Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 4 - Chương 190: Quang và Ám

Nhược Tuyết Tam Thiên

24/01/2018

Edit: Mavis Clay

Quang và Ám vốn là hai nguyên tố tương khắc với nhau, có ta thì không có ngươi, có ngươi thì không có ta, cả hai nguyên tố như là tử địch, đều có năng lực khiến người khác sợ hãi, áp chế lẫn nhau, ngang sức với nhau, theo lẽ thường trên bản chất Quang và Ám không thể cùng tồn tại chung một chỗ với nhau, nhưng có lẽ không phải cái gì cũng theo quy luật bình thường!

Xung quanh Khúc Lam Y nổi lên từng điểm nguyên tố nồng đặc, nhưng điều lạ lại là màu đen, giống như những dải lụa đen bay múa quanh người hắn. Cơ thể của Quang Hệ Ma Pháp Sư mà cũng có chứa Ám Nguyên Tố sao, đây là chuyện không thể nào xảy ra!

Nam nhân trùm mũ thấy tình cảnh này mà chấn kinh không thốt nên lời, hắn không ngờ lại có chuyện như vậy, chẳng phải y là Quang Hệ Ma Pháp Sư sao? Sao lại có cả Ám Nguyên Tố! Hai nguyên tố Quang và Ám căn bản không thể hòa quyện với nhau lại cùng xuất hiện trên cơ thể một người!

"Không, chuyện này là không thể nào!" Giọng hắn ta khàn khàn, ngón tay tái nhợt lộ ở góc ống tay đang run lên nhè nhẹ!

Đôi mắt đỏ của Khúc Lam Y ngập tràn sát ý, một tay hắn ôm Vân Phong trong ngực, bàn tay còn lại nắm lấy miếng ngọc bội trắng đeo ở trên cổ, Vân Phong thấy khắc văn phía sau của nó, dường như nàng đã thấy qua nó rồi, bên trên nó là một con chim có hình dáng kỳ dị, dường như cả thân hình nó đang bị giam trong miếng ngọc bội ấy, đôi cánh to lớn như bị trói lại ở phía sau.

Nghĩ tới miếng ngọc bội màu đen trên cổ mình, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác quái dị, khắc văn phía sau miếng ngọc này là một con Khô Lâu Cự Long, hình thái khổng lồ khá giống với con chim này, cả hai được khắc giống như đúc, giống như đều bị cưỡng bức nhốt vào trong đây!

Ngón tay thon dài của Khúc Lam Y nắm chặt ngọc bội màu trắng, Ám Nguyên Tố lượn lờ quanh cánh tay của hắn đột nhiên tụ lại cắt một đường sắc bén lên lòng bàn tay, một vết thương xuất hiện, dòng máu đỏ thắm từ từ chảy vào miếng ngọc bội trắng!

"Chàng định làm gì vậy?" Thấy hành động của Khúc Lam Y, Vân Phong lo lắng cho tình hình của hắn, cứ như hắn đang làm một chuyện gì đó vô cùng điên rồ. Hắn nhìn nàng, trong đôi mắt máu ánh lên tia dịu dàng, hắn nắm chặt tay không nói gì, hắn cố ép vết thương của mình khiến cho máu càng trào ra nhiều hơn, nhiều giọt theo tay của hắn mà rơi xuống mặt đất.

"Ngủ lâu như vậy, đến lúc ngươi nên tỉnh lại rồi." Dung nhan tuấn mỹ chợt nở một nụ cười nhạt, chớp mắt, mảnh ngọc bội màu trắng đã bị nhuộm đỏ lóe lên ánh sáng chói mắt, ánh sáng ấy như muốn xé nát tất cả mọi bóng tối trên thế gian, hơi thở cổ kính tỏa ra theo từng luồng sáng, lan tràn khắp các đại địa!

Toàn thân bộ hài cốt đột nhiên run rẩy, còn tên nam nhân trùm đầu cũng nhanh chóng lắc mình, chạy trối chết!

Thứ kia rốt cuộc là cái gì vậy, rốt cuộc tiểu tử kia có thân phận gì! Còn có miếng ngọc bội trắng trong tay hắn, rốt cuộc trong đó chứa thứ gì? Nếu còn ở đây thì chắc chắn chỉ có chết, làm gì thì làm, về Thiên Phong Thành trước đã rồi tính tiếp!

Hắn ta ẩn toàn thân mình vào trong chiếc áo choàng đen, xoay người bỏ chạy, tốc độ cực nhanh, Khúc Lam Y bắt gặp bóng lưng chạy thục mạng của hắn, khóe môi nhẹ nhàng nâng lên, "Muốn trốn sao? Muộn rồi…”

Một tiếng rống to vang lên, âm thanh kia khiến linh hồn bên trong cơ thể nàng run rẩy! Đây là sức mạnh gì, chỉ mới rống to một tiếng thôi đã có thể khiến linh hồn phải run lên sợ hãi! Vân Phong giải phóng tinh thần lực miễn cưỡng ổn định tâm thần của mình, nhìn một luồng khói trắng bay ra từ miếng ngọc bội, quần trên không trung tạo thành một hình vẽ mơ hồ, nàng không thấy rõ nó mang hình dáng như thế nào, thứ duy nhất nàng nhìn thấy rõ chính là đôi mắt của nó!

Chỉ mới nhìn thôi đã thấu tới tận linh hồn!

"Đừng nhìn vào mắt của nó." Khúc Lam Y nói thầm, Vân Phong lập tức dời mắt đi, nhịp tim cuồng loạn, cứ như trái tim đang bị ai nắm chặt lấy, giãy giụa muốn phóng ra khỏi lồng ngực! Ánh sáng khổng lồ như ngôi sao băng, bóng thẳng tới chỗ của nam nhân trùm mũ!

Hắn ta chợt cảm thấy lo sợ, một sự sợ hãi dâng lên từ sâu thẳm trong linh hồn, ánh sáng phía sau lưng vẫn điên cuồng đuổi theo, hắn ta chỉ cảm thấy chạy trời không khỏi nắng, Thiên Phong Thành cách đó không còn xa, hắn chỉ cần nhanh thêm chút nữa là có thể vào được rồi! Nhưng mà, làm sao Khúc Lam Y có thể để cho hắn chạy thoát được cơ chứ!

Ánh sáng khổng lồ thét lên một tiếng chói tai, sắc mặt nam nhân đại biến, thầm kêu không ổn! Cánh tay đột nhiên vung lên, triệu hồi bộ hài cốt ra sau lưng hắn, hắn ta tức giận nhảy vào trong Thiên Phong Thành một cách bất lực!

"Rầm!"

Một đống xương lả tả rơi từ trên trời xuống như mưa, vừa chạm vào mặt đất liền hóa thành những vũng màu đen, từ từ tiêu tán trong không khí, nam nhân trùm mũ liều chết thoát được một mạng, nhìn chiếc nhẫn khế ước vỡ vụn trên ngón tay mình, nửa gương mặt bị mũ che đi của hắn cứng đờ, không dám nấn ná lâu thêm, hắn lập tức xoay người bay vào Thiên Phong Thành. Hừ, giờ hắn không nên so đo với tên tiểu tử kia!

"Hừ, một kẻ sợ chết." Khúc Lam Y khinh thường cười lạnh, bàn tay lại nắm chặt miếng ngọc bội, "Được rồi, quay lại đi!" Trọng nói chưa một tia độc ác, bạch quang đã chạy tới gần Thiên Phòng thành dường như bị một đạo lực vô hình bắt lấy, đột ngột bị kéo lại, không cam tâm ré lên vài tiếng trong không trung, không hề đè nén sự tức giận của mình!

Vân Phong nhìn ánh sáng trắng bị kéo lại một các cưỡng bức, trong lòng run lên, đó là cái gì vậy? Ngoại trừ đôi mắt nàng chẳng thấy được bộ phận nào khác của nó! Vẻ ngoài khổng lồ, còn có khí thế đến linh hồn cũng phải run rẩy, nam nhân trùm mũ mạnh đến vậy, nhưng chẳng còn cách nào ngoài việc chạy trốn!

“Nhục nhã của ta, ta sẽ trả lại….."

Âm thanh cổ kính vang vọng, ẩn trong nó là sự oán hận, Khúc Lam Y cười, đôi mắt đỏ xẹt qua tia ngoan ý, "Ngươi cho rằng, ta sẽ đồng ý sao?" Đeo lại miếng ngọc bội vào cổ mình, mọi thứ lại quay trở về sự yên tĩnh ban đầu của nó.

"Hy sinh bộ xương kia để bảo vệ tính mạng của mình, coi như hắn may mắn." Hắn nhìn đám Ám Nguyên Tố còn sót lại vật vờ trong không khí, đưa lòng bàn tay lên, toàn bộ Ám Nguyên Tố lập tức tiêu tán, như bị bắt buộc phải xóa đi!

Thân thể ấm nóng cũng trở nên lạnh dần, hắn cười khẽ, ôm chặt Vân Phong vào lòng, "Bây giờ chúng ta khoan trở về đã, mắt của ta vẫn chưa trở lại bình thường." Hắn khẽ cúi đầu, đôi mắt đỏ như viên bảo thạch, trông vô cùng quỷ dị nhưng lại toát ra một sự hấp dẫn mê người.

"Ám Nguyên Tố và Quang Nguyên Tố cùng tồn tại song song trong cơ thể chàng?" Vân Phong khẽ nhíu mày, Khúc Lam Y giật nhẹ khóe miệng, "Cũng có thể nói như vậy, khó tin đến vậy à, mỗi khi Ám Nguyên Tố áp đảo Quang Nguyên Tố, đôi mắt của ta sẽ hóa thành màu như hiện giờ. Dĩ nhiên, cũng có một vài tình huống khác."

"Tình huống gì?"

Khúc Lam Y cười xấu xa, ôm Vân Phong đi tới một chỗ kín, hai người ngồi trên một cành cây cao, không ai có thể quấy rầy, phong tỏa cả không gian chung quanh, dường như màu đỏ trong đôi mắt hắn đậm thêm vài phần.

"Tỷ như ta nổi lên ý đồ xấu xa với nàng, nó cũng sẽ biến thành như vậy."

Vòng tay bên hông dường như nóng hơn hồi nãy, Vân Phong trợn mắt nhìn Khúc Lam Y, hắn bật cười, đôi mắt không hề che giấu bất kỳ cảm xúc nào nhìn thẳng vào mắt nàng, trong lòng thoải mái hơn không ít.

"Thân thể của chàng vẫn ổn chứ?" Quang và Ám cùng tồn tại trong một cơ thể, hai thứ đối lập như vậy lại ở cùng một chỗ, thân thể của Khúc Lam Y thực sự không có chuyện gì sao?

Khúc Lam Y mỉm cười, "Chẳng phải ta vẫn sống nhăn răng tới tận bây giờ sao? Thường thì Ám Nguyên Tố vẫn luôn bị Quang Quyên Tố áp chế, Quang Nguyên Tố của ta vốn rất mạnh."

Vân Phong gật đầu, hắn không sao là tốt rồi. Giữa hai người đột nhiên hết đề tài, thân thế, gia tộc của Khúc Lam Y, bây giờ đối với nàng vẫn là những bí ẩn, không phải là nàng không muốn biết, mà là không biết nên mở miệng như thế nào, hắn có nói cho nàng biết không? Sau khi nói ra rồi sẽ có chuyện gì bất ổn không?

Còn có miếng ngọc bội trắng kia nữa, lai lịch của hơi thở cô xưa ấy chắc chắn rất bất phàm! Mà miếng ngọc bội trên cổ nàng có khả năng cũng như vậy!

"Mặc dù đến giờ ta vẫn chưa rõ lắm, nhưng rất có thể ngọc bội màu đen của nàng giống với ngọc bội của ta." Vẻ mặt Khúc Lam Y nghiêm túc, ngón tay của Vân Phong vô thức đưa lên cổ, chạm nhẹ lên miếng ngọc bội vẫn luôn nằm ở đó, ngón tay Khúc Lam Y nhẹ nhàng phất qua, "Ở đây tồn tại pháp trận sinh mạng, công dụng chính của nó là cải biến tư chất của một người, còn tác dụng thứ hai của nó là để phong ấn."

"Còn nhớ rõ lần nàng bị tên Triệu Hồi Sư Già Diệp đánh lén không, lúc đó nàng nuốt Tinh Nguyên Thảo vào người khiến Tinh Thần Lực bị quá mức kiểm soát, lâm vào hôn mê!"

Vân Phong gật đầu, lúc đó nàng đã nuốt gọn Tinh Nguyên Thảo, chỉ cảm thấy Tinh Thần Lực trong người bị tăng vọt đến quá mức chịu đựng, lập tức bất tỉnh, khi nàng tỉnh lại thì đã ở Long Tộc, bên cạnh là Khúc Lam Y.

"Lúc đó pháp trận sinh mạng này đã mất rất nhiều Quang Nguyên Tố, cộng thêm theo thời gian sức mạnh của nó cũng ngày càng yếu đi, đúng lúc đó ta chợt phát hiện ra trong này cũng có Ám Nguyên Tố."

"Ám Nguyên Tố?" Vân Phong ngạc nhiên, Khúc Lam Y gật đầu, "Không sai, mặc dù rất yếu, dường như là thoát ra qua khe hở nào đó của cấm chế, nhưng ta vẫn nhận ra, tình trạng lúc đó của nàng đang cần Ám Nguyên Tố đó để chữa trị, ta không ngại nó, nhưng khi tiếp xúc với luồng Ám Nguyên Tố này, ta nhận thấy nó rất không bình thường."

Hắn như đang đắm chìm vào ký ức ngày xưa, đôi mắt đỏ lóe lên vài điểm sáng, "Vô cùng bá đạo, tuy rất nhỏ, nhưng lại có thể nuốt được cả Ám Nguyên Tố của ta!"

Nuốt trọn! Chỉ một phần nhỏ xíu thôi đã có thể nuốt trọn! Vân Phong ngạc hắn nhìn miếng ngọc bội màu đen trên cổ nàng, bật cười, "Ở trong này không biết có thứ gì, nếu cũng bướng bỉnh như lão già* của ta, ta sẽ không cho phép nó ra ngoài."

*Ý nói con ma thú trong miếng ngọc bội trắng của Khúc Lam Y

"Chàng lại dùng Quang Nguyên Tố để áp chế à?" Vân Phong hồ nghi nhìn hắn, hắn gật đầu, "Sau lần đó, ta sợ nó sẽ phá cấm chế làm hại tới nàng, nên đã củng cố lại một chút sức mạnh của pháp trận sinh mạng, cho nên…"



"Gượm đã!" Vân Phong đột nhiên cắt lời Khúc Lam Y, nhìn thẳng vào mắt hắn, "Chàng nói, đã từng củng cố lại sức mạnh của pháp trận sinh mạng?"

Vẻ mặt hắn cứng đờ, chợt nhận ra mình đã nhỡ mồm nói ra điều mình không nên nói, Vân Phong cười khẽ, "Pháp trận sinh mạng, chỉ có Quang Hệ Ma Pháp Sư trên cấp tôn giả mới có thể tạo ra được."

Khúc Lam Y giật nhẹ khóe miệng, vòng tay quanh eo Vân Phong giật nhẹ vài cái, nàng cười như không cười nhìn hắn, "Thực lực của chàng là cấp tôn giả. Hơn nữa, từ lâu trước đây, đã đạt tới rồi."

Khúc Lam Y cười ha ha vài tiếng chữa ngượng, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, "Nói tôn giả cũng được, nhưng thực lực lúc thấp lúc cao, không xác định được rõ ràng."

Vân Phong nhíu mày, nam nhân này thâm tàng bất lộ như vậy à, cấp bậc tôn giả, bên người nàng có một cao thủ ẩn danh như này sao? "Nhưng chỉ khi nào ta không áp chế Ám Nguyên Tố trong người nữa, thực lực mới có thể đạt tới được tôn giả, vào những dịp khác, ta cũng như nàng thôi."

"Ám Nguyên Tố cũng có tác dụng phụ à?" Vân Phong bỏ qua vấn đề thực lực, nếu như Khúc Lam Y thật sự đã đạt tới cấp tôn giả, trong thời khắc nguy hiểm của mấy lần trước, hắn chỉ cần phẩy tay một cái là đã có thể hóa giải, nhưng hắn không có như vậy, điều này cũng nói rõ, Ám Nguyên Tố không thể tùy tiện giải phóng được.

Khúc Lam Y trầm mặc trong chốc lát, mệt mỏi nhích lại gần nàng hơn, vùi đầu vào cổ nàng, hít một hơi thật sâu, "Đúng, không sai. Ám Nguyên Tố của ta không tùy tiện thả ra được, nếu đã làm thì sẽ có chút tác dụng phụ."

"Tác dụng phụ như thế nào?" Vân Phong căng thẳng hỏi, tay cũng vòng lại người của Khúc Lam Y, ôm hắn trong ngực, khóe môi của hắn từ từ nâng lên, trong lòng như có một luồng suối ấm áp chảy qua, "Mấy thứ đó không quan trọng."

Vân Phong mím chặt môi, không muốn nói? Được, vậy thì không nói. Vân Phong không tiếp tục truy vấn nữa, nhưng trong lòng đã thầm quyết định, nhất định không được để Khúc Lam Y thả Ám Nguyên Tố ra nữa, giờ bọn họ có thể nâng đỡ lẫn nhau, hắn bảo vệ nàng, thì nàng cũng phải bảo vệ hắn! Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Vân Phong đẩy Khúc Lam Y ra, "Lần đó ở dưới Vô Tận Hải, cũng là do chàng ra tay* à?"

*Lần Yêu Yêu bị cướp, mọi người phải đánh với ma thú, chi tiết chương 68

Khúc Lam Y nhìn nàng, bật cười, "Chỉ là một chiêu mà thôi, ai ngờ da nó mỏng như vậy chứ."

"Về sau bất luận thế nào, đừng giải phóng Ám Nguyên Tố nữa, cũng không được tiêu hao hết sạch Quang Nguyên Tố." Vân Phong nhăn mày nhìn hắn, muốn hắn cho nàng một sự cam kết.

Khúc Lam Y bật cười, ngón tay vuốt nhẹ chân mày nhăn nhó của nàng, "Chỉ cần nương tử chịu hôn ta, cái gì vi phu cũng đáp ứng với nàng."

Không hề ngượng ngùng hay chần chừ, Vân Phong không nói một lời nhanh chóng kê lại gần, khiến Khúc Lam Y khẽ giật mình, đôi môi đỏ đè mạnh lên đôi môi mỏng, thậm chí còn cắn nhẹ để trừng phạt, nàng ngẩng đầu, "Giờ thì hứa với ta."

Trái tim hắn khẽ nhói, kéo thiếu nữ kia vào trong ngực mình, cảm thụ sự ấm áp và nhịp tim của nàng, đáy lòng dâng lên cảm giác muốn trêu chọc thân hình mềm mại này, "Ừ, ta hứa với nàng."

Trong khi ngọn núi bên ngoài Thiên Phong Thành đang xảy ra kịch chiến, tại một chỗ trong thành cũng có thể nói là thiên hạ đại loạn, Tiểu Hỏa và Lam Dực từ sau khi phát hiện thấy không thể tâm niệm truyền âm được với Vân Phong, vẻ mặt cả hai vô cùng khó coi, không nói hai lời, cả hai lập tức xông ra ngoài, không tìm thấy cũng chẳng liên lạc được với nàng, trong lòng bọn họ nóng như lửa đốt!

"Hỏa huynh, tỉnh táo lại chút, chủ nhân chắc không sao đâu!" Lam Dực nhìn vẻ mặt như đang muốn bùng cháy của Tiểu Hỏa, chỉ có thể buộc bản thân mình tỉnh táo, trong đầu thầm gọi Vân Phong vô số lần, nhưng không lần nào được đáp lại, mặc dù hắn nói với Tiểu Hỏa như vậy, nhưng thực sự trong lòng hắn cũng đang sốt ruột không kém!

"Bản đại gia tỉnh táo thế quái nào được!" Hắn gầm lên tức giận, Tiểu Hỏa hóa luôn bản thể, một con Hỏa Vân Lang khổng lồ xuất hiện giữa không trung Thiên Phong Thành! Đôi mắt đen nhìn về một hướng mà lao đi, Lam Dực thấy vậy, lập tức mở hai cánh đuổi theo.

Hai ánh sáng một đỏ một xanh bay ra khỏi Thiên Phong Thành, bất chấp tất cả lao ra, vừa ra được một đoạn thì thấy một bóng dáng quen thuộc! "Chủ nhân!" Tiểu Hỏa và Lam Dự kêu lên, tốc độ phi nhanh hơn, lập tức tới chỗ Vân Phong!

Màu mắt của Khúc Lam Y đã trở lại bình thường, bay trước Vân Phong bay về hướng Thiên Phong Thành, còn chưa tới nơi đã nghe thấy hai tiếng gọi, khiến hắn khẽ nhíu mày khó chịu, Tiểu Hỏa và Lam Dực thấy Khúc Lam Y và Vân Phong đi với nhau thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng mệt mỏi của hai người, hai con ma thú liền tối mặt đi.

"Chủ nhân, ngươi bị thương?" Lam Dực bước tới, Vân Phong mỉm cười, "Không đáng ngại, Thanh Thanh sao rồi?"

"Thanh Thanh ổn rồi, có điều người vẫn còn mệt nên đã ngủ."

Vân Phong gật đầu, Khúc Lam Y hừ lạnh, nói với Tiểu Hỏa đang đứng cạnh gầm gừ với hắn, "Nhìn cái gì, còn không mau tránh ra coi!"

"Phải là ngươi tránh ra cho bản đại gia mới đúng!" Tiểu Hỏa tức giận rống lên, há miệng lao tới, Vân Phong thấy thế cười bất đắc dĩ, vỗ vỗ tay của Khúc Lam Y, nàng lùi lại nhảy phốc lên lưng Tiểu Hỏa, đưa tay sờ đầu nó, "Tiểu Hỏa, được rồi."

Vân Phong dùng tâm niệm truyền âm, hai ma thú thấy đã nói chuyện được với Vân Phong liền thấy vui vẻ, "Chủ nhân, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy! Chúng ta kêu ngươi rất nhiều lần, nhưng chẳng có chút phản ứng nào." Lam Dực theo sau Tiểu Hỏa cùng trở về, hoàn toàn bỏ quên Khúc Lam Y ở sau lưng.

Vân Phong bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Khúc Lam Y ở sau lưng, thoải mái nằm trên lưng của Tiểu Hỏa, tay ôm cổ nó, bộ lông của Hỏa Vân Lang vô cùng thoải mái, mềm mại và ấm áp, "Chuyện nói ra dài dòng lắm, nhưng cuộc sống sau này chắc chắn sẽ không còn nhàm chán nữa rồi."

Tiểu Hỏa và Lam Dực liếc mắt nhìn nhau, không nói thêm gì nữa, có lẽ Vân Phong đã gặp chuyện gì đó, nếu chủ nhân đã nói cuộc sống sau này không còn nhàm chán, đây chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Tiểu Hỏa cõng Vân Phong trở về, chìm trong bộ lông mềm mại ấm áp của Tiểu Hỏa, Vân Phong từ từ chìm sâu vào giấc ngủ, mặc dù tới trình độ này giấc ngủ đã chẳng còn quan trọng nữa, nhưng suốt mấy ngày nay thần kinh căng thẳng, đột nhiên được thả lỏng, một cảm giác mệt mỏi liền ập tới người nàng.

Lam Dực đau lòng nhìn Vân Phong, Tiểu Hỏa vốn muốn bay qua cửa sổ tới lầu bốn, chỉ tiếc là người nó lớn quá, căn bản không chui lọt được cửa sổ, Tiểu Hỏa nhìn Vân Phong ngủ trên lưng mình, liền vô tư để nguyên bộ dáng đó tới đại sảnh ở lầu, vừa bước vào đã lập tức dọa sợ không ít người!

Lam Dực theo cạnh hắn, Khúc Lam Y đi theo sau, đau lòng nhìn Vân Phong nằm sấp trên lưng Tiểu Hỏa, không đành lòng đánh thức nàng, để mặc cho Tiểu Hỏa cõng như vậy, Tiểu Hỏa vừa đến nơi, toàn đại sảnh của lầu Liên Minh im phăng phắc, đôi mắt ai nấy như muốn rớt ra, ánh mắt Triệu Hồi Sư nào cũng sáng lên, Tiểu Hỏa không khách khí trừng mắt nhìn lại, gầm lên từng tiếng, mọi người thấy vậy chẳng dám tiến lên bước nào.

Trên thân Hỏa Vân Lang cõng một thiếu nữ đang say ngủ dần hấp dẫn tầm mắt của mọi người, có vài người hít mạnh vài hơi, "Người đang nằm sấp trên lưng Hỏa Vân Lang ngủ không phải là Vân Phong chứ?"

"Còn phải nói, ma thú uy vũ như vậy chỉ có nàng mới có."

"Ai da, thật là hâm mộ quá, ta cũng là Hỏa Hệ, sao lại không thể gặp được ma thú như vậy nhỉ?"

"Ai dà, ta cũng hâm mộ nữa! Ta là Phong Hệ, quả nhiên chỉ có Sư Ưng là tốt nhất!"

Vân Phong ngủ rất lâu, khi tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên lưng của Tiểu Hỏa, còn Tiểu Hỏa vẫn duy trì hình dạng Hỏa Vân Lang, bao bọc nàng trong bộ lông mềm mại và ấm áp của mình, khi nàng tỉnh lại thì nó cũng tỉnh dậy, cơ thể khẽ giật giật, Vân Phong vuốt nhẹ đầu nó, Tiểu Hỏa ngáp một cái, lại đặt đầu xuống tiếp tục ngủ.

Hiện giờ đang là nửa đêm, cả Thiên Phong Thành hoàn toàn bao phủ trong sự yên tĩnh, Hạ Thanh đang nằm ngủ an ổn trên giường, gương mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, Vân Phong mỉm cười vui mừng, Thanh Thanh không có việc gì là tốt rồi. Lam Dực tựa vào cửa, thấy Vân Phong tỉnh lại, hạ giọng gọi “Chủ nhân”, Vân Phong ra hiệu hắn đừng nói gì, Lam Dực gật đầu, lại tiếp tục ẩn người vào bóng tối.

Đứng trước cửa sổ sáng ngời, Vân Phong hướng mắt nhìn xa xăm, dưới tầm mắt của nàng, trông nàng cứ như đang đạp lên cả thành thị, cuộc hành trình tới Thiên Phong Thành đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng tất cả mới chỉ là khởi đầu, mọi thứ vẫn chưa hề kết thúc. Liên Minh Triệu Hồi Sư đã bắt đầu tổ chức vòng loại thứ hai, đến lúc đó sẽ lại có nhiều cuộc hỗn chiến, nàng sẽ phải gặp tên nam nhân trùm mũ kia lần nữa, ma thú khế ước của hắn đã bị hủy, không biết tiếp theo hắn sẽ dùng chiêu gì!

Sau cuộc so tài luân phiên không biết Liên Minh sẽ làm gì tiếp theo, sự kiện mà lần trước Linh đã tiết lộ không biết là gì? Còn có tên Mặc Trường Ca từ đâu xuất hiện kia, thân phận của hắn chắc hẳn có liên quan tới Điện Chủ của Thiên Tuyết Điện, đồng ý điều kiện với hắn không biết có gặp phải phiền phức gì không, Vân Phong càng nghĩ càng thấy chuyện càng phức tạp, đúng như nàng đã dự đoán, cuộc sống sau này hết nhàm chán rồi.

Một tháng sau, vòng đầu tiên của lôi đài tự do đã chốt kết quả, số người vượt qua được là bốn mươi, so với tổng số người tham gia, con số này thực có hơi ít, nhưng đối với Liên Minh Triệu Hồi Sư, con số này đã là nhiều rồi.

Vòng thứ hai là so tài luân phiên, lần này Liên Minh sẽ trực tiếp điều khiển, trong lòng những người được đi tiếp cũng hiểu, chuyện này nhất định không tầm thường, đạt được tư cách qua vòng hai mới là điều quan trọng hơn cả.

Sau lần cứu Hạ Thanh Viêm Triệt cũng biến mất tăm, nhưng Mặc Trường Ca nói hắn vẫn còn ở Thiên Phong Thành, chắc là đã đi đâu đó du ngoạn rồi. Vân Phong cũng không quan tâm nữa, Khúc Lam Y đã kể chuyện Viêm Triệt hấp thụ Ám Nguyên Tố trong người Hạ Thanh cho Vân Phong biết, có khi giờ hắn đang nghĩ cách chiếm nguồn sức mạnh kia thành của riêng mình rồi.

Mộc Thương Hải vẫn duy trì bộ dáng lạnh tanh, nhưng lần nào nhìn về phía Khúc Lam Y cũng như đang có điều suy tư, kể từ sau khi Mặc Trường Ca biết phòng của Diêu Mạn đối diện với Vân Phong, cả tháng nay cũng chỉ tới có một hai lần, lần nào cũng vội vàng, chủ yếu là để nhắc lại lời hứa của Vân Phong. Tình huống của Hạ Thanh đã ổn định và dần trở nên tốt hơn, chỉ là sau tai nạn lần này, có vẻ Hạ Thanh đã trưởng thành không ít, biểu hiện rõ nhất là không còn dính lấy Vân Phong nữa, đối với việc nhẫn khế ước của mình bị cướp đoạt mất cũng không có ý kiến gì nhiều.

Vân Phong thấy Hạ Thanh như vậy, trong lòng vừa vui mừng lại cảm thấy có chút đau lòng, trong vòng so tài thứ hai này bất luận thế nào cũng phải đoạt lại được nhẫn khế ước của Hạ Thanh. Có lẽ, thời gian để chú chim non kia tự bay được đã gần tới rồi.

Giữa Tiểu Hỏa và Hạ Thanh vẫn vô cùng ngượng ngùng và mơ hồ, nhưng hai người đã không giống như trước, đã có thể nói chuyện với nhau vài câu rồi, thi thoảng Hạ Thanh còn mỉm cười với Tiểu Hỏa, Tiểu Hỏa thì im lặng không nói gì. Vòng so tài thứ hai nhanh chóng diễn ra, vẫn là Linh tới nói cho Vân Phong rõ quy luật và hạng mục của vòng hai.



Bốn mươi người đã lọt vào vòng hai từ bốn lôi đài tụ họp lại với nhau, quy tắc đã được thay đổi, khác với vòng thứ nhất là đánh liên tục bốn mươi trận, vòng thứ hai bốn mươi người sẽ loạn đấu với nhau, hai người tùy tiện tỷ thí với nhau, cứ luân phiên như vậy cho đến khi còn dư lại năm người.

Bốn mươi lấy năm, cũng có thể coi là một sự loại trừ tàn khốc, nghĩ tới đây Vân Phong lại chợt thấy không thoải mái, nếu như theo lời của Mặc Trường Ca, lần này hẳn là nàng sẽ đánh với Diêu Mạn, nhưng nếu có thể đánh với tên nam nhân trùm mũ kia cũng tốt.

Vòng luân chiến thứ hai còn chưa bắt đầu, toàn Thiên Phong Thành đã bắt đầu xôn xao, có thể lọt qua được vòng thứ nhất đã là không tầm thường rồi, lần này bốn mươi người tụ họp với nhau chắc chắn sẽ có nhiều màn tỷ thí đặc sắc hơn, không phải lúc nào ở đâu cũng được chứng kiến cảnh Triệu Hồi Sư đánh với Triệu Hồi Sư đâu, nếu như không có Đại Hội, cơ hội để hai Triệu Hồi Sư chạm mặt nhau là rất ít, chưa nói tới việc có thể đối chiến, nếu như không có đại hội này, đợi có cơ hội gặp mặt chắc cũng phải biết bao nhiêu năm.

Tin vòng so tài thứ hai vừa truyền ra, Triệu Hồi Sư trong Thiên Phong Thành liền xôn xao, ngay cả những người đã bị loại ở vòng một cũng vô cùng háo hức mong chờ vòng hai, tiếp tục trở thành một đề tài được nghị luận vô cùng nóng. Cái người tên Vân Phong kia, trong biết vào vòng hai sẽ thể hiện những khả năng kinh người gì.

Có một chuyện Vân Phong không ngờ tới, là nàng lại đụng phải một gia tộc không hề xa lạ gì.

Trước khi bắt đầu vòng luân chiến, bốn mươi người tham gia được gọi vào lầu tiếp đãi của Liên Minh Triệu Hồi Sư, mấy chục người ngồi bên trong một căn phòng rộng rãi, không hề chật chội một chút nào, không ai biết Liên Minh gọi bọn họ để làm gì, nhưng rõ ràng là rất có hữu ý.

Vân Phong lẳng lặng ngồi ở sau, nghe mấy Triệu Hồi Sư khác bàn luận xôn xao, có vài người nhờ vậy mà biết nhau, Diêu Mạn thì ngồi cách Vân Phong một quãng xa, thấy Vân Phong thì thầm nổi giận trong bụng, nhưng vì duy trì bộ dáng khuê tú của mình, Diêu Mạn quyết định nhắm mắt làm ngơ, nhưng chuyện khiến trong lòng Diêu Mạn thấy khó chịu hơn cả là nghe nói vào ngày mà nàng và Vân Phong đánh nhau, Mặc Trường Ca cũng có mặt ở đó. Nghĩ tới bộ dáng đáng xấu hổ của mình bị nhìn thấy, Diêu Mạn cắn chặt răng, hung ác trừng mắt lườm Vân Phong, thầm thề trong vòng thứ hai này nhất định phải đánh bại được Vân Phong.

Vân Phong quan sát chung quanh, hiện giờ có mặt ở đây mới có ba mươi chín người, người vắng mặt là tên nam nhân trùm mũ, nhưng chẳng qua bao lâu, cánh cửa đã bị mở ra, âm thanh trường bào quét đất vang lên, ánh mắt Vân Phong lập tức lạnh lẽo nhìn ra cửa, mọi người cũng giương mắt nhìn lên, khi vừa nhìn thấy người tới thì liền biến sắc, ai nấy đều nhíu chặt mày.

Nam nhân trùm mũ kia làm gì cũng khiến cho người khác có cảm giác âm tà và chán ghét, Diêu Mạn quay mặt đi, lẩm bẩm cái gì đó, nam nhân trùm mũ chống lại ánh mắt của Vân Phong, khóe miệng khẽ nhếch, Vân Phong lạnh lùng dời mắt đi, hắn ngồi vào vị trí ở phía sau, những người khác thấy vậy liền tới phía trước ngồi, bộ dáng muốn né hắn càng xa càng tốt, Vân Phong ngược lại không hề động đậy chút nào, chỉ trong chớp mắt, ở sau chỉ còn có hai người ngồi.

"Nàng ấy lớn gan thật, ta vừa nhìn người kia đã cảm thấy không thoải mái, có thể trốn được bao xa thì trốn à."

"Ta cũng thế, trong lòng cứ có cảm giác ghê tởm, không phải là do nàng sợ quá nên ngây người, không động đậy được đấy chứ." Có người cười trộm, nhưng lập tức bị người khác cười nhạo lại.

"Ngươi nhìn cho kỹ đó là ai? Đó chính là Vân Phong."

"Vân Phong? Ngươi nói đó là Vân Phong?"

"Chẳng trách, chỉ có nàng mới dám làm như vậy, nếu là ta thì chẳng dám ngồi như vậy đâu."

Nghe tiếng người xung quanh xôn xao, Diêu Mạn cắn răng nghiến lợi, trừng mắt thù hằn nhìn về phía Vân Phong, vô tình nhìn thấy tên nam nhân trùm mũ, một luồng khí lạnh lẽo dâng lên trong cơ thể nàng ta, Diêu Mạn vội vàng đánh mắt đi, "Hừ, giả vờ giả vịt."

Trong lúc các Triệu Hồi Sư khác đang nghị luận to nhỏ, có một người đột nhiên đứng lên, những người quen biết hắn không khỏi kinh ngạc nhìn hắn, vì hắn đang đi ngược ra phía sau, hướng về phía chỗ của Vân Phong.

"Vân Phong, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, tên ta là Khâu Hoành Vũ, ta nghĩ chắc cô không xa lạ mấy cái họ này."

Vân Phong hơi ngước mắt nhìn lên, đứng trước mặt nàng là một thanh niên khoảng hai mươi tám, vẻ ngoài sáng sủa, miệng cười với nàng, Vân Phong thầm nghĩ, Khâu? Trong trí nhớ của nàng thoáng qua vài đoạn ký ức mơ hồ, "Khâu gia, ta nhớ rồi, ta vẫn còn chút ấn tượng với Khâu Thực."

Thanh niên đứng trước mặt nàng có vẻ hơi lúng túng, "Cái này… Đại ca Khâu Ngôn, không biết cô còn nhớ chứ?"

Vân Phong khẽ cau mày, một hồi mới nhận ra Khâu Ngôn là nhân vật nào, "Nhớ lại rồi, sao vậy, ngươi có chuyện gì à?"

Người tên Khâu Hoành Vũ thở nhẹ một hơi, vô tư ngồi xuống cạnh Vân Phong, "Lời mà Khâu Ngôn đại ca từng nói không biết Vân Phong còn nhớ không? Nếu như Vân gia đồng ý..."

Vân Phong xua tay, cắt đứt lời hắn, lúc đầu quả thực Khâu gia có đưa một tay tính lôi kéo Vân gia, nhưng nàng không muốn Vân gia phải chịu ơn của bất kỳ ai, thái độ của nàng với lời nói lúc trước cũng chỉ ầm ừ cho qua, không ngờ Khâu gia vẫn cố chấp như vậy.

"Ta biết rồi, nhưng ý kiến của ta vẫn như cũ."

Toàn bộ lời nói trong cổ Khâu Hoành Vũ đều bị câu nói này chận ngược trở về, lần này hắn mang nhiệm vụ trong người, thông qua vòng đấu lôi đài tạo dựng quan hệ với Vân Phong, nhưng dù hắn biết Vân Phong ở đây, hắn vẫn không thể lại gần được nàng, ngoài lần này ra, quả thực hắn không ra được cơ hội thứ hai, tất nhiên là không thể bỏ qua.

"Khâu gia vô cùng để ý tới Vân gia, nhất là thực lực của Vân Phong cô, Vân gia mới chỉ là tam phẩm, thực lực của ngươi sẽ bị uổng phí, tại sao không…"

"Nói xong chưa? Ta nói rồi, quyết định của ta vẫn như cũ." Giọng điệu Vân Phong lạnh đi, Khâu Hoành Vũ sửng sốt, nhìn vẻ mặt âm trầm của nàng, chẳng dám nói thêm lời nào nữa, mình chỉ mới có cấp thống lĩnh, thực lực không bằng nên chẳng dám cò kè nhiều với nàng, nhớ tới lúc trước khi Khâu Ngôn tới thuyết phục Vân Phong, nàng còn chẳng buồn để ý tới, huống chi là mình.

Hắn thầm cười khổ, "Vậy ta không làm phiền cô nữa, lần so tài lần thứ hai chắc chắn cô sẽ qua thôi." Khâu Hoành Vũ đứng lên quay lại chỗ mình, Vân Phong tỏ vẻ không quan tâm, nhưng trong lòng lại đang nghĩ tới một chuyện khác, sau đại hội lần này, Vân gia ở Tụ Thủy Trấn sắp gặp được một cơ hội tốt rồi.

Cửa phòng lại bị đẩy ra, người tới là Linh với bộ y phục chỉnh tề, hắn mỉm cười nhìn lướt qua từng người một trong phòng, nán lại ở Vân Phong thêm vài giây rồi lại dời mắt đi, “ Sự có mặt của chư vị ở đây chính là niềm vinh hạnh của Liên Minh ta, thật vui vì có được nhiều nhân tài kiệt xuất, mục đích của Đại Hội là để tăng tình hảo hữu giữa các Triệu Hồi Sư với nhau, trao đổi kinh nghiệm, nhưng có vẻ lần này không giống như vậy, chắc hẳn trong lòng các vị đều rõ, tại sao Liên Minh lại tổ chức cuộc so tài thứ hai, hơn nữa nhân số quy định chỉ còn lại năm người."

Vẻ mặt của mỗi người khác nhau, ít nhiều cũng lờ mờ đoán được sự bất thường trong đó, Linh vẫn tiếp tục mỉm cười, "Chư vị có lẽ đều hiểu, nếu có thể thắng được vòng so tài thứ hai này, thứ đạt được sẽ còn nhiều hơn tưởng tượng của mọi người, Liên Minh Triệu Hồi Sư rất mong chờ lại được thấy màn biểu diễn hay của mọi người trên lôi đài luân chiến."

Đến lúc cuối lại hơi dừng lại, đây chính là phong cách nói chuyện của Linh.

Tay phất nhẹ một cái, lập tức có người đẩy cửa vào bưng ra một chiếc rương bằng kim loại, Linh liền mở nó ra, "Ở đây có bốn mươi lá bài đã được đánh số, những ai rút số giống nhau sẽ trở thành đối thủ của nhau, chư vị hiểu rồi chứ? Nếu như đã hiểu rồi thì xin mời lên rút nào."

Toàn bộ Triệu Hồi Sư đến trước cái rương chứa thẻ đánh số, Vân Phong không nhanh không chậm bước tới, nam nhân trùm mũ sau lưng nàng cũng từ từ đứng dậy, hai người vừa có động tác, tất cả mọi người thoáng cứng đờ, mặc dù phong thái cả hai khác nhau một trời một vực, nhưng khí thế lại lớn như nhau.

Nam nhân trùm mũ lướt nhẹ qua Vân Phong, bàn tay tái nhợt đưa vào trong rương, đôi môi vẫn treo nụ cười tà mị, Linh không hề bị ảnh hưởng chút nào, mỉm cười nhàn nhạt, hắn vừa rút số xong thì cười thầm một tiếng, những người đã bóc số trước đó nuốt nước bọt thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần mong hắn là đối thủ của mình!

Hắn kéo lê trường bào tới chỗ khác, Vân Phong đưa tay bóc lấy số cuối cùng còn trong rương, nàng mở ra, phía trên là con số mười sáu. Mấy người đứng cạnh nhìn thấy số đó thầm thở phào nhẹ nhõm, không ai muốn gặp phải tên nam nhân trùm mũ kia, cũng chẳng ai muốn phải chống lại với Vân Phong, chống lại hai người họ, ngoài thua thì không có kết cục khác.

Linh thấy mọi người đã rút số xong, cười nhạt, "Được rồi, mọi người đều đã rút số, giờ thì mời mở số ra để xem đối thủ của mình là ai."

Tất cả Triệu Hồi Sư giơ số trong tay của mình lên, số trong tay nam nhân trùm mũ là số tám, người đối đầu với hắn chính là thiếu niên của Khâu gia tên Khâu Hoành Vũ, vận số của hắn thực đúng là xui hết đường nói mà, hắn thấy vậy chỉ thầm cười khổ, cũng chẳng còn cách nào.

Vân Phong nhìn số của mình rồi lại lia mắt chung quanh tìm người có cùng số mười sáu, vừa thấy người có cùng số với mình thì nở một nụ cười lạnh, quả thật là hữu duyên, xem ra mình chẳng cần tốn chút công phu nào đã có thể thực hiện được giao kèo với Mặc Trường Ca rồi.

Diêu Mạn nhìn tấm thẻ trên tay mình, phía trên in số mười sáu bóng loáng, số trên tay Vân Phong cũng là mười sáu, mới đầu Diêu Mạn cảm thấy tức giận, rồi lại bật cười, hay lắm, rất hay! Nàng ta dám biến ma thú khế ước của mình thành cái dạng kia, còn bêu xấu mình đến như vậy, lại còn khiến Mặc Trường Ca bắt gặp được! Lại thêm cái bộ dạng rời sân phách lối đó, tất cả những thứ này nàng đều phải đòi lại về!

Thấy bộ dáng thẹn quá hóa giận của Diêu Mạn, Vân Phong cười thầm không có ý kiến gì, Linh nói, "Sau khi đã biết đối thủ của mình, xin mời các vị chuẩn bị lên đài, chúng ta đang vô cùng mong chờ mọi người."

Thái độ của các Triệu Hồi Sư có mừng có lo, lục tục đi ra ngoài, tiếng hô vang bên ngoài lại vang lên, đúng như lời Linh đã nói, những người xem chiến đã hoàn toàn sôi trào! Lần lượt từng số từ một tới hai mươi sẽ lên đài tỷ thí, số mười sau thì hơi xa một chút, Linh nói câu đó xong rồi xoay người rời đi, Triệu Hồi Sư trong lòng đã đi gần hết, Vân Phong ngược lại không nhanh chóng rời chỗ, có một người từ từ bước tới trước mặt Vân Phong.

"Những nỗi nhục lần trước ngươi mang lại cho ta, lần này ta sẽ trả lại đầy đủ!" Diêu Mạn nhìn Vân Phong, lạnh mặt cắn răng nói, Vân Phong vô tâm mấp máy môi, "Lần này ta cũng sẽ không bỏ đi giữa chừng như trước nữa, nhất định sẽ làm một trận tới cùng."

"Hay lắm! Ta muốn đa văng ngươi xuống trước mặt tất cả mọi người! Ngươi chờ đó cho ta!"

Vân Phong buồn cười nhìn Diêu Mạn, "Được, ta chờ, để xem rốt cuộc người sẽ bị đá xuống là ai!"

Diêu Mạn phì phò xoay người rời đi, vẻ mặt Vân Phong thoáng qua vẻ không nhịn được cười, nàng ngược lại có chút tiếc nuối khi không chạm phải nam nhân trùm mũ, nhưng Diêu Mạn cũng không tồi, nghĩ tới lời hứa với Mặc Trường Ca, Vân Phong cười, âm thanh hoan hô ở ngoài như sóng dậy, đối chiến kịch tính, xem ra cuộc chiến bây giờ mới thực sự kích thích sự nhiệt huyết, cuộc thi luân chiến trên lôi đài chính thức bắt đầu!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook