Quyển 6 - Chương 137: Kết cục cuộc chiến (I) 4
Nhược Tuyết Tam Thiên
27/12/2021
“Tiểu tử Vân gia, đánh không lại nên muốn tự hủy?” Nham Dạ Trên không lạnh lùng nói, tràn đầy giễu cợt.
Vân Khải nhìn máu đỏ chảy ra từ lòng bàn tay mình, bàn tay tăng sức, vỗ mạnh xuống đất. Đau đớn và ấm nóng từ dòng máu bên dưới hòa vào nhau, Vân Khải có thể cảm nhận được rất rõ dòng máu đang thiêu đốt và sôi trào trong cơ thể mình.
Huyết mạch Triệu Hồi Sư biến dị, lúc này hoàn toàn được thức tỉnh.
Nhiệt độ trong cơ thể lan ra, thông qua máu thấm vào lòng đất bên dưới.
“Dùng máu của ta để gọi ngươi.” Vân Khải gầm lên, nhiệt độ dưới lòng bàn tay tăng cao. “Ra ngoài!”
Kèm theo tiếng rít gào là ánh sáng bùng ra từ dòng máu, mặt đất đột nhiên xuất hiện khe nứt, nhanh chóng sụp đổ.
Một tiếng thét kỳ lạ truyền ra, kèm theo đó là một bóng dáng khổng lồ chui lên từ dưới đất.
“Đó… đó là cái gì?” Vẻ mặt Nham Dạ trở nên cứng đờ, nhìn thứ to lớn chui ra từ mặt đất rồi dừng lại giữa không trung, con ngươi co rụt lại, đó là… đó là…
Là Rồng!
Vân Khải giương mắt nhìn hình thể to lớn dừng lại giữa không trung, một ngọn lửa màu đen bao phủ toàn thân nó, giống như sinh ra từ ngọn lửa. Thân rồng khổng lồ chiếm giữ bầu trời, trên lưng là đôi cánh khổng lồ, đôi mắt rồng mở ra, tỏa ra kim quang lấp lánh.
Là Kim Long? Vân Khải ngạc nhiên, Kim Long Ám hệ… Chưa bao giờ nghe nói!
“Gọi ta không phải Phong Thanh Huyền mà lại là ngươi?” Miệng rồng mở ra, âm thanh âm trầm như tới từ thời đại xa xôi, làm cho người ta nghe thấy chỉ muốn chạy đi, Vân Khải vẫn chìm trong kinh ngạc, đây chính là ma thú khế ước của Phong lão tiền bối, Kim Long Ám hệ!
“Có việc muốn cầu xin, mong tiền bối tha lỗi.” Vân Khải nói, hắn rất rõ, ma thú do hắn sử dụng máu gọi ra nếu như không muốn Triệu Hồi Sư như hắn làm chủ nhân, hắn chỉ đang sử dụng sức mạnh của mình, mượn dùng mà thôi.
“Nếu là Phong Thanh Huyền làm thế, vậy cũng được.” Con ngươi vàng óng nhìn Vân Khải, áp lực cực lớn lan tới, Nham Dạ cũng khó bảo trì được bình tĩnh như lúc đầu, đây rốt cuộc là chuyện gì? Tiểu tử Vân kia kia đâu phải Triệu Hồi Sư, sao lại gọi ra được con rồng này?
“Muốn ta làm gì?” Kim Long Ám hệ lên tiếng, không làm bất kỳ điều gì lại mang tới uy áp nặng nề, Vân Khải không khỏi thở phào, “Xin tiền bối, là để đối phó với Triệu Hồi Sư toàn hệ.”
“Toàn hệ Triệu Hồi Sư?” Ánh mắt Kim Long quét tới, khi thấy vị truyền kỳ Vân gia kia đột nhiên cười lên khinh thường, “Cái kia chỉ là cái xác không mà thôi, Triệu Hồi Sư? Tử hồn thì sao có thể gọi được ma thú?”
Nham Dạ thất kinh. Rốt cuộc nó có thân phận gì, lại có thể nhìn một phát đã biết được?
“Rỗng? Nói như vậy, đám ma thú khế ước này…” Vân Khải kinh ngạc, Kim Long Ám hệ nói, “Chẳng qua là thuật che mắt, cũng là thú hồn đã chết mà thôi.”
“Vèo!” Công kích ám hệ đánh tới, ngọn lửa đen trên người gào thét, cản lại toàn bộ công kích ngược trở về, “Phế vật cỏn con, chỉ bằng ngươi cũng dám đánh ta?” Kim Long ám hệ nói, Nham Dạ không khỏi tái mặt, nàng là một trong tứ trưởng giả, cường giả Thần Tôn. Công kích của nàng lại bị một sự cản lại đầy hời hợt đánh tan, ma thú này… rốt cuộc là ai?
“Nếu mục tiêu của ngươi là cái xác rỗng kia thì ta thành toàn cho ngươi.” Kim Long Ám Hệ hoàn toàn không coi Nham Dạ ra gì, đuôi rồng khổng lồ bổ ngang trời, ngọn lửa đen hừng hực đánh náy bảy thú hồn trống rỗng. Chỉ trong một hành động đã hóa tất cả thành hư không.
“Khoan! Đó là linh hồn người Vân gia ta!” Vân Khải hét lên, nhưng tốc độ Kim Long ám hệ quá nhanh, ngọn lửa đen nháy mắt nuốt chửng mọi thứ. Vân Khải chỉ có thể trơ mắt nhìn.
“Hừ! Chẳng qua chỉ là một mảnh linh hồn tạo thành, không phải linh hồn thực sự.” Kim Long ám hệ nói, đầu Vân Khải như muốn nổ tung, mảnh linh hồn… Chẳng lẽ Huyết Hồn đã làm chuyện giống như hắn với vị truyền kỳ Vân gia kia? Phân chia linh hồn?
“Đáng ghét!” Vân khải gầm nhẹ, Huyết Hồn ghê tởm! Hèn hạ! Vô sỉ!
“Ta phải đi rồi, chỉ là trước khi đi, phải dạy dỗ một chút phế vật cỏn con dám đánh ta.” Ngọn lửa trên người Kim Long ám hệ đột nhiên bùng lên, Nham Dạ thấy thế lập tức xoay người muốn chạy, đôi mắt Kim Long ám hệ hiện lên sự tà ác, đuôi rồng mạnh mẽ đảo tới, dù Nham Dạ có muốn tránh cũng không kịp được. Đòn giáng mạnh mẽ nặng nề đánh lên người Nham Dạ, làm nàng ta bị đánh bay rơi thẳng xuống đất, tạo thành một cái hố sâu.
“Nói cho Phong Thanh Huyền biết, sớm muộn gì ta cũng sẽ đi tìm hắn.” Kim Long Ám hệ nói xong, ngọn lửa bùng lên rồi nhanh chóng biến mất.
“Ưm!” Nham Dạ bị đánh xuống đất mặt đầy máu, toàn thân bị nện tới khảm xuống đất, áo choàng trên người rách nát, đôi mắt Nham Dạ quắc lên, vừa rồi gần như muốn bay nửa cái mạng của ả. Ả không thể tiếp tục ở lại đây, phải lập tức rời đi.
Bàn tay run rẩy nắm chặt vào hư không, muốn rạch ra một khe nứt không gian, một bóng người lao tới, sức mạnh nặng nề đánh lên người Nham Dạ.
“Ưm!” Toàn thân mềm nhũn, nàng ta ngã lại xuống đất, ngửa đầu lên nhìn gương mặt đang tràn đầy hận ý và đôi mắt lạnh lẽo kia, đột nhiên cười lên, “Tiểu tử Vân gia, không ngờ lại thua trong tay ngươi, là ta thất toán…”
Vân Khải cười lạnh, chậm rãi ngồi xuống, bàn tay vươn tới nắm chặt cổ Nham Dạ, kéo nàng ta ra khỏi hố đất treo lủng lẳng trên không.
“Vân Khải!” Một tiếng gọi, Vân Khải nghiêng đầu, Ẩn Nguyệt đã đánh xong, trên người có không ít vệt máu. “Con rồng vừa rồi… là ngươi gọi sao?” Ẩn Nguyệt dè dặt hỏi, tình huống vừa rồi khiến nội tâm nàng khá rung động. Rồng đó… là gì? Chẳng lẽ hắn cũng là Triệu Hồi Sư?
“Những điều này sau rồi nói cũng không muộn.” Vân Khải nói, ngón tay vẫn vươn máu nắm chặt, Nham Dạ lập tức ho khan, có chút khổ sở, Ẩn Nguyệt thấy thế đôi mắt hơi lóe lên, không nói gì.
“Huyết Hồn đặt linh hồn của Triệu Hồi Sư toàn hệ Vân gia ở đâu? Nói!” Vân Khải giận dữ, Nham Dạ nghe xong giật khóe miệng, “Tiểu tử Vân gia, ngươi hỏi ta làm gì, ta sẽ không nói cho ngươi biết, đừng phí sức nữa.”
Vân Khải nheo mắt, ngón tay siết lại, “Không nói? Ta có rất nhiều cách hành hạ người, muội muội Vân Phong ta cũng làm rất nhiều lần rồi, ta nhớ ngươi không phải không biết.”
Nham Dạ cười lạnh, “Tùy ý ngươi, tiểu tử Vân gia, ta nên thay Hồn Chủ nói lời cảm ơn, Vân gia các ngươi thật sự cống hiến không ít cho Huyết Hồn đâu. Ha ha ha! Ư!”
Tay Vân khải tăng sức. “Rắc rắc!” Tiếng xương vỡ vang lên, Nham Dạ nghiêng đầu sang một bên không còn hơi thở. Một thứ màu đen trôi ra từ trong cơ thể nàng, bàn tay Vân Khải đánh một luồng năng lượng tới, vật màu đen nhanh chóng vỡ vụn, tiếng linh hồn kêu lên thảm thiết, hoàn toàn tan thành mây khói.
Vân Khải ném thi thể trong tay đi, không thèm liếc nhìn nữa, sải bước về phía trước thì lại phát hiện Ẩn Nguyệt vẫn còn đang ngốc lăng.
“Ngươi không đi à?” Vân Khải hỏi, Ẩn Nguyệt quỳ dưới đất, nhìn thi thể trên mặt đất, lắc đầu, “Ta ở đây, ngươi đi trước đi.”
Vân Khải nhìn nàng một hồi, không nhiều lời nữa sải bước đi, nhìn vết thương trong lòng bàn tay, nghĩ tới những câu nói của Nham Dạ vừa rồi, bàn tay nắm chặt lại. Máu tươi kèm theo đau đớn lan ra, Huyết Hồn, nếu không giết chết toàn bộ các ngươi sao có thể khiến anh linh Vân gia an nghỉ?
***
“Vèo vèo!” Hai người không ngừng xuyên qua mây mù, Khúc Lam Y hơi nghiêng đầu nhìn vẻ mặt của Ngao Kim, “Sao thế?” Hắn nhướng mày, Ngao Kim nhíu mày, “Không rõ lắm, ngay lúc vừa rồi hình như ta nhận thấy hơi thở của đồng tộc.”
“Đồng tộc?” Khúc Lam Y ngờ vực, Ngao Kim gật đầu, “Chỉ một chốc mà thôi, sau đó thì nhanh chóng biến mất, nên ta cũng không chắc là cảm giác của mình có chính xác hay không.”
Khúc Lam Y không nói gì nữa, đôi mắt vẫn nhìn về phía trước, “Hồng Long phản bội đang ở đại lục lớn, sẽ không xuất hiện ở đây.”
“Không phải là Hồng Long… Ta cảm nhận được, là hơi thở của Kim Long.” Ngao Kim nói, Khúc Lam Y sửng sốt, “Kim Long? Ngao Kim, ngươi đang tấu hài đấy à?”
Ngao Kim nhíu mày, “Chỉ mong là ta đang nói đùa, nếu trong tay Huyết Hồn có Kim Long… thì khó giải quyết.”
“Hy vọng cảm giác của ngươi là sai.” Khúc Lam Y lẩm bẩm, nhìn sương mù dày đặc xung quanh, “Không biết phía Vân Phong thế nào, nếu nàng chọn đúng hướng ra thì tốt rồi.”
Ngao Kim nhướng mày, “Với thực lực của nha đầu cộng thêm Thích Vân, chắc không thành vấn đề, cứ tiếp tục đi như thế này thì khi nào tới điểm cuối? Chúng ta có cần phải tính tới việc đổi hướng không?”
Ngao Kim cũng dừng lại, nhìn sương mù dày đặc xung quanh, nhỏ giọng nói, “Đây là sương mù tử thần không thể phá vỡ sao?”
Khúc Lam Y trầm mặc, sau đó lắc đầu, “Ta và ngươi cũng không phải là chưa từng thử, xem ra phải đổi hướng khác rồi, nếu phía tiểu Phong Phong bên kia cũng như thế…”
“Khà khà khà, mở miệng ngậm miệng vẫn không rời khỏi được Vân Phong.” Một giọng nói vang lên, ánh mắt Ngao Kim quét về hướng khác, “Ra ngoài!”
Ánh mắt Khúc Lam Y hơi lóe lên, giọng nói này… là Ngọc Liên.
“Ra ngoài.” Khúc Lam Y nhàn nhạt nói, ánh mắt lạnh lẽo, sương mù dày đặc xung quanh dần tản đi, hai bóng người đứng trên hư không, áo choàng bao bọc toàn thân, Khúc Lam Y ngước nhìn gương mặt tái nhợt, nói, “Ngọc Liên, ngươi không chỉ phản bội Nạp Khê tộc, còn từ bỏ huyết mạch của bản thân, lúc trước để lại cho ngươi một mạng là ta và phụ thân quá nhân từ rồi.”
“Ngọc Liên? Chính là kẻ phản đồ Nạp Khê tộc?” Ngao Kim nhìn về phía Ngọc Liên, nàng ta đứng đó, sắc mặt tái nhợt như bị bệnh, đôi mắt lại lộ vẻ tà ác.
“Phản đồ? Sao ta phản bội Nạp Khê tộc được? Đều là tại Vân Phong! Nếu không phải là ả thì sao ta bị trục xuất khỏi tộc?”
Khúc Lam Y cười lạnh, “Tới bây giờ ngươi vẫn muốn đẩy toàn bộ sai lầm lên người Vân Phong, hoàn toàn không hề biết hối cải.”
“Hối cải? Ha ha ha ha! Ta cần gì phải hối cải? Là Nạp Khê tộc đuổi ta! Là các ngươi vứt bỏ ta! Chỉ vì một người của Vân gia mà các ngươi đuổi đi đồng tộc của mình. Ta cần gì phải hối cải? Ta ước gì Nạp Khê tộc gặp tai họa bất ngờ.” Ngọc Liên cười liên cuồng, lời nói tràn ngập thù hận. Sau đó nhỏ giọng, “Chỉ là Lam Y ca ca, nếu huynh chịu, ta sẽ bảo vệ huynh không chết, chỉ cần huynh chịu ở bên cạnh ta, ta sẽ đối tốt với huynh.”
“Không cần, ta thà chết chứ không chọn ngươi.” Khúc Lam Y nói, Ngao Kim cười ha hả, “Nói hay lắm! Nữ nhân như thế dù chết cũng không cần.”
Ngũ quan Ngọc Liên trở nên vặn vẹo, áo choàng trên người nhấc lên. “Được, hay lắm! Ngươi đã không cần cơ hội cuối cùng mà ta cho, thay vì để Vân Phong đoạt được ngươi, chi bằng ta tự tay giết chết ngươi.” Cánh tay tái nhợt từ trong áo choàng đưa ra, đột nhiên xích đen xuất hiện, Khúc Lam Y và Ngao Kim tách ra tránh đi, sợi xích dừng lại một nơi nào đó trong hư không, sao đó từ điểm đó vỡ ra, bốn sợi xích đen lại xuất hiện bắn về bốn hướng.
“Vèo!” Bóng đen còn lại cũng bắt đầu cử động đánh về phía Khúc Lam Y, lại bị buỗi xích đen chắn lại. “Nạp Khê Lam Y là con mồi của ta! Chỉ có thể do ta giết hắn! Tự tay giết chết hắn.” Ngọc Liên như kẻ điên kêu lên, khàn cả giọng.
“Quả đúng là kẻ điên.” Bóng người còn lại khinh thường lầm bầm, sau đó chuyển lại lao về phía Ngao Kim, Khúc Lam Y thấy thế hét lên, “Ngao Kim! Hắn là một trong tứ trưởng giả Huyết Hồn, đừng khinh thường!”
“Hiểu rồi!” Ngao Kim hét lại đáp, cùng đánh nhau với bóng người còn lại kia.
Khúc Lam Y di chuyển tránh đi từng sợi xích đen lao về phía mình, thực lực Ngọc Liên này tăng cao không ít, nếu không với tiêu chuẩn thực lực trước đây của nàng ta sao có thể áp lực được lên hắn? “Ngọc Liên! Ngươi thật sự đã chối bỏ mọi thứ?” Hắn tung chưởng, một vệt sáng quét qua chặt đứt vài gốc xích.
“Ta đã nói, không phải ta chối bỏ mọi thứ mà là các ngươi ruồng bỏ ta.” Ngũ quan vặn vẹo mang theo tức giận và thù hận, xích đen múa may cuồng loạn, chiếm khắp cả không gian, “Rắc rắc lách cách!” Sợi xích theo sự điều khiển xuyên qua khắp nơi, nháy mắt dệt thành tấm lưới đen lớn, bao phủ xung quanh Khúc Lam Y.
“Lam Y ca ca, tình cảm của ta với huynh không hề ít hơn ả ta, tại sao huynh không chọn ta? Là ta gặp được huynh trước. Là ta tới bên cạnh huynh trước.” Tiếng rống giận liên tục vang lên, là chấp niệm với tình cảm trong lòng quá lớn đến hóa thành ma.
“Trong mắt của ta chưa bao giờ có ngươi!” Khúc Lam Y lạnh lùng bác bỏ, nhìn xích đen hóa thành lưới giăng kín trời, ngược lại vô cùng tỉnh táo, đứng ở giữa không làm bất cứ điều gì.
“Ha ha ha ha ha! Cho tới bây giờ cũng chưa từng có ta? Cho tới bây giờ cũng chưa từng có ta!” Tiếng gào thét tức giận vang lên, sợi xích như thanh kiếm đâm về phía giữa không gian. Khúc Lam Y không làm bất kỳ điều gì, xích đen cuối cùng hóa thành gai ngọn, nháy mắt là có thể xuyên qua được cơ thể con người yếu ớt.
“Ầm!” Ánh sáng xuất hiện quanh thân Khúc Lam Y, bao bọc hắn hoàn toàn trong đó. Xích đen bị cản lại hoàn toàn ở bên ngoài, cơ bản không thể lại gần được.
“Quang Nguyên Tố? Từ khi nào mà quang nguyên tố của ngươi lại cường đại như thế?” Ngọc Liên xuất hiện ở một nơi nào đó trên tấm lưới đen, đôi mắt tò mò nhìn Khúc Lam Y, hắn ngẩng lê, “Huyết mạch của Nạp Khê tộc thì sao một phản đồ như ngươi có thể biết hết được?”
“Xoẹt!” Mấy chùm sáng đánh ra, Ngọc Liên ngửa đầu cười to, sợi xích quơ múa tạo thành lá chắn cản lại toàn bộ công kích quang hệ ở bên ngoài. Khúc Lam Y không khỏi nhíu mày, vậy mà nàng có thể cản lại được toàn bộ?
“Lam Y ca ca có phải thật tò mò làm sao ta có thể cản lại toàn bộ công kích của ngươi không?” Ngọc Liên cười điên cuồng, “Chỉ tiếc không có Vân Phong ở đây, nếu nàng ta có ở đây, ta sẽ tự tay kết liễu ả, để cho người hiểu, ta mạnh hơn ả gấp không biết bao nhiêu lần.”
“Ngươi luôn luôn thua kém nàng!”
Ngọc Liên nghe xong, ngũ quan dữ tợn, sau đó cười nhẹ, “Ta đã sớm không còn là Ngọc Liên thực lực bình thường trong quá khứ nữa rồi, không còn là Ngọc Liên có thể bị ả Vân Phong giẫm dưới lòng bàn chân. Ta bây giờ đã có sức mạnh linh hồn cổ xưa nhất của Nạp Khê tộc!”
“Ngươi nói gì?” Con ngươi Khúc Lam Y co rụt lại.
“Ha ha ha ha! Ngạc nhiên không?” Ngọc Liên cười lên điên cuồng, vô cùng hài lòng.
Bàn tay Khúc Lam Y nắm chặt, đáy mắt dần hiện điểm đỏ, người sáng lập Nạp Khê tộc biến mất quả nhiên có liên quan tới Huyết Hồn. Vốn cho rằng sẽ là một trong tứ trưởng giả, lại không ngờ lại ở trong cơ thể ngọc Liên. Đây là sự sỉ nhục vô cùng to lớn với Nạp Khê tộc. Sao có thể cho phép kẻ phản bội làm ô nhục linh hồn của người sáng lập?
“Ngọc Liên, kẻ đáng chết!” Khúc Lam Y nói, hàm răng nghiến ken két, cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ tức giận bất cứ điều gì vì Nạp Khê tộc, gần như không quan tâm lắm tới chuyện Nạp Khê tộc. Nhưng bây giờ tôn nghiêm của Nạp Khê tộc sẽ không tha cho kẻ phản bội kia, vinh dự của Nạp Khê tộc không cho phép ả làm nhơ.
“Lam Y ca ca, ta thật sự không hy vọng huynh chết, nhưng mà… Ta muốn tự tay giết chết ngươi, ta không cho phép Vân Phong có được ngươi!” Ngọc Liên gầm lên, bàn tay móc lại với nhau, sức mạnh khổng lồ từ trong người ả xông ra, ngưng tụ lại giữa lòng bàn tay.
Đó chính là sức mạnh của Nạp Khê tộc. Khúc Lam Y cắn răng, đôi mắt trở nên đỏ như máu. Bánh răng trên ngực dần chuyển động lan ra toàn thân, thậm chí màu đỏ ở ngực còn lan lên tới mặt.
Hai loại ánh sáng và bóng tối lấp lánh trên người Khúc Lam Y, cội nguồn quang hệ như mặt trời nhỏ tỏa ra tia sáng chói lóa trong cơ thể hắn. Hoa văn đỏ, đôi mắt đỏ, đôi tay Khúc Lam Y đan lại với nhau, hai màu sắc trắng và đen được hắn dung hợp mạnh mẽ lại với nhau.
Tiếng cười điên cuồng của Ngọc Liên quanh quẩn trong không gian, Khúc Lam Y cắn răng, giằng co với sức mạnh của người sáng lập ra Nạp Khê tộc, hắn không chắc có bao nhiêu phần thắng. Điều duy nhất mà hắn biết là hắn có niềm tin.
“Ầm!” Hai tay Ngọc Liên mở ra, sức mạnh ngưng tụ gào thét, chấn động cả sơn hải.
Khúc Lam Y gầm lên giận dữ, sức mạnh trong cơ thể bùng ra, trắng đen quaanslaays nhau như hai hàng song song cùng tiến lên.
Va chạm vào nhau! Vỡ tung! Dư chấn sức mạnh lan ra đánh bay mọi thứ. Toàn bộ sợi xích đen bị hủy.
Nham Di đang đấu với Ngao Kim không khỏi hơi dừng tay lại, cố gắng rút lui, Ngao Kim cảm nhận dư chấn của năng lượng, không ngờ sức mạnh bạo phát của tiểu tử Khúc Lam Y kia lại kinh khủng như thế.
Cát bay đá nhảy, chấn động cả một không gian, Ngọc Liên đứng trên hư không, nhìn bụi đất bên dưới dần tan đi, lộ ra một vũng máu lớn, không hề có bóng dáng của Khúc Lam Y. Ngọc Liên cười lên, “Chết rồi… Ta đã giết chết ngươi… Như vậy thì ả sẽ không thể có được ngươi… Ngươi là của ta!”
“Ầm!” Một cơn chấn động, một chùm sáng đột nhiên lóe lên trước mắt Ngọc Liên, làm nàng ta thất kinh. “Cái gì?”
“Vèo!” Ánh sáng khổng lồ đánh tới, xuyên qua toàn thân.
Ngọc Liên trợn to mắt, khó tin nhìn ánh sáng xuyên qua lồng ngực bản thân, đôi mắt nâng lên, một bóng người đứng giữa hư không, đôi mắt đỏ thắm lạnh lùng nhìn ả, đôi môi khẽ nói, “Đừng có xem thường sức mạnh của Nạp Khê tộc, kẻ từ bỏ huyết mạch như ngươi thì làm sao mà hiểu được?”
“Bụp!” Ánh sáng xuyên qua người đột nhiên vỡ ra, đôi mắt Ngọc Liên trợn to, con ngươi như muốn lồi ra khỏi hốc mắt.
Huyết nhục tung tóe, ngay cả linh hồn cũng không còn tồn tại.
“Vèo!” Công kích ám hệ đột nhiên đánh về phía Khúc Lam Y, hắn lảo đảo người muốn tránh né nhưng lại vừa tiêu hao quá nhiều sức lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn công kích đánh tới.
“Ầm!” Một vệt vàng kim lấp lánh trước mặt Khúc Lam Y, một cái đuôi rồng vàng kim dài ngoằn chắn lại trước hắn, công kích ám hệ kia đánh lên cái đuôi rồng, không tạo thành bao nhiêu thương tổn. Kim Long gầm lên giận dữ, long trảo không chút khách khí vồ tới, Nham Di thấy đánh lén không được lập tức dịch chuyển, Ngọc Liên ngu xuẩn kia. Cho ả sức mạnh như thế vậy mà vẫn bị giết chết. Một hình gã làm sao có thể đối mặt được với hai người này?
Vẻ mặt Nham Di khó coi không ngừng lùi lại về sau, sau đó vẻ mặt ngẩn ra, lẩm bẩm nói, “Sao có thể… Nham Dạ chết rồi?”
Khúc Lam Y nghe vậy, mắt hơi lóe lên, Nham Dạ… Hình như là một trong tứ trưởng giả, chết rồi sao? Là ai đã ra tay? Là tiểu Phong Phong?”
“Coi thường các ngươi rồi! Lại có thể giết chết được Nham Dạ!” Nham Di âm ngoan gầm nhẹ, Ngao Kim hóa lại thành hình người, nghe vậy nói, “Mới chết có một? Sớm muộn gì cũng sẽ chết sạch thôi. Tiếp theo lão tử sẽ khai đao tên thứ hai.”
Nham Di nhíu mày, cười lạnh, “Đừng đắc ý sớm quá, Hồn Chủ cho tới bây giờ chỉ để ý duy nhất có một, huống hồ… hắn cũng đã tới rồi.”
“Hắn là ai? Ngươi có ý gì? Nói rõ ràng cho lão tử!” Đôi mắt Ngao Kim hiện sát ý, Khúc Lam Y ngạc nhiên, toàn thân cứng lại. Chẳng lẽ hắn là chỉ…
“Ha ha ha ha, thú vị còn chờ ở sau!” Nham Di nói xong, toàn thân hóa thành một làn khó đen nháy mắt biến mất.
“Con bà nó, đứng lại cho lão tử.” Sức mạnh cười hãn đánh về phía Nham Di biến mất, nhưng chỉ xuyên qua đám sương mù. “Đáng ghét!” Ngao Kim nguyền rủa, toàn thân gồng lên, Khúc Lam Y nghiêm túc lại gần, Ngao Kim vội đữa tay đỡ, “Ngươi sao thế, không sao chứ?”
Khúc Lam Y vội lắc đầu, “Chúng ta quay lại theo đường cũ đi, sau đó truy theo hướng của Vân Phong.”
Ngao Kim sửng sốt, “Sao thế? Tiểu tử ngươi biết gì sao?”
Sắc mặt của Khúc Lam Y nặng nề hơn, “Hồn Chủ đó giờ chỉ để ý có một người, đó chính là Vân Phong. Chết tiệt! Lúc đầu ta quên mất điều này, từ đầu tới cuối, mục tiêu của Hồn Chủ chưa từng thay đổi. Tại sao lại muốn tách chúng ta ra, chính là để Vân Phong lạc đàn.”
“Nhưng chẳng phải có Thích Vân ở bên người nàng sao… Chẳng lẽ…?” Đồng tử Ngao Kim co lại, “Ý của ngươi là, chẳng lẽ Thích Vân…”
“Sao lúc đó ta lại để Thích Vân theo bên cạnh Tiểu Phong Phong chứ, phải là ta đi cùng với nàng, phải là ta.”
“Khúc Lam Y, ngươi bình tĩnh lại một chút!” Ngao Kim quát lên, vẻ mặt cũng nặng nề hơn, hai người một thân đầy máu quay trở về, “Nha đầu sẽ không có chuyện không hề có đề phòng, với thực lực của nàng cho dù Thích Vân có là người Huyết Hồn thì nha đầu cũng sẽ không thua thiệt. Nàng chính là Triệu Hồi Sư!”
“Đúng, ngươi đúng nói đúng… Tiểu Phong Phong là Triệu Hồi Sư, nàng có thể hóa giải hiểm nguy, nàng sẽ không sao.”
Lông mày Ngao Kim nhíu lại, tốc độ hai người đẩy nhanh hơn, trong lòng dần nôn nao. Nhanh hơn nữa, nhanh hơn chút nữa.
Tiểu Phong Phong sẽ không có chuyện gì. Nàng nhất định sẽ không có chuyện gì. Vi phu tới đây.
Vân Phong đang tiến về phía trước đột nhiên dừng lại, Thích Vân theo bên cạnh nhướng mày, “Sao thế?”
Vân Phong không trả lời, vừa rồi hình như nàng nghe thấy tiếng của Khúc Lam Y? Nhìn sương mù dày đặc xung quanh, Vân Phong hơi nhíu mày, chắc là ảo giác, sao nàng có thể nghe thấy tiếng Khúc Lam Y được? “Không có gì.” Vân Phong đáp, lại tiếp tục tiến lên, Thích Vân im lặng đi theo, sương mù phía trước có dấu hiệu tan đi, trong lòng Vân Phong không khỏi vui mừng, xem ra phía trước chính là lối ra?
Càng đi vè phía trước, sương mù càng mỏng, cuối cùng biến mất hoàn toàn, xuất hiện trước mặt Vân Phong là cánh cửa vô cùng lớn, phía trên khắc một chữ phồng thể to lớn, Vân Phong nâng mắt lên, vô cùng kinh ngạc.
Vân Khải nhìn máu đỏ chảy ra từ lòng bàn tay mình, bàn tay tăng sức, vỗ mạnh xuống đất. Đau đớn và ấm nóng từ dòng máu bên dưới hòa vào nhau, Vân Khải có thể cảm nhận được rất rõ dòng máu đang thiêu đốt và sôi trào trong cơ thể mình.
Huyết mạch Triệu Hồi Sư biến dị, lúc này hoàn toàn được thức tỉnh.
Nhiệt độ trong cơ thể lan ra, thông qua máu thấm vào lòng đất bên dưới.
“Dùng máu của ta để gọi ngươi.” Vân Khải gầm lên, nhiệt độ dưới lòng bàn tay tăng cao. “Ra ngoài!”
Kèm theo tiếng rít gào là ánh sáng bùng ra từ dòng máu, mặt đất đột nhiên xuất hiện khe nứt, nhanh chóng sụp đổ.
Một tiếng thét kỳ lạ truyền ra, kèm theo đó là một bóng dáng khổng lồ chui lên từ dưới đất.
“Đó… đó là cái gì?” Vẻ mặt Nham Dạ trở nên cứng đờ, nhìn thứ to lớn chui ra từ mặt đất rồi dừng lại giữa không trung, con ngươi co rụt lại, đó là… đó là…
Là Rồng!
Vân Khải giương mắt nhìn hình thể to lớn dừng lại giữa không trung, một ngọn lửa màu đen bao phủ toàn thân nó, giống như sinh ra từ ngọn lửa. Thân rồng khổng lồ chiếm giữ bầu trời, trên lưng là đôi cánh khổng lồ, đôi mắt rồng mở ra, tỏa ra kim quang lấp lánh.
Là Kim Long? Vân Khải ngạc nhiên, Kim Long Ám hệ… Chưa bao giờ nghe nói!
“Gọi ta không phải Phong Thanh Huyền mà lại là ngươi?” Miệng rồng mở ra, âm thanh âm trầm như tới từ thời đại xa xôi, làm cho người ta nghe thấy chỉ muốn chạy đi, Vân Khải vẫn chìm trong kinh ngạc, đây chính là ma thú khế ước của Phong lão tiền bối, Kim Long Ám hệ!
“Có việc muốn cầu xin, mong tiền bối tha lỗi.” Vân Khải nói, hắn rất rõ, ma thú do hắn sử dụng máu gọi ra nếu như không muốn Triệu Hồi Sư như hắn làm chủ nhân, hắn chỉ đang sử dụng sức mạnh của mình, mượn dùng mà thôi.
“Nếu là Phong Thanh Huyền làm thế, vậy cũng được.” Con ngươi vàng óng nhìn Vân Khải, áp lực cực lớn lan tới, Nham Dạ cũng khó bảo trì được bình tĩnh như lúc đầu, đây rốt cuộc là chuyện gì? Tiểu tử Vân kia kia đâu phải Triệu Hồi Sư, sao lại gọi ra được con rồng này?
“Muốn ta làm gì?” Kim Long Ám hệ lên tiếng, không làm bất kỳ điều gì lại mang tới uy áp nặng nề, Vân Khải không khỏi thở phào, “Xin tiền bối, là để đối phó với Triệu Hồi Sư toàn hệ.”
“Toàn hệ Triệu Hồi Sư?” Ánh mắt Kim Long quét tới, khi thấy vị truyền kỳ Vân gia kia đột nhiên cười lên khinh thường, “Cái kia chỉ là cái xác không mà thôi, Triệu Hồi Sư? Tử hồn thì sao có thể gọi được ma thú?”
Nham Dạ thất kinh. Rốt cuộc nó có thân phận gì, lại có thể nhìn một phát đã biết được?
“Rỗng? Nói như vậy, đám ma thú khế ước này…” Vân Khải kinh ngạc, Kim Long Ám hệ nói, “Chẳng qua là thuật che mắt, cũng là thú hồn đã chết mà thôi.”
“Vèo!” Công kích ám hệ đánh tới, ngọn lửa đen trên người gào thét, cản lại toàn bộ công kích ngược trở về, “Phế vật cỏn con, chỉ bằng ngươi cũng dám đánh ta?” Kim Long ám hệ nói, Nham Dạ không khỏi tái mặt, nàng là một trong tứ trưởng giả, cường giả Thần Tôn. Công kích của nàng lại bị một sự cản lại đầy hời hợt đánh tan, ma thú này… rốt cuộc là ai?
“Nếu mục tiêu của ngươi là cái xác rỗng kia thì ta thành toàn cho ngươi.” Kim Long Ám Hệ hoàn toàn không coi Nham Dạ ra gì, đuôi rồng khổng lồ bổ ngang trời, ngọn lửa đen hừng hực đánh náy bảy thú hồn trống rỗng. Chỉ trong một hành động đã hóa tất cả thành hư không.
“Khoan! Đó là linh hồn người Vân gia ta!” Vân Khải hét lên, nhưng tốc độ Kim Long ám hệ quá nhanh, ngọn lửa đen nháy mắt nuốt chửng mọi thứ. Vân Khải chỉ có thể trơ mắt nhìn.
“Hừ! Chẳng qua chỉ là một mảnh linh hồn tạo thành, không phải linh hồn thực sự.” Kim Long ám hệ nói, đầu Vân Khải như muốn nổ tung, mảnh linh hồn… Chẳng lẽ Huyết Hồn đã làm chuyện giống như hắn với vị truyền kỳ Vân gia kia? Phân chia linh hồn?
“Đáng ghét!” Vân khải gầm nhẹ, Huyết Hồn ghê tởm! Hèn hạ! Vô sỉ!
“Ta phải đi rồi, chỉ là trước khi đi, phải dạy dỗ một chút phế vật cỏn con dám đánh ta.” Ngọn lửa trên người Kim Long ám hệ đột nhiên bùng lên, Nham Dạ thấy thế lập tức xoay người muốn chạy, đôi mắt Kim Long ám hệ hiện lên sự tà ác, đuôi rồng mạnh mẽ đảo tới, dù Nham Dạ có muốn tránh cũng không kịp được. Đòn giáng mạnh mẽ nặng nề đánh lên người Nham Dạ, làm nàng ta bị đánh bay rơi thẳng xuống đất, tạo thành một cái hố sâu.
“Nói cho Phong Thanh Huyền biết, sớm muộn gì ta cũng sẽ đi tìm hắn.” Kim Long Ám hệ nói xong, ngọn lửa bùng lên rồi nhanh chóng biến mất.
“Ưm!” Nham Dạ bị đánh xuống đất mặt đầy máu, toàn thân bị nện tới khảm xuống đất, áo choàng trên người rách nát, đôi mắt Nham Dạ quắc lên, vừa rồi gần như muốn bay nửa cái mạng của ả. Ả không thể tiếp tục ở lại đây, phải lập tức rời đi.
Bàn tay run rẩy nắm chặt vào hư không, muốn rạch ra một khe nứt không gian, một bóng người lao tới, sức mạnh nặng nề đánh lên người Nham Dạ.
“Ưm!” Toàn thân mềm nhũn, nàng ta ngã lại xuống đất, ngửa đầu lên nhìn gương mặt đang tràn đầy hận ý và đôi mắt lạnh lẽo kia, đột nhiên cười lên, “Tiểu tử Vân gia, không ngờ lại thua trong tay ngươi, là ta thất toán…”
Vân Khải cười lạnh, chậm rãi ngồi xuống, bàn tay vươn tới nắm chặt cổ Nham Dạ, kéo nàng ta ra khỏi hố đất treo lủng lẳng trên không.
“Vân Khải!” Một tiếng gọi, Vân Khải nghiêng đầu, Ẩn Nguyệt đã đánh xong, trên người có không ít vệt máu. “Con rồng vừa rồi… là ngươi gọi sao?” Ẩn Nguyệt dè dặt hỏi, tình huống vừa rồi khiến nội tâm nàng khá rung động. Rồng đó… là gì? Chẳng lẽ hắn cũng là Triệu Hồi Sư?
“Những điều này sau rồi nói cũng không muộn.” Vân Khải nói, ngón tay vẫn vươn máu nắm chặt, Nham Dạ lập tức ho khan, có chút khổ sở, Ẩn Nguyệt thấy thế đôi mắt hơi lóe lên, không nói gì.
“Huyết Hồn đặt linh hồn của Triệu Hồi Sư toàn hệ Vân gia ở đâu? Nói!” Vân Khải giận dữ, Nham Dạ nghe xong giật khóe miệng, “Tiểu tử Vân gia, ngươi hỏi ta làm gì, ta sẽ không nói cho ngươi biết, đừng phí sức nữa.”
Vân Khải nheo mắt, ngón tay siết lại, “Không nói? Ta có rất nhiều cách hành hạ người, muội muội Vân Phong ta cũng làm rất nhiều lần rồi, ta nhớ ngươi không phải không biết.”
Nham Dạ cười lạnh, “Tùy ý ngươi, tiểu tử Vân gia, ta nên thay Hồn Chủ nói lời cảm ơn, Vân gia các ngươi thật sự cống hiến không ít cho Huyết Hồn đâu. Ha ha ha! Ư!”
Tay Vân khải tăng sức. “Rắc rắc!” Tiếng xương vỡ vang lên, Nham Dạ nghiêng đầu sang một bên không còn hơi thở. Một thứ màu đen trôi ra từ trong cơ thể nàng, bàn tay Vân Khải đánh một luồng năng lượng tới, vật màu đen nhanh chóng vỡ vụn, tiếng linh hồn kêu lên thảm thiết, hoàn toàn tan thành mây khói.
Vân Khải ném thi thể trong tay đi, không thèm liếc nhìn nữa, sải bước về phía trước thì lại phát hiện Ẩn Nguyệt vẫn còn đang ngốc lăng.
“Ngươi không đi à?” Vân Khải hỏi, Ẩn Nguyệt quỳ dưới đất, nhìn thi thể trên mặt đất, lắc đầu, “Ta ở đây, ngươi đi trước đi.”
Vân Khải nhìn nàng một hồi, không nhiều lời nữa sải bước đi, nhìn vết thương trong lòng bàn tay, nghĩ tới những câu nói của Nham Dạ vừa rồi, bàn tay nắm chặt lại. Máu tươi kèm theo đau đớn lan ra, Huyết Hồn, nếu không giết chết toàn bộ các ngươi sao có thể khiến anh linh Vân gia an nghỉ?
***
“Vèo vèo!” Hai người không ngừng xuyên qua mây mù, Khúc Lam Y hơi nghiêng đầu nhìn vẻ mặt của Ngao Kim, “Sao thế?” Hắn nhướng mày, Ngao Kim nhíu mày, “Không rõ lắm, ngay lúc vừa rồi hình như ta nhận thấy hơi thở của đồng tộc.”
“Đồng tộc?” Khúc Lam Y ngờ vực, Ngao Kim gật đầu, “Chỉ một chốc mà thôi, sau đó thì nhanh chóng biến mất, nên ta cũng không chắc là cảm giác của mình có chính xác hay không.”
Khúc Lam Y không nói gì nữa, đôi mắt vẫn nhìn về phía trước, “Hồng Long phản bội đang ở đại lục lớn, sẽ không xuất hiện ở đây.”
“Không phải là Hồng Long… Ta cảm nhận được, là hơi thở của Kim Long.” Ngao Kim nói, Khúc Lam Y sửng sốt, “Kim Long? Ngao Kim, ngươi đang tấu hài đấy à?”
Ngao Kim nhíu mày, “Chỉ mong là ta đang nói đùa, nếu trong tay Huyết Hồn có Kim Long… thì khó giải quyết.”
“Hy vọng cảm giác của ngươi là sai.” Khúc Lam Y lẩm bẩm, nhìn sương mù dày đặc xung quanh, “Không biết phía Vân Phong thế nào, nếu nàng chọn đúng hướng ra thì tốt rồi.”
Ngao Kim nhướng mày, “Với thực lực của nha đầu cộng thêm Thích Vân, chắc không thành vấn đề, cứ tiếp tục đi như thế này thì khi nào tới điểm cuối? Chúng ta có cần phải tính tới việc đổi hướng không?”
Ngao Kim cũng dừng lại, nhìn sương mù dày đặc xung quanh, nhỏ giọng nói, “Đây là sương mù tử thần không thể phá vỡ sao?”
Khúc Lam Y trầm mặc, sau đó lắc đầu, “Ta và ngươi cũng không phải là chưa từng thử, xem ra phải đổi hướng khác rồi, nếu phía tiểu Phong Phong bên kia cũng như thế…”
“Khà khà khà, mở miệng ngậm miệng vẫn không rời khỏi được Vân Phong.” Một giọng nói vang lên, ánh mắt Ngao Kim quét về hướng khác, “Ra ngoài!”
Ánh mắt Khúc Lam Y hơi lóe lên, giọng nói này… là Ngọc Liên.
“Ra ngoài.” Khúc Lam Y nhàn nhạt nói, ánh mắt lạnh lẽo, sương mù dày đặc xung quanh dần tản đi, hai bóng người đứng trên hư không, áo choàng bao bọc toàn thân, Khúc Lam Y ngước nhìn gương mặt tái nhợt, nói, “Ngọc Liên, ngươi không chỉ phản bội Nạp Khê tộc, còn từ bỏ huyết mạch của bản thân, lúc trước để lại cho ngươi một mạng là ta và phụ thân quá nhân từ rồi.”
“Ngọc Liên? Chính là kẻ phản đồ Nạp Khê tộc?” Ngao Kim nhìn về phía Ngọc Liên, nàng ta đứng đó, sắc mặt tái nhợt như bị bệnh, đôi mắt lại lộ vẻ tà ác.
“Phản đồ? Sao ta phản bội Nạp Khê tộc được? Đều là tại Vân Phong! Nếu không phải là ả thì sao ta bị trục xuất khỏi tộc?”
Khúc Lam Y cười lạnh, “Tới bây giờ ngươi vẫn muốn đẩy toàn bộ sai lầm lên người Vân Phong, hoàn toàn không hề biết hối cải.”
“Hối cải? Ha ha ha ha! Ta cần gì phải hối cải? Là Nạp Khê tộc đuổi ta! Là các ngươi vứt bỏ ta! Chỉ vì một người của Vân gia mà các ngươi đuổi đi đồng tộc của mình. Ta cần gì phải hối cải? Ta ước gì Nạp Khê tộc gặp tai họa bất ngờ.” Ngọc Liên cười liên cuồng, lời nói tràn ngập thù hận. Sau đó nhỏ giọng, “Chỉ là Lam Y ca ca, nếu huynh chịu, ta sẽ bảo vệ huynh không chết, chỉ cần huynh chịu ở bên cạnh ta, ta sẽ đối tốt với huynh.”
“Không cần, ta thà chết chứ không chọn ngươi.” Khúc Lam Y nói, Ngao Kim cười ha hả, “Nói hay lắm! Nữ nhân như thế dù chết cũng không cần.”
Ngũ quan Ngọc Liên trở nên vặn vẹo, áo choàng trên người nhấc lên. “Được, hay lắm! Ngươi đã không cần cơ hội cuối cùng mà ta cho, thay vì để Vân Phong đoạt được ngươi, chi bằng ta tự tay giết chết ngươi.” Cánh tay tái nhợt từ trong áo choàng đưa ra, đột nhiên xích đen xuất hiện, Khúc Lam Y và Ngao Kim tách ra tránh đi, sợi xích dừng lại một nơi nào đó trong hư không, sao đó từ điểm đó vỡ ra, bốn sợi xích đen lại xuất hiện bắn về bốn hướng.
“Vèo!” Bóng đen còn lại cũng bắt đầu cử động đánh về phía Khúc Lam Y, lại bị buỗi xích đen chắn lại. “Nạp Khê Lam Y là con mồi của ta! Chỉ có thể do ta giết hắn! Tự tay giết chết hắn.” Ngọc Liên như kẻ điên kêu lên, khàn cả giọng.
“Quả đúng là kẻ điên.” Bóng người còn lại khinh thường lầm bầm, sau đó chuyển lại lao về phía Ngao Kim, Khúc Lam Y thấy thế hét lên, “Ngao Kim! Hắn là một trong tứ trưởng giả Huyết Hồn, đừng khinh thường!”
“Hiểu rồi!” Ngao Kim hét lại đáp, cùng đánh nhau với bóng người còn lại kia.
Khúc Lam Y di chuyển tránh đi từng sợi xích đen lao về phía mình, thực lực Ngọc Liên này tăng cao không ít, nếu không với tiêu chuẩn thực lực trước đây của nàng ta sao có thể áp lực được lên hắn? “Ngọc Liên! Ngươi thật sự đã chối bỏ mọi thứ?” Hắn tung chưởng, một vệt sáng quét qua chặt đứt vài gốc xích.
“Ta đã nói, không phải ta chối bỏ mọi thứ mà là các ngươi ruồng bỏ ta.” Ngũ quan vặn vẹo mang theo tức giận và thù hận, xích đen múa may cuồng loạn, chiếm khắp cả không gian, “Rắc rắc lách cách!” Sợi xích theo sự điều khiển xuyên qua khắp nơi, nháy mắt dệt thành tấm lưới đen lớn, bao phủ xung quanh Khúc Lam Y.
“Lam Y ca ca, tình cảm của ta với huynh không hề ít hơn ả ta, tại sao huynh không chọn ta? Là ta gặp được huynh trước. Là ta tới bên cạnh huynh trước.” Tiếng rống giận liên tục vang lên, là chấp niệm với tình cảm trong lòng quá lớn đến hóa thành ma.
“Trong mắt của ta chưa bao giờ có ngươi!” Khúc Lam Y lạnh lùng bác bỏ, nhìn xích đen hóa thành lưới giăng kín trời, ngược lại vô cùng tỉnh táo, đứng ở giữa không làm bất cứ điều gì.
“Ha ha ha ha ha! Cho tới bây giờ cũng chưa từng có ta? Cho tới bây giờ cũng chưa từng có ta!” Tiếng gào thét tức giận vang lên, sợi xích như thanh kiếm đâm về phía giữa không gian. Khúc Lam Y không làm bất kỳ điều gì, xích đen cuối cùng hóa thành gai ngọn, nháy mắt là có thể xuyên qua được cơ thể con người yếu ớt.
“Ầm!” Ánh sáng xuất hiện quanh thân Khúc Lam Y, bao bọc hắn hoàn toàn trong đó. Xích đen bị cản lại hoàn toàn ở bên ngoài, cơ bản không thể lại gần được.
“Quang Nguyên Tố? Từ khi nào mà quang nguyên tố của ngươi lại cường đại như thế?” Ngọc Liên xuất hiện ở một nơi nào đó trên tấm lưới đen, đôi mắt tò mò nhìn Khúc Lam Y, hắn ngẩng lê, “Huyết mạch của Nạp Khê tộc thì sao một phản đồ như ngươi có thể biết hết được?”
“Xoẹt!” Mấy chùm sáng đánh ra, Ngọc Liên ngửa đầu cười to, sợi xích quơ múa tạo thành lá chắn cản lại toàn bộ công kích quang hệ ở bên ngoài. Khúc Lam Y không khỏi nhíu mày, vậy mà nàng có thể cản lại được toàn bộ?
“Lam Y ca ca có phải thật tò mò làm sao ta có thể cản lại toàn bộ công kích của ngươi không?” Ngọc Liên cười điên cuồng, “Chỉ tiếc không có Vân Phong ở đây, nếu nàng ta có ở đây, ta sẽ tự tay kết liễu ả, để cho người hiểu, ta mạnh hơn ả gấp không biết bao nhiêu lần.”
“Ngươi luôn luôn thua kém nàng!”
Ngọc Liên nghe xong, ngũ quan dữ tợn, sau đó cười nhẹ, “Ta đã sớm không còn là Ngọc Liên thực lực bình thường trong quá khứ nữa rồi, không còn là Ngọc Liên có thể bị ả Vân Phong giẫm dưới lòng bàn chân. Ta bây giờ đã có sức mạnh linh hồn cổ xưa nhất của Nạp Khê tộc!”
“Ngươi nói gì?” Con ngươi Khúc Lam Y co rụt lại.
“Ha ha ha ha! Ngạc nhiên không?” Ngọc Liên cười lên điên cuồng, vô cùng hài lòng.
Bàn tay Khúc Lam Y nắm chặt, đáy mắt dần hiện điểm đỏ, người sáng lập Nạp Khê tộc biến mất quả nhiên có liên quan tới Huyết Hồn. Vốn cho rằng sẽ là một trong tứ trưởng giả, lại không ngờ lại ở trong cơ thể ngọc Liên. Đây là sự sỉ nhục vô cùng to lớn với Nạp Khê tộc. Sao có thể cho phép kẻ phản bội làm ô nhục linh hồn của người sáng lập?
“Ngọc Liên, kẻ đáng chết!” Khúc Lam Y nói, hàm răng nghiến ken két, cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ tức giận bất cứ điều gì vì Nạp Khê tộc, gần như không quan tâm lắm tới chuyện Nạp Khê tộc. Nhưng bây giờ tôn nghiêm của Nạp Khê tộc sẽ không tha cho kẻ phản bội kia, vinh dự của Nạp Khê tộc không cho phép ả làm nhơ.
“Lam Y ca ca, ta thật sự không hy vọng huynh chết, nhưng mà… Ta muốn tự tay giết chết ngươi, ta không cho phép Vân Phong có được ngươi!” Ngọc Liên gầm lên, bàn tay móc lại với nhau, sức mạnh khổng lồ từ trong người ả xông ra, ngưng tụ lại giữa lòng bàn tay.
Đó chính là sức mạnh của Nạp Khê tộc. Khúc Lam Y cắn răng, đôi mắt trở nên đỏ như máu. Bánh răng trên ngực dần chuyển động lan ra toàn thân, thậm chí màu đỏ ở ngực còn lan lên tới mặt.
Hai loại ánh sáng và bóng tối lấp lánh trên người Khúc Lam Y, cội nguồn quang hệ như mặt trời nhỏ tỏa ra tia sáng chói lóa trong cơ thể hắn. Hoa văn đỏ, đôi mắt đỏ, đôi tay Khúc Lam Y đan lại với nhau, hai màu sắc trắng và đen được hắn dung hợp mạnh mẽ lại với nhau.
Tiếng cười điên cuồng của Ngọc Liên quanh quẩn trong không gian, Khúc Lam Y cắn răng, giằng co với sức mạnh của người sáng lập ra Nạp Khê tộc, hắn không chắc có bao nhiêu phần thắng. Điều duy nhất mà hắn biết là hắn có niềm tin.
“Ầm!” Hai tay Ngọc Liên mở ra, sức mạnh ngưng tụ gào thét, chấn động cả sơn hải.
Khúc Lam Y gầm lên giận dữ, sức mạnh trong cơ thể bùng ra, trắng đen quaanslaays nhau như hai hàng song song cùng tiến lên.
Va chạm vào nhau! Vỡ tung! Dư chấn sức mạnh lan ra đánh bay mọi thứ. Toàn bộ sợi xích đen bị hủy.
Nham Di đang đấu với Ngao Kim không khỏi hơi dừng tay lại, cố gắng rút lui, Ngao Kim cảm nhận dư chấn của năng lượng, không ngờ sức mạnh bạo phát của tiểu tử Khúc Lam Y kia lại kinh khủng như thế.
Cát bay đá nhảy, chấn động cả một không gian, Ngọc Liên đứng trên hư không, nhìn bụi đất bên dưới dần tan đi, lộ ra một vũng máu lớn, không hề có bóng dáng của Khúc Lam Y. Ngọc Liên cười lên, “Chết rồi… Ta đã giết chết ngươi… Như vậy thì ả sẽ không thể có được ngươi… Ngươi là của ta!”
“Ầm!” Một cơn chấn động, một chùm sáng đột nhiên lóe lên trước mắt Ngọc Liên, làm nàng ta thất kinh. “Cái gì?”
“Vèo!” Ánh sáng khổng lồ đánh tới, xuyên qua toàn thân.
Ngọc Liên trợn to mắt, khó tin nhìn ánh sáng xuyên qua lồng ngực bản thân, đôi mắt nâng lên, một bóng người đứng giữa hư không, đôi mắt đỏ thắm lạnh lùng nhìn ả, đôi môi khẽ nói, “Đừng có xem thường sức mạnh của Nạp Khê tộc, kẻ từ bỏ huyết mạch như ngươi thì làm sao mà hiểu được?”
“Bụp!” Ánh sáng xuyên qua người đột nhiên vỡ ra, đôi mắt Ngọc Liên trợn to, con ngươi như muốn lồi ra khỏi hốc mắt.
Huyết nhục tung tóe, ngay cả linh hồn cũng không còn tồn tại.
“Vèo!” Công kích ám hệ đột nhiên đánh về phía Khúc Lam Y, hắn lảo đảo người muốn tránh né nhưng lại vừa tiêu hao quá nhiều sức lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn công kích đánh tới.
“Ầm!” Một vệt vàng kim lấp lánh trước mặt Khúc Lam Y, một cái đuôi rồng vàng kim dài ngoằn chắn lại trước hắn, công kích ám hệ kia đánh lên cái đuôi rồng, không tạo thành bao nhiêu thương tổn. Kim Long gầm lên giận dữ, long trảo không chút khách khí vồ tới, Nham Di thấy đánh lén không được lập tức dịch chuyển, Ngọc Liên ngu xuẩn kia. Cho ả sức mạnh như thế vậy mà vẫn bị giết chết. Một hình gã làm sao có thể đối mặt được với hai người này?
Vẻ mặt Nham Di khó coi không ngừng lùi lại về sau, sau đó vẻ mặt ngẩn ra, lẩm bẩm nói, “Sao có thể… Nham Dạ chết rồi?”
Khúc Lam Y nghe vậy, mắt hơi lóe lên, Nham Dạ… Hình như là một trong tứ trưởng giả, chết rồi sao? Là ai đã ra tay? Là tiểu Phong Phong?”
“Coi thường các ngươi rồi! Lại có thể giết chết được Nham Dạ!” Nham Di âm ngoan gầm nhẹ, Ngao Kim hóa lại thành hình người, nghe vậy nói, “Mới chết có một? Sớm muộn gì cũng sẽ chết sạch thôi. Tiếp theo lão tử sẽ khai đao tên thứ hai.”
Nham Di nhíu mày, cười lạnh, “Đừng đắc ý sớm quá, Hồn Chủ cho tới bây giờ chỉ để ý duy nhất có một, huống hồ… hắn cũng đã tới rồi.”
“Hắn là ai? Ngươi có ý gì? Nói rõ ràng cho lão tử!” Đôi mắt Ngao Kim hiện sát ý, Khúc Lam Y ngạc nhiên, toàn thân cứng lại. Chẳng lẽ hắn là chỉ…
“Ha ha ha ha, thú vị còn chờ ở sau!” Nham Di nói xong, toàn thân hóa thành một làn khó đen nháy mắt biến mất.
“Con bà nó, đứng lại cho lão tử.” Sức mạnh cười hãn đánh về phía Nham Di biến mất, nhưng chỉ xuyên qua đám sương mù. “Đáng ghét!” Ngao Kim nguyền rủa, toàn thân gồng lên, Khúc Lam Y nghiêm túc lại gần, Ngao Kim vội đữa tay đỡ, “Ngươi sao thế, không sao chứ?”
Khúc Lam Y vội lắc đầu, “Chúng ta quay lại theo đường cũ đi, sau đó truy theo hướng của Vân Phong.”
Ngao Kim sửng sốt, “Sao thế? Tiểu tử ngươi biết gì sao?”
Sắc mặt của Khúc Lam Y nặng nề hơn, “Hồn Chủ đó giờ chỉ để ý có một người, đó chính là Vân Phong. Chết tiệt! Lúc đầu ta quên mất điều này, từ đầu tới cuối, mục tiêu của Hồn Chủ chưa từng thay đổi. Tại sao lại muốn tách chúng ta ra, chính là để Vân Phong lạc đàn.”
“Nhưng chẳng phải có Thích Vân ở bên người nàng sao… Chẳng lẽ…?” Đồng tử Ngao Kim co lại, “Ý của ngươi là, chẳng lẽ Thích Vân…”
“Sao lúc đó ta lại để Thích Vân theo bên cạnh Tiểu Phong Phong chứ, phải là ta đi cùng với nàng, phải là ta.”
“Khúc Lam Y, ngươi bình tĩnh lại một chút!” Ngao Kim quát lên, vẻ mặt cũng nặng nề hơn, hai người một thân đầy máu quay trở về, “Nha đầu sẽ không có chuyện không hề có đề phòng, với thực lực của nàng cho dù Thích Vân có là người Huyết Hồn thì nha đầu cũng sẽ không thua thiệt. Nàng chính là Triệu Hồi Sư!”
“Đúng, ngươi đúng nói đúng… Tiểu Phong Phong là Triệu Hồi Sư, nàng có thể hóa giải hiểm nguy, nàng sẽ không sao.”
Lông mày Ngao Kim nhíu lại, tốc độ hai người đẩy nhanh hơn, trong lòng dần nôn nao. Nhanh hơn nữa, nhanh hơn chút nữa.
Tiểu Phong Phong sẽ không có chuyện gì. Nàng nhất định sẽ không có chuyện gì. Vi phu tới đây.
Vân Phong đang tiến về phía trước đột nhiên dừng lại, Thích Vân theo bên cạnh nhướng mày, “Sao thế?”
Vân Phong không trả lời, vừa rồi hình như nàng nghe thấy tiếng của Khúc Lam Y? Nhìn sương mù dày đặc xung quanh, Vân Phong hơi nhíu mày, chắc là ảo giác, sao nàng có thể nghe thấy tiếng Khúc Lam Y được? “Không có gì.” Vân Phong đáp, lại tiếp tục tiến lên, Thích Vân im lặng đi theo, sương mù phía trước có dấu hiệu tan đi, trong lòng Vân Phong không khỏi vui mừng, xem ra phía trước chính là lối ra?
Càng đi vè phía trước, sương mù càng mỏng, cuối cùng biến mất hoàn toàn, xuất hiện trước mặt Vân Phong là cánh cửa vô cùng lớn, phía trên khắc một chữ phồng thể to lớn, Vân Phong nâng mắt lên, vô cùng kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.