Quyển 5 - Chương 181: Hoàn toàn dứt bỏ 2
Nhược Tuyết Tam Thiên
22/05/2020
Mọi người ngồi lại với nhau, Vân Phong rất để ý
chuyện Thương gia và Đức gia. Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm thở dài, nói mấy ngày nay hai người đều gặp tình huống này, Thương gia và Đức gia còn
dai dẳng hơn Vân Phong nghĩ nữa, cắn chặt Mộc gia không buông, cứ cách
vài ngày là lại tới viếng thăm. Mặc dù Mộc Tiểu Cẩm và Vân Thăng luôn cự tuyệt nhưng hai nhà vẫn không hề từ bỏ ý định, gần đây lại càng khí thế hơn, vào thẳng trong Mộc thành, ngày nào cũng tìm tới cửa.
“Bọn họ cứ khăng khăng muốn mượn sức Công Hội Dong Binh, bây giờ lại càng chìn chăm chăm vào Dong Binh Đoàn Hồng Phong, tranh đấu đế quốc sao có thể để liên lụy tới lính đánh thuê? Huống hồ Hồng Phong vốn không có vụ dấn thân vào vũng nước đục này.” Mộc Tiểu Cẩm nói tới đây tức tới đỏ bừng mặt, Vân Thăng vỗ tay nàng.
“Hai nhà Thương Đức những năm gần đây rất ít làm việc, có chuyện gì đều dựa vào sức mạnh bên ngoài, bây giờ thế giới biến đổi, Áo Uy và Thánh Diệu rục rịch nổi dậy, hai nhà bọn họ cảm thấy không có khả năng chống lại, liền đánh chủ ý lên Vân gia và Mộc gia.”
“May mà phụ thân đã rời đi trước, nếu không hai nhà này chắc chắn sẽ tới làm phiền phụ thân trước.” Mộc Tiểu Cẩm thở dài.
Vân Thăng nhìn Vân Phong, “Phong nhi, muội không cần quan tâm tới bất kỳ chuyện gì của Phong Vân đế quốc đâu, muội đã làm quá nhiều vì đế quốc này rồi.”
Vân Phong cười, bản thân nàng cũng chẳng có ý định gì, nhưng nàng khoogn muốn người nhà của mình bị liên lụy. Thế giới biến đổi, khắp nơi toàn là nhân tố bất ổn, bây giờ là lúc đưa người nhà mình tới tổng bộ Vân gia.
“Đại ca, Tiểu Cẩm, muội có chuyện muốn bàn với hai người.” Vân Phong nghiêm túc nói, trình bày kỹ càng ý tưởng của mình cho hai người nghe. Vẻ mặt hai người càng nghe càng đanh lại, sau khi Vân Phong nói hết, Mộc Tiểu Cẩm nói.
“Tiểu Phong, ta không thể bỏ lại người Mộc thành được.”
“Phong nhi, diện tích Mộc thành hiện giờ không nhỏ đâu, ở đây có nhiều người sinh sống tới vậy, nếu đưa đi chắc chắn sẽ khiến hai nhà Thương Đức chú ý, muội nghĩ bọn họ sẽ thả chúng ta rời đi nhẹ nhàng như vậy sao?” Vân Thăng không khỏi cười khổ, Vân Phong cười lớn, nàng đã nêu ý kiến thì đương nhiên không thể làm khó đại ca và Tiểu Cẩm.
“Hai người không khỏi khinh thường tiểu Phong Phong quá đấy.” Khúc Lam Y mỉm cười, Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm giật nhẹ khóe miệng. Không phải họ coi thường Vân Phong, mà đây là cả một tòa thành đó. Trong thành này có không dưới ngàn người sinh sống đâu. Nhiều người như thế dời đi mà không thu hút sự chú ý của người khác sao được?
Vân Phong cười, mặc dù hiện giờ nàng chưa hồi phục đủ để có thể mở Truyền Tống Trận trong Long Điện, nhưng đưa nhiều người vào không gian vẫn được. Có tầng một và tầng năm, chứa cả một tòa thành không thành vấn đề.
“Di dời người dân cứ giao cho muội, làm phiền đại ca thông báo với Vân gia quân, bảo tất cả Vân gia quân tập trung lại ở đây.”
Các chiến sĩ trên toàn Xuân Phong Trấn nhanh chóng đuổi tới Mộc thành, để khiến người khác không chú ý, các chiến sĩ tiến tới từng nhóm một, hơn nữa phía bên Vân Thăng còn có tổng cộng hơn trăm người, trải qua chuyện lúc đó những chiến sĩ Vân gia quân đều đã trở thành nhân vật nòng cốt, đương nhiên biết lần tập trung này không hề tầm thường.
Toàn bộ chiến sĩ đều đã bí mật tập trung trong Mộc gia, khi một bóng người vừa hiện ra trước mắt bọn họ, chiến sĩ lão làng của Vân gia quân kích động kêu lên, “Tiểu thư!”
Vân Phong cười ha ha, những chiến sĩ mới gia nhập tò mò nhìn Vân Phong, đây chính là Vân tiểu thư được truyền miệng trong Vân gia quân – Vân Phong sao?
“Mấy năm nay các vị bảo vệ cho Vân gia đã cực khổ rồi.”
“Đây là điều chúng ta phải làm.” Nhân vật trụ cột phí phách đáp lời. Vân Phong cười vui mừng, thuật lại kế hoạch di dời của mình, toàn bộ các chiến sĩ Vân gia quân ngạc nhiên, nhưng dù ngạc nhiên vẫn tuyệt đối phục tùng.
“Tiểu thư nói thế nào chúng ta đều làm theo hết.” Toàn bộ các chiến sĩ Vân gia quân đồng thanh, Vân Phong cười rộ lên, “Tốt lắm!” Đưa Vân gia quân tới tổng bộ Vân gia hiển nhiên có lợi cho việc tu luyện của bọn họ, tốc độ thăng tiến thực lực sẽ gia tăng theo.
Toàn bộ Vân gia quân được Vân Phong thu vào tầng một Long Điện, tiếp theo là cả Mộc thành. Hiện giờ người Thương gia và Đức gia đang ở Mộc thành, nếu di dời cả khu vực lớn chắc chắn sẽ khiến họ chú ý, quan trọng nhất là phải làm thế nào lừa được người hai nhà Thương Đức đi.
Sự tình tiến triển lại đúng lúc theo ý Vân Phong, hai nhà Thương Đức hôm sau lại tới cửa, khác với vẻ mặt ôn hòa hôm qua, Thương Cừ và Đức Lan có vẻ buồn bực, chứ đừng nói tới vẻ mặt của người khác. Hôm nay không phải để thỉnh cầu mà là hạ tối hậu thư.
Nếu như Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm còn không làm gì, Phong Vân đế quốc sẽ khai đao với Mộc thành trước tiên. Cầu không được thì đổi sang thủ đoạn cưỡng ép, nếu như hai nhà Thương Đức thực sự làm thế, đồng nghĩa với việc kết thù với Vân gia và Mộc gia, Thương Cừ và Đức Lan kết luận trong thời gian ngắn Vân Phong sẽ không trở lại nên mới dám phát ngôn bừa bãi như thế. Nhưng bọn họ không ngờ rằng Vân Phong đã quay về, hơn nữa cũng đang ở trong Mộc gia cùng với bọn họ.
Hai nhà nói xong đưa ra một kỳ hạn, sau đó thì rời đi, lần này là rời khỏi Mộc thành về đế đô Phong Vân đế quốc.
Mộc Tiểu Cẩm lại tức tới đỏ mặt, “Nực cười! Chưa nói tới việc hàng năm Mộc gia đều cho họ một khoảng tài phú lớn, nếu không nhờ tiểu Phong thì có Phong Vân đế quốc ngày nay sao?”
“Được rồi, nàng đừng tức giận nữa.” Vân Thăng vỗ vai vợ mình an ủi, “Chuyện diễn ra đúng như chúng ta muốn rồi còn gì, như thế không tốt sao?” Vân Thăng cười khan, trong lòng cũng cực kỳ thất vọng với hai nhà Thương Đức. Thôi, Vân gia và Mộc gia cũng nên hoàn toàn dứt bỏ thôi, nếu không sau này hậu hoạn khó lường.
“Đại ca nói rất đúng, tiểu Cẩm, nếu hai nhà Thương Đức đã cho chúng ta cơ hội, không lợi dụng thì tiếc lắm đó.” Vân Phong cười lạnh, từ đó về sau Phong Vân đế quốc sẽ không còn liên quan gì tới nàng nữa, hai nhà Thương Đức nên tự cầu phúc đi.
Chẳng có ai làm anh hùng, cứu tinh mãi cả, nếu như Phong Vân đế quốc muốn thực sự cường đại trên thế giới này, thì đừng nên dựa vào sức mạnh của Vân Phong và Vân gia.
Nếu muốn cường đại, trước tiên bản thân phải tự cố gắng đã.
Kỳ hạn hai nhà Thương Đức đề ra chỉ có năm ngày, nhưng với Vân Phong mà nói đã đủ rồi, sau một đêm toàn dân trong Mộc thành biến mất hoàn toàn, khiến tòa thành yên tĩnh tới mức hơi đáng sợ, ngày hôm sau khi mặt trời ló dạng, một đôi nam nữ tướng mạo bình thường ra khỏi Mộc thành, rời khỏi tòa thành vắng lặng trống trơn, vĩnh viễn cáo biệt.
Vân Phong và Khúc Lam Y tới đế đô Phong Vân đế quốc, để tránh đêm dài lắm mộng vẫn nên tới thẳng Trung Đại Lục thì hơn. Hai người nhanh chóng vào Truyền Tống Trận đế đô, giống với Hạo Nguyệt Điện, mặc dù Truyền Tống Trận rất đắt tiền, nhưng vẫn xếp hàng rất dài, người tới Trung Đại Lục thực sự không ít. Vân Phong và Khúc Lam Y đợi hết hàng nộp quáng thạch, chưa được bao lâu đã có một người vội vã tiến vào, thầm thì gì đó với quản lý Truyền Tống Trận, người quản lý lập tức biến sắc.
“Trong một đêm Mộc thành trở thành tòa thành hoang?”
“Thương đại nhân và Đức đại nhân tức giận không thôi đấy!”
Vân Phong và Khúc Lam Y cười khúc khích, nhanh chóng tới lượt hai người đứng vào Truyền Tống Trận, luồng sáng ấm áp bao lấy hai người, Vân Phong nghe được tiếng la vội vã bên ngoài, “Mệnh lệnh khẩn cấp của Thương đại nhân và Đức đại nhân. Tắt toàn bộ Truyền Tống Trận.”
Vân Phong và Khúc Lam Y nhìn nhau cười, có tắt Truyền Tống Trận cũng không kịp nữa rồi. “Vụt!” Bóng hai người biến mất hoàn toàn trong Truyền Tống Trận. Từ đó Phong Vân đế quốc trải qua một thời gian dài khó khăn, khiến Thương Cừ và Đức Lan nhức đầu không thôi.
Ánh sáng lại xuất hiện, Khúc Lam Y và Vân Phong đã tới Ngoại Vực Trung Đại Lục, Truyền Tống Trận Đông Tây Đại Lục đều dẫn tới Ngoại Vực, mặc dù thế giới biến đổi lớn nhưng quy tắc Trung Đại Lục vẫn không thay đổi, chưa tới cấp bậc Tôn Giả chưa có tư cách tiến vào Trung Vực, đấu trường ma thú vẫn tồn tại.
Người trên cấp bậc Tôn Giả có thể tự do sử dụng Truyền Tống Trận nối thẳng tới Trung Vực, còn nếu muốn tới Nội Vực chỉ có thể xuất phát từ Trung Vực. Vân Phong nghiêng đầu nhìn đấu trường ma thú đằng xa, âm thanh chiến đấu vang vọng bên tai liên hồi, nàng không khỏi hồi tưởng lại rất lâu trước đây, nàng đã ở nơi này gặp được một người có mối liên kết sâu sắc với Vân gia.
Khúc Lam Y nhẹ nhàng ôm Vân Phong vào lòng, biết nàng đang thương cảm cho U Nguyệt, nàng cười khẽ quay mặt lại, “Chúng ta đi thôi, đại ca và Tiểu Cẩm nói hôm nay Khinh Trần đang tu luyện ở học viện Tụ Tinh, lần này vừa lúc có dịp đi thăm, Thanh Thanh có lẽ đã thuận lợi vào được Trung Vực rồi.”
Khúc Lam Y gật đầu, hai người tiến về phía tòa nhà dịch chuyển, người muốn tới Trung Vực có không ít, hàng chờ xếp rất dài, mỗi người đứng chờ trên mặt đều hiện rõ sự hưng phấn rõ rệt, với họ mà nói Trung Vực chính là một khởi đầu mới, một hành trình mới.
“Lần này tới Trung Vực, nếu có cơ hội nhất định phải tới học viện Tụ tinh, nghe nói hồi đó Vân Phong học tập ở đây.”
“Đúng thế ta cũng có ý đó, không biết có khi nào gặp được Vân Phong ở đó không…”
“Ta thấy hơi khó đó, vị Triệu Hồi Sư kia của Vân gia xuất quỷ nhập thần như thế, cơ hội gặp được quá ít.”
Nghe những người ở trước thì thầm to nhỏ với nhau, Khúc Lam Y đứng sau cười khúc khích. Vân Phong trừng mắt lườm hắn, hắn mới thu lại nụ cười, ghé vào tai Vân Phong thì thầm, “Bất luận là ở đâu, tiểu Phong Phong vẫn luôn là đề tài bàn tán của nhiều người.”
Vân Phong giật nhẹ khóe miệng, Khúc Lam Y cười khúc khích vài tiếng nắm chặt tay nàng hơn, “Nương tử, vi phu luôn cảm thấy tự hào về nàng.”
Mặt Vân Phong hơi đỏ lên, Khúc Lam Y cười kéo nàng vào Truyền Tống Trận, hai người biến mất trong ánh sáng ngắn ngủi. Nàng đã trở thành một nhân vật không thể nào bị lãng quên của thế giới này, bất kể là ở nơi nào, mọi người đã sớm khắc sâu vào lòng cái tên hệt như truyền kỳ này.
Khu rừng của học viện Tụ Tinh vẫn cấm học sinh đi vào, ở đó ma thú đông đúc, nhất là khu sâu trong rừng, càng có nhiều đại ma thú lâu năm khó mà tưởng tượng. Nếu có thời gian đặc biệt thì cũng là do trưởng lão Tụ Tinh dẫn đội tiến vào. Một cơn gió nhẹ thổi qua, một bóng người cao mảnh đứng trên cành cây vững chắc, vô cùng hài lòng.
“Vù vù!” Một ngọn gió lốc vờn quanh đầu ngón tay thanh mảnh, màu xanh của Phong Nguyên Tố cực kỳ an ổn vòng quanh, không hề rối loạn chút nào, đủ để thấy người điều khiển có khả năng thao túng năng lượng nguyên tố tuyệt diệu thế nào, thật là hiếm thấy.
“Hừm… Thế nào mới có thể gia tăng tính coogn kích của Phong Nguyên Tố nhỉ…” Giọng nói trong trẻo mang vẻ hơi trầm của nam trên vang lên, ngón tay khẩy tròn, Phong Nguyên Tố ở đầu ngón tay bắn ra chạy thẳng tới một gốc đại thụ, một tiếng “rắc” vang lên, đại thụ ngã xuống.
“Ợ!” Một tiếng ợ vang lên, luồng Lôi Nguyên Tố bay ra từ miệng sinh vật nào đó, hóa thành làn khói tím phiêu tán trong không khí. Một tiếng cười khẽ vang lên, ngón tay vuốt ve con vật đang gật gù trên vai của mình, “Ngươi lại ăn vụng gì thế, Tiểu Lôi?”
Sinh vật dài nhỏ màu tím khẽ lắc đuôi, dụi dụi lên vai thiếu niên như lấy lòng, khiến thiếu niên cười khẽ, ánh mắt hắn nhìn về phía cây đại thụ bị đổ lẩm bẩm, “Chỉ nhiêu đây sức không suy chuyển được lão rùa to xác kia đâu…”
Con vật dài màu tím khẽ cuộn người, gác đầu lên vai thiếu niên, nhìn từ xa trông như một chiếc khăn choàng cổ màu tím xinh xắn, ngón tay thiếu niên khẽ gảy cằm sinh vật tím, nó phát ra tiếng kêu vô cùng thoải mái, thiếu niên dựa vào thân cây hơi ngửa đầu, “A… Con rùa kia thật đúng là khó đối phó.”
“Vèo!” Một bóng người đột nhiên lao tới, thiếu niên đứng chỗ đại thụ nhảy lên, sinh vật tím đang chiếm lấy vai thiếu niên lập tức ngẩng đầu, há mồm bắn ra một ngọn sét về phía người vừa lao tới, người kia lui vội tới mức xém đứng không vững, vất vả ổn định thân hình của mình. Sinh vật tím ưỡn cao người, đôi mắt tím ngàn ngập sự thù địch, sấm chớp nổ lách tách quanh thân đó, thiếu niên cười khẽ nhìn người đang nhếch nhác trước mặt, “Dung Tâm, đã nói mỗi lần tới gần đệ phải cẩn thận chút rồi mà.”
“Tiểu tử kia sao đệ cứ vắt Tiểu Lôi trên người hoài vậy, không biết nó là quả bom hẹn giờ sao?” Dung Tâm cẩn thận nhìn lại toàn thân, “Quần áo của ta… lại hỏng rồi.” Hôm nay vừa đổi y phục đó, còn chưa mặc được bao lâu đã bị sét đánh nát rồi. “Tiểu tử đệ đền cho ta đi!”
Thiếu niên cười phá lên, “Được thôi, không thành vấn đề.” Ngón tay vuốt ve con vật nằm trên vai, Tiểu Lôi được thiếu niên trấn an cuối cùng yên tĩnh lại, thu sạch toàn bộ Lôi Nguyên Tố về. “Lần này vẫn muốn tỷ thí sao?”
Dung Tâm nghe thế cười ha hả, “Dĩ nhiên là muốn tỷ thí rồi, chỉ là… lần này ta mang tới cho đệ một tin tốt.”
“Tin tốt?” Thiếu niên nhướn mày, Dung Tâm tươi cười gật đầu, “Không sai, tuyệt đối là tin tốt. Có muốn nghe không?”
Thiếu niên giật khóe miệng, đứng thẳng trên cành cây khô, “Huynh nói hay không nói?”
Dung Tâm ngẩn ra, đưa tay gãi đầu, tiểu tử này biết rất rõ mình sẽ không kiềm được, đệ được lắm! “Tính ta đúng là không kiềm được mà! Có một đại nhân vật tới Tụ Tinh, có quan hệ với cuộc sống trước đây của đệ, ta nghĩ đệ biết là ai…”
“Vèo!” Thiếu niên như một cơn gió xẹt qua mặt Dung Tâm làm hắn hơi lảo đảo vài cái mới đứng vững lại được, sau đó lách người nhanh chóng đuổi theo, “Cái tên nhóc Vân Khinh Trần này, không thèm nói câu cám ơn với ta nữa.”
Thiếu niên chạy như điên ra khỏi khu rừng cấm, nét mặt hiện rõ sự vội vã, thân hình như đang treo đầu ngọn lốc thu hút biết bao ánh nhìn, làm đám học sinh học viện Tụ Tinh nhìn thấy bàn tán xôn xao, có chuyện gì lại khiến Vân Khinh Thần kích động tới vậy, lần đầu tiên thấy đó.
Ngũ đại trưởng lão đang ngồi ở đại điện Học viện Tụ Tinh, cả năm người đang tươi cười nói chuyện với Vân Phong, nàng và các trưởng lão đang nói tới thay đổi mấy năm nay của thế giới này, đang cười nói thì một bóng người đột nhiên đẩy cửa bước vào, dáng vẻ vội vàng, hơi thở dồn dập. Năm vị trưởng lão thấy người vừa tới thì đồng loạt bật cười.
“Tiểu tử này, biết tin nhanh thật đó.” Năm vị trưởng lão đều cười, Vân Phong cũng tươi cười nhìn thiếu niên đã cao lớn trước mặt, ánh mắt tràn đầy kiêu ngạo và vui mừng.
“Tiểu cô cô.” Ánh mắt Vân Kinh Thần toát lên sự nóng bỏng và vui mừng, trong lòng hắn Vân Phong chiếm một vị trí đặc biệt hơn người khác, ngoại trừ thân mẫu Mộc Tiểu cẩm, Vân Phong là người thứ hai mà Vân Khinh Trần thân cận.
“Khinh Trần, con lớn rồi.” Vân Phong bình thản lên tiếng, Vân Khinh Trần cười khanh khách sải bước đi tới, Khúc Lam Y thấy thế lập tức tối sầm mặt, chẳng lẽ tiểu tử này lại muốn…
“Tiểu cô cô!” Vân Khinh Trần giang cánh tay ôm trọn Vân Phong vào lòng, dáng người Vân Khinh Trần đã cao lớn, gần như gần bằng với Khúc Lam Y, mặc dù thon thả nhưng bắp thịt lại rất rắn chắc. Vân Phong bị hắn đột nhiên ôm vào lòng thấy như đang đụng mặt vào tường đá.
“Tiểu cô cô, Trần nhi không ngờ sẽ gặp được cô cô ở đây đấy!” Vân Khinh Trần ôm chặt Vân Phong hơn, không hề có ý buông ra, Vân Phong vỗ vỗ hắn ý vào phải chú ý tình hình, lúc này hắn mới lưu luyến buông lỏng tay ra, con vật uốn lượn trên vai hắn thấy Vân Phong liền nằm lại cực kỳ khéo léo, nàng quét mắt thấy con vật nằm trên vai Vân Khinh Trần, “Đây chính là con ma thú hệ lôi lúc đó?”
Vân Khinh Trần gật đầu, “Vâng, chính là Tiểu Lôi.” Vân Khinh Trần chộp lấy Tiểu Lôi kéo xuống tính đưa cho Vân Phong.
Năm vị trưởng lão không nhịn được ho khan, “Khụ khụ, ta thấy hay là để họ ôn chuyện một chút đã.”
Vân Phong cười áy náy, Ngũ Trưởng Lão vung tay, “Đi đi nha đầu, xong rồi trở lại nói chuyện với mấy lão già chúng ta.”
“Vậy con đi trước, sau đó con trở lại thăm hỏi năm vị trưởng lão.” Vân Phong nói xong kéo Vân Khinh Trần ra ngoài, Khúc Lam Y thì tối mặt âm trầm theo ở sau.
Vân Khinh Trần khẽ nghiêng đầu thấy được Khúc Lam Y, “Tiểu cô cô, cô cô vẫn đi cùng hắn sao?”
Vân Phong bất đắc dĩ, nàng không đi cùng Khúc Lam Y thì đi cùng với ai đây? Khúc Lam Y cười lạnh, “Thật xin lỗi tiểu tử nhá, ta và tiểu cô cô nhà nhóc đời này không tách ra nổi đâu.”
Vân Khinh Trần hừ lạnh, vươn tay ôm lấy vai Vân Phong, ánh mắt như khiêu khích nhìn Khúc Lam Y, Vân Phong vươn tay nhẹ đẩy Vân Khinh Trần ra, “Mấy năm không gặp, tiểu Khinh Trần thật sự đã lớn rồi.”
“Không hề! Trước mặt tiểu cô cô con luôn là một đứa trẻ.” Vân Khinh Trần cười khúc khích, gương mặt được di truyền từ Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm thoáng chốc mê người, Vân Phong nghĩ lại lần cuối nhìn thấy Vân Khinh Trần với bây giờ, thật đúng là khác một trời một vực.
“Tiểu sư muội!” Một tiếng kêu vang lên, Vân Phong quay đầu lại liền thấy có một bóng người đang liều mạng lao tới. Dung Tâm cười lớcuowivoo cùng vui vẻ khi thấy Vân Phong, “Sao lại rảnh rỗi trở lại đây thế? A, Khúc Lam Y, ngươi cũng trở lại nữa à?”
Khúc Lam Y khoát tay như đã chào, hắn không có bao nhiêu địch ý với tên Dung Tâm vô tâm vô phế này, Dung Tâm đang chạy vội tới chợt quay ngược lại vài bước, bởi vì Tiểu Lôi trên vai Vân Khinh Trần lại há mồm tính phun sét.
“Ta vẫn nên cách xa đệ ra chút thì hơn!” Dung Tâm kiêng kỵ nhìn Tiểu Lôi, nó không chút lo lắng khép miệng lại, ngoan ngoãn nằm lại trên vai Vân Khinh Trần, Vân Phong bên cạnh mỉm cười gỡ Tiểu Lôi xuống.
“Tiểu sư muội, hãy cẩn thận! Con đó sẽ… phun sét…” Dung Tâm trợn măt há mồm, kinh hãi lại quái dị nhìn Tiểu Lôi ngoan ngoãn như chú thỏ trong tay Vân Phong.
Tiểu Lôi mặc cho Vân Phong chơi đùa, đôi mắt long lanh nhìn Vân Phong như đang lấy lòng, Vân Khinh Trần thấy thế cười khúc khích, “Tới bây giờ, tiểu cô cô chính là người thứ hai khiến Tiểu Lôi nghe lời như thế.”
Khúc Lam Y bên cạnh khẽ nhíu mày, vươn tay bắt lấy Tiểu Lôi trong tay Vân Phong, nó lập tức há mồm tính phun sét, Khúc Lam Y cười lạnh, một tia đỏ xuất hiện trong đáy mắt, Tiểu Lôi thấy đế giật bắn người, run rẩy không dám lộn xộn nữa.
Vân Khinh Trần đoạt lại Tiểu Lôi, thấy nó khẽ run thì thu lại vào nhẫn khế ước, nhìn chằm chằm Khúc Lam Y, kéo cánh tay Vân Phong, “Tiểu cô cô, chúng ta tìm chỗ nói chuyện đi.”
Vân Phong gật đầu, Vân Khinh Trần kéo tay Vân Phong đi, Khúc Lam Y mặt lạnh theo sau, không so đo với hắn nữa. Dung Tâm và Khúc Lam Y theo ở sau, cất giọng gọi, “Vân Khinh Trần, đệ tới đâu nói chuyện thế?”
Vân Khinh Trần không thèm quay đầu lại khoát tay, “Rừng cấm!”
Dung Tâm nghẹn họng trân trối, chắc chỉ có người Vân gia khi nói chuyện sẽ chọn rừng cấm thôi… Nhưng mà đó thực sự là một chỗ tốt, ít nhất sẽ không có người tới làm phiền. Dung Tâm bắt hai tay đỡ sau gáy, cười nói với Khúc Lam Y, “Khúc Lam Y, mấy năm nay tiểu sư muội sống thế nào?”
“Rất tốt.”
“Thực lực hôm nay của tiểu sư muội là gì? Tôn Thần hả?”
“Không sai.”
“Tiểu sư muội và ngươi đã tiến triển tới đâu rồi? Đàm hôn luận gả chưa? Hay đã thành thân rồi?’
“…” Gương mặt tuấn tú của Khúc Lam Y càng ngày càng trầm xuống, Dung Tâm cười lớn, “Coi như ta chưa nói gì đi, đúng rồi, thực lực hôm nay của ngươi tới cấp bậc gì rồi?”
“Muốn đánh một trận à?” Khí thế Khúc Lam Y nhanh chóng bắn ra, Dung Tâm chỉ cảm thấy trái tim như có một tảng đá đè lên, thân thể gần như bị sức lực vô hình ép xuống, khiến hắn không tự chủ khom xuống, trán toát mồ hôi lạnh. Khúc Lam Y nâng khóe môi, “Muốn đánh không?”
Dung Tâm chật vật khoát tay, miễn cưỡng đứng thẳng dậy, đưa tay lau mồ hôi trên trán, “Khúc Lam Y, rốt cuộc ngươi là ai?”
Khúc Lam Y im lặng vài giây, sau đó cho Dung Tâm một câu trả lời cực kỳ đặc sắc, “Nam nhân."
“Bọn họ cứ khăng khăng muốn mượn sức Công Hội Dong Binh, bây giờ lại càng chìn chăm chăm vào Dong Binh Đoàn Hồng Phong, tranh đấu đế quốc sao có thể để liên lụy tới lính đánh thuê? Huống hồ Hồng Phong vốn không có vụ dấn thân vào vũng nước đục này.” Mộc Tiểu Cẩm nói tới đây tức tới đỏ bừng mặt, Vân Thăng vỗ tay nàng.
“Hai nhà Thương Đức những năm gần đây rất ít làm việc, có chuyện gì đều dựa vào sức mạnh bên ngoài, bây giờ thế giới biến đổi, Áo Uy và Thánh Diệu rục rịch nổi dậy, hai nhà bọn họ cảm thấy không có khả năng chống lại, liền đánh chủ ý lên Vân gia và Mộc gia.”
“May mà phụ thân đã rời đi trước, nếu không hai nhà này chắc chắn sẽ tới làm phiền phụ thân trước.” Mộc Tiểu Cẩm thở dài.
Vân Thăng nhìn Vân Phong, “Phong nhi, muội không cần quan tâm tới bất kỳ chuyện gì của Phong Vân đế quốc đâu, muội đã làm quá nhiều vì đế quốc này rồi.”
Vân Phong cười, bản thân nàng cũng chẳng có ý định gì, nhưng nàng khoogn muốn người nhà của mình bị liên lụy. Thế giới biến đổi, khắp nơi toàn là nhân tố bất ổn, bây giờ là lúc đưa người nhà mình tới tổng bộ Vân gia.
“Đại ca, Tiểu Cẩm, muội có chuyện muốn bàn với hai người.” Vân Phong nghiêm túc nói, trình bày kỹ càng ý tưởng của mình cho hai người nghe. Vẻ mặt hai người càng nghe càng đanh lại, sau khi Vân Phong nói hết, Mộc Tiểu Cẩm nói.
“Tiểu Phong, ta không thể bỏ lại người Mộc thành được.”
“Phong nhi, diện tích Mộc thành hiện giờ không nhỏ đâu, ở đây có nhiều người sinh sống tới vậy, nếu đưa đi chắc chắn sẽ khiến hai nhà Thương Đức chú ý, muội nghĩ bọn họ sẽ thả chúng ta rời đi nhẹ nhàng như vậy sao?” Vân Thăng không khỏi cười khổ, Vân Phong cười lớn, nàng đã nêu ý kiến thì đương nhiên không thể làm khó đại ca và Tiểu Cẩm.
“Hai người không khỏi khinh thường tiểu Phong Phong quá đấy.” Khúc Lam Y mỉm cười, Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm giật nhẹ khóe miệng. Không phải họ coi thường Vân Phong, mà đây là cả một tòa thành đó. Trong thành này có không dưới ngàn người sinh sống đâu. Nhiều người như thế dời đi mà không thu hút sự chú ý của người khác sao được?
Vân Phong cười, mặc dù hiện giờ nàng chưa hồi phục đủ để có thể mở Truyền Tống Trận trong Long Điện, nhưng đưa nhiều người vào không gian vẫn được. Có tầng một và tầng năm, chứa cả một tòa thành không thành vấn đề.
“Di dời người dân cứ giao cho muội, làm phiền đại ca thông báo với Vân gia quân, bảo tất cả Vân gia quân tập trung lại ở đây.”
Các chiến sĩ trên toàn Xuân Phong Trấn nhanh chóng đuổi tới Mộc thành, để khiến người khác không chú ý, các chiến sĩ tiến tới từng nhóm một, hơn nữa phía bên Vân Thăng còn có tổng cộng hơn trăm người, trải qua chuyện lúc đó những chiến sĩ Vân gia quân đều đã trở thành nhân vật nòng cốt, đương nhiên biết lần tập trung này không hề tầm thường.
Toàn bộ chiến sĩ đều đã bí mật tập trung trong Mộc gia, khi một bóng người vừa hiện ra trước mắt bọn họ, chiến sĩ lão làng của Vân gia quân kích động kêu lên, “Tiểu thư!”
Vân Phong cười ha ha, những chiến sĩ mới gia nhập tò mò nhìn Vân Phong, đây chính là Vân tiểu thư được truyền miệng trong Vân gia quân – Vân Phong sao?
“Mấy năm nay các vị bảo vệ cho Vân gia đã cực khổ rồi.”
“Đây là điều chúng ta phải làm.” Nhân vật trụ cột phí phách đáp lời. Vân Phong cười vui mừng, thuật lại kế hoạch di dời của mình, toàn bộ các chiến sĩ Vân gia quân ngạc nhiên, nhưng dù ngạc nhiên vẫn tuyệt đối phục tùng.
“Tiểu thư nói thế nào chúng ta đều làm theo hết.” Toàn bộ các chiến sĩ Vân gia quân đồng thanh, Vân Phong cười rộ lên, “Tốt lắm!” Đưa Vân gia quân tới tổng bộ Vân gia hiển nhiên có lợi cho việc tu luyện của bọn họ, tốc độ thăng tiến thực lực sẽ gia tăng theo.
Toàn bộ Vân gia quân được Vân Phong thu vào tầng một Long Điện, tiếp theo là cả Mộc thành. Hiện giờ người Thương gia và Đức gia đang ở Mộc thành, nếu di dời cả khu vực lớn chắc chắn sẽ khiến họ chú ý, quan trọng nhất là phải làm thế nào lừa được người hai nhà Thương Đức đi.
Sự tình tiến triển lại đúng lúc theo ý Vân Phong, hai nhà Thương Đức hôm sau lại tới cửa, khác với vẻ mặt ôn hòa hôm qua, Thương Cừ và Đức Lan có vẻ buồn bực, chứ đừng nói tới vẻ mặt của người khác. Hôm nay không phải để thỉnh cầu mà là hạ tối hậu thư.
Nếu như Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm còn không làm gì, Phong Vân đế quốc sẽ khai đao với Mộc thành trước tiên. Cầu không được thì đổi sang thủ đoạn cưỡng ép, nếu như hai nhà Thương Đức thực sự làm thế, đồng nghĩa với việc kết thù với Vân gia và Mộc gia, Thương Cừ và Đức Lan kết luận trong thời gian ngắn Vân Phong sẽ không trở lại nên mới dám phát ngôn bừa bãi như thế. Nhưng bọn họ không ngờ rằng Vân Phong đã quay về, hơn nữa cũng đang ở trong Mộc gia cùng với bọn họ.
Hai nhà nói xong đưa ra một kỳ hạn, sau đó thì rời đi, lần này là rời khỏi Mộc thành về đế đô Phong Vân đế quốc.
Mộc Tiểu Cẩm lại tức tới đỏ mặt, “Nực cười! Chưa nói tới việc hàng năm Mộc gia đều cho họ một khoảng tài phú lớn, nếu không nhờ tiểu Phong thì có Phong Vân đế quốc ngày nay sao?”
“Được rồi, nàng đừng tức giận nữa.” Vân Thăng vỗ vai vợ mình an ủi, “Chuyện diễn ra đúng như chúng ta muốn rồi còn gì, như thế không tốt sao?” Vân Thăng cười khan, trong lòng cũng cực kỳ thất vọng với hai nhà Thương Đức. Thôi, Vân gia và Mộc gia cũng nên hoàn toàn dứt bỏ thôi, nếu không sau này hậu hoạn khó lường.
“Đại ca nói rất đúng, tiểu Cẩm, nếu hai nhà Thương Đức đã cho chúng ta cơ hội, không lợi dụng thì tiếc lắm đó.” Vân Phong cười lạnh, từ đó về sau Phong Vân đế quốc sẽ không còn liên quan gì tới nàng nữa, hai nhà Thương Đức nên tự cầu phúc đi.
Chẳng có ai làm anh hùng, cứu tinh mãi cả, nếu như Phong Vân đế quốc muốn thực sự cường đại trên thế giới này, thì đừng nên dựa vào sức mạnh của Vân Phong và Vân gia.
Nếu muốn cường đại, trước tiên bản thân phải tự cố gắng đã.
Kỳ hạn hai nhà Thương Đức đề ra chỉ có năm ngày, nhưng với Vân Phong mà nói đã đủ rồi, sau một đêm toàn dân trong Mộc thành biến mất hoàn toàn, khiến tòa thành yên tĩnh tới mức hơi đáng sợ, ngày hôm sau khi mặt trời ló dạng, một đôi nam nữ tướng mạo bình thường ra khỏi Mộc thành, rời khỏi tòa thành vắng lặng trống trơn, vĩnh viễn cáo biệt.
Vân Phong và Khúc Lam Y tới đế đô Phong Vân đế quốc, để tránh đêm dài lắm mộng vẫn nên tới thẳng Trung Đại Lục thì hơn. Hai người nhanh chóng vào Truyền Tống Trận đế đô, giống với Hạo Nguyệt Điện, mặc dù Truyền Tống Trận rất đắt tiền, nhưng vẫn xếp hàng rất dài, người tới Trung Đại Lục thực sự không ít. Vân Phong và Khúc Lam Y đợi hết hàng nộp quáng thạch, chưa được bao lâu đã có một người vội vã tiến vào, thầm thì gì đó với quản lý Truyền Tống Trận, người quản lý lập tức biến sắc.
“Trong một đêm Mộc thành trở thành tòa thành hoang?”
“Thương đại nhân và Đức đại nhân tức giận không thôi đấy!”
Vân Phong và Khúc Lam Y cười khúc khích, nhanh chóng tới lượt hai người đứng vào Truyền Tống Trận, luồng sáng ấm áp bao lấy hai người, Vân Phong nghe được tiếng la vội vã bên ngoài, “Mệnh lệnh khẩn cấp của Thương đại nhân và Đức đại nhân. Tắt toàn bộ Truyền Tống Trận.”
Vân Phong và Khúc Lam Y nhìn nhau cười, có tắt Truyền Tống Trận cũng không kịp nữa rồi. “Vụt!” Bóng hai người biến mất hoàn toàn trong Truyền Tống Trận. Từ đó Phong Vân đế quốc trải qua một thời gian dài khó khăn, khiến Thương Cừ và Đức Lan nhức đầu không thôi.
Ánh sáng lại xuất hiện, Khúc Lam Y và Vân Phong đã tới Ngoại Vực Trung Đại Lục, Truyền Tống Trận Đông Tây Đại Lục đều dẫn tới Ngoại Vực, mặc dù thế giới biến đổi lớn nhưng quy tắc Trung Đại Lục vẫn không thay đổi, chưa tới cấp bậc Tôn Giả chưa có tư cách tiến vào Trung Vực, đấu trường ma thú vẫn tồn tại.
Người trên cấp bậc Tôn Giả có thể tự do sử dụng Truyền Tống Trận nối thẳng tới Trung Vực, còn nếu muốn tới Nội Vực chỉ có thể xuất phát từ Trung Vực. Vân Phong nghiêng đầu nhìn đấu trường ma thú đằng xa, âm thanh chiến đấu vang vọng bên tai liên hồi, nàng không khỏi hồi tưởng lại rất lâu trước đây, nàng đã ở nơi này gặp được một người có mối liên kết sâu sắc với Vân gia.
Khúc Lam Y nhẹ nhàng ôm Vân Phong vào lòng, biết nàng đang thương cảm cho U Nguyệt, nàng cười khẽ quay mặt lại, “Chúng ta đi thôi, đại ca và Tiểu Cẩm nói hôm nay Khinh Trần đang tu luyện ở học viện Tụ Tinh, lần này vừa lúc có dịp đi thăm, Thanh Thanh có lẽ đã thuận lợi vào được Trung Vực rồi.”
Khúc Lam Y gật đầu, hai người tiến về phía tòa nhà dịch chuyển, người muốn tới Trung Vực có không ít, hàng chờ xếp rất dài, mỗi người đứng chờ trên mặt đều hiện rõ sự hưng phấn rõ rệt, với họ mà nói Trung Vực chính là một khởi đầu mới, một hành trình mới.
“Lần này tới Trung Vực, nếu có cơ hội nhất định phải tới học viện Tụ tinh, nghe nói hồi đó Vân Phong học tập ở đây.”
“Đúng thế ta cũng có ý đó, không biết có khi nào gặp được Vân Phong ở đó không…”
“Ta thấy hơi khó đó, vị Triệu Hồi Sư kia của Vân gia xuất quỷ nhập thần như thế, cơ hội gặp được quá ít.”
Nghe những người ở trước thì thầm to nhỏ với nhau, Khúc Lam Y đứng sau cười khúc khích. Vân Phong trừng mắt lườm hắn, hắn mới thu lại nụ cười, ghé vào tai Vân Phong thì thầm, “Bất luận là ở đâu, tiểu Phong Phong vẫn luôn là đề tài bàn tán của nhiều người.”
Vân Phong giật nhẹ khóe miệng, Khúc Lam Y cười khúc khích vài tiếng nắm chặt tay nàng hơn, “Nương tử, vi phu luôn cảm thấy tự hào về nàng.”
Mặt Vân Phong hơi đỏ lên, Khúc Lam Y cười kéo nàng vào Truyền Tống Trận, hai người biến mất trong ánh sáng ngắn ngủi. Nàng đã trở thành một nhân vật không thể nào bị lãng quên của thế giới này, bất kể là ở nơi nào, mọi người đã sớm khắc sâu vào lòng cái tên hệt như truyền kỳ này.
Khu rừng của học viện Tụ Tinh vẫn cấm học sinh đi vào, ở đó ma thú đông đúc, nhất là khu sâu trong rừng, càng có nhiều đại ma thú lâu năm khó mà tưởng tượng. Nếu có thời gian đặc biệt thì cũng là do trưởng lão Tụ Tinh dẫn đội tiến vào. Một cơn gió nhẹ thổi qua, một bóng người cao mảnh đứng trên cành cây vững chắc, vô cùng hài lòng.
“Vù vù!” Một ngọn gió lốc vờn quanh đầu ngón tay thanh mảnh, màu xanh của Phong Nguyên Tố cực kỳ an ổn vòng quanh, không hề rối loạn chút nào, đủ để thấy người điều khiển có khả năng thao túng năng lượng nguyên tố tuyệt diệu thế nào, thật là hiếm thấy.
“Hừm… Thế nào mới có thể gia tăng tính coogn kích của Phong Nguyên Tố nhỉ…” Giọng nói trong trẻo mang vẻ hơi trầm của nam trên vang lên, ngón tay khẩy tròn, Phong Nguyên Tố ở đầu ngón tay bắn ra chạy thẳng tới một gốc đại thụ, một tiếng “rắc” vang lên, đại thụ ngã xuống.
“Ợ!” Một tiếng ợ vang lên, luồng Lôi Nguyên Tố bay ra từ miệng sinh vật nào đó, hóa thành làn khói tím phiêu tán trong không khí. Một tiếng cười khẽ vang lên, ngón tay vuốt ve con vật đang gật gù trên vai của mình, “Ngươi lại ăn vụng gì thế, Tiểu Lôi?”
Sinh vật dài nhỏ màu tím khẽ lắc đuôi, dụi dụi lên vai thiếu niên như lấy lòng, khiến thiếu niên cười khẽ, ánh mắt hắn nhìn về phía cây đại thụ bị đổ lẩm bẩm, “Chỉ nhiêu đây sức không suy chuyển được lão rùa to xác kia đâu…”
Con vật dài màu tím khẽ cuộn người, gác đầu lên vai thiếu niên, nhìn từ xa trông như một chiếc khăn choàng cổ màu tím xinh xắn, ngón tay thiếu niên khẽ gảy cằm sinh vật tím, nó phát ra tiếng kêu vô cùng thoải mái, thiếu niên dựa vào thân cây hơi ngửa đầu, “A… Con rùa kia thật đúng là khó đối phó.”
“Vèo!” Một bóng người đột nhiên lao tới, thiếu niên đứng chỗ đại thụ nhảy lên, sinh vật tím đang chiếm lấy vai thiếu niên lập tức ngẩng đầu, há mồm bắn ra một ngọn sét về phía người vừa lao tới, người kia lui vội tới mức xém đứng không vững, vất vả ổn định thân hình của mình. Sinh vật tím ưỡn cao người, đôi mắt tím ngàn ngập sự thù địch, sấm chớp nổ lách tách quanh thân đó, thiếu niên cười khẽ nhìn người đang nhếch nhác trước mặt, “Dung Tâm, đã nói mỗi lần tới gần đệ phải cẩn thận chút rồi mà.”
“Tiểu tử kia sao đệ cứ vắt Tiểu Lôi trên người hoài vậy, không biết nó là quả bom hẹn giờ sao?” Dung Tâm cẩn thận nhìn lại toàn thân, “Quần áo của ta… lại hỏng rồi.” Hôm nay vừa đổi y phục đó, còn chưa mặc được bao lâu đã bị sét đánh nát rồi. “Tiểu tử đệ đền cho ta đi!”
Thiếu niên cười phá lên, “Được thôi, không thành vấn đề.” Ngón tay vuốt ve con vật nằm trên vai, Tiểu Lôi được thiếu niên trấn an cuối cùng yên tĩnh lại, thu sạch toàn bộ Lôi Nguyên Tố về. “Lần này vẫn muốn tỷ thí sao?”
Dung Tâm nghe thế cười ha hả, “Dĩ nhiên là muốn tỷ thí rồi, chỉ là… lần này ta mang tới cho đệ một tin tốt.”
“Tin tốt?” Thiếu niên nhướn mày, Dung Tâm tươi cười gật đầu, “Không sai, tuyệt đối là tin tốt. Có muốn nghe không?”
Thiếu niên giật khóe miệng, đứng thẳng trên cành cây khô, “Huynh nói hay không nói?”
Dung Tâm ngẩn ra, đưa tay gãi đầu, tiểu tử này biết rất rõ mình sẽ không kiềm được, đệ được lắm! “Tính ta đúng là không kiềm được mà! Có một đại nhân vật tới Tụ Tinh, có quan hệ với cuộc sống trước đây của đệ, ta nghĩ đệ biết là ai…”
“Vèo!” Thiếu niên như một cơn gió xẹt qua mặt Dung Tâm làm hắn hơi lảo đảo vài cái mới đứng vững lại được, sau đó lách người nhanh chóng đuổi theo, “Cái tên nhóc Vân Khinh Trần này, không thèm nói câu cám ơn với ta nữa.”
Thiếu niên chạy như điên ra khỏi khu rừng cấm, nét mặt hiện rõ sự vội vã, thân hình như đang treo đầu ngọn lốc thu hút biết bao ánh nhìn, làm đám học sinh học viện Tụ Tinh nhìn thấy bàn tán xôn xao, có chuyện gì lại khiến Vân Khinh Thần kích động tới vậy, lần đầu tiên thấy đó.
Ngũ đại trưởng lão đang ngồi ở đại điện Học viện Tụ Tinh, cả năm người đang tươi cười nói chuyện với Vân Phong, nàng và các trưởng lão đang nói tới thay đổi mấy năm nay của thế giới này, đang cười nói thì một bóng người đột nhiên đẩy cửa bước vào, dáng vẻ vội vàng, hơi thở dồn dập. Năm vị trưởng lão thấy người vừa tới thì đồng loạt bật cười.
“Tiểu tử này, biết tin nhanh thật đó.” Năm vị trưởng lão đều cười, Vân Phong cũng tươi cười nhìn thiếu niên đã cao lớn trước mặt, ánh mắt tràn đầy kiêu ngạo và vui mừng.
“Tiểu cô cô.” Ánh mắt Vân Kinh Thần toát lên sự nóng bỏng và vui mừng, trong lòng hắn Vân Phong chiếm một vị trí đặc biệt hơn người khác, ngoại trừ thân mẫu Mộc Tiểu cẩm, Vân Phong là người thứ hai mà Vân Khinh Trần thân cận.
“Khinh Trần, con lớn rồi.” Vân Phong bình thản lên tiếng, Vân Khinh Trần cười khanh khách sải bước đi tới, Khúc Lam Y thấy thế lập tức tối sầm mặt, chẳng lẽ tiểu tử này lại muốn…
“Tiểu cô cô!” Vân Khinh Trần giang cánh tay ôm trọn Vân Phong vào lòng, dáng người Vân Khinh Trần đã cao lớn, gần như gần bằng với Khúc Lam Y, mặc dù thon thả nhưng bắp thịt lại rất rắn chắc. Vân Phong bị hắn đột nhiên ôm vào lòng thấy như đang đụng mặt vào tường đá.
“Tiểu cô cô, Trần nhi không ngờ sẽ gặp được cô cô ở đây đấy!” Vân Khinh Trần ôm chặt Vân Phong hơn, không hề có ý buông ra, Vân Phong vỗ vỗ hắn ý vào phải chú ý tình hình, lúc này hắn mới lưu luyến buông lỏng tay ra, con vật uốn lượn trên vai hắn thấy Vân Phong liền nằm lại cực kỳ khéo léo, nàng quét mắt thấy con vật nằm trên vai Vân Khinh Trần, “Đây chính là con ma thú hệ lôi lúc đó?”
Vân Khinh Trần gật đầu, “Vâng, chính là Tiểu Lôi.” Vân Khinh Trần chộp lấy Tiểu Lôi kéo xuống tính đưa cho Vân Phong.
Năm vị trưởng lão không nhịn được ho khan, “Khụ khụ, ta thấy hay là để họ ôn chuyện một chút đã.”
Vân Phong cười áy náy, Ngũ Trưởng Lão vung tay, “Đi đi nha đầu, xong rồi trở lại nói chuyện với mấy lão già chúng ta.”
“Vậy con đi trước, sau đó con trở lại thăm hỏi năm vị trưởng lão.” Vân Phong nói xong kéo Vân Khinh Trần ra ngoài, Khúc Lam Y thì tối mặt âm trầm theo ở sau.
Vân Khinh Trần khẽ nghiêng đầu thấy được Khúc Lam Y, “Tiểu cô cô, cô cô vẫn đi cùng hắn sao?”
Vân Phong bất đắc dĩ, nàng không đi cùng Khúc Lam Y thì đi cùng với ai đây? Khúc Lam Y cười lạnh, “Thật xin lỗi tiểu tử nhá, ta và tiểu cô cô nhà nhóc đời này không tách ra nổi đâu.”
Vân Khinh Trần hừ lạnh, vươn tay ôm lấy vai Vân Phong, ánh mắt như khiêu khích nhìn Khúc Lam Y, Vân Phong vươn tay nhẹ đẩy Vân Khinh Trần ra, “Mấy năm không gặp, tiểu Khinh Trần thật sự đã lớn rồi.”
“Không hề! Trước mặt tiểu cô cô con luôn là một đứa trẻ.” Vân Khinh Trần cười khúc khích, gương mặt được di truyền từ Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm thoáng chốc mê người, Vân Phong nghĩ lại lần cuối nhìn thấy Vân Khinh Trần với bây giờ, thật đúng là khác một trời một vực.
“Tiểu sư muội!” Một tiếng kêu vang lên, Vân Phong quay đầu lại liền thấy có một bóng người đang liều mạng lao tới. Dung Tâm cười lớcuowivoo cùng vui vẻ khi thấy Vân Phong, “Sao lại rảnh rỗi trở lại đây thế? A, Khúc Lam Y, ngươi cũng trở lại nữa à?”
Khúc Lam Y khoát tay như đã chào, hắn không có bao nhiêu địch ý với tên Dung Tâm vô tâm vô phế này, Dung Tâm đang chạy vội tới chợt quay ngược lại vài bước, bởi vì Tiểu Lôi trên vai Vân Khinh Trần lại há mồm tính phun sét.
“Ta vẫn nên cách xa đệ ra chút thì hơn!” Dung Tâm kiêng kỵ nhìn Tiểu Lôi, nó không chút lo lắng khép miệng lại, ngoan ngoãn nằm lại trên vai Vân Khinh Trần, Vân Phong bên cạnh mỉm cười gỡ Tiểu Lôi xuống.
“Tiểu sư muội, hãy cẩn thận! Con đó sẽ… phun sét…” Dung Tâm trợn măt há mồm, kinh hãi lại quái dị nhìn Tiểu Lôi ngoan ngoãn như chú thỏ trong tay Vân Phong.
Tiểu Lôi mặc cho Vân Phong chơi đùa, đôi mắt long lanh nhìn Vân Phong như đang lấy lòng, Vân Khinh Trần thấy thế cười khúc khích, “Tới bây giờ, tiểu cô cô chính là người thứ hai khiến Tiểu Lôi nghe lời như thế.”
Khúc Lam Y bên cạnh khẽ nhíu mày, vươn tay bắt lấy Tiểu Lôi trong tay Vân Phong, nó lập tức há mồm tính phun sét, Khúc Lam Y cười lạnh, một tia đỏ xuất hiện trong đáy mắt, Tiểu Lôi thấy đế giật bắn người, run rẩy không dám lộn xộn nữa.
Vân Khinh Trần đoạt lại Tiểu Lôi, thấy nó khẽ run thì thu lại vào nhẫn khế ước, nhìn chằm chằm Khúc Lam Y, kéo cánh tay Vân Phong, “Tiểu cô cô, chúng ta tìm chỗ nói chuyện đi.”
Vân Phong gật đầu, Vân Khinh Trần kéo tay Vân Phong đi, Khúc Lam Y mặt lạnh theo sau, không so đo với hắn nữa. Dung Tâm và Khúc Lam Y theo ở sau, cất giọng gọi, “Vân Khinh Trần, đệ tới đâu nói chuyện thế?”
Vân Khinh Trần không thèm quay đầu lại khoát tay, “Rừng cấm!”
Dung Tâm nghẹn họng trân trối, chắc chỉ có người Vân gia khi nói chuyện sẽ chọn rừng cấm thôi… Nhưng mà đó thực sự là một chỗ tốt, ít nhất sẽ không có người tới làm phiền. Dung Tâm bắt hai tay đỡ sau gáy, cười nói với Khúc Lam Y, “Khúc Lam Y, mấy năm nay tiểu sư muội sống thế nào?”
“Rất tốt.”
“Thực lực hôm nay của tiểu sư muội là gì? Tôn Thần hả?”
“Không sai.”
“Tiểu sư muội và ngươi đã tiến triển tới đâu rồi? Đàm hôn luận gả chưa? Hay đã thành thân rồi?’
“…” Gương mặt tuấn tú của Khúc Lam Y càng ngày càng trầm xuống, Dung Tâm cười lớn, “Coi như ta chưa nói gì đi, đúng rồi, thực lực hôm nay của ngươi tới cấp bậc gì rồi?”
“Muốn đánh một trận à?” Khí thế Khúc Lam Y nhanh chóng bắn ra, Dung Tâm chỉ cảm thấy trái tim như có một tảng đá đè lên, thân thể gần như bị sức lực vô hình ép xuống, khiến hắn không tự chủ khom xuống, trán toát mồ hôi lạnh. Khúc Lam Y nâng khóe môi, “Muốn đánh không?”
Dung Tâm chật vật khoát tay, miễn cưỡng đứng thẳng dậy, đưa tay lau mồ hôi trên trán, “Khúc Lam Y, rốt cuộc ngươi là ai?”
Khúc Lam Y im lặng vài giây, sau đó cho Dung Tâm một câu trả lời cực kỳ đặc sắc, “Nam nhân."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.