Quyển 5 - Chương 162: Căn cứ Huyết Hồn
Nhược Tuyết Tam Thiên
05/05/2020
Edit: Mavis Clay
Mở mắt ra, hàn băng thấu xương, Yên Nhiên như rơi vào hố băng, tứ chi toàn thân cứng ngắc đến động đậy còn không làm nổi, chỉ có thể đứng đó nhìn ngơ ngác, cảm nhận cảm xúc hiện giờ.
“Ngươi…” Yên Nhiên chỉ có thể thốt lên được một chữ, cổ họng đã co rút lại vào nhau, tim trong lồng ngực đập thình thịch, cảm thấy mình không thể thở nổi.
Cứng đờ trong mấy giây, Yên Nhiên bỗng thấy một tia sáng lóe lên trong đôi mắt trong veo kia, đôi môi khẽ nâng, giây kế đó, một sức mạnh vô hình nổ tung từ trong kết giới không gian, không chỉ phá vỡ Không Gian Phong Tỏa, mà còn đánh bay thân thể Yên Nhiên.
“Chát!” Một tiếng va đập vang lên.
“A!” Yên Nhiên bị đánh bay, lộn mấy vòng trên không, kinh hoảng thét lên, sau đó mới vất vả gồng người lên, chậm rãi miễn cưỡng dừng lại. Yên Nhiên vừa dừng lại liền đau đớn đưa tay ôm lấy một nơi nào đó trên người, nơi đó bị khí bật ra đánh vào, khiến cho nàng đau đớn không thôi.
“Yên Nhiên đại nhân!” Kỳ Thôn và Triều Linh tộc thấy Yên Nhiên bị chật vật đánh bay như thế, lập tức nôn nóng chạy sang. Mặc dù tuổi nàng còn trẻ nhưng đã trở thành tâm phúc của họ, nét mặt nàng ta đau đớn đứng đó, cắn chặt đôi môi, sắc mặt trắng bệch không nói gì, thân thể vẫn còn hơi run. Người hai tộc khẩn trương vây quanh nàng ta, Vân Phong đã tỉnh, đồng nghĩa với việc bọn họ không còn bất kỳ phần thắng nào, bây giờ là nên tính xem làm sao rời khỏi đây.
“Yên Nhiên đại nhân, chúng ta nên lập tức rút lui không?” Người Kỳ Thôn tộc dè dặt hỏi nhỏ, ánh mắt khẩn trương nhìn bọn Ngao Kim, vừa rồi do họ e ngại nên bên này mới đánh không chút kiêng kỵ như thế, bây giờ đối phương đã không còn kỳ phải băn khoăn, bọn họ chỉ có nước chạy trối chết.
Yên Nhiên cắn răng chống đỡ sự đau đớn trong người, sắc mặt trắng xanh nhìn nhóm Vân Phong, miễn cưỡng nói đứt quãng, “Ngươi cho rằng… có thể chạy thoát sao?”
“Nha đầu, có chỗ nào không thoải mái không?” Ngao Kim vọt tới, đưa tay lên muốn chạm vào Vân Phong nhưng nàng cảnh giới lùi về sau nửa bước, mỉm cười, “Ta không sao…”
“Hơi thở của ngươi… hình như thay đổi.” Trạch Nhiên cũng đi tới, giọng nói mang theo sự vui sướng.
Vân Phong nhếch môi, “Nhờ linh hồn ma thú kia ban tặng, thực lực ta đã thăng tiến theo.”
“Nói vậy là muội sắp tấn thăng?” Dienxddanleequyddon Mộc Thương Hải kinh ngạc, bây giờ thực lực của nàng đang là Tôn Thần cấp ba, thời gian nàng tấn thăng tới giờ vẫn chưa lâu lắm, bình thường sau khi tấn thăng lên Tôn Thần, cứ mỗi một cấp đều tốn rất nhiều thời gian để tích lũy, cấp sau lại càng cần nền tảng vững chắc hơn cấp trước, nếu như vì tham lam mà coi thường nền tảng vững chắc, thời kỳ sau khi tấn thăng sẽ gặp rất nhiều khó khăn, nhất là sau Tôn Thần cấp năm, rất có thể sẽ dậm chân tại cấp năm không thể tiến thêm được nữa.
Cho nên cường giả Tôn Thần thăng cấp vô cùng thận trọng, trong giai đoạn này cường giả không ham tốc độ, chỉ cầu chất lượng, nếu như không có niềm tin tuyệt đối sẽ không dễ quyết định tấn thăng, cho nên mới nói cường giả Tôn Thần có rất ít người, nhưng đều là những người có thực lực tinh túy bậc nhất.
Đối với những người luôn duy trì cách làm tích cóp, Vân Phong rõ ràng là tốc độ ánh sáng, chưa tới hai năm đã chạm tới cánh cửa Tôn Thần cấp bốn, cường giả Tôn Thần khác mà biết chắc chắn đỏ bừng con mắt. Chính Vân Phong cũng có khác biệt rất lớn với người khác, có đôi mắt đỏ trong người giúp nàng giảm đi phần lớn thời gian tích lũy thực lực, có thể chỉ có mỗi nàng mới nuốt được linh hồn ma thú, chẳng trách Vân Phong sẽ luôn trở thành tiêu điểm.
“Nuốt linh hồn ma thú kia có thể giúp ngươi tăng thực lực của mình?” Ngao Kim nhíu mày, suy nghĩ một hồi nói.
Vân Phong gật đầu, “Ta biết trong lòng các ngươi có nhiều nghi vấn, bây giờ nhất thời không giải thích được, trước tiên phải giải quyết những thứ trước mắt đã rồi nói.”
“Còn phải giải quyết sao? Vừa rồi lão tử không ra tay là do sợ phiền nhiễu tới ngươi, bây giờ… không cố kỵ gì nữa lão tử tất nhiên không lưu tình. Đám người vong ân phụ nghĩa kia!” Mắt hắn bừng bừng giận dữ, Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải cũng có ánh mắt đó, nhất là Trạch Nhiên, cực kỳ thấy thất vọng với cách làm của Yên Nhiên, Kỳ Thôn tộc đều như thế, không có ai là ngoại lệ, Vân Phong giúp bao nhiêu lần, cứu nàng ta bao nhiêu lần, thậm chí đến một lời cảm ơn cũng không có, còn nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng lấy mạng Vân Phong.
“Như vậy không được tha cho bất kỳ kẻ nào, dù thả bọn họ con đường sống, sớm muộn gì họ cũng sẽ đem lại phiền phức cho Vân Phong.” Trạch Nhiên lạnh lùng nói.
Mộc Thương Hải gật đầu, “Không được để sống dù chỉ một tên.”
Yên Nhiên nghe họ nói vậy liền tái mặt hơn, cả người run lên bần bật, người hai tộc Kỳ Thôn và Triều Linh càng thêm kinh hoảng không thôi, chẳng lẽ hôm nay thực sự sẽ để mạng lại đây? “Yên Nhiên đại nhân, chúng ta nên làm gì đây! Ta không muốn chết đâu.”
“Đúng thế Yên Nhiên đại nhân, ngài mau nghĩ cách đi, chúng ta không hề muốn chết ở đây đâu.”
Yên Nhiên nhìn Vân Phong, ba nam nhân bên cạnh nàng buông đời ngoan độc, nhưng nàng thì vẫn không hề nói gì, nàng ta thầm cắn môi, điều này có phải chứng tỏ nàng ta vẫn có thể tranh thủ tìm kiếm một tia hy vọng không? Hy vọng Phong Vân có lẽ sẽ xuống tay lưu tình tha cho bọn họ một lần?
“Phong Vân, vừa rồi là chúng ta sai, là lỗi của ta, là ta vong ân phụ nghĩa, đại nhân ngài rộng lượng.” Yên Nhiên cất giọng nói, mặc dù là đang giải thích tất cả nhưng chính nàng chủ động mở miệng nên vẫn cảm thấy nhục nhã trong lòng, khiến nàng muốn đào lỗ trốn đi.
“Cho dù có độ lượng mấy cũng không bỏ qua nổi cho các ngươi.” Trạch Nhiên nói, ánh mắt lạnh lẽo.
Vân Phong vẫn im lặng, lặng lẽ nhìn Yên Nhiên, cảm giác nhục nhã trong lòng nàng ta càng lúc càng lớn, nhưng vẫn phải cắn răng nói tiếp, “Phong Vân, ngươi quả thực có ân với ta, nhưng chúng ta chỉ hỗ trợ lợi dụng lẫn nhau thôi, cho nên ngươi cứu ta hiển nhiên là vì mưu tính của bản thân, suy đi tính lại coi như chúng ta huề nhau. Hôm nay là ta sai, nhưng ngươi vừa mới nuốt linh hồn ma thú không thể không khiến người ta giật mình, Kỳ Thôn tộc và Triều Linh tộc vốn không cường đại, đương nhiên càng phải đề phòng, vừa rồi là do ta nhất thời hồ đồ thôi.”
Vân Phong nhếch môi, không ngờ Yên Nhiên sẽ nói ra câu đó, nhưng mà lời nàng nói vẫn có chỗ đúng, vả lời vừa rồi dù nàng ta có thể phá được Không Gian Phong Tỏa của Mộc Thương Hải, chỉ với chút thực lực của nàng ta cũng sẽ không đe dọa tới mình. Vốn tưởng nàng là một nhân tài ưu tú hiếm thấy, nhưng không ngờ lại nhìn lầm rồi. Bây giờ cũng không phải thời gian xét nét với bọn họ, cơ hội lần này vẫn cần sự trợ giúp của Kỳ Thôn và Triều Linh tộc, nếu như lại khơi lên lửa giận của hai tộc, ngược lại sẽ làm hỏng chuyện tốt của nàng.
“Không so đo với ngươi nữa, dù sao ngươi cũng chẳng tạo thành uy hiếp cho ta.” Vân Phong nói, những lời này hoàn toàn đánh nát lòng tự ái của Yên Nhiên, thì ra trong mắt Vân Phong nàng ta căn bản không xứng làm đối thủ của nàng, lại càng không tạo nên bất kỳ uy hiếp gì cho nàng.
“Cứ như vậy bỏ qua sao? Vậy thì dễ dàng với họ quá rồi!” Mộc Thương Hải nói, liếc nhìn Vân Phong, “Muội vừa mới nuốt linh hồn đã trở thành mối đe dọa trong mắt họ, khó chắc sau này bọn họ sẽ không sinh sự.”
“Ha ha.” Vân Phong cười rộ lên, “Mối đe đọa? Dù sao muội cũng chẳng ở lại Vô Tận Hải, dù là mối đe dọa thì sao? Để bọn họ sợ hãi cũng tốt.” Ly Ly tộc rơi đài thì Long tộc sẽ thượng vị, Kỳ Thôn và Triều Linh vĩnh viễn chỉ có thể là hai tiểu tộc, đến lúc đó Long tộc độc đại ở Bắc Hải, Vân Phong có phải là kẻ quái dị hay không có gì quan trọng? Cho dù Kỳ Thôn và Triều Linh muốn sinh sự còn phải xem Long tộc có chịu hay không.
“Ta thật sự có thể nuốt linh hồn ma thú.” Vân Phong cất giọng, Yên Nhiên bất giác lùi về sau một bước, Phong Vân có thể nuốt linh hồn ma thú đương nhiên cũng có thể nuốt nàng, chỉ cần vừa nghĩ tới việc linh hồn của mình sẽ bị nuốt vào bụng, Yên Nhiên bỗng thấy gai óc cả người nổi rần rật.
“Các ngươi có coi ta là ngoại tộc cũng chả sao, ta không quan tâm.” Vân Phong cười lớn, “Ta rất ít khi đói bụng, nhưng khi đói cũng sẽ không ăn quàng.” Một câu nói bâng quơ, lại khiến cho người hai tộc bên kia lùi về sau một bước, thấy vẻ mặt từng hải tộc đều sợ hãi, mục đích của Vân Phong đã xong.
Sự sợ hãi từ đáy lòng là khó tiêu diệt nhất, giống như đã bị nhiễm vào giấc mơ, thi thoảng sẽ nhảy ra quần đảo ngươi, muốn thoát cũng không thoát được.
“Ha ha, nha đầu nói rất đúng, nếu như lúc đó kẻ nào không vừa mắt, cứ lấy kẻ đó làm món khai vị là được rồi.” Ngao Kim nói xong vẻ mặt tối đi rất nhiều, hai tộc nhìn thấy càng thêm căng thẳng, bọn họ có cảm giác mình như đàn dê con trong hố, có thể sống hay chết đều dựa vào độ vui của Phong Vân.
Yên Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, giọng khô khốc nói, “Có… có chuyện gì ta có thể giúp được không…” Còn mạng chưa chết vẫn chưa đủ, có thể giúp được việc đương nhiên là còn giá trị lợi dụng, bọn họ tạm thời sẽ an toàn hơn.
Vân Phong cười khẽ, “Đương nhiên vẫn có chuyện cần ngươi giúp một tay.”
Nghe vậy, Yên Nhiên thầm thở phào một hơi, vậy thì tốt rồi, nếu như thật sự không giúp được gì nữa, chưa chắc Phong Vân sẽ để bọn họ sống… Ánh mắt Yên Nhiên thoáng lướt qua Trạch Nhiên, phát hiện ánh mắt của hắn cũng quét tới liền xấu hổ dời đi, lúc này nàng ta đã hoàn toàn hiểu được, Kỳ Thôn và Triều Linh trước giờ đều bị đảo qua đảo lại, cục diện hôm nay gần như là do một tay Phong Vân an bài, hai tộc bọn họ căn bản chả làm được gì. Phong Vân, rốt cuộc ngươi là ai? Lại có thể đùa giỡn ba tộc lớn ở Bắc Hải Vực trong lòng bàn tay như thế?
Kỳ Thôn và Triều Linh đã thần phục, bây giờ chính là cách tốt nhất để đối phó với Ly Ly tộc. Trạch Nhiên hy vọng Vân Phong có thể xuống tay lưu tình, dù sao vương thất Ly Ly đối xử với hắn không tệ. Nàng gật đầu, mục đích của nàng chỉ là khiến Ly Ly tộc nội loạn mà ngã ngựa, sẽ không giết Ly Ly tộc, nếu như bọn họ tình nguyện vẫn có thể sống ở khu vực này, chỉ là không còn là vương giả của Bắc Hải Vực như ngày trước thôi. Dù sao so với Long tộc, Ly Ly tộc không có khả năng xưng vương xưng bá.
Đùng một phát, một phần thế lực Ly Ly tộc là thế lực đằng sau con thân tộc tập kích hai phe còn lại bất ngờ, hai phe kia chưa kịp chuẩn bị chết không ít, nội loạn giữa ba phe bắt đầu, bởi vì không còn nhân vật đứng đầu của cả ba, bọn họ đành phải vội vã đề cử người dẫn đầu tạm thời, nội loạn hốn loạn không chịu nổi, va chạm giữa ba phe càng lúc càng lớn, hoàn toàn trở mặt nhau. Vương Ly Ly tộc muốn trấn áp cũng không được, phái người ra ngoài tìm kiếm, kết quả lại bặt vô âm tín. Edit by Mavis
Vương Ly Ly tộc cảm thấy lần này nội loạn chắc chắn không đơn giản, ba phe tuy vốn không hòa thuận lẫn nhau tranh chấp không ngừng, nhưng cũng chưa từng dẫn tới chấn động như bây giờ, nếu không có người âm mưu thúc đẩy, nội bộ Ly Ly tộc sẽ không loạn tới tình hình hiện nay. Rất nhanh có một chuyện khiến Vương Ly Ly tộc nhức đầu hơn, Kỳ Thôn và Triều Linh thừa cơ hội này, phối hợp tấn công với Ly Ly tộc. Loạn trong giắc ngoài, toàn Ly Ly tộc chao đảo muốn vỡ.
Vương Ly Ly tộc dùng tất cả cường giả cao thủ vẫn không thể cứu vãn nổi, ở trong thì ba phe tranh đấu nhau kịch liệt, ở ngoài thì hai tộc Triều Linh và Kỳ Thôn quấy nhiễu, Vương Ly Ly tộc không kham nổi nữa. Vào lúc rối như canh hẹ, một bóng người lặng lẽ trở lại Vương Thành Ly Ly.
“Vương! Vương! Trạch Nhiên đại nhân trở lại rồi!” Giọng binh lính hơi run rẩy nói, Vương Ly Ly tộc đang vò đầu bức tóc nghe vậy vui mừng nhướn mày, gặp được Trạch Nhiên khiến Vương Ly Ly tộc hơi thả lỏng, “Trạch Nhiên, ngươi trở lại thật là tốt quá.”
Trạch Nhiên đứng trước mặt Vương Ly Ly tộc, gương mặt tuấn tú phức tạp, lần này hắn tới vì Vân Phong, nếu muốn kết thúc trận nội loạn này phải thả vào thứ gì đó, tỷ như chiếm cứ mảnh đất này. Trạch Nhiên hít một hơi thật sâu, bình thản nói, “Vương, nội loạn Ly Ly tộc hình như càng ngày càng nghiêm trọng.”
“Đúng thế.” Vương Ly Ly tộc thờ dài, “Liệu ngươi có cách gì tốt để bình phục lại một chút không? Hai tộc Kỳ Thôn và Triều Linh gần như tận dụng hết mọi thứ, đợi qua thời gian khó khăn này, chắc chắn phải tiêu diệt hai tộc kia.” Vẻ mặt Vương Ly Ly ác độc.
Trạch Nhiên nói, “Nếu Vương muốn cục diện hiện giờ khá hơn, ta có thể đề cử một người.”
“Hả?” Vương Ly Ly tộc nhìn hắn, cảm thấy hôm nay hắn có gì đó khác với thường ngày, hắn gật đầu, “Tên của nàng là Vân Phong, Vương có chịu nói chuyện với nàng một chút không?”
Trạch Nhiên xoay người đẩy cửa ra ngoài, chỉ chốc lát sau hắn đã dẫn Vân Phong đi vào cùng, Vương Ly Ly tộc vừa thấy nàng khẽ nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén xuyên thấu toàn thân nàng, nàng biết mình đang đối mặt với một vị vương giả chân chính, nếu muốn đánh đổ Ly Ly tộc, không dùng thủ đoạn căn bản không thể đột phá nổi.
“Ngươi chính là Vân Phong? Ngươi có cách gì nói nghe xem?” Vương Ly Ly tộc vào thẳng vấn đề, Vân Phong cũng không có ý vòng vo, thẳng thừng nói, “Rất đơn giản, Ly Ly tộc chịu giao ra mảnh đất này, ta tự sẽ có cách dẹp yên trận nội loạn này.”
“Ngươi nói gì? Giao mảnh đất này ra?” Vương Ly Ly tộc lườm nàng, trong mắt nổi sát ý.
Vân Phong cười, “Tình thế hôm nay khiến ngài không còn lựa chọn khác đâu, Kỳ Thôn tộc và Triều Linh tộc lăm le, ba phe Ly Ly tộc nội loạn, Ly Ly sớm muộn gì cũng sẽ tới ngày bị hai tộc kia thôn tính, thay vì để bị thôn tính hoàn toàn, chi bằng giữ lại đa phần, Vương nghĩ sao?”
“Ly Ly tộc ta chiếm đóng ở đây ít nhất đã trên vạn năm, muốn lãnh thổ này, khẩu khí ngươi quá lớn rồi.”
“Ha ha!” Vân Phong hắng giọng cười, “Thứ cho ta nói thẳng, Ly Ly tộc vốn luôn kiêu ngạo vì có huyết mạch Long tộc trong người, bất luận Ly Ly tộc chiếm cứ ở đây bao lâu, về cơ bản, Long tộc cổ xưa mới là chủ nhân chân chính của nơi này.”
Hai mắt Vương Ly Ly tộc nhíu lại, “Ngươi là ai?”
Vân Phong mỉm cười, “Ta chả là ai cả, chỉ nói một đề nghị mà thôi.”
“Ngươi cần lãnh thổ này làm gì?” Vương Ly Ly tộc lại nói, “Đây là lãnh thổ Ly Ly tộc ta đã sống cả vạn năm, đương nhiên không thể giao cho người ngoài.”
“Nói như vậy là kiên quyết không đồng ý?” Vân Phong khẽ nhíu mày, nàng thật sự không mong Vương Ly Ly là một người cố chấp, bây giờ vinh dự của mình quan trọng hơn hay là bảo vệ bộ tộc quan trọng hơn? Nàng cũng không mong phải dùng tới cách đối cứng, mục đích của nàng chỉ là nơi ở cho Long tộc, để Ly Ly tộc yếu thế hơn chút mà tohoi.
“Dám dòm ngó lãnh thổ Ly Ly tộc ta như vậy, ngươi có mưu đồ bất chính.” Diendanlequydon Ly Ly Vương gầm lên, vung tay đánh về phía Vân Phong. Trạch Nhiên lập tức bảo vệ nàng ở sau, dùng Chiến Khí đánh tan cơn lốc của Ly Ly Vương.
“Không nói nhiều nữa, cáo từ.” Ánh mắt Vân Phong lạnh lùng nhìn Ly Ly Vương, xoay người định đi, nhưng Ly Ly Vương cười to, “Ngươi muốn đi là đi, coi đây là đâu?”
“Vương!” Trạch Nhiên thấy Ly Ly Vương muốn nhằm vào Vân Phong, còn có ý tấn công không khỏi gầm nhẹ, Ly Ly vương lạnh lùng nhìn hắn, “Xem ra, không thể tùy tiện tin người ngoại tộc.”
Trạch Nhiên ngạc nhiên, khó nói nên lời, Vân Phong cười lạnh, “Lời này của ngài sai rồi, chuyện dẫn tới ngày nay là do nhân quả mình trồng, chẳng trách được ai, huống chi Trạch Nhiên cũng không hề tính toán ngài.”
Ly Ly Vương cười hung ác, “Nói gì đều là thừa cả, xem ra chuyện này không tránh khỏi có liên quan tới các ngươi, muốn đi là không thể nào.”
“Ha ha ha ha! Ta cứ đi đấy, để xem ngài tự giúp mình thế nào.” Vân Phong níu cánh tay Trạch Nhiên, Vương Ly Ly rống lên như dã thú, hơi thở hùng hậu bộc phát, sức mạnh cuồng mãnh muốn đẩy Vân Phong và Trạch Nhiên vào chỗ chết.
“Vèo!” Một cơn gió thổi qua, Ly Ly Vương trợn to mắt, khó tin nhìn hai người trước mặt mình biến mất tăm. Không để lại một chút dấu vết.
“Ầm!” Hơi thở cuồng dã nện lên tường, ngay cả mặt tường cũng sụp xuống, Ly Ly Vương nhìn quanh, biến mất rồi? Sao không thấy đâu nữa?
Mở mắt ra, hàn băng thấu xương, Yên Nhiên như rơi vào hố băng, tứ chi toàn thân cứng ngắc đến động đậy còn không làm nổi, chỉ có thể đứng đó nhìn ngơ ngác, cảm nhận cảm xúc hiện giờ.
“Ngươi…” Yên Nhiên chỉ có thể thốt lên được một chữ, cổ họng đã co rút lại vào nhau, tim trong lồng ngực đập thình thịch, cảm thấy mình không thể thở nổi.
Cứng đờ trong mấy giây, Yên Nhiên bỗng thấy một tia sáng lóe lên trong đôi mắt trong veo kia, đôi môi khẽ nâng, giây kế đó, một sức mạnh vô hình nổ tung từ trong kết giới không gian, không chỉ phá vỡ Không Gian Phong Tỏa, mà còn đánh bay thân thể Yên Nhiên.
“Chát!” Một tiếng va đập vang lên.
“A!” Yên Nhiên bị đánh bay, lộn mấy vòng trên không, kinh hoảng thét lên, sau đó mới vất vả gồng người lên, chậm rãi miễn cưỡng dừng lại. Yên Nhiên vừa dừng lại liền đau đớn đưa tay ôm lấy một nơi nào đó trên người, nơi đó bị khí bật ra đánh vào, khiến cho nàng đau đớn không thôi.
“Yên Nhiên đại nhân!” Kỳ Thôn và Triều Linh tộc thấy Yên Nhiên bị chật vật đánh bay như thế, lập tức nôn nóng chạy sang. Mặc dù tuổi nàng còn trẻ nhưng đã trở thành tâm phúc của họ, nét mặt nàng ta đau đớn đứng đó, cắn chặt đôi môi, sắc mặt trắng bệch không nói gì, thân thể vẫn còn hơi run. Người hai tộc khẩn trương vây quanh nàng ta, Vân Phong đã tỉnh, đồng nghĩa với việc bọn họ không còn bất kỳ phần thắng nào, bây giờ là nên tính xem làm sao rời khỏi đây.
“Yên Nhiên đại nhân, chúng ta nên lập tức rút lui không?” Người Kỳ Thôn tộc dè dặt hỏi nhỏ, ánh mắt khẩn trương nhìn bọn Ngao Kim, vừa rồi do họ e ngại nên bên này mới đánh không chút kiêng kỵ như thế, bây giờ đối phương đã không còn kỳ phải băn khoăn, bọn họ chỉ có nước chạy trối chết.
Yên Nhiên cắn răng chống đỡ sự đau đớn trong người, sắc mặt trắng xanh nhìn nhóm Vân Phong, miễn cưỡng nói đứt quãng, “Ngươi cho rằng… có thể chạy thoát sao?”
“Nha đầu, có chỗ nào không thoải mái không?” Ngao Kim vọt tới, đưa tay lên muốn chạm vào Vân Phong nhưng nàng cảnh giới lùi về sau nửa bước, mỉm cười, “Ta không sao…”
“Hơi thở của ngươi… hình như thay đổi.” Trạch Nhiên cũng đi tới, giọng nói mang theo sự vui sướng.
Vân Phong nhếch môi, “Nhờ linh hồn ma thú kia ban tặng, thực lực ta đã thăng tiến theo.”
“Nói vậy là muội sắp tấn thăng?” Dienxddanleequyddon Mộc Thương Hải kinh ngạc, bây giờ thực lực của nàng đang là Tôn Thần cấp ba, thời gian nàng tấn thăng tới giờ vẫn chưa lâu lắm, bình thường sau khi tấn thăng lên Tôn Thần, cứ mỗi một cấp đều tốn rất nhiều thời gian để tích lũy, cấp sau lại càng cần nền tảng vững chắc hơn cấp trước, nếu như vì tham lam mà coi thường nền tảng vững chắc, thời kỳ sau khi tấn thăng sẽ gặp rất nhiều khó khăn, nhất là sau Tôn Thần cấp năm, rất có thể sẽ dậm chân tại cấp năm không thể tiến thêm được nữa.
Cho nên cường giả Tôn Thần thăng cấp vô cùng thận trọng, trong giai đoạn này cường giả không ham tốc độ, chỉ cầu chất lượng, nếu như không có niềm tin tuyệt đối sẽ không dễ quyết định tấn thăng, cho nên mới nói cường giả Tôn Thần có rất ít người, nhưng đều là những người có thực lực tinh túy bậc nhất.
Đối với những người luôn duy trì cách làm tích cóp, Vân Phong rõ ràng là tốc độ ánh sáng, chưa tới hai năm đã chạm tới cánh cửa Tôn Thần cấp bốn, cường giả Tôn Thần khác mà biết chắc chắn đỏ bừng con mắt. Chính Vân Phong cũng có khác biệt rất lớn với người khác, có đôi mắt đỏ trong người giúp nàng giảm đi phần lớn thời gian tích lũy thực lực, có thể chỉ có mỗi nàng mới nuốt được linh hồn ma thú, chẳng trách Vân Phong sẽ luôn trở thành tiêu điểm.
“Nuốt linh hồn ma thú kia có thể giúp ngươi tăng thực lực của mình?” Ngao Kim nhíu mày, suy nghĩ một hồi nói.
Vân Phong gật đầu, “Ta biết trong lòng các ngươi có nhiều nghi vấn, bây giờ nhất thời không giải thích được, trước tiên phải giải quyết những thứ trước mắt đã rồi nói.”
“Còn phải giải quyết sao? Vừa rồi lão tử không ra tay là do sợ phiền nhiễu tới ngươi, bây giờ… không cố kỵ gì nữa lão tử tất nhiên không lưu tình. Đám người vong ân phụ nghĩa kia!” Mắt hắn bừng bừng giận dữ, Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải cũng có ánh mắt đó, nhất là Trạch Nhiên, cực kỳ thấy thất vọng với cách làm của Yên Nhiên, Kỳ Thôn tộc đều như thế, không có ai là ngoại lệ, Vân Phong giúp bao nhiêu lần, cứu nàng ta bao nhiêu lần, thậm chí đến một lời cảm ơn cũng không có, còn nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng lấy mạng Vân Phong.
“Như vậy không được tha cho bất kỳ kẻ nào, dù thả bọn họ con đường sống, sớm muộn gì họ cũng sẽ đem lại phiền phức cho Vân Phong.” Trạch Nhiên lạnh lùng nói.
Mộc Thương Hải gật đầu, “Không được để sống dù chỉ một tên.”
Yên Nhiên nghe họ nói vậy liền tái mặt hơn, cả người run lên bần bật, người hai tộc Kỳ Thôn và Triều Linh càng thêm kinh hoảng không thôi, chẳng lẽ hôm nay thực sự sẽ để mạng lại đây? “Yên Nhiên đại nhân, chúng ta nên làm gì đây! Ta không muốn chết đâu.”
“Đúng thế Yên Nhiên đại nhân, ngài mau nghĩ cách đi, chúng ta không hề muốn chết ở đây đâu.”
Yên Nhiên nhìn Vân Phong, ba nam nhân bên cạnh nàng buông đời ngoan độc, nhưng nàng thì vẫn không hề nói gì, nàng ta thầm cắn môi, điều này có phải chứng tỏ nàng ta vẫn có thể tranh thủ tìm kiếm một tia hy vọng không? Hy vọng Phong Vân có lẽ sẽ xuống tay lưu tình tha cho bọn họ một lần?
“Phong Vân, vừa rồi là chúng ta sai, là lỗi của ta, là ta vong ân phụ nghĩa, đại nhân ngài rộng lượng.” Yên Nhiên cất giọng nói, mặc dù là đang giải thích tất cả nhưng chính nàng chủ động mở miệng nên vẫn cảm thấy nhục nhã trong lòng, khiến nàng muốn đào lỗ trốn đi.
“Cho dù có độ lượng mấy cũng không bỏ qua nổi cho các ngươi.” Trạch Nhiên nói, ánh mắt lạnh lẽo.
Vân Phong vẫn im lặng, lặng lẽ nhìn Yên Nhiên, cảm giác nhục nhã trong lòng nàng ta càng lúc càng lớn, nhưng vẫn phải cắn răng nói tiếp, “Phong Vân, ngươi quả thực có ân với ta, nhưng chúng ta chỉ hỗ trợ lợi dụng lẫn nhau thôi, cho nên ngươi cứu ta hiển nhiên là vì mưu tính của bản thân, suy đi tính lại coi như chúng ta huề nhau. Hôm nay là ta sai, nhưng ngươi vừa mới nuốt linh hồn ma thú không thể không khiến người ta giật mình, Kỳ Thôn tộc và Triều Linh tộc vốn không cường đại, đương nhiên càng phải đề phòng, vừa rồi là do ta nhất thời hồ đồ thôi.”
Vân Phong nhếch môi, không ngờ Yên Nhiên sẽ nói ra câu đó, nhưng mà lời nàng nói vẫn có chỗ đúng, vả lời vừa rồi dù nàng ta có thể phá được Không Gian Phong Tỏa của Mộc Thương Hải, chỉ với chút thực lực của nàng ta cũng sẽ không đe dọa tới mình. Vốn tưởng nàng là một nhân tài ưu tú hiếm thấy, nhưng không ngờ lại nhìn lầm rồi. Bây giờ cũng không phải thời gian xét nét với bọn họ, cơ hội lần này vẫn cần sự trợ giúp của Kỳ Thôn và Triều Linh tộc, nếu như lại khơi lên lửa giận của hai tộc, ngược lại sẽ làm hỏng chuyện tốt của nàng.
“Không so đo với ngươi nữa, dù sao ngươi cũng chẳng tạo thành uy hiếp cho ta.” Vân Phong nói, những lời này hoàn toàn đánh nát lòng tự ái của Yên Nhiên, thì ra trong mắt Vân Phong nàng ta căn bản không xứng làm đối thủ của nàng, lại càng không tạo nên bất kỳ uy hiếp gì cho nàng.
“Cứ như vậy bỏ qua sao? Vậy thì dễ dàng với họ quá rồi!” Mộc Thương Hải nói, liếc nhìn Vân Phong, “Muội vừa mới nuốt linh hồn đã trở thành mối đe dọa trong mắt họ, khó chắc sau này bọn họ sẽ không sinh sự.”
“Ha ha.” Vân Phong cười rộ lên, “Mối đe đọa? Dù sao muội cũng chẳng ở lại Vô Tận Hải, dù là mối đe dọa thì sao? Để bọn họ sợ hãi cũng tốt.” Ly Ly tộc rơi đài thì Long tộc sẽ thượng vị, Kỳ Thôn và Triều Linh vĩnh viễn chỉ có thể là hai tiểu tộc, đến lúc đó Long tộc độc đại ở Bắc Hải, Vân Phong có phải là kẻ quái dị hay không có gì quan trọng? Cho dù Kỳ Thôn và Triều Linh muốn sinh sự còn phải xem Long tộc có chịu hay không.
“Ta thật sự có thể nuốt linh hồn ma thú.” Vân Phong cất giọng, Yên Nhiên bất giác lùi về sau một bước, Phong Vân có thể nuốt linh hồn ma thú đương nhiên cũng có thể nuốt nàng, chỉ cần vừa nghĩ tới việc linh hồn của mình sẽ bị nuốt vào bụng, Yên Nhiên bỗng thấy gai óc cả người nổi rần rật.
“Các ngươi có coi ta là ngoại tộc cũng chả sao, ta không quan tâm.” Vân Phong cười lớn, “Ta rất ít khi đói bụng, nhưng khi đói cũng sẽ không ăn quàng.” Một câu nói bâng quơ, lại khiến cho người hai tộc bên kia lùi về sau một bước, thấy vẻ mặt từng hải tộc đều sợ hãi, mục đích của Vân Phong đã xong.
Sự sợ hãi từ đáy lòng là khó tiêu diệt nhất, giống như đã bị nhiễm vào giấc mơ, thi thoảng sẽ nhảy ra quần đảo ngươi, muốn thoát cũng không thoát được.
“Ha ha, nha đầu nói rất đúng, nếu như lúc đó kẻ nào không vừa mắt, cứ lấy kẻ đó làm món khai vị là được rồi.” Ngao Kim nói xong vẻ mặt tối đi rất nhiều, hai tộc nhìn thấy càng thêm căng thẳng, bọn họ có cảm giác mình như đàn dê con trong hố, có thể sống hay chết đều dựa vào độ vui của Phong Vân.
Yên Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, giọng khô khốc nói, “Có… có chuyện gì ta có thể giúp được không…” Còn mạng chưa chết vẫn chưa đủ, có thể giúp được việc đương nhiên là còn giá trị lợi dụng, bọn họ tạm thời sẽ an toàn hơn.
Vân Phong cười khẽ, “Đương nhiên vẫn có chuyện cần ngươi giúp một tay.”
Nghe vậy, Yên Nhiên thầm thở phào một hơi, vậy thì tốt rồi, nếu như thật sự không giúp được gì nữa, chưa chắc Phong Vân sẽ để bọn họ sống… Ánh mắt Yên Nhiên thoáng lướt qua Trạch Nhiên, phát hiện ánh mắt của hắn cũng quét tới liền xấu hổ dời đi, lúc này nàng ta đã hoàn toàn hiểu được, Kỳ Thôn và Triều Linh trước giờ đều bị đảo qua đảo lại, cục diện hôm nay gần như là do một tay Phong Vân an bài, hai tộc bọn họ căn bản chả làm được gì. Phong Vân, rốt cuộc ngươi là ai? Lại có thể đùa giỡn ba tộc lớn ở Bắc Hải Vực trong lòng bàn tay như thế?
Kỳ Thôn và Triều Linh đã thần phục, bây giờ chính là cách tốt nhất để đối phó với Ly Ly tộc. Trạch Nhiên hy vọng Vân Phong có thể xuống tay lưu tình, dù sao vương thất Ly Ly đối xử với hắn không tệ. Nàng gật đầu, mục đích của nàng chỉ là khiến Ly Ly tộc nội loạn mà ngã ngựa, sẽ không giết Ly Ly tộc, nếu như bọn họ tình nguyện vẫn có thể sống ở khu vực này, chỉ là không còn là vương giả của Bắc Hải Vực như ngày trước thôi. Dù sao so với Long tộc, Ly Ly tộc không có khả năng xưng vương xưng bá.
Đùng một phát, một phần thế lực Ly Ly tộc là thế lực đằng sau con thân tộc tập kích hai phe còn lại bất ngờ, hai phe kia chưa kịp chuẩn bị chết không ít, nội loạn giữa ba phe bắt đầu, bởi vì không còn nhân vật đứng đầu của cả ba, bọn họ đành phải vội vã đề cử người dẫn đầu tạm thời, nội loạn hốn loạn không chịu nổi, va chạm giữa ba phe càng lúc càng lớn, hoàn toàn trở mặt nhau. Vương Ly Ly tộc muốn trấn áp cũng không được, phái người ra ngoài tìm kiếm, kết quả lại bặt vô âm tín. Edit by Mavis
Vương Ly Ly tộc cảm thấy lần này nội loạn chắc chắn không đơn giản, ba phe tuy vốn không hòa thuận lẫn nhau tranh chấp không ngừng, nhưng cũng chưa từng dẫn tới chấn động như bây giờ, nếu không có người âm mưu thúc đẩy, nội bộ Ly Ly tộc sẽ không loạn tới tình hình hiện nay. Rất nhanh có một chuyện khiến Vương Ly Ly tộc nhức đầu hơn, Kỳ Thôn và Triều Linh thừa cơ hội này, phối hợp tấn công với Ly Ly tộc. Loạn trong giắc ngoài, toàn Ly Ly tộc chao đảo muốn vỡ.
Vương Ly Ly tộc dùng tất cả cường giả cao thủ vẫn không thể cứu vãn nổi, ở trong thì ba phe tranh đấu nhau kịch liệt, ở ngoài thì hai tộc Triều Linh và Kỳ Thôn quấy nhiễu, Vương Ly Ly tộc không kham nổi nữa. Vào lúc rối như canh hẹ, một bóng người lặng lẽ trở lại Vương Thành Ly Ly.
“Vương! Vương! Trạch Nhiên đại nhân trở lại rồi!” Giọng binh lính hơi run rẩy nói, Vương Ly Ly tộc đang vò đầu bức tóc nghe vậy vui mừng nhướn mày, gặp được Trạch Nhiên khiến Vương Ly Ly tộc hơi thả lỏng, “Trạch Nhiên, ngươi trở lại thật là tốt quá.”
Trạch Nhiên đứng trước mặt Vương Ly Ly tộc, gương mặt tuấn tú phức tạp, lần này hắn tới vì Vân Phong, nếu muốn kết thúc trận nội loạn này phải thả vào thứ gì đó, tỷ như chiếm cứ mảnh đất này. Trạch Nhiên hít một hơi thật sâu, bình thản nói, “Vương, nội loạn Ly Ly tộc hình như càng ngày càng nghiêm trọng.”
“Đúng thế.” Vương Ly Ly tộc thờ dài, “Liệu ngươi có cách gì tốt để bình phục lại một chút không? Hai tộc Kỳ Thôn và Triều Linh gần như tận dụng hết mọi thứ, đợi qua thời gian khó khăn này, chắc chắn phải tiêu diệt hai tộc kia.” Vẻ mặt Vương Ly Ly ác độc.
Trạch Nhiên nói, “Nếu Vương muốn cục diện hiện giờ khá hơn, ta có thể đề cử một người.”
“Hả?” Vương Ly Ly tộc nhìn hắn, cảm thấy hôm nay hắn có gì đó khác với thường ngày, hắn gật đầu, “Tên của nàng là Vân Phong, Vương có chịu nói chuyện với nàng một chút không?”
Trạch Nhiên xoay người đẩy cửa ra ngoài, chỉ chốc lát sau hắn đã dẫn Vân Phong đi vào cùng, Vương Ly Ly tộc vừa thấy nàng khẽ nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén xuyên thấu toàn thân nàng, nàng biết mình đang đối mặt với một vị vương giả chân chính, nếu muốn đánh đổ Ly Ly tộc, không dùng thủ đoạn căn bản không thể đột phá nổi.
“Ngươi chính là Vân Phong? Ngươi có cách gì nói nghe xem?” Vương Ly Ly tộc vào thẳng vấn đề, Vân Phong cũng không có ý vòng vo, thẳng thừng nói, “Rất đơn giản, Ly Ly tộc chịu giao ra mảnh đất này, ta tự sẽ có cách dẹp yên trận nội loạn này.”
“Ngươi nói gì? Giao mảnh đất này ra?” Vương Ly Ly tộc lườm nàng, trong mắt nổi sát ý.
Vân Phong cười, “Tình thế hôm nay khiến ngài không còn lựa chọn khác đâu, Kỳ Thôn tộc và Triều Linh tộc lăm le, ba phe Ly Ly tộc nội loạn, Ly Ly sớm muộn gì cũng sẽ tới ngày bị hai tộc kia thôn tính, thay vì để bị thôn tính hoàn toàn, chi bằng giữ lại đa phần, Vương nghĩ sao?”
“Ly Ly tộc ta chiếm đóng ở đây ít nhất đã trên vạn năm, muốn lãnh thổ này, khẩu khí ngươi quá lớn rồi.”
“Ha ha!” Vân Phong hắng giọng cười, “Thứ cho ta nói thẳng, Ly Ly tộc vốn luôn kiêu ngạo vì có huyết mạch Long tộc trong người, bất luận Ly Ly tộc chiếm cứ ở đây bao lâu, về cơ bản, Long tộc cổ xưa mới là chủ nhân chân chính của nơi này.”
Hai mắt Vương Ly Ly tộc nhíu lại, “Ngươi là ai?”
Vân Phong mỉm cười, “Ta chả là ai cả, chỉ nói một đề nghị mà thôi.”
“Ngươi cần lãnh thổ này làm gì?” Vương Ly Ly tộc lại nói, “Đây là lãnh thổ Ly Ly tộc ta đã sống cả vạn năm, đương nhiên không thể giao cho người ngoài.”
“Nói như vậy là kiên quyết không đồng ý?” Vân Phong khẽ nhíu mày, nàng thật sự không mong Vương Ly Ly là một người cố chấp, bây giờ vinh dự của mình quan trọng hơn hay là bảo vệ bộ tộc quan trọng hơn? Nàng cũng không mong phải dùng tới cách đối cứng, mục đích của nàng chỉ là nơi ở cho Long tộc, để Ly Ly tộc yếu thế hơn chút mà tohoi.
“Dám dòm ngó lãnh thổ Ly Ly tộc ta như vậy, ngươi có mưu đồ bất chính.” Diendanlequydon Ly Ly Vương gầm lên, vung tay đánh về phía Vân Phong. Trạch Nhiên lập tức bảo vệ nàng ở sau, dùng Chiến Khí đánh tan cơn lốc của Ly Ly Vương.
“Không nói nhiều nữa, cáo từ.” Ánh mắt Vân Phong lạnh lùng nhìn Ly Ly Vương, xoay người định đi, nhưng Ly Ly Vương cười to, “Ngươi muốn đi là đi, coi đây là đâu?”
“Vương!” Trạch Nhiên thấy Ly Ly Vương muốn nhằm vào Vân Phong, còn có ý tấn công không khỏi gầm nhẹ, Ly Ly vương lạnh lùng nhìn hắn, “Xem ra, không thể tùy tiện tin người ngoại tộc.”
Trạch Nhiên ngạc nhiên, khó nói nên lời, Vân Phong cười lạnh, “Lời này của ngài sai rồi, chuyện dẫn tới ngày nay là do nhân quả mình trồng, chẳng trách được ai, huống chi Trạch Nhiên cũng không hề tính toán ngài.”
Ly Ly Vương cười hung ác, “Nói gì đều là thừa cả, xem ra chuyện này không tránh khỏi có liên quan tới các ngươi, muốn đi là không thể nào.”
“Ha ha ha ha! Ta cứ đi đấy, để xem ngài tự giúp mình thế nào.” Vân Phong níu cánh tay Trạch Nhiên, Vương Ly Ly rống lên như dã thú, hơi thở hùng hậu bộc phát, sức mạnh cuồng mãnh muốn đẩy Vân Phong và Trạch Nhiên vào chỗ chết.
“Vèo!” Một cơn gió thổi qua, Ly Ly Vương trợn to mắt, khó tin nhìn hai người trước mặt mình biến mất tăm. Không để lại một chút dấu vết.
“Ầm!” Hơi thở cuồng dã nện lên tường, ngay cả mặt tường cũng sụp xuống, Ly Ly Vương nhìn quanh, biến mất rồi? Sao không thấy đâu nữa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.