Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 5 - Chương 171: Chưa bao giờ hối hận vì gặp được các ngươi.

Nhược Tuyết Tam Thiên

15/05/2020

Edit: Mavis Clay

Trong lòng Vân Phong dâng lên cảm giác ấm áp, ánh sáng trắng bao bọc lấy nàng, giống như tất cả nguy hiểm sẽ không còn nguy hiểm nữa. Gó lạnh thấu xương xẹt qua mặt nàng, nàng cảm thấy mình đang di chuyển nhanh mạnh tới phía trước, Na Tà đang mang nàng cùng bay lên trước.

Hạo Thiên cắn răng, tốc độ tăng lên tới cực hạn theo sát ở sau. “Ca, cái cục kia là gì thế? Tốc độ di chuyển lại nhanh như vậy!” La Đằng nhìn ánh sáng bao bọc Vân Phong ở trong, trong mắt tràn đầy nghi vấn, Hạo Thiên nhăn nhó, “Tiểu La, đừng nói nhiều nữa, ta cần phải dốc hết toàn lực mà đuổi theo, nếu không sẽ bị bỏ lại đấy.

La Đằng trợn trừng mắt, tốc độ ánh sáng kia lại khiến Hạo Thiên buộc phải dùng toàn bộ sức lực sao? La Đằng lập tức ngậm miệng, Hạo Thiên đột nhiên gầm lên, thân thể nhanh chóng thay đổi, hóa thành bản thể ma thú Triêu Hi tộc, tiếp cận với ánh sáng.

“Đại nhân, kia là gì thế?” Người Huyết Hồn đuổi theo ở sau khó hiểu, tốc độ của áng sáng kia thật nhanh, bọn họ sắp không đuổi kịp nữa rồi.

“Mặc kệ đó là thứ gì, đằng trước là ngõ cụt, là chúng tự chui đầu vào lưới. Đuổi theo!” Tôn Thần cấp năm Huyết Hồn cười độc ác, mười bóng đen nhanh chóng đuổi nhanh hơn, nếu là ngõ cụt, Vân Phong sẽ rơi vào tay bọn họ. Cho dù nàng có bản lĩnh thông thiên, lần này cũng đừng hòng trốn thoát.

“Vèo vèo!” Không ngừng có năng lượng từ sau đánh tới, nhưng đều bị Na Tà dễ dàng né tránh, Vân Phong thực sự cảm thấy Na Tà rất cường đại, nếu đổi lại là mình tuyệt đối không dễ dàng như thế, vả lại mới vừa rồi tránh né nàng đã không còn chút sức nào.

“Mấy cái đuôi bám theo đằng sau thật đúng là khiến ta khó chịu.” Na Tà cất giọng, Vân Phong bật cười, Tinh Thần Lực bọc lại toàn thân cản lại gió mạnh vì tốc độ ngày càng mau, tốc độ của Na Tà thực đúng là tuyệt vời.

“Vân Phong! Trước mặt thật sự là ngõ cụt đó!” Giọng của Hạo Thiên ở ngoài mơ hồ vang lên, tốc độ Triêu Hi tộc thực sự không hề đơn giản, lại có thể bắt kịp theo sát ở đằng sau, không hề bị bỏ lại chút nào.

Đằng trước là ngõ cụt sao? Tinh Thần Lực của Vân Phong xông lên dò xét ở phía trước, quả nhiên trước mặt thực sự là một ngõ cụt.

“Ha ha ha ha! Vân Phong, trước mặt là ngõ cụt rồi, ta thật muốn xem thử ngươi làm sao sống nổi.” Tôn Thần cấp năm Huyết Hồn từ sau nói vọng tới, Vân Phong tối tăm mặt mày, Na Tà sẽ đưa nàng tiến về phía đó, cho dù là ngõ cụt thì sao.

“Vân Phong, ngươi có tin ta không?” Giọng nói trầm ổn vững vàng của Na Tà vang lên, Vân Phong cười lảnh lót, sống lưng thẳng tắp ngồi trên lưng rộng rãi ấm áp, cao giọng cất to.

“Dù là ngõ cụt thì sao? Dù là tuyệt cảnh, thì sao chứ?”

Tiếng cười trầm thấp lại vang lên, Na Tà đột nhiên bay vút lên, “Được, ta sẽ không để ngươi thất vọng.”

Hao Thiên theo sát ở sau nhìn vật sáng khổng lồ đang không ngừng phóng tới ngõ cụt, dưới chân bắt đầu hơi chần chừ, thật sự nên đuổi tiếp không? Lỡ như Vân Phong bị giam chết ở trong đó thì hắn nên làm thế nào? Hai mắt La Đằng lại sáng lên, “Ca! Mau đi theo nàng! Chung đường với Vân Phong chắc chắn tìm được chỗ sống.”

Hạo Thiên cắn chặt răng, không chần chừ nữa, thả tốc độ đuổi theo. Nếu như thật sự là ngõ cụt thì hắn đành phải nhận thôi.

“Đại nhân! Vân Phong đang liều mạng xông vào ngõ cụt.” Mấy người Huyết Hồn đang đi ở sau thấy cảnh đó, lập tức có người cười lên điên cuồng, “Ha ha ha ha, nàng ta đã cùng đường rồi.”

“Đại nhân, chúng ta ngồi chờ là được rồi.”

Tôn Thần cấp năm lại không hề đắc ý chút nào, gã vẫn không thể thả lỏng, còn mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, biết rõ là ngõ cụt còn muốn cố chấp xông tới, Vân Phong là người lỗ mãng thế sao? E rằng không phải như thế. Còn có thứ ánh sáng với tốc độ quỷ dị kia nữa, thứ ẩn đằng sau ánh sáng đó là gì?

“Vân Phong không phải là kẻ bất chấp hậu quả, mặc dù đây là lần đầu tiên ả đối mặt với chúng ta, nhưng số lượng người Huyết Hồn chịu thiệt trong tay ả cũng không hề ít.” Tôn Thần cấp năm càng nói càng cảm thấy lo lắng, “Theo kinh nghiệm từ trước, ả sẽ không biết là ngõ cụt còn đâm đầu vào, chắc chắn có bí ẩn gì đó, đuổi theo cho ta, tấn công.”

Tôn Thần cấp năm quát lên, các Tôn Thần cấp bốn khác lập tức thu lại sắc mặt, càng gần tới ngõ cụt phía trước, trận truy kích càng được đẩy đến mức cao nhất, trái tim của mọi người đập càng ngày càng mạnh.

Quả thực là ngõ cụt! Tinh Thần Lực Vân Phong biết đằng trước không còn đường để đi, thực sự là ngõ cụt, mặc dù đã kết luận như thế nhưng Na Tà đang khăng khăng chạy về hướng đó, nàng tin nó.

“Ta muốn xông vào bức tường không gian chắn lại, Vân Phong, ngươi chuẩn bị xong chưa?”

Vân Phong ngạc nhiên! Bức tường không gian chắn lại? Phía trước rõ ràng là ngõ cụt mà? Tại sao lại có bức tưởng không gian chắn lại? Nhưng lời Na Tà nói không thể không tin, năng lực thấu hiểu không gian của nó là không ai bằng.

“Ta đã chuẩn bị xong rồi.” Vân Phong hít một hơi thật sâu, Tinh Thần Lực điều động tới trạng thái tốt nhất, tùy thời ứng đối chuyện sắp xảy ra, tiếng Na Tà lại vang lên, “Ta phải xông qua bức tường không gian, cần phải tiêu tốn gần như toàn bộ năng lượng, sẽ không thể duy trì bản thể được nữa, ta chỉ có thể mở đường cho ngươi, bên trong thế nào toàn bộ phải dựa vào chính ngươi.”

“Ta biết rồi.”

Na Tà lại cười lên, “Ta không hề nhìn lầm người, Vân Phong.”

Môi đỏ nâng lên, tốc độ ánh sáng dưới chân lại tăng nhanh, đập mạnh vào ngõ cụt đằng trước.

“Ca! Bọn họ làm gì thế?” La Đằng và Hạo Thiên thấy thế không khỏi kinh ngạc. Tông vào tính tự sát à? Hạo Thiên dừng khựng người lại, chẳng lẽ còn có thể tông ra được một đường trốn sao?

“Đại nhân, Vân Phong có hành động rồi… Ả đánh vào cuối ngõ cụt.”

Tôn Thần cấp năm cau mày, hành động không hề báo trước của nàng khiến hắn hơi khó hiểu, nhưng nhanh chóng có một báo động khiến mọi người khiếp sợ.

“Ầm!” Không gian chấn động mãnh liệt, tản thành sóng bọt ra xung quanh, điên cuồng khuếch tán. Con ngươi Hạo Thiên co lại. Đây là… bức tường không gian.

“Tấn công!” Tôn Thần cấp năm quatst to, mấy Tôn Thần cấp bốn khác lập tức tập trung sức mạnh, cả mười người đều khiếp sợ trong lòng. Bọn họ từ lúc vào đây vẫn luông lẩn quẩn không thu hoạch được gì, thật không ngờ ở đây… lại có một bức tường không gian. Có bức tường không gian ở đây chứng tỏ có lối đi ở đó.

“Rầm rầm rầm!” Công kích cấp tốc đánh tới, nhưng sao băng rơi xuống. Tốc độ nhanh tới mức khiến không gian trở nên uốn éo. Chấn động không gian nháy mắt xuất hiện đan vào nhau, cả vùng không gian như xuất hiện trăm ngàn vết thương.

“Sao ở đây lại có bức tường không gian, sao nàng phát hiện ra được?” La Đằng kinh ngạc hô lên, mặt Hạo Thiên trầm xuống, nắm La Đằng phi nhanh tới chỗ Vân Phong.

“Ầm!” Lại thêm một cái tông nữa, ánh sáng khổng lồ đánh một phát vào cuối đường, không gian rung lên mãnh liệt, đã xuất hiện trang thái nứt vỡ. Công kích có thể tương đương với Tôn Thần cấp bảy của Huyết Hồn đã tiến lại gần.

“Nhanh lên! Ngươi không còn thời gian đâu!” Hạo Thiên lại hét lên, Vân Phong siết chặt quyền, biết nàng đang đối mặt với thứ gì, tia tấn công có thể so với Tôn Thần cấp bảy. Không phải là một tia mà là rất nhiều tia tương tự như thế.

“Đừng có rời khỏi ta. Ta đã bất mãn với mấy con trùng con này lắm rồi.” Tiếng Na Tà giận dữ vang lên, Vân Phong chợt cảm thấy ánh sáng dưới thân đang quay lại, hình như Na Tà đang đổi hướng, ánh sáng trước mắt hơi tản đi, nàng cũng thấy được mười người Huyết Hồn đang đuổi tới. Mười áo choàng đen kèm theo đòn tấn công cuồng mãnh đánh tới, vượt xa hơn trước.

“Rầm rầm rầm!” Có thể thấy rõ sóng sức mạnh đang đánh tới chỗ nàng.



Âm áp ngưới người khẽ nâng lên, cánh tay Vân Phong nhẹ nhàng vòng lại, cái vòng này chắc là cổ của Na Tà. Đôi mắt nàng khẽ nhắm lại, một liên kết thần bí giữa ma thú khế ước và Triệu Hồi Sư thiết lập, thông thuận giống như lúc chế tạo chất thuốc vậy, tâm ý vô cùng tương thông.

“Ầm!” Một cột sáng cường đại từ trong vật sáng bay ra, như một ngọn pháo hoa đánh về phía trước. Mấy tia có thể so với công kích Tôn Thần cấp bảy nháy mắt bị xuyên thủng rồi vỡ vụn.

“Cái gì?” Tôn Thần cấp năm cầm đầu trợn trừng mắt, áo choàng đen vung lên, Ám Nguyên Tố lập tức hóa thành lá chắn ngăn trước người. Sau đó cột sáng trắng khổng lồ phủ xuống.

“A!” Ám Nguyên Tố hoàn toàn vỡ nát, cột sáng trắng khổng lồ xuyên thẳng qua mấy kẻ Tôn Thần cấp bốn, kể cả linh hồn cũng bị tiêu diệt. Tôn Thần cấp năm tơi tả bị đánh bay sang một bên, bị thương không hề nhẹ, những Tôn Thần cấp bốn khác cũng tơi tả không kém.

Hạo Thiên dẫn theo La Đằng bên cạnh, vẻ mặt hai huynh đệ lúc này tràn ngập khiếp sợ. “Trời ơi…. Đó là công kích gì… Lại có thể đánh nát được sức mạnh của Tôn Thần cấp bảy?” La Đằng lẩm bẩm, nhưng ánh mắt Hạo Thiên nhanh chóng dời đi, đây chính là cơ hội duy nhất để chạy trốn.

“Xoẹt!” Ánh sáng khổng lồ nhanh chóng tản đi, dưới chân Vân Phong tiêu biến, bản thể Na Tà đã biến mất, trở lại hình dáng của Nhục Cầu.

“Nyanya!” Nhục Cầu kêu to, thân thể mập mạp tông lên trước, bức tường không gian khi nãy bị Na Tà đánh vỡ, dưới lực tác dụng của Nhục Cầu liền ầm ầm sụp đổ.

Vân Phong đương nhiên biết cơ hội này quý báu thế nào, bắt lấy Nhục Cầu cầm chặt trong tay, xoay người xông thẳng về phía trước.

“Vân Phong! Ngươi tốn không thoát đâu!” Tôn Thần cấp năm sắc mặt tái nhợt hơn trước hung ác truy kích tới, áo choàng trên người bay lên phần phật. Xem ra muốn bất chấp tất cả cản Vân Phong rời đi.

“Xoẹt xoẹt xoẹt!” Ám Nguyên Tố vô tận từ trong áo choàng đuổi theo, hóa thành bàn tay vô hình nhào về phía Vân Phong. Phong Nguyên Tố bao phủ toàn thân, một vệt xanh điên cuồng phóng lên, nhưng nàng là Tôn Thần cấp bốn dù có mau thế nào vẫn không bằng một Tôn Thần cấp năm đang hóa điên.

Nhìn Ám Nguyên tố càng ngày càng tiến gần về phía mình, nàng cắn răng, xem ra buộc phải dùng tới nguyên tố dung hợp rồi. Khẽ ngước mắt nhìn lên, Vân Phong cả kinh. Bức tường không gian mà khi nãy Na Tà vất vả lắm mới tông vỡ đang nhanh chóng khép trở lại.

Không ổn, Vân Phong căng thẳng, không để ý tới truy kích điên cuồng phía sau, bây giờ nàng chỉ có thể liều mạng chạy, liều mạng vọt vào trước khi bức tường không gian kia khép lại.

“Ta không thể để người chạy thoát được.” Tôn Thần cấp năm sau lưng ác độc cất giọng, Vân Phong hơi nghiêng đầu, thấy đôi mắt của gã gần như đỏ lòm. Chẳng lẽ tất cả mọi thứ Na Tà cố gắng sẽ uổng phí cả sao?

“Phong Phong nya!” Nhục Cầu nôn nóng kêu lên, răng nhọn lộ ra, liều mạng muốn thoát khỏi tay Vân Phong, nàng biết nó muốn xông lên đối phó với Tôn Thần cấp năm, nhưng nàng cũng biết mình không thể nào buông tay ra được. Năng lượng mà nó tích cóp từng tí một có lẽ đã phải dùng hết một nửa, nàng không thể thả nó ra đi mạo hiểm tiếp được.

Một cánh tay vững vàng bắt lấy cánh tay Vân Phong, đưa nàng xông về phía trước, Vân Phong ngoái đầu nhìn lại thì thấy là Hạo Thiên.

Gương mặt tuấn tú của hắn vẫn không chút thay đổi, một tay nắm Vân Phong, một tay nắm La Đằng, tốc độ như chớp xông thẳng về phía trước, Ám Nguyên Tố ở sau lưng vốn đã có thể đuổi kịp Vân Phong dưới tốc độ của Hạo Thiên dần lui lại về sau, mắt Tôn Thần cấp năm càng đỏ hơn, sát khí nổi lên.

Không thể để Vân Phong chạy thoát được, tuyệt đối không thể được.

“Bức tường không gian là do ngươi mở ra, ta dẫn ngươi vào là chuyện hiển nhiên.” Hạo Thiên trầm giọng nói, ánh nhìn thẳng bức tường ở trước đang dần khép lại trước mắt, bàn tay căng thẳng, “Ta phải gia tốc, ngươi hãy chuẩn bị cho tốt.”

Mắt Vân Phong lóe lên, lập tức gật đầu, nắm chặt Nhục Cầu, thân thể bao phủ một sức mạnh kéo lên phía trước.

“Ta sẽ không để ngươi chạy thoát!” Tiếng Tôn Thần cấp năm lại gào thét, Ám Nguyên tố điên cuồng bổ nhào tới, tốc độ vô cùng nhanh. Hạo Thiên thầm mắng, nghiêng người hung hiểm né tránh.

“Ca! Cứ tránh qua tránh lại như thế, chúng ta chưa vào được bức tường không gian nó đã khép lại mất rồi.” La Đằng bên cạnh lo lắng hô lên, Hạo Thiên cắn răng, cứ lo qua lại thì rất khó mà tiến lên, ánh mắt Vân Phong tối đi, cười rộ lên, “Hạo Thiên, ngươi buông tay ra đi.”

Hạo Thiên ngẩn ra, La Đằng trợn to mắt, “Ngươi nói gì cơ? Ta và ca ta không phải là loại người như ngươi nghĩ đâu. Dưới tình huống thế này chúng ta không thể bỏ ngươi lại được. Cho dù ngươi là con người, nhưng chúng ta…”

Bàn tay Hạo Thiên càng nắm chặt hơn, “Tiểu La nói không sai, Hạo Thiên ta không hề có tính đó.”

Vân Phong mỉm cười, “Ta đương nhiên cũng sẽ không cô phụ sự trợ giúp của Nhục Cầu.”

Hạo Thiên nhíu mày, “Một khi ta thả ra, với tốc độ của ngươi cơ bản không mau bằng tốc độ khép lại của bức tường không gian.” Hắn nheo mắt, “Tới lúc đó, ngươi sẽ bị nhốt lại ở bên ngoài.”

“Với tình hình hiện giờ, dù là tốc độ của ngươi cũng sẽ bị nhốt lại ở ngoài.”

Hạo Thiên khẽ cau mày, Tôn Thân cấp năm ở sau vẫn đuổi tận không buông, hắn lại không thể nào buông tay ra tấn công lại, chỉ có thể cố tránh né, nếu cứ tiếp tục thế này, bọn họ chỉ đang làm việc vô nghĩa.

“Vèo – rầm!” Công kích Tôn Thần cấp năm lại đánh tới, lần này mục tiêu vô cùng chính xác, Hạo Thiên mạnh mẽ tránh sang bên cạnh, lại cách không gian xa hơn một chút.

“Xem ra hắn đã biết được mục đích của chúng ta rồi.” Vân Phong trầm giọng nói, Hạo Thiên mím môi không nói gì, lại đề cao tốc độ tới gần bức tường không gian, nhưng chỉ cần hơi lại gần, Tôn Thần cấp năm của Huyết Hồn liền tấn công tới, mỗi lần như thế hắn đều cách ra một khoảng lớn với bức tường.

“Ta sẽ không để ngươi chạy thoát.” Tôn Thần cấp năm Huyết Hồn gào lên, hắn đã hoàn toàn nhận ra được mục đích của Vân Phong và Hạo Thiên, chỉ cần ép bọn họ cách bức tường không gian ra, bọn chúng sẽ không còn cơ hội chạy trốn. Chờ đến khi bức tường kia khép lại hoàn toàn, Vân Phong chắc chắn sẽ rơi vào tay mình.

“Chúng ta không còn thời gian nữa.” Hạo Thiên bị bức lui lại vài trăm mét, nắm chặt Vân Phong và La Đằng bay lên trời, hóa thành một đường thẳng phi về phía bức tường không gian. Lần này cho dù có bị tấn công, hắn cũng kiên quyết không lùi lại về sau. Lỗ hổng trên bức tưởng đã nhỏ đi nhiều lắm rồi. Hắn chỉ còn một lần cơ hội. Hạo Thiên mặt không biểu cảm xông lên, Tôn Thần cấp năm Huyết Hồn cười lên điên cuồng, Ám Nguyên Tố cuồng mãnh đánh tới, nhưng lần này Hạo Thiên không hề tránh đi, vẫn xông thẳng về phía trước.

“Ca! Mau tránh ra!” La Đằng thét lên, nhưng Hạo Thiên không rảng để ý tới, gia tăng tốc độ xông lên! “Ca!” La Đằng gào thét, nhưng hắn vẫn siết chặt tay.

Vân Phong nhíu mày, thấy hắn cơ bản không thèm để ý tới tiếng gào của La Đằng, biết lần này hắn sắp được ăn cả ngã về không, liều chết xông vào. Nhìn lỗ hổng trước mặt đã càng ngày càng nhỏ, mắt Vân Phong hơi lóe lên, nàng từ trước tới giờ không thích nợ nhân tình, lại còn là vơi hải tộc không đội trời chung với nhân loại.

Cổ tay lộn lại, một cái bình xuất hiện trong tay nàng, mắt Nhục Cầu đảo tròn, dường như đã biết nàng tính làm gì. Mở nút bình ra, linh hồn như điên xông ra, bị Vân Phong túm lại nắm trong tay.

“Vân… Vân… Vân Phong…” Linh hồn run lên lẩy bẩy, Vân Phong cười lạnh, Thủy Nguyên Tố nhanh chóng bao bọc lấy linh hồn, Tinh Thần Lực hùng hậu thấm vào trong Thủy Nguyên Tố, tốc độ đóng băng lại vô cùng nhanh, linh hồn có giãy giụa thế nào cũng không được.

“Vân Phong! Thả ta ra! Vân Phong!” Linh hồn giãy giụa lung tung trong quả cầu băng lam, dường như đã lường trước được số mạng hôm nay của mình, gương mặt mờ nhạt lộ vẻ sợ hãi.

“Vân Phong, lần này ta nhất định nói thật, Vân Phong! Ngươi phải tin ta!”

Vân Phong lạnh lùng nhếch môi, “Đây là cái giá của việc ngươi dám lừa ta.”



“Vân Phong! Đừng mà đừng mà!” Linh hồn hóa điên kêu lên, Vân Phong dùng sức ném đi, linh hồn bọc trong quả cầu băng bay về phía sau, chống lại công kích Ám Nguyên Tố Tôn Thần cấp năm.

“Ngươi làm gì thế?” Hạo Thiên không quay đầu lại hỏi.

Vân Phong cười khẽ, “Nắm chắc cơ hội mà ta tạo ra, chỉ có một lần thôi.”

Hạo Thiên ngẩn ra, còn chưa kịp rõ là chuyện gì, chỉ nghe phía sau cách đó không xa vang lên một tiếng nổ lớn, một làn sóng nhiệt đánh tới, kèm theo đó là tiếng hét thảm từ sâu trong linh hồn.

Hạo Thiên lập tức căng thẳng, dư âm năng lượng từ sau khuếch tán ra, giúp hắn như giẫm đang giẫm lên một cái bàn đạp, tiếp lực xông thẳng lên trước, mang theo La Đằng và Vân Phong xông vào bức tường không gian.

“Vèo!” Tôn Thần cấp năm chạy tới ngay sau đó, gã hoàn toàn không ngờ rằng nàng vẫn còn khả năng phản kháng. Vụ nổ vừa rồi đã khiến hắn buộc phải dừng tiến công, làm tốc độ cũng bị ảnh hưởng. Đôi mắt đỏ ngầu nhìn không gian sắp khép lại, không chút do dự muốn xông vào, nhưng trước đó bức tường không gian đã hoàn toàn đóng lại. Chặn Tôn Thần cấp năm của Huyết Hồn lại ở ngoài.

“Vân Phong!” Tôn Thần cấp năm nhìn bức tường không gian đã hoàn toàn khép lại trước mắt, nghiến răng rống lên, áo choàng tung lên phần phật, Ám Nguyên Tố đánh lên bức tường không gian nhưng không hề có bất kỳ phản ứng gì, gã biết, cuộc truy kích này e rằng chấm dứt tại đây.

Áo choàng rũ xuống trên không trung, một chút Ám Nguyên Tố tản đi, mắt Tôn Thần cấp năm đỏ bừng nhìn chằm chằm, một sự cuồng nộ xông thẳng lên đầu. Trong lúc nãy có xen lẫn một linh hồn, linh hồn kia còn chính là thuộc hạ của gã.

Mặt Tôn Thần cấp năm càng thêm trắng, nghĩ tới Vân Phong là lại tức giận không thôi. Nhìn chiến trường tanh bành, phía gã phải nói là thương vong thảm trọng. Chín Tôn Thần cấp bốn chết hết bốn, trọng thương năm, ngay cả gã cũng bị thương không nhẹ. Đó là còn chưa kể kẻ làm hỏng việc của mình còn là người mình. Lại nghĩ tới phía bên Vân Phong mặc dù có bị thương, nhưng không hề có ai bị chết, nhất thời giận dữ trong lòng lại bùng lên.

“Vân Phong! Ta sẽ khiến ngươi phải có đi mà không có về.” Tôn Thần cấp năm ngửa mặt lên trời gào thét, áo choàng lóe lên lao đi mất. Nếu cấp trên đã thấy hứng thú với Vân Phong như vậy, vậy thì để đích thân mấy trưởng lão đi đi. Đến lúc đó… Vân Phong, ngươi có chạy đằng trời.

Qua bóng đêm ngắn ngủi, Vân Phong đột nhiên bật ra, nàng lập tức giữ vững tư thế đứng xuống đất, Nhục Cầu cũng chui ra khỏi tay nàng, nhảy lên vai đứng, mắt to tò mò nhìn mọi thứ xung quanh.

“Chẳng lẽ đây mới thực sự là di tích Thâm Uyên?” La Đằng nhìn xung quanh lẩm bẩm, Hạo Thiên thì mặt mày nghiêm túc, hồi lâu vẫn không lên tiếng.

Đây là một vùng đất hoang vu rộng lớn chôn toàn xương cốt, trước mặt Vân Phong ngoài mấy bộ xương to lớn ra thì không còn gì khác, trông nơi này như một chiến trường viễn cổ vậy, có rất nhiều chủng tộc chết ở đây, rồi chôn xương ở nơi này. Vân Phong cố bay lên không xem thử toàn cảnh nơi đây, lại kinh ngạc phát hiện ra, khả năng thao túng không gian của họ đã bị tước đoạt đi toàn bộ.

Hạo Thiên nhăn mày, cũng đã phát hiện ra điều này, không gian này có giới hạn đặc biệt, toàn bộ quy luật không gian đều mất tác dụng. Nhưng trông chỗ này rộng lớn như thế, Không Gian Lực lại bị tước mất, mọi thứ đều phải dựa vào đôi chân này từ từ tìm hiểu.

Vân Phong và Hạo Thiên nhìn thẳng vào nhau, trong lòng hai người vẫn chưa quên, khúc mắc giữa hải tộc và con người.

Mắt Hạo Thiên lóe lên, thầm siết chặt nắm tay, Nhục Cầu trên vai đột nhiên nhe răng nhọn hằm hè, ánh mắt của hắn lại lóe lên, chậm rãi thả tay ra, “Tiểu La, chúng ta đi.” Hắn nói khẽ, xoay người đi về một hướng, La Đằng ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Hạo Thiên, hắn cứ tưởng ca ca sẽ đại chiến với Vân Phong một trận chứ, không ngờ lại cứ thế xoay người rời đi.

La Đằng vội vàng bước nhanh đuổi theo, thi thoảng quay đầu lại nhìn Vân Phong, ánh mắt ngờ vực. Vân Phong nhìn Hạo Thiên rời đi, ngón tay khẽ vuốt ve Nhục Cầu, có lẽ Hạo Thiên vẫn còn để ý tới nhân tình vừa rồi, nàng cười khẽ, bước sang một hướng khác, mặc dù nàng và Hạo Thiên vốn không có mâu thuẫn, nhưng khúc mắc giữa Vô Tận Hải và nhân loại không thể chỉ vì chút hỗ trợ ngắn ngủi lẫn nhau mà tiêu tán. Nếu như hai người còn gặp mặt lại, đó sẽ là lúc chân chính giao thủ.

Hạo Thiên nghĩ vậy, Vân Phong cũng nghĩ thế.

Vân Phong nhìn cảnh tượng chung quanh, thật sự phải dùng chân mà đi sao, biết tới bao giờ? Phong Nguyên Tố không thể gia tốc mãi được. Một ngọn lửa phi ra từ nhẫn khế ước của Vân Phong, một con Hỏa Vân Lang đỏ choét đáp xuống, đôi cánh đen tinh xảo vỗ nhẹ hai cái, Nhục Cầu nhảy phốc tới, cái mông mập mạp an vị trên đầu Tiểu Hỏa, làm nó trợn trắng mắt.

Vân Phong bước tới, đưa tay sờ cổ Hỏa Vân Lang, nhảy lên ngồi, “Tiểu Hỏa, làm phiền ngươi.”

Hỏa Vân Lang tru lên một tiếng hưng phấn, nhanh chóng nhún chân xuống đất phi nhanh, “Chủ nhân nói gì thế, ở Vô Tận Hải làm ta sắp ức chết rồi, bây giờ vừa lúc ra ngoài hóng mát một chút.”

Vân Phong mỉm cười đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mại của Hỏa Vân Lang, bộ dáng của Nhục Cầu trông vô cùng hưởng thụ, di di cái mông nhỏ, mặt mày vui vẻ, thi thoảng kêu lên vài tiếng, Tiểu Hỏa không thèm phản ứng lại, vừa chạy vừa quan sát xung quanh.

“Chủ nhân, rốt cuộc đây là đâu? Sao lại nhiều hài cốt như thế?”

Vân Phong nhìn xung quanh, nơi này thực sự vô cùng yên tĩnh, giống như sau khi chết đi thì yên tĩnh như thế, ngoại trừ những bộ hài cốt được chôn nửa vời ở đây, thì không còn gì khác, dường như chỉ có mớ hài cốt này mới biết được trước đây nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Lam Dực, ngươi sao rồi?” Vân Phong truyền âm trong đầu, lo lắng tình trạng của Lam Dực, một cái cánh bị đâm thủng thật sự sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ? Có cần phải cho hắn uống dược tề sinh mạng để ổn hơn không nhỉ?

“Chủ nhân đừng lo, ta không dám mạnh miệng về khả năng hồi phục của Sư Ưng, nhưng cánh lại là nơi mạnh nhất, sức mạnh của Sư Ưng đa phần đều tập trung trên cánh, nên tốc độ hồi phục rất mau, ta không sao đâu.”

“Tiểu Phong đừng lo, Lam Dực ca ca thực sự không sao.” Giọng Yêu Yêu vang lên, lúc này Vân Phong mới hơi yên tâm, nghĩ tới chiếc cánh bị đứt lìa lần trước của Lam Dực, trong lòng nàng vẫn cảm thấy khó chịu.

“Tiểu Phong, ta có thể ra ngoài không?” Yêu Yêu lên tiếng, Vân Phong mỉm cười, một vầng sáng xanh dương lập tức bay ra khỏi nhẫn khế ước. Yêu Yêu vừa ra ngoài liền nhào vào ngực Vân Phong, cô bé loli ôm sát Vân Phong, gương mặt nhỏ nhắn vùi vào trong ngực nàng, nàng đưa tay sờ đầu Yêu Yêu và chiếc vây trong suốt xanh lam của cô bé, mấy ngày nay Yêu Yêu rất hiếm khi ở với mình, bé loli hình như hơi tủi thân.

“Vẫn là mùi hương của Tiểu Phong là tuyệt nhất…” Yêu Yêu hít một hơi thật sâu, gương mặt nhỏ nhắn ngẩng lên cười ngọt ngào với Vân Phong, đây là một sự tin cậy tuyệt đối, lúc Yêu Yêu vừa ra đời đã ở bên Vân Phong, người mà nàng muốn bảo vệ nhất cũng chính là người này.

“Lão tử sắp bị ngươi chua chết rồi.” Tiếng Nhị Lôi vang lên, Yêu Yêu lập tức tỏ vẻ không vui, “Ngươi nói gì cơ?”

“Ngươi cũng đâu còn nhỏ nữa, sao bộ dáng giống như chưa dứt sữa vậy?”

Yêu Yêu lập tức nhe răng, “Ta thích Tiểu Phong đấy, thì sao nào?”

“Nhị Lôi, được rồi, ngươi bớt nói hai câu đi, năm đó là chủ nhân ấp trứng Yêu Yêu, tình cảm của cô bé sâu nặng với chủ nhân là phải thôi.” Lam Dực hòa giải, Tiểu Hỏa cũng cau có. “Nhị Lôi, Yêu Yêu vốn luôn như vậy với chủ nhân, có không ưa thì ngươi cũng đừng lên tiếng.”

Vân Phong cười khan, Yêu Yêu thực sự là rất bám mình, có thể là vì nàng ấp trứng cô bé.

“Lão tử chỉ muốn nói cho nha đầu kia biết rằng, Vân Phong không thể nào duy trì khế ước cả đời được, các ngươi chắc chắn cũng tự hiểu điều này.”

Nháy mắt bầu không khí im lặng nặng nề.

Nhục Cầu quay lại nhìn Vân Phong, sau đó lại vòng đầu về lại, Tiểu Hỏa đột nhiên phát điên chạy nhanh lên, Lam Dực cũng im lặng, Yêu Yêu lại ôm chặt Vân Phong hơn, “Không đâu mà! Tiểu Phong chắc chắn cần chúng ta.”

Vân Phong im lặng, tim như bị cái gì bóp lại, đưa tay vuốt vây tai Yêu Yêu, cô bé trong ngực nhận thấy run lên nhè nhẹ, nàng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không thốt lên lời, lúc này Tiểu Hỏa chậm rãi nói, “Thay vì thế, ta thà rằng không gặp được ngươi.”

Vân Phong mỉm cười, đưa tay vuốt cổ Hỏa Vân Lang, “Dù như thế, ta chưa bao giờ hối hận vì gặp được các ngươi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook