Quyển 5 - Chương 199: Người chiến thắng chung cuộc
Nhược Tuyết Tam Thiên
18/06/2020
Edit: Mavis Clay
Huyết Hồn đang giữ Huyễn Thú trong tay, Vân Phong nghĩ tới đây, dây thần kinh trong đầu run lên dữ dội. Nếu Huyết Hồn thực sự có Huyễn Thú, tổng lực của chúng đang ngày một tăng lên một cách khổng lồ. Nếu Huyễn Thú quả thực bị Huyết Hồn khống chế, bọn chúng chắc chắn có cường giả cao thủ có thể khống chế ma thú. Cường giả như thế không chỉ là đơn giản thuần phục ma thú không thôi, mà còn có đủ khả năng khiến Huyễn Thú cúi đầu xưng thần.
“Vân Phong, trên đời này con người không thể thuần phục Huyễn Thú.” Mắt tỏ lên tiếng.
Vân Phong nhìn sang, “Ngươi biết được những gì?”
“Hừ! Mặc dù Huyễn Thú không nhiều, nhưng chính là đỉnh cao của giới ma thú. Con người làm gì có bản lĩnh hàng phục được ma thú nằm trên đỉnh kim tự tháp? Ngươi thực sự cho rằng năng lực Triệu Hồi Sư của con người sẽ có tác dụng với toàn bộ ma thú sao?”
Vân Phong im lặng, năng lực Triệu Hồi Sư thực sự có hạn, nếu muốn khế ước ma thú thì phải bị hạn chế, số lượng chỉ có một, giới hạn về thực lực, đây chính là điều kiện tuyệt đối không thể nào tránh được. Nhưng Vân Phong cảm thấy huyết mạch Triệu Hồi Sư của Vân Phong tuyệt không đơn giản như thế, năng lực Triệu Hồi Sư tuyệt không phải chỉ như thế.
“Sao lúc này ngươi lại hỏi về vấn đề này?” Đôi mắt đỏ lộ vẻ khó hiểu.
Vân Phong cười, “Huyết Hồn rất có thể đang thu thập linh hồn ma thú, quan sát mục đích của việc thu thập linh hồn là sẽ rõ được đáp án thôi.
“Huyết Hồn sao… thật đúng là loi choi.” Mắt đỏ cười phá lên, “Vậy còn ngươi? Tính làm gì? Nếu trong tay Huyết Hồn thật sự có linh hồn ma thú, chẳng lẽ ngươi còn muốn cướp lại?”
“Cướp lại?” Vân Phong nhíu mày, “Ta tự hiểu rõ, nếu trong tay Huyết Hồn thực sự có Huyễn Thú, thì chắc chắn sẽ đề phòng nghiêm ngặt, với khả năng hiện giờ của ta cơ bản là không thể làm được gì.”
“Hừ!” Mắt đỏ hè khinh thường, “Nể chuyện ta còn tá túc trong cơ thể của ngươi, khuyên ngươi một câu, thấy Huyễn Thú thì hãy chạy đi.”
Vân Phong nghe vậy bật cười, “Giọng điệu vừa rồi của ngươi chẳng phải vốn không coi Huyễn Thú sao gì sao? Bây giờ sao đổi rồi?”
“Ta vốn không đặt mấy thứ đó trong mắt! Nhưng bây giờ ta đang mang hình thái này, đợi ta ra ngoài rồi…”
“Ra ngoài sao?” Vân Phong nhíu mày cười khẽ, “Đợi đến lúc ta có thể thực sự nhìn thấy ngươi, có lẽ ta sẽ suy nghĩ một chút.”
Đôi mắt đỏ thoáng xẹt qua vẻ kinh ngạc, Vân Phong mỉm cười rời khỏi không gian này, một lúc lâu sau, ý cười trong đôi mắt đỏ càng ngày càng nhiều, cuối cùng hóa thành tiếng cười điên cuồng, “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Tiếng xích ma sát trên đất vang lên, giống như đang có cơ thể khổng lồ di chuyển, đôi mắt đỏ bắn ra tia sáng trong suốt, tiếng cười vang vọng tới đáy rồi dần dịu lại, “Nhìn thấy? Ha ha, thật biết điều… Vân Phong, diện mạo của ta… ngươi thấy rồi không sợ hối hận sao?”
Không gian hắc ám trong cơ thể lại quay về yên tĩnh, Vân Phong mở hai mắt ra, nhìn ngọc bội truyền âm trong tay, rót Tinh Thần Lực vào đó, chỉ chốc lát sau tiếng Khúc Lam Y từ đầu bên kia đã vọng lại, “Tiểu Phong Phong, nàng có gì sao?”
Vân Phong thở ra một hơi, từ tốn nói, “Trong tay Huyết Hồn tám chín phần là đang nắm giữ Huyễn Thú.”
Đầu bên kia của ngọc bội im lặng, sau đó vang lên, “Trước kia có những chi tiết có thể kết luận trong Huyết Hồn có người sở hữu năng lực khác thường, thể chất cũng kỳ lạ. Kế hoạch của Huyết Hồn có lẽ đã sớm được âm mưu từ lâu.”
Vẻ mặt Vân Phong tối sầm, “Rốt cuộc bọn chúng đang âm mưu cái gì…?”
“Đây cũng là câu đố mà chúng ta cần tìm lời giải đáp, nhưng mà mọi chuyện đều không thể hấp tấp được.”
“Ta biết là không thể vội, nhưng tình hình hôm nay đã càng ngày càng cấp bách lắm rồi, ta có dự cảm xấu.”
Đầu bên kia ngọc bội lại im lặng, “… Hiện giờ Huyết Hồn vẫn đang hoạt động âm thầm, hiển nhiên bọn chúng có chỗ phải e ngại, tin tức Huyễn Thú vốn chưa từng lộ ra, có thể thấy bọn chúng chưa tính lật lá bài tẩy này. Tiểu Phong Phong, bất luận mụ đích của chúng là gì, chúng ta đều chưa chắc sẽ thất bại.”
Tình thần Vân Phong chấn động. Đúng rồi, bất kể Huyết Hồn có đang âm mưu kế hoạch gì, mục đích cuối cùng của chúng là gì. Nàng cũng chưa chắc sẽ thất bại.
“Ta hiểu rồi Lam Y.” Vân Phong mỉm cười, “Phía bên Đại Hoàng Tử có chọn phương pháp thi đấu giống như Nhị Hoàng Tử không?”
“Phía bên Đại Hoàng Tử tuân thủ quy củ hơn nhiều, vi phu rất chán đây.” Khúc Lam Y đánh ngáp. Vân Phong nghe thế bật cười, tiếng cười của nàng làm hắn an tâm, “Xem ra lần gặp mặt tiếp theo là sẽ ở Vương Vung Thiên Yêu rồi.”
Vân Phong cười, “Chắc chắn ra sẽ chiến thắng như vậy sao?”
“Đương nhiên rồi, nàng là nương tử của ta mà.”
Khóe môi Vân Phong nhếch lên, ngắt kết nối ngọc bội truyền âm, ngước mắt nhìn Luân Sanh đang chuyên tâm chế tạo chất thuốc cách đó không xa, nàng nhàn nhã dựa vào thân cây, cảm nhận làn gió thổi nhẹ vào mặt, vạt áo trên người nàng khẽ lay động, một cái bóng mập mạp nhảy ra ngoài, đặt mông ngồi xuống vai nàng, bộ lông tơ mềm mịn chậm rãi cọ lên má nàng.
“Phong Phong nya.” Nhục Cầu khẽ kêu lên, tâm tình của v đang khá tốt, đưa tay ôm lấy cơ thể mềm mại ấm áp của nó. Nàng cọ cọ nó lên mặt mình, đôi mắt to của Nhục Cầu hơi nheo lại, vô cùng hưởng thụ sự thân mạt của Vân Phong, cái đuôi phía sau hài lòng đung đưa.
“Sao ngươi lại ra đây?” Đặt Nhục Cầu ngồi xuống đầu gối mình, nàng đưa ngón tay chọc xuống, làm nó hơi nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, “Nya nya nya.”
Vân Phong bật cười, vẫn là nghe không hiểu được.
“Mặc dù ta nghe không hiểu ngươi nói gì, nhưng ta có thể lý giải trực tiếp là ngươi nhớ ta không?”
Nhục Cầu không ngừng gật cái đầu của mình, Vân Phong càng cười vui hơn, đưa tay véo cái mặt mũm mĩm của nó, “Ừ, ta cũng nhớ Nhục Cầu nữa.”
Nhục Cầu vui vẻ cọ cọ vài cái, sau đó nhào lên mặt Vân Phong cọ cọ, làm nàng cảm thấy ngứa một hồi, lập tức kéo nó ôm vào trong tay, đôi mắt to tròn như quả nho chuyển sang bên cạnh thì thấy bộ dáng thật thà của Luân Sanh.
“Hừ!” Cái đầu khinh thường quay đi, nàng bật cười, “Ngươi nói xem, Luân Sanh có thể thành công không?”
Nhục Cầu cực kỳ chắc chắn lắc đầu, Vân Phong cười, lười biếng dựa vào cây, “Chúng ta cá cược không?”
Nó ngẩng đầu, nụ cười như hồ ly của nàng làm có cẩn thận, đảo mắt qua lại, cuối cùng khẽ gật đầu, “Được! Hứa đấy nhé! Chúng ta sẽ cá cược xem Luân Sanh có thể hoàn thành được chất thuốc đúng kỳ hạn hay không.”
Nhục Cầu im lặng nghe, Vân Phong cười khà khà, “Nếu ta thua, ta sẽ cho ngươi Cực Phẩm Tinh Thạch Thú.”
Một tia sáng xẹt qua mắt Nhục Cầu. Vừa vội vã vừa nóng rực.
“Còn nếu ngươi thua, ngươi sẽ phải…” Vân Phong xấu xa thầm thì, Nhục Cầu nghe xong liền lắc đầu nguầy nguậy.
“Ché ché ché ché! Ché ché ché nya!” Nó xổ một tràng bất mãn cự tuyệt, hai má phồng lên như nhét vào hai quả đào, cơ thể tròn lửng nhảy tới nhảy lui trên duifd Vân Phong, biểu đạt sự bất mãn của mình.
“Không đồng ý?” Vân Phong nhướng mày, Nhục Cầu lắc đầu nguầy nguậy, không đồng ý! Tuyệt đối không đồng ý!
“À… Không đồng ý?” Cổ tay lộn vòng, Cực Phẩm Tinh Thạch Thú đang ngây người trong vòng tay không gian bị Vân Phong lôi ra ngoài. Một tiểu thú lấp lánh nhỏ bé toàn thân bóng loáng xuất hiện, hai mắt Nhục Cầu liền mở to. Lập tức không khống chế được bổ nhào tới.
Tinh Thạch Thú đến quay đầu cũng không thèm nhảy thẳng vào ngực Vân Phong, bất chấp chui vào trong ngực nàng, toàn thân nhỏ bé run lên từng đợt.
Vân Phong ôm tinh thạch thú, vuốt ve bề mặt bóng loáng lạnh ngắt của tiểu thú bị dọa sợ đến đáng thương trong lòng, cảm giác thật đã. Nhìn vẻ mặt chảy nước miếng của Nhục Cầu, Vân Phong cười khanh khách, “Thật sự không đồng ý?”
Nước miếng trên khóe miệng Nhục Cầu thu lại, đôi mắt như vừa tỉnh mộng, lên án nhìn Vân Phong, nhưng khi vừa thấy Cực Phẩm Tinh Thạch Thú thì lại bắt đầu muốn chảy nước miếng.
Vân Phong cười hài lòng, Tinh Thạch Thú sợ hãi muốn chết, cuối cùng nước miếng của Nhục Cầu cũng từ từ nhỏ xuống.
Cái đầu cực kỳ gian nan gật một cái, Vân Phong nâng khóe môi, lật tay một cái, Cực Phẩm Tinh Thạch Thú liền biến mất, Nhục Cầu sửng sốt. Nét mặt kia vừa ngây thơ lại vừa đáng yêu.
Vân Phong không nhịn được bật cười, nó trừng mắt nhìn nàng, thẳng thừng nhắm cái mông về phía nàng, nàng xấu xa vươn ngón tay chọc chọc vào cái mông, “Nói rồi thì không thể đổi ý được đâu đấy.”
Cái đuối phía sau vạch ra, cái đầu quay đầu mang theo ánh mắt u oán, Vân Phong không khống chế được cười phá lên.
Luân Sanh cách đó không xa đang chuyên tâm chế dược nghe được tiếng cười thoải mái của nàng không khỏi giương mắt nhìn lên, không biết tại sao nàng cười, nhưng tiếng cười nghe thật vui vẻ và sáng lạng. Khiến tâm tình buồn bực vì chế dược của hắn dần chuyển tốt lên.
Động tác trong tay dường như cải thiện hơn rất nhiều, Luân Sanh cảm thấy trạng thái trì trệ không tiến dần chuyển tốt hơn, trong lòng hắn dâng lên cảm giác bình tĩnh, hắn nhất định sẽ thành công.
Sau khi Nhục Cầu và Vân Phong cá cược xong, một người một thú đều chú ý tới Luân Sanh, quá trình chế dược của hắn không được thông thuận cho lắm, đã có mấy lần thất bại, nhưng hắn không hề từ bo, vẫn tiếp tục kiên trì.
Mỗi một lần thất bại, Nhục Cầu đều khinh thường hừ thành tiếng, còn Vân Phong thì cười lên ha hả, vẫn nhàn nhạ ngồi trên cành cao nhìn xuống tình hình của Luân Sanh, sau mấy lần thất bại đã giúp nàng tìm ra được nguyên nhân thất bại của hắn, căn nguyên chính là ở tâm trạng vội vã.
Gia tăng theo số lần thất bại, tâm tình của Luân Sanh ngày càng không ổn định, mà tâm trạng không ổn định thì dễ dẫn tới sai lầm, phương pháp chất thuốc truyền thống cần hai chữ “tinh tế”, cấp bậc điều chế càng cao, càng lớn thì càng phải nắm chắc mặt này, bất cứ một sai lầm nhỏ nào cũng có thể dẫn tới thất bại.
“Xèo.” Lại thêm một làn khói đen thoát ra, Luân Sanh lại một lần nữa thất bại, ánh mắt của Nhục Cầu hiện lên nụ cười, bởi vì kỳ hạn đã ngày càng tới gần rồi. Vân Phong nhìn nụ cười không kiềm được trên mặt nó, không khỏi khẽ nhếch môi, xem ra nó rất có niềm tin sẽ chiếm bằng được Cực Phẩm Tinh Thạch Thú rồi.
“Rốt cuộc là sao?” Luân Sanh nhìn đống chất thuốc sềnh sệch đen địt mà không hiểu lý do, rõ ràng là hắn đã rút kinh nghiệm sau mấy lần thất bại trước, đáng lẽ tỷ lệ thành công của lần này phải rất cao mới đúng chứ? Tại sao cuối cùng vẫn bị thất bại?
Sau một hồi sững sờ ngơ ngác, tâm tình rộn ràng của hắn cuối cùng cũng bình ổn lại, vứt sạch toàn bộ chất thuốc trong tay, hắn hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt lại, khi mở ra lại lần nữa đã trầm ổn hơn rất nhiều.
“Còn một lần nữa mà thôi.” Vân Phong ngồi lì ở trên cao nhỏ giọng nói, đôi môi tươi cười, nhìn Luân Sanh chế dược lần cuối cùng, trong lòng chợt hiểu, bất luận là thời gian hay lượng dược liệu, đây chính là cơ hội cuối cùng của hắn.
“Nya nya!” Nhục Cầu đắc ý lắc lắc cái đầu, như đang tuyên bố là mình sắp thắng rồi, Vân Phong cười búng nhẹ cái đầu của nó, chậm rãi nhắm mắt lại, muốn thắng nào sao? Đương nhiên là không thể nào rồi.
Phương pháp chế dược truyền thống Luân Sanh đã sớm nhớ kỹ trong lòng, cũng hiểu đây chính là cơ hội cuối cùng của hắn, nếu như không nắm chắc hắn sẽ mất đi tư cách dự thi. “Phù!” Thở hắt ra một hơi, Luân Sanh nhíu chặt ngọn mày, sắc mặt nghiêm túc cẩn thận hơn, từng bước đều liên tục chính xác, cho đến tận bước cuối cùng.
Ánh mắt Vân Phong tươi cười, kỹ thuật chế dược truyền thống của Luân Sanh thật đúng là không tầm thường, mấy bước trước hắn làm phải nói gần như là hoàn hảo, nhưng trong quá trình dung hợp luôn hay bị thiếu chút lửa. Không lâu sau hắn đã thuận lợi tiến thẳng vào những bước dung hợp cuối cùng, cũng chính là bước gặp nhiều trục trặc nhất.
“Thắng bại là ở hành động này.” Hít một hơi thật sâu, Luân Sanh bắt đầu dung hợp.
Vân Phong ngồi trên cổ thụ thì nhắm hai mắt lại, toàn thân chìm vào một không gian bất định, thế giới trước mắt hóa thành sắc thái hoa mỹ, các điểm sáng nguyên tố đang nhảy múa tự do bên người nàng, trông vô cùng tinh nghịch. Tinh Thần Lực chậm rãi lừ lừ mò về phía Luân Sanh, rót vào hỗn hợp các nguyên tố hỗn loạn, nàng mỉm cười trùng tân tổ hợp chúng lại với nhau, với nàng, Đại Sư ba sao vô cùng đơn giản.
“Hả?” Luân Sanh rõ ràng cảm nhận được chất thuốc đang dung hợp một cách rất tốt, khác hẳn với mấy lần trước đây, lần dung hợp này diễn ra cực kỳ thuận lợi. Vẻ mặt hắn thoáng hiện sự vui mừng, có lẽ nào… lần này hắn sẽ thành công?
“Xoẹt!” Trong thế giới của Vân Phong, các điểm sáng nguyên tố hỗn loạn dưới lực kéo của Tinh Thần Lực dần ghép lại với nhau hoàn thành bước cuối cùng, cùng lúc đó, Luân Sanh vui mừng reo lên. “Thành công rồi! Ta thành công rồi!”
Dòng chất lỏng trong suốt rơi vào trong bình, Luân Sanh nhìn nó mà lòng cực kỳ kích động. Đôi mắt Nhục Cầu toát ra vẻ ngạc nhiên. Cái đầu nhỏ quay lại thì bắt gặp Vân Phong đang từ từ mở mắt ra, trong mắt là nụ cười vô tận.
“Nyanya!” Nhục Cầu kêu lên, Vân Phong cười phá lên vươn ngón tay ấn lên cái đầu của nó, “Lúc giao kèo ta đâu có nói là không thể ra tay giúp đỡ đâu.”
Đôi mắt Nhục Cầu trợn to, Vân Phong cười lên ha hả. “Được rồi, hắn đã thành công rồi, giao kèo giữa chúng ta…”
“Vèo!” Với tốc độ còn nhanh hơn sấm sét, Nhục Cầu trên đùi Vân Phong đã biến đâu mất tăm. Vân Phong thấy thế liền nhảy xuống rượt theo Nhục Cầu.
“Liên tiểu thư, Liên…” Luân Sanh hớn hở mặt mày ngẩng lên nhìn về phía Vân Phong, nhưng lại phát hiện giai nhân đã sớm không còn ở đó, hắn cười khan, tâm tình vui sướng chợt hơi mất mác, nhưng nhìn chất lỏng trong suốt trong tay, trong lòng vẫn vui vẻ không thành lời.
“Nhục Cầu!” Vân Phong lao về phía trước, ánh mắt khóa chặt vào cái bóng đang điên cuồng chạy tốn. “Đừng chạy coi nào! Lúc đó ngươi đã đồng ý rồi mà.” Vân Phong lớn tiếng hô lên, Nhục Cầu cực kỳ ảo não kêu lên ở đằng trước, “Phong Phong kya!” Rõ ràng là đang nói: Vân Phong, ngươi bắt nạt người khác.
“Ta đâu có bắt nạt ngươi! Lúc đầu ta thực sự đâu nói là không thể hỗ trợ? Đương nhiên ngươi cũng có thể can dự vào mà.” Vân Phong vừa cười vừa gọi với tới, nghe thấy tiếng gào phiền não hơn của Nhục Cầu vọng lại, biết tên nhóc này bị chọc giận rồi. Nhưng nghĩ tới giao kèo đã định ra trước đó với nó, Vân Phong kiên định hơn, “Ngươi mà còn chạy nữa thì ta không thèm để ý tới ngươi nữa đâu.”
Vừa dứt lời, cơ thể mập mạp đang lao đi trước mặt phanh gấp lại, gương mặt tức giận quay lại, trong mắt đầy vẻ tố cáo.
Vân Phong nhìn gương mặt đáng yêu đó của Nhục Cầu, cười phá lên, “Có chơi có chịu.”
“Nyanua, Phong Phong kya!” Nhục Cầu bất mãn kêu lên, đứng đực ra đó, cái đuôi phiền não không ngừng vung vẩy, cực kỳ bất mãn với hành động vừa rồi của nàng, còn nàng thì vô lại nâng khóe môi, “Nhục Cầu, ma thú cũng phải có phẩm chất của ma thú chứ?”
Nhục Cầu nghe thế cực kỳ ngạc nhiên, sau đó thẹn quá hóa giận thét lên, “Ché ché ché ché ché ché ché ché ché!”
Nhìn bộ dáng nổi đóa của vật nhỏ, trong lòng Vân Phong không khỏi vui vẻ, “Được rồi, mặc dù ta có lừa phỉnh một tý, nhưng ta cũng đã nói là ngươi có thể rồi. Chỉ tại ngươi bỏ qua thôi.”
Nhục Cầu trừng to mắt. Rõ ràng là không ngờ Vân Phong lại có thể nói những lời vô sỉ tới vậy, nàng thừa lúc nó đang ngạc nhiên nhanh chóng lao lên vươn cánh tay về phía trước bắt lấy. Nhục Cầu giật mình xoay người tính trốn, nhưng tốc độ của Vân Phong nhanh hơn, đã nhanh chóng bắt được nó.
“Nyanya, ché ché ché!” Nhục Cầu bị Vân Phong chụp lại liều mạng vùng vẫy muốn thoát đi, đây là lần đầu thiên nó phản kháng sự đụng chạm của nàng như thế, nàng cười như hồ ly, Nhục Cầu càng vùng vẫy dữ hơn.
“Để ta coi một xíu thôi nào.” Vân Phong không dám mạnh tay sợ sẽ bóp đau nó, nhẹ nhàng dỗ dành, Nhục Cầu càng giãy giụa mạnh hơn. Cái đuôi không ngừng quơ quẩy, “Nya nya ché.” Cơ thể lăn lộn uốn éo, làm Vân Phong suýt thì mất thăng bằng không giữ được, dành phải tăng sức hơn giữ lại cơ thể mập mạp trong tay, Nhục Cầu há mồm ra để lộ hàm răng sắc bén, hướng về phía tay Vân Phong tính cắn, nhưng nghĩ gì đó lại thu hàm răng về.
“Ngoan, bình tĩnh nào.” Vân Phong áp mặt lại gần, một tay cố định cơ thể Nhục Cầu, tay còn lại sờ lên bụng nó.
“Nya, Phong Phong nya!” Nhục Cầu ré lên điên cuồng, tiếng thét biết bao thê thương. Nhưng tay nàng vẫn nhẫn tâm gạt bộ lông tơ dày sang một bên. Còn chưa kịp nhìn rõ thì một cái đuôi lắm lông đã quét tới che kín.
“Ngươi!” Vân Phong trợn mắt, Nhục Cầu thà chết chứ không chịu khuất phục. Cái đuôi che kín vùng bụng, làm nàng vừa tức vừa buồn cười, “Ngươi được đấy Nhục Cầu! Bây giờ lại ăn vạ? Muộn rồi. Hôm nay ta nhất định phải biết cho bằng được.”
“Nyanya, ché ché ché!”
Một người một thú lôi kéo qua lại, không ai chịu nhường ai, Vân Phong cố chấp muốn vạch cái đuôi kia ra, nhưng Nhục Cầu lại cố chấp không nghe theo. Cứ như thế làm cơ thể mất thăng bằng, không biết là từ ai, Vân Phong lảo đảo ngã xuống. Bàn tay thả lỏng ra, Nhục Cầu lật người chạy thoát khỏi tay Vân Phong, nhưng đúng lúc đó…
Hành động của Vân Phong nhanh hơn, Nhục Cầu trong tầm mắt lúc xoay người lại quét cái đuôi qua, bộ lông trước bụng vẫn chưa hồi lại như cũ, nguyên một chỗ phẳng lì bị Vân Phong thấy sạch.
Đôi mắt Vân Phong đột nhiên trợn to. Nhục Cầu vô thức nhận ra, thẹn quá hóa giận vươn vuốt ra với nàng, xông thẳng lên đầu Vân Phong dùng sức, rồi chui thẳng vào vòng tay không gian của nàng. Còn Vân Phong thì đang giương mắt nhìn không khí, hồi tưởng lại cảnh mà mình vừa thấy.
Lúc nào cũng nghĩ Nhục Cầu là đực hay cái, cuối cùng vừa rồi cũng có đáp án xác định rồi.
“Rõ là… có gì mà phải xấu hổ chứ.” Vân Phong lẩm bẩm, biết là nó đang xấu hổ, xoay người đi về hướng Luân Sanh, bỗng nàng có cảm giác có tiếng nhai trong không gian trữ vật, tiếng vang vô cùng lớn.
Chỉ chốc lát sau, một giọng nói vang lên trong đầu Vân Phong.
“Vân Phong, ngươi lại…” Đây là tiếng của Na Tà.
Vân Phong không nhịn được phụt cười, “Ha ha ha, xin lỗi xin lỗi, tại tò mò quá ý mà…”
“Ngươi lại, ngươi lại…” Tiếng Na Tà lắp bắp, có thể tưởng tượng ra được lúng túng như thế nào.
Vân Phong cười khúc khích, “Tin ta, đây chính là một vấn đề khó khăn lúc nào cũng treo trong lòng ta mà không được giải đáp, nhưng may mà có đáp án rồi.”
“Haiz…” Một tiếng thở dài rồi Na Tà không còn nói nữa, Vân Phong mỉm cười quay lại chỗ ban đầu.
Luân Sanh tươi cười chờ sẵn, “Liên tiểu thư ! Ta thành công rồi!” Luân Sanh cầm bình chất thuốc trong tay.
Nàng nhìn thoáng qua, “Ừm, chúc mừng ngươi.”
“Nhắc tới cũng kỳ lạ, lần thành công này rất bất ngờ với ta, mấy lần trước rõ ràng toàn thất bại ở bước cuối cùng, lần này lại thành công, tới giờ ta vẫn chưa hiểu ra được…”
Vân Phong bật cười, “Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, thời hạn một tháng sắp tới rồi, chúng ta nên đi ra thôi.”
Luân Sanh cười lớn gật đầu, cẩn thận cất chất thuốc vào đi cùng Vân Phong trở lại, trên đường trở lại hai người không gặp phải bất kỳ một cường giả hay Dược Tề Sư nào, có không ít cường giả đã mất mạng ở đây, số mạng của mấy nhà Dược Tề Sư chắc cũng không khá hơn bao nhiêu.
Hai người chạy thẳng về phía lối ra, từ xa đã thấy được Nhị Hoàng Tử đứng chờ sẵn, thấy hai người ra ngoài, hắn mỉm cười, “Thật là bất ngờ, ta còn tưởng là phải tới ngày cuối cùng mới có người ra ngoài chứ.”
Vân Phong cười nhạt, quét mắt sang bên cạnh Nhị Hoàng Tử, không thấy người Huyết Hồn kia đâu nữa.
“Như vậy, thu hoạch của các ngươi thế nào?” Nhị Hoàng Tử cười nói, Luân Sanh lấy chất thuốc ra, Nhị Hoàng Tử hài lòng nhận lấy, quét mắt về phía Vân Phong, nàng mỉm cười phất tay lấy ra mười mấy tấm thẻ bài.
Nhị Hoàng Tử ngẩn ra. Lại nhiều thẻ bài dự thi tới vậy? Người bên cạnh Nhị Hoàng Tử cũng ngạc nhiên. Đống trước mặt ít nhất cũng phải mười mấy, số lượng thẻ bài dự thi lớn như thế mà một mình nàng thu hết? Nói như vậy là có ít nhất mười mấy cường giả đã chết trong tay nàng?
Nhị Hoàng Tử giật nhẹ khóe miệng, “Ha ha ha! Tốt! Tốt! Làm rất tốt!” Ánh mắt hắn hưng phấn nhìn Vân Phong, vô cùng tán thưởng. Nàng cười nhạt, “Nhị Hoàng Tử khen nhầm rồi, còn chưa tới hạn cuối, có lẽ còn có niềm vui khác.”
Nhị Hoàng Tử mỉm cười không nói, người bên cạnh lại ngạc nhiên. Còn có niềm vui khác? Cho dù có niềm vui khác cũng khó mà vượt qua được số lượng của nàng. Nữ nhân này… rốt cuộc có lai lịch gì?
Vân Phong và Luân Sanh ra ngoài còn ba ngày nữa là hết hạn một tháng, thành tích của hai người khiến mọi người phải chú ý, nhất là Nhị Hoàng Tử, thực sự như gặp được làn gió xuân. Gần như ai nấy đều chắc chắn Vân Phong chính là hắc mã lần này. Một con hắc mã kinh thế hãi tục!
Ba ngày sau, thời hạn đã tới, đúng thực là có cường giả khác ra ngoài, nhưng gặp được Vân Phong và Luân Sanh ra sớm hơn thì hơi ngạc nhiên. Thành tích của các cường giả khác hiển nhiên không thể bằng Vân Phong, lợi thế hoàn toàn nghiêng về nàng. Còn những Dược Tề Sư khác cũng rất ít người thành công, chỉ có một người chế tạo thành công chất thuốc nhưng độ khó lại không cao bằng Luân Sanh. Quả nhiên, hai người trở thành người chiến thắng chung cuộc.
“Thời hạn một tháng đã tới, chưa ra thì khỏi cần ra nữa.” Nhị Hoàng Tử lạnh lùng nói, sau đó nở nụ cười nhìn sang Vân Phong, “Tên của vị cường giả này là?”
Vân Phong cười, “Liên Y.”
Nhị Hoàng Tử cười lên, “Liên Y? Thật là một cái tên hay, thực lực và tính tình của tiểu thư thật khác xa với cái tên này, nhưng mà, bổn điện thích.”
Vân Phong mỉm cười không nói gì, Nhị Hoàng Tử quay sang nói vài câu với Luân Sanh, mặc dù hắn được Nhị Hoàng Tử coi trọng mấy nhưng vẻ mặt lại khá kỳ cục, dù sao quá trình thi đấu lần này cũng quá máu tanh tuyệt tình ngoài dự đoán.
“Ngươi đã tới rồi.” Chờ một lúc lâu sau, một cái bóng áo choàng đen quen thuộc xuất hiện, Nhị Hoàng Tử vừa thấy liền thân thiết tiến lên chào hỏi, Vân Phong quét mắt tới.
Người Huyết Hồn lững thững bước tới, Nhị Hoàng Tử lên tiếng, “Đây chính là người chiến thắng cuối cùng của cuộc thi, ngươi cảm thấy thế nào?”
Ánh mắt âm lãnh quét tới làm Luân Sanh không hiểu sao thấy hơi không thoải mái, Vân Phong lạnh nhạt đứng đó, người Huyết Hồn cười khẽ khàn khàn, “Ánh mắt Nhị Điện Hạ lúc nào cũng tốt.”
“Ha ha ha ha!” Nhị Hoàng Tử hắng giọng cười, “Kết quả thi đấu lần này rất vừa lòng, không biết phía bên đại ca sẽ có những nhân vật nào xuất hiện.”
“Nhị Hoàng Tử gấp làm gì? Sớm muộn rồi cũng sẽ được nhìn thấy thôi, sớm muộn gì cũng sẽ chạm mặt nhau.” Người Huyết Hồn lên tiếng, giọng nói khàn đặc vô cùng khó nghe, áo choàng đen kéo lê trên mặt đất, phát ra âm thanh âm lãnh.
“Nói cũng phải, sớm muộn thôi.” Ánh mắt Nhị Hoàng Tử lạnh hẳn đi, lúc quay đầu lại đã khôi phục vẻ như gió xuân, “Mời hai vị cùng hồi cung với ta. Sau này có cơ hội trọng dụng, các ngươi sẽ được biểu hiện tốt.”
Luân Sanh máy móc gật đầu, Vân Phong thì cười khẽ, “Đương nhiên sẽ thể hiện thật tốt rồi.”
Nhị Hoàng Tử ngạc nhiên, sau đó cười rộ lên không nói gì nữa. Người Huyết Hồn chú ý nhìn Vân Phong, sau đó xoay người bước tới chỗ Nhị Hoàng Tử, hai người thầm thì thảo luận cái gì đó.
Luân Sanh thấp giọng, “Liên tiểu thư, ngươi có cảm thấy… người mặc áo choàng đen kia cổ quái không?”
Vân Phong nhướng mày nhìn hắn, “Vậy sao?”
Luân Sanh ngạc nhiên, còn muốn nói gì đó nhưng Vân Phong đã tươi cười tiến lên, hắn ngạc nhiên nhìn bóng lưng của nàng, sao vừa rồi hắn cảm thấy sự hưng phấn tỏa ra từ người nàng thế nhỉ. Liên tiểu thư… chẳng lẽ gặp được chuyện tốt gì?
Huyết Hồn đang giữ Huyễn Thú trong tay, Vân Phong nghĩ tới đây, dây thần kinh trong đầu run lên dữ dội. Nếu Huyết Hồn thực sự có Huyễn Thú, tổng lực của chúng đang ngày một tăng lên một cách khổng lồ. Nếu Huyễn Thú quả thực bị Huyết Hồn khống chế, bọn chúng chắc chắn có cường giả cao thủ có thể khống chế ma thú. Cường giả như thế không chỉ là đơn giản thuần phục ma thú không thôi, mà còn có đủ khả năng khiến Huyễn Thú cúi đầu xưng thần.
“Vân Phong, trên đời này con người không thể thuần phục Huyễn Thú.” Mắt tỏ lên tiếng.
Vân Phong nhìn sang, “Ngươi biết được những gì?”
“Hừ! Mặc dù Huyễn Thú không nhiều, nhưng chính là đỉnh cao của giới ma thú. Con người làm gì có bản lĩnh hàng phục được ma thú nằm trên đỉnh kim tự tháp? Ngươi thực sự cho rằng năng lực Triệu Hồi Sư của con người sẽ có tác dụng với toàn bộ ma thú sao?”
Vân Phong im lặng, năng lực Triệu Hồi Sư thực sự có hạn, nếu muốn khế ước ma thú thì phải bị hạn chế, số lượng chỉ có một, giới hạn về thực lực, đây chính là điều kiện tuyệt đối không thể nào tránh được. Nhưng Vân Phong cảm thấy huyết mạch Triệu Hồi Sư của Vân Phong tuyệt không đơn giản như thế, năng lực Triệu Hồi Sư tuyệt không phải chỉ như thế.
“Sao lúc này ngươi lại hỏi về vấn đề này?” Đôi mắt đỏ lộ vẻ khó hiểu.
Vân Phong cười, “Huyết Hồn rất có thể đang thu thập linh hồn ma thú, quan sát mục đích của việc thu thập linh hồn là sẽ rõ được đáp án thôi.
“Huyết Hồn sao… thật đúng là loi choi.” Mắt đỏ cười phá lên, “Vậy còn ngươi? Tính làm gì? Nếu trong tay Huyết Hồn thật sự có linh hồn ma thú, chẳng lẽ ngươi còn muốn cướp lại?”
“Cướp lại?” Vân Phong nhíu mày, “Ta tự hiểu rõ, nếu trong tay Huyết Hồn thực sự có Huyễn Thú, thì chắc chắn sẽ đề phòng nghiêm ngặt, với khả năng hiện giờ của ta cơ bản là không thể làm được gì.”
“Hừ!” Mắt đỏ hè khinh thường, “Nể chuyện ta còn tá túc trong cơ thể của ngươi, khuyên ngươi một câu, thấy Huyễn Thú thì hãy chạy đi.”
Vân Phong nghe vậy bật cười, “Giọng điệu vừa rồi của ngươi chẳng phải vốn không coi Huyễn Thú sao gì sao? Bây giờ sao đổi rồi?”
“Ta vốn không đặt mấy thứ đó trong mắt! Nhưng bây giờ ta đang mang hình thái này, đợi ta ra ngoài rồi…”
“Ra ngoài sao?” Vân Phong nhíu mày cười khẽ, “Đợi đến lúc ta có thể thực sự nhìn thấy ngươi, có lẽ ta sẽ suy nghĩ một chút.”
Đôi mắt đỏ thoáng xẹt qua vẻ kinh ngạc, Vân Phong mỉm cười rời khỏi không gian này, một lúc lâu sau, ý cười trong đôi mắt đỏ càng ngày càng nhiều, cuối cùng hóa thành tiếng cười điên cuồng, “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Tiếng xích ma sát trên đất vang lên, giống như đang có cơ thể khổng lồ di chuyển, đôi mắt đỏ bắn ra tia sáng trong suốt, tiếng cười vang vọng tới đáy rồi dần dịu lại, “Nhìn thấy? Ha ha, thật biết điều… Vân Phong, diện mạo của ta… ngươi thấy rồi không sợ hối hận sao?”
Không gian hắc ám trong cơ thể lại quay về yên tĩnh, Vân Phong mở hai mắt ra, nhìn ngọc bội truyền âm trong tay, rót Tinh Thần Lực vào đó, chỉ chốc lát sau tiếng Khúc Lam Y từ đầu bên kia đã vọng lại, “Tiểu Phong Phong, nàng có gì sao?”
Vân Phong thở ra một hơi, từ tốn nói, “Trong tay Huyết Hồn tám chín phần là đang nắm giữ Huyễn Thú.”
Đầu bên kia của ngọc bội im lặng, sau đó vang lên, “Trước kia có những chi tiết có thể kết luận trong Huyết Hồn có người sở hữu năng lực khác thường, thể chất cũng kỳ lạ. Kế hoạch của Huyết Hồn có lẽ đã sớm được âm mưu từ lâu.”
Vẻ mặt Vân Phong tối sầm, “Rốt cuộc bọn chúng đang âm mưu cái gì…?”
“Đây cũng là câu đố mà chúng ta cần tìm lời giải đáp, nhưng mà mọi chuyện đều không thể hấp tấp được.”
“Ta biết là không thể vội, nhưng tình hình hôm nay đã càng ngày càng cấp bách lắm rồi, ta có dự cảm xấu.”
Đầu bên kia ngọc bội lại im lặng, “… Hiện giờ Huyết Hồn vẫn đang hoạt động âm thầm, hiển nhiên bọn chúng có chỗ phải e ngại, tin tức Huyễn Thú vốn chưa từng lộ ra, có thể thấy bọn chúng chưa tính lật lá bài tẩy này. Tiểu Phong Phong, bất luận mụ đích của chúng là gì, chúng ta đều chưa chắc sẽ thất bại.”
Tình thần Vân Phong chấn động. Đúng rồi, bất kể Huyết Hồn có đang âm mưu kế hoạch gì, mục đích cuối cùng của chúng là gì. Nàng cũng chưa chắc sẽ thất bại.
“Ta hiểu rồi Lam Y.” Vân Phong mỉm cười, “Phía bên Đại Hoàng Tử có chọn phương pháp thi đấu giống như Nhị Hoàng Tử không?”
“Phía bên Đại Hoàng Tử tuân thủ quy củ hơn nhiều, vi phu rất chán đây.” Khúc Lam Y đánh ngáp. Vân Phong nghe thế bật cười, tiếng cười của nàng làm hắn an tâm, “Xem ra lần gặp mặt tiếp theo là sẽ ở Vương Vung Thiên Yêu rồi.”
Vân Phong cười, “Chắc chắn ra sẽ chiến thắng như vậy sao?”
“Đương nhiên rồi, nàng là nương tử của ta mà.”
Khóe môi Vân Phong nhếch lên, ngắt kết nối ngọc bội truyền âm, ngước mắt nhìn Luân Sanh đang chuyên tâm chế tạo chất thuốc cách đó không xa, nàng nhàn nhã dựa vào thân cây, cảm nhận làn gió thổi nhẹ vào mặt, vạt áo trên người nàng khẽ lay động, một cái bóng mập mạp nhảy ra ngoài, đặt mông ngồi xuống vai nàng, bộ lông tơ mềm mịn chậm rãi cọ lên má nàng.
“Phong Phong nya.” Nhục Cầu khẽ kêu lên, tâm tình của v đang khá tốt, đưa tay ôm lấy cơ thể mềm mại ấm áp của nó. Nàng cọ cọ nó lên mặt mình, đôi mắt to của Nhục Cầu hơi nheo lại, vô cùng hưởng thụ sự thân mạt của Vân Phong, cái đuôi phía sau hài lòng đung đưa.
“Sao ngươi lại ra đây?” Đặt Nhục Cầu ngồi xuống đầu gối mình, nàng đưa ngón tay chọc xuống, làm nó hơi nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, “Nya nya nya.”
Vân Phong bật cười, vẫn là nghe không hiểu được.
“Mặc dù ta nghe không hiểu ngươi nói gì, nhưng ta có thể lý giải trực tiếp là ngươi nhớ ta không?”
Nhục Cầu không ngừng gật cái đầu của mình, Vân Phong càng cười vui hơn, đưa tay véo cái mặt mũm mĩm của nó, “Ừ, ta cũng nhớ Nhục Cầu nữa.”
Nhục Cầu vui vẻ cọ cọ vài cái, sau đó nhào lên mặt Vân Phong cọ cọ, làm nàng cảm thấy ngứa một hồi, lập tức kéo nó ôm vào trong tay, đôi mắt to tròn như quả nho chuyển sang bên cạnh thì thấy bộ dáng thật thà của Luân Sanh.
“Hừ!” Cái đầu khinh thường quay đi, nàng bật cười, “Ngươi nói xem, Luân Sanh có thể thành công không?”
Nhục Cầu cực kỳ chắc chắn lắc đầu, Vân Phong cười, lười biếng dựa vào cây, “Chúng ta cá cược không?”
Nó ngẩng đầu, nụ cười như hồ ly của nàng làm có cẩn thận, đảo mắt qua lại, cuối cùng khẽ gật đầu, “Được! Hứa đấy nhé! Chúng ta sẽ cá cược xem Luân Sanh có thể hoàn thành được chất thuốc đúng kỳ hạn hay không.”
Nhục Cầu im lặng nghe, Vân Phong cười khà khà, “Nếu ta thua, ta sẽ cho ngươi Cực Phẩm Tinh Thạch Thú.”
Một tia sáng xẹt qua mắt Nhục Cầu. Vừa vội vã vừa nóng rực.
“Còn nếu ngươi thua, ngươi sẽ phải…” Vân Phong xấu xa thầm thì, Nhục Cầu nghe xong liền lắc đầu nguầy nguậy.
“Ché ché ché ché! Ché ché ché nya!” Nó xổ một tràng bất mãn cự tuyệt, hai má phồng lên như nhét vào hai quả đào, cơ thể tròn lửng nhảy tới nhảy lui trên duifd Vân Phong, biểu đạt sự bất mãn của mình.
“Không đồng ý?” Vân Phong nhướng mày, Nhục Cầu lắc đầu nguầy nguậy, không đồng ý! Tuyệt đối không đồng ý!
“À… Không đồng ý?” Cổ tay lộn vòng, Cực Phẩm Tinh Thạch Thú đang ngây người trong vòng tay không gian bị Vân Phong lôi ra ngoài. Một tiểu thú lấp lánh nhỏ bé toàn thân bóng loáng xuất hiện, hai mắt Nhục Cầu liền mở to. Lập tức không khống chế được bổ nhào tới.
Tinh Thạch Thú đến quay đầu cũng không thèm nhảy thẳng vào ngực Vân Phong, bất chấp chui vào trong ngực nàng, toàn thân nhỏ bé run lên từng đợt.
Vân Phong ôm tinh thạch thú, vuốt ve bề mặt bóng loáng lạnh ngắt của tiểu thú bị dọa sợ đến đáng thương trong lòng, cảm giác thật đã. Nhìn vẻ mặt chảy nước miếng của Nhục Cầu, Vân Phong cười khanh khách, “Thật sự không đồng ý?”
Nước miếng trên khóe miệng Nhục Cầu thu lại, đôi mắt như vừa tỉnh mộng, lên án nhìn Vân Phong, nhưng khi vừa thấy Cực Phẩm Tinh Thạch Thú thì lại bắt đầu muốn chảy nước miếng.
Vân Phong cười hài lòng, Tinh Thạch Thú sợ hãi muốn chết, cuối cùng nước miếng của Nhục Cầu cũng từ từ nhỏ xuống.
Cái đầu cực kỳ gian nan gật một cái, Vân Phong nâng khóe môi, lật tay một cái, Cực Phẩm Tinh Thạch Thú liền biến mất, Nhục Cầu sửng sốt. Nét mặt kia vừa ngây thơ lại vừa đáng yêu.
Vân Phong không nhịn được bật cười, nó trừng mắt nhìn nàng, thẳng thừng nhắm cái mông về phía nàng, nàng xấu xa vươn ngón tay chọc chọc vào cái mông, “Nói rồi thì không thể đổi ý được đâu đấy.”
Cái đuối phía sau vạch ra, cái đầu quay đầu mang theo ánh mắt u oán, Vân Phong không khống chế được cười phá lên.
Luân Sanh cách đó không xa đang chuyên tâm chế dược nghe được tiếng cười thoải mái của nàng không khỏi giương mắt nhìn lên, không biết tại sao nàng cười, nhưng tiếng cười nghe thật vui vẻ và sáng lạng. Khiến tâm tình buồn bực vì chế dược của hắn dần chuyển tốt lên.
Động tác trong tay dường như cải thiện hơn rất nhiều, Luân Sanh cảm thấy trạng thái trì trệ không tiến dần chuyển tốt hơn, trong lòng hắn dâng lên cảm giác bình tĩnh, hắn nhất định sẽ thành công.
Sau khi Nhục Cầu và Vân Phong cá cược xong, một người một thú đều chú ý tới Luân Sanh, quá trình chế dược của hắn không được thông thuận cho lắm, đã có mấy lần thất bại, nhưng hắn không hề từ bo, vẫn tiếp tục kiên trì.
Mỗi một lần thất bại, Nhục Cầu đều khinh thường hừ thành tiếng, còn Vân Phong thì cười lên ha hả, vẫn nhàn nhạ ngồi trên cành cao nhìn xuống tình hình của Luân Sanh, sau mấy lần thất bại đã giúp nàng tìm ra được nguyên nhân thất bại của hắn, căn nguyên chính là ở tâm trạng vội vã.
Gia tăng theo số lần thất bại, tâm tình của Luân Sanh ngày càng không ổn định, mà tâm trạng không ổn định thì dễ dẫn tới sai lầm, phương pháp chất thuốc truyền thống cần hai chữ “tinh tế”, cấp bậc điều chế càng cao, càng lớn thì càng phải nắm chắc mặt này, bất cứ một sai lầm nhỏ nào cũng có thể dẫn tới thất bại.
“Xèo.” Lại thêm một làn khói đen thoát ra, Luân Sanh lại một lần nữa thất bại, ánh mắt của Nhục Cầu hiện lên nụ cười, bởi vì kỳ hạn đã ngày càng tới gần rồi. Vân Phong nhìn nụ cười không kiềm được trên mặt nó, không khỏi khẽ nhếch môi, xem ra nó rất có niềm tin sẽ chiếm bằng được Cực Phẩm Tinh Thạch Thú rồi.
“Rốt cuộc là sao?” Luân Sanh nhìn đống chất thuốc sềnh sệch đen địt mà không hiểu lý do, rõ ràng là hắn đã rút kinh nghiệm sau mấy lần thất bại trước, đáng lẽ tỷ lệ thành công của lần này phải rất cao mới đúng chứ? Tại sao cuối cùng vẫn bị thất bại?
Sau một hồi sững sờ ngơ ngác, tâm tình rộn ràng của hắn cuối cùng cũng bình ổn lại, vứt sạch toàn bộ chất thuốc trong tay, hắn hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt lại, khi mở ra lại lần nữa đã trầm ổn hơn rất nhiều.
“Còn một lần nữa mà thôi.” Vân Phong ngồi lì ở trên cao nhỏ giọng nói, đôi môi tươi cười, nhìn Luân Sanh chế dược lần cuối cùng, trong lòng chợt hiểu, bất luận là thời gian hay lượng dược liệu, đây chính là cơ hội cuối cùng của hắn.
“Nya nya!” Nhục Cầu đắc ý lắc lắc cái đầu, như đang tuyên bố là mình sắp thắng rồi, Vân Phong cười búng nhẹ cái đầu của nó, chậm rãi nhắm mắt lại, muốn thắng nào sao? Đương nhiên là không thể nào rồi.
Phương pháp chế dược truyền thống Luân Sanh đã sớm nhớ kỹ trong lòng, cũng hiểu đây chính là cơ hội cuối cùng của hắn, nếu như không nắm chắc hắn sẽ mất đi tư cách dự thi. “Phù!” Thở hắt ra một hơi, Luân Sanh nhíu chặt ngọn mày, sắc mặt nghiêm túc cẩn thận hơn, từng bước đều liên tục chính xác, cho đến tận bước cuối cùng.
Ánh mắt Vân Phong tươi cười, kỹ thuật chế dược truyền thống của Luân Sanh thật đúng là không tầm thường, mấy bước trước hắn làm phải nói gần như là hoàn hảo, nhưng trong quá trình dung hợp luôn hay bị thiếu chút lửa. Không lâu sau hắn đã thuận lợi tiến thẳng vào những bước dung hợp cuối cùng, cũng chính là bước gặp nhiều trục trặc nhất.
“Thắng bại là ở hành động này.” Hít một hơi thật sâu, Luân Sanh bắt đầu dung hợp.
Vân Phong ngồi trên cổ thụ thì nhắm hai mắt lại, toàn thân chìm vào một không gian bất định, thế giới trước mắt hóa thành sắc thái hoa mỹ, các điểm sáng nguyên tố đang nhảy múa tự do bên người nàng, trông vô cùng tinh nghịch. Tinh Thần Lực chậm rãi lừ lừ mò về phía Luân Sanh, rót vào hỗn hợp các nguyên tố hỗn loạn, nàng mỉm cười trùng tân tổ hợp chúng lại với nhau, với nàng, Đại Sư ba sao vô cùng đơn giản.
“Hả?” Luân Sanh rõ ràng cảm nhận được chất thuốc đang dung hợp một cách rất tốt, khác hẳn với mấy lần trước đây, lần dung hợp này diễn ra cực kỳ thuận lợi. Vẻ mặt hắn thoáng hiện sự vui mừng, có lẽ nào… lần này hắn sẽ thành công?
“Xoẹt!” Trong thế giới của Vân Phong, các điểm sáng nguyên tố hỗn loạn dưới lực kéo của Tinh Thần Lực dần ghép lại với nhau hoàn thành bước cuối cùng, cùng lúc đó, Luân Sanh vui mừng reo lên. “Thành công rồi! Ta thành công rồi!”
Dòng chất lỏng trong suốt rơi vào trong bình, Luân Sanh nhìn nó mà lòng cực kỳ kích động. Đôi mắt Nhục Cầu toát ra vẻ ngạc nhiên. Cái đầu nhỏ quay lại thì bắt gặp Vân Phong đang từ từ mở mắt ra, trong mắt là nụ cười vô tận.
“Nyanya!” Nhục Cầu kêu lên, Vân Phong cười phá lên vươn ngón tay ấn lên cái đầu của nó, “Lúc giao kèo ta đâu có nói là không thể ra tay giúp đỡ đâu.”
Đôi mắt Nhục Cầu trợn to, Vân Phong cười lên ha hả. “Được rồi, hắn đã thành công rồi, giao kèo giữa chúng ta…”
“Vèo!” Với tốc độ còn nhanh hơn sấm sét, Nhục Cầu trên đùi Vân Phong đã biến đâu mất tăm. Vân Phong thấy thế liền nhảy xuống rượt theo Nhục Cầu.
“Liên tiểu thư, Liên…” Luân Sanh hớn hở mặt mày ngẩng lên nhìn về phía Vân Phong, nhưng lại phát hiện giai nhân đã sớm không còn ở đó, hắn cười khan, tâm tình vui sướng chợt hơi mất mác, nhưng nhìn chất lỏng trong suốt trong tay, trong lòng vẫn vui vẻ không thành lời.
“Nhục Cầu!” Vân Phong lao về phía trước, ánh mắt khóa chặt vào cái bóng đang điên cuồng chạy tốn. “Đừng chạy coi nào! Lúc đó ngươi đã đồng ý rồi mà.” Vân Phong lớn tiếng hô lên, Nhục Cầu cực kỳ ảo não kêu lên ở đằng trước, “Phong Phong kya!” Rõ ràng là đang nói: Vân Phong, ngươi bắt nạt người khác.
“Ta đâu có bắt nạt ngươi! Lúc đầu ta thực sự đâu nói là không thể hỗ trợ? Đương nhiên ngươi cũng có thể can dự vào mà.” Vân Phong vừa cười vừa gọi với tới, nghe thấy tiếng gào phiền não hơn của Nhục Cầu vọng lại, biết tên nhóc này bị chọc giận rồi. Nhưng nghĩ tới giao kèo đã định ra trước đó với nó, Vân Phong kiên định hơn, “Ngươi mà còn chạy nữa thì ta không thèm để ý tới ngươi nữa đâu.”
Vừa dứt lời, cơ thể mập mạp đang lao đi trước mặt phanh gấp lại, gương mặt tức giận quay lại, trong mắt đầy vẻ tố cáo.
Vân Phong nhìn gương mặt đáng yêu đó của Nhục Cầu, cười phá lên, “Có chơi có chịu.”
“Nyanua, Phong Phong kya!” Nhục Cầu bất mãn kêu lên, đứng đực ra đó, cái đuôi phiền não không ngừng vung vẩy, cực kỳ bất mãn với hành động vừa rồi của nàng, còn nàng thì vô lại nâng khóe môi, “Nhục Cầu, ma thú cũng phải có phẩm chất của ma thú chứ?”
Nhục Cầu nghe thế cực kỳ ngạc nhiên, sau đó thẹn quá hóa giận thét lên, “Ché ché ché ché ché ché ché ché ché!”
Nhìn bộ dáng nổi đóa của vật nhỏ, trong lòng Vân Phong không khỏi vui vẻ, “Được rồi, mặc dù ta có lừa phỉnh một tý, nhưng ta cũng đã nói là ngươi có thể rồi. Chỉ tại ngươi bỏ qua thôi.”
Nhục Cầu trừng to mắt. Rõ ràng là không ngờ Vân Phong lại có thể nói những lời vô sỉ tới vậy, nàng thừa lúc nó đang ngạc nhiên nhanh chóng lao lên vươn cánh tay về phía trước bắt lấy. Nhục Cầu giật mình xoay người tính trốn, nhưng tốc độ của Vân Phong nhanh hơn, đã nhanh chóng bắt được nó.
“Nyanya, ché ché ché!” Nhục Cầu bị Vân Phong chụp lại liều mạng vùng vẫy muốn thoát đi, đây là lần đầu thiên nó phản kháng sự đụng chạm của nàng như thế, nàng cười như hồ ly, Nhục Cầu càng vùng vẫy dữ hơn.
“Để ta coi một xíu thôi nào.” Vân Phong không dám mạnh tay sợ sẽ bóp đau nó, nhẹ nhàng dỗ dành, Nhục Cầu càng giãy giụa mạnh hơn. Cái đuôi không ngừng quơ quẩy, “Nya nya ché.” Cơ thể lăn lộn uốn éo, làm Vân Phong suýt thì mất thăng bằng không giữ được, dành phải tăng sức hơn giữ lại cơ thể mập mạp trong tay, Nhục Cầu há mồm ra để lộ hàm răng sắc bén, hướng về phía tay Vân Phong tính cắn, nhưng nghĩ gì đó lại thu hàm răng về.
“Ngoan, bình tĩnh nào.” Vân Phong áp mặt lại gần, một tay cố định cơ thể Nhục Cầu, tay còn lại sờ lên bụng nó.
“Nya, Phong Phong nya!” Nhục Cầu ré lên điên cuồng, tiếng thét biết bao thê thương. Nhưng tay nàng vẫn nhẫn tâm gạt bộ lông tơ dày sang một bên. Còn chưa kịp nhìn rõ thì một cái đuôi lắm lông đã quét tới che kín.
“Ngươi!” Vân Phong trợn mắt, Nhục Cầu thà chết chứ không chịu khuất phục. Cái đuôi che kín vùng bụng, làm nàng vừa tức vừa buồn cười, “Ngươi được đấy Nhục Cầu! Bây giờ lại ăn vạ? Muộn rồi. Hôm nay ta nhất định phải biết cho bằng được.”
“Nyanya, ché ché ché!”
Một người một thú lôi kéo qua lại, không ai chịu nhường ai, Vân Phong cố chấp muốn vạch cái đuôi kia ra, nhưng Nhục Cầu lại cố chấp không nghe theo. Cứ như thế làm cơ thể mất thăng bằng, không biết là từ ai, Vân Phong lảo đảo ngã xuống. Bàn tay thả lỏng ra, Nhục Cầu lật người chạy thoát khỏi tay Vân Phong, nhưng đúng lúc đó…
Hành động của Vân Phong nhanh hơn, Nhục Cầu trong tầm mắt lúc xoay người lại quét cái đuôi qua, bộ lông trước bụng vẫn chưa hồi lại như cũ, nguyên một chỗ phẳng lì bị Vân Phong thấy sạch.
Đôi mắt Vân Phong đột nhiên trợn to. Nhục Cầu vô thức nhận ra, thẹn quá hóa giận vươn vuốt ra với nàng, xông thẳng lên đầu Vân Phong dùng sức, rồi chui thẳng vào vòng tay không gian của nàng. Còn Vân Phong thì đang giương mắt nhìn không khí, hồi tưởng lại cảnh mà mình vừa thấy.
Lúc nào cũng nghĩ Nhục Cầu là đực hay cái, cuối cùng vừa rồi cũng có đáp án xác định rồi.
“Rõ là… có gì mà phải xấu hổ chứ.” Vân Phong lẩm bẩm, biết là nó đang xấu hổ, xoay người đi về hướng Luân Sanh, bỗng nàng có cảm giác có tiếng nhai trong không gian trữ vật, tiếng vang vô cùng lớn.
Chỉ chốc lát sau, một giọng nói vang lên trong đầu Vân Phong.
“Vân Phong, ngươi lại…” Đây là tiếng của Na Tà.
Vân Phong không nhịn được phụt cười, “Ha ha ha, xin lỗi xin lỗi, tại tò mò quá ý mà…”
“Ngươi lại, ngươi lại…” Tiếng Na Tà lắp bắp, có thể tưởng tượng ra được lúng túng như thế nào.
Vân Phong cười khúc khích, “Tin ta, đây chính là một vấn đề khó khăn lúc nào cũng treo trong lòng ta mà không được giải đáp, nhưng may mà có đáp án rồi.”
“Haiz…” Một tiếng thở dài rồi Na Tà không còn nói nữa, Vân Phong mỉm cười quay lại chỗ ban đầu.
Luân Sanh tươi cười chờ sẵn, “Liên tiểu thư ! Ta thành công rồi!” Luân Sanh cầm bình chất thuốc trong tay.
Nàng nhìn thoáng qua, “Ừm, chúc mừng ngươi.”
“Nhắc tới cũng kỳ lạ, lần thành công này rất bất ngờ với ta, mấy lần trước rõ ràng toàn thất bại ở bước cuối cùng, lần này lại thành công, tới giờ ta vẫn chưa hiểu ra được…”
Vân Phong bật cười, “Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, thời hạn một tháng sắp tới rồi, chúng ta nên đi ra thôi.”
Luân Sanh cười lớn gật đầu, cẩn thận cất chất thuốc vào đi cùng Vân Phong trở lại, trên đường trở lại hai người không gặp phải bất kỳ một cường giả hay Dược Tề Sư nào, có không ít cường giả đã mất mạng ở đây, số mạng của mấy nhà Dược Tề Sư chắc cũng không khá hơn bao nhiêu.
Hai người chạy thẳng về phía lối ra, từ xa đã thấy được Nhị Hoàng Tử đứng chờ sẵn, thấy hai người ra ngoài, hắn mỉm cười, “Thật là bất ngờ, ta còn tưởng là phải tới ngày cuối cùng mới có người ra ngoài chứ.”
Vân Phong cười nhạt, quét mắt sang bên cạnh Nhị Hoàng Tử, không thấy người Huyết Hồn kia đâu nữa.
“Như vậy, thu hoạch của các ngươi thế nào?” Nhị Hoàng Tử cười nói, Luân Sanh lấy chất thuốc ra, Nhị Hoàng Tử hài lòng nhận lấy, quét mắt về phía Vân Phong, nàng mỉm cười phất tay lấy ra mười mấy tấm thẻ bài.
Nhị Hoàng Tử ngẩn ra. Lại nhiều thẻ bài dự thi tới vậy? Người bên cạnh Nhị Hoàng Tử cũng ngạc nhiên. Đống trước mặt ít nhất cũng phải mười mấy, số lượng thẻ bài dự thi lớn như thế mà một mình nàng thu hết? Nói như vậy là có ít nhất mười mấy cường giả đã chết trong tay nàng?
Nhị Hoàng Tử giật nhẹ khóe miệng, “Ha ha ha! Tốt! Tốt! Làm rất tốt!” Ánh mắt hắn hưng phấn nhìn Vân Phong, vô cùng tán thưởng. Nàng cười nhạt, “Nhị Hoàng Tử khen nhầm rồi, còn chưa tới hạn cuối, có lẽ còn có niềm vui khác.”
Nhị Hoàng Tử mỉm cười không nói, người bên cạnh lại ngạc nhiên. Còn có niềm vui khác? Cho dù có niềm vui khác cũng khó mà vượt qua được số lượng của nàng. Nữ nhân này… rốt cuộc có lai lịch gì?
Vân Phong và Luân Sanh ra ngoài còn ba ngày nữa là hết hạn một tháng, thành tích của hai người khiến mọi người phải chú ý, nhất là Nhị Hoàng Tử, thực sự như gặp được làn gió xuân. Gần như ai nấy đều chắc chắn Vân Phong chính là hắc mã lần này. Một con hắc mã kinh thế hãi tục!
Ba ngày sau, thời hạn đã tới, đúng thực là có cường giả khác ra ngoài, nhưng gặp được Vân Phong và Luân Sanh ra sớm hơn thì hơi ngạc nhiên. Thành tích của các cường giả khác hiển nhiên không thể bằng Vân Phong, lợi thế hoàn toàn nghiêng về nàng. Còn những Dược Tề Sư khác cũng rất ít người thành công, chỉ có một người chế tạo thành công chất thuốc nhưng độ khó lại không cao bằng Luân Sanh. Quả nhiên, hai người trở thành người chiến thắng chung cuộc.
“Thời hạn một tháng đã tới, chưa ra thì khỏi cần ra nữa.” Nhị Hoàng Tử lạnh lùng nói, sau đó nở nụ cười nhìn sang Vân Phong, “Tên của vị cường giả này là?”
Vân Phong cười, “Liên Y.”
Nhị Hoàng Tử cười lên, “Liên Y? Thật là một cái tên hay, thực lực và tính tình của tiểu thư thật khác xa với cái tên này, nhưng mà, bổn điện thích.”
Vân Phong mỉm cười không nói gì, Nhị Hoàng Tử quay sang nói vài câu với Luân Sanh, mặc dù hắn được Nhị Hoàng Tử coi trọng mấy nhưng vẻ mặt lại khá kỳ cục, dù sao quá trình thi đấu lần này cũng quá máu tanh tuyệt tình ngoài dự đoán.
“Ngươi đã tới rồi.” Chờ một lúc lâu sau, một cái bóng áo choàng đen quen thuộc xuất hiện, Nhị Hoàng Tử vừa thấy liền thân thiết tiến lên chào hỏi, Vân Phong quét mắt tới.
Người Huyết Hồn lững thững bước tới, Nhị Hoàng Tử lên tiếng, “Đây chính là người chiến thắng cuối cùng của cuộc thi, ngươi cảm thấy thế nào?”
Ánh mắt âm lãnh quét tới làm Luân Sanh không hiểu sao thấy hơi không thoải mái, Vân Phong lạnh nhạt đứng đó, người Huyết Hồn cười khẽ khàn khàn, “Ánh mắt Nhị Điện Hạ lúc nào cũng tốt.”
“Ha ha ha ha!” Nhị Hoàng Tử hắng giọng cười, “Kết quả thi đấu lần này rất vừa lòng, không biết phía bên đại ca sẽ có những nhân vật nào xuất hiện.”
“Nhị Hoàng Tử gấp làm gì? Sớm muộn rồi cũng sẽ được nhìn thấy thôi, sớm muộn gì cũng sẽ chạm mặt nhau.” Người Huyết Hồn lên tiếng, giọng nói khàn đặc vô cùng khó nghe, áo choàng đen kéo lê trên mặt đất, phát ra âm thanh âm lãnh.
“Nói cũng phải, sớm muộn thôi.” Ánh mắt Nhị Hoàng Tử lạnh hẳn đi, lúc quay đầu lại đã khôi phục vẻ như gió xuân, “Mời hai vị cùng hồi cung với ta. Sau này có cơ hội trọng dụng, các ngươi sẽ được biểu hiện tốt.”
Luân Sanh máy móc gật đầu, Vân Phong thì cười khẽ, “Đương nhiên sẽ thể hiện thật tốt rồi.”
Nhị Hoàng Tử ngạc nhiên, sau đó cười rộ lên không nói gì nữa. Người Huyết Hồn chú ý nhìn Vân Phong, sau đó xoay người bước tới chỗ Nhị Hoàng Tử, hai người thầm thì thảo luận cái gì đó.
Luân Sanh thấp giọng, “Liên tiểu thư, ngươi có cảm thấy… người mặc áo choàng đen kia cổ quái không?”
Vân Phong nhướng mày nhìn hắn, “Vậy sao?”
Luân Sanh ngạc nhiên, còn muốn nói gì đó nhưng Vân Phong đã tươi cười tiến lên, hắn ngạc nhiên nhìn bóng lưng của nàng, sao vừa rồi hắn cảm thấy sự hưng phấn tỏa ra từ người nàng thế nhỉ. Liên tiểu thư… chẳng lẽ gặp được chuyện tốt gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.