Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 6 - Chương 116: Đường về

Nhược Tuyết Tam Thiên

09/12/2021

Edit: Mavis Clay

“Ha ha.” Tiếng cười phát ra từ miệng Thạch Mẫu, mang theo sự vui mừng và tán thưởng không hề che giấu, tiểu nam hài vẫn đang không khép được miệng, mở to mắt nhìn hai người, “Hai người họ trông đâu có thay đổi gì, nhìn như chẳng có thành quả gì cả.”

“Có vài thay đổi không thể nhìn được bằng mắt thường mà phải dụng tâm để xem.” Thạch Mẫu vỗ đầu nam hài, “Nói những gì ta biết cho Vân Phong, sau đó để hai người kia đi đi.”

“Sư phụ, người cứ thế để họ đi sao ạ? Chẳng phải người rất thích Vân Phong kia hay sao? Sao không giữ nàng lại?”

Thạch Mẫu lắc đầu, “Có một số việc, nhất định chỉ có nàng mới có thể hoàn thành được, dù ta có buộc nàng ở lại nàng cũng sẽ nghĩ cách rời đi, chi bằng cứ để nàng tự do đi đi, có nhiều khả năng mới có thể làm người mong đợi hơn.”

“Sư phụ, người càng nói càng mơ hồ, con nghe mà chả hiểu gì cả.” Tiểu nam hài nhíu mày, lời sư phụ nói khó hiểu quá, ông không thể giải thích tại sao sao?

“Nếu như con mà hiểu thì mới lạ đấy, mau đi đi.” Thạch Mẫu nói, khẽ đẩy tiểu nam hài xuống, tiểu nam hài lắc lắc cái đầu đẩy cửa chạy ra ngoài, bóng người nhỏ bé nhanh chóng mất dạng.

Vân Phong mở mắt ra ngồi đó, không hề có bất kỳ hành động nào, quá trình thu nạp cội nguồn nguyên tố rất kỳ diệu, quá trình đó gian tân nặng nề, nhưng cuối cùng vẫn thành công, nàng cảm nhận được một cảm giác siêu nhiên ảo diệu, năng lượng của cội nguồn nguyên tố hiển nhiên là cường đại, nó cũng chính là ý nghĩa tồn tại của thế giới này, bất kỳ một sinh mạng nào đều bắt nguồn từ nguyên tố lực, khi sinh mạng đó kết thúc, nó sẽ trở lại dạng năng lượng nguyên tố.

Như là một vòng luân hồi vô tận, nguyên tố lực không thể nắm giữ trong tay một cách hoàn toàn, chỉ có thể mượn lực của nó để cường hóa cho bản thân, làm cho bản thân mạnh lên, sức mạnh này vốn không thuộc vè ngươi, cho dù một ngày nào đó hoàn toàn mất đi cũng khoogn hề có chút tiếc nuối nào.

“Được hay mất… đơn giản như thế thôi sao?” Vân Phong lẩm bẩm, cái mà nàng học được không phải là tiếp thu năng lượng của cội nguồn nguyên tố, mà là cộng hưởng với cội nguồn nguyên tố, mượn sức mạnh của nó, cứ như vậy gần như không cần hoàn trả trở lại.

“Vân Phong, ngươi có thể lĩnh ngộ được tới mức này, thật kính ta kinh ngạc.” Tiếng Na Tà vang lên trong đầu, mấy ngày nay Vân Phong vẫn không ngừng mượn lực của Na Tà, Na Tà cũng tiếp xúc trực tiếp với cội nguồn nguyên tố, sâu bên trong ẩn chứa rất nhiều năng lượng, với Na Tà mà nói cực kỳ có lợi.

Vân Phong nhếch môi, hiện giờ cội nguồn thủy hệ mà nàng tìm được đã tồn tại trong cơ thể, hạt châu trong suốt màu lam biển đang trôi lơ lửng trong không gian tinh thần của nàng, năng lượng của Na Tà chậm rãi bao lấy hạt châu, hoàn toàn ngăn lại với nguyên tố lực của chính Vân Phong ở bên ngoài, hai bên đạt tới trạng thái cân bằng hoàn hảo.

“Ta chiếm được lợi ích không nhỏ từ đó, Thạch Mẫu… giúp ta rất nhiều.” Vân Phong nói nhỏ, Na Tà cười khẽ, “Nhờ công của ngươi, có cội nguồn nguyên tố hỗ trợ, bây giờ thời khắc ta xuất hiện trở lại dưới ánh mặt trời sẽ gần hơn rất nhiều.”

Vân Phong nhíu mày, không biết có nên nói chuyện Thánh Giả trở lại cho Na Tà biết không, nếu nó biết kẻ địch cuối cùng phải đối mặt là chủ nhân trước của nó, Na Tà sẽ nghĩ thế nào đây? Có lay động hay không?

“Về mắt đỏ, có thể nói là nửa kia của ngươi, ngươi tính như thế nào? Nuốt lấy nó sao?”

Na Tà im lặng, sau đó thấp giọng nói, “Nuốt… không thể làm tới mức đó được, hắn là một ta khác, sức mạnh không phân cao thấp với ta, ta chỉ có thể áp chế hắn, không để cho hắn có ngày ló đầu ra được. Sức mạnh của ta càng tăng lên, hiệu quả áp chế hắn cũng sẽ càng cao, nhưng Vân Phong… từ lúc bắt đầu ta rời khỏi cơ thể ngươi, mắt đỏ sẽ không chịu sự áp chế của ta nữa, hắn rất có thể cũng sẽ vùng vẫy thoát ra khỏi cơ thể của ngươi, tới lúc đó…”

“Nếu thật là thế, số mạng của mắt đỏ vẫn sẽ không thay đổi, trước đây thế nào, ta sẽ như thế đó.”

“Trước đây…?” Na Tà khó hiểu, trí nhớ của thời điểm xa xưa vẫn chưa trở lại, Vân Phong cười nhạt, “Không nói gì, những thứ này ngươi không cần lo, ta đã không còn là cô bé thuở nào nữa rồi, cho dù mắt đỏ có xuất hiện, ta cũng sẽ không thua bởi nó.” Vân Phong đứng lên, vỗ y phục trên người, “Ta cũng nên cảm tạ Thạch Mẫu thật tốt mới được.”

“Không cần, sư phụ nói ngươi có thể đi rồi.” Tiểu nam hài không biết từ đâu đi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Vân Phong, “Sư phụ bảo ta báo cho ngươi, nếu thành công ngươi có thể đi.”

Vân Phong nhíu mày, sao nàng có thể nợ ân huệ người khác mà chưa nói cảm ơn đã đi được? “Tiền bối! Bất luận thế nào, để ta đối mặt cảm ơn ngài đi!” Vân Phong đề cao âm lượng, âm thanh vang vọng khắp khu vực. Nhưng một thoáng sau, một giọng nói từ từ vang lên, “Không cần phải thế đâu, ngươi có thành tựu nguyên nhân vốn không phải ở ta, nếu ngươi không cố gắng cũng không được như thế. Giữa ta và ngươi giống như bèo nước gặp nhau, ngươi đi được rồi.”

“Nhưng tiền bối…” Vân Phong còn muốn nói gì đó, nhưng tiểu nam hài bắt đầu bất mãn, “Sư phụ cho ngươi đi rồi, ngươi đi đi chứ!”

Ánh mắt Vân Phong ảm đạm, vì vẻ mặt tiểu nam hài như viết mấy chữ ngươi mau đi đi không khỏi cười nhẹ, “Ta biết ngươi ghét ta, ta thực sự sẽ rời khỏi đây, chỉ là trước đó tiền bối còn có lời nào muốn ngươi chuyển cho ta không?”

Tiểu nam hài hơi mím môi, “…Không có.”

Vân Phong nhướng mày, tên nhóc này rõ ràng là đang nói dối, cuối cùng cũng chỉ là đứa trẻ, không giấu nổi bí mật.

“Thật sự không có? Nếu không có thì ta không ngại ở lại thêm một thời gian nữa, có lẽ tiền bối muốn chính miệng nói cho ta biết.”

“Có! Có!” Tiểu nam hài nghe thấy Vân Phong muốn ở lại liền hô lên, mặt hơi đỏ, “Sư phụ muốn ta nói cho ngươi biết, địa thế được vẽ trên bản đồ hiện nay là Vạn U Sơn Mạch ở Tây Đại Lục, ngươi tới đó tìm là được.”

“Đa tạ tiền bối đã cho biết!” Vân Phong cung kính cúi người về một hướng, “Vậy thì, vãn bối xin cáo từ.”

Tiểu nam hài nghe thấy thế liền vui vẻ, “Bên này, ta dẫn ngươi ra ngoài.” Rồi sau đó tung tăng đi ở phía trước, Vân Phong mỉm cười theo sau, nhìn những loài thảo dược quý giá ở khắp nơi, dù sao đây cũng là của Thạch Mẫu, mặc dù nàng rất cần, nhưng không mở miệng.



“Đợi đã.” Tiếng Thạch Mẫu vang lên, tiểu nam hài cứng đờ, Vân Phong hơi kinh ngạc, “Tiền bối, còn có việc gì sao?”

Tiểu nam hài đứng đó, cái đầu cúi tới mức thấp nhất, “Cái ta muốn cn nói không chỉ có mỗi chuyện này.”

“…Sư phụ…” Tiểu nam hài miễn cưỡng nói nhỏ, Vân Phong nhíu mày, còn có chuyện gì khác sao? “Tiền bối còn gì phân phó, cứ nói đi! Vãn bối tuyệt không từ chối.”

“Tiểu tử này…” Thạch Mẫu bất đắc dĩ thở dài, “Còn phải để ta tự nói, Vân Phong, ngươi có thể mang đi toàn bộ thảo dược ở đây, với Dược Tề Sư cấp bậc Thiền Sư mà nói, thảo dược nơi này đều có thể ngộ mà không thể cầu, ở bên ngoài ngươi rất khó gặp được.”

Vân Phong ngạc nhiên, phóng tầm mắt nhìn lại, cả khu vực lớn này ít nhất cũng phải có hơn ngàn bụi thảo dược, muốn nàng mang đi hết luôn sao? “Chuyện này… nhiều quá! Huống hồ mang đi hết thì…” Nàng băng khoăn, Thạch Mẫu cười lớn, “Có ta ở đây, rồi một ngày chúng cũng chui lên lại thôi, ngươi đừng lo.”

Vân Phong nghe vậy, trong lòng yên tâm lại, những bụi cây thuốc này thực sự nàng đang rất cần, chất thuốc cấp bậc Thiền Sư bất luận là cách điều chế nào cũng tiêu tốn những loại dược liệu mà tiền bạc không cầu được. Hơn nữa trụ cột nhất chính là Mật Kim Vô Căn Thảo, những cây mà sư tôn để lại đã dùng hết rồi, nếu nàng muốn điều chế chất thuốc cấp bậc Thiền Sư, đây là nhu cầu cần thiết.

“Đa tạ Thạch Mẫu đã tặng cho. Vãn bối… chỉ đem đi những thứ mình cần.” Vân Phong cũng không kiểu cách nữa, nếu Thạch Mẫu đã chịu tặng, nàng đùn đẩy nữa thì quá mức giả dối, cứ thẳng thắn mà nhận phần hảo ý này. Tương lơi mình còn phải cần lượng lớn, Vân Phong hái nhiều loại thảo dược khác nhau, có trên trăm loại, số lượng không nhiều. Theo như tính toán của Vân Phong, cứ mỗi loại thảo dược số lượng có thể chế dược năm bình thuôc, dĩ nhiên trong này bao gồm cả xác suất thất bại.

Mặc dù mỗi loại số lượng không nhiều lắm, nhưng chủng loại phức tạp, gộp lại thì không phải là số lượng nhỏ, đặt trong không gian dung khí cũng rất nhiều.

“Ngươi chỉ hái có chút xíu đó thôi à?” Thạch Mẫu nghi ngờ, số lượng mà Vân Phong hái còn chiếm chưa tới một phần trăm tổng số nữa, phàm là một Dược Tề Sư đều không bỏ qua bảo khố dược liệu lớn như thế này được, huống hồ toàn bộ đều là cấp bậc trân quý.

“Đủ là được rồi, ham nhiều cũng vô ích!” Vân Phong nói, “Huống chi vãn bối vừa tới cấp bậc Thiền Sư, còn cần cơ hội lĩnh ngộ cách điều chế chất thuốc, nhiều thảo dược như thế trăm năm cũng không dùng hết mất.”

“Ngươi đã nói vậy thì thôi vậy.”

Vân Phong ngước lên, “Vãn bối còn muốn nói thêm, tiền bối nếu có bất kỳ yêu cầu gì thì chắc chắn sẽ không từ chối. Vãn bối được tiền bối ban nhiều ân huệ như vậy, nên báo đáp.”

Thạch Mẫu cười, “Ta tất nhiên có chuyện cần ngươi làm, để đứa nhỏ này theo bên cạnh ngươi đi.”

Lời này vừa nói ra, Vân Phong liền sửng sốt. Tiểu nam hài vội ngẩng đầu lên, “Sư phụ! Người không cần con nữa?”

“Tiền bối… đứa trẻ này ở bên này không ổn lắm, ý tiền bối là… để ta chăm sóc?” Vân Phong khó hiểu, Thạch Mẫu rất tốt với bé trai này, giờ tại sao lại để nó đi theo mình? Sau này mình hành động cực kỳ hung hiểm, đứa trẻ này đi theo có hơi không ổn…

“Cả ngày con chỉ om sòm, chọc ta phiền chết, giờ có cơ hội đương nhiên là đuổi ra ngoài rồi.” Thạch Mẫu cười nói, tiểu nam hài lập tức đỏ mắt, nước mắt chảy ra, Vân Phong thấy thế luống, vội vàng ngồi xổm xuống lấy tay lau hàng nước mắt cuồn cuộn.

“Oa oa oa… sư phụ, con làm sư phụ ghét,sư phụ không cần con nữa… oa oa oa…” Tiểu nam hài khóc tới thương tâm, nước ngắn ngắn dài rơi xuống, Vân Phong bối rối, “Ý tiền bối là sao? Vãn bối không hiểu, những gì sau này vãn bối làm khó mà dẫn theo một đứa trẻ bên người được, huống hồ với một đứa trẻ tay chân trói gà không chặt như cậu bé mà nói, khắp nơi tràn đầy nguy hiểm, sao không…”

“Tay trói gà không chặt?” Giọng Thạch Mẫu làm Vân Phong ngạc nhiên, chẳng lẽ… đứa trẻ này cũng thâm tàng bất lậu? Nhìn đứa trẻ trước mặt còn đang khóc tới rối tinh rối mù, với những gì mà cậu bé thể hiện trước đây, nàng thật sự rất khó liên hệ nó có gì với cường giả...

“Đứa trẻ này, sẽ giúp ngươi để ý tới những thứ quan trọng.” Thạch Mẫu nói, “Những gì mà trước đây ngươi không để ý, bây giờ ngươi còn không nhận ra sao? Hãy nhìn kỹ đứa trẻ này.”

Giọng nói Thạch Mẫu như đang gợi ý, những thứ mà trước đây nàng khoogn thể thấy được… Vân Phong choàng hiểu. Con ngươi đảo một vòng, thế giới trước mặt lại hóa thành trạng thái phân hóa ngũ sắc, mà tiểu nam hài này cũng không ngoại lệ.

“Đây là…” Vân Phong giật mình nhìn đứa trẻ trước mặt, hồi lâu vẫn không nói lời nào.

“Không sai, bản thân đứa trẻ này… chính là cội nguồn Phong hệ.” Lời nói của Thạch Mẫu làm trái tim Vân Phong run lên. Trong tầm nhìn của nàng, toàn thân đứa trẻ này đều được tạo thành bởi một loại nguyên tố, đó chính là Phong Nguyên Tố màu xanh như phỉ thúy. Một hạt châu màu phỉ thúy chuyển động không ngừng như quả tim trong lồng ngực cậu bé, không ngừng tỏa ra năng lượng phong hệ, đó chính là cội nguồn phong hệ.

“Ta cho nó hình thái đó, lại không ngờ có được cả tình cảm của con người, thật khiến ta phải bất ngờ.” Thạch Mẫu nói, lời nói kèm theo sự than thở, con ngươi Vân Phong co lại, ánh mắt sau đó trở lại bình thường, tiểu nam hài trước mặt vẫn đang khóc, cội nguồn nguyên tố có thể không có hình thái thực (Mavis:Mình cũng ko hiểu chỗ này lắm, phải là có thể có chứ? Nhưng cv nói v), nàng đã từng thấy, ví dụ chính là cội nguồn hỏa hệ. Bây giờ cội nguồn phong hệ lại cao cấp hơn một tầng, có khác gì một sinh mạng đang hoạt động đâu?

“Sư phụ, đừng bỏ rơi con.” Tiểu nam hài uất ức hét lên, vẻ mặt chật vật và bối rối, Vân Phong cầm lấy tay nó, tiểu nam ngạc ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn nàng, lúc này Vân Phong mới phát hiện ra đứa trẻ này có đôi mắt màu lục.

“Không phải là bỏ rơi ngươi, chỉ là ngươi tạm thời rời đi rồi, rồi sẽ có ngày trở lại nơi này.” Vân Phong thấp giọng nói, giọng nói êm dịu như làn gió, tiểu nam hài ngừng khóc, “Thật sao?”

Vân Phong cười gật đầu, “Thật, nơi này là nơi cuối cùng ngươi có thể về, tiền bối vẫn sẽ ở đây đợi ngươi.”

Tiểu nam hài nghe vậy ngẩng mặt lên la lớn, “Sư phụ! Nàng nói thật không?”

Âm thanh trống trải phiêu lãng trong không khí, tiểu nam hài căng mặt chờ đợi, không khỏi nắm chặt tay Vân Phong hơn, sức lực mạnh hơn nàng nghĩ, làm nàng suýt thì rên lên, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.



“Hiển nhiên rồi.” Tiếng Thạch Mẫu vang lên, mang theo chút phiêu đãng, tiểu nam hài lập tức hét lên, “Sư phụ! Sư phụ!” nhưng bất luận có gọi bao nhiêu lần cũng không có người đáp lại nữa.

Tiểu nam hài mờ mịt nhìn bốn phía, vẻ mặt hơi cô đơn, Vân Phong vừa được hóa giải đau đớn trên tay giật nhẹ khóe miệng, “Nếu tiền bối đã nói vậy, hiển nhiên ngươi còn có thể về đây.”

Tiểu nam hài hừ một tiếng, lúc này mới phát hiện nó nắm tay Vân Phong nãy giờ, liền hất tay ra nghênh mặt đi ở phía trước, Vân Phong nhíu mày, cũng khó trách, mặc dù cội nguồn phong hệ có hình thái nhân loại, nhưng rõ ràng tâm trí vẫn còn rất trẻ cơn, sơ ý một chút chẳng may xuất hiện… tóm lại phải buộc nó ở bên cạnh mình mới được.

“Thạch Mẫu từng nói riêng, chỉ có ta dẫn đường ngươi mới trở về được, nếu không ngươi không về được nơi này đâu.” Vân Phong theo sau như vô tình nói, tiểu nam hài nghiêng đầu lại, “Ngươi gạt người.”

Vân Phong cười khẽ, quả nhiên, tuy rằng mang hình thái con người nhưng bây giờ nó chả khác gì một đứa trẻ cả, rất dễ bị dụ, dễ dàng bị che mắt.

“Nếu ngươi không tin có thể rời khỏi đây rồi cách xa ta thử đi, thử tìm về xem.” Vân Phong hờ hững nói, tiểu nam hài lập tức nắm chặt tay, im lặng, Vân Phong thầm nhếch môi, một đứa trẻ nếu không phải đụng phải vách tường sẽ không biết quay đầu.

Hai người đẩy một cánh cửa ra, rời khỏi mảnh đất tràn đầy thảo dược, nàng bước ra khỏi cánh cửa, phát hiện ra ở bên ngoài ngôi nhà đang có một nam nhân râu ria xồm xoàm đang đứng, không phải là Lam Y thì là ai?

“Tiểu Phong Phong!” Khúc Lam Y nhanh chóng chạy tới ôm chầm lấy nàng, cánh tay bao bọc lấy nàng cực kỳ chặt. Hơi thở quanh quẩn bên tai nàng, nhịp tim nóng hổi dán chặt trước ngjwc.

“Lam Y…” Vân Phong để yên cho hắn ôm, chỉ nhẹ nhàng gọi tên hắn, cánh tay của hắn căng chặt như không muốn buông ra, vùi đầu trong mái tóc dài, cái cằm lởm chởm xẹt qua cổ Vân Phong làm nàng hơi đau lẫn hơi nhột, nàng không khỏi giật giật người.

“Đừng động đậy.” Tiếng của nam nhân trầm thấp vang lên, mang theo vị khàn khàn, Vân Phong rất đau lòng, ở bên trong chuyên tâm tu hành làm nàng gần như quên mất thời gian, vốn tưởng rằng chỉ qua có một chút, nhưng từ đó về sau kỳ thực đã trôi qua rất dài.

Hai người cứ thế ôm lấy nhau không nói gì. Một bóng dáng nhỏ bé đẩy cửa ra, nghĩ gì đó vọt vào lại, vốn trưởng có thể trở lại, nhưng kết quả chỉ có thể thất vọng đứng đó, ngước nhìn cánh cửa ngồi nhà, tiểu nam hài không nhịn được nữa, đôi mắt lại đỏ lên, sư phụ quả nhiên không cần nó nữa…

Đứng đó một lát, tiểu nam hài đột nhiên lấy tay quẹt nước mắt nhìn, chạy ra ngoài lớn tiếng, “Ngươi thật sự có thể dẫn ta trở lại cạnh sư phụ?”

Lúc này nam nữ đang ôm nhau mới phản ứng lại, cánh tay của người đàn ông hơi buông ra, ánh mắt nghi hoặc nhìn tiểu tử trước mặt, Vân Phong nói, “Tất nhiên rồi, ngươi tin ra rồi sao?”

“Nếu ngươi dám gạt ta, ta không bỏ qua cho ngươi đâu.” Tiểu nam hài hậm hực nói, Vân Phong bật cười, “Chắc chắn sẽ không lừa ngươi.”

Tiểu nam hài nhìn Vân Phong, “Vậy, ngươi có… nơi nào có thể đặt ta được không, ta không muốn… theo hầu kè kè đâu.”

“Tiểu tử này muốn đi theo nàng?” Khúc Lam Y nói nhỏ đầy nghi hoặc, Tiểu Phong Phong mang theo một đứa trẻ như vậy để làm gì?

Vân Phong mỉm cười, “Biết rồi.” Một tia sáng bay tới bọc lấy đứa trẻ sau đó biến mất, Vân Phong vốn đã tính tính thu nó vào Long Điện, một cội nguồn phong hệ có tâm trí một đứa trẻ như thế, bất luận thế nào nàng cũng không thể để lộ ở bên ngoài được.

“Nàng mang nó theo làm gì?” Khúc Lam Y nhíu mày, Vân Phong đang muốn giải thích, nhưng nhìn gương mặt tuấn tú lôi thôi trước mặt thì có chút không nói thành lời, chỉ lẳng lặng nhìn hắn như thế, mỗi một phần tang thương trên mặt đều thu vào trong mắt.

“Sao thế?” Khúc Lam Y thấy nàng nhìn chằm chằm mình không nói lời nào thì nhẹ hỏi, Vân Phong giơ cánh tay lên chậm rãi sờ gương mặt tuấn tú, dưới ngón tay truyền tới cảm giác khô ráp, sợi râu cứng kích thích lòng bàn tay nàng, nàng nói nhỏ. “Ta không biết thời gian đã trôi qua lâu như thế rồi, Lam Y… để chàng đợi lâu rồi.”

Khúc Lam Y đưa tay sờ cằm mình, thấy một đống râu thì phì cười, “Sao thế, trông vi phu rất tiều tụy xơ xác sao?”

Vân Phong lắc đầu, “Không có, chàng vẫn rất tuấn mỹ.”

Khúc Lam Y nhếch môi, “Xem ra nương tử rất hài lòng với bộ dáng hiện giờ của vi phu, cho dù trong mắt vi phu mặt nương tử như mặt mèo nhưng vẫn rất động lòng người.”

Vân Phong sửng sốt, bất giác thấy được bóng phản chiếu của mình trong mắt của hắn, gương mặt cùa nàng chính là mặt mèo. Trên mặt đầy mấy vệt đen, lúc này Vân Phong mới nhớ, lúc mình chế dược rất chật vật, sau đó thì quên mất.

Trước mắt nam nhân mình yêu, nữ nhân đều muốn thể hiện trạng thái tốt nhất, mặt Vân Phong lập tức đỏ bừng, có chút xấu hổ quay lại nhưng bị Khúc Lam Y ôm lất.

“Ta xấu hổ lắm rồi… mau buông ta ra.” Vân Phong cúi thấp đầu muốn giấu mình đi, Khúc Lam Y lắc đầu ôm chặt nàng, cánh tay còn lại nâng mặt nàng lên, “Không xấu, trong mắt vi phu Tiểu Phong Phong không xấu chút nào.”

“Nói láo.” Vân Phong lèm bèm, uốn éo mặt sang một bên không chịu, Khúc Lam Y cười khúc khích, ngón tay dưới cằm Vân Phong dùng sức, không giải bày áp lên đôi môi, nhiệt độ từ môi lan ra, làm Vân Phong cảm thấy vừa thẹn vừa lo.

Sau nụ hôn triền miên, hơi thở hai người hòa vào nhau, gò má Vân Phong hơi đỏ, người mềm nhũn dựa vào lòng nam nhân, Khúc Lam Y ôm ngang nàng sải bước đi.

“Lam Y, đi đâu thế?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook