Quyển 6 - Chương 120: Chuơng 86.2
Nhược Tuyết Tam Thiên
09/12/2021
Edit: Mavis Clay
“Xin lỗi…” Cô gái thấp giọng nói, dường như đang xin lỗi vì việc đã xém đụng vào Vân Phong, sau đó lại quay đầu chạy đi, vô cùng chật vật, còn quay đầu lại như đang trốn tránh cái gì.
“Đứng lại! Đứng lại!” Quả nhiên, không mất bao lâu, 2 3 tráng hán từ sau chạy tới, lớn tiếng hò hét, người đi đường xung quanh lập tức nhường đường, thấy cảnh tượng này không khỏi bàn tán sôi nổi, ba tráng hán thấy cô gái vẫn không dừng lại liền ác độc gầm lên.
“Con đĩ nhỏ kia, tưởng rằng có thể trốn khỏi lòng bàn tay chúng ta sao? Chỉ có chút bản lĩnh đó!” Tráng hán gầm lên, đột nhiên xuất chưởng, Chiến Khí rõ ràng lao về phía trước đánh lên lưng cô gái.
“A!” Tiếng thét thảm vang lên, cô gái bị Chiến Khí đánh trúng, lảo đảo rồi ngã khuỵu xuống đất, sau đó là một luồng Chiến Khí khác đánh tới, lần này ác độc hơn, đánh lên xương bánh chè của nữ nhân.
“A!” Cô gái thét lên thảm thiết, không chạy nổi nữa, cố lùi về phía sau, nước mắt trên mặt giàn giụa, “Đừng mà, thả ta ra… thả ta ra…”
Vân Phong tính xông lên, Khúc Lam Y vội kéo nàng lại, “Tiểu Phong Phong, nếu là việc nhà bọn họ, nàng can thiệp có vẻ không ổn lắm.”
Vân Phong nhíu mày, nhìn nữ nhân kia chật vật lùi về sau, vừa lắc đầu vừa khóc, “Thả ta đi… Ai tới cứu ta với, ai tới cứu ta với.”
“Con quỷ nhỏ! Ngoan ngoãn cùng chúng ta trở về. Nếu thiếu gia không vui, tới lúc đó ngươi còn phải chịu đủ.” Ba đại hán tiến lên, một người trong đó túm lấy tóc cô gái, cứ như thế lôi dậy, cực kỳ tơi tả.
“Đừng!” Cô gái thảm thiết lắc đầu, đại hán phun một ngụm nước miếng xuống đất, một cái tát giáng xuống
“Chát!”
Một dấu tay ấn xuống, không phải trên mặt nữ tử mà trên mặt đại hán.
“Là ai? Đm, là ai dám đánh lão tử?” Đại hán nhìn đám người vây xem xung quanh, bàn tay buông lỏng, cô gái lần nữa ngã xuống, trên mặt dính đầy bụi đất, nước mắt đảo quanh nhìn bốn phía. Chỉ thấy có một nữ nhân trẻ tuổi dung mạo bình thường bước ra, đôi mắt sáng rực có thần không hợp với ngũ quan bình thường kia, ba đại hán thấy thế đầu tiên là sững sờ, sau đó phẫn nộ quát, “Biết chúng ta là ai không? Ngươi lại dám đánh chúng ta?”
“Các ngươi là ai?” Vân Phong nhíu mày, nhìn đám người vây xem lạnh lùng xung quanh, Vân Phong không rõ, có rất nhiều người có khả năng ra tay cứu giúp, tại sao lại cứ trơ mắt nhìn đầy thờ ơ lạnh nhạt như thế?
“Người Của Tổng chấp hành Liên Minh Đông Tây Tây Đại Lục, Trương Phàm đại nhân. Chúng ta chính là thủ hạ của Trưởng thiếu gia, nữ nhân này là người mà Trương thiếu gia chúng ta coi trọng, có ai dám cản chứ?” Ba tráng hán hả hê gào lên, ôm lấy bên má bị tát, hung tợn nói, “Dù là Hạo Nguyệt Điện Chủ cũng phải nể mặt mấy phần với Trương Phàm đại nhân đấy. Hôm nay ngươi làm hỏng chuyện của Trương thiếu gia, đánh người của Trương thiếu gia, ta thấy là ngươi chán sống rồi.”
Cô gái ngã dưới đất vôi vàng bò tới chỗ Vân Phong, ngẩng đầu lên, “Cầu xin ngươi… cứu ta với, cứu ta với.”
Vân Phong nhíu mày, nàng cũng không muốn là can thiệp quá nhiều, nhưng chuyện xảy ra trước mắt mà nàng có khả năng ra tay mà lại dửng dưng, thì thực lực cao thì thế nào? Huống hồ Trương thiếu gia trong miệng ba người kia, cả Trương Phàm, dính tới cả Liên Minh Đông Tây. Vân Phong đã hiểu đôi chút tại sao người xung quanh lại thờ ơ lạnh nhạt, tổng chấp hành Tây Đại Lục, địa vị này lớn đấy.
“Tổng chấp hành Tây Đại Lục, khi nào thì có chức vụ này vậy?” Vân Phong nói, đưa tay đỡ cô gái dậy, cô gái lảo đảo đứng không vững được, Vân Phong đỡ đầu gối cho nàng ổn định, vừa rồi có lẽ nàng đã bị thương không ít.
“Làm hỏng chuyện tốt của thiếu gia, ngươi chờ mà xem. Ngươi chờ đó mà xem cho ta.” Ba đại hán ngoan ác nói, sau đó không dám nhiều lời nữa bỏ đi, có lẽ cũng biết không chiếm được bất kỳ lợi thế gì ở chỗ Vân Phong, chỉ có thể mạnh mồm mạnh miệng.
Ba đại hán rời đi, đám người vây xem cũng dần tản ra, Vân Phong thở dài, vươn tay phủ lên đầu gối gái, Thủy Nguyên Tố mát lạnh thấm vào chỗ vết thương rỉ ra, đầu gối cô gái nhanh chóng hồi phục lại như cũ, “Ngươi có thể đứng dậy được rồi.” Vân Phong nói, kéo cô gái đứng dậy, cô gái nhìn chằm chằm vào Vân Phong, “Ngươi là Ma Pháp Sư thực lực cao cường?”
Vân Phong không trả lời, “Mau rời khỏi đây đi, tự bảo vệ tốt bản thân.” Vân Phong nói xong xoay người chuẩn bị đi, nhưng cô gái lôi kéo lấy tay Vân Phong, “Cầu xin ngươi, mang ta đi chung đi.”
“Chúng ta còn có rất nhiều chuyện, không thể dẫn ngươi đi được.” Vân Phong nói, lạnh nhạt hất cánh tay ra, bất kỳ người nào cũng phải có lòng đề phòng, giúp nàng là một chuyện, nhưng không thể nào vì thế mà không chút do dự dẫn theo người xa lạ được, chuyện của Nham Tâm đã để lại một bài học xương cốt cho Vân Phong, không thể nào phai mờ được.
“Ta sẽ không gây phiền phức cho ngươi đâu. Sẽ không nói nhiều một câu. Nếu ngươi không cứu ta, ta sẽ bị bắt trở lại mất. Cầu xin ngươi, cứu ta đi.”
“Chẳng phải là đã nói ngươi sớm rời khỏi đây đi sao?” Khúc Lam Y nhíu mày, cô gái khóc như mưa, “Ta không đi được, chỉ cần các ngươi vừa đi, chưa tới cửa thành ta sẽ bị bắt trở lại rồi.”
Vân Phong nhíu mày suy tư, nhìn Đấu Giá Hành ở đằng xa, “Ngươi theo tới đó trước đi.”
Cô gái nghe thấy thế lập tức vui vẻ ra mặt, liên tục gật đầu, đưa tay quẹt nước mắt ngoan ngoãn theo sau Vân Phong về phía Đấu Giá Hành, Vân Phong nhíu mày, có người chấp hành cũng không có gì lạ, dù sao Liên Minh lớn tới như thế, một mình Diêm Minh cũng không thể toàn năng tới mức một mình quan xuyến hết, cần phải có người tới giúp hắn, có người chia sẻ với hắn.
Vân Phong đi vào Đấu Giá Hành, tới trước mặt nhân viên phục vụ, nhân viên cười ngọt ngào ngẩng đầu, “Vị khách này, ngài muốn bán hay là mua…”
“Ta muốn thua một cường giả, thời hạn mười năm.”
Nhân viên phục vụ liền cười gật đầu, “Có có, phạm vi thực lực là gì?”
Vân Phong suy tư, “Cấp bậc Tôn Giả.”
“Cấp bậc Tôn Giả? Đây là một cấp bậc tương đối cao, nhưng mà nếu thuê một cường giả lâu tới như thế, e rằng… không phải tiền bạc là được.”
Vẻ mặt Vân Phong vẫn không đổi, “Cái giá của cường giả này là bao nhiêu?”
Nhân viên phục vụ cười tươi tắn, “Giá cũng không cao lắm, một chai chất thuốc Tông Sư ba sao.”
Vân Phong nhếch môi, chất thuốc Tông Sư ba sao? Nàng có tồn, “Được, ta thuê.” Có dịch vụ đấu giá như thế này thì sẽ công khai thực lực, sẽ không là hàng giả. Vân Phong lộn cổ tay, năm bình chất thuốc xuất hiện, nhân viên phục vụ lập tức choáng váng. Trời đất ơi. Nhiều bình như thế… chẳng lẽ đều là cấp bậc Tông Sư?
“Đây là năm bình chất thuốc cấp bậc Tông Sư ba sao, ta thuê người năm mươi năm.” Vân Phong đẩy chất thuốc tới trước, nhân viên có chút choáng váng, “Quý khách, đợi, ta cần phải.. nghiệm chứng mớ chất thuốc này… trước đã…”
Vân Phong nhíu mày, “Cứ việc.” Nhân viên phục vụ lập tức cầm lấy năm bình chất thuốc xoay người đi, bước chân hơi lộn xộn, những người mua bán khác đều đưa mắt nhìn lại đây, người kia là ai? Ra tay… xa hoa tới như vậy? Quất một phát là năm bình chất thuốc Tông Sư ba sao. Nàng là cửa hàng thuốc hay sao?
Người trong sảnh phòng đấu giá xôn xao, âm thanh hướng về phía Vân Phong, nàng vẫn thản nhiên, chỉ chốc lát sau nhân viên phục vụ kia đã chạy như bay lại đây, “Vị khách này. Chủ tịch ngân hàng muốn gặp ngài, có thể…”
“Ta tới đây nói chuyện làm ăn, làm thế nào để ta liên lạc với cao thủ ta thuê?”
Nhân viên phục vụ thấy Vân Phong có ý không đồng ý, hắn cười lúng túng, chợt một bóng người đi tới, chạy thẳng tới chỗ Vân Phong, “Đây chính là quý khách vừa rồi đã ra giá năm bình chất thuốc Tông Sư ba sao?” Một ông lão cười hề hề đi ra, xoa tay cười với Vân Phong, nàng gật đầu, ông lão kia vội nói, “Khách nhân tôn quý, người ta đã ra giá đạt điều kiện trở thành khách đặc biệt với Đấu Giá Hành, nếu ngài đồng ý, có thể để lại tên họ và cách liên lạc, sau này Đấu Giá Hành có đồ gì tốt sẽ báo cho quý khách trước tiên, dĩ nhiên giá tiền cũng sẽ cực kỳ ưu đãi với ngài.”
Vân Phong cười khẩy, có lẽ đây cũng là một phương thức khác để chiêu mộ nhân tài của Liên Minh Đông Tây, hiện nay Đấu Giá Hành của cả ba đại lục đều đã nằm dưới Liên Minh Đông Tây, dĩ nhiên là để tìm người, giống như những người ra tay rộng rãi như nàng, hiển nhiên sẽ không bỏ qua.
“Ta không cần đặc biệt gì cả, ta chỉ quan tâm tới mục đích buôn bán của ta.” Vân Phong lạnh lùng nói, ông lão kia lúng túng giật khóe miệng, “Quý khách thật đúng là khác người, chắc chắn thân phận cũng không thấp, không biết quý khách có đồng ý gia nhập Liên Minh Đông Tây không?”
Vân Phong nhíu mày, “Ta nói lại lần nữa, ta chỉ quan tâm tới mục đích buôn bán của ta, nếu nơi này không làm được thì lấy chất thuốc ra lại đây.”
Ông lão kia lập tức lắc đầu, “Nếu quý khách đã không muốn thì không miễn cưỡng nữa… Quý khách chờ chốc lát, cường giả ngài thuê lập tức sẽ tới đây gặp ngài.” Ông lão nói xong đứng dậy đi vào, quăng một ánh mắt cho nhân viên phục vụ, nhân viên lập tức tươi cười đi tới, “Quý khách còn cần gì không, không ngại xem chi tiết những món bán đấu giá thử xem, luôn có đồ ngài cần.”
Vân Phong nhìn lướt qua sổ ghi chép sổ bán đấu giá, đồ vật bên trên chẳng gợi được chút hứng thú của nàng, khi lập tới thấy có mấy tờ cùng một cái tên thì hấp dẫn mục tiêu của nàng, ngón tay gõ lên cái tên kia. “Người này là ai? Ra tay cũng hào phóng đấy, đấu giá gần như một nửa đồ.”
Nhân viên phục vụ nhìn lại, cười lên, “Đây là con trai độc nhất của Trương Phàm đại nhân, Trương Phàm đại nhân từ sau khi trở thành tổng chấp hành Tây Đại Lục thì thăng chức rất nhanh, nghe nói tới Diêm Minh tổng quản cũng coi trọng hắn, nếu không đã không giao chức vụ lớn này cho hắn làm, Trương Phàm đại nhân có một đứa con trai, suy nghĩ một chút thì dù sao cũng kế nghiệp cha, hiển nhiên là hào phóng rồi.”
Vân Phong nhíu mày, quả nhiên, có rất nhiều người đặt tâm tư lên Liên Minh Đông Tây, bây giờ đã có người bắt đầu suy tính sớm cho con cháu của mình? Nối nghiệp cha, người như vậy vào Liên Minh Đông Tây chỉ sợ cũng là hạng bại hoại nhất.
Diêm Minh rất coi trọng Trương Phàm này? Với đầu óc của hắn sao có thể nhìn không thấu được một người có dáng vẻ như thế nào, Trương Phàm dù ẩn nhẫn trước mặt Diêm Minh cỡ nào vừa nhìn là biết ngay, giao cho hắn chức vụ quan trọng như thế, xem ra Diêm Minh thật sự tin tưởng hắn, nếu người tên Trương Phàm này không có vấn đề, vậy thì đứa con trai này có thể nói chính là điểm nhơ của hắn.
“Quý khách, cường giả ngài thuê đã tới rồi.” Ông lão vừa nãy lại xuất hiện, Vân Phong ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy có một người đàn ông cao to mặt có vết sẹo đứng đó, liếc mắt nhìn Vân Phong, “Thù lao của ngươi ta đã nhận được, năm mươi năm không thành vấn đề, ngươi muốn ta làm gì?”
“Đi cùng ta.” Vân Phong nói, nam nhân không nhiều lời theo sau nàng đi ra khỏi Đấu Giá Hành, cô gái thấy Vân Phong lập tức đi tới, “Ân nhân.” Xưng hô này khiến Vân Phong hơi nhíu mày, sau đó chỉ cô gái bên cạnh mình, “Năm mươi năm đi đi theo bảo vệ nàng ấy, không rời một tấc.”
“Ân nhân, hắn là ai?” Cô gái cực kỳ phòng bị nhìn nam nhân, cường giả được thuê nhíu mày, “Chỉ như thế thôi? Cả năm mươi năm chỉ bảo vệ nàng?”
Vân Phong gật đầu, cấp bậc Tôn Giả đã quá đủ để ứng phó tất cả rồi, sẽ không có người đi tìm nàng nữa, năm mươi năm bảo vệ coi như cũng bảo vệ cả đời rồi. Vân Phong tuyệt đối không thể mang theo nàng cùng đồng hành được, đây là lựa chọn duy nhất và cũng là tốt nhất.
“Ta muốn đi cùng với ân nhân. Ta không cần người nào tới bảo vệ hết, ân nhân nhất định có thể bảo vệ ta.” Cô gái ôm lấy cổ tay Vân Phong, nàng cau mày lạnh lùng đẩy nàng ra, “Ta không phải ân nhân của ngươi, cũng không muốn trở thành ân nhân của ngươi, ta không thể nào dẫn ngươi đi được, ngươi là gánh nặng của ta.” Vân Phong lạnh giọng, nói với cường giả được thuê, “Nếu nàng cố ý không cho ngươi đi theo, ngươi bỏ đi là được.”
Cô gái nghe thấy thế không biết phải làm sao, Vân Phong giao xong mọi việc xoay người rời đi, để tránh bị cô gái dây dưa, nhảy vút thẳng lên trời, cùng Khúc Lam Y rời đi nhanh nhất có thể. Cô gái đứng đó, ngước đầu nhìn không trung hồi lâu không nói gì, nam nhân bên cạnh lên tiếng, “Nàng ra giá năm bình chất thuốc Tông Sư ba sao để bảo vệ ngươi năm mươi năm, ngươi là gì của nàng? Nàng là người phương nào?”
Cô gái không nói gì, nhìn không trung hồi lâu sau đó cúi đầu đi về phía trước, nam nhân kia thấy nàng không nói gì thì nói, “Năm mươi năm sau đó ta sẽ đi theo ngươi, trông ngươi có vẻ có người đã từng đánh ngươi? Có cần ta đi giải quyết từng cái một không?”
“Không cần.” Cô gái thấp giọng nói, đi về phía góc đường, nam nhân theo ở sau, cau mày nhìn xung quanh, “Nếu thật có người ở đây gây bất lợi cho ngươi, ngươi sẽ dễ bị tấn công hơn, tuy rằng nơi này không lắm thị phi như bên Tông Lâm Điện, nhưng cũng nên chú ý, chúng ta tới nơi có nhiều người đi, ngươi cũng an toàn hơn.”
Cô gái dường như không nghe thấy gì vẫn đi về phía trước, nam nhân kia thấy nàng không ngừng thì muốn đưa tay bắt lấy cánh tay của nàng, “Ta nói này, ngươi…”
Ám phong đánh tới, toàn thân nam nhân run lên, cánh tay của hắn… bị cắt phăng rồi rơi xuống. “Ngươi là ai?” Đạo Chiến Khí đánh ra, thân hình cô gái lóe lên, cực kỳ nhẹ nhàng tránh thoát, nam nhân lập tức ý thức được tình thế không ổn, ôm lấy cánh tay đầy máu muốn nhảy lên không chạy trốn. Nhưng… đã muộn!
“Chát! Ầm!” Toàn thân nam nhân bị một sức mạnh cuốn lấy, bị kéo xuống một cách vừa nhanh vừa độc, quật xuống dưới đất. Cánh tay đã gãy bị thương nặng làm hắn không nhịn được kêu lên, muốn chống cự, nhưng toàn thân đã bị sức mạnh vô hình cuốn lấy.
“Ngươi là ai?” Con người nam nhân co lại, cô gái đã xoay người lại, vẫn là gương mặt điềm đạm đáng yếu kia, vẫn là nét mặt vừa thấy đã thương, nhưng lúc này lại vô cùng âm trầm.
“Ta thế nào ngươi không cần biết.” Lời nói nữ nhân rét lạnh, bàn tay nhàn nhã vung xuống, sức mạnh nhẫn tâm nện lên người nam nhân, chớp mắt đã mất đi hơi thở.
“Vèo!” Linh hồn mờ nhạt bị nữ nhân hút lấy vào lòng bàn tay, bĩu môi đầy chê bai, lòng bàn tay tăng sức, linh hồn hoàn toàn tiêu vong.
“Linh hồn kém tới như thế, bắt cũng chẳng dùng được.” Nữ nhân lèm bèm, liếc nhìn cơ thể be bét trước mặt, “Năm bình chất thuốc Tông Sư ba sao, thật đúng là giá cao.” Bàn tay xé ra, y phục trên người thay bằng áo choàng đen phủ toàn thân, bên trên là hoa văn đỏ bắt mắt.
“Vèo!” Bóng người nhảy lên không, ánh mắt âm trầm nhìn hướng Vân Phong rời đi, đôi môi nhợt nhạt nở nụ cười, ngón tay miết qua đôi môi đầy vui vẻ, nháy mắt có mấy bóng đen xuất hiện bên cạnh nàng ta.
“Đại nhân! Có cần chúng ta đuổi theo không?”
Nụ cười nữ nhân biến mất, sắc mặt hơi đổi, “Chỉ bằng các ngươi, nếu có thể đuổi kịp nàng thì đã chẳng cần ta đích thân ra tay.”
“Vâng! Đại nhân nói phải.” Mấy bóng đen bên cạnh không phản bác nữa, áo choàng trên người nữ nhân tung lên, “Ai cũng không được theo khi không được phép, nếu làm hư chuyện tốt của ta, ta sẽ lấy mạng các ngươi đầu tiên.”
Mấy bóng đen không tự chủ co rúm lại, nữ nhân cười lên bước đi, mấy bóng đen đứng cứng đờ ở đó, không dám làm bất kỳ điều dư thừa nào.
“Lam Y, ta cứ có cảm giác có người theo đuôi chúng ta.” Trên bầu trời, Vân Phong đột nhiên quay đầu lại, nhưng không phát hiện ra bất kỳ động tĩnh nào, không khỏi nói ra nghi vấn trong lòng, Khúc Lam Y nhíu mày, hắn cũng quay đầu lại nhìn, không phát hiện có gì bất ổn.
“Có phải là do gió không? Nếu thật có người theo ở sau, chúng ta không thể nào không phát hiện ra được.” Khúc Lam Y nhíu mày, kiểm tra lại kỹ càng phía sau, không có gì cả.
Lông mày Vân Phong nhíu chặt, chẳng lẽ thật sự là do nàng đã quá lo lắng sao? Nhưng cảm giác này đã bắt đầu từ lúc rời khỏi thành Hạo Nguyệt Điện rồi, cả dọc đường nàng không buông cảnh giác được.
“Nếu nàng vẫn không yên tâm thì chúng ta dừng lại thăm dò thử xe?” Khúc Lam Y nhỏ giọng, Vân Phong gật đầu, tốc độ hai người đột nhiên tăng nhanh lên gấp mấy lần. Đi tiếp thêm một đoạn lớn nữa, hai người đột ngột dừng lại, “Sao rồi, có nhận thấy được động tĩnh gì không?” Khúc Lam Y hỏi, Vân Phong vẫn lắc đầu, “Không có, không có bất kỳ dị động gì cả.”
Hai người tiếp tục tiến lên, chân mày Vân Phong nhíu chặt hơn, “Lại nữa rồi, cảm giác bị truy lùng lại bắt đầu.”
Khúc Lam Y nhíu mày, hắn chưa bao giờ nghi ngờ về giác quan thứ sáu của Vân Phong, Tiểu Phong Phong cảm thấy không đúng thì chắc chắn có gì đó không ổn. Nếu nàng cảm thấy có người truy đuổi, chắc chắn là có người đang đuổi theo bọn họ. Khúc Lam Y ngoái đầu nhìn lại, đằng sau chẳng có dị trạng gì cả, thậm chí còn chẳng có chút dao động nào, hoặc là không có ai, hoặc người truy đuổi chính là cao thủ.
“Đi trước đi.” Vân Phong nói, Khúc Lam Y gật đầu, hai người lại tiếp tục tiến về phía trước, ở một khoảng cách sau hai người, một bóng người chậm rãi xuất hiện, “Cảm giác của ngươi nhạy cảm đấy, sai lầm của Nham Tâm lại làm hỏng chuyện tốt của ta, chỉ là… nếu có thể lừa gạt ngươi dễ dàng như thế chẳng phải là quá không thú vị rồi sao? Có thể đánh Nham Di tới mức trọng thương, ta phải thay đổi cách nhìn với ngươi phần nào đấy, không biết ta làm đối thủ của ngươi, kết quả sẽ ra sao nhỉ?”
“Xin lỗi…” Cô gái thấp giọng nói, dường như đang xin lỗi vì việc đã xém đụng vào Vân Phong, sau đó lại quay đầu chạy đi, vô cùng chật vật, còn quay đầu lại như đang trốn tránh cái gì.
“Đứng lại! Đứng lại!” Quả nhiên, không mất bao lâu, 2 3 tráng hán từ sau chạy tới, lớn tiếng hò hét, người đi đường xung quanh lập tức nhường đường, thấy cảnh tượng này không khỏi bàn tán sôi nổi, ba tráng hán thấy cô gái vẫn không dừng lại liền ác độc gầm lên.
“Con đĩ nhỏ kia, tưởng rằng có thể trốn khỏi lòng bàn tay chúng ta sao? Chỉ có chút bản lĩnh đó!” Tráng hán gầm lên, đột nhiên xuất chưởng, Chiến Khí rõ ràng lao về phía trước đánh lên lưng cô gái.
“A!” Tiếng thét thảm vang lên, cô gái bị Chiến Khí đánh trúng, lảo đảo rồi ngã khuỵu xuống đất, sau đó là một luồng Chiến Khí khác đánh tới, lần này ác độc hơn, đánh lên xương bánh chè của nữ nhân.
“A!” Cô gái thét lên thảm thiết, không chạy nổi nữa, cố lùi về phía sau, nước mắt trên mặt giàn giụa, “Đừng mà, thả ta ra… thả ta ra…”
Vân Phong tính xông lên, Khúc Lam Y vội kéo nàng lại, “Tiểu Phong Phong, nếu là việc nhà bọn họ, nàng can thiệp có vẻ không ổn lắm.”
Vân Phong nhíu mày, nhìn nữ nhân kia chật vật lùi về sau, vừa lắc đầu vừa khóc, “Thả ta đi… Ai tới cứu ta với, ai tới cứu ta với.”
“Con quỷ nhỏ! Ngoan ngoãn cùng chúng ta trở về. Nếu thiếu gia không vui, tới lúc đó ngươi còn phải chịu đủ.” Ba đại hán tiến lên, một người trong đó túm lấy tóc cô gái, cứ như thế lôi dậy, cực kỳ tơi tả.
“Đừng!” Cô gái thảm thiết lắc đầu, đại hán phun một ngụm nước miếng xuống đất, một cái tát giáng xuống
“Chát!”
Một dấu tay ấn xuống, không phải trên mặt nữ tử mà trên mặt đại hán.
“Là ai? Đm, là ai dám đánh lão tử?” Đại hán nhìn đám người vây xem xung quanh, bàn tay buông lỏng, cô gái lần nữa ngã xuống, trên mặt dính đầy bụi đất, nước mắt đảo quanh nhìn bốn phía. Chỉ thấy có một nữ nhân trẻ tuổi dung mạo bình thường bước ra, đôi mắt sáng rực có thần không hợp với ngũ quan bình thường kia, ba đại hán thấy thế đầu tiên là sững sờ, sau đó phẫn nộ quát, “Biết chúng ta là ai không? Ngươi lại dám đánh chúng ta?”
“Các ngươi là ai?” Vân Phong nhíu mày, nhìn đám người vây xem lạnh lùng xung quanh, Vân Phong không rõ, có rất nhiều người có khả năng ra tay cứu giúp, tại sao lại cứ trơ mắt nhìn đầy thờ ơ lạnh nhạt như thế?
“Người Của Tổng chấp hành Liên Minh Đông Tây Tây Đại Lục, Trương Phàm đại nhân. Chúng ta chính là thủ hạ của Trưởng thiếu gia, nữ nhân này là người mà Trương thiếu gia chúng ta coi trọng, có ai dám cản chứ?” Ba tráng hán hả hê gào lên, ôm lấy bên má bị tát, hung tợn nói, “Dù là Hạo Nguyệt Điện Chủ cũng phải nể mặt mấy phần với Trương Phàm đại nhân đấy. Hôm nay ngươi làm hỏng chuyện của Trương thiếu gia, đánh người của Trương thiếu gia, ta thấy là ngươi chán sống rồi.”
Cô gái ngã dưới đất vôi vàng bò tới chỗ Vân Phong, ngẩng đầu lên, “Cầu xin ngươi… cứu ta với, cứu ta với.”
Vân Phong nhíu mày, nàng cũng không muốn là can thiệp quá nhiều, nhưng chuyện xảy ra trước mắt mà nàng có khả năng ra tay mà lại dửng dưng, thì thực lực cao thì thế nào? Huống hồ Trương thiếu gia trong miệng ba người kia, cả Trương Phàm, dính tới cả Liên Minh Đông Tây. Vân Phong đã hiểu đôi chút tại sao người xung quanh lại thờ ơ lạnh nhạt, tổng chấp hành Tây Đại Lục, địa vị này lớn đấy.
“Tổng chấp hành Tây Đại Lục, khi nào thì có chức vụ này vậy?” Vân Phong nói, đưa tay đỡ cô gái dậy, cô gái lảo đảo đứng không vững được, Vân Phong đỡ đầu gối cho nàng ổn định, vừa rồi có lẽ nàng đã bị thương không ít.
“Làm hỏng chuyện tốt của thiếu gia, ngươi chờ mà xem. Ngươi chờ đó mà xem cho ta.” Ba đại hán ngoan ác nói, sau đó không dám nhiều lời nữa bỏ đi, có lẽ cũng biết không chiếm được bất kỳ lợi thế gì ở chỗ Vân Phong, chỉ có thể mạnh mồm mạnh miệng.
Ba đại hán rời đi, đám người vây xem cũng dần tản ra, Vân Phong thở dài, vươn tay phủ lên đầu gối gái, Thủy Nguyên Tố mát lạnh thấm vào chỗ vết thương rỉ ra, đầu gối cô gái nhanh chóng hồi phục lại như cũ, “Ngươi có thể đứng dậy được rồi.” Vân Phong nói, kéo cô gái đứng dậy, cô gái nhìn chằm chằm vào Vân Phong, “Ngươi là Ma Pháp Sư thực lực cao cường?”
Vân Phong không trả lời, “Mau rời khỏi đây đi, tự bảo vệ tốt bản thân.” Vân Phong nói xong xoay người chuẩn bị đi, nhưng cô gái lôi kéo lấy tay Vân Phong, “Cầu xin ngươi, mang ta đi chung đi.”
“Chúng ta còn có rất nhiều chuyện, không thể dẫn ngươi đi được.” Vân Phong nói, lạnh nhạt hất cánh tay ra, bất kỳ người nào cũng phải có lòng đề phòng, giúp nàng là một chuyện, nhưng không thể nào vì thế mà không chút do dự dẫn theo người xa lạ được, chuyện của Nham Tâm đã để lại một bài học xương cốt cho Vân Phong, không thể nào phai mờ được.
“Ta sẽ không gây phiền phức cho ngươi đâu. Sẽ không nói nhiều một câu. Nếu ngươi không cứu ta, ta sẽ bị bắt trở lại mất. Cầu xin ngươi, cứu ta đi.”
“Chẳng phải là đã nói ngươi sớm rời khỏi đây đi sao?” Khúc Lam Y nhíu mày, cô gái khóc như mưa, “Ta không đi được, chỉ cần các ngươi vừa đi, chưa tới cửa thành ta sẽ bị bắt trở lại rồi.”
Vân Phong nhíu mày suy tư, nhìn Đấu Giá Hành ở đằng xa, “Ngươi theo tới đó trước đi.”
Cô gái nghe thấy thế lập tức vui vẻ ra mặt, liên tục gật đầu, đưa tay quẹt nước mắt ngoan ngoãn theo sau Vân Phong về phía Đấu Giá Hành, Vân Phong nhíu mày, có người chấp hành cũng không có gì lạ, dù sao Liên Minh lớn tới như thế, một mình Diêm Minh cũng không thể toàn năng tới mức một mình quan xuyến hết, cần phải có người tới giúp hắn, có người chia sẻ với hắn.
Vân Phong đi vào Đấu Giá Hành, tới trước mặt nhân viên phục vụ, nhân viên cười ngọt ngào ngẩng đầu, “Vị khách này, ngài muốn bán hay là mua…”
“Ta muốn thua một cường giả, thời hạn mười năm.”
Nhân viên phục vụ liền cười gật đầu, “Có có, phạm vi thực lực là gì?”
Vân Phong suy tư, “Cấp bậc Tôn Giả.”
“Cấp bậc Tôn Giả? Đây là một cấp bậc tương đối cao, nhưng mà nếu thuê một cường giả lâu tới như thế, e rằng… không phải tiền bạc là được.”
Vẻ mặt Vân Phong vẫn không đổi, “Cái giá của cường giả này là bao nhiêu?”
Nhân viên phục vụ cười tươi tắn, “Giá cũng không cao lắm, một chai chất thuốc Tông Sư ba sao.”
Vân Phong nhếch môi, chất thuốc Tông Sư ba sao? Nàng có tồn, “Được, ta thuê.” Có dịch vụ đấu giá như thế này thì sẽ công khai thực lực, sẽ không là hàng giả. Vân Phong lộn cổ tay, năm bình chất thuốc xuất hiện, nhân viên phục vụ lập tức choáng váng. Trời đất ơi. Nhiều bình như thế… chẳng lẽ đều là cấp bậc Tông Sư?
“Đây là năm bình chất thuốc cấp bậc Tông Sư ba sao, ta thuê người năm mươi năm.” Vân Phong đẩy chất thuốc tới trước, nhân viên có chút choáng váng, “Quý khách, đợi, ta cần phải.. nghiệm chứng mớ chất thuốc này… trước đã…”
Vân Phong nhíu mày, “Cứ việc.” Nhân viên phục vụ lập tức cầm lấy năm bình chất thuốc xoay người đi, bước chân hơi lộn xộn, những người mua bán khác đều đưa mắt nhìn lại đây, người kia là ai? Ra tay… xa hoa tới như vậy? Quất một phát là năm bình chất thuốc Tông Sư ba sao. Nàng là cửa hàng thuốc hay sao?
Người trong sảnh phòng đấu giá xôn xao, âm thanh hướng về phía Vân Phong, nàng vẫn thản nhiên, chỉ chốc lát sau nhân viên phục vụ kia đã chạy như bay lại đây, “Vị khách này. Chủ tịch ngân hàng muốn gặp ngài, có thể…”
“Ta tới đây nói chuyện làm ăn, làm thế nào để ta liên lạc với cao thủ ta thuê?”
Nhân viên phục vụ thấy Vân Phong có ý không đồng ý, hắn cười lúng túng, chợt một bóng người đi tới, chạy thẳng tới chỗ Vân Phong, “Đây chính là quý khách vừa rồi đã ra giá năm bình chất thuốc Tông Sư ba sao?” Một ông lão cười hề hề đi ra, xoa tay cười với Vân Phong, nàng gật đầu, ông lão kia vội nói, “Khách nhân tôn quý, người ta đã ra giá đạt điều kiện trở thành khách đặc biệt với Đấu Giá Hành, nếu ngài đồng ý, có thể để lại tên họ và cách liên lạc, sau này Đấu Giá Hành có đồ gì tốt sẽ báo cho quý khách trước tiên, dĩ nhiên giá tiền cũng sẽ cực kỳ ưu đãi với ngài.”
Vân Phong cười khẩy, có lẽ đây cũng là một phương thức khác để chiêu mộ nhân tài của Liên Minh Đông Tây, hiện nay Đấu Giá Hành của cả ba đại lục đều đã nằm dưới Liên Minh Đông Tây, dĩ nhiên là để tìm người, giống như những người ra tay rộng rãi như nàng, hiển nhiên sẽ không bỏ qua.
“Ta không cần đặc biệt gì cả, ta chỉ quan tâm tới mục đích buôn bán của ta.” Vân Phong lạnh lùng nói, ông lão kia lúng túng giật khóe miệng, “Quý khách thật đúng là khác người, chắc chắn thân phận cũng không thấp, không biết quý khách có đồng ý gia nhập Liên Minh Đông Tây không?”
Vân Phong nhíu mày, “Ta nói lại lần nữa, ta chỉ quan tâm tới mục đích buôn bán của ta, nếu nơi này không làm được thì lấy chất thuốc ra lại đây.”
Ông lão kia lập tức lắc đầu, “Nếu quý khách đã không muốn thì không miễn cưỡng nữa… Quý khách chờ chốc lát, cường giả ngài thuê lập tức sẽ tới đây gặp ngài.” Ông lão nói xong đứng dậy đi vào, quăng một ánh mắt cho nhân viên phục vụ, nhân viên lập tức tươi cười đi tới, “Quý khách còn cần gì không, không ngại xem chi tiết những món bán đấu giá thử xem, luôn có đồ ngài cần.”
Vân Phong nhìn lướt qua sổ ghi chép sổ bán đấu giá, đồ vật bên trên chẳng gợi được chút hứng thú của nàng, khi lập tới thấy có mấy tờ cùng một cái tên thì hấp dẫn mục tiêu của nàng, ngón tay gõ lên cái tên kia. “Người này là ai? Ra tay cũng hào phóng đấy, đấu giá gần như một nửa đồ.”
Nhân viên phục vụ nhìn lại, cười lên, “Đây là con trai độc nhất của Trương Phàm đại nhân, Trương Phàm đại nhân từ sau khi trở thành tổng chấp hành Tây Đại Lục thì thăng chức rất nhanh, nghe nói tới Diêm Minh tổng quản cũng coi trọng hắn, nếu không đã không giao chức vụ lớn này cho hắn làm, Trương Phàm đại nhân có một đứa con trai, suy nghĩ một chút thì dù sao cũng kế nghiệp cha, hiển nhiên là hào phóng rồi.”
Vân Phong nhíu mày, quả nhiên, có rất nhiều người đặt tâm tư lên Liên Minh Đông Tây, bây giờ đã có người bắt đầu suy tính sớm cho con cháu của mình? Nối nghiệp cha, người như vậy vào Liên Minh Đông Tây chỉ sợ cũng là hạng bại hoại nhất.
Diêm Minh rất coi trọng Trương Phàm này? Với đầu óc của hắn sao có thể nhìn không thấu được một người có dáng vẻ như thế nào, Trương Phàm dù ẩn nhẫn trước mặt Diêm Minh cỡ nào vừa nhìn là biết ngay, giao cho hắn chức vụ quan trọng như thế, xem ra Diêm Minh thật sự tin tưởng hắn, nếu người tên Trương Phàm này không có vấn đề, vậy thì đứa con trai này có thể nói chính là điểm nhơ của hắn.
“Quý khách, cường giả ngài thuê đã tới rồi.” Ông lão vừa nãy lại xuất hiện, Vân Phong ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy có một người đàn ông cao to mặt có vết sẹo đứng đó, liếc mắt nhìn Vân Phong, “Thù lao của ngươi ta đã nhận được, năm mươi năm không thành vấn đề, ngươi muốn ta làm gì?”
“Đi cùng ta.” Vân Phong nói, nam nhân không nhiều lời theo sau nàng đi ra khỏi Đấu Giá Hành, cô gái thấy Vân Phong lập tức đi tới, “Ân nhân.” Xưng hô này khiến Vân Phong hơi nhíu mày, sau đó chỉ cô gái bên cạnh mình, “Năm mươi năm đi đi theo bảo vệ nàng ấy, không rời một tấc.”
“Ân nhân, hắn là ai?” Cô gái cực kỳ phòng bị nhìn nam nhân, cường giả được thuê nhíu mày, “Chỉ như thế thôi? Cả năm mươi năm chỉ bảo vệ nàng?”
Vân Phong gật đầu, cấp bậc Tôn Giả đã quá đủ để ứng phó tất cả rồi, sẽ không có người đi tìm nàng nữa, năm mươi năm bảo vệ coi như cũng bảo vệ cả đời rồi. Vân Phong tuyệt đối không thể mang theo nàng cùng đồng hành được, đây là lựa chọn duy nhất và cũng là tốt nhất.
“Ta muốn đi cùng với ân nhân. Ta không cần người nào tới bảo vệ hết, ân nhân nhất định có thể bảo vệ ta.” Cô gái ôm lấy cổ tay Vân Phong, nàng cau mày lạnh lùng đẩy nàng ra, “Ta không phải ân nhân của ngươi, cũng không muốn trở thành ân nhân của ngươi, ta không thể nào dẫn ngươi đi được, ngươi là gánh nặng của ta.” Vân Phong lạnh giọng, nói với cường giả được thuê, “Nếu nàng cố ý không cho ngươi đi theo, ngươi bỏ đi là được.”
Cô gái nghe thấy thế không biết phải làm sao, Vân Phong giao xong mọi việc xoay người rời đi, để tránh bị cô gái dây dưa, nhảy vút thẳng lên trời, cùng Khúc Lam Y rời đi nhanh nhất có thể. Cô gái đứng đó, ngước đầu nhìn không trung hồi lâu không nói gì, nam nhân bên cạnh lên tiếng, “Nàng ra giá năm bình chất thuốc Tông Sư ba sao để bảo vệ ngươi năm mươi năm, ngươi là gì của nàng? Nàng là người phương nào?”
Cô gái không nói gì, nhìn không trung hồi lâu sau đó cúi đầu đi về phía trước, nam nhân kia thấy nàng không nói gì thì nói, “Năm mươi năm sau đó ta sẽ đi theo ngươi, trông ngươi có vẻ có người đã từng đánh ngươi? Có cần ta đi giải quyết từng cái một không?”
“Không cần.” Cô gái thấp giọng nói, đi về phía góc đường, nam nhân theo ở sau, cau mày nhìn xung quanh, “Nếu thật có người ở đây gây bất lợi cho ngươi, ngươi sẽ dễ bị tấn công hơn, tuy rằng nơi này không lắm thị phi như bên Tông Lâm Điện, nhưng cũng nên chú ý, chúng ta tới nơi có nhiều người đi, ngươi cũng an toàn hơn.”
Cô gái dường như không nghe thấy gì vẫn đi về phía trước, nam nhân kia thấy nàng không ngừng thì muốn đưa tay bắt lấy cánh tay của nàng, “Ta nói này, ngươi…”
Ám phong đánh tới, toàn thân nam nhân run lên, cánh tay của hắn… bị cắt phăng rồi rơi xuống. “Ngươi là ai?” Đạo Chiến Khí đánh ra, thân hình cô gái lóe lên, cực kỳ nhẹ nhàng tránh thoát, nam nhân lập tức ý thức được tình thế không ổn, ôm lấy cánh tay đầy máu muốn nhảy lên không chạy trốn. Nhưng… đã muộn!
“Chát! Ầm!” Toàn thân nam nhân bị một sức mạnh cuốn lấy, bị kéo xuống một cách vừa nhanh vừa độc, quật xuống dưới đất. Cánh tay đã gãy bị thương nặng làm hắn không nhịn được kêu lên, muốn chống cự, nhưng toàn thân đã bị sức mạnh vô hình cuốn lấy.
“Ngươi là ai?” Con người nam nhân co lại, cô gái đã xoay người lại, vẫn là gương mặt điềm đạm đáng yếu kia, vẫn là nét mặt vừa thấy đã thương, nhưng lúc này lại vô cùng âm trầm.
“Ta thế nào ngươi không cần biết.” Lời nói nữ nhân rét lạnh, bàn tay nhàn nhã vung xuống, sức mạnh nhẫn tâm nện lên người nam nhân, chớp mắt đã mất đi hơi thở.
“Vèo!” Linh hồn mờ nhạt bị nữ nhân hút lấy vào lòng bàn tay, bĩu môi đầy chê bai, lòng bàn tay tăng sức, linh hồn hoàn toàn tiêu vong.
“Linh hồn kém tới như thế, bắt cũng chẳng dùng được.” Nữ nhân lèm bèm, liếc nhìn cơ thể be bét trước mặt, “Năm bình chất thuốc Tông Sư ba sao, thật đúng là giá cao.” Bàn tay xé ra, y phục trên người thay bằng áo choàng đen phủ toàn thân, bên trên là hoa văn đỏ bắt mắt.
“Vèo!” Bóng người nhảy lên không, ánh mắt âm trầm nhìn hướng Vân Phong rời đi, đôi môi nhợt nhạt nở nụ cười, ngón tay miết qua đôi môi đầy vui vẻ, nháy mắt có mấy bóng đen xuất hiện bên cạnh nàng ta.
“Đại nhân! Có cần chúng ta đuổi theo không?”
Nụ cười nữ nhân biến mất, sắc mặt hơi đổi, “Chỉ bằng các ngươi, nếu có thể đuổi kịp nàng thì đã chẳng cần ta đích thân ra tay.”
“Vâng! Đại nhân nói phải.” Mấy bóng đen bên cạnh không phản bác nữa, áo choàng trên người nữ nhân tung lên, “Ai cũng không được theo khi không được phép, nếu làm hư chuyện tốt của ta, ta sẽ lấy mạng các ngươi đầu tiên.”
Mấy bóng đen không tự chủ co rúm lại, nữ nhân cười lên bước đi, mấy bóng đen đứng cứng đờ ở đó, không dám làm bất kỳ điều dư thừa nào.
“Lam Y, ta cứ có cảm giác có người theo đuôi chúng ta.” Trên bầu trời, Vân Phong đột nhiên quay đầu lại, nhưng không phát hiện ra bất kỳ động tĩnh nào, không khỏi nói ra nghi vấn trong lòng, Khúc Lam Y nhíu mày, hắn cũng quay đầu lại nhìn, không phát hiện có gì bất ổn.
“Có phải là do gió không? Nếu thật có người theo ở sau, chúng ta không thể nào không phát hiện ra được.” Khúc Lam Y nhíu mày, kiểm tra lại kỹ càng phía sau, không có gì cả.
Lông mày Vân Phong nhíu chặt, chẳng lẽ thật sự là do nàng đã quá lo lắng sao? Nhưng cảm giác này đã bắt đầu từ lúc rời khỏi thành Hạo Nguyệt Điện rồi, cả dọc đường nàng không buông cảnh giác được.
“Nếu nàng vẫn không yên tâm thì chúng ta dừng lại thăm dò thử xe?” Khúc Lam Y nhỏ giọng, Vân Phong gật đầu, tốc độ hai người đột nhiên tăng nhanh lên gấp mấy lần. Đi tiếp thêm một đoạn lớn nữa, hai người đột ngột dừng lại, “Sao rồi, có nhận thấy được động tĩnh gì không?” Khúc Lam Y hỏi, Vân Phong vẫn lắc đầu, “Không có, không có bất kỳ dị động gì cả.”
Hai người tiếp tục tiến lên, chân mày Vân Phong nhíu chặt hơn, “Lại nữa rồi, cảm giác bị truy lùng lại bắt đầu.”
Khúc Lam Y nhíu mày, hắn chưa bao giờ nghi ngờ về giác quan thứ sáu của Vân Phong, Tiểu Phong Phong cảm thấy không đúng thì chắc chắn có gì đó không ổn. Nếu nàng cảm thấy có người truy đuổi, chắc chắn là có người đang đuổi theo bọn họ. Khúc Lam Y ngoái đầu nhìn lại, đằng sau chẳng có dị trạng gì cả, thậm chí còn chẳng có chút dao động nào, hoặc là không có ai, hoặc người truy đuổi chính là cao thủ.
“Đi trước đi.” Vân Phong nói, Khúc Lam Y gật đầu, hai người lại tiếp tục tiến về phía trước, ở một khoảng cách sau hai người, một bóng người chậm rãi xuất hiện, “Cảm giác của ngươi nhạy cảm đấy, sai lầm của Nham Tâm lại làm hỏng chuyện tốt của ta, chỉ là… nếu có thể lừa gạt ngươi dễ dàng như thế chẳng phải là quá không thú vị rồi sao? Có thể đánh Nham Di tới mức trọng thương, ta phải thay đổi cách nhìn với ngươi phần nào đấy, không biết ta làm đối thủ của ngươi, kết quả sẽ ra sao nhỉ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.