Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 4 - Chương 13: Chương 6.2

Nhược Tuyết Tam Thiên

23/08/2016

Giá trong đại sảnh đấu giá không ngừng được nâng lên, chỉ có mấy người đấu, mấy người còn lại đều mang dáng vẻ không có hứng thú. Cuối cùng giá được nâng lên đến năm mươi viên khoáng thạch cao cấp, giá này với một ma sủng tính tình hiền lành mà nói thì đã là trên trời rồi.

"Năm mươi viên khoáng thạch cao cấp, còn người nào ra giá cao hơn không?" Linh nhàn nhạt hỏi một câu, Vân Phong nhìn lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Thanh, ấn xuống một cái ấn bên cạnh. Linh quét mắt sang, Vân Phong khẽ mở miệng, giọng nói quanh quẩn trong đại sảnh: "Một trăm viên khoáng thạch cao cấp."

Tất cả mọi người trong đại sảnh hít sâu một hơi, lại quay đầu tìm kiếm khắp nơi, ai vậy? Một trăm viên khoáng thạch cao cấp! Sẽ không phải là một tài chủ nào chứ?

Linh cười khẽ: "Một trăm viên khoáng thạch cao cấp, còn ai ra giá cao hơn không?"

Trong đại sảnh không còn ai dám ra giá, một trăm viên khoáng thạch cao cấp dùng để mua một ma sủng, đầu người nọ có còn bình thường không vậy? Vân Phong quét mắt xuống phía dưới, Hạ Thanh nhìn có chút dại ra. Sao sư phụ lại muốn mua con chuột này, nó không hề có chút ích lợi nào với sư phụ cả không phải sao?

Một trăm viên khoáng thạch cao cấp, vòng thứ nhất của hội đấu giá ma thú đã xuất hiện một cái giá trên trời, sắc mặt mọi người đều trầm đi một chút, xem ra tiếp theo người cạnh tranh sẽ không hề ít, áp lực rất lớn.

Triệu hồi sư cửu cấp vẫn ngồi kia lại cười lạnh một tiếng: "Nhiều tài nhiều của, ăn chơi trách táng." Trên gương mặt có phần lạnh nhạt kia lại có một chút khinh thường. Tất nhiên Vân Phong đã thu hết biểu tình của những người bên dưới vào mắt, bọn họ nghĩ như thế nào đều là chuyện của bọn họ.

"Một trăm viên khoáng thạch cao cấp lần ba, thành giao!" Ma thú đầu tiên lấy giá trên trời được bán đi, đây không thể nghi ngờ chính là một mở đầu vô cùng tốt, cũng mang đến một luồng áp lực mơ hồ. Vân Phong lại nhấn xuống cái ấn? Người cũng không cần mà!"

Khúc Lam Y ở cạnh cười ha ha, vươn tay sờ đầu: "Thanh Thanh à, đó là sư phụ mua cho muội đấy."

Hạ Thanh thất thần, Vân Phong cười không nói thêm gì, quay đầu tiếp tục xem xét tình huống của hội đấu giá. Hạ Thanh ngơ ngác ngồi đó, mũi có chút cay, có sư phụ nào dám bỏ ra một trăm viên khoáng thạch cao cấp chỉ để mua thứ gì đó cho đồ đệ không? Cho dù thế nào đi nữa cũng không có người thứ hai như Vân Phong!

Vân Phong chỉ cảm thấy đột nhiên có một bóng dáng nhỏ bé nhào vào lòng mình, vội vàng ôm lấy. Hạ Thanh ôm chầm Vân Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn kia hệt như đang muốn khóc. Vân Phong cười ha ha, có phải cô bé này đã quá nhạy cảm rồi hay không? Đối với một triệu hồi sư, tính cách như vậy có phần hơi yếu đuối, xem ra tính cách của Hạ Thanh vẫn cần phải được mài dũa.

Hội đấu giá tiếp tục diễn ra, mấy ma thú cũng dần được đưa ra để đấu giá, tính công kích cũng ngày càng mạnh. Vân Phong không hề tham gia đấu giá, điều này cũng làm cho mấy người phía dưới thở phào một hơi, cuối cùng người ra giá trên trời kia không lên tiếng nữa rồi, có lẽ người ta đã không còn khoáng thạch nữa cũng không chừng.

Từng ma thú một được bán đi với cái giá vừa lòng người, có vài người là triệu hồi sư, còn có vài người là thuần thú sư, thậm chí còn có những chức nghiệp khác. Không khí hội đấu giá bên dưới ngày càng thêm sôi nổi, mấy người ra giá cũng bị vây bởi bầu không khí sôi trào như vậy, tuy nhiên cũng có những người bình tĩnh không ra tay. Ví như Vân Phong không hề đấu giá, ví như người vẫn duy trì sự im lặng từ lúc đầu tới giờ, vị triệu hồi sư cửu cấp kia.

Tất nhiên Vân Phong cũng nhận ra điều ấy, triệu hồi sư cửu cấp kia vẫn ngồi yên tại nơi đó, mặc cho người xung quanh ra giá cao bao nhiêu, ma thú có làm cho lòng người sôi trào đến đâu thì nàng ta vẫn không hề có dáng vẻ hứng thú, xem ra đến đây là đã có mục tiêu riêng. Vân Phong sáng tỏ, tất nhiên thứ tốt nhất sẽ ở sau cùng, nữ nhân này vẫn duy trì sự bình thản đến lúc đó.

Buổi đấu giá đã bán được mười ma thú, có đầy đủ các loại hình, phẩm chất cũng không tệ, nhưng cũng chỉ có năng lực bình thường. Tuy trong mười ma thú đã được đấu giá cũng có ma thú phong hệ, nhưng tư chất lại không mạnh, Vân Phong cũng không ra tay. Dù sao đã cho Hạ Thanh, tất nhiên phải là thứ tốt nhất.

Đến lúc này của buổi đấu giá, mọi người cũng hiểu nhất định ma thú quan trọng nhất của buổi kịch đã sắp được đưa lên rồi. Sau khi ma thú thứ mười được bán, Linh hắng giọng: "Chư vị đều biết, mỗi đại hội đấu giá đều sẽ mang đến cho mọi người những bất ngờ rất lớn, lúc này cũng không phải là ngoại lệ. Tiếp theo sẽ là ba ma thú được đấu giá, cho dù là huyết thống, tư chất đều là những loại khó có thể gặp được. Nếu chư vị thích thì xin các cứ làm hết sức mình. Dù sao thứ tốt chỉ có một lần duy nhất, bỏ lỡ lúc này lần sau sẽ rất khó gặp."

Sau khi Linh nói xong, không khí trong sảnh lại nóng lên. Có vài người không kịp chờ đã hét lớn: "Mau mang ra đi!"

Linh cười nhẹ, mắt lướt qua những người trong đại sảnh: "Ba ma thú này đều là những giống hiếm gặp, tất nhiên giá cả sẽ không còn giống trước, giá thấp nhất là năm mươi viên khoáng thạch cực phẩm." Lời nói vừa dứt, người trong sảnh lại hít sâu một hơi, năm mươi viên khoáng thạch cực phẩm? Chết tiệt! Không có thiên lý mà!

Vẻ mặt của triệu hồi sư cũng căng thẳng hơn, năm mươi viên khoáng thạch cực phẩm sao? Gò má lạnh nhạt kia thoáng qua chút khó xử, cuối cùng lại chậm rãi thở ra một hơi, nàng liều!

"Giá như vậy cũng có thể coi như hợp lý, dù sao đều là những loại hiếm gặp. Có thể bày ra trước mặt mọi người cũng đã phải tốn không ít công phu, năm mươi viên khoáng thạch cho mỗi lần mở đầu, mỗi con đều như vậy. Xin các vị vẫn nên tự lường thực lực của mình, nếu có ai ra giá mà không có năng lực để trả, liên minh triệu hồi sư sẽ không để mặc chuyện này."

Tuy lời nói của Linh vừa ôn hoà vừa có lễ, nhưng nghe vào tai lại có mười phần uy nghiêm. Lập tức một vài người vừa muốn mở miệng kêu giá suông đã tắt lửa, không lên tiếng nữa, trong đại sảnh cũng trở nên yên tĩnh hẳn. Trước mắt, mỗi ma thú sẽ có giá bắt đầu là năm mươi khoáng thạch cực phẩm đã thu hẹp phạm vị nhóm người có thể mua lại một vòng rất nhỏ, dù sao có thể ra giá như vậy cũng chỉ có một vài người, mà phần lớn trong số ít những người này chính là triệu hồi sư.

Triệu hồi sư rất giàu có, cho dù là ở nơi nào, thân phận và địa vị của triệu hồi sư đều sẽ nhận được sự tôn trọng rất lớn, đồng thời cũng sẽ có những người thẳng tay ra một cái giá trên trời để mượn sức với bọn họ. Giờ phút này tinh thần của triệu hồi sư đều đang rất tỉnh táo, hiện tại buổi đấu giá thuộc về bọn họ mới chính thức bắt đầu mà thôi.

Vân Phong cười ha ha, quả nhiên liên minh triệu hồi sư vẫn hướng về người một nhà, ra cái giá cao như vậy để những người khác không thể tham gia. Nếu ma thú cực phẩm rơi vào tay kẻ khác ngoài triệu hồi sư, nói vậy thì liên minh triệu hồi sư sẽ vô cùng đau đớn đây.

Linh vỗ tay, mấy người phía sau sàn đấu giá chậm rãi đẩy một cái lồng lớn lên. Đây là chiếc lồng lớn nhất từ nãy tới giờ, cũng được phủ một tấm vải bên ngoài. Cái lồng to như vậy trong phút chốc đã khơi dậy lòng tò mò của mọi người, rốt cuộc trong cái lồng đó là ma thú gì?



Vân Phong cũng vô cùng chờ mong, nhìn cái lồng lớn như thế chứng tỏ bản thể của ma thú này cũng khong hề nhỏ. Thực lực của những ma thú lớn đều là bất phàm, ví như Lam Dực, bản thể khi hoá thành Sư Ưng còn lớn hơn cái lồng này một chút.

Linh đi đến bên cạnh cái lồng, chậm rãi xốc tấm màn trắng phủ bên ngoài lên, rốt cuộc ma thú trong cái lồng lớn kia cũng sắp xuất hiện trước mắt mọi người. Theo bản thể ma thú được lộ ra, hô hấp của mọi người cũng càng trở nên gấp gáp, lúc tấm vải trắng kia hoàn toàn được bỏ ra, cuối cùng ma thú trong lồng đã hoàn toàn hiện ra trước mắt những người ở đây.

Vẻ mặt Lam Dực cứng đờ, đột nhiên đôi mắt màu lam kia loé lên. Tiểu Hoả nhạy bén cảm thấy Lam Dực có chút khác thường, cau mày hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

Mắt Lam Dực nhìn chằm chằm vào ma thú to lớn trong chiếc lồng kia, chậm rãi mở miệng: "... Đồng tộc..."

"Hoa Ưng, một loài bên trong Ưng tộc quý hiếm gần ngang với Sư Ưng, ma thú phong hệ. Huyết thống của Hoa Ưng thuần khiết khá yếu ớt, khả năng sinh sản lại càng thấp, mà những Hoa Ưng sống sót được lại càng ít hơn. Về phần tại sao Hoa Ưng lại là một loài quý hiếm trong Ưng tộc, chắc hẳn mọi người cũng từng nghe thấy." Khoé môi của Linh hơi nhếch lên, có chút thâm ý cười cười. Lam Dực thở nhẹ một hơi: "Ảo giác."

"Trên cánh của Hoa Ưng có cùng một loại khắc văn như Sư Ưng, khắc văn trên cánh Sư Ưng tượng trung cho sức mạnh, nhưng khác văn trên cánh Hoa Ưng lại có thể làm người ta lâm vào trong ảo giác."

Hoa Ưng bên trong lồng hơi run rẩy, bên ngoài thân thể cũng không có màu gì ngoại trừ bộ lông màu trắng thuần, hai mắt cũng trở nên mông muội. Hoa Ưng khác với Sư Ưng, đầu Sư Ưng chính là sư tử, nhưng ngoại hình của Hoa Ưng lại là thuần ưng.

Cái lồng vừa đủ rộng để chứa bản thể của Hoa Ưng, không có cách nào để tung cánh, tất nhiên thứ được gọi là ảo giác cũng không thể nào được kiểm chứng, chẳng quan không có chuyện liên minh triệu hồi sư đưa ra hàng giả được.

"Giá khởi điểm là năm mươi viên khoáng thạch cao cáp. Nếu các vị nào có khả năng thì mời xuống tay."

Nhất thời trong sảnh lại lâm vào trạng thái im lặng, trong một lúc lại không có người ra giá, Vân Phong cũng án binh bất động, nhưng trong lòng lại thầm suy tính. Hoa Ưng khá gần với Sư Ưng, nhất định phải lấy được cho Hạ Thanh!

Mắt Hạ Thanh thấy Hoa Ưng cũng vô cùng rung động vì sức quyến rũ của nó. Hạ Thanh còn nhỏ nên không thể hiểu được lực lượng thần bí của Hoa Ưng, cô bé chỉ bị hấp dẫn một cách đơn thuần mà thôi.

Linh đứng trên đài cũng không vội, cười khanh khách đợi cùng. Vân Phong cũng hiểu tuy bản thân nàng có tiền nhưng cũng không thể tiêu xài tuỳ tiện, nàng muốn dùng ít vốn để đổi lấy giá trị lớn nhất.

"Một trăm viên khoáng thạch cực phẩm." Một giọng nói nghiêm túc vang lên, truyền khắp đại sảnh, Vân Phong biết, giọng nói này không được phát ra từ đám người trong đại sảnh, mà là một người giống mình đang ẩn thân ở một căn phòng cao cấp nào đó!

Linh chậm rãi cười: "Một trăm viên khoáng thạch cao cấp, có ai ra giá cao hơn không?" Người trong đại sảnh có chút choáng váng, cho dù là triệu hồi sư cũng có vài người biến sắc. Vốn cho rằng mình còn có một ít năng lực để cạnh tranh, lại không nghĩ rằng bỗng chốc cái giá này lai bị nâng lên cao như vậy! Một trăm viên khoáng thạch cực phẩm! Cả đời cũng không có nhiều như vậy! Khoáng thạch cực phẩm cũng không phải cải trắng ven đường vừa túm là được bó to như giá người này ra đâu!

"Một trăm linh một viên." Giọng nói của Vân Phong lại vang khắp đại sảnh. Bỗng chốc Tiểu Hoả lại không nhịn được mà bật cười, Khúc Lam Y cũng rất buồn cười. Hạ Thanh ngước mặt nhìn sư phụ của mình, trong mắt tràn ngập sự sùng bái.

Trong chốc lát biếu cảm của Linh lại có hơi chút xấu hổ, người trong đại sảnh cũng sửng sốt, sau đó lại có vài người không nhịn được mà bật cười. Một trăm linh một viên sao? Rốt cuộc là kẻ có của nào ra giá như vậy thế?

"Một trăm linh một viên, còn ai ra giá cao hơn không?"

"Một trăm năm mươi viên!" Lại là giọng nói này. Vân Phong lười nhác dịch người: "Một trăm năm mốt."

"Hai trăm!"

"Hai trăm linh một."

"Đồ ngốc!"

"Hai trăm năm mươi mốt."

Tiếng ra giá của hai người cứ nối tiếp nhau, mối lần Vân Phong ra giá đều chỉ cao hơn đối phương một viên, nói ra giá không bằng nói khiêu khích thì đúng hơn. Khúc Lam Y đã sớm cười đến đau bụng, đôi mắt nhìn Vân Phong tràn ngập sự yêu chiều, quả nhiên nữ nhân hắn coi trọng không phải là người thường.

"Năm trăm!"

"Năm trăm linh một."



Vẫn còn tiếp tục ra giá, mức giá lại không ngừng được nâng lên. Những người vẫn còn đang cười trong sảnh nghe vậy đều không cười nổi nữa, bọn họ nghe thấy giá, trái tim đều có chút kích động.

"Tám trăm!" Gầm lên đầy giận giữ, hiển nhiên đối phương đã hoàn toàn bị Vân Phong chọc giận. Hô hấp của mấy người trong đại sảnh đã hoàn toàn trở nên căng thẳng, trời ạ, tám trăm! Tám trăm viên khoáng thạch cực phẩm!

Linh vẫn cười nhàn nhạt như vậy, chẳng qua trong mắt đều đã nhiễm ý cười. Qủa nhiên không phụ sự kỳ vọng của mọi người, giọng của Vân Phong lại vang lên lần nữa: "Tám trăm linh một."

"Vị bằng hữu ra giá với ta này, mỗi lần ra giá đều chỉ cao hơn ta một viên, ngươi cảm thấy cách ra giá như vậy rất thú vị sao!" Đối phương đã có chút không thể nhịn được, tuy rằng giọng nói vững vàng, nhưng mọi người vẫn có thể nghe được sự giận dữ trong đó, đối phương đã bị chọc đến không nhịn được nữa rồi.

Khoé môi Vân Phong mang theo ý cười: "Các hạ đã nói như vậy thì đã rõ ràng rồi, các hạ cứ ra một cái giá cao đi. Nếu ta không thể ra nổi thì sẽ nhường."

"Hừ!" Một tiếng hừ nặng nề vang lên: "Một nghìn!" Trong đó còn mang theo sự đắc ý không thể kìm nén, tiếng nói vang vọng khắp đại sảnh. Có vài người trong đại sảnh đã hoàn toàn giật mình, một nghìn viên khoáng thạch! Giá trên trời, đây mới là giá trên trời thật sự!

Vân Phong bên này trầm mặc một lát, bỗng nhiên đối phương lại cười ha ha: "Không có tiền cũng đừng học đòi ra giá với người khác, đến cuối cùng chỉ tự làm khó mình mà thôi! Còn chờ gì nữa, chốt giá đi!"

Linh đứng trên sàn đấu giá cũng không coi lời đối phương là quan trọng mà lại chậm rãi hỏi một câu: "Tiểu thư, còn ra giá không?"

Vân Phong cười ha ha, giọng nói lạnh lẽo truyền khắp đại sảnh: "Một ngàn năm trăm, các hạ ra tay rất hào phóng, tại hạ bội phục."

Mọi người lại run lên lần nữa, mẹ ta ơi! Một ngàn rưỡi, một ngàn rưỡi khoáng thạch cực phẩm! Chỉ cần có được một phần ta cũng cảm thấy mỹ mãn rồi!

"Mẹ nó, ngươi đùa giỡn ta!" Theo tiếng gầm lên đầy giận giữ, một luồng khí thế mạnh mẽ đã phát ra từ phía đối phương, tiến thẳng về phía Vân Phong. Mặt Vân Phong vẫn rất lạnh lùng, đột nhiên tinh thần lực trong cơ thể trào ra, ngăn chặn khí thế của đối phương, sau đó lại hoá thành một nguồn lực vô cùng mạnh mẽ đánh về phía ngược lại!

Năng lượng của hai người va chạm mạnh vào nhau, tuy rằng không có tính công kích thực chất nhưng vẫn mang tới một đợt chấn động dữ dội, cả đại sảnh đều rung lên mấy lần. Linh lại nói: "Xin hai vị hãy biết nặng nhẹ, hội đấu giá còn phải tiến hành tiếp! Người ra giá cao nhất là một nghìn năm trăm, còn ai ra giá cao hơn không?"

Đối phương đã không nói gì thêm, một nghìn đã là cái giá cao nhất mà hắn có thể nâng, tất nhiên sẽ không thể nâng thêm nổi nữa, đây là cuộc đấu giá giành cho một vài người, bọn họ chỉ là những người xem mà thôi.

Ma thú quan trọng nhất được bán với giá một nghìn năm trăm khoáng thạch cực phẩm cho Vân Phong, lại tạo nên một cái giá cao chót vót. Người ghi chép của hội đấu giá cũng không nhịn được mà tặc lưỡi, đây đúng là lịch sử cao nhất trong hội đấu giá rồi!

Hai lần Vân Phong ra giá cao đều đã được mọi người nhớ kỹ, mặc dù không ai thấy Vân Phong, nhưng cũng hiểu rằng nhất định của cải của nàng rất hùng hậu, có thể là một nhân vật nào đó trong ba điện cũng không chừng!

Ma thú thứ hai là hoả hệ, cũng là một loài quý hiếm khiến cho cả đại sảnh lại sôi trào hẳn lên. Tất nhiên Vân Phong sẽ không thay thế Tiểu Hoả, Hạ Thanh chỉ có một hệ phong, cũng không cần ma thú hoả hệ. Vân Phong không tham gia đấu giá ma thú này, không có đối thủ mạnh mẽ như Vân Phong, rõ ràng giá được nâng lên cũng thấp hơn vừa rồi rất nhiều. Người ra giá vừa rồi cũng không nói thêm gì, đoán chừng chỉ nhằm vào ma thú phong hệ mà thôi.

Triệu hồi sư song hệ hay đa hệ là vẫn có, nhưng chỉ là số ít. Triệu hồi sư ngũ hệ như Vân Phong, chỉ sợ là người đầu tiên từ khi khai thiên lập địa đến nay. Ma thú thứ hai được bán với giá năm trăm viên khoáng thạch cực phẩm, Linh rõ ràng có chút không vừa lòng, dù sao so sánh với cái giá một nghìn năm trăm vừa rồi, cái giá này thấp hơn rất nhiều.

Chẳng qua cũng không thể cưỡng cầu, dù sao cũng là khác hệ, chỉ có một mồi lửa mới có thể khiến những nhân tài ra giá, điều này cũng đòi hỏi hội đấu giá phải có những ma thú hệ khác rồi.

Ma thú thứ hai bị mang đi, tiếp theo là ma thú cuối cùng. Lúc người mang đồ tới, trong tay chỉ một cái hộp tinh xảo, đặt nó lên bàn một cách vô cùng cẩn thận, người làm lui ra ngoài. Linh đứng bên cạnh chiếc hộp, ngón tay vuốt nhẹ vào chiếc hộp bên cạnh.

"Trên vùng đại lục này ma thú thuỷ hệ là khó thấy nhất. Dù sao cuộc sống của ma thú trên đất sẽ có những khó khăn nhất định, cần phải đến khu vực cụ thể, có năng lực mới có thể tìm được ma thú hệ này. Ma thú khiến người điên cuồng nhất trong thuỷ hệ chính là tộc Giao Nhân (người cá)."

Lời Linh vừa dứt, không khí trong đại sảnh lại ngừng lại một lúc. Vân Phong sửng sốt, tộc Giao Nhân, đó là một loại ma thú không hề xuất hiện trên đất liền. Bọn họ sống ở đáy Vô Tận Hải, phần hải vực thần bí nhân loại không thể đặt chân đến!

Ngay cả ma thú của tộc giao nhân mà liên minh triệu hồi sư cũng có thể giao ra sao? Vân Phong không nhịn được mà đứng lên, mắt nhìn chằm chằm vào cái hộp kia. Mà sắc mặt của vị triệu hồi sư cửu cấp vẫn luôn im lặng ngồi trong đại sảnh cũng thay đổi, mắt cũng nhìn chằm chằm vào cái hộp này.

Linh chậm rãi cười, nhẹ tay nhấn vào một cái ấn trên hộp. "Bộp!" Bốn phía quanh chiếc hộp chậm rãi được mở ra, lộ ra thứ gì đó bên trong!

Thứ kia cao nửa thước, tản ra ánh sáng bóng loáng nhàn nhạt, bên ngoài còn có một ít nguyên tố màu lam đang chuyển động, tuy có phần mỏng manh nhưng quả thật lại có tồn tại, hô hấp của Vân Phong trở nên căng thẳng, lòng không khỏi run lên một chút, đó là... Trứng sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook