Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 6 - Chương 109: Cao nhân ẩn thế

Nhược Tuyết Tam Thiên

09/12/2021

Edit: Mavis Clay

“Máu Kim Long đã quý giá lắm rồi, vẫn còn có thứ quý giá hơn thứ này nữa sao?”

“Thực sự đúng là không so nổi! Buổi đấu giá này thật đúng là mở mang kiến thức, đúng là buổi đấu giá cấp cao!”

Người trên khán đài nhao nhao bàn tán, những người này không thể chen nổi lời giữa những cao thủ bán đấu giá, chỉ có thể làm một khán giả đơn thuần, bạo tay như thế không phải là người bình thường có thể nói ra miệng được, cho dù là người có thân phận cũng chưa chắc là có đồ.

“Sao không nói ra lợi thế của ngươi cho người bán nghe thử xem?” Người hô giá máu Kim Long cất giọng đáp đầy khinh thường, theo hắn nghĩ không còn thứ gì quý giá hơn máu Kim Long, dù sao cũng là Kim Long tộc, bất luận là phương diện nào, có thể có được loại máu này là không phải chuyện tầm thường, cho dù là cường giả chí cao cũng chưa chắc có thể sở hữu được.

“Máu Kim Long đúng thực là trân quý, , nhưng nếu muốn lấy thì cũng không phải là không thể, dù sao trên đời này vẫn còn Kim Long, nếu là thứ không còn tồn tại trên đời này, cho dù muốn cũng không thể nào ra tay được đúng không?”

“Thứ không tồn tại trên đời?” Khán đài xôn xao, nháo nhào suy đoán không biết thứ không còn tồn tại này là gì.

“Hừ! Nói thì dễ lắm, thứ không còn tồn tại? Nếu đã không còn tồn tại thì làm sao mà ngươi sở hữu được?”

Một tràng cười hữu lực vang lên,”Lúc này mà nói ra thì rêu rao quá, nếu người bán cố ý thì cho một câu trả lời chắc chắn đi.”

Khán đài lại huyên náo hẳn lên, người này thật thông minh, nói ra lời nói hấp dẫn như thế, cuối cùng thì vẫn chưa dốc toàn lực, Vân Phong ngồi đó nhếch môi, người này nói chuyện rất có tính khiêu khích, lại không giống như nói suông, đồ vật trên đời này không có sao? Nếu có thể có thì phải có, chắc hẳn cũng biết được chút gì đó, không ngại để lại cho hắn một lượt. Vân Phong đưa tay ấn nút, Diêm Minh thấy thế không khỏi nhíu mày.

“Vị khách mua này quả thật rất biết suy đoán ý định của người bán, người bán đã đồng ý, nhưng thứ cho ta nói thẳng, lời nói tương tự như thế đừng lặp lại lần nữa, đấu gá là hai bên phải đặt lợi thế công khai ra, nếu có tình trạng tương tự thì không cần phải lên tiếng nữa.”

“Mật Kim Vô Căn Thảo.” Một giọng nói vang vọng ra ngoài, cực kỳ non nớt, chỉ năm chữ ngắn ngủn lại khiến cả khán đài chìm vào yên tĩnh, sau đó tiếng bàn tán vang lên, “Trẻ con mà cũng đi theo tham gia náo nhiệt? Đây là con cái nhà ai?”

“Con cái nhà ai! Đừng có tới đây quấy rối!” Có người trong khán đài cao giọng hô lên, Diêm Minh cũng khó chịu, giọng nói kia rõ ràng là của một đứa trẻ, thật sự là một đứa trẻ nào đó tới quấy rối sao?

“Mật Kim Vô Căn Thảo? Đây là thứ gì, chưa bao giờ nghe nói tới cả.” Trong khán đài liên tục bàn tán, “Đúng thế, đứa nhóc này tùy tiện bày ra một món đồ là cho rằng có thể dọa được người?”

“Liên Minh Đông Tây sao lại để một đứa trẻ vào gây rối, chuyện gì thế?”

Trong lúc cả khán đài ầm ĩ, Vân Phong ở trong lại đang ngạc nhiên, giọng nói kia rõ ràng là tiếng của một đứa trẻ mười mấy tuổi, nhưng món đồ trong câu nói kia không hề thêu dệt vô cớ, mà là thứ đa số người bình thường sẽ không thể thấy. Mật Kim Vô Căn Thảo là thảo dược mà chất thuốc cấp bậc Thiền Sư cần. Có thể nói, chất thuốc cấp bậc Thiền Sư không thể nào thiếu loại thảo dược này được.

Vân Phong không phải ngạc nhiên vì đứa trẻ kia, mà lại ngạc nhiên vì sao một đứa trẻ lại có thể biết được Mật Kim Vô Căn Thảo này.

Diêm Minh hơi nhíu lông mày, giọng nói này là vọng ra từ gian bí mật, có thể vào được gian bí mật sao có thể là đứa trẻ được? Chẳng lẽ là có người cố tình tới phá? Đang tính lên tiếng thì Diêm Minh lại thấy tín hiệu mà Vân Phong đưa ra, vậy mà nàng là duyệt? Diêm Minh ngạc nhiên nhíu mày, mặc dù trong lòng cực kỳ khó hiểu, nhưng Vân Phong là người bán, nàng duyệt thì đó là đã lọt vào vòng trong.

“Người đã ra giá Mật Kim Vô Căn Thảo, chúc người ngươi, người bán đã đồng ý cho người vào vòng thứ hai.” Diêm Minh gõ nhẹ cái chùy trong tay, giải quyết rất dứt khoát, làm tiếng huyên náo trong khán đài vang lên khắp nơi.

“Điều này rõ ràng là có người tới quấy rối mà! Kia rõ ràng là một đứa con nít!”

“Chính là thế, Mật Kim Vô Căn Thảo là món đồ chơi gì, chưa từng nghe thấy, người bán phải có chút ánh mắt mới được chứ?”

“Chư vị yên lặng.” Ánh mắt Diêm Minh lạnh lùng quét một vòng, “Nếu có tổn thất thì cũng là do Liên Minh Đông Tây tiến hành tới thu phục, không cần các vị tới quan tâm, buổi đấu giá cần tiếp tục, tiếp theo có người nào ra giá không?”

Tiếng nói của Diêm Minh làm cả khán đài yên ắng được một chút, nhưng vẫn có người dám can đảm tức giận bất mãn, cảm thấy bị lừa tới mơ hồ, buổi đấu giá tuy vẫn tiếp tục được tiến hành nhưng lại gần như không có ai đưa ra được món đồ xuất sắc hơn ba người kia nữa, Vân Phong cũng không ngầm ấn nút thêm lần nào.

“Đúng là ngọa hổ tàng long.” Khúc Lam Y trên tầng hai nhìn xuống dưới, cười thầm, Hạ Thanh bên cạnh vẻ mặt nghi hoặc, “Những người mà sư phụ duyệt đầu tiên vẫn còn có lý, nhưng người thứ ba… rõ ràng chỉ là một đứa trẻ mà…”

“Giọng nói không chứng tỏ điều gì cả, dù là vẻ ngoài thì nói rõ được điều gì?” Khúc Lam Y nói, “Cho dù thật sự chỉ là một đứa trẻ, cũng chứng tỏ đứa trẻ này không hề đơn giản.” Hắn rất tin tưởng tài nghệ của nương tử hắn, duyệt người thứ ba thông qua chắc chắn có ý nghĩa gì đó, không hề có chuyện chẳng có lý do nào.

“Nói như thế cũng không sai, chỉ là… muội cảm thấy người cuối cùng vẫn không đáng tin lắm.” Hạ Thanh nhíu mày, Khúc Lam Y bật cười, “Người mà sư phụ muội quyết định thông qua sẽ không phân biệt tuổi tác, Mật Kim Vô Căn Thảo, mặc dù ta cũng chưa từng nghe thấy thứ này bao giờ, nhưng Tiểu Phong Phong chắc biết nó.”

“Sư phụ tất nhiên là biết nhiều rồi, chỉ là… cái giá do một đứa trẻ kêu ra, thực đúng là lớn gan, cảm giác như đang lừa gạt ở buổi đấu giá này vậy.”

Khúc Lam Y than nhẹ lắc đầu, “Tiểu nha đầu này, có phải là nghĩ nhiều quá rồi không?”

Hạ Thanh giật nhẹ khóe miệng, “Sư phụ vốn là người đứng trên đầu ngọn gió, cho dù có khiêm tốn cỡ nào cũng sẽ có người lấy chuyện của sư phụ ra bàn tán, muội chỉ không muốn nghe những người khác nói này nói nọ về sư phụ, sư phụ thế nào bọn có liên can gì? Nói ba thứ đạo lý xàm xí, cực kỳ om xòm.”

Khúc Lam Y cười bất đắc dĩ, đó là không còn cách nào nói chuyện rồi, một người khi đạt tới mức độ nào đó, cho dù chính bản thân không muốn cũng sẽ thu hút rất nhiều ánh mắt, chắc chắn sẽ có người chú ý tới mọi hành động của ngươi, cho dù ngươi không hề làm gì cũng sẽ mang ngươi ra làm đề tài trong mấy quán trà dư tửu hậu, giống như Vân Phong hôm nay vậy, cho dù khiêm mình tới cỡ nào cũng sẽ có người cảm thấy Vân Phong chỗ này chưa được chỗ kia chưa xong, ngay cả bản thân Vân Phong nghe những lời nói đó cũng chỉ cười trả không thèm quan tâm, không hề chỉ vì chút không đáng này mà làm ảnh hưởng tới tâm tình của mình, người khác có nói nhiều cỡ nào cũng chỉ là chuyện của họ, nàng làm gì thì kệ nàng, chỉ cần không phụ lượng tâm của mình là được rồi.

Tâm bình khí hòa thì mới có thể thuận lâu.

Buổi đấu giá thanh thế kéo dài được chừng nửa ngày, trọng tâm chính đều nằm ở vòng thứ hai và kết thúc, những thứ này những người khác không thể nào được tận mắt nhìn thấy. Vào vòng hai chỉ có ba người, Vân Phong cũng hài lòng với số lượng này, chỉ là chất thuốc rơi vào tay ai thì vẫn chưa biết được.

Cả buổi đấu giá chất thuốc cấp bậc Thiền Sư vẫn chưa hề lộ diện, làm những người tới vì phong thái của chất thuốc không khỏi thất vọng, hiển nhiên Liên Minh Đông Tây sẽ không làm ra việc treo đầu dê bán thịt chó, buổi đấu giá của chất thuốc cấp bậc Thiền Sư, thì hiển nhiên nó cần phải xuất hiện.

“Chư vị đều muốn thấy phong thái của chất thuốc, Liên Minh Đông Tây sẽ không làm các vị thất vọng.” Diêm Minh mỉm cười vỗ nhẹ tay, có người mang theo một cái hộp tuyệt đẹp đi tới, Diêm Minh nhận lấy hộp, từ từ mở ra, bên trong tỏa ra ánh sáng kỳ dị, thoáng chốc trở nên mỹ lệ.

“Đó chính là chất thuốc cấp bậc Thiền Sư…” Có người không nhịn được lẩm bẩm, rướn cổ lên trước hy vọng có thể nhìn được kỹ hơn một chút.

Nắp chiếc hộp tinh mỹ được mở ra, thân bình tinh xảo được Diêm Minh cẩn thận cầm lấy, chất lỏng bên trong lóe lên ánh sáng nhạt, như có thể xuyên qua được ngón tay của Diêm Minh, màu sắc của chất lỏng thật khó mà dùng từ nào tả hết được, còn có thể cảm nhận được một nguồn dao động năng lượng tỏa ra từ chất thuốc bên trong, chứ đừng nói là cảm nhận trực tiếp, năng lượng chất thuốc phán tán ra như sóng biện, chậm rãi mà nhộn nhạo, từ từ khuếch tán.



Ánh mắt ai nấy đều nóng rực lên, gần như tạo thành những đợt ánh sáng tham lam, ngón tay Diêm Minh gọn gàng linh hoạt “Cạch!” một phát, chiếc hộp phát ra âm thanh cắt ngang bầu không khí, năng lượng dao động cũng theo đó mà cắt đứt, giống như tất cả những gì vừa rồi chỉ là ảo mộng, không hề thiết thực chút nào.

Vẻ mặt mọi người sững sờ, đây chính là chất thuốc cấp bậc Thiền Sư, chỉ quan sát thôi đã khiến lòng người bị mê hoặc, nếu sử dụng thì sẽ có công dụng cỡ nào đây, cơ bản là không thể tưởng tượng được.

“Lần này buổi đấu giá kết thúc tại đây, cảm ơn các vị khách mua đã nhiệt tình ủng hộ, mời những người đã vào vòng hai hãy vào trong đợi một chút, sau đó ta sẽ phái người tới báo cho các vị công việc cụ thể. Mấy ngày tiếp theo còn có thể cử hành các buổi đấu giá khác, nếu cảm thấy hứng thú, hoan nghênh các vị khách mua lần nữa quang lâm.”

Không hổ là một tổng quản không khéo, Diêm Minh hiển nhiên không bỏ qua được hiệu ích thu được từ lần này, nhiều người tụ tập như vậy, bán đấu giá chất thuốc tuy là trọng tâm nhưng không phải chỉ cử hành một buổi đấu giá, nếu có thể vớt được nhiều vàng hơn thì cũng tốt.

Diêm Minh cầm lấy chất thuốc xoay người rời đi, người trong sảnh vẫn chưa thể thỏa mãn, buổi đấu giá kết thúc, sau đó thì chỉ có những người vào trong mới biết được chuyện tiếp theo. Chỉ là mọi người đều mang chung một tâm lý, có thể tận mắt được nhìn thấy chất thuốc cấp bậc Thiền Sư thì chuyến đi này không vô ích chút nào.

Người trong khán đài lần lượt đi ra ngoài, những ngày tiếp theo Xuân Phong Trấn vẫn náo nhiệt như vậy, chất thuốc bán đấu giá ngày đầu đều là những cái giá mà người thường không thể kêu ra được, nhưng những buổi đấu giá tiếp theo sẽ không hề như thế.

Diêm Minh cầm chất thuốc đi vào bằng cửa ngầm, vừa vào trong Vân Phong đã cười nói, “Không hổ la quản lý, thời khác mấu chốt buôn bán nào cũng không hề bỏ qua.”

Diêm Minh ha ha giao chất thuốc cho Vân Phong, “Minh Chủ đại nhân, để duy trì Liên Minh lớn như thế này cần rất nhiều tiền bạc đất, suy cho cùng ta cũng không thể ăn không ngồi rồi được.”

Vân Phong nhíu mày, “Nếu như ngươi cần thì cứ việc nói với ta, trong tay ta có rất nhiều quáng thạch cực phẩm, ta dùng cũng không hết, chi bằng…”

“Không cần đâu.” Diêm Minh cười lắc đầu, “Vận chuyện tiền bạc từ nhiều phương tiện đều có tiền lời, nếu thật sự có khó khăn, ngươi nghĩ ngươi có thể chạy được sao? Chắc chắn sẽ tìm tới ngươi mở miệng.”

Vân Phong gật đầu, trước đây là nàng vứt Liên Minh cho Diêm Minh, nếu Liên Minh Đông Tây có khó khăn mà không tìm nàng mở miệng, nàng thật không biết mặt mình nên nói gì.

“Ba người đã thông qua, chẳng lẽ ngươi không hề nghi vấn gì về người cuối cùng sao?” Diêm Minh nhíu mày, “Mật Kim Vô Căn Thảo… đây là thứ gì? Ngươi biết sao?”

Vân Phong cười khẽ, “Không chắc chắn thì ta sẽ không để cậu bé đó thông qua, Mật Kim Vô Căn Thảo là có thật, còn bàn về độ quý giá… có lẽ máu Kim Long còn không sánh bằng.”

“Thật sự?” Diêm Minh ngạc nhiên, Vân Phong gật đầu, những ngày ở cùng với sư tôn, ông đã dạy cho nàng không ít thứ, nhất là những thứ phổ thông với chất thuốc cấp bậc Thiền Sư, chất thuốc cấp bậc Thiền Sư các chất thuốc khác, bất kỳ loại chất thuốc nào, bất kỳ cách điều chế nào cũng phải có Mật Kim Vô Căn Thảo trụ cột, nếu không… chắc chắn sẽ thất bại.

“Ngươi đã từng thấy Mật Kim Vô Căn Thảo này chưa?” Diêm Minh vẫn hơi bận tâm, Vân Phong mỉm cười, “Yên tâm, ta thấy rồi.” Trong số những dược liệu quý trọng mà sư tôn để lại, nàng đã từng thấy Mật Kim Vô Căn Thảo, chắc chắn sẽ không bị người khác đánh lừa.

“Ngươi từng nhìn thấy là tốt rồi, như vậy thì ta mới yên tâm được.” Diêm Minh nói, lúc này có người bên ngoài lên tiếng, “Tổng quản!”

“Ba người kia đã tới rồi.” Diêm Minh đứng lên, Vân Phong gật đầu, chất thuốc được đặt lên bàn, nàng không hề có ý động đậy, Diêm Minh ra mở cửa, “Ba vị, mời vào trong, người bán đang ở trong đợi ba vị.”

Diêm Minh tránh người ra, một nam nhân trung niên cao lớn bước vào, cho chiều cao quá cao nên cần phải hơi cúi đầu, vừa vào nhìn quét ánh mắt như chim ưng về phía Vân Phong, sau đó đặt ánh mắt lên chất thuốc trên bàn.

“Ngồi đi.” Vân Phong vẫn ung dung ngồi đó, không hề có ý định đứng dậy chào đón, lớp mặt nạ Thiên Ảnh che đi dung mạo thật, trình ra một gương mặt xa lạ.

Nam nhân cao lớn nhíu mày, không chút khách khí ngồi xuống, ngồi được một lúc thì có dòng khí lưu tụ thành gió. Đi vào sau đó là một nam nhân có làn da trắng bạch, trông khoảng ba mươi tuổi, mặt mày hơi cau có, ngũ quan treo nụ cười nhạt, “Đây chính là người bán sao? Trông khá trẻ tuổi nhỉ.”

“Quá khen!” Vân Phong cười đáp, nam nhân trung niên vừa ngồi xuống lạnh lùng, ánh mắt không chút khách khí, “Ngươi chính là cái tên lộng huyền hư đó?”

Nam nhân kia cười khẽ, “Ngươi chính là người ra giá Kim Long? Thật đúng là một con người thô kệch.”

Nam nhân trung niên nghe thấy vậy lập tức lạnh mặt, nam nhân kia vẫn cười nhạt, dường như không hề sợ hãi khi chọc giận người này, Vân Phong thì đưa ánh mắt về phía cửa, một bóng người chậm rãi đi vào, Vân Phong thấy thế lập tức ngẩn người.

“Đùa gì thế?” Nam nhân trung niên đột nhiên vỗ bàn, nam nhân ba mươi tuổi kia cũng ngạc nhiên, người vừa tới đây là một đứa trẻ thứ thiệt, trông còn chưa quá mười tuổi. Ngũ quan non nớt, chiều cao giới hạn, vóc người thấp bé.

Diêm Minh cũng ngạc nhiên, đứa trẻ này… lẫn vào từ lúc nào à? Cậu bé này chính là người đưa ra Mật Kim Vô Căn Thảo?

“Ta còn tưởng là cao thủ lánh đời nào chứ, bây giờ nhìn lại… thật đúng là ta đã nghĩ nhiều.” Nam nhân ba mươi tuổi nói nhỏ, sau đó nói, “Tiểu oa nhi, ngươi cũng gan đấy nhể.”

Đứa trẻ đi tới đảo con ngươi một vòng, trông cực kỳ lanh lợi, ánh mắt nhìn về phía chất thuốc trên bàn, đôi mắt nó sáng lên, “Không tồi, đúng thực là chất thuốc cấp bậc Thiền Sư, coi như không uổng công đi một chuyến.” Giọng nói non nớt không có chút đặc sắc ở chỗ nào, cử chỉ cũng hệt như một đứa trẻ, nhưng lời nói lại khiến ngạc nhiên.

Vân Phong nhíu mày, “Sao nhóc có thể chắc chắn được đây là chất thuốc cấp bậc Thiền Sư? Nếu không phải Dược Tề Sư cấp bậc Thiền Sư, cơ bản không thể phân biệt thật giả được.”

Tiểu hài nhi nhướng cao ngọn mày, “Ta tự có cách phân biệt của ta.”

“Nhóc con, giọng điệu ngươi lớn nhỉ.” Nam nhân khôi ngô ồm ồm lên tiếng, sắc mặt khá bất mãn, với cường giả mà nói, đối thủ cạnh tranh lại là một đứa trẻ như thế, thực đúng là làm mất mặt mũi của mình.

“Ngồi xuống đi.” Vân Phong nói, cậu bé kia đánh mắt nhìn quanh, chọn một chỗ rộng rãi ngồi xuống, cẳng chân không hề chạm được tới mặt đất, ánh mắt còn tràn đầy tò mò.

“Nếu ba vị đã nói lên lợi thế, giờ là lúc để ta giám chứng.” Vân Phong nói, nam nhân khôi ngô lộn cổ tay, lòng bàn tay nhiều thêm một chiếc bình, bên trong đựng một chất lỏng màu vàng óng, Vân Phong vừa nhìn là có thể nhận ra đó chính là máu của Kim Long, có điều độ đậm đặc hình như rất cao.

“Máu Kim Long này từ đâu mà có được?” Vân Phong thấp giọng hỏi, nàng đã từng thấy máu của Sắc Kim đại thúc, độ đậm đặc còn kém xa cỡ này, máu này không phải từ người Sắc Kim đại thúc mà là một con Kim Long khác.

“Ngươi hỏi nhiều vậy làm gì?” Nam nhân khôi ngô nhíu mày, Diêm Minh bên cạnh lên tiếng, “Người bán hỏi rõ là điều hiển nhiên, nếu muốn lấy được chất thuốc thì nên trả lời đi thì hơn.”

Nam nhân khôi ngô cười khinh thường, “Tổ thượng tình cờ nhặt được, giữ tới tận bây giờ.”

Vân Phong đã hiểu, chẳng trách độ đậm đặc cao tới như thế, phải là tình cờ lấy được từ lúc rất xa xưa, dù sao lượng máu cũng rất ít.



“Ngươi thì sao? Cố làm ra vẻ huyền bí nói nhiều như vậy, cũng nên lấy ra đồ thật đi nhỉ.” Nam nhân khôi ngô khiêu khích nói, nam nhân ba mươi tuổi kia cười lớn, không chút hoang mang đáp lại, “Ta đã nói ra miệng thì chắc chắn là sẽ lấy ra được, không biết người bán đã nghe qua cây Lưu Lam chưa?”

Vân Phong nhíu mày, “Ta chưa từng nghe nói.”

Nam nhân ba mươi tuổi kia cười lớn, “Chưa từng nghe nói cũng là bình thường, vì trên đời này đã không còn sự tồn tại của cây Lưu Lam nữa, chẳng qua ta tình cờ có được một cây giữ tới nay, có thể nói là độc nhất vô nhị trên đời.”

“Cây Lưu Lam? Đó là thứ gì? Nghe có vẻ chẳng có tác dụng gì nhiều.” Nam nhân khôi ngô giọng đầy khinh thường, nam nhân ba mươi tuổi kia cười lớn, “Người thô thiển hiển nhiên chưa từng thấy qua thứ trân quý như thế này rồi, cây Lưu Lam có thể nói là một loại Kim Đỉnh dịch khác, chỉ là khả năng cung ứng cao cấp hơn. Kim Đỉnh dịch trong mắt người ngoài là pháp bảo gia tăng thực lực, nhưng chỉ có thể tăng cấp tới một cấp độ nhất định, hiệu dụng của Kim Đỉnh dịch cũng rất giới hạn, thậm chí không còn rõ ràng, nếu muốn gia tăng tốc độ đề cao thực lực thì phải đổi thành cây Lưu Lam.”

Vân Phong thầm nghĩ, hiện tại nàng đã tới bình cảnh như thế, nếu có thể lấy được cây Lưu Lam, tốc độ thực lực được gia tốc, sẽ giải quyết được vấn đề bình cảnh của nàng hiện giờ, với nàng bây giờ, gia tăng thực lực là một việc làm vô cùng cấp bách.

“Thật sự thần kỳ như lời ngươi nói? Sẽ không phải là do người hồ nháo nói bừa đấy chứ?” Nam nhân khôi ngô vẫn không tin, nam nhân tầm ba mươi tuổi kia nhíu mày, “Nếu không tin thì tới thử xem, coi như tiện nghi cho ngươi.” Nói rồi cổ tay lộn lại, một chiếc hộp nhỏ xuất hiện, mở nắp hộp ra, một bụi thực vật cực kỳ bình thường xuất hiện, rễ được bao quanh bởi một vòng sáng, nam nhân ba mươi tuổi kia nói nhỏ, “Vào hình thức tu tập mà cảm nhận thử là được.”

Vân Phong nhẹ nhàng nhắm mắt lại, còn chưa điều động nguyên tố lực trong cơ thể đã có thể cảm nhận được rõ ràng Tinh Thần Lực đang xôn xao, nguyên tố lực như đang chộn rộn lưu động, rõ ràng đang được ngoại lực ảnh hưởng. Vân Phong động thêm chút ý niệm, nguyên tố lực có vẻ cường hãn hơn mức bình thường.

“Cách!” Nắp đóng lại, hiệu quả vừa rồi lập tức biến mất, Vân Phong mở mắt ra, người này không hề nói suông.

“Dừng!” Nam nhân khôi khô nhếch môi lạnh lùng, cuối cùng cũng đã tin, nam nhân ba mươi tuổi nhỏ giọng cười, “Người bán cũng rất muốn thứ này? Tuy rằng đây chỉ là lợi thế tiến vào vòng hai, người bán không muốn, nhưng cũng không phải là không thể.”

Vân Phong nhếch môi, “Điều kiện của ngươi?”

Nam nhân ba mươi tuổi chậm rãi lên tiếng, “Ba bình chất thuốc cấp bậc Thiền Sư, sau đó ta sẽ tặng thứ này cho người bán, thế nào?”

“Ba bình chất thuốc cấp bậc Thiền Sư để đổi cọng cỏ trong tay ngươi, thật đúng là sư tử ngoạm.” Giọng nói non nớt vang lên, làm Vân Phong ngạc nhiên, tiểu nam hài bị người bỏ quên vẫn ngồi đó, ánh mắt nhìn về phía nam nhân ba mươi tuổi, đôi chân đung đưa giữa không trung, “Cái thứ này cũng chẳng phải là cây Lưu Lam nữa.”

“Ngươi nói ta không đúng? Một đứa trẻ như ngươi thì biết cái gì? Sao ngươi biết ta nói không đúng?”

Tiểu nam hài hơi nghiêng đầu, chớp mắt, “Ta đã thấy rồi, có tính không?”

Vẻ mặt nam nhân ba mươi tuổi lập tức âm trầm, “Chỉ là lời nói của một đứa trẻ mà thôi, người bán nếu thông minh thì đừng cho là thật, hiệu quả vừa rồi đã tận mắt lĩnh hội rồi, trong tay ta thực sự là cây Lưu Lam thứ thiệt.”

“Trong tay ngươi chỉ là cọng cỏ thôi, cây Lưu Lam làm gì có bộ dáng này, ngươi hơi ngốc đấy. Chút hiệu quả vừa rồi là do lẫn trong đống rễ kia có một đoạn rễ cây Lưu Lam mà thôi.” Tiểu nam hài nói, gương mặt thiên chân vô tà, ánh mắt cực kỳ thuần khiết nhìn nam nhân ba mươi tuổi, “Huống hồ, cây Lưu Lam chưa hề biến mất khỏi thế gian như ngươi đã nói, ta đã từng thấy rất nhiều.”

Vẻ mặt nam nhân ba mươi tuổi hết xanh lại trắng, “Ngươi chỉ là một đứa bé, từng gặp qua cây Lưu Lam? Ngươi nhìn thấy ở đâu? Ngươi nói với ta đây chỉ là một cọng cỏ, ngươi nói xem cây Lưu Lam có hình dáng trông như thế nào?”

“Ta không nói rõ được, nhưng mà tóm lại không phải là thứ trong tay ngươi, còn chuyện ta thấy ở đâu, tại sao ta phải nói cho ngươi biết?” Giọng nói cậu bé non nớt, tràn đầy tính trẻ con, nam nhân ba mươi tuổi cười lạnh, “Đứa nhóc, nể tình ngươi là con nít ta không so đo với ngươi, nếu ngươi dám nói thêm câu nào chửi bới ta nữa… cho dù ngươi có là con nít ta cũng sẽ không bỏ qua.”

Đứa trẻ kia lập tức đứng xuống đất, hếch mặt lên, “Thứ ngươi cầm là cỏ dại! Ta không hề nói sai!”

“Ngươi…” Nam nhân ba mươi tuổi lập tức tức giận không thôi, Vân Phong nói, “Ngươi nói thứ trong tay hắn là cỏ dại, tạm thời không xác định tính thật giả của thứ này, ngươi nói Mật Kim Vô Căn Thảo, thế có mang tới không?”

Cậu bé gật đầu, bàn tay xinh xắn lộn lại, một chiếc bình nhỏ trong suốt xuất hiện, Vân Phong vừa nhìn là đã biết đó thực sự là Mật Kim Vô Căn Thảo, không hề giả chút nào. Xem ra đứa bé trai này có chút lai lịch.

“Đây chính là Mật Kim Vô Căn Thảo.” Tiểu nam hài đưa bình lên trước, Vân Phong gật đầu, chỉ là một đứa trẻ nhưng trong người lại mang theo không gian dung khí, còn có Mật Kim Vô Căn Thảo, nó rốt cuộc là ai? Từ đâu tới?

“Nếu đã thấy rồi thì nhanh nói điều kiện của ngươi đi.” Nam nhân trung niên không nhịn được lên tiếng, Vân Phong cười lộn cổ tay lấy ra một trang giấy, đó chính là mảnh bản đồ của cội nguồn lôi hệ, “Nhân ra bản đồ này chỉ nơi nào là có thể mang chất thuốc đi.”

Nam nhân khôi ngô nhìn kỹ, ngọn mày nhăn lại, “Hình như không phải là bản đồ hiện nay?”

Vân Phong đáp, “Không sai, trên này vẽ địa hình từ thời xa xưa, ta muốn biết hiện nay địa điểm này là ở đâu.”

“Bản đồ này có lai lịch gì? Lại có thể hiển thị địa hình cổ lão như thế?” Ánh mắt nam nhân ba mươi tuổi sáng lên, lên tiếng hỏi, Vân Phong nhếch môi, “Ta sẽ không trả lời những câu thừa thãi, đừng hỏi thêm gì nữa.”

Nam nhân ba mươi tuổi kia hơi lúng túng, cậu bé nhón chân lên, “Ta không nhìn thấy được.”

Vân Phong cười khẽ, đứng dậy đưa bản đồ tới trước mặt cậu bé, “Nhìn rõ được rồi chứ?”

Cậu bé gật đầu, đôi mắt to đảo vài vòng trên bản đồ, hơi nghiêng cái đầu, “Thứ được vẽ trên này hình như hơi quen mắt.”

Trông quen mắt? Vân Phong nhíu mày, chẳng lẽ toàn bộ manh mối là nằm trên đứa trẻ này sao?

“Nhóc con, giọng điệu của ngươi lớn quá nhỉ, đây là địa hình cổ xưa, với độ tuổi của ngươi làm sao biết mà thấy quen mắt được?”

Cậu bé nói, “Mắt ta thấy quen là do ta cảm thấy mình thấy ở đâu đó rồi… ở đâu nhỉ… để ta nhớ…” Cậu bé cau mày, sau đó bừng tỉnh, “A! Nhớ ra rồi, là trên quyển sách cũ kỹ của sư phụ.”

“Sư phụ?” Vân Phong ngạc nhiên, tiểu nam hài gật đầu, cười đầy kiêu ngạo, “Sư phụ ta là một nhân vật cực kỳ lợi hại đấy nhé!”

Vân Phong đã hiểu được phần nào, xem ra người thực sự có bản lãnh chính là vị sư phụ kia, có điều đứa trẻ này còn nhỏ đã được nhìn thấy nhiều món đồ quý giá như thế, có thể thế vị sư phụ này là cao nhân ẩn thế, chỉ là bản đồ cội nguồn nguyên tố mà cũng có sao?

“Sư phụ ngươi… là ai?” Vân Phong nói nhỏ, tiểu nam hài cười, “Sư phụ đã nói, nếu người bán hỏi vấn đề này thì nói với người bán là: “Muốn biết sao? Nếu muốn biết thì đích thân tới xem đi!”.”

Vân Phong ngạc nhiên, sau đó bật cười, hai người bên kia chả hiểu gì cả, chẳng lẽ bọn họ lại thua bởi một đứa nhóc như vậy sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook