Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 5 - Chương 178: Gặp lại cố nhấn

Nhược Tuyết Tam Thiên

22/05/2020

Edit: Mavis Clay

Khúc Lam Y và Vân Phong cảm thấy thật khó tin khi có cường giả Tôn Thần xuất hiện, tốc độ tu luyện của Đông Tây Đại Lục vốn không nhanh, nên dù có xuất hiện nhân vật thiên tài chăng nữa, ít nhất phải có tư chất như Vân Phong còn phải được kỳ ngộ mới có thể đột phá được tới Tôn Thần, thực lực của Đông Tây Đại Lục xưa giờ khác với Trung Đại Lục nhiều, ba đại lục cũng không nằm trên một trục. Bây giờ Đông Tây Đại Lục lại xuất hiện cường giả Tôn Thần, chẳng lẽ thế giới nhân loại xảy ra chuyện biến đổi gì trọng đại?

Vân Phong và Khúc Lam Y đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt hai người trầm xuống, nếu như thế giới nhân loại thực sự có chuyện thay đổi trọng đại, những cường giả Tôn Thần này tới từ Đông Tây đại lục còn được, nhưng nếu họ tới từ Trung Đại Lục, các cường giả Tôn Thần còn có thể tương tác với nhau, trật tự vốn có của xã hội sắp bị rối loạn hoàn toàn rồi.

“Trước tiên chúng ta im lặng theo dõi tình hình đã, rốt cuộc những cường giả Tôn Thần này có lai lịch gì.” Hơi thở của Khúc Lam Y chậm rãi bao phủ lấy Vân Phong, hai người đứng trên bầu trời thấy được toàn bộ những gì diễn ra bên dưới. Mặc dù bên dưới có cường giả Tôn Thần, nhưng thực lực của họ chỉ mới ở mấy cấp bậc đầu mà thôi.

“Đại nhân, ở đây chính là biên giới Vô Tận Hải!” Người bên cạnh Tôn Thần sơ cấp lên tiếng, người có cấp bậc Tôn Thần là một nam nhân tầm cỡ ba mươi mấy tuổi, ngũ quan trưởng thành vẻ mặt đạm mạc không gợn sóng, nhưng đôi mắt đang phát ra ánh sáng nóng bỏng, như muốn thâu tóm mảnh không gian đen kịt trước mặt.

“Biết rồi, các ngươi lui đi.” Nam nhân phất tay, mấy người sau lưng nhìn nhau, đành phải xoay người rời đi. Ánh mắt nam nhân Tôn Thần sơ cấp hừng hực nhìn mặt biển, không nói hai lời nhảy vào. Vân Phong và Khúc Lam Y đồng loạt nhíu mày.

“Xem ra là một kẻ đầy lòng hiếu kỳ.” Khúc Lam Y khinh thường nói, “Từ xưa tới nay những kẻ dám xông vào Vô Tận Hải vốn chẳng có ai sống được trở ra, đương nhiên… chúng ta là ngoại lệ.”

Vân Phong cười khì, sau đó vẻ mặt nghiêm túc khác thường, “Lam Y, xem ra những ngày ở Vô Tận Hải, thế giới bên ngoài đã thay đổi rất nhiều, cường giả Tôn Thần xuất hiện ở Đông Tây Đại Lục, tốc độ tu luyện của Đông Tây Đại Lục tăng nhanh tới vậy sao?”

“Không thể nào, lúc ta và nàng còn ở Đông Tây đại lục, cấp bậc cao nhất chỉ mới là Tôn Giả, làm gì có ai có năng lực mạnh mẽ tới nỗi trong một thời gian ngắn như thế đã đột phá tới Tôn Thần. Chỉ có một khả năng, giữa ba đại lục đã có một mối liên kết nào đó, để các đại lục có thể giao tiếp với nhau.”

Sắc mặt Vân Phong sầm xuống, Khúc Lam Y bật cười ôm nàng đi về phía trước, mục tiêu của hai người là những người đi theo cường giả Tôn Thần lúc nãy, có lẽ họ biết được chút gì đó.

“Nhất định phải tới Vô Tận Hải, thật sự thấy thực lực của mình đã đủ rồi sao, thật đúng là…” Những người đi theo cường giả Tôn Thần nhỏ giọng oán trách, Khúc Lam Y và Vân Phong đáp xuống, hai người làm bộ như vô tình đi ngang qua, đám người kia lập tức nhìn họ một cách đề phòng.

“Mấy vị, hai chúng ta lần đầu tới đây, hình như lạc đường mất rồi.” Khúc Lam Y tiến lên trước nói, đám người phòng bị nhìn Khúc Lam Y và Vân Phong, mặc dù bộ dáng hai người trông vô hại nhưng họ vẫn không hề giảm đề phòng.

“Sao ta cảm thấy nàng ấy quen quen thế nhỉ?” Một người trong đó quan sát Vân Phong rồi lẩm bẩm, Khúc Lam Y vươn tay kéo Vân Phong lại, “Vị đại ca này cũng thấy thế sao? Ha ha, đây là nương tử ta, ai cũng nói nàng lớn lên rất giống Vân Phong!”

Vân Phong sửng sốt. Cái gì mà rất giống, nàng chính là bản thân mà!

Khúc Lam Y mở to mắt nhìn Vân Phong, nàng bất đắc dĩ im lặng không lên tiếng, những người còn lại nghe thấy thế lập tức hứng thú nhìn sang, “Ngươi nói mới thấy đúng là giống thật! Nhưng mà… hình như nàng trẻ hơn Vân Phong một chút thì phải, trông cũng kiêu ngạo hơn, gương mặt này… thật đúng là giống.”

Khúc Lam Y cười ha hả rất tự hào nói, “Tất nhiên rồi! Ta cũng không ngờ nương tử của ta lại có được mặt minh tinh như thế. Nàng giống Vân Phong tới vậy, nếu sau này có gặp được Vân Phong chân chính, không chừng có thể được chút lợi gì đó.”

Đám người kia nghe thế hừ một tiếng khinh thường, phòng bị giảm đi nhiều, “Cho dù có giống thế nào đi chăng nữa cũng không phải là chính chủ, Vân Phong là ai, há có thể để người như các ngươi so sánh được?”

Khúc Lam Y cười ha hả, hắn và nàng đã áp thực lực xuống dưới Tôn Giả, mấy người này là Tôn Vương, trong mắt Tôn Vương Tôn Giả chả được coi là gì, chứ đừng nói là dưới Tôn Giả.

“Phải phải phải, ta thấy ảo tưởng cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi.” Khúc Lam Y cười lớn, lén nháy mắt với Vân Phong, làm nàng thật hết cách.

“Nếu các ngươi bị lạc tới đây chắc không phải là người Tây Đại Lục, từ Đông Đại Lục tới sao?” Một người Tông Vương trong đó nói.

Khúc Lam Y gật đầu, lập tức đáp lại, “Đúng thế, hai chúng ta tới từ phía Đông Đại Lục bên kia.”

“Từ chỗ nào của Đông Đại Lục?”

Khúc Lam Y nói bừa ra một địa danh, Vân Phong thật nghi ngờ không biết rốt cuộc nơi này có thật hay không, mấy Tôn Vương nghe xong không có phản ứng gì lạ, “Chúng ta cũng không phải người Tây Đại Lục, chúng ta tới từ Trung Đại Lục.”

Vân Phong và Khúc Lam Y đưa mắt nhìn nhau, đúng là Trung Đại Lục!

“Một nơi xa xôi vạn dặm như thế sao, thật là cực khổ.” Vân Phong cười hi hi nói, lại không ngờ mấy Tôn Vương kia bật cười, “Ha ha ha! Vừa nhìn là biết các ngươi là người làng quê chưa từng trải đời rồi, đã từng đi Truyền Tống Trận chưa?”

Khúc Lam Y và Vân Phong cực kỳ ăn ý lắc đầu, mấy Tôn Vương lại cười phá lên, “Chưa từng đi Truyền Tống Trận mà sao các người từ Đông Đại Lục tới đây được thế? Chẳng lẽ là đi bộ à? Nếu thế các ngươi đã sớm chết ở Vạn Thú Sơn Mạch rồi.”

Khúc Lam Y và Vân Phong nhìn thẳng vào mắt nhau, Khúc Lam Y bật cười, “Chúng ta đều là người của một địa phương nhỏ chốn thâm sơn cùng cốc, cũng chẳng có nhiều tiền, ngáo ngơ mà tới được đây.”

“Đi bằng Truyền Tống Trận tư nhân tới sao?”

Khúc Lam Y gật đầu, “Đúng thế, xương cốt rã rời, xém nữa thì nhét luôn cái mạng trong đó rồi.”

“Người như các ngươi tốt nhất nên sống yên một chỗ cho tốt, không có tiền đi còn ráng đi, dù có xảy ra chuyện gì các ngươi cũng đáng đời.”

Thấy Khúc Lam Y sắp bộc lộ không giả vờ nữa, Vân Phong vội vàng bấm hắn một cái, nói, “Phải phải, mấy vị đại nhân nói phải.”

Sau đó không khí nói chuyện thoải mái hơn, phòng bị với Khúc Lam Y và Vân Phong giảm đi không ít, hai người mượn cơ hội này hỏi thăm được rất nhiều tin tức quan trọng. Trong mấy năm nay, Đông Tây và Trung đại lục bắt đầu mở liên hệ với nhau, không biết đã thỏa thuận với nhau điều gì, đã phát triển được thông đạo không gian vững chắc giữa ba đại lục, cùng hỗ trợ lẫn nhau, cách trở vì Vạn Thú Sơn Mạch được hóa giải, nhờ đó, trao đổi giữa Đông Tây đại lục khắng khít hơn. Thông đạo tới Trung Đại Lục vì khó khăn và phức tạp hơn, nên trao đổi kém hơn.

Vân Phong và Khúc Lam Y nghe tới đó ngạc nhiên, lại tạo được cả thông đạo không giam?

“Người trong đại lục chúng ta muốn ra ngoài bị rất nhiều hạn chế, không được quá nhiều người, không được can thiệp vào Đông Tây đại lục, còn có nhiều thứ không được nữa cơ, tóm lại là quá nhiều hạn chế!” Mấy Tôn Vương bây giờ đã chân thành mà kể, Vân Phong và Khúc Lam Y khéo léo dẫn dắt đề tài.

“Tại sao lại nhiều hạn chế tới vậy?”



Mấy Tôn Vương nhìn nhau, “Tất nhiên là quy tắc do Vân gia đưa ra, một nhân vật đứng đầu nắm giữ thông đạo. Mặc dù chúng ta sống ở Trung Vực, nhưng nếu muốn ra ngoài không thể không tuân thủ luật, dù sao thông đạo của Trung Đại Lục là do Vân gia quản lý, Đông Tây đại lục cũng có tổ chức và nhân vật có quan hệ với Vân gia, bây giờ nghĩ lại Vân gia ở đâu cũng thực không tầm thường.”

Mấy Tôn Vương nói tới đó cười khổ, lại hàn huyên vài chuyện với Vân Phong và Khúc Lam Y, hai người nhanh chóng xoay người cái từ, trong lòng đều khẽ rung động, “Mấy năm nay xem ra Vân gia quản lý Nội Vực cực kỳ tốt, càng ngày càng tiến bộ.” Khúc Lam Y cười lớn, Vân Phong nhìn hắn, nếu không nhờ lúc đó hắn lấy thân phận Nạp Khê tộc ủng hộ Vân gia, tạo thanh thế cho Vân gia trong Nội Vực, áp chế đám gia tộc chộn rộn, Vân gia sẽ không có vinh quang như ngày hôm nay.

“Lam Y, mọi thứ đều nhờ có chàng.” Vân Phong nói, Khúc Lam Y cười ha hả, “Ta chỉ tuyên bố thân phận mà thôi, có làm gì đâu.”

Vân Phong mỉm cười, nghĩ tới sự thay đổi thế giới hôm nay mà cảm thấy hơi nặng nề, qua lại với nhau hiển nhiên có tốt có xấu, quy luật và cân bằng của thế giới có thể sẽ bị phá vỡ. Hạn chế ở Trung Đại Lục nằm dưới tay Vân gia, sẽ không tạo thành hư hại gì tới Đông Tây đại lục, có thể thấy rõ rất ít người ở Trung Đại Lục có thể ra ngoài. Nếu không, với thực lực cơ bản của Trung Đại Lục đang ở trên Tôn Thần, nếu đồng loạt đổ xô, toàn Đông Tây Đại Lục chắc chắn sẽ bị phá hủy. DienđanLqĐ

So sánh lại, trao đổi giữa Đông Tây Đại Lục nhẹ nhàng hơn, thông đạo không gian có thể đủ dùng nhưng sự qua lại nhất định có hạn chế, thông đạo không gian đều nằm trong tay đại gia tộc, một người tầm thường cơ bản không có khả năng trả một lần sử dụng dịch chuyển không gian, chỉ có cường giả có thân phận hoặc thương nhân có vốn liếng mới có thể hưởng thụ được dịch vụ nhanh và tiện này. Đối tượng dùng thông đại không gian phần lớn là người có thực lực và các gia tộc, không thì là các thương nhân, phần lớn mọi người vẫn không dùng được thông đại không gian, mối liên hệ chỉ có nhiêu đó người.

Nhiều thế lực và gia tộc như vậy sao lại liên hệ với nhau? Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì? Thế giới nhân loại thay đổi lớn tới vậy, sớm muộn gì cũng sẽ ảnh hưởng tới Vô Tận Hải, có phải Huyết Hồn âm thầm thúc đẩy chuyện này không, nếu thật là bọn chúng, mục đích của chúng là gì?

Vân Phong không ngay lập tức rời khỏi Vô Tận Hải vào trong đại lục, nàng sực nhớ tới hai huynh đệ Hạo Thiên và La Đằng bị nàng ném vào Long Điện xém chút nữa thì quên mất.

Hạo Thiên và La Đằng được Vân Phong thả ra ngoài lại, Thổ Nguyên Tố nhốt họ tan biến, hai người vừa mở mắt ra thấy đập vào mắt mình là bờ biển thì chấn kinh. Sau một thoáng ngạc nhiên, ánh mắt quét qua Khúc Lam Y, lập tức không tự chủ tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

“Đây là…” La Đằng nhìn mặt biển lăn tăn phía sau, vẫn chưa tin nổi mình lại đang đứng trong thế giới nhân loại.

Vân Phong bật cười, “Nơi này là thế giới nhân loại ở biên giới Vô Tận Hải.”

“Vân Phong, ngươi có ý gì?” La Đằng cảnh giác nhìn nàng.

Nàng cười, “Ta chẳng có ý gì cả, ân oán giữa chúng ta đã xong, không còn gì khúc mắc nữa. Ta cũng không cần phải nhốt hai huynh đệ các ngươi nữa, đương nhiên để cho các ngươi về lại nơi thuộc về mình, chỉ là ta có chuyện cần phải nói.”

Hạo Thiên nhìn Vân Phong, “Ngươi có chuyện gì?”

Vẻ mặt Vân Phong nghiêm túc, “Ân oán giữa con người và hải tộc vẫn còn đó, chỉ dựa vào ta chẳng thể thay đổi được gì, nhưng hôm nay thế giới nhân loại đã có thay đổi lớn, ta nghĩ sự thay đổi này sớm muộn gì cũng sẽ ảnh hưởng tới Vô Tận Hải.”

“Ý của ngươi là, bảo ta sau khi trở lại chú ý động tĩnh ở Vô Tận Hải?” Hạo Thiên nhíu mày.

Vân Phong gật đầu, “Chính xác, mỗi một lần có chuyện trọng đại sẽ tạo ra một loạt phản ứng dây chuyền, kết quả ra sao thì không biết, ta nghi ngờ Huyết Hồn cũng tham gia trong đó.”

Hạo Thiên nhíu chặt mày, vị thiếu niên thiên tài này không hề phản bác lại mà suy nghĩ cẩn thận, trong lòng Vân Phong rất bội phục tính đó của hắn, thù hận giữa con người và Vô Tận Hải đã ăn sâu bén rễ, nhưng Hạo Thiên vẫn có thể bình tĩnh nghe con người nói như thế, thật đúng là hiếm có.

“Ta biết rồi, thời gian sắp tới ở Đông Hải ta sẽ quan sát cẩn thận, sau khi trở lại cũng sẽ dọn dẹp lại dãy núi Thâm Uyên.” Hạo Thiên thản nhiên nói.

“Ca! Đừng khinh địch đồng ý! Huyết Hồn đó không phải thứ gì tốt đâu, Vân Phong cũng chưa chắc…” Lời La Đằng bị Hạo Thiên giơ tay chặn lại.

Khúc Lam Y cười lạnh, “Tuy là huynh đệ, nhưng sự khách biệt thực là quá rõ.”

“Ngươi…” La Đằng đỏ mặt trừng mắt giận dữ nhìn Khúc Lam Y, Hạo Thiên kéo La Đằng ra sau, “Ta tiếp nhận lời nói của ngươi, ta sẽ không để cho thứ đó quấy nhiễu Đông Hải, về phần các vùng biển khác thì nằm ngoài phạm vi của ta.”

Vân Phong cười, “Đa tạ.”

“Không cần đâu, phận sự thôi.” Hạo Thiên không cảm xúc nói.

Khúc Lam Y vẫn khinh thường giật nhẹ khóe miệng, ánh mắt Hạo Thiên quét tới, vẫn rất đề phòng Khúc Lam Y, cuối cùng giật giật mày, “Cáo từ.”

“Ca…” La Đằng bất mãn lầu bầu, nhưng Hạo Thiên không thèm giải thích lôi La Đằng nhảy xuống nước. Vân Phong cười nhìn bóng lưng hai người, Khúc Lam Y nói, “Tính tình Hạo Thiên kia không tồi, nhưng tiểu quỷ bên cạnh hắn tệ hại thực sự.”

Vân Phong bật cười, “Nếu không phải là hải tộc, có lẽ Hạo Thiên sẽ là một người bạn.”

Khúc Lam Y ghen ghét hừ một tiếng, Vân Phong ngẩng lên chủ động cầm lấy tay hắn, “Bây giờ chúng ta đi xem thử thế giới con người đã thay đổi lớn cỡ nào thôi.”

Tây Đại Lục do ba điện tạo thành, gồm Thiên Tuyết Điện, Tông Lâm Điện và Hạo Nguyệt Điện. Bởi vì Vô Tận Hải nằm dọc Tây Đại Lục nên ba điện cũng gần với biên giới Vô Tận Hải, Vân Phong và Khúc Lam Y đang đứng ở lãnh thổ Hạo Nguyệt Điện, vì thế hai người vào Hạo Nguyệt Điện luôn. Để tránh phiền phức Vân Phong lấy mặt nạ Thiên Ảnh ra đeo, Khúc Lam Y cũng lấy ra đeo lên đổi mặt của mình, vẻ ngoài của hai người trở nên cực kỳ bình thường, lẫn vào đám người không thể nhận ra điều gì đặc biệt, hơi thở toàn thân cũng bị áp chế tuyệt đối.

Hai người cải trang vào Hạo Nguyệt Điện xong, Vân Phong chợt nhớ tới một nơi, đó là thôn Ẩn Nguyệt, năm đó nàng và Hạ Thanh gặp nhau ở đó, tạo nên duyên phận thầy trò.

“Đang nghĩ gì thế?” Khúc Lam Y hỏi, Vân Phong bật cười, ánh mắt có chút xa xăm, “Năm đó khi mới tới Tây Đại Lục, ta và chàng bị tách ra ở Vạn Thú Sơn Mạch, chính là Thanh Thanh và mẹ của cô bé ở thôn Ẩn Nguyệt cứu ta, đồ đệ đầu tiên và duy nhất mà ta thu cũng là ở đó. Thanh Thanh rời khỏi ta một mình ngao du đã lâu rồi, vậy mà không liên lạc với ta một lần nào cả, nha đầu kia… hơi quật cường.”

Khúc Lam Y nghe xong cười rộ lên, cầm chặt tay Vân Phong hơn, “Lần này tới thôn Ẩn Nguyệt để làm gì? Sẽ gặp Hạ Thanh ở đó sao?”

Vân Phong lắc đầu, “Mẫu thân Thanh Thanh vẫn ở lại thôn Ẩn Nguyệt, trươc khi đi ta đã răn đe những người khác ở thôn Ẩn Nguyệt, không ngờ vẫn không biết hối cải, Tiểu Hỏa lại răn đe thêm lần nữa mới khiến bọ ngoan ngoãn lại được. Không biết qua mấy năm rồi, mẫu thân của Thanh Thanh có khỏe không , ta cũng nên đi thăm một chút.”

Khúc Lam Y gật đầu, hai người chạy về phía thôn Ẩn Nguyệt, thôn Ẩn Nguyệt nằm về phía nam của Hạo Nguyệt Điện, mặc dù thế giới nhân loại có thay đổi lớn, nhưng ở nơi hẻo lánh này vẫn không bị ảnh hưởng nhiều, dù sao thông đạo không gian chỉ có người cường quyền và người giàu được dùng, dân chúng tầm thường vẫn phải tuân theo quy luật sống bình thường.

Vân Phong và Khúc Lam Y tới trước ngôi nhà rách nát mà nàng từng chữa thương, lúc đó Hạ Thanh và mẫu thân nàng bị Hạ gia chèn ép nên không sống trong thôn, trước khi Vân Phong rời đi đã an bài Hạ Thanh và mẫu thân nàng ở Hạ gia, nhưng lần này nàng tới Hạ gia lại không thấy bóng dáng mẫu thân Hạ Thanh đâu. Từ lời của người khác biết được, sau đó mẫu thân Hạ Thanh đã trở lại ngôi nhà tồi tàn này,

Vân Phong không nói tiếng nào âm thầm rời khỏi Hạ gia, lúc tới đã thấy căn nhà còn thê lương hơn trước, phòng ốc gần như đổ sụp, cơ bản không giống có người ở đây. Thấy cảnh này, Vân Phong và Khúc Lam Y nhíu mày, mẫu thân Hạ Thanh có thể đi đâu?

Vân Phong đứng trên không nhìn xuống, cuối cùng phát hiện ruộng dốc sau nhà có thứ gì đó. Mặt nàng tối sầm không nói gì chạy tới chỗ đó, vừa nhìn thấy đó là một nấm mồ, trên mồ là bia được làm từ đá, được cắt một cách vô cùng chỉnh tề, bên trên khắc một cái tên mà Vân Phong không hề biết, nhưng chỗ ký tên lại khiến cho nàng vô cùng đau lòng, là mẫu thân Hạ Thanh.



Khúc Lam Y chạy tới, mắt cũng tối đi, với hắn và Vân Phong, chết là chuyện rất xa xôi, dù họ có chết đi, linh hồn vẫn sống tiếp, nhưng đối với người bình thường, chết là chuyện không thể bình thường hơn.

Khúc Lam Y nhẹ nhàng đặt lên vai Vân Phong, nàng hơi mấp máy môi, Thanh Thanh có biết chuyện này không? Là ai dựng bia mộ ở đây? Mẫu thân Thanh Thanh chết thế nào, có liên quan tới Hạ gia không? Sau khi nha đầu Thanh Thanh biết chuyện này có tâm trạng thế nào?

Hạ Thanh không ngừng bứt rứt trong đầu Vân Phong, sắc mặt Khúc Lam Y tối sầm, hắn cảm thấy có một hơi thở đang tiến lại gần đây, thực lực rất tốt, nhưng cảm thấy hơi thở còn rất trẻ. Vân Phong cũng cảm nhận được, ngẩng mắt lên, nhanh chóng lấy một bóng người từ trên cao lướt xuống, dáng người mỹ lệ tiếp đất nhẹ nhàng khoan thai không tiếng động, đi về phía Vân Phong và Khúc Lam Y.

Vân Phong quan sát cẩn thận, mấy năm nay nàng đã trưởng thành, không còn là tiểu cô nương chuyện gì cũng dựa vào nàng ngày trước, lúc này trên mặt nàng ấy có vẻ lạnh nhạt trưởng thành khiến Vân Phong đau lòng. Đó là sự tĩnh lặng được lắng đọng thành khi trải qua rất nhiều chuyện, thực lực thiếu nữ lấy được bước tiến lớn, đã không còn là tiểu cô nương thực lực tầm thường như hai người nhớ năm đó.

Trong lòng Vân Phong dâng lên từng dòng cảm xúc, vui mừng, kiêu ngạo, xúc động và chua xót.

Trong mắt Khúc Lam Y là nụ cười, tiểu nha đầu này mấy năm nay trưởng thành không tồi, không cô phụ sự giúp đỡ và mong đợi của Vân Phong.

Sắc mặt Hạ Thanh lạnh nhạt đi tới, nhìn lướt qua Vân Phong và Khúc Lam Y, “Các ngươi là ai? Là người trong thôn sao?” Giọng của nàng trầm hơn ngày trước, theo bên nàng là Hoa Ưng, vừa nhìn thấy Vân Phong và Khúc Lam Y đột nhiên hét lên, “Chủ nhân! Hai người này giấu thực lực!”

Hạ Thanh nhíu mày, Vân Phong thấy nàng có biểu hiện chững chạc như thế, càng thấy kiêu ngạo hơn, miệng mỉm cười, Khúc Lam Y bật cười, tháo mặt nạ trên mặt xuống, “Thanh Thanh, nhiều năm rồi không gặp, muội còn nhớ huynh là ai không?”

Con ngươi Hạ Thanh co lại! Hoa Ưng bên cạnh cũng thế.

“Khúc.. Lam… Y… Sư phụ.. Sư phụ!” Hạ Thanh chuyển mắt, chỉ thấy tay của nữ nhân bình thường bên cạnh tuấn nam bên cạnh vung lên, lấy mặt nạ xuống, Hạ Thanh run lên bần bật, thốt lên, “Sư phụ… sư phụ…”

Vân Phong cười nhìn thiếu nữ đang kinh ngạc trước mặt mình, Hạ Thanh muốn xông lên, nhưng cuối cùng lại đứng im lại mỉm cười tươi rói với Vân Phong, “Sư phụ, người trở lại rồi.”

Lòng Vân Phong nhói đau, Thanh Thanh thực sự đã trưởng thành rồi, nếu là trước đây nàng chắc chắn sẽ nhào tới ôm lấy mình, nhưng bây giờ chỉ đứng đó mỉm cười với mình, môt cảm giác chua xót dâng lên trong lòng Vân Phong, giống như mẫu thân nhìn thấy chim ưng non rời khỏi tổ, kiêu ngạo không thôi.

Khúc Lam Y cười lớn, “Quả nhiên Thanh Thanh không còn nhỏ nữa, tốt lắm, không để sư phụ muội phải thất vọng.”

Hạ Thanh lập tức vui vẻ không thôi, “Thật sao? Con không để sư phụ thất vọng là tốt rồi!”

Vân Phong cười, tiến lên nhìn thiếu nữ đã cao ngang mình, gạt sợi tóc ra sau tai Hạ Thanh, ánh mắt của Hạ Thanh ướt át nhưng nàng cố kiềm lại, dò má hơi đỏ nhìn Vân Phong, Vân Phong cười vui hơn, ôm lấy Hạ Thanh, “Mấy năm không gặp, khó khăn con gặp nhất định không ít, sao lại không liên lạc với sư phụ?”

Người Hạ Thanh run lên, đỏ bừng mặt, “Con… con không muốn để sư phụ cảm thấy, con là một đứa trẻ…”

Vân Phong cười ôm chặt Hạ Thanh hơn, gương mặt thiếu nữ mỉm cười điềm đạm, Hoa Ưng bên cạnh cũng vui mừng, nàng vẫn luôn bầu bạn bên Hạ Thanh, những gì mà Hạ Thanh trải qua không ai rõ hơn nàng.

Buông Hạ Thanh ra, hai thầy trò cười lên, Vân Phong nhìn mộ bia, “Chuyện mẫu thân con…”

Hạ Thanh lắc đầu, “Cơ thể mẫu thân vốn không ổn, kết thúc với người chính là sự khởi đầu, không liên quan tới người Hạ gia, bọn họ khá lịch sự với mẫu thân, không lo cơm áo, mẫu thân là vì tâm bệnh.”

Vân Phong gật đầu, đời này của mẫu thân Hạ Thanh cũng khá khổ, có thể kết thúc cũng không phải là không tốt. Hạ Thanh tới cạnh nấm mộ, “Tấm kia này là con lập, con và mẫu thân đã trải qua chút ngày cuối cùng, mẫu thân mỉm cười mà đi, con biết bà ấy rất hài lòng.” Hạ Thanh quay đầu lại, “Cứ cách một khoảng thời gian con sẽ quay lại đây, không ngờ… lần này lại gặp được sư phụ.”

Vân Phong mỉm cười đưa tay sờ đầu Hạ Thanh, “Ta cũng không ngờ sẽ gặp con ở đây, còn gặp nhau tại nơi này.”

“Chuyện của sư phụ đã xong rồi sao? Sao lại rảnh rỗi về đây vậy?” Hạ Thanh hỏi.

Vân Phong mỉm cười, “Ta vẫn chưa làm xong, chỉ là thế giới nhân loại thay đổi lớn tới bất ngờ.”

Hạ Thanh gật đầu, “Mới mấy năm nay thôi, thông đạo không gian đã liên kết ba đại lục với nhau, nhất là giữa Đông Tây Đại Lục, thường hay có cường giả qua lại, Tây Đại Lục bên này thấy người Đông Đại Lục đã thành quen. Đúng rồi, sư phụ là người của Vân gia Trung Đại Lục sao?”

Vân Phong ngạc nhiên. Nếu đã kết nối với nhau chắc chắn cái tên Vân Phong đều không lạ gì với ba đại lục, có thể nói ở mỗi đại lục đều là một truyền kỳ. Thấy Vân Phong gật đầu Hạ Thành cười vui hơn, “Con biết thân phận sư phụ không hề đơn giản mà. Sau khi ba đại lục liên hệ với nhau, tên của sư phụ phải gọi là không ai không biết không ai không hiểu. Nghe nói Lăng gia thiết kế thông đạo không gian cũng có giao tình với sư phụ.”

Lăng gia? Gia tộc thiết kế thông đạo không gian? Vân Phong thầm nghĩ, xem ra mấy năm nay Lăng Khiếu Vân đã gầy dựng Lăng gia quật khởi lên lại, Lăng gia vốn có năng lực tạo, trở thành gia tộc thiết kế cũng đúng. Lăng gia có được năng lực thao túng không gian đặc biệt, khi xưa chính phụ thân Lăng Khiếu Vân – Lăng Thiên Túc đã xé một lối đi không gian để họ vào được Trung Đại Lục, Lăng Khiếu Vân cũng dốc toàn lực để mở thông đạo về lại Tây Đại Lục.

Mấy năm trôi qua, Lăng gia quật khởi, chứng tỏ Lăng Khiếu Vân cũng không phải là một nhân vật đơn giản.

“Thanh Thanh thì sao? Mấy năm nay đã trải qua những gì nói ta nghe xem?” Vân Phong cười nhìn Hạ Thanh, Hạ Thanh cười xấu hổ, “Con chỉ trải qua vài chuyện đơn giản thôi, con vẫn luôn cố gắng trở thành một đồ đệ không khiến sư phụ hổ thẹn.”

“Con là niềm kiêu hãnh của sư phụ.” Vân Phong nói, Hạ Thành cười khanh khách, sau đó tối sầm mặt, “Kể từ khi thông đạo không gian được mở ra, sức ảnh hưởng của sư phụ không giống như trước đây nữa, các thế lực có liên quan tới sư phụ đều nổi lên, trong đó có ủng hộ sư phụ, đương nhiên cũng có phản đối người.”

Khúc Lam Y cau mày, “Nói chính xác hơn, hiện nay đại lục chia làm hai phái, một là ủng hộ tiểu Phong Phong, một là phản đối tiểu Phong Phong?” Hành trình tới hôm nay, Vân Phong kết giao được không ít bằng hữu, kẻ thù cũng không thiếu, gần như đại lục nào đều có thế lực chịu thua trong tay Vân Phong, những thế lực này e rằng sẽ lợi dụng liên kết lại với nhau.

Hạ Thanh gật đầu, “Phía Tây Đại Lục có Tông Lâm Điện và Thiên Tuyết Điện bắt tay với nhau, bên Đông Đại Lục có Áo Uy và Thánh Diệu rục rịch nổi dậy, trong Trung Đại Lục cũng có chút thế lực thầm bất mãn với sư phụ, lần này con vốn định tới thăm mẫu thân một chút rồi tới Trung Đại Lục, cũng tiện tìm hiểu tình hình đại lục hơn.”

Vân Phong vui mừng, Thanh Thanh tuy rời khỏi mình nhưng vẫn luôn quan sát cẩn thận những gì liên quan tới mình, phía bên Đông Đại Lục dễ hiểu thôi, Áo Uy và Thánh Diệu e rằng có âm mưu với Phong Vân đế quốc, mà phía Tây Đại Lục không ngờ rằng Hạo Nguyệt Điện lại không tham gia, ngược lại Thiên Tuyết Điện trước đây có giao tình với Vân Phong lại bắt tay với Tông Lâm Điện.

Vân Phong cười lạnh trong lòng, xem ra Điện Chủ Thiên Tuyết Điện hoàn toàn khác xa với vẻ ngoài vô dục vô cầu của mình, so sánh lại, Mặc Trường Ca lại tùy tiện hơn.

“Đúng rồi sư phụ, lần này con gặp được một người quen, cũng trở về cùng với con.” Hạ Thanh nói xong, một bóng người chậm rãi bước lên, mặt Khúc Lam Y lập tức lạnh đi, còn Vân Phong thì ngạc kinh trợn tròn mắt. Người tới nhã nhặn hành lễ, nét cười nhộn nhạo mê người treo trên mặt, hợp lễ lại không xa cách.

“Vân tiểu thư, đã lâu không gặp, thật khiến Linh phải nhớ nhung.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook