Quyển 6 - Chương 80: Điểm yêu cả đời 2
Nhược Tuyết Tam Thiên
11/07/2021
Vân Phong cười khẽ, “Đây là tự do của hắn, chúng ta đi thôi.”
“Vèo!” Trong nháy mắt, hai người biến mất tại chỗ, tiến thẳng vào tổng bộ Liên Minh Đông Tây, cơ bản không ai phát hiện ra được, Vân Phong và Khúc Lam Y tới đi như chỗ không người, vừa lướt qua cửa chính thì thấy nữ nhân vừa rồi, Vân Phong ra hiệu cho Khúc Lam Y dừng lại, hai người dừng lại trên không trung.
“Tỷ tỷ, vừa rồi lại thêm một nữ nhân nữa tìm tới cửa, muội đã cản về rồi.” Đối diện nữ nhân là một cô gái xinh đẹp khác, vẻ mặt nữ nhân vừa nói vừa thoả mãn, “Đại nhân cũng thật là, mau lập gia thất với tỷ tỷ đi, cũng sẵn tiện cắt đứt ý đồ của mấy cô gái kia, đỡ mấy mống tìm tới tận cửa.”
Vân Phong nhíu mày, cô gái xinh đẹp nói, “Muội xen vào việc người khác làm gì?”
“Muội đây là thay mặt cho tỷ tỷ đó, nếu đại nhân bị nữ nhân khác quyến rũ mất, tỷ tỷ chẳng phải sẽ khóc chết sao?”
Gương mặt của cô gái xinh đẹp lạnh đi, “Chuyện này muội đừng xen vào, lần sau có nữ nhân tới nữa cũng không cần ra mặt nữa đâu, đừng làm mấy việc thừa.”
“Thật là không biết ơn, tỷ tỷ bị ngốc sao, theo cạnh đại nhân lâu như thế lại không đòi danh phận.” Nữ nhân bĩu môi, “Nếu là muội chắc chắn không chỉ như thế.”
Cô gái xinh đẹp nhíu mày, “Đại nhân ta sao có thể nắm trong tay được? Có thể ở cạnh ngài là phúc khí của ta rồi, ta không cầu thêm điều gì khác.”
“Hừ! Tỷ tỷ thật đúng là không có cốt khí của nữ nhân.” Nữ nhân kia tức giận, “Muội mặc kệ tỷ, tỷ cứ đợi đại nhân lập gia thất với cô gái khác rồi vừa trốn vừa khóc đi.” Nữ nhân kia giận dữ xoay người cứ thế rời đi.”
Khúc Lam Y nhíu mày, “Quả nhiên, ta nói ánh mắt Diêm Minh đâu kém như thế.”
Vân Phong rũ tầm mắt, cô gái xinh đẹp kia cũng không tồi, thôi, đây là chuyện cá nhân của Diêm Minh. “Đi thôi.” Hai người bắt đầu đi tiếp vào thẳng bên trong, diện kích tổng bộ khá lớn, bố cục phòng ốc ngay ngắn rõ ràng, rất phù hợp với tính tình nắm mọi thứ trong tay của Diêm Minh.
“Haizz!” Một tiếng thở dài vang lên, làm Vân Phong và Khúc Lam Y sững lại, tiếng nói này… chẳng phải là của Mộc Thương Hải sao?
Mắt Vân Phong sáng lên, quả nhiên là gặp được cố nhân. Chuyển thân mình, Vân Phong và Khúc Lam Y lập tức chuyển hướng về phía Mộc Thương Hải, tới gần mới biết, hắn không chỉ có một mình mà người đi cùng hắn cũng là một cố nhân.
“Trạch Nhiên?” Vân Phong thấy Trạch Nhiên thì ngẩn ra, Khúc Lam Y cũng ngạc nhiên, “Tiểu tử này… đã xảy ra chuyện gì?”
Vết sẹo trên mặt Trạch Nhiên cực kỳ bắt mắt, hơi thở chói sáng như ánh mặt trời đã biến mất, bao phủ trong sự thâm trầm, thiếu niên như ánh mặt trời trong lòng Vân Phong đã không còn. Không lập tức xuất hiện, Vân Phong muốn nghe thử hai người họ nói những gì.
Trạch Nhiên âm trầm ngồi đó, Mộc Thương Hải ngồi ở phía khác, vẻ mặt cả hai đều có chút khó chịu, Mộc Thương Hải nhìn Trạch Nhiên, “Nữ nhân kia lại tới tìm ngươi à?”
Trạch Nhiên tối tăm mặt mày, “Nếu không phải nể mặt Diêm Minh ta đã sớm ra tay rồi.”
Mộc Thương Hải lắc đầu ngao ngán, “Đúng thế, nếu không phải vì Diêm Minh ta cũng đã sớm ra tay.”
“Đúng là quả phụ thiếu hơi nam nhân mà, vẻ ngoài doạ người như ta vậy mà cũng lọt được mắt nàng ta.” Vẻ mặt Trạch Nhiên chán ghét, Mộc Thương Hải nói, “Nàng là muội muội bên cạnh Diêm Minh, nhịn chút đi.”
“Ta vẫn luôn nhịn, nhưng sắp không nhịn nổi nữa rồi.” Trán Trạch Nhiên nổi gân, “Cái nữ nhân thiếu não kia, nàng ta mà còn quay lại làm phiền ta nữa thì đừng trách ta không khách khí.”
Mộc Thương Hải lại thở dài, hắn cũng sắp không nhịn nổi nữa rồi, nếu không phải nàng ta là muội muội của Diêm Minh, hắn và Trạch Nhiên đã sớm ra tay rồi, Diêm Minh đã cống hiến rất nhiều vì Liên Minh Đông tây, bọn họ đừng nên ra tay tuỳ tiện, có thể nhịn thì phải nhịn.
“Trạch Nhiên đại ca! Cả Thương Hải ca cũng ở đây sao?” Một tiếng kêu vang lên, vẻ mặt hai người đàn ông lập tức tối sầm, lại tới nữa rồi!
Vân Phong ẩn trong bóng tối ngẩng lên, chợt thấy một bóng người đang chạy tới, âm thanh nhược tới muốn chảy nước, mặt cười duyên, chính là nữ nhân vừa rồi cản bọn họ lại ở cửa.
“Phụt!” Khúc Lam Y không nhịn được bật cười, Mộc Thương Hải đột nhiên lạnh mặt vung tay lên, một đạo không gian lực đánh về phía hai người Vân Phong. “Người trốn ở góc trong kia ra ngoài mau!”
Mộc Thương Hải tấn công, Trạch Nhiên lập tức lạnh mặt, hơi thở ma thú trong người tuôn ra, hai người nhanh chóng vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Nữ nhân cái gì cũng không biết lộ vẻ khó hiểu, “Các huynh sao thế? Đâu có ai?’
“Cút ngay!” Trạch Nhiên mất bình tĩnh quát lên, hận không thể một chưởng đánh văng nữ nhân kia, Mộc Thương Hải coi nữ nhân kia như không khí, nhìn chằm chằm vào nơi đã xảy ra dao động cực kỳ nhỏ vừa rồi, mặc dù rất nhỏ nhưng không thoát được khả năng quản lý không gian của hắn.
“Mấy năm không gặp, năng lực quản lý không gian của huynh tăng thêm không ít.” Giọng nói vang thuộc vang lên, làm Mộc Thương Hải và Trạch Nhiên sững người. Giọng nói này, chẳng lẽ là…
Hai bóng người bước ra từ hư không, nữ nhân mặt mày mơ hồ vừa thấy Vân Phong thì thốt lân, “Sao lại là ngươi? Sao ngươi vào đây được?”
Vân Phong không thèm nhìn, mặc dù chưa lấy mặt nạ Thiên Ảnh xuống, nhưng Mộc Thương Hải và Trạch Nhiên đều rõ người trước mặt là ai. Chính là nàng!
“Vân…!” Mộc Thương Hải đang tính gọi thì Vân Phong cười rộ lên cắt ngang, “Lâu rồi không gặp, các ngươi vẫn khoẻ chứ?”
“Ngươi là ai? Ngươi có quan hệ gì với họ?” Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải còn chưa kịp lên tiếng, nữ nhân kia đã xông lên, khí thế dữ dằn chất vấn Vân Phong, nàng lườm tới, nàng ta bất giác lùi về sau nửa bước, giọng nói chứa đầy sự khiêu khích, “Ngươi… ngươi nhìn cái gì?”
“Bị một quả phụ như này quấn lấy, thật là có phúc.” Khúc Lam Y hả hê nói, Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải lập tức lúng túng, hai người hậm hực nhìn Khúc Lam Y, còn hắn thì cười vui vẻ, nữ nhân bị mọi người làm lơ nhưng vẫn không chịu hét lên, “Ngươi dám nói ta như thế? Ngươi biết ta là ai không?”
“Bị tên tiểu tử này nói thật khó chịu.” Trạch Nhiên lèm bèm, đôi mắt Mộc Thương Hải loé lên, “Ta cũng thế.” Hắn lật tay lại, tiếng nữ nhân hét thảm vang lên, toàn thân bay ra ngoài.”
Khúc Lam Y nhíu mày, “Không sợ nàng ta ngã chết sao?”
Mộc Thương Hải bình tĩnh thu tay lại, “Không chết được đâu.”
Vân Phong cười khúc khích, nàng cảm giác được Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải đã thay đổi, thực lực nàng và Khúc Lam Y đều đã tới Thần Hoàng, có khả năng nắm lực ở trên không, Mộc Thương Hải có lẽ còn hơn cả bọn họ nữa. Có thể thấy những năm này Mộc Thương Hải cũng tiến bộ không ít, còn Trạch Nhiên… thì càng thay đổi nhiều hơn.
Những người tẻ ngắt không nhiệm vụ đã biến mất, mọi người cũng dễ nói chuyện hơn, Vân Phong và Khúc Lam Y lấy mặt nạ ra ngồi xuống, Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải nhìn hai người đều có cảm nhận khác biệt, “Cảnh giới của hai người hiện giờ… hình như tăng thêm không chỉ một tầng.”
Vân Phong cười gật đầu, nàng không cần phải giấu giếm gì với hai người này, “Cảnh giới Thần Hoàng rồi.”
Mộc Thương Hải và Trạch Nhiên đều ngạc nhiên. “Cảnh giới Thần Hoàng!” Hai người sau một hồi kinh ngạc thì cười rộ lên, không hổ là Vân Phong. Trong thời gian ngắn đã đột phá lên được Thần Hoàng, thế gian này… e rằng không ai sánh bằng nàng ở phương diện tu luyện.
“Khỏi cần hỏi ta có ổn không, mọi thứ của ta đều tốt, còn các ngươi thì sao? Vân Phong nói, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Mộc Thương Hải và Trạch Nhiên sững lại, hai người ăn ý cười nhỏ, đồng thanh nói, “Không có gì.” Nói xong cả hai người nhìn nhau.
Khúc Lam Y nhíu mày, “Thân là nam nhân thì nên có sao nói vậy, đừng có giấu giấu giếm giếm như nữ nhân, tiểu Phong Phong hỏi như vậy là quan tâm tới các ngươi, nếu các ngươi vẫn tiếp tục làm lơ thì cứ tiếp tục nói không có gì.”
Mộc Thương Hải và Trạch Nhiên lập tức lúng túng, Mộc Thương Hải từ từ thở dài, “Ta thật sự không xảy ra chuyện gì, chỉ một mình tu luyện một khoản thời gian mà thôi, có điều Trạch Nhiên huynh.” Hắn nhìn sang Trạch Nhiên, Trạch Nhiên thở dài kể lại tình huống của mình.
Vân Phong và Khúc Lam Y nghe xong nhăn mày, “Bây giờ có tin gì liên quan không?” Vân Phong hỏi, Trạch Nhiên lắc đầu, sắc mặt trầm thấp, “Diêm Minh đã điều động thế lực Liên Minh Đông Tây thám thính, không thu được gì cả, Huyết Hồn giấu cực kỳ bí mật, bọn chúng chắc chắn sẽ ra tay với con bé.” Nói tới đây, Trạch Nhiên siết chặt nắm đấm, “Ta chỉ hận mình vô năng. Trơ mắt nhìn cô bé bị người khác bắt đi.”
“Đổi lại là ta cũng không thể ra sức.” Vân Phong nói, “Huyết Hồn có hứng thú với đứa trẻ ấy, còn giấu bí mật như thế, chắc chắn là trong cơ thể đứa trẻ có điều đặc biệt nào đó.”
Khúc Lam Y gật đầu, “Đúng thế, bắt đi lâu như vậy, nếu phát hiện huyết mạch không có tác dụng gì, Huyết Hồn nhất định đã vứt đi rồi.”
“Ta là một người làm cha lại chỉ có thể ngồi không ở đây, cái gì cũng không làm được cho cô bé.” Trạch Nhiên cúi đầu, mặt mày khổ sở, “Cho dù có muốn sống một cuộc sống yên bình, Huyết Hồn… cũng không cho phép.”
“Trạch Nhiên huynh, cô bé sẽ không sao đâu.” Mộc Thương Hải nói, “Liên Minh Đông Tây vẫn đang tích cực tìm kiếm, chỉ cần có tin tức Diêm Minh chắc chắn sẽ báo cho huynh trước tiên.”
“Ta biết.” Trạch Nhiên thấp giọng đáp, Vân Phong nhíu mày, nếu đứa trẻ kia bị giấu ở tổng bộ Huyết Hồn, sợ rằng dù tìm cỡ nào cũng là công dã tràng, Trạch Nhiên ngẩng đầu lên nhìn Vân Phong, “Chuyện này ngươi không cần phải quan tâm, ngươi cứ làm chuyện mình nên làm đi.”
Vân Phong ngạc nhiên, Mộc Thương Hải cũng lên tiếng, “Trạch Nhiên huynh nói đúng, chuyện này muội không cần phải nhúng tay đâu.”
Vân Phong muốn nói gì nhưng Trạch Nhiên cắt ngang, “Sớm một ngày để dành năng lượng, sớm một ngày đánh tan Huyết Hồn, không chỉ cô bé, mà cả những người khác mới có thể bình tâm lại.”
Vân Phong hít sâu một hơi, “Ta biết rồi.’
Mọi người ngồi lại với nhau, Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải kể lại tình huống nội bộ Liên Minh Đông Tây, nói tới chuyện các tộc ma thú gia nhập, mấy lần Ngao Kim tới đây không gặp được Vân Phong thì rất buồn bực, Vân Phong cười cười, đúng thực là đã lâu rồi không gặp Sắc Kim đại thúc.
Mọi người đang ngồi nói chuyện vui vẻ với nhau bên này, một bóng người cao chính mang theo nô bộc từ Tây Đại Lục trở về, Diêm Minh vừa trở lại đã có một người khóc lóc kể lể chạy tới, chính là nữ nhân bị Mộc Thương Hải đánh bay, nàng ta kể lể không dứt, Diêm Minh nghe mà phiền lòng, trong giọng nói biết được còn có hai người khác, Diêm Minh dự cảm được gì đó.
“Họ ở đâu, đưa ta tới.” Diêm Minh thấp giọng nói, nữ nhân đang khóc không ngừng lập tức lộ mặt thoả mãn chuyện đạt thành, dẫn hắn đi, cô gái có gương mặt xinh đẹp ảo não theo sau, thần tình phức tạp.
Trên đường nữ nhân vẫn tiếp tục thêm dầu tố cáo, Diêm Minh mặt không thay đổi không nói lời nào, vì thế nữ nhân kia càng nói càng hăng càng nói càng quá, Diêm Minh chẳng thể hiện điều gì, nhưng nữ nhân xinh đẹp đi bên cạnh không nghe nổi nữa, “Thiệu Vân, muội đừng nói nữa.”
Ánh mắt Diêm Minh chuyển sang nhìn nàng, “Cứ để cho nó nói.”
Nữ nhân xin đẹp sững người, lập tức im bặt, nữ nhân gọi là Thiệu Vân càng không biết giữ mồm Diêm Minh cứ thế vừa đi vừa nghe, vẻ mặt bí hiểm.
“Bọn họ ở đó.” Thiệu Vân chỉ tay về phía trước, Diêm Minh tối sầm mặt sãi bước đi tới, nữ nhân xinh đẹp cũng theo sát ở sau, oán trách trừng mắt nhìn Thiệu Vân, Thiệu Vân hừ lạnh, vẻ mặt như chờ xem kịch vui.
Bốn người đang trò chuyện với nhau thì bỗng có tiếng bước chân khẽ vang lên, Vân Phong đã sớm biết có người lại gần, ánh mắt miễn cưỡng nâng lên thì thấy Diêm Minh tới.
Hắn nhìn cô gái xuất hiện trước mắt mình, nhiều năm rồi nàng vẫn không hề thay đổi, không, vẫn có chút thay đổi, ánh mắt hắn thâm trầm nhìn Vân Phong hồi lâu vẫn không lên tiếng. Vân Phong đứng lên cười với Diêm Minh, “Tổng quản đại nhân, trở lại rồi à?”
Diêm Minh nhếch môi, nữ nhân xinh đẹp theo cạnh Diêm Minh kinh ngạc nhìn Vân Phong. Là nàng? Nàng trở lại!
“Ngươi… ngươi là ai?” Nữ nhân tố cáo bước vào thấy diện mạo thực của Vân Phong lập tức bối rối. Vừa rồi rõ ràng đâu phải dáng vẻ này… Dịch dung sao? Con ngươi chuyển sang Khúc Lam Y bên cạnh Vân Phong, tim Thiệu Vân run lên. Thế gian này thậm chí còn có nam nhân có vẻ ngoài tuyệt đến thế?
Sự ghen tỵ như cỏ dại mọc lên đầy. “Đại nhân, chính là nàng ta ra tay với ta, còn nói điều bất kính với ta. Nàng còn tự tiện xông vào đây, chắc chắn là có ý đồ bất chính.”
Nữ nhân xinh đẹp lập tức lên tiếng, “Thiệu Vân! Muội đã biết nàng là ai sao? Còn không mau câm miệng?”
Diêm Minh nhíu mày, nữ nhân xinh đẹp rùng mình, “Đại nhân, Thiệu Vân không biết gì cả, muội ấy…”
“Nàng ta chỉ bằng cái bộ dáng hồ mị quyến rũ đàn ông thôi.” Thiệu Vân nói, lông mày Vân Phong hơi giật nhẹ, Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải tối mặt, Khúc Lam Y cười lạnh, “Diêm Minh, nữ nhân như vậy mà cũng giữ bên người sẽ làm hỏng thanh danh của ngươi đấy.”
Nữ nhân xinh đẹp sau lưng Diêm Minh đỏ bừng mặt, “Không phải như thế! Là do ta cầu xin đại nhân, đại nhân…”
“Tỷ tỷ, tỷ ăn nói khép nép như thế làm gì?” Thiệu Vân xông xáo nói, nữ nhân xinh đẹp đỏ mặt cắt ngang, “Còn không mau câm miệng? Nàng chính là Vân…”
Ánh mắt Diêm Minh đảo tới, toàn thân nữ nhân xinh đẹp run lên, ánh mắt hơi chớp lên không nói gì nữa.
Diêm Minh nhỏ giọng cười, nhìn sang Vân Phong, “Chưởng quỹ hất tay cuối cùng cũng chịu lộ diện rồi à?”
Vân Phong cười, muốn nói gì đó nhưng Diêm Minh khoát tay, “Không cần nói gì đâu, ngươi lộ diện là tốt rồi, ta gần đây đang buồn nghĩ có nên tới Nạp Khê tộc tìm ngươi hay không, có một số việc đang cần ngươi ra mặt. Cũng may ngươi chịu đích thân xuất hiện rồi, đỡ cho ta được phần nào.”
Vân Phong cười khan, nàng muốn nói lại bị Diêm Minh chặn ngược lại, lúc này Thiệu Vân trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm vào Vân Phong, chưởng quỹ hất tay? Nạp Khê tộc? Chẳng lẽ… nàng chính là Vân Phong?
Con ngươi Diêm Minh hơi đổi nhìn về phía nữ nhân xinh đẹp, “Còn cần ta nói lại không?”
Nữ nhân xinh đẹp cắn môi, “Xin đại nhân bỏ qua cho Thiệu Vân một lần, lần sau muội ấy sẽ không ám nữa đâu. Muội ấy không biết là Vân đại nhân!”
Thiệu Vân hoàn toàn ngu ngốc, ánh mắt sững sờ, ánh mắt Diêm Minh lạnh lẽo, nữ nhân xinh đẹp không nói hai lời quỳ xuống dập đầu, “Vân đại nhân, xin ngài tha thứ cho sự ngu ngốc của Thiệu Vân! Cầu xin ngài!”
Diêm Minh nhíu mày, sắc mặt nhất thời âm trầm, “Nàng đang khiêu chiến ranh giới cuối cùng của ta?”
Nữ nhân xinh đẹp gần như muốn cắn nát môi của mình, cúi thấp đầu không nói lời nào, Thiệu Vân bên cạnh mềm nhũn hai chân ngồi bệch dưới đất. Vân Phong… Lại chính là Vân Phong! Đôi mắt nhìn về phía Vân Phong, toàn thân rùng lên một phát, nàng còn chưa chết vẫn là may…
“Diêm Minh, vừa nãy ngươi nói có chuyện muốn ta ra mặt, là chuyện gì thế?” Vân Phong lên tiếng, Diêm Minh nghe vậy nói, “Tới phòng khách nói đi.”
Vân Phong gật đầu, cáo từ với Mộc Thương Hải và Trạch Nhiên, Diêm Minh nhìn sang Khúc Lam Y, “Ngươi cũng đi cùng đi, Nạp Khê Thiếu Chủ.”
Khúc Lam Y nhướng mày cười nhạt, ba người cứ như thế rời đi, Thiệu Vân toàn thân vã mồ hôi lạnh ngồi đó, nữ nhân xinh đẹp quỳ dưới đất lúc này mới ngẩng mắt lên nhìn ba bóng lưng đằng xa, ánh mắt chăm chú đặt trên bóng lưng Diêm Minh.
“Tỷ tỷ, nàng chính là Vân Phong…” Thiệu Vân lẩm bẩm, nữ nhân xinh đẹp cười khổ, phải, nàng chính là Vân Phong, là nữ nhân duy nhất mà đại nhân yêu cả đời
“Vèo!” Trong nháy mắt, hai người biến mất tại chỗ, tiến thẳng vào tổng bộ Liên Minh Đông Tây, cơ bản không ai phát hiện ra được, Vân Phong và Khúc Lam Y tới đi như chỗ không người, vừa lướt qua cửa chính thì thấy nữ nhân vừa rồi, Vân Phong ra hiệu cho Khúc Lam Y dừng lại, hai người dừng lại trên không trung.
“Tỷ tỷ, vừa rồi lại thêm một nữ nhân nữa tìm tới cửa, muội đã cản về rồi.” Đối diện nữ nhân là một cô gái xinh đẹp khác, vẻ mặt nữ nhân vừa nói vừa thoả mãn, “Đại nhân cũng thật là, mau lập gia thất với tỷ tỷ đi, cũng sẵn tiện cắt đứt ý đồ của mấy cô gái kia, đỡ mấy mống tìm tới tận cửa.”
Vân Phong nhíu mày, cô gái xinh đẹp nói, “Muội xen vào việc người khác làm gì?”
“Muội đây là thay mặt cho tỷ tỷ đó, nếu đại nhân bị nữ nhân khác quyến rũ mất, tỷ tỷ chẳng phải sẽ khóc chết sao?”
Gương mặt của cô gái xinh đẹp lạnh đi, “Chuyện này muội đừng xen vào, lần sau có nữ nhân tới nữa cũng không cần ra mặt nữa đâu, đừng làm mấy việc thừa.”
“Thật là không biết ơn, tỷ tỷ bị ngốc sao, theo cạnh đại nhân lâu như thế lại không đòi danh phận.” Nữ nhân bĩu môi, “Nếu là muội chắc chắn không chỉ như thế.”
Cô gái xinh đẹp nhíu mày, “Đại nhân ta sao có thể nắm trong tay được? Có thể ở cạnh ngài là phúc khí của ta rồi, ta không cầu thêm điều gì khác.”
“Hừ! Tỷ tỷ thật đúng là không có cốt khí của nữ nhân.” Nữ nhân kia tức giận, “Muội mặc kệ tỷ, tỷ cứ đợi đại nhân lập gia thất với cô gái khác rồi vừa trốn vừa khóc đi.” Nữ nhân kia giận dữ xoay người cứ thế rời đi.”
Khúc Lam Y nhíu mày, “Quả nhiên, ta nói ánh mắt Diêm Minh đâu kém như thế.”
Vân Phong rũ tầm mắt, cô gái xinh đẹp kia cũng không tồi, thôi, đây là chuyện cá nhân của Diêm Minh. “Đi thôi.” Hai người bắt đầu đi tiếp vào thẳng bên trong, diện kích tổng bộ khá lớn, bố cục phòng ốc ngay ngắn rõ ràng, rất phù hợp với tính tình nắm mọi thứ trong tay của Diêm Minh.
“Haizz!” Một tiếng thở dài vang lên, làm Vân Phong và Khúc Lam Y sững lại, tiếng nói này… chẳng phải là của Mộc Thương Hải sao?
Mắt Vân Phong sáng lên, quả nhiên là gặp được cố nhân. Chuyển thân mình, Vân Phong và Khúc Lam Y lập tức chuyển hướng về phía Mộc Thương Hải, tới gần mới biết, hắn không chỉ có một mình mà người đi cùng hắn cũng là một cố nhân.
“Trạch Nhiên?” Vân Phong thấy Trạch Nhiên thì ngẩn ra, Khúc Lam Y cũng ngạc nhiên, “Tiểu tử này… đã xảy ra chuyện gì?”
Vết sẹo trên mặt Trạch Nhiên cực kỳ bắt mắt, hơi thở chói sáng như ánh mặt trời đã biến mất, bao phủ trong sự thâm trầm, thiếu niên như ánh mặt trời trong lòng Vân Phong đã không còn. Không lập tức xuất hiện, Vân Phong muốn nghe thử hai người họ nói những gì.
Trạch Nhiên âm trầm ngồi đó, Mộc Thương Hải ngồi ở phía khác, vẻ mặt cả hai đều có chút khó chịu, Mộc Thương Hải nhìn Trạch Nhiên, “Nữ nhân kia lại tới tìm ngươi à?”
Trạch Nhiên tối tăm mặt mày, “Nếu không phải nể mặt Diêm Minh ta đã sớm ra tay rồi.”
Mộc Thương Hải lắc đầu ngao ngán, “Đúng thế, nếu không phải vì Diêm Minh ta cũng đã sớm ra tay.”
“Đúng là quả phụ thiếu hơi nam nhân mà, vẻ ngoài doạ người như ta vậy mà cũng lọt được mắt nàng ta.” Vẻ mặt Trạch Nhiên chán ghét, Mộc Thương Hải nói, “Nàng là muội muội bên cạnh Diêm Minh, nhịn chút đi.”
“Ta vẫn luôn nhịn, nhưng sắp không nhịn nổi nữa rồi.” Trán Trạch Nhiên nổi gân, “Cái nữ nhân thiếu não kia, nàng ta mà còn quay lại làm phiền ta nữa thì đừng trách ta không khách khí.”
Mộc Thương Hải lại thở dài, hắn cũng sắp không nhịn nổi nữa rồi, nếu không phải nàng ta là muội muội của Diêm Minh, hắn và Trạch Nhiên đã sớm ra tay rồi, Diêm Minh đã cống hiến rất nhiều vì Liên Minh Đông tây, bọn họ đừng nên ra tay tuỳ tiện, có thể nhịn thì phải nhịn.
“Trạch Nhiên đại ca! Cả Thương Hải ca cũng ở đây sao?” Một tiếng kêu vang lên, vẻ mặt hai người đàn ông lập tức tối sầm, lại tới nữa rồi!
Vân Phong ẩn trong bóng tối ngẩng lên, chợt thấy một bóng người đang chạy tới, âm thanh nhược tới muốn chảy nước, mặt cười duyên, chính là nữ nhân vừa rồi cản bọn họ lại ở cửa.
“Phụt!” Khúc Lam Y không nhịn được bật cười, Mộc Thương Hải đột nhiên lạnh mặt vung tay lên, một đạo không gian lực đánh về phía hai người Vân Phong. “Người trốn ở góc trong kia ra ngoài mau!”
Mộc Thương Hải tấn công, Trạch Nhiên lập tức lạnh mặt, hơi thở ma thú trong người tuôn ra, hai người nhanh chóng vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Nữ nhân cái gì cũng không biết lộ vẻ khó hiểu, “Các huynh sao thế? Đâu có ai?’
“Cút ngay!” Trạch Nhiên mất bình tĩnh quát lên, hận không thể một chưởng đánh văng nữ nhân kia, Mộc Thương Hải coi nữ nhân kia như không khí, nhìn chằm chằm vào nơi đã xảy ra dao động cực kỳ nhỏ vừa rồi, mặc dù rất nhỏ nhưng không thoát được khả năng quản lý không gian của hắn.
“Mấy năm không gặp, năng lực quản lý không gian của huynh tăng thêm không ít.” Giọng nói vang thuộc vang lên, làm Mộc Thương Hải và Trạch Nhiên sững người. Giọng nói này, chẳng lẽ là…
Hai bóng người bước ra từ hư không, nữ nhân mặt mày mơ hồ vừa thấy Vân Phong thì thốt lân, “Sao lại là ngươi? Sao ngươi vào đây được?”
Vân Phong không thèm nhìn, mặc dù chưa lấy mặt nạ Thiên Ảnh xuống, nhưng Mộc Thương Hải và Trạch Nhiên đều rõ người trước mặt là ai. Chính là nàng!
“Vân…!” Mộc Thương Hải đang tính gọi thì Vân Phong cười rộ lên cắt ngang, “Lâu rồi không gặp, các ngươi vẫn khoẻ chứ?”
“Ngươi là ai? Ngươi có quan hệ gì với họ?” Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải còn chưa kịp lên tiếng, nữ nhân kia đã xông lên, khí thế dữ dằn chất vấn Vân Phong, nàng lườm tới, nàng ta bất giác lùi về sau nửa bước, giọng nói chứa đầy sự khiêu khích, “Ngươi… ngươi nhìn cái gì?”
“Bị một quả phụ như này quấn lấy, thật là có phúc.” Khúc Lam Y hả hê nói, Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải lập tức lúng túng, hai người hậm hực nhìn Khúc Lam Y, còn hắn thì cười vui vẻ, nữ nhân bị mọi người làm lơ nhưng vẫn không chịu hét lên, “Ngươi dám nói ta như thế? Ngươi biết ta là ai không?”
“Bị tên tiểu tử này nói thật khó chịu.” Trạch Nhiên lèm bèm, đôi mắt Mộc Thương Hải loé lên, “Ta cũng thế.” Hắn lật tay lại, tiếng nữ nhân hét thảm vang lên, toàn thân bay ra ngoài.”
Khúc Lam Y nhíu mày, “Không sợ nàng ta ngã chết sao?”
Mộc Thương Hải bình tĩnh thu tay lại, “Không chết được đâu.”
Vân Phong cười khúc khích, nàng cảm giác được Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải đã thay đổi, thực lực nàng và Khúc Lam Y đều đã tới Thần Hoàng, có khả năng nắm lực ở trên không, Mộc Thương Hải có lẽ còn hơn cả bọn họ nữa. Có thể thấy những năm này Mộc Thương Hải cũng tiến bộ không ít, còn Trạch Nhiên… thì càng thay đổi nhiều hơn.
Những người tẻ ngắt không nhiệm vụ đã biến mất, mọi người cũng dễ nói chuyện hơn, Vân Phong và Khúc Lam Y lấy mặt nạ ra ngồi xuống, Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải nhìn hai người đều có cảm nhận khác biệt, “Cảnh giới của hai người hiện giờ… hình như tăng thêm không chỉ một tầng.”
Vân Phong cười gật đầu, nàng không cần phải giấu giếm gì với hai người này, “Cảnh giới Thần Hoàng rồi.”
Mộc Thương Hải và Trạch Nhiên đều ngạc nhiên. “Cảnh giới Thần Hoàng!” Hai người sau một hồi kinh ngạc thì cười rộ lên, không hổ là Vân Phong. Trong thời gian ngắn đã đột phá lên được Thần Hoàng, thế gian này… e rằng không ai sánh bằng nàng ở phương diện tu luyện.
“Khỏi cần hỏi ta có ổn không, mọi thứ của ta đều tốt, còn các ngươi thì sao? Vân Phong nói, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Mộc Thương Hải và Trạch Nhiên sững lại, hai người ăn ý cười nhỏ, đồng thanh nói, “Không có gì.” Nói xong cả hai người nhìn nhau.
Khúc Lam Y nhíu mày, “Thân là nam nhân thì nên có sao nói vậy, đừng có giấu giấu giếm giếm như nữ nhân, tiểu Phong Phong hỏi như vậy là quan tâm tới các ngươi, nếu các ngươi vẫn tiếp tục làm lơ thì cứ tiếp tục nói không có gì.”
Mộc Thương Hải và Trạch Nhiên lập tức lúng túng, Mộc Thương Hải từ từ thở dài, “Ta thật sự không xảy ra chuyện gì, chỉ một mình tu luyện một khoản thời gian mà thôi, có điều Trạch Nhiên huynh.” Hắn nhìn sang Trạch Nhiên, Trạch Nhiên thở dài kể lại tình huống của mình.
Vân Phong và Khúc Lam Y nghe xong nhăn mày, “Bây giờ có tin gì liên quan không?” Vân Phong hỏi, Trạch Nhiên lắc đầu, sắc mặt trầm thấp, “Diêm Minh đã điều động thế lực Liên Minh Đông Tây thám thính, không thu được gì cả, Huyết Hồn giấu cực kỳ bí mật, bọn chúng chắc chắn sẽ ra tay với con bé.” Nói tới đây, Trạch Nhiên siết chặt nắm đấm, “Ta chỉ hận mình vô năng. Trơ mắt nhìn cô bé bị người khác bắt đi.”
“Đổi lại là ta cũng không thể ra sức.” Vân Phong nói, “Huyết Hồn có hứng thú với đứa trẻ ấy, còn giấu bí mật như thế, chắc chắn là trong cơ thể đứa trẻ có điều đặc biệt nào đó.”
Khúc Lam Y gật đầu, “Đúng thế, bắt đi lâu như vậy, nếu phát hiện huyết mạch không có tác dụng gì, Huyết Hồn nhất định đã vứt đi rồi.”
“Ta là một người làm cha lại chỉ có thể ngồi không ở đây, cái gì cũng không làm được cho cô bé.” Trạch Nhiên cúi đầu, mặt mày khổ sở, “Cho dù có muốn sống một cuộc sống yên bình, Huyết Hồn… cũng không cho phép.”
“Trạch Nhiên huynh, cô bé sẽ không sao đâu.” Mộc Thương Hải nói, “Liên Minh Đông Tây vẫn đang tích cực tìm kiếm, chỉ cần có tin tức Diêm Minh chắc chắn sẽ báo cho huynh trước tiên.”
“Ta biết.” Trạch Nhiên thấp giọng đáp, Vân Phong nhíu mày, nếu đứa trẻ kia bị giấu ở tổng bộ Huyết Hồn, sợ rằng dù tìm cỡ nào cũng là công dã tràng, Trạch Nhiên ngẩng đầu lên nhìn Vân Phong, “Chuyện này ngươi không cần phải quan tâm, ngươi cứ làm chuyện mình nên làm đi.”
Vân Phong ngạc nhiên, Mộc Thương Hải cũng lên tiếng, “Trạch Nhiên huynh nói đúng, chuyện này muội không cần phải nhúng tay đâu.”
Vân Phong muốn nói gì nhưng Trạch Nhiên cắt ngang, “Sớm một ngày để dành năng lượng, sớm một ngày đánh tan Huyết Hồn, không chỉ cô bé, mà cả những người khác mới có thể bình tâm lại.”
Vân Phong hít sâu một hơi, “Ta biết rồi.’
Mọi người ngồi lại với nhau, Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải kể lại tình huống nội bộ Liên Minh Đông Tây, nói tới chuyện các tộc ma thú gia nhập, mấy lần Ngao Kim tới đây không gặp được Vân Phong thì rất buồn bực, Vân Phong cười cười, đúng thực là đã lâu rồi không gặp Sắc Kim đại thúc.
Mọi người đang ngồi nói chuyện vui vẻ với nhau bên này, một bóng người cao chính mang theo nô bộc từ Tây Đại Lục trở về, Diêm Minh vừa trở lại đã có một người khóc lóc kể lể chạy tới, chính là nữ nhân bị Mộc Thương Hải đánh bay, nàng ta kể lể không dứt, Diêm Minh nghe mà phiền lòng, trong giọng nói biết được còn có hai người khác, Diêm Minh dự cảm được gì đó.
“Họ ở đâu, đưa ta tới.” Diêm Minh thấp giọng nói, nữ nhân đang khóc không ngừng lập tức lộ mặt thoả mãn chuyện đạt thành, dẫn hắn đi, cô gái có gương mặt xinh đẹp ảo não theo sau, thần tình phức tạp.
Trên đường nữ nhân vẫn tiếp tục thêm dầu tố cáo, Diêm Minh mặt không thay đổi không nói lời nào, vì thế nữ nhân kia càng nói càng hăng càng nói càng quá, Diêm Minh chẳng thể hiện điều gì, nhưng nữ nhân xinh đẹp đi bên cạnh không nghe nổi nữa, “Thiệu Vân, muội đừng nói nữa.”
Ánh mắt Diêm Minh chuyển sang nhìn nàng, “Cứ để cho nó nói.”
Nữ nhân xin đẹp sững người, lập tức im bặt, nữ nhân gọi là Thiệu Vân càng không biết giữ mồm Diêm Minh cứ thế vừa đi vừa nghe, vẻ mặt bí hiểm.
“Bọn họ ở đó.” Thiệu Vân chỉ tay về phía trước, Diêm Minh tối sầm mặt sãi bước đi tới, nữ nhân xinh đẹp cũng theo sát ở sau, oán trách trừng mắt nhìn Thiệu Vân, Thiệu Vân hừ lạnh, vẻ mặt như chờ xem kịch vui.
Bốn người đang trò chuyện với nhau thì bỗng có tiếng bước chân khẽ vang lên, Vân Phong đã sớm biết có người lại gần, ánh mắt miễn cưỡng nâng lên thì thấy Diêm Minh tới.
Hắn nhìn cô gái xuất hiện trước mắt mình, nhiều năm rồi nàng vẫn không hề thay đổi, không, vẫn có chút thay đổi, ánh mắt hắn thâm trầm nhìn Vân Phong hồi lâu vẫn không lên tiếng. Vân Phong đứng lên cười với Diêm Minh, “Tổng quản đại nhân, trở lại rồi à?”
Diêm Minh nhếch môi, nữ nhân xinh đẹp theo cạnh Diêm Minh kinh ngạc nhìn Vân Phong. Là nàng? Nàng trở lại!
“Ngươi… ngươi là ai?” Nữ nhân tố cáo bước vào thấy diện mạo thực của Vân Phong lập tức bối rối. Vừa rồi rõ ràng đâu phải dáng vẻ này… Dịch dung sao? Con ngươi chuyển sang Khúc Lam Y bên cạnh Vân Phong, tim Thiệu Vân run lên. Thế gian này thậm chí còn có nam nhân có vẻ ngoài tuyệt đến thế?
Sự ghen tỵ như cỏ dại mọc lên đầy. “Đại nhân, chính là nàng ta ra tay với ta, còn nói điều bất kính với ta. Nàng còn tự tiện xông vào đây, chắc chắn là có ý đồ bất chính.”
Nữ nhân xinh đẹp lập tức lên tiếng, “Thiệu Vân! Muội đã biết nàng là ai sao? Còn không mau câm miệng?”
Diêm Minh nhíu mày, nữ nhân xinh đẹp rùng mình, “Đại nhân, Thiệu Vân không biết gì cả, muội ấy…”
“Nàng ta chỉ bằng cái bộ dáng hồ mị quyến rũ đàn ông thôi.” Thiệu Vân nói, lông mày Vân Phong hơi giật nhẹ, Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải tối mặt, Khúc Lam Y cười lạnh, “Diêm Minh, nữ nhân như vậy mà cũng giữ bên người sẽ làm hỏng thanh danh của ngươi đấy.”
Nữ nhân xinh đẹp sau lưng Diêm Minh đỏ bừng mặt, “Không phải như thế! Là do ta cầu xin đại nhân, đại nhân…”
“Tỷ tỷ, tỷ ăn nói khép nép như thế làm gì?” Thiệu Vân xông xáo nói, nữ nhân xinh đẹp đỏ mặt cắt ngang, “Còn không mau câm miệng? Nàng chính là Vân…”
Ánh mắt Diêm Minh đảo tới, toàn thân nữ nhân xinh đẹp run lên, ánh mắt hơi chớp lên không nói gì nữa.
Diêm Minh nhỏ giọng cười, nhìn sang Vân Phong, “Chưởng quỹ hất tay cuối cùng cũng chịu lộ diện rồi à?”
Vân Phong cười, muốn nói gì đó nhưng Diêm Minh khoát tay, “Không cần nói gì đâu, ngươi lộ diện là tốt rồi, ta gần đây đang buồn nghĩ có nên tới Nạp Khê tộc tìm ngươi hay không, có một số việc đang cần ngươi ra mặt. Cũng may ngươi chịu đích thân xuất hiện rồi, đỡ cho ta được phần nào.”
Vân Phong cười khan, nàng muốn nói lại bị Diêm Minh chặn ngược lại, lúc này Thiệu Vân trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm vào Vân Phong, chưởng quỹ hất tay? Nạp Khê tộc? Chẳng lẽ… nàng chính là Vân Phong?
Con ngươi Diêm Minh hơi đổi nhìn về phía nữ nhân xinh đẹp, “Còn cần ta nói lại không?”
Nữ nhân xinh đẹp cắn môi, “Xin đại nhân bỏ qua cho Thiệu Vân một lần, lần sau muội ấy sẽ không ám nữa đâu. Muội ấy không biết là Vân đại nhân!”
Thiệu Vân hoàn toàn ngu ngốc, ánh mắt sững sờ, ánh mắt Diêm Minh lạnh lẽo, nữ nhân xinh đẹp không nói hai lời quỳ xuống dập đầu, “Vân đại nhân, xin ngài tha thứ cho sự ngu ngốc của Thiệu Vân! Cầu xin ngài!”
Diêm Minh nhíu mày, sắc mặt nhất thời âm trầm, “Nàng đang khiêu chiến ranh giới cuối cùng của ta?”
Nữ nhân xinh đẹp gần như muốn cắn nát môi của mình, cúi thấp đầu không nói lời nào, Thiệu Vân bên cạnh mềm nhũn hai chân ngồi bệch dưới đất. Vân Phong… Lại chính là Vân Phong! Đôi mắt nhìn về phía Vân Phong, toàn thân rùng lên một phát, nàng còn chưa chết vẫn là may…
“Diêm Minh, vừa nãy ngươi nói có chuyện muốn ta ra mặt, là chuyện gì thế?” Vân Phong lên tiếng, Diêm Minh nghe vậy nói, “Tới phòng khách nói đi.”
Vân Phong gật đầu, cáo từ với Mộc Thương Hải và Trạch Nhiên, Diêm Minh nhìn sang Khúc Lam Y, “Ngươi cũng đi cùng đi, Nạp Khê Thiếu Chủ.”
Khúc Lam Y nhướng mày cười nhạt, ba người cứ như thế rời đi, Thiệu Vân toàn thân vã mồ hôi lạnh ngồi đó, nữ nhân xinh đẹp quỳ dưới đất lúc này mới ngẩng mắt lên nhìn ba bóng lưng đằng xa, ánh mắt chăm chú đặt trên bóng lưng Diêm Minh.
“Tỷ tỷ, nàng chính là Vân Phong…” Thiệu Vân lẩm bẩm, nữ nhân xinh đẹp cười khổ, phải, nàng chính là Vân Phong, là nữ nhân duy nhất mà đại nhân yêu cả đời
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.