Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 5 - Chương 18: Dù là ai cũng không được

Nhược Tuyết Tam Thiên

14/08/2018

Từ sau lần lén xuống núi bị Vân Phong tìm được rồi đưa về U gia, U Nguyệt chưa từng bước ra khỏi căn nhà đơn sơ trong khoảng sân nhỏ của mình, trong lòng gã cứ nghĩ mãi về những lời Vân Phong từng nói, U gia có ý nghĩa lớn cỡ nào với gã, có phải lớn tới mức dù thế cũng không thể rời khỏi gia tộc, cứ sống như vậy suốt đời không.

U Nguyệt suy nghĩ rất lâu, đối với gã mà nói việc đưa ra quyết định là rất khó, máu mủ tình thân đâu phải nói cắt đứt là cắt đứt được ngay. Thế nhưng cũng như những gì Phong Nhi nói, trong gia tộc lớn không hề thiếu những mặt tối, bản thân gã có thể chấp nhận hết được không?

Cứ thế, U Nguyệt nhốt mình trong khoảng sân nhỏ này im lặng suy ngẫm. Đó là nơi hẻo lánh nhất toàn bộ U gia, sẽ không ai tới đây, lại càng không ai nhớ ở có một U Nguyệt sống ở đó, nhưng không lâu sau, cái tên U Nguyệt đã lan truyền khắp trên dưới U gia, khoảng sân nhỏ này cũng thành tiêu điểm của toàn bộ U Gia. Sau khi U gia chủ đi rồi lại về tay không, vừa mới bước vào cửa lớn đã hô to: “U Nguyệt ở đâu!”

Đám quản gia nhìn nhau, sao gia chủ lại nhớ tới U Nguyệt? Một gã nói: “Gia chủ, người muốn gặp U Nguyệt ạ? Tiểu nhân phái người gọi gã tới đây ngay.”

U gia chủ xua tay ngay: “Dẫn ta đi gặp nó!”

Đám quản gia sững sờ. Nếu họ nhớ không lầm, từ sau khi U Nguyệt trở về U gia, gã chưa từng được coi trọng, gia chủ cũng như đã quên là có người này, lần trước phái người gọi gã tới, chưa nói được mấy câu đã bảo gã đi, sao giờ gia chủ lại muốn tự đi gặp? Kì lạ quá.

“Ngẩn người ra đó làm, dẫn đường!” U gia chủ quát một tiếng, đám quản gia vội đáp: “Vâng, vâng!” Tuy lòng đầy nghi hoặc, nhưng gã vẫn bước ra dẫn đường cho U gia chủ, chỉ là lòng lại không ngừng tự hỏi, hôm nay gia chủ sao vậy, chẳng lẽ tiểu tử kia đã làm gì?

U gia chủ đi như bay, chỉ hận không thể bay thẳng qua đó, đám quản gia đi theo sau, lòng đã nghĩ đủ mọi điều. Xem ra lần này là U gia lời to rồi, hồi U Nguyệt mới về, ông ta còn tưởng gã chỉ là thứ vô dụng, ngờ đâu bây giờ mối quan hệ giữa gã với Vân Phong lại phát huy tác dụng. Nghĩ vậy, U gia chủ nhếch môi đắc ý, chỉ bằng mối quan hệ này, U gia chắc chắc sẽ giành dược ích lợi. Cho dù không lấy được bình thuốc sinh mệnh đó, cũng có thể gặp gỡ vị Dược tễ sư cấp đại sư kia, dựa vào đó mà xây dựng quan hệ, rồi U gia sẽ phất lên như diều gặp gió.

U gia chủ nghĩ mọi thứ đều rất hay, không ngừng toan tính mọi chuyện, tưởng tượng ra đủ mọi cảnh tượng sau này của U gia, tiếc là ông ta không biết, mặc cho ông ta mơ tưởng viễn vông thế nào, tới cuối cùng cũng sẽ không được như ý.

U gia chủ đi nhanh tới ngoài tiểu đình viện mà U Nguyệt ở. Càng tới gần, U gia chủ càng chau chặt mày, giờ ông ta có việc nhờ U Nguyệt, nhưng gã mới về U gia chưa được bao lâu, tất nhiên ông ta không rõ thái độ của gã. Nếu là những kẻ khác, ông ta nói một thì là một, muốn người nọ làm gì cho gia tộc, người nọ cũng phải làm, nhưng với U Nguyệt, U gia chủ không dám chắc, nếu không thì đã không tự mình tới gặp.

“Là ai sắp xếp cho U Nguyệt ở đây? Chỗ này dành cho người ở hả?” Đám quản gia bị mắng, lập tức hiểu ngay, vội gật đầu vâng dạ, thầm nghĩ địa vị của U Nguyệt xem chừng sắp tăng lên rồi.

“U Nguyệt, U gia chủ đích thân tới gặp ngươi!” Khi tới trước sân nhỏ của U Nguyệt, đám quản gia gọi to, U Nguyệt vốn đang suy nghĩ miên man, nghe vậy giật mình, U gia chủ tới gặp gã? Trong lòng không hề vui vẻ gì, U nguyệt chau mày, chẳng lẽ ông ta còn muốn lợi dụng Phong Nhi?

U Nguyệt đứng dậy tính bước ra, đã thấy U gia chủ và đám quản gia bước vào tới, U gia chủ vừa thấy U nguyệt thì phất tay, đám quản gia ngoan ngoãn lui ra ngoài, U gia chủ mở miệng: “Ngươi là U Nguyệt... đúng không?”

U nguyệt gật đầu, cung kính đáp lời: “Không biết hôm nay gia chủ tìm ta có việc gì?”

U gia chủ nhìn chung quanh, quan sát hoàn cảnh trong đình viện, sau đó theo U nguyệt vào phòng: “Để ngươi ở đây là sai sót của quản gia, ngày mai, ngươi hãy dọn tới gần chủ trạch đi.”

U Nguyệt vẫn lạnh nhạt, ngồi đó không nói gì, U gia chủ thấy vậy, nói tiếp: “U Nguyệt, ngươi có biết người bán đấu giá thần bí ở khu bán đấu giá là ai không?”

U Nguyệt cười nhạt: “Sao ta biết được chứ?”

U gia chủ nhìn chằm chằm vào U Nguyệt, không bỏ qua bất kì biểu cảm nào trên mặt gã, gã không biết thật à?

“Người bán đấu giá thần bí kia là muội tử mà ngươi quen, Phong Vân.”

Trong lòng U Nguyệt nặng trịch, quả nhiên, mục đích gia chủ tới là Phong Nhi! U Nguyệt khó tin trừng to mắt: “Gia chủ nói Phong Nhi? Là Phong Nhi thật à?”

U gia chủ nheo mắt, quan sát hết vẻ mặt ngạc nhiên và kích động của U Nguyệt, không ngừng nghiền ngẫm: “Phải, đúng là nàng ta, hôm nay chúng ta đã gặp nhau.”

U Nguyệt vội vã mở miệng: “Phong Nhi mà lại có thuốc đẳng cấp cao tới vậy, nhưng ta không biết gì cả!”

U gia chủ giơ tay vuốt cằm, xem ra gã không biết chuyện này thật, suy nghĩ trong lòng liền thay đổi, ông ta kể sơ lại chuyện hôm nay cho U Nguyệt nghe. U Nguyệt im lặng nghe xong, không nói gì cả, U gia chủ thấy gã im lặng, bắt đầu nóng vội.

“Tình hình hiện giờ, ngươi nghĩ U gia nên làm thế nào?”

U Nguyệt nhìn U gia chủ, khẽ cười một tiếng: “Ta chỉ là một kẻ vô dụng trong U gia, U gia nên làm gì, đã có gia chủ quyết định.”

“Được! Có lời này của ngươi, ta yên tâm. Tuy ngươi vừa về không lâu, nhưng cũng thấy rõ địa vị của U gia bây giờ rồi đó, dù đi tới bước này nhưng U gia vẫn còn chưa đứng vững được, chỉ là chúng ta tích luỹ chưa đủ. Nếu không phải U gia xuất hiện một thiên tài, U gia vẫn sẽ chỉ là gia tộc nhỏ, không ngừng tranh đấu như ngày xưa! Lần này là một cơ hội với U gia, một cơ hội để U gia đứng vững chân ở Nhạc thành! Chỉ cần U gia tạo được quan hệ với Dược tễ sư cấp đại sư, sẽ giúp đỡ rất nhiều cho tiền đồ ngày sau của U gia! Còn nếu Dược tễ sư đó chịu giúp đỡ, U gia sẽ một bước lên trời!”

U gia chủ kích động nói, trước mắt ông ta là viễn cảnh tốt đẹp của U gia, nhưng U Nguyệt ngồi cạnh lạnh lùng nhếch miệng: “Mấy chuyện này có liên quan gì tới Phong Nhi?”

“Sao không có liên quan chứ! Phong Vân là cầu nối quan trọng đối với U gia. Chắc chắn Phong Vân có quen biết vị Dược tễ sư nọ, ngươi là ca ca kết nghĩa của nàng ta, dù không có quan hệ máu mủ nhưng tình cảm vẫn còn đó, U gia có thể mượn mối quan hệ này để chiếm được ích lợi!”

U Nguyệt siết chặt nắm tay, giấu trong vạt áo: “Vậy theo ý gia chủ, ta nên làm gì?”

“Ngươi nên làm gì? Ngươi nên dùng quan hệ của ngươi với nàng ta giành lấy lợi ích cho U gia. Nhất là vị Dược tễ sư đó, ngươi phải nghĩ cách để U gia tạo được mối quan hệ với hắn!” U gia chủ bắt đầu không coi ai ra gì. Tình tình U Nguyệt thiên về ôn hoà, bình thường thích yên tĩnh một mình, U gia chủ quan sát đã lâu mới dám chắc, mình có lợi dụng triệt để U Nguyệt.

Kết luận này của U gia chủ được đưa ra sau khi bài trừ Vân Phong. Không có Vân Phong, ông ta lợi dụng U Nguyệt như thế nào thì gã cũng sẽ không oán hận, nhưng một khi liên luỵ tới Phong Nhi, chỉ cần U gia vẫn mang lòng lợi dụng Phong Nhi, U Nguyệt sẽ không bao giờ thoả hiệp.



“Gia chủ đừng quên, lúc đầu khi Phong Nhi có mâu thuẫn với Triệu gia, gia chủ đã ra sức phũ sạch quan hệ, lúc đó chính miệng gia chủ còn nói, gia chủ không thừa nhận quan hệ giữa ta và Phong Nhi, đúng không?”

U gia chủ lúng túng ho khan một tiếng: “Trước khác nay khác, hai chuyện này đâu thể gộp chung, vả lại U gia chỉ quan tâm vị Dược tễ sư đứng sau nàng ta, Phong Vân chỉ là kẻ bắc cầu để liên hệ với vị Dược tễ sư kia, chứ bản thân nàng ta cũng chẳng có giá trị gì!”

Hay cho một chiêu qua cầu rút ván, vong ân phụ nghĩa!

U Nguyệt càng siết chặt nắm tay hơn. Đây là gia tộc gã một lòng muốn quay về? Đây là U gia mà dù có chết gã cũng phải dốc hết sức mình ư? Chẳng lẽ gia tộc lớn nào cũng vô liêm sỉ, vô tình thế này? Có thể lợi dùng thì lợi dụng, lợi dụng xong thì đá sang bên.

“Phong Nhi là muội muội của ta!” U Nguyệt gằn giọng nói.

U gia chủ vẫn không nhận ra cảm xúc đang kiềm nén sắp sửa bùng phát của U Nguyệt, ông ta vẫn tiếp tục nói không ngừng: “Nàng ta chỉ là nghĩa muội của ngươi thôi, loại người đó ra đường quơ một cái có cả nắm. Nếu U gia có thể tiến thêm một bước, ngươi muốn nhận muội muội như thế nào mà chẳng được? Ta thấy Phong Vân dù có một chút năng lực, nhưng cũng chỉ là hạng người giỏi gây thị phi, vừa tới Nhạc thành đã chọc vào Triệu gia, không biết chừng về sau nàng ta còn sẽ chọc phải phiền toái lớn hơn, người như vậy thì U gia đương nhiên phải tránh thật xa, thân là một thành viên của U gia, đợi qua chuyện này, ngươi cũng phải tránh xa nàng ta ra, hiểu chưa?”

U Nguyệt siết chặt nắm tay, cổ tay giấu trong vạt áo run lên, mặt cúi thấp. U gia chủ không nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của gã, lại nói: “U Nguyệt, nếu U gia nhờ vậy mà đạt được thành tựu mới, ta cũng sẽ coi trọng ngươi hơn, ngươi vẫn còn trẻ, dù là thực lực hay tư chất đều có tiềm lực phát triển rất lớn.”

U gia chủ thành khẩn nói xong, liếc U Nguyệt cái: “U gia có chiếm được cơ hội phát triển trong tương lai hay không là hoàn toàn dựa vào ngươi, trong lòng ngươi biết nên tự biết mình phải làm gì. Được rồi, ta về trước, ngày mai chuyển tới gần chủ trạch đi.”

U gia chủ xoay người đi. U Nguyệt dù không tỏ thái độ, nhưng U gia chủ tự nhận chuyện này đã quyết định xong. Một kẻ quay về U gia thế này, chắc chắn sẽ hiến dâng tất cả vì gia tộc, đây không phải là chuyện hiển nhiên ư? Vừa nghĩ tới vị Dược tễ sư cấp đại sư đó, U gia chủ lại không kìm được mà bật cười.

U gia chủ đi rồi, U Nguyệt vẫn ngồi đó, nắm tay nãy giờ vẫn giấu trong tay áo liền đấm thẳng vào cái ghế U gia chủ ngồi lúc nãy. Rầm một tiếng, ghế gãy nát, vụn gỗ văng khắp nơi. Có vài mảnh gỗ văng trúng mặt U Nguyệt, khuôn mặt tuấn tú âm trầm ngẩng lên, trong đôi mắt đen ẩn chứa gió lốc vô hình.

“Đây là thứ gọi là gia tộc... đúng là quá sức buồn cười!” U Nguyệt đứng thẳng dậy, buông nắm tay ra: “So với những kẻ quan hệ máu mủ trong U gia này, Phong Nhi càng giống người thân của ta hơn! Muốn lợi dụng Phong Nhi à, ta tuyệt không cho phép!”

Cán cân vẫn luôn lắc lư trong lòng U Nguyệt đã bị U gia chủ kích thích, cuối cùng cũng đã ngừng lại. U Nguyệt đã thấy rõ, thấy rất rõ, gia tộc mà hắn hết lòng nhớ mong đã không còn là U gia của ngày xưa nữa rồi. Từ giây phút gã bước vào Ngoại vực, có lẽ U gia đã không còn quan hệ gì với U Nguyệt này nữa. Suy nghĩ muốn về nhà luôn chất chứa trong lòng gã bấy lâu nay chung quy chỉ là bọt nước mà thôi. Một gia tộc chỉ vì mình mà bất chấp thủ đoạn, mặc kệ đạo nghĩa liêm sĩ, thoả thích lợi dụng người khác, không cần cũng được!

Vân Phong và Cung gia chủ dù chưa hẹn thời gian cụ thể, nhưng Vân Phong vẫn rất nóng lòng muốn tới Tụ Tinh học viện. Từ đầu tới cuối Khúc Lam Y vẫn không hiểu được, sao Vân Phong nhất quyết muốn đi tới đó, chẳng lẽ đó là lỗ hổng mà họ phải mở ra à?

Vân Phong cười giải thích, nếu muốn tìm được tin tức về Vân gia trong thời gian ngắn, với tốc độ hiện giờ của họ là không đủ, diện tích của Phù Không đảo quá lớn, muốn tìm sẽ rất mất thời gian, lại còn tới tận hai hòn đảo khác nữa, cả Trung vực gộp lại nhanh nhất cũng phải tốn mấy chục năm mới dò xét hết toàn diện. Nhưng mà vào Tụ Tinh học viện thì khác, chỗ đó nhân tài đông đúc, còn có các đại diện tới từ các địa phương khác, muốn tìm hiểu tin tức thì đó là chỗ thích hợp nhất. Huống chi Tụ Tinh học viên là một trong tam đại học viện, đương nhiên sẽ có giao lưu với học viện trên hai đảo còn lại, dù tốc độ lưu thông hay bề rộng của tin tức, vào Tụ Tinh học viện đều là sự lựa chọn tốt nhất. Quan trọng nhất là Vân Phong muốn biết, những kẻ được xưng tụng là thiên tài ở Trung vực rốt cục có trình độ như thế nào.

“Nàng xin Cung gia chủ ba danh ngạch, chẳng lẽ định dẫn theo vị ‘nhị ca’ đó?”

Vân Phong cười khẽ: “Nhị ca sớm muộn gì cũng rời khỏi U gia, huynh ấy không hợp ở chỗ đó. Nói chính xác thì dù bản thân U Nguyệt muốn ở lại U Gia, phần linh hồn thuộc về nhị ca Vân Khải cũng sẽ không cho phép.”

Đôi mắt đen của Khúc Lam Y lóe lên: “Người nhà Vân gia đều có tính tình không chịu khuất phục, không thể chấp nhận được gia tộc như vậy cũng là điều hiển nhiên, Tiểu Phong Phong, nàng dẫn hắn tới Tụ Tinh học viện, chắc chắn sẽ chạm mặt với vị thiên tài nào đó của U gia. ”

Vân Phong nhếch miệng cười: “Chạm mặt càng tốt, ta muốn xem xem, U gia dựa vào thiên tài như thế nào để đi tới vị trí như hôm nay, là mạnh hơn nhị ca thật, hay chỉ là gối thêu hoa mặt ngoài đẹp đẽ.”

Khúc Lam Y cười bất đắc dĩ: “Dù là thiên tài thế nào cũng không sánh kịp với nương tử nhà ta.” Nam nhân vươn tay ôm Vân Phong vào lòng. Được cơ thể ấm áp bao bọc, như đắm mình vào mùa xuân, Vân Phong thả lỏng người tựa vào lòng Khúc Lam Y, mùi hương trên người hắn ngày càng làm khiến nàng yên lòng, lồng ngực cũng ngày càng rộng rãi vững chắc.

“Về phần linh hồn trong cơ thể U Nguyệt, nàng tính thế nào?” Khúc Lam Y cúi đầu xuống, cọ sát lên gò má mềm mại của Vân Phong, Vân Phong thấy hơi ngứa nhưng cũng không đẩy hắn ra, một cảm giác ấm áp dần dâng lên trong lòng cả hai người, không ai muốn phá vỡ bầu không khí lúc này.

“Thật ra, ta cũng không biết.” Mắt Vân Phong mơ hồ. Dù sau này tìm được cách giải quyết, nàng cũng sẽ không làm vậy, nhị ca sống lại được, đương nhiên là chuyện tốt, nhưng... nếu tiền đề là phải hy sinh tính mạng người khác, vậy thì lại là chuyện khác.

“Nói cho cùng nhị ca cũng đã chết, nếu huynh ấy sống lại mà phải hy sinh U Nguyệt, dù huynh ấy có sống lại, cũng sẽ không vui vẻ gì.”

Khúc Lam Y im lặng tựa sát vào má Vân Phong, ôm nàng chặt hơn, thật lâu sau, hắn mới thở dài: “Yên tâm đi, dù xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ ở bên nàng.”

Vân Phong gật đầu, nhắm mắt lại, ngửa người ra sau: “Ta biết, có chàng, lúc nào ta cũng có chàng ở bên cả.”

Tiếp theo là sắp phải lên đường tới Tụ Tinh học viện, dùng hai bình thuốc đổi lấy ba danh ngạch, thuốc cấp bậc đại sư Vân Phong đang giữ không nhiều nhưng cũng không ít, lấy ra hai bình không tính gì. Thế nhưng Vân Phong lại không muốn lấy ra ngay, giả vờ một chút vẫn tốt hơn. Ở Trung vực này, để người ta biết mình mang theo quá nhiều kì trân dị bảo là rất nguy hiểm, thực lực của nàng còn chưa cao tới mức có thể thoải mái để cho người ta biết chuyện này, tốt nhất là nên cẩn thận. Ngay cả thân phận Dược tễ sư cấp đại sư Vân Phong cũng không khoe ra, dù Dược tễ sư tới cấp bậc này đều rất cao quý, nhưng không hề thiếu những kẻ lòng dạ độc ác không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Dù là ở Trung đại lục hay Đông đại lục đều từng xảy ra chuyện Dược tễ sư cao cấp bị hại.

An tâm chờ ba tháng, lúc Cung gia chủ không chờ nổi nữa thì Vân Phong mới tìm tới cửa. Cung gia ở trên ngọn núi cao nhất Nhạc thành, cả ngọn núi đó đều là địa bàn của Cung gia, toà nhà lớn của Cung gia cực kì khí phái, những gia tộc ở tầng núi thứ hai không cách nào sánh được. Trên dưới Cung gia, dù là tộc nhân hay tôi tớ đều có khí độ bất phàm, rộng rãi hào phóng. Vân Phong đến cũng không gây ra ồn ào gì, trừ Cung gia chủ thì trên dưới Cung gia không ai biết thân phận của nàng cả, nhưng khi nàng đến chơi lại không hề bị ghẻ lạnh. Vân Phong nhìn ra được điều này cũng không phải do Cung gia chủ căn dặn.

Trong lòng không khỏi có chút thiện cảm với Cung gia hơn, không nhìn mọi người bằng thành kiến, đây là chuyện rất ít gia tộc làm được, có lẽ đi tới vị trí như Cung gia cũng sẽ phần nào trở thành thế này, nhưng hiển nhiên, mọi người ở Cung gia đều bị Cung gia chủ ảnh hưởng khá nhiều.

Cung gia chủ tự mình ra đón, Vân Phong lấy ra hai bình thuốc, một bình là thuốc sinh mệnh, một bình là loại khác: “Cung gia chủ, bình thuốc sinh mệnh này là bình xuất hiện trong buổi đấu giá đó, ta đã hủy bỏ đấu giá, còn bình này là do ta mới làm trong ba tháng này.”

Cung gia chủ nghe vậy rất thán phục: “Ta nghe nói thuốc thuộc cấp độ đại sư đều rất khó làm, vả lại tỉ lệ thành công cũng rất nhỏ, có thể làm được thuốc trong vòng ba tháng ngắn ngủi, tiểu cô nương không hề đơn giản chút nào, giờ ta thấy mình chịu thiệt quá rồi, ha ha ha!”

Vân Phong cười: “Cung gia chủ quá khen, Dược tễ sư chế thuốc phụ thuộc vào rất nhiều nhân tố, đây là loại thuốc sở trường nhất của ta, quen tay đương nhiên sẽ nhanh, nhưng ba tháng đúng là ta đã phát huy vượt trình độ của mình, chỉ vì ta có hơi nóng lòng.”

Cung gia chủ bật cười ha hả, cất hai bình thuốc: “Muốn vào Tụ Tinh học viên gấp vậy, là vì muốn vào đó lãnh giáo một phen à? Với tư chất của ngươi, những thứ nơi đó có thể dạy cho ngươi không nhiều, còn không bằng ngươi tự mình ra ngoài rèn luyện trải nghiệm.”



“Học viện cao cấp tụ tập rất nhiều nhân vật thiên tài, đương nhiên có chỗ hơn người của nó, nếu không thì như Cung gia chủ nói, các thiên tài trong đó nên đi ra ngoài rèn luyện hết, chứ cần gì phải vào đó học nữa?”

Cung gia chủ sững sờ, cười to: “Nói không sai, vào đó cũng tốt, cũng có ích cho ngươi, Tụ Tinh học viện hình như có thành lập một khoa luyện dược riêng, tới lúc đó ngươi có thể đi thử xem sao!”

Vân Phong hơi ngạc nhiên trong lòng, gật đầu đáp: “Vâng, học nhiều cũng không có hại gì.”

“Đây là thư đề cử của Cung gia, ngươi đưa nó cho người phụ trách của Tụ Tinh học viện, người đó sẽ hiểu ngay.” Cung gia chủ đưa phong thư ra, Vân Phong cầm lấy phát hiện trên phong thư có một dấu hiệu đặc biệt, Cung gia chủ cười, “Đó là dấu khắc của Cung gia, cũng là minh chứng của Cung gia.”

Vân Phong cất thư, nói: “Ta biết rồi, lần này đã làm phiền Cung gia chủ, vài ngày sau chúng ta sẽ lên đường.”

Cung gia chủ lại bật cười ha hả: “Nếu đã cầm danh sách đề cử của Cung gia, tất nhiên phải do Cung gia đích thân đưa đi! Mấy hôm nay các ngươi cứ ở đây, sau khi chuẩn bị xong mọi thứ Cung gia sẽ đưa các ngươi đến đó, nhưng ta thấy các ngươi chỉ có hai người, lại xin tới ba danh ngạch, định chuẩn bị cho ai khác nữa à?”

Vân Phong và Khúc Lam Y đều ngạc nhiên vì sự hào phóng của Cung gia chủ: “Vậy thì đa tạ Cung gia chủ, danh ngạch thứ ba là chuẩn bị cho nhị ca U Nguyệt của ta.”

Cung gia chủ nghe xong, chau mày: “U Nguyệt? Là người của U gia?” Danh ngạch của Cung gia để cho Vân Phong thì không có gì, nhưng nếu là cho người của U gia, trong lòng Cung gia chủ vẫn thấy hơi khó chịu.

“Nói ra thì dài, U Nguyệt là nhị ca của ta, quan hệ giữa U Nguyệt và U gia không phải như những gì Cung gia chủ suy nghĩ, nếu Cung gia chủ không muốn, chúng ta cũng sẽ không làm phiền ông.”

“Không phải chuyện gì lớn, ta có từng nghe nói về U Nguyệt đó, gã chỉ vừa về U gia không lâu, hình như từ Ngoại vực về thì phải? Nhưng gã có được muội muội như ngươi, xem như phúc khí tu luyện mấy đời, không sao cả, danh ngạch đã cho ngươi, ngươi muốn cho ai, ta cũng không can thiệp.”

Vân Phong chắp tay: “Vậy đa tạ Cung gia chủ.”

Nhìn theo bóng Vân Phong và Khúc Lam Y dần đi xa, Cung gia chủ dáng vẻ như đang suy ngẫm, tiềm lực của Phong Vân này quá lớn, cho nàng ta mấy chục năm, chẳng biết sẽ phát triển đến mức độ nào, có lẽ sẽ vượt cả lão già như ông ta cũng không chừng. Nếu U Nguyệt và U gia không dính líu gì quá nhiều thì còn dễ nói, nếu dính líu quá sâu thì... tiểu cô nương kia sẽ bị lợi dụng.

Vân Phong và Khúc Lam Y ra khỏi Cung gia, hai người đi thẳng tới U gia. Lần này Vân Phong muốn hỏi ý kiến của U Nguyệt, nàng đã cho gã mấy tháng, chắc hẳn chuyện gì cần nhìn rõ cũng đã nhìn rõ, điều gì nên hiểu cũng đã hiểu, tới lúc gã phải lựa chọn rồi.

Mấy tháng nay ở U gia có thể nói là gà chó không yên, không biết tại sao Triệu gia cứ nhằm vào U gia, thi thoảng lại gây phiền toái. U gia chủ biết rõ Triệu gia đang trút giận lên U gia, nhưng lại vướng suy tính trong lòng, không muốn phủi sạch quan hệ với Vân Phong trước khi vớt vát được lợi ích gì đó, cho nên đành chịu đựng. U Nguyệt thì lại khiến U gia chủ tức điên lên. Sau hôm đó, gã chẳng những không dọn tới chủ trạch, còn nhất quyết ở lại tiểu viện kia, U gia chủ đích thân đi qua mấy lần, nói sao cũng không được, U Nguyệt vẫn tỏ ra thờ ơ, im lặng và chỉ im lặng.

U gia chủ không nhận được câu trả lời chính xác từ chỗ U Nguyệt, lại không thể bức gã quá mức, lòng nén đầy lửa giận, nếu ông ta có thể tự mình móc nối với vị Dược tễ đại sư kia, U Nguyệt gì đó đều phải cút xéo hết! Đúng là thứ vô tích sự!

Vân Phong và Khúc Lam Y tới cửa nhà U gia, đám thủ vệ ngoài cửa U gia lập tức quát: “Từ đâu tới!”

Khúc Lam Y khinh thường hừ lạnh: “Chênh lệnh, đây chính là gia tộc cấp thấp bụng dạ hẹp hòi.”

Vân Phong cũng nghĩ vậy, so với Cung gia, U gia rất nhỏ nhen, rất hẹp hòi. Nàng nói: “Ta là Phong Vân, ta tới tìm U Nguyệt.” Vân Phong cao giọng đáp lại một câu, đám thủ vệ ngạc nhiên, có người lập tức vội vàng chạy vào báo tin, những người khác thì nhìn Vân Phong chằm chằm, sợ nàng chạy.

“Tiểu Phong Phong, có gì đó là lạ.” Sắc mặt Khúc Lam Y trầm xuống, Vân Phong cũng thế. Rốt cuộc U gia đang giở trò gì đây? Chỉ lát sau, một bóng người vội vã bước ra, còn có không ít người đi theo phía sau. Vân Phong thấy vậy, không khỏi nảy sinh nghi ngờ, U gia chủ sao?

“Phong Vân đại giá quang lâm, không thể tiếp đón từ xa!” U gia chủ vui vẻ nhìn Vân Phong. Hoá ra cái tên U Nguyệt câm như hến làm người ta phát điên đó đã làm xong mọi chuyện, mời Phong Vân tới thẳng đây luôn. Hừ, may mà gã còn tí xíu bản lĩnh! Vừa rồi U gia chủ còn mắng U Nguyệt là thứ vô tích sự, bây giờ lại trở mặt ngay lập tức.

Vân Phong khó hiểu, dáng vẻ cười tươi như hoa của U gia chủ rất khả nghi, thậm chí nàng đoán chắc ông ta đang âm mưu gì đó: “U gia chủ, lần này tới, ta muốn tìm U Nguyệt.”

U gia chủ cười: “Lát nữa U Nguyệt sẽ tới, nào, vào đi rồi nói chuyện.”

Vân Phong cau mày, nghi ngờ nhìn U gia chủ, cuối cùng cười khẽ: “Cũng được, vậy vào rồi nói.”

U gia chủ lại bật cười. Vân Phong và Khúc Lam Y vào nhà, trong lòng U gia chủ lại thầm khinh thường, nếu không phải vị Dược tễ đại sư kia, sao ta lại nể mặt ngươi vậy chứ! Cả đám người lại vây quanh hai người vào nhà. Tin tức truyền khắp ngõ ngách nhà U gia, U Nguyệt ở trong tiểu đình viện vắng lặng kia cũng nghe được tin, lập tức đẩy cửa ra, lao thẳng tới chủ trạch.

Sao Phong Nhi lại tới đây? Lúc này muội ấy tới, chẳng phải sẽ bị gia chủ cắn chặt không tha à, đám người đó đừng mơ lợi dụng Phong Nhi!

Vân Phong và Khúc Lam Y đi vào đại sảnh trong chủ trạch U gia, Vân Phong ngồi xuống rồi mới nói: “U gia chủ đón chúng ta vào rốt cuộc là có việc gì, đừng lòng vòng, nói thẳng đi.”

U gia chủ sửng sốt, vốn định nói chuyện uyển chuyển một hồi, giờ xem ra không cần nữa rồi, nụ cười trên mặt ông ta lập tức nhạt đi: “Vậy cũng tốt, nếu ngươi là muội muội của U nguyệt, vậy thì ít nhiều cũng có quan hệ với U gia, giờ U gia cần một cơ hội để đứng vững chân ở Nhạc thành, ngươi xem có nên giúp U gia gì đó không.”

Vân Phong nghe vậy thả lỏng người, nhàn nhã tựa vào ghế: “Ý của U gia chủ là muốn ta làm gì?”

U gia chủ nghe vậy hai mắt toả sáng: “Chỉ cần ngươi làm cầu nối giúp U gia quen biết vị Dược tễ đại sư kia, như vậy thì...”

“Không được!” Tiếng hô to đột nhiên vang lên, có người xông vào. Đó là U Nguyệt người đầy mồ hôi, mặt đầy lo lắng. U Nguyệt tức giận nhìn U gia chủ, lần đầu gã cảm thấy thứ gọi là gia tộc này đáng ghét tới vậy!

“Các người đừng hòng lợi dụng Phong Nhi, dù là ai cũng không được!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook