Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 4 - Chương 67: Chương 26.3

Nhược Tuyết Tam Thiên

07/10/2016

"Âu Dương Thiên! Ngươi thật to gan!" Đột nhiên Hạo Nguyệt điện chủ quát lên một tiếng, giờ phút này Âu Dương gia chủ vẫn ngồi ở kia với vẻ mặt vặn vẹo lại bật cười, trong mắt đều là sự điên cuồng: "Điện chỉ, thù của Âu Dương gia không thể không báo! Người chết là Âu Dương San San! Cho dù biết chuyện này không được cho pháp, nhưng không thể cứ như vậy, ta phải làm bằng được."

Âu Dương gia chủ đứng bật dậy, gầm lên trên bầu trời: "Hồng Vũ, giết nàng ta!"

Âu Dương Hồng Vũ nơi không trung đáp ứng không hề do dự, bỗng chốc lại vung kiếm trong tay, uy áp phát ra từ trên thân kiếm đã đạt đến một tầm cao mới, so với lúc trước thì còn khiến người khác có cảm giác bị áp bách hơn rất nhiều!

"Vân Phong, hôm nay, ngươi phải chết!" Âu Dương Hồng Vũ đỏ mắt nói một câu, vung trường kiếm trong tay về phía trước, thân kiếm vĩ đại sau người hắn cũng phát ra từng tiếng vù vù, thân kiếm nhẹ như hồng, phóng thẳng về phía Vân Phong!

"Trong vốn từ của ta, không có chữ chết này!" Đột nhiên quả cầu nguyên tố trong tay Vân Phong phóng lớn lên, nàng vung tay, nguyên tố dung hợp trong tay thiên thạch, nhanh chóng bay về phía thân kiếm vĩ đại kia!

Chiến khí cuồn cuộn, nguyên tố dao động chấn động không trung, hai luồng lực lượng va chạm vào nhau, trong nháy mắt, không gian đã bị xé rách, hoàn toàn vặn vẹo!

"Rắc rắc!" Khu vực ghế ngồi trên khán đài đã hoàn toàn tan thành mây khói, chỉ còn khu vực nhỏ nơi Khúc Lam Y và mọi người đang ngồi là còn may mắn vẫn trụ được. Sắc mặt Khúc Lam Y cũng trắng bệch, thậm chí còn có chút khó coi, hô hấp của mọi người đều trở nên căng thẳng!

"Ầm!" Thân kiếm vĩ đại sáng ngời đâm thẳng vào trong quả cầu nguyên tố, ba loại nguyên tố như một con dã thú đầy dữ tợn đang phát ra từng tiếng gầm đầy tức giận, lực lượng làm lòng người e sợ nổ tung trong chớp mắt.

"Trời ơi..." Dân chúng chạy ra ngoài nghe thấy tiếng nổ kinh thiên như thế cũng không nhịn được mà dừng bước, vụ nổ trên bầu trời kia vô cùng mãnh liệt, nhưng một giây sau, một luồng năng lượng như thuỷ triều đã đập thẳng vào những người này!

"A!" Từng tiếng hét đầy hoảng sợ vang lên, một vài người trực tiếp bị nguồn năng lượng này thổi bay, một ít người còn lại cố bám chặt vào thứ nào đó, bọn họ đã chạy khỏi tổng điện Hạo Nguyệt một đoạn, cuối cùng luồng năng lượng này mạnh đến mức nào, chỉ là dư chấn mà đã mạnh đến thế, hai người kia sẽ có kết cục như thế nào đây?

Toàn bộ dân chúng của thành Thương Lan đều sợ đến ngây người, âm hưởng của vụ nổ kia vang khắp bầu trời, trong tổng điện Hạo Nguyệt đã hoàn toàn hỗn loạn, có Hạo Nguyệt điện chủ ở đây mà vẫn còn có thể gây ra một vụ nổ lớn đến vậy, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?

Gi ờ phút này sắc mặt của Hạo Nguyệt điện chủ vô cùng âm trầm, huyệt thái dương không ngừng nảy lên, gân cốt trên trán cũng thoát ẩn thoắt hiện, Âu Dương Hồng Vũ đã dùng một loại dược tề cấm kị, lại dược tề này có thể giúp người sử dụng tăng đến cấp bậc tôn giả, nhưng tác dụng phụ của nó cũng vô cùng nặng nề! Một khi đã dùng nó, thứ có được là sức mạnh nhất thời, nhưng cái giá cũng chính là cả đời!

Âu Dương gia không tiếc tự huỷ đi một nhân tài tuyệt thế cũng muốn báo thù Vân Phong, chuyện này đã khơi dậy lửa giận trong lòng Hạo Nguyệt điện chủ. Không dễ dàng gì để bồi dưỡng hậu bối, nhất là tinh anh trong tinh anh, đây đã không còn là tài sản cá nhân của đại gia tộc, mà nó thuộc về Hạo Nguyệt điện!

Qủa thật là Âu Dương gia đã bất chấp tất cả, Âu Dương Hồng Vũ báo thù được thì thôi, một khi không thể, chắc hẳn sẽ là tiền mất tật mang! Trắng tay hoàn toàn!

Đợt va chạm của hai luồng năng lượng kia đã khiến lòng người hoảng sợ! Sau khi từng đợt dư chấn tan hết, trên không trung đã không còn bóng dáng của hai người.

Âu Dương Thiên thấy cảnh tượng này lại cười phá lên: "Đã chết rồi, chết rồi!"



Sắc mặt Hạo Nguyệt điện chủ lại càng âm u hơn, thật sự đã chết rồi sao? Hai người đều chết sao? Nếu tránh không khỏi sức mạnh của luồng năng lượng vừa rồi, tất nhiên là sẽ chết! Mặt đất đã sớm trở thành một đống hoang tàn, gỗ vụn và đất đá ngổn ngang khắp nơi, hoàn toàn hỗn loạn! Tất cả những người ở đây đều nín thở ngưng thần, người đâu, bọn họ đâu rồi?

Khúc Lam Y siết chặt tay, Vân Phong sẽ không chết, nàng đã nói, trong vốn từ của nàng không có từ chết này!

"... Tiểu Phong..." Trong đôi mắt to tròn xanh thẳm của Yêu Yêu đều là sự lo lắng, Nhục Cầu vừa động định lao ra đã bị Yêu Yêu nhanh chóng bắt được đuôi. Nhục Cầu thẹn quá hoá giận gầm lên một tiếng, nhe răng táp lên tay Yêu Yêu, đột nhiên Khúc Lam Y vươn tay ra cản, răng nanh của Nhục Cầu đã cắm thật sâu vào trong lòng bàn tay của hắn.

Màu tươi chảy ra từ trong tay Khúc Lam Y, Nhục Cầu nhả ra, trên bộ lông trắng muốt kia cũng bị nhiễm chút máu: "Nàng sẽ không sao đâu, ngươi không tin nàng sao?"

Vừa dứt lời, trên chỗ phế tích kia đã truyền tới chút động tĩnh, vài viên đá vụn bay ra ngoài, xem ra có người đang bị vùi trong đống phế tích kia! Lòng mọi người bắt đầu trở nên căng thẳng, là ai! Là Vân Phong hay Âu Dương Hồng Vũ?

"Rầm rầm!" Phế tích bị một người đẩy ra, đá vụn văng khắp nơi, một bóng người đứng dậy, thân thể có chút lảo đảo. Khi thấy nơi đây chỉ còn một người, người này lại cười lên một cách diên cuồng: "Ha ha ha ha!"

Âu Dương gia chủ cũng cất tiếng cười lớn, báo được thù rồi! Thù của Âu Dương gia đã được báo rồi!

"Vân Phong! Xuống dưới đó với San San đi! Ha ha ha ha!" Âu Dương Hồng Vũ lảo đảo, cười điên loạn, trên mặt hắn hoàn toàn là sự điên cuồng! Việc cưỡng chế tăng cấp đã khiến hắn chật vật không chịu nổi, cả người đều là vết máu, cơ bắp toàn thân bị căng ra, máu thịt lẫn lộn.

"Không thể nào!" Diêm Minh kêu lên thất thanh, thân mình đã nhanh chóng xông ra ngoài, điên cuồng cố gắng tìm cho bằng được Vân Phong tại đống hoang tàn này: "Vân Phong! Vân Phong." Diêm Minh hét lớn, hét đến khàn cả giọng! Thân hình Khúc Lam Y đã sớm loé lên, đáp lên đống phế tích này, trong đôi mắt đen kia đã hoàn toàn trở nên lạnh lẽo, Khúc Lam Y nhìn cảnh tượng hoang tàn khắp nơi, hắn sai rồi sao? Vân Phong, Vân Phong!

Quên ma pháp, quên cả sức mạnh, Khúc Lam Y bắt đầu đào bới lớp đất đá kia bằng bàn tay trắng mịn của mình, Yêu Yêu cũng vọt lên, liều mạng tiềm kiếm khắp nơi, Nhục Cầu kêu to vài tiếng, trong tiếng kêu đó cũng tràn đầy sự bi thương không có cách nào kìm nén!

Vân Phong! Vân Phong!

" Vân Phong! Vân Phong! Nàng không thể chết được! Cho dù nàng có chết ta cũng phải đoạt nàng khỏi tay tử thần! Nàng có nghe không! Bổn đại gia không cho nàng chết!" Hốc mắt Khúc Lam Y đã ửng đỏ, hai tay khé run, miệng vết thương bị Nhục Cầu cắn trên tay vẫn còn đang chảy máu, đầu ngón tay đã huyết nhục mở hồ, nhưng hắn vẫn tiếp tục, vẫn phải tiếp tục!

"Tiểu Phong... Tiểu Phong à!" Giọng của Yêu Yêu đã có chút nghẹn ngào, nước mắt không ngừng tuôn rơi, Nhục Cầu liều mạng dùng thân thể của mình đâm vào đống đá, hết đống này tới đống khác! Nhưng không có gì cả, nữ tử ấy không hề xuất hiện, không có bất cứ lời đáp lại nào!

Hạo Nguyệt điện chủ không khỏi tiếc hận ai oán một tiếng, vài vị gia chủ khác cũng cảm thấy rất đáng tiếc, một nhân tài như vậy, một triệu hồi sư cứ như vậy mà... Đúng là một thiên tài khiến người khác ganh tị...

Viêm Triệt ngồi trên khu vực xem chiến vẫn không hề động, ánh mắt hắn loé lên, chẳng lẽ Vân Phong đã... Suy nghĩ này vừa thoáng qua trong lòng hắn, bỗng nhiên hắn đã nhận ra gì đó, mắt sáng ngời!



Âu Dương Hồng Vũ vẫn đang đắm chìm trong cảm xúc điên loạn của mình, có thể giết chết Vân Phong đối với bản thân hắn mà nói thì chính là một chuyện rất đáng để kiêu ngạo!

"Ha ha, chết rồi! Cho dù nàng ta có mạnh đến đâu thì cũng chết trong tay ta! Nàng ta...!" Bỗng chốc tiếng nói của Âu Dương Hồng Vũ tắt hẳn, hệt như một con gà trống bị mắc cổ!

"Gì vậy?" Hạo Nguyệt điện chủ và mấy vị gia chủ của đại gia tộc đều không khỏi giật mình, mắt nhìn chằm chằm vào một vị trí nào đó trong sân chiến.

"Rầm!" Cách đó không xa, một tảng đá đã được đẩy ra, một người chậm rãi đứng lên, tuy rằng cả người nàng đều có những vết thương vụn vặt, nhìn qua cũng có chút chật vật, nhưng nhìn khuôn mặt và ánh mắt tự tin kia, đôi mắt sáng ngời đó, đó là... Vân Phong!

"Làm ầm lên như vậy làm gì? Ta đã nói rồi, trong vốn từ của ta không có từ chết này!"

Nhục Cầu kêu lên một tiếng, bất chấp cả người bẩn thỉu mà vọt tới. Vân Phong nhìn thấy, vươn tay bắt lấy đuôi nó rồi ném đi, Nhục Cầu bay vài vòng trong không trung rồi dừng lại trong tay Yêu Yêu.

"Xem chừng nó giúp ta!" Vân Phong cười với Yêu Yêu, Yêu Yêu gật đầu thật mạng, giọt lệ trong mắt cũng lăn xuống trên khuôn mặt đang mếu máo kia. Vân Phong quét mắt về phía Khúc Lam Y, hắn cười ha ha, nàng nhếch môi, nhìn hai bàn tay trắng nõn đầy chật vật của hắn, mà Diêm Minh đang liều mạng tìm kiếm cũng ngồi sững trên đất, sau đó lại vươn tay đỡ trán. Vân Phong nhìn hắn, hắn nhếch môi, hắn nên sớm biết nàng sẽ không có chuyện gì!

Âu Dương Hồng Vũ đã cảm thấy choáng váng, cuối cùng trừng lớn mắt: "Tại sao ngươi không chết? Sao ngươi lại không chết?" Âu Dương Hồng Vũ vẫn còn muốn ra chiêu, nhưng giờ phút này thân thể của hắn đã hoàn toàn kiệt quệ, hắn đã sớm trở thành một khối sắc vụn rồi, Âu Dương gia bất chấp tất cả, thậm chí không tiếc huỷ cả hắn mà dồn Vân Phong vào chỗ chết, nhưng vì sao... Vì sao nàng ta vẫn chưa chết?

Âu Dương gia trắng tay, mất Âu Dương San San, Âu Dương Hồng Vũ hoàn toàn biến thành phế vật, cho dù Âu Dương gia có còn hậu bối khác, nhưng cũng không còn đủ năng lực để đứng trong hàng ngũ gia tộc đệ nhất nữa!

"ân Phong, ngươi diệt Âu Dương gia ta, để mạng lại đi!" Âu Dương Thiên gầm lên đầy giận dữ, vọt thẳng tới, chiến khí ngưng tụ trên tay, tất cả mọi người ở đây đều không ngờ Âu Dương Thiên sẽ làm vậy, không ai kịp ngăn cản, chỉ có thể nhìn Âu Dương Thiên tấn công về phía Vân Phong!

Chắn chắn lúc này tình trạng của Vân Phong cũng không tốt hơn Âu Dương Hồng Vũ là bao! Dung hợp nguyên tố đã khiến tinh thần lực của nàng tiêu hao rất nhiều, vừa rồi còn phải tránh luồng năng lượng nói, hiện tại có thể nói rằng nàng đã không còn năng lực để chiến đấu nữa! Âu Dương Thiên thừa cơ hội này để xuống tay, căn bản là Vân Phong trốn không thoát!

Một bóng đen lướt qua, mọi người chỉ có thể đứng nhìn, "Phập!" Là tiếng của thứ gì đó đâm vào cơ thể người, trong vùng không gian yên tĩnh này, tiếng động đó lại vang dội vô cùng!

Quang mang nhàn nhạt xuyên qua thân thể của Âu Dương Thiên, đâm vào tim ông ta, không hề sai lệch! Trái tim đang đập của ông ta bị một cây giáo dài được ngưng tụ từ quang nguyên tố đâm thủng! Âu Dương Hồng Vũ nhìn thấy cảnh tượng kia, đột nhiên thét lên: "Phụ thân!"

Âu Dương Thiên trừng mắt, té từ trên cao xuống, không cam lòng và khiếp sợ chính là biểu cảm cuối cùng trên mặt ông ta, tiếp theo là một tiếng hét vô cùng thảm thiết! Thân thể của Âu Dương Hồng Vũ cũng bị một mũi giáo đâm thủng, biến hoá này khiến tất cả mọi người, bao gồm cả Vân Phong đều cả kinh!

"Ngươi...!" Hạo Nguyệt điện chủ không biết nên làm thế nào cho phải. Nam nhân tuấn mỹ giữa sân hơi nhíu mày, trong đôi mắt đen thuần kia là sự lạnh lẽo thấu xương: "Thế nào? Có thắc mắc gì sao?"

Trái tim của mấy vị gia chủ vừa được thả lỏng thì khí thế của nam nhân tuấn mỹ này lại khiến bọn họ run lên! Ai có thể tin được, Âu Dương gia từ trước đến nay vẫn luôn oai phong một cõi ở Tây Đại lục, chỉ trong một thời gian ngắn như thế đã... Cứ như vậy mà sụp đổ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook