Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 5 - Chương 208: Lột xác lên Thần Vương

Nhược Tuyết Tam Thiên

14/07/2020

Vân Phong vốn tưởng rằng có thể tăng thêm được chút nữa, nhưng năng lượng của linh hồn dù sao cũng có hạn, năm cái bằng một cấp, xem ra để tăng lên được Thần Vương thì cần phải vét hết toàn bộ số linh hồn còn lại rồi.

“Nếu người đời biết chủ nhân còn có cách tăng cấp như thế, mấy lão già kia chắc tức chết đi được mất.” Năm ma thú khế ước thầm nghị luận với nhau, thực lực của họ cũng theo Vân Phong mà tăng lên, sức mạnh của mình được tăng lên nên ai nấy đều rất hưng phấn.

“Con người biết thì không sao, nhưng nếu để ma thú biết được, chủ nhân gặp rắc rối to.” Lam Dực lên tiếng, bốn ma thú còn lại cũng lo lắng, đúng thế, cách tấn thăng này mà bị ma thú biết được Vân Phong chắc chắn sẽ đối mặt với sự thù hận của cả thế giới ma thú, đến lúc đó hậu hoạn vô cùng.

May ở đây là khu vực chung, những cường giả kia chỉ bí mật tìm kiếm, cho dù có biến mất khỏi nơi này thì cũng chẳng mấy ai biết được, ba Tộc Vương chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Một tiếng gầm giận dữ vang dội trong rừng. Cường giả Thần Vương Thiên Yêu tộc hận không thể bóp vỡ ngọc bội truyền âm trong tay mình.

“Đại, đại nhân, không liên lạc được, bất kể người nào của hai tộc khác đều không có ai hồi âm lại cả…” Bốn Tôn Thần khác nhìn ngọc bội truyền âm không chút phản ứng trong tay mình mà thấy hốt hoảng, cường giả Thần Vương đứng đó, răng nghiến kẽo kẹt.

“Không liên lạc được dù chỉ với một ngươi sao?”

“Đúng… đúng thế…” Bốn Tôn Thần khác cảm giác có gì đó không ổn, “Đại nhân, có khi nào hai tộc kia đã xảy ra chuyện gì rồi không…”

“Cho dù có xảy ra chuyện cũng không thể mất liên lạc hoàn toàn như vậy được. Huống chi còn có tới năm người, chẳng lẽ bọn họ yếu tới nỗi bị kẻ thù giết ngay lập tức sao?”

Cả đám im bặt. Cường giả Thần Vương quát xong cũng mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, im lặng không một chút phản ứng thế này thực sự quá quỷ dị.

“Đại nhân, bây giờ chúng ta nên làm sao đây…”

“Tiếp tục tìm đi! Không chừng là do hai nhân loại kia giở trò. Chỉ là bị mất liên lạc mà thôi, không nói rõ được bất cứ chuyện gì đâu.”

“Vâng!”

Cường giả Thần Vương nói xong quét đôi mắt bén nhọn nhìn xung quanh, sau đó thu hồi ánh mắt bước lên trước, bốn cường giả khác lập tức theo sát ở sau. Năm người đi chưa được bao lâu, có hai bóng người xuất hiện trên bóng cây cổ thụ rậm rạp.

“Hắn cũng bình tĩnh thật đấy.” Khúc Lam Y cười ha ha, Vân Phong cũng nhếch môi, thực lực hiện giờ của nàng đã là Tôn Thần cấp chín rồi. Tất cả đều là nhờ tác dụng của việc nuốt linh hồn ma thú. Thăng liền tới tận hai cấp.

“Nếu muốn đột phá tới cảnh giới Thần Vương, xem ra không thể thiếu linh hồn của ma thú Thần Vương kia rồi.” Khúc Lam Y nói.

Vân Phong gật đầu, “Đúng thế, có vẻ thực lực của năm người Thiên Yêu tộc mạnh hơn hai tộc kia rất nhiều, hơn nữa còn có Thần Vương, muốn giết nhanh gọn là rất khó.”

“Vậy thì dọn đám lâu la trước, tránh để chúng cản đường chúng ta.” Hai người lặng lẽ theo sau, cuộc săn đã tới giai đoạn cuối cùng.

Năm vị cường giả Thiên Yêu tộc vẫn tiếp tục tìm kiếm, nhưng không khí có chút nặng nề, trong thời gian này họ đã thử liên lạc với hai tọc khác, nhưng tiếc rằng chỉ như mò kim đáy bể, hai tộc khác tới giờ vẫn bặt vô âm tín, vẻ mặt của cường giả Thần Vương Thiên Yêu tộc vì thế ngày càng âm u hơn, dọc đường không nói một lời nào, làm bốn cường giả Tôn Thần theo ở sau cũng nặng nề lây, đề cao cảnh giác hơn.

Một ngọn đao gió xẹt qua, cường giả Thần Vương ngoan lệ quát lên, “Là ai?” rồi vung chưởng, Chiến Khí như một thanh kiếm lướt đi, bắn thẳng về phía rừng sâu.

Khúc Lam Y và Vân Phong trong bóng tối liếc mắt nhìn nhau, cường giả Thần Vương này quá nhạy cảm, chắc chắn không thể đánh bất ngờ được rồi. Nếu đã vậy thì, chi bằng công khai mặt đối mặt.

“Vèo vèo!” Hai bóng người xuất hiện, cường giả Thần Vương nheo mắt lại. Là hai nhân loại đó! Lại có thể lặng yên không một tiếng động theo sau hắn, thực đúng là bản lãnh.

Không có bất kỳ một câu nói nào, cường giả Thần Vương lao vào tấn công luôn. Bốn cường giả Tôn Thần khác cũng bắt tay với nhau tấn công. Vân Phong và Khúc Lam Y liếc mắt nhìn nhau, thực lực của hai người nhanh chóng bùng nổ. Cảnh giới Thần Vương.

Đều là cường giả Thần Vương? Năm người Thiên Yêu tộc cả kinh! Nhưng hai đấu với năm, bọn họ cũng chưa chắc có bao nhiêu phần thắng.

“Bốn người các ngươi liên thủ đối phó với một người, một người còn lại giao cho ta.”

Năm cường giả chia thành hai phe, một phe bốn người đánh về phía Khúc Lam Y, còn cường giả Thần Vương thì đánh với Vân Phong.

Thực lực bốn Tôn Thần cấp chín cộng lại cũng thương đương với cao thủ Thần Vương, mà khả năng phối hợp ăn ý của họ càng khiến họ mạnh hơn bội phần.



Vân Phong vung tay lên, năm chiếc nhẫn khế ước xuất hiện. Năm tia sáng bay ra ngoài, cường giả Thần Vương vừa thấy con ngươi liền co lại. Triệu Hồi Sư Ngũ Hệ! Trong nhân loại vậy mà sinh ra một kẻ nghịch thiên như thế? Hơn nữa còn là Triệu Hồi Sư! Nhân loại này chính là đại địch với ma thú! Chắc chắn phải tìm cách tru diệt mới được.

Suy nghĩ muốn bắt sống nhanh chóng bị thay thế bằng sát ý. Vân Phong cũng nhạy bén nhận ra sự thay đổi trong mắt của đối phương, đó là sát khí muốn đẩy nàng vào chỗ chết.

“Con người, ngươi nhất định phải chết!” Cường giả Thần Vương gầm lên giận dữ, hơi thở ma thú bắn ra mãnh liệt. Một tiếng gầm kinh thiêng vọng ra, hoàn toàn hóa thú. Thân hình khổng lồ, móng vuốt sắc nhọn, và cả đôi mắt thú khổng lồ khác thường.”

“Gào gào gào!” Liên tục mấy tiếng thú gầm, toàn bộ ma thú đều hóa thành bản thể.

Vân Phong hít một hơi thật sâu, nhìn sát ý bắn ra từ trong mắt ma thú trước mặt, bàn tay giương cao, một bàn tay lớn màu vàng từ mặt đất lao ra vồ một phát.

“Phạch!” Sau lưng nó mọc ra một đôi cánh, ánh mắt Vân Phong trầm xuống, bản thể Thiên Yêu tộc có khả năng bay lượn.

“Con người, chịu chết đi!” Bản thể ma thú trên không mang theo tiếng gió lao mạnh xuống, Vân Phong nhếch môi, mủi chân khỏi hư không một chút, hơi thở hải tộc trong cơ thể chảy vào lòng bàn tay rồi hóa thú.

Thân hình mảnh mai bay khỏi mặt đất phóng thẳng lên trời cao. Con ngươi Vân Phong hóa thành một đường dọc, móng vuốt hóa thú nhắm vào một vị trí rồi vồ mạnh xuống.

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, đôi cánh sau lưng Thiên Yêu tộc rung lên, kéo theo bản thể ma thú Thiên Yêu chật vật né đi, cường giả Thần Vương nhìn vết thương máu thịt nhầy nhụa trên bụng, mắt nheo lại, hơi thở ma thú trong người nàng ta là sao? Tại sao trong cơ thể con người lại có hơi thở của ma thú, hơn nữa… nàng ta còn dùng một cách tự nhiên như thế?

Trên người nhân loại này chắc chắn có điều gì đó bất thường.

“Phạch phạch!” Đôi cánh sau lưng chậm rãi vỗ, cường giả Thần Vương Thiên Yêu tộc bắt đầu không dám tùy tiện tấn công, cách một khoảng cẩn thận nhìn Vân Phong, Khúc Lam Y có năm ma thú khế ước của nàng hỗ trợ nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, ma thú hóa thành bản thể gia tăng sức mạnh thêm không ít, nhưng với Khúc Lam Y mà nói không hề khó khăn lắm.

“Đám các ngươi tới giúp tiểu Phong Phong đi, bốn kẻ này một mình ta có thể giải quyết được.” Khúc Lam Y nói, Hoa tỷ hừ lạnh, “Nếu không phải là ý của tiểu Vân Phong, ta vốn lười ra tay giúp ngươi.” Hoa tỷ xoay người rời đi, bốn ma thú khế ước còn lại thấy thế không biết nên nói gì.

“Ta nói, tới chỗ tiểu Phong Phong hết đi.” Trong con ngươi đen hiện lên một điểm đỏ. Nhị Lôi khẽ rùng mình một cái, lập tức không nói năng gì chạy về chỗ của Vân Phong. Lam Dực kéo Yêu Yêu xoay người đi thẳng, Tiểu Hỏa do dự vài giây cuối cùng cũng xoay người chạy nhanh tới.

“Sao các ngươi lại tới đây cả vậy?” Thấy năm ma thú khế ước chạy tới, Vân Phong không khỏi ngạc nhiên, Hoa tỷ mân mê mái tóc dài sau gáy, đôi mắt khẽ lộ ra sự lạnh lẽo, “Tiểu Vân Phong, ta vẫn là nên quan tâm ngươi nhiều hơn chút thì hơn.”

Vẻ mặt của bốn ma thú còn lại thì không giống nhau, Vân Phong mím môi, thực lực của Khúc Lam Y hẳn sẽ không sao, đúng lúc nàng đang cần bắt tên Thần Vương trước mặt. Thần Vương Thiên Yêu tộc thấy năm ma thú khế ước tụ tập lại bên người Vân Phong, hơn nữa con nào cũng đều bất phàm, trong lòng không khỏi nặng nề. Một chọi một thì còn được, nhưng sáu chọi một thì sao hắn có phần thắng được chứ?

Nghiến răng vung tay lên. Một ngọc bội tinh xảo xuất hiện trong lòng bàn tay, cường giả Thiên Yêu tộc bóp mạnh, làn sóng năng lượng nhỏ nhanh chóng lan ra.

“Tiểu Phong Phong! Mau tiêu diệt hắn. Không bao lâu nữa có chuyện tới đó!” Khúc Lam Y cao giọng thét lên, thân hình bắt đầu tấn công. Vân Phong lập tức hiểu được ý nghĩa mà hắn nói, cường giả Thần Vương cười lạnh, “Con người, ngươi chạy không thoát đâu!” Hắn bóp vỡ ngọc bội sẽ khiến ba đại Tộc Vương biết được chỗ của họ. Chỉ cần kéo họ tới đây, đám nhân loại này có chạy đằng trời.

“Quay lại!” Hắn quát lên, bốn Tôn Thần cấp chín đang dây dưa với Khúc Lam Y lập tức rút về tụ hợp quanh người cường giả Thần Vương. Ánh mắt Vân Phong và Khúc Lam Y tối sầm, hai người ra tay cùng lúc, đòn này nhất định phải tách được năm người kia ra.

“Ha ha ha ha ha!” Tiếng cuồng tiếu vang dội cả bầu trời.

Ba bóng người mang theo khí thế như thái sơn lập tức chạy tới. Lòng Vân Phong nặng trĩu, tới nhanh như thế sao? Tốc độ của ba vị vương đuổi tới nhanh bất ngờ, chỉ thoáng chốc đã kịp rồi.

“Quả nhiên là các ngươi.” Vương Dật Phượng tộc âm ngoan nhìn chằm chằm Khúc Lam Y và Vân Phong, hai người đã lấy xuống mặt nạ Thiên Ảnh để lộ dung mạo thực sự, Dật Phượng Vương tới chết cũng sẽ không quên được hai gương mặt này. Nhất là… sau khi linh hồn ma thú của nó trở về tộc. Nếu không phải tại bọn chúng, nó sẽ không phải chết.

“Con người… Thật là không ngờ!” Mặt Thiên Yêu Vương âm u, một cảm giác mình bị trêu đùa xâm chiếm khắp lồng ngực, thân là Vương của một tộc càng khiến hắn mất mặt hơn, bị con người đùa giỡn lại còn không phát hiện ra được, thật đúng là như đang mắng thẳng vào tôn nghiêm của hắn.

Một Tộc Vương khác vẻ mặt vẫn không hề thay đổi, truy kích Vân Phong chỉ đơn giản là vì thù hận giữa ma thú và con người mà thôi, không có ân oán cá nhân nào cả.

“Cho dù ngươi có là Triệu Hồi Sư Ngũ Hệ, trước mặt ba người chúng ta cũng không thể thắng được đâu.” Vương Dật Phượng tộc lên tiếng trước, Vân Phong và Khúc Lam Y tối sầm mặt, hai người họ hiểu rõ, thực lực của ba Tộc Vương đều cao hơn mình, cho dù bọn họ có liên thủ lại cũng không thể thắng nổi. Dù có trốn chạy thì tỷ lệ thành công cũng cực kỳ cực kỳ thấp. Vẻ mặt năm ma thú khế ước cũng rất kém, ba Tộc Vương bắt tay với nhau, có bay cũng khó nữa.

Vân Phong cắn răng, không thể để bị bắt sống được.

Khúc Lam Y vươn tay nắm chặt lấy bàn tay Vân Phong, cố sát lại gần nàng, mạch đập dưới lòng bàn tay của hai người áp lên nhau, khí thế của hai người bắt đầu tràn ra khỏi cơ thể, chạm tới ranh giới cuối cùng. Vân Phong thầm nghĩ, nàng vẫn còn phần thắng, nàng vẫn còn con bài tẩy chưa lật.

“Bắt sống chúng trước đã rồi tính tiếp.” Thiên Yêu Vương quát lên. Ba Tộc Vương cùng nhau xông lên, Vân Phong và Khúc Lam Y tối tăm mặt mũi, hai người nắm chặt tay vào nhau hơn.



“Đợi đã!” Một tia sáng lục từ không trung lao tới, bức lui ba Tộc Vương cả mấy bước. Vân Phong và Khúc Lam Y quay đầu lại, chỉ thấy một ông lão tiên phong đạo cốt xuất hiện giữa không trung, Vân Phong ngạc nhiên, là vị lão giả đó?

Tam Đại Tộc Vương đều ngạc nhiên, ba người nghiêng đầu, vừa thấy lão giả liền tính nói gì đó, ánh mắt cơ trí và sâu xa của ông lão quét tới, phủ khí thế xuống đầu. Con ngươi ba Tộc Vương co lại, toàn thân vô thức run lên bần bật.

“Vị… vị đại nhân này…” Dật Phượng Vương lên tiếng, sắc mặt như đang cố kiềm nén, lão giả bình tĩnh, bộ dáng bí ẩn, khí thế hoàn toàn lấn át cả ba Tộc Vương.

“Tiền bối!” Vân Phong nhỏ giọng gọi, con ngươi của ba Tộc Vương lại co lại. Lão giả bật cười hiền hòa, “Thực lực của ngươi tăng mau thật đấy.”

Vân Phong giật nhẹ khóe miệng, Khúc Lam Y nhíu mày, có lão giả ở đây, ba lão già kia không dám bắt bớ gì họ được nữa rồi.

“Vị đại nhân này! Đám nhân loại này dám tự tiện vào Vạn Thú Sơn Mạch, hơn nữa còn âm mưu muốn vào Thú Vực.” Thiên Yêu Vương vội lên tiếng, toàn thân không khỏi đổ một lớp mồ hôi lạnh, “Nhân loại lớn mật như thế, chúng ta không thể dễ dàng bỏ qua được. Chỉ là không biết… ý của đại nhân như thế là sao?”

Lão giả nhíu mày, lườm về phía ba Tộc Vương, “Vị tiểu hữu này sẽ do ta đích thân dẫn vào Thú Vực, không cần các ngươi can dự vào.”

“Cái… cái gì?” Tam Đại Tộc Vương giật mình ngẩng đầu lên, “Nhưng đại nhân, ả là con người, sao có thể vào Thú Vực được?”

“Chuyện của Thú Vực tới khi nào thì tới lượt các ngươi có tư cách lên tiếng?” Giọng lão giả trầm thấp, lời nói khiến sắc mặt ba Tộc Vương tái thêm vài phần. Mới vừa rồi còn ra oai ra vẻ với Vân Phong, bây giờ trước mặt lão giả lại hiền lành như chú cừu non.

Vân Phong và Khúc Lam Y hiển nhiên biết lai lịch của ông bất phàm, Tam Đại tộc Vương lại ôn thuần như cừu non trước mặt ông ấy như thế, có thể thấy được thân phận của lão giả trong Thú Vực cũng không hề tầm thường.

“Sau này nàng có ra sao cũng không cần các ngươi nhúng tay vào.” Lão giả nói xong, xoay đầu mỉm cười với Vân Phong, “Chỉ còn cách Thần Vương một chút nữa thôi, lão phu chờ ngươi.”

Ba Tộc Vương nghe vậy cả kinh. Vân Phong gật đầu, lão giả cười khẽ, khẽ liếc qua ba Tộc Vương, không nói lời nào nữa biến mất khỏi không gian.

Ba Đại Tộc Vương đứng đực ra đó, toàn thân toát mồ hôi, đơi lão giả đi được một lát, tay Dật Phượng Vương siết chặt lại, đôi mắt hung dữ nhìn Vân Phong chằm chằm, “Không ngờ ngươi cũng bản lãnh thật đấy. Còn biết cả đại nhân vật trong Thú Vực!”

Vân Phong bật cười, biết tiềm tàng của nàng khá là khó hiểu, mặc dù lão giả chỉ nói có vài câu vài chữ, nhưng trong lời nói lại thể hiện sự chứng minh.

“Không thừa cơ này giải quyết được ngươi, thực đúng là đáng tiếc.” Dật Phượng Vương rất không cam lòng, vẻ mặt cực kỳ độc ác, Vân Phong khẽ cười, “Sau này cũng không còn cơ hội nữa đâu.”

Huyệt thái dương của Dật Phượng Vương giật giật, cơ bắp toàn thân co lại, oán hận tích tụ trong lòng không ngừng chồng chất lên nhau, nhưng không có chỗ để xả. Đại nhân kia đã chính miệng nói, nàng ta được ngài ấy che chở. Ông ta không thể động vào nàng được.

“Đừng tưởng rằng có đại nhân kia che chở là ta sẽ bỏ qua cho ngươi. Chúng ta đi!” Dật Phượng Vương nói, hai Tộc Vương khác hiển nhiên cũng biết chuyện đã tới nước này thì họ không còn khả năng nhúng tay vào nữa, đại nhân kia đã lên tiếng, bọn họ đành phải ngầm cho phép sự tồn tại của nàng mà thôi. Cho dù nàng làm gì bọn họ cũng không có quyền can thiệp vào.

Ba Tộc Vương mang vẻ mặt không cam lòng rời đi, để lại mấy thủ hạ với vẻ mặt ngu ngơ, ai có thể ngờ rằng có một người lại quen biết với một đại nhân vật trong Thú Vực cơ chứ? Bọn họ làm sao mà biết được? Trong lòng ba Tộc vương nghĩ gì cũng không rõ nữa.

“Chủ nhân, vị lão giả kia…” Lam Dực do dự hồi lâu rồi lên tiếng, Vân Phong khoát tay, “Vào Thú Vực rồi thì chuyện gì cần biết rồi sẽ được biết thôi.”

“Cảnh giới Thần Vương, nàng chỉ còn cách một bước ngắn nữa thôi.” Khúc Lam Y nói, Vân Phong mỉm cười, “Cũng không cần linh hồn ma thú nữa đâu, nuốt nhiều như thế, nó hẳn cũng đã hài lòng rồi.”

Vân Phong tính toán lại từng bước dự tính sau khi tu luyện xong, nuốt nhiều linh hồn như thế nên thực lực của nàng đã được đẩy lên mức cao nhất của Tôn Thần cấp chín, chỉ cần cẩn thận tu luyện chờ đợi thời cơ đột phá là được rồi, hiển nhiên không cần phải nuốt linh hồn nữa. Có vị lão giả kia lên tiếng che chở, Vân Phong không cần e ngại Tam Đại Bộ Tộc nữa, đến Tam Đại Tộc Vương còn phải nhịn, không có bất kỳ hành động truy đuổi nào, không thể giải quyết được gì.

Trong khu vực chung, Vân Phong cẩn thận tu luyện, lặng lẽ chờ đợi ngày đột phá, mặc dù chỉ cách một khoảng nhỏ, nhưng cái mà nàng cần vượt qua không chỉ đơn giản là một bước.

Thời gian đảo tròn, hơi thở xoay chuyển, Khúc Lam Y lẳng lặng chờ đợi bên cạnh Vân Phong, hơi thở Tôn Thần cấp chín lưu chuyển toàn thân, sức mạnh tinh thần nồng đậm cuối cùng đã đạt tới đỉnh tuyệt đối, đột ngột chảy ra khỏi cơ thể của nàng. Hệt như những sợi tơ mỏng bắt đầu bao bọc lấy cơ thể Vân Phong.

Từng sợi tơ tinh thần lực không ngừng quấn lấy rồi bao bọc lại, cuối cùng hoàn toàn phủ lấy nàng như một cái kén khổng lồ. Tinh thần lực không ngừng chạy giữa những sợi tơ mỏng, còn Vân Phong thì đang ở bên trong kén như chú bướm đợi thời cơ đột phá.

Từng loại sắc thái chảy ra từ người nàng, mang theo những sợi tơ nhuộm màu sắc, khác hẳn với màu trắng tinh khiết của cái kén. Một màu, hai màu, ba màu, cho tới năm màu. Năm màu sắc khác nhau tụ tập bên ngoài kén lớn, những sợi tơ đan chặt vào nhau, năm loại màu sắc bắt đầu định hình.

Đôi mắt Khúc Lam Y hơi sáng lên, “Cuối cùng cũng bắt đầu lột xác lên Thần Vương rồi!”

Không hiểu sao Mavis không thích cách tăng sức mạnh này lắm, tác giả viết kỳ ghê, mọi người có thấy vậy không? Nó dã man quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook