sai, nhưng việc Hồng Phong đoạt đi sinh ý của chúng ta, đây là sự thật!” Có một lính đánh thuê hô lên, nhưng khẩu khí rõ ràng dịu đi không ít, cũng không còn là giọng điệu chất vấn nữa, Vân Phong mỉm cười, đây là hiệu quả nàng muốn đạt được, mọi người ai nấy tâm bình khí hòa!
“Hồng Phong chưa bao giờ có lòng muốn cướp đoạt, mọi nhiệm vụ Hồng Phong ra ngoài làm đều do sự ủy thác của người ta, như vậy thì coi là cướp đoạt sinh ý sao?” một câu này của Vân Phong làm cho các dong binh không mở miệng được nữa, đúng vậy, người ta chủ động tới cửa tìm, cũng không biết Hồng Phong làm chuyện gì, Hồng Phong xác thực không chủ động đến cướp đoạt.
“Ta có thể làm chứng!” Triệu Nghiêm hô lớn một câu, Vân Phong nhẹ tay vung lên, Triệu Nghiêm chỉ cảm thấy thân mình đã thoải mái hơn, lập tức nhảy lên trên đài đứng cạnh Vân Phong,“Hồng Phong chưa từng có tâm tư muốn cướp đoạt nhiệm vụ của các dong binh đoàn khác, tất cả các dong binh đoàn ở Công hội lính đánh thuê tại đế quốc Phong Vân đều có thể chứng minh điểm này! Tất cả nhiệm vụ nằm ở khu vực ngoài chúng ta có thể từ chối thì từ chối, không thể từ chối thì cũng chỉ có bước tiếp nhận!”
Các dong binh trầm mặc nhìn, xem ra bọn họ đối với Hồng Phong xác thực có chút hiểu lầm, có lẽ trong lúc sự tình vẫn chưa rõ ràng thì cũng đã nhận ra sự thật.
Tuy nói các dong binh đoàn giữa các đế quốc có quan hệ lẫn nhau, sự việc trao đổi lẫn nhau cũng chỉ là chuyện sớm muộn, thế lực của Hồng Phong được mở rộng đồng thời đánh thức Vân Phong về điểm này, thế giới căn bản là đại đồng*.
*Đại đồng ý chỉ cả thế giới chung một nhà, không phân biết quốc gia chủng tộc.(GG)
“Hội trưởng đại nhân!” Vân Phong chắp tay nhìn Cát Đặc trên đài cao :“Tuy rằng mỗi đế quốc đều các một khu vực phân bộ riêng, nhưng xét cho cùng thì đều lệ thuộc vào Công hội lính đánh thuê, tất cả các lính đánh thuê dù là người của đế quốc nào, thì cũng là người một nhà.”
Các dong binh nghe câu này trong lòng không khỏi nóng lên, Vân Phong tiếp tục cao giọng mở miệng,“Thực lực của Dong binh đoàn sẽ không ngừng được mở rộng, so với giữ kín một khu vực nhỏ bé như vậy, vì sao không đem khu vực này mở rộng ra?”
Cát Đặc khẽ nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ ý trong lời nói của Vân Phong, giọng nói Vân Phong tiếp tục truyền đến,“Mục đích Công hội lính đánh thuê tồn tại hội trưởng đại nhân hẳn là so với ai khác đều biết rõ! Một khi Đông đại lục phát sinh dị biến, chỉ bằng lực lượng Công hội lính đánh thuê của một đế quốc thì sao ngăn cản nỗi?”
Sắc mặt Cát Đặc căng thẳng, hai mắt nhìn chằm chằm Vân Phong, tiểu cô nương này vì sao...... có thể nhìn thấu triệt vậy chứ.
Vân Phong ung dung cười:“Sau khi ta quay về Phong Vân sẽ giải thích cho Chính Nhiên tiên sinh, nếu hội trưởng nguyện ý, thì tất cả nhiệm vụ của Hồng Phong dong binh đoàn Áo Uy cũng có thể tham gia chung!”
Triệu Nghiêm sửng sốt, trong lòng tuy có suy đoán nhưng tuyệt không có nửa điểm hoài nghi, Hồng Phong đã sớm nổi tiếng ở Đông đại lục, chỉ vời cấp bậc nhiệm vụ nhận được thôi thì các dong binh đoàn khác đã không thể so kịp! Làm chung nhiệm vụ, chẳng khác nào chia bớt lợi ích của mình cho người khác vô điều kiện, việc này nhìn từ đâu Hồng Phong cũng không có tí lợi ích nào, nhưng mà trong lòng Triệu Nghiêm vô cùng tin tưởng Vân Phong, hắn tin tưởng nàng, cho dù ra sao hắn vẫn tin tưởng nàng!
“Lời này là thật sao?” Cát Đặc hội trưởng híp mắt nhìn Vân Phong, không thể tin làm gì có người nào đem lợi ích lớn phân cho người khác chứ! Vân Phong nhìn Cát Đặc hội trưởng, biết rằng trong nội tâm hắn chung quy có chút không tin, mở miệng nói,“Lời này lá thật! Nếu Chính Nhiên tiên sinh đồng ý, ta hy vọng Cát Đặc hội trưởng cũng có thành ý này!”
Cát Đặc hội trưởng hơi cân nhắc một chút, các dong binh bốn phía lặng ngắt như tờ, có một số người nghe hiểu lời này, có một số người thì vẫn không hiểu, Cát Đặc hội trưởng trầm tư trong chốc lát sau mới lên tiếng,“Được! Nếu Hồng Phong đã có thành ý như thế, chúng ta tất nhiên cũng sẽ hồi báo thành ý giống vẫy!”
“Hội trưởng!” Phó hội trưởng bị trói chặt một bên không nhịn được gầm nhẹ một tiếng, thành ý giống nhau, hồi báo lẫn nhau! Ý đó là......! Ánh mắt Cát Đặc hội trưởng đảo đến, dùng một ánh mắt cả hai đều hiểu nhắn đi ý mình, thân mình phó hội trưởng đột nhiên run lên, không dám nói thêm một câu.
“Được rồi! Các dong binh Công hội lính đánh thuê Áo Uy! Hồng Phong đối với các ngươ không có địch ý, nếu sau này Hồng Phong thật sự xuất hiện ý định cướp đoạt nhiệm vụ của dong binh đoàn khác, Vân Phong- ta là người thứ nhất không bỏ qua cho Hồng Phong, nhất định sẽ cho các ngươi một cái công đạo!” những lời này của Vân Phong truyền vào lỗ tai mọi người, các dong binh nhìn thoáng nhau không lên tiếng, bốn vị đội trưởng năm sao vẫn đứng ở kia không nhúc nhích liếc mắt một cái.
“Những lời này Vân Phong tiểu hữu nói chắc chắn như thế, ta hiểu được.” Bốn vị đội trưởng năm sao nói, các dong binh lúc này mới dám hô lên tiếng lòng của mình.
“Vân Phong! Ta tin ngươi!”
“Đúng vậy, sau này nếu thực sự phát sinh chuyện gì, ngươi cũng đừng làm cho người ta thất vọng!”
Địch ý lúc ban đầu của các dong binh toàn bộ mất hết, ánh mắt nhìn về phía Vân Phong cũng tràn ngập cảm kích, có chút người còn tức giận bất bình mắng lên,“Hồng Phong rốt cuộc có cái vận khí gì, có được tiểu thư như vậy, thực làm cho người ta nghiến răng ngứa mắt!”
“Đúng thế, nếu Vân Phong là ... ...* Công hội lính đánh thuê Áo Uy”
*một câu tiếng Trung thường thường từ ngữ nó cũng sẽ bị đảo lộn như trong Tiếng anh (vd từ: long hair-tóc dài),vậy nên chỗ ... đáng ra nằm cuối câu nhưng vì nghĩa việt nên bị ném vào giữa nằm rồi.
Địch ý giựa các dong binh và Hồng Phong không có giải trừ hết, chẳng qua chỉ chuyển sang một góc độ khác, Vân Phong nếu biết nhất định sẽ dở khóc dở cười.
Sự việc dưới ảnh hưởng của Vân Phong nên đã được giải quyết hoàn toàn, Triệu Nghiêm cũng nhận được tin tức, bên trong Áo Uy ban đầu đi đâu cũng tìm Hồng Phong gây phiền toái, hiện giờ loại tình huống này không còn tồn tại nữa, chẳng qua các dong binh Hồng Phong còn thường xuyên hội nhận đến một số ánh mắt kì lạ, có ghen tị, hâm mộ, phẫn hận, điều này làm cho bọn họ trăm lòng vẫn không thể lý giải.
Sau khi xử lý xong mối quan hệ giữa Hồng Phong và Công hội lính đánh thuê Áo Uy, Vân Phong cũng coi như yên tâm thả nhẹ gánh nặng, dĩ nhiên, ngay cả Thánh Diệu cùng Già Diệp vẫn phải đi, chẳng qua có bước trước mắt của Áo Uy muốn làm cho Công hội lính đánh thuê của hai đế quốc kia gật đầu đáp ứng cũng không khó. Mọi chuyện xong xuôi Vân Phong lập tức cáo từ, dưới phần đông ánh mắt lưu luyến không nỡ của các dong binh rời khỏi Cong hội lính đánh thuê , có lính đánh thuê nhịn không được hô to:“Vân Phong! Làm tiểu thư Hồng Phong làm cái gì, đến làm tiểu thư của chúng ta đi!”
Một người đề nghị lập tức chiếm được hưởng ứng của mọi người, Vân Phong xấu hổ giật nhẹ khóe miệng, sắc mặt Triệu Nghiêm đỏ lên, sao ai nấy cũng muốn cướp Vân Phong vậy chứ! Vân Phong là tiểu thư của Hồng Phong! Triệu Nghiêm giương cổ hét:“Các ngươi đừng vọng tưởng! Vân Phong chỉ có thể là tiểu thư của Hồng Phong!” Tiếng hét của Triệu Nghiêm lập tức bị chôn vùi, các dong binh chả quan tâm ngươi là người dong binh đoàn nào, Vân Phong cười ha ha, không nói gì mà chỉ tiêu sái đi ra ngoài.
Tại nơi cao nhất trong Công hội lính đánh thuê Áo Uy, có hai bóng người đứng trên đó, nhìn bóng dáng Vân Phong chậm rãi rời đi,“Hội trưởng, sao ngài lại đáp ứng vậy, không sợ bên trên trách tội xuống dưới sao? Còn cùng nàng ta làm giao dịch, không chừng bị......
Cát Đặc hội trưởng cười ha ha, nhìn nam nhân đứng bên cạnh vẫn đang lo lắng, chỉ thấp giọng nói một câu,“Hợp tác với nàng, mới nhận về càng nhiều.” vẻ mặt nam nhân bên cạnh vẫn lo lắng như cũ, Cát Đặc hội trưởng lại cười tiếp:“Chờ xem đi, thời gian sẽ chứng minh hết thảy, đứa nhỏ kia so với mỗi chúng ta đều xa hơn......!
Đoàn người Vân Phong từ Công hội lính đánh thuê đi ra, trong lòng Triệu Nghiêm tràn ngập cảm kích, nếu không có Vân Phong thì quan hệ giữa Hồng Phong và tam đại đế quốc sẽ như tấm vải mỏng, cho đến cuối cùng nếu một lời không hợp cũng bị xé rách không chừng! Nói như vậy, Hồng Phong sẽ khiến cho Công hội lính đánh thuê tại Phong Vân gặp phiền toái, xa hơn nữa có khi còn giải quyết không xong!
Mục Thanh thản nhiên đi theo phía sau, nhìn theo bóng dáng Khúc Lam Y nhíu mày suy tư, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Khúc Lam Y:“Nhìn không ra, Khúc huynh cũng là người thâm tàng bất lộ.”
Khúc Lam Y miễn cưỡng nhìn hắn, không nói gì, Mục Thanh tự biết chính mình nếu không muốn mất mặt nên cũng không nhiều lời nữa, Vân Phong vừa đi vừa nói chuyện với Mục Thanh:“Quấy rầy Áo Uy đã lâu như vậy, hiện tại rời đi.” Mục Thanh gật đầu,“Kế tiếp là muốn đi Thánh Diệu cùng Già Diệp sao?”
Vân Phong gật đầu,“Đương nhiên, Hồng Phong gặp phải phiền toái cũng không chỉ có một Áo Uy, nhưng mà......” Vân Phong bỗng nhiên dừng bước, Triệu Nghiêm tính dừng lại nhưng bị Khúc Lam Y đẩy một cái, tiếp tục đi về phía trước, Mục Thanh biết Vân Phong muốn nói suy nghĩ của mình ra, nên cũng dừng lại, vẻ mặt cười yếu ớt nhìn Vân Phong lại phát hiện trong mắt Vân Phong tràn ngập lãnh ý, sắc mặt Mục Thanh không khỏi trầm xuống.
“Nói cho hoàng thất Áo Uy nghe, muốn làm cái gì thì cứ lo mà làm chuyện của Áo Uy các ngươi, nếu dám đánh chủ ý lên Hồng Phong hoặc là Vân gia, thì cứ tự mình suy nghĩ, vết xe đổ không phải chưa có.”
Lời nói của Vân Phong khiến cho sắc mặt Mục Thanh hoàn toàn trầm xuống, đồng tử hiện lên một tia sáng âm u, Vân Phong cười ha ha, xoay người tiếp tục đi về phía trước, Mục Thanh đứng ở đó bỗng nhiên lên tiếng,“Ngươi cứ nắm chắc như vậy, cho rằng chính mình có thể bảo vệ mọi thứ sao? Không có một chút sai lầm nào?”
Vân Phong quay đầu, khóe miệng mang theo tươi cười,“Vì những người cần bảo vệ trong lòng, ta có thể trở thành người không nói lý trên thế giới này, lời lẽ giết người, ngươi có thể không?”
Sắc mặt Mục Thanh hung hăng âm trầm, Vân Phong khinh thường nở nụ cười,“Ta không có cuồng vọng nghĩ đến chính mình có thể bảo vệ hết thảy, người ta muốn bảo vệ nhiều như vậy. Cho nên nếu như có ai dám đụng một chút, ta ắt sẽ không từ bỏ ý đồ!”
Mục Thanh đứng ở kia, cứ như vậy mà nhìn theo bóng dáng Vân Phong chậm rãi bước đi, bất đắc dĩ cúi đầu tự giễu thở dài một tiếng,“Thật sự không thể đụng sao, cứ lấy mạng ra mà thế, thì còn ai mà dám đụng?” Mục Thanh nhẹ tay nâng trán,“Sao có thể sinh ra ở Vân gia chứ, như thế nào lại....... sinh ở Vân gia .”
Mọi việc đều không phải do Vân Phong lựa chọn, có lẽ ngay từ lần đầu tiên đã được nhận định, nàng sẽ thay thế Vân Phong đi vào thế giới này, sẽ thay thế Vân Phong, thay đổi thế giới này!
Ngón tay Khúc Lam Y nhẹ nhàng chuyển, Cát Đặc liền thở ra một hơi, biết là không gian phong tỏa đã biến mất, lập tức trấn định nhìn xuống phía dưới,“Thực lực và nhân phẩm của ngươi đều biết nghi hiểu lễ*, mau nói đi.”
*câu này nó là gì đó nhìn không dịch được nên mình dịch theo ý sơ bộ, tuy vậy nhưng vẫn biết là một câu khen ngợi.
Toàn bộ các dong binh ở đây đều nín thở chờ nghe, Cát Đặc hội trưởng nói không sai, nhiều người đánh nhau với Vân Phong như vậy, mà không có một tí thương vong nào, nặng lắm thì chỉ là thân thể đau đớn mà thôi, Vân Phong cũng vốn không tính thương tổn bọn họ, các dong binh từng đánh nhau với Vân Phong trong lòng không khỏi cảm kích, còn các dong binh xem diễn thì lại kinh sợ thực lực của Vân Phong, không dám mở miệng.
Vân Phong quay trở lại, tầm mắt nhìn quét một vòng toàn trường, hướng về phía mọi người chắp tay:“Các vị, dong binh đoàn Hồng Phong không phải cố ý cướp đoạt sinh ý của các vị, phạm vi hoạt động của Hồng Phong luôn luôn ở trong đế quốc Phong Vân, chưa bao giờ vượt ra khỏi đó! Tuy nhiên nếu có người chủ động tới cửa muốn nhờ, ta tin tưởng các vị cũng hiểu được đạo lý này, ai mà lại đi cự tuyệt việc mua bán đã tìm tới tận cửa chứ?”
Các dong binh đều trầm mặc, so sánh với sự phẫn nộ cùng bất mãn ban đầu, hiện tại tất cả mọi người đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Ngươi nói như vậy đúng là không sai, nhưng việc Hồng Phong đoạt đi sinh ý của chúng ta, đây là sự thật!” Có một lính đánh thuê hô lên, nhưng khẩu khí rõ ràng dịu đi không ít, cũng không còn là giọng điệu chất vấn nữa, Vân Phong mỉm cười, đây là hiệu quả nàng muốn đạt được, mọi người ai nấy tâm bình khí hòa!
“Hồng Phong chưa bao giờ có lòng muốn cướp đoạt, mọi nhiệm vụ Hồng Phong ra ngoài làm đều do sự ủy thác của người ta, như vậy thì coi là cướp đoạt sinh ý sao?” một câu này của Vân Phong làm cho các dong binh không mở miệng được nữa, đúng vậy, người ta chủ động tới cửa tìm, cũng không biết Hồng Phong làm chuyện gì, Hồng Phong xác thực không chủ động đến cướp đoạt.
“Ta có thể làm chứng!” Triệu Nghiêm hô lớn một câu, Vân Phong nhẹ tay vung lên, Triệu Nghiêm chỉ cảm thấy thân mình đã thoải mái hơn, lập tức nhảy lên trên đài đứng cạnh Vân Phong,“Hồng Phong chưa từng có tâm tư muốn cướp đoạt nhiệm vụ của các dong binh đoàn khác, tất cả các dong binh đoàn ở Công hội lính đánh thuê tại đế quốc Phong Vân đều có thể chứng minh điểm này! Tất cả nhiệm vụ nằm ở khu vực ngoài chúng ta có thể từ chối thì từ chối, không thể từ chối thì cũng chỉ có bước tiếp nhận!”
Các dong binh trầm mặc nhìn, xem ra bọn họ đối với Hồng Phong xác thực có chút hiểu lầm, có lẽ trong lúc sự tình vẫn chưa rõ ràng thì cũng đã nhận ra sự thật.
Tuy nói các dong binh đoàn giữa các đế quốc có quan hệ lẫn nhau, sự việc trao đổi lẫn nhau cũng chỉ là chuyện sớm muộn, thế lực của Hồng Phong được mở rộng đồng thời đánh thức Vân Phong về điểm này, thế giới căn bản là đại đồng*.
*Đại đồng ý chỉ cả thế giới chung một nhà, không phân biết quốc gia chủng tộc.(GG)
“Hội trưởng đại nhân!” Vân Phong chắp tay nhìn Cát Đặc trên đài cao :“Tuy rằng mỗi đế quốc đều các một khu vực phân bộ riêng, nhưng xét cho cùng thì đều lệ thuộc vào Công hội lính đánh thuê, tất cả các lính đánh thuê dù là người của đế quốc nào, thì cũng là người một nhà.”
Các dong binh nghe câu này trong lòng không khỏi nóng lên, Vân Phong tiếp tục cao giọng mở miệng,“Thực lực của Dong binh đoàn sẽ không ngừng được mở rộng, so với giữ kín một khu vực nhỏ bé như vậy, vì sao không đem khu vực này mở rộng ra?”
Cát Đặc khẽ nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ ý trong lời nói của Vân Phong, giọng nói Vân Phong tiếp tục truyền đến,“Mục đích Công hội lính đánh thuê tồn tại hội trưởng đại nhân hẳn là so với ai khác đều biết rõ! Một khi Đông đại lục phát sinh dị biến, chỉ bằng lực lượng Công hội lính đánh thuê của một đế quốc thì sao ngăn cản nỗi?”
Sắc mặt Cát Đặc căng thẳng, hai mắt nhìn chằm chằm Vân Phong, tiểu cô nương này vì sao...... có thể nhìn thấu triệt vậy chứ.
Vân Phong ung dung cười:“Sau khi ta quay về Phong Vân sẽ giải thích cho Chính Nhiên tiên sinh, nếu hội trưởng nguyện ý, thì tất cả nhiệm vụ của Hồng Phong dong binh đoàn Áo Uy cũng có thể tham gia chung!”
Triệu Nghiêm sửng sốt, trong lòng tuy có suy đoán nhưng tuyệt không có nửa điểm hoài nghi, Hồng Phong đã sớm nổi tiếng ở Đông đại lục, chỉ vời cấp bậc nhiệm vụ nhận được thôi thì các dong binh đoàn khác đã không thể so kịp! Làm chung nhiệm vụ, chẳng khác nào chia bớt lợi ích của mình cho người khác vô điều kiện, việc này nhìn từ đâu Hồng Phong cũng không có tí lợi ích nào, nhưng mà trong lòng Triệu Nghiêm vô cùng tin tưởng Vân Phong, hắn tin tưởng nàng, cho dù ra sao hắn vẫn tin tưởng nàng!
“Lời này là thật sao?” Cát Đặc hội trưởng híp mắt nhìn Vân Phong, không thể tin làm gì có người nào đem lợi ích lớn phân cho người khác chứ! Vân Phong nhìn Cát Đặc hội trưởng, biết rằng trong nội tâm hắn chung quy có chút không tin, mở miệng nói,“Lời này lá thật! Nếu Chính Nhiên tiên sinh đồng ý, ta hy vọng Cát Đặc hội trưởng cũng có thành ý này!”
Cát Đặc hội trưởng hơi cân nhắc một chút, các dong binh bốn phía lặng ngắt như tờ, có một số người nghe hiểu lời này, có một số người thì vẫn không hiểu, Cát Đặc hội trưởng trầm tư trong chốc lát sau mới lên tiếng,“Được! Nếu Hồng Phong đã có thành ý như thế, chúng ta tất nhiên cũng sẽ hồi báo thành ý giống vẫy!”
“Hội trưởng!” Phó hội trưởng bị trói chặt một bên không nhịn được gầm nhẹ một tiếng, thành ý giống nhau, hồi báo lẫn nhau! Ý đó là......! Ánh mắt Cát Đặc hội trưởng đảo đến, dùng một ánh mắt cả hai đều hiểu nhắn đi ý mình, thân mình phó hội trưởng đột nhiên run lên, không dám nói thêm một câu.
“Được rồi! Các dong binh Công hội lính đánh thuê Áo Uy! Hồng Phong đối với các ngươ không có địch ý, nếu sau này Hồng Phong thật sự xuất hiện ý định cướp đoạt nhiệm vụ của dong binh đoàn khác, Vân Phong- ta là người thứ nhất không bỏ qua cho Hồng Phong, nhất định sẽ cho các ngươi một cái công đạo!” những lời này của Vân Phong truyền vào lỗ tai mọi người, các dong binh nhìn thoáng nhau không lên tiếng, bốn vị đội trưởng năm sao vẫn đứng ở kia không nhúc nhích liếc mắt một cái.
“Những lời này Vân Phong tiểu hữu nói chắc chắn như thế, ta hiểu được.” Bốn vị đội trưởng năm sao nói, các dong binh lúc này mới dám hô lên tiếng lòng của mình.
“Vân Phong! Ta tin ngươi!”
“Đúng vậy, sau này nếu thực sự phát sinh chuyện gì, ngươi cũng đừng làm cho người ta thất vọng!”
Địch ý lúc ban đầu của các dong binh toàn bộ mất hết, ánh mắt nhìn về phía Vân Phong cũng tràn ngập cảm kích, có chút người còn tức giận bất bình mắng lên,“Hồng Phong rốt cuộc có cái vận khí gì, có được tiểu thư như vậy, thực làm cho người ta nghiến răng ngứa mắt!”
“Đúng thế, nếu Vân Phong là ... ...* Công hội lính đánh thuê Áo Uy”
*một câu tiếng Trung thường thường từ ngữ nó cũng sẽ bị đảo lộn như trong Tiếng anh (vd từ: long hair-tóc dài),vậy nên chỗ ... đáng ra nằm cuối câu nhưng vì nghĩa việt nên bị ném vào giữa nằm rồi.
Địch ý giựa các dong binh và Hồng Phong không có giải trừ hết, chẳng qua chỉ chuyển sang một góc độ khác, Vân Phong nếu biết nhất định sẽ dở khóc dở cười.
Sự việc dưới ảnh hưởng của Vân Phong nên đã được giải quyết hoàn toàn, Triệu Nghiêm cũng nhận được tin tức, bên trong Áo Uy ban đầu đi đâu cũng tìm Hồng Phong gây phiền toái, hiện giờ loại tình huống này không còn tồn tại nữa, chẳng qua các dong binh Hồng Phong còn thường xuyên hội nhận đến một số ánh mắt kì lạ, có ghen tị, hâm mộ, phẫn hận, điều này làm cho bọn họ trăm lòng vẫn không thể lý giải.
Sau khi xử lý xong mối quan hệ giữa Hồng Phong và Công hội lính đánh thuê Áo Uy, Vân Phong cũng coi như yên tâm thả nhẹ gánh nặng, dĩ nhiên, ngay cả Thánh Diệu cùng Già Diệp vẫn phải đi, chẳng qua có bước trước mắt của Áo Uy muốn làm cho Công hội lính đánh thuê của hai đế quốc kia gật đầu đáp ứng cũng không khó. Mọi chuyện xong xuôi Vân Phong lập tức cáo từ, dưới phần đông ánh mắt lưu luyến không nỡ của các dong binh rời khỏi Cong hội lính đánh thuê , có lính đánh thuê nhịn không được hô to:“Vân Phong! Làm tiểu thư Hồng Phong làm cái gì, đến làm tiểu thư của chúng ta đi!”
Một người đề nghị lập tức chiếm được hưởng ứng của mọi người, Vân Phong xấu hổ giật nhẹ khóe miệng, sắc mặt Triệu Nghiêm đỏ lên, sao ai nấy cũng muốn cướp Vân Phong vậy chứ! Vân Phong là tiểu thư của Hồng Phong! Triệu Nghiêm giương cổ hét:“Các ngươi đừng vọng tưởng! Vân Phong chỉ có thể là tiểu thư của Hồng Phong!” Tiếng hét của Triệu Nghiêm lập tức bị chôn vùi, các dong binh chả quan tâm ngươi là người dong binh đoàn nào, Vân Phong cười ha ha, không nói gì mà chỉ tiêu sái đi ra ngoài.
Tại nơi cao nhất trong Công hội lính đánh thuê Áo Uy, có hai bóng người đứng trên đó, nhìn bóng dáng Vân Phong chậm rãi rời đi,“Hội trưởng, sao ngài lại đáp ứng vậy, không sợ bên trên trách tội xuống dưới sao? Còn cùng nàng ta làm giao dịch, không chừng bị......
Cát Đặc hội trưởng cười ha ha, nhìn nam nhân đứng bên cạnh vẫn đang lo lắng, chỉ thấp giọng nói một câu,“Hợp tác với nàng, mới nhận về càng nhiều.” vẻ mặt nam nhân bên cạnh vẫn lo lắng như cũ, Cát Đặc hội trưởng lại cười tiếp:“Chờ xem đi, thời gian sẽ chứng minh hết thảy, đứa nhỏ kia so với mỗi chúng ta đều xa hơn......!
Đoàn người Vân Phong từ Công hội lính đánh thuê đi ra, trong lòng Triệu Nghiêm tràn ngập cảm kích, nếu không có Vân Phong thì quan hệ giữa Hồng Phong và tam đại đế quốc sẽ như tấm vải mỏng, cho đến cuối cùng nếu một lời không hợp cũng bị xé rách không chừng! Nói như vậy, Hồng Phong sẽ khiến cho Công hội lính đánh thuê tại Phong Vân gặp phiền toái, xa hơn nữa có khi còn giải quyết không xong!
Mục Thanh thản nhiên đi theo phía sau, nhìn theo bóng dáng Khúc Lam Y nhíu mày suy tư, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Khúc Lam Y:“Nhìn không ra, Khúc huynh cũng là người thâm tàng bất lộ.”
Khúc Lam Y miễn cưỡng nhìn hắn, không nói gì, Mục Thanh tự biết chính mình nếu không muốn mất mặt nên cũng không nhiều lời nữa, Vân Phong vừa đi vừa nói chuyện với Mục Thanh:“Quấy rầy Áo Uy đã lâu như vậy, hiện tại rời đi.” Mục Thanh gật đầu,“Kế tiếp là muốn đi Thánh Diệu cùng Già Diệp sao?”
Vân Phong gật đầu,“Đương nhiên, Hồng Phong gặp phải phiền toái cũng không chỉ có một Áo Uy, nhưng mà......” Vân Phong bỗng nhiên dừng bước, Triệu Nghiêm tính dừng lại nhưng bị Khúc Lam Y đẩy một cái, tiếp tục đi về phía trước, Mục Thanh biết Vân Phong muốn nói suy nghĩ của mình ra, nên cũng dừng lại, vẻ mặt cười yếu ớt nhìn Vân Phong lại phát hiện trong mắt Vân Phong tràn ngập lãnh ý, sắc mặt Mục Thanh không khỏi trầm xuống.
“Nói cho hoàng thất Áo Uy nghe, muốn làm cái gì thì cứ lo mà làm chuyện của Áo Uy các ngươi, nếu dám đánh chủ ý lên Hồng Phong hoặc là Vân gia, thì cứ tự mình suy nghĩ, vết xe đổ không phải chưa có.”
Lời nói của Vân Phong khiến cho sắc mặt Mục Thanh hoàn toàn trầm xuống, đồng tử hiện lên một tia sáng âm u, Vân Phong cười ha ha, xoay người tiếp tục đi về phía trước, Mục Thanh đứng ở đó bỗng nhiên lên tiếng,“Ngươi cứ nắm chắc như vậy, cho rằng chính mình có thể bảo vệ mọi thứ sao? Không có một chút sai lầm nào?”
Vân Phong quay đầu, khóe miệng mang theo tươi cười,“Vì những người cần bảo vệ trong lòng, ta có thể trở thành người không nói lý trên thế giới này, lời lẽ giết người, ngươi có thể không?”
Sắc mặt Mục Thanh hung hăng âm trầm, Vân Phong khinh thường nở nụ cười,“Ta không có cuồng vọng nghĩ đến chính mình có thể bảo vệ hết thảy, người ta muốn bảo vệ nhiều như vậy. Cho nên nếu như có ai dám đụng một chút, ta ắt sẽ không từ bỏ ý đồ!”
Mục Thanh đứng ở kia, cứ như vậy mà nhìn theo bóng dáng Vân Phong chậm rãi bước đi, bất đắc dĩ cúi đầu tự giễu thở dài một tiếng,“Thật sự không thể đụng sao, cứ lấy mạng ra mà thế, thì còn ai mà dám đụng?” Mục Thanh nhẹ tay nâng trán,“Sao có thể sinh ra ở Vân gia chứ, như thế nào lại....... sinh ở Vân gia .”
Mọi việc đều không phải do Vân Phong lựa chọn, có lẽ ngay từ lần đầu tiên đã được nhận định, nàng sẽ thay thế Vân Phong đi vào thế giới này, sẽ thay thế Vân Phong, thay đổi thế giới này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.