Quyển 6 - Chương 68: Rốt cuộc ngươi muốn gì?
Nhược Tuyết Tam Thiên
31/05/2021
Bị ánh mắt lạnh lẽo thẳng thừng của Vân Phong soi mói như thế, hàm răng
Hồng Nghê không khỏi va vào nhau, cơ thể bị khoá lại cộng thêm y phục bị rách khiến nàng ra run lên bần bật, tính khí vừa rồi mới lên được chút
đã lặng lẽ chìm nghỉm.
“Có thể để ta đứng lên trước được không… Lạnh quá!” Hồng Nghê điềm đạm đáng yêu nhìn Vân Phong, một nữ nhân dùng tư thái vừa thấy đã thường cộng thêm giọng nói mềm mại như thế không có mấy nam nhân có thể chống cự được, dù có là nữ nhân cũng sẽ sinh lòng yêu thương, nhưng Vân Phong chỉ nheo mắt, vẻ mặt không hề thay đổi, “Ngươi không nghe rõ ta vừa nói gì à?”
Cho dù nữ nhân kia có tỏ vẻ thế nào, Vân Phong cũng không quên rằng nàng ta quần áo xốc xếch ở trong viện Khúc Lam Y. Nếu như nàng ta dám sờ vào một sợi tóc của Khúc Lam Y, nàng chắc chắn sẽ không tha thứ cho nữ nhân này.
Hồng Nghê thấy Vân Phong không hề thay đổi ý định, trong lòng thầm nghi ngờ, nữ nhân này rốt cuộc là ai? Nơi này rốt cuộc là đâu…? “Ta không biết tại sao mình lại ở đây, ta cũng không biết nơi này là đâu, ta làm sao trả lời ngươi đây?” Hồng Nghê điều chỉnh lại tâm tình, thân là người nổi bật trong lớp trẻ Hiên gia, vẫn rèn nên được chút định lực.
Vân Phong nhíu mày, nàng ta không biết đây là đâu? Nhìn sự nghi ngờ hiện rõ trong mắt Vân Phong, Hồng Nghê biết nàng đang không tin lời mình nói, “Ta thật sự không biết, ta chỉ nhớ là đang ở trong phòng của mình, khi tỉnh lại thì không hiểu sao lại ở đây, còn thấy ngươi tự dưng ra tay với ta.”
Vân Phong cười lạnh, nếu nữ nhân này nói dối, không thể không nói hành động của nàng thực sự rất lỗ mãng. “Vậy thì để ta nói cho ngươi biết đây là đâu, đây là chỗ ở của Thiếu Chủ Nạp Khê tộc.”
“Cái gì?” Hồng Nghê thét lên kinh hãi, vẻ mặt biểu lộ hết sự kinh ngạc, Vân Phong quan sát kỹ càng, trông nàng ta không giống như đang giả vờ.
“Đây là chỗ ở của Nạp Khê Lam Y? Sao ta lại… ở đây?” Hồng Nghê lẩm bẩm, bất giác nhìn xuống y phục trên người mình, đột nhiên đỏ bừng mặt, sao nàng lại thế này? Chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì với Nạp Khê Lam Y? Nghĩ tới đây, sự xấu hổ càng tăng thêm.
Vân Phong thu hết vẻ mặt của Hồng Nghê vào mắt, mặc dù nữ nhân kia không biết tại sao mình ở đây, nhưng với vẻ mặt vừa rồi đủ để chứng tỏ, nàng ta mang lòng ái mộ với Lam Y.
“Ngươi và chàng ấy chưa xảy ra chuyện gì cả.” Vân Phong lạnh lùng lên tiếng, Hồng Nghê đang xấu hổ nghe vậy ngẩng mặt lên, “Sao ngươi biết?” Vừa nói xong, nàng ta lập tức thấy ngại ngùng, nhìn nụ cười như không của Vân Phong, nàng ta lập tức giải thích, “Ý ta không phải như thế, ta…”
“Không cần phải giải thích, ngươi chắc chắn là chẳng có gì với chàng ấy, nếu không thì đã chẳng nằm đây với cái dạng này.” Vân Phong lạnh lùng nói, Hồng Nghê lập tức cảm thấy lúng túng không thôi, trong lòng chợt thấy căm tức, “Ngươi là ai? Nếu đây là nơi ở của Thiếu Chủ Nạp Khê tộc, sao ngươi lại tuỳ tiện vào được?”
“Những lời này ta nên hỏi ngươi mới phải, cho dù người đưa ngươi tới đây có tâm cơ như thế nào, nơi này, không phải là nơi ngươi có thể đặt chân vào.”
Hồng Nghê bị nói ra thẳng những thứ giấu kín trong lòng, nàng có lòng ái mộ với Lam Y, mặc dù không biết tại sao mình ở đây, nhưng nàng có thể có gì đó xảy ra với Nạp Khê Lam Y cũng tốt… Nhưng nữ nhân này là ai, còn tỏ vẻ chất vấn như thế, nàng có tư cách gì? Chẳng lẽ là một cô gái khác ái mộ Nạp Khê Lam Y trong Nạp Khê tộc?
Hồng Nghê nghi hoặc nhíu mày, không đúng, nữ nhân có thể tự do ra vào nơi này, nghe nói chỉ có… Vân Phong!
“Ngươi là Vân Phong?” Giọng Hồng Nghê ngờ vực, rất vô định, Vân Phong lạnh mặt không nói gì, Hồng Nghê vừa hỏi xomg lập tức lắc đầu, “Không thể nào! Vân Phong kia vẫn luôn không xuất hiện, ngay cả người trong Nạp Khê tộc còn không gặp được, sao có thể xuất hiện ở đâu được…?”
“Ngươi là người Hiên gia hay Bặc Nguyên gia?” Vân Phong nhíu mày, giọng điệu của nữ nhân này không phải là người của Nạp Khê tộc, chẳng lẽ Hiên gia và Bặc Nguyên gia phái người tới Bặc Nguyên tộc? Vân Phong mới ra khỏi tháp Niết Bàn nên chưa biết chuyện người trẻ tuổi hai tộc tới. Hồng Nghê ngẩng lên, “Ta tới từ Hiên gia, theo lý mà nói ta là người Nạp Khê tộc, ngươi làm thế với ta không sợ Tộc trưởng Nạp Khê tộc sẽ giáng tội ngươi?”
Vân Phong cười, “Dùng cái tư thái này xuất hiện ở đây, không sợ Tộc trưởng biết được sẽ cho rằng ngươi quyến rũ con trai ông ấy sao?”
Mặt Hồng Nghê đỏ lên, Vân Phong tối sầm mặt, “Hiên Dật và Bặc Nguyên Di Sinh tới rồi?”
Hồng Nghê sửng sốt, “Sao ngươi lại dám gọi thẳng tên của Thiếu Chủ?”
Thiếu Chủ… Vân Phong suy tử, quả nhiên, lại tới Nạp Khê tộc rồi, nếu không Khúc Lam Y đã chẳng xảy ra chuyện như thế, Hiên Dật, Hiên Dật… chẳng lẽ chuyện lần này cũng có liên quan tới ngươi?
Vân Phong đứng lên, ngón tay tăng sức, Hồng Nghê bị lực vô hình nhấc lên, y phục trên người suýt thì bị rơi xuống hết, thét lên kinh hãi vội vàng che lấy ngực, đè chặt lại quần áo, “Ngươi tính làm gì?”
Vân Phong không thèm để ý, tung người nhảy lên trời cao xách theo cả hồng Nghê y phục xốc xếch. Hồng Nghê luống cuống giữ lấy y phục mình, không kịp nói gì đã bị gió lạnh tạt vào miệng, nàng ta không dám hó hé, lúc này đêm khuya yên tĩnh, nếu lỡ bị người Nạp Khê tộc thấy cái bộ dáng này thì cực kỳ mất mặt.
Hồng Nghê chật vật bị Vân Phong túm lên không, mặc cho gió lạnh cũng không dám nhiều lời, Vân Phong lôi nàng ta đứng trên viện Khúc Lam Y, “Hiên Dật và Bặc Nguyên Di Sinh ở đâu?”
Hồng Nghê ngẩng đầu nhìn Vân Phong, trong đôi mắt kia chỉ có băng giá, không hề có chút tình cảm này, không hiểu sao nàng ta lại đưa tay ra chỉ về một hướng, Vân Phong lạnh lùng nhếch môi, không nói hai lời xách theo nàng ta chạy về phía đó.
Bên trong phòng, Hiên Dật và Bặc Nguyên Di Sinh đang ngồi với nhau, mặc dù thanh thiếu niên Bặc Nguyên gia và Hiên gia đều ở chung với nhau, nhưng Hiên Dật và Bặc Nguyên Di Sinh là thiếu chủ, chỗ ở hiển nhiên cách với những người khác, lúc này Bặc Nguyên Di Sinh gà gật tựa lên bàn, Hiên Dật vô cảm ngồi bên cạnh.
“Oáp!” Bặc Nguyên Di Sinh lười biếng đánh ngáp, “Hiên Dật, ngươi không ngủ thì thôi còn kéo ta theo làm gì? Ta muốn đi ngủ!”
Hiên Dật quay đầu lại lườm, “Với thực lực của ngươi mà vẫn còn ngủ?”
Bặc Nguyên Di Sinh liếc lại xem thường, “Ngươi nghĩ ta giống ngươi chắc? Bản năng của con người mà cũng cần phải hạn chế? Rốt cuộc ngươi xong chưa vậy, chẳng phải đã đưa Hồng Nghê vào rồi sao, còn có Không Gian Phong Toả chắn lại, sao hắn có thể chạy đi được? Lúc trước ngươi cũng đã nói hắn đối mặt với Vân Phong không thể nhìn được mà.”
Hiên Dật nhíu mày, “Tuy rằng mọi thứ đều ở trong kế hoạch của ta, nhưng mà… không ngoại trừ có sự cố xảy ra.”
“Sự cố?” Bặc Nguyên Di Sinh xì mũi coi thường, “Có gì mà sự cố? Ngươi tính toán chu toàn như thế, ta thấy trừ phi là Vân Phong chính chủ xuất hiện, nếu không thì…”
“Rầm!” Cánh cửa đột nhiên bị lực vô hình đẩy ra, gió lạnh lùa vào. Giọng Bặc Nguyên Di Sinh cứng lại, mắt Hiên Dật loé lên, Bặc Nguyên Di Sinh lập tức đứng dậy, “Là ai?”
“Ầm!” Một vật thể bị ném vào từ bên ngoài, Bặc Nguyên Di Sinh nhạy cảm tránh sang một bên, cái bóng kia chính xác không xẩy ngã xuống đất, hắn vừa thấy không khỏi thốt lên, “Hồng Nghê?”
Hồng Nghê đỏ mặt, vất vả liên tục níu lấy y phục hỗn loạn trên người mình, ánh mắt của Hiên Dật và Bặc Nguyên Di Sinh khiến nàng ta cảm thấy chỉ muốn chui xuống đất, muốn đứng lên nhưng đột nhiên không gian chấn động, dòng năng lượng cứng rắn đè nàng ta ngược trở lại.
“A!” Hồng Nghê rên khẽ, ngã bật lại xuống đất, y phục suýt chút nữa thì rơi xuống. Nhục nhã như thế khiến Hồng Nghê không thể nào chịu nổi, nước mắt lưng tròng. Bặc Nguyên Di Sinh thấy thế lập tức cởi áo khoác trên người tính khoác lên Hồng Nghê, nhưng không ngờ một lực vô hình đánh chiếc áo thành mảnh vụn.
“Là ai, ra đây?” Bặc Nguyên Di Sinh tức giận nhìn ra ngoài cửa, Hiên Dật đứng khỏi chỗ ngồi, vẻ mặt hơi phức tạp, một bóng đen xuất hiện ngay giữa phòng, Bặc Nguyên Di Sinh vừa thấy không khỏi kinh ngạc thốt lên, “Vân Phong? Sao lại là ngươi?”
Hồng Nghê nhếch nhắc dưới đất ngẩng đầu lên, ánh mắt ầng ậng nước khó tin nhìn lên, nàng chính là Vân Phong? Nàng chính là Vân Phong chưa từng ra mặt?
Vân Phong lạnh lùng đi vào, bước tới bên cạnh Hồng Nghê, Bặc Nguyên Di Sinh bị khí thế hùng hổ như thế bức lui cho mấy bước. Hiên Dật vẫn đứng im, nhìn Vân Phong không nói lời nào.
“Vân Phong… Sao lại là nàng…” Hồng Nghê dưới đất lẩm bẩm, vẫn chưa thể tiếp thu nổi tình trạng này, nàng chính là cô gái mà Nạp Khê Lam Y thích, còn nàng ta thì bị Vân Phong bắt tại trận với tình trạng như thế này, thực đúng là cực kỳ nhục nhã.
Vân Phong lạnh lùng quét Hồng Nghê, ngẩng lên nhìn vào Bặc Nguyên Di Sinh, hắn bị ánh mắt như thế đâm chọt cho không thoải mái hẳn lên, “Ngươi nhìn cái gì?”
Vân Phong nhíu mày, Bặc Nguyên Di Sinh không thể có đầu óc tới mức nghĩ như thế này được, duy chỉ có Hiên Dật. Ánh mắt thẳng thừng quét về phía Hiên Dật, Hiên Dật đứng sau chỉ mỉm cười, không chút hoang mang tiến lên một bước, trên mặt y vẫn là nụ cười khiêm tốn kính cẩn, y khẽ cúi người, đây là hành động mỗi lần mà y thấy Vân Phong.
“Có thể thấy được mặt này của Vân tiểu thư, thật không uổng công ta tốn công sức tới Nạp Khê tộc.”
Bặc Nguyên Di Sinh không khỏi bĩu môi, Hiên Dật hạ tư thái như thế thật khiến hắn chịu không nổi. Hồng Nghê ngồi dưới đất càng ngạc nhiên hơn, Thiếu Chủ Hiên gia… lại dùng thái độ khiêm nhường này nói chuyện với Vân Phong. Điều… điều này sao giống với tác phong và tính tình của bọn họ?
“Hiên Dật, có phải là ngươi không?” Ánh mắt Vân Phong như xuyên qua hiên Dật, vào thẳng vấn đề, Hiên Dật nghe xong mỉm cười, “Vân tiểu thư, tại sao không gọi ta là Linh?”
Vân Phong nhíu mày, “Ngươi đã không còn là nhân viên tiếp tân của Liên Minh Triệu Hồi Sư nữa, ta càng không cần phải gọi cái tên vốn không phải là của ngươi.”
Hiên Dật cười khẽ, đưa tay đẩy gọng kính, “So với Hiên Dật, ta thích Vân tiểu thư gọi ta là Linh hơn, có thể gọi ta như thế cũng chỉ có mỗi Vân tiểu thư.”
Vân Phong thấy y không thèm trả lời vấn đề của mình, tính tình Hiên Dật tới giờ nàng không thể nào dò được, mặc dù nhìn không thấy, nhưng Vân Phong vẫn hiểu sự thâm sâu khó lường trong người kia, đó là sự tính toán. Tính toán cẩn thận từng người một, từng bước một cũng suy tính kỹ càng.
Cho dù y tính toán thế nào Vân Phong cũng không để ý, nhưng y lại dám tính lên người Khúc Lam Y, nàng không thể không để ý tới.
“Là ngươi!” Không cần y trả lời, Vân Phong khẳng định, Hiên Dật bật cười, trong mắt xẹt qua một tia tối, “Vân tiểu thư ám chỉ chuyện gì?”
Vân Phong nhìn Hồng Nghê dưới đất, “Người ta cũng đã mang tới cho ngươi rồi, ngươi còn tiếp tục giả ngốc? Bặc Nguyên Di Sinh không hề có đầu óc tốt tới mức này, nghĩ tới kín kẽ như thế.”
Bặc Nguyên Di Sinh nghe vậy cau có, cái gì mà hắn có đầu óc không tốt tới mức đó? Khác gì đang nói hắn ngu xuẩn? “Vân Phong, ngươi có ý gì?” Hắn gầm lên, Vân Phong không thèm để ý tới, lạnh lùng nhìn Hiên Dật, “Nàng ta là người Hiên gia, xuất hiện trong viện Lam Y, nàng ta dù có mấy lá gan cũng chẳng dám vào, nàng còn mang gương mặt của ta, Hiên Dật, thủ đoạn hèn hẹ như thế, không cảm thấy rất vô sỉ sao? Ngươi thực sự cho rằng Lam Y sẽ bị ngươi đầu độc?”
Hồng Nghê sửng sốt! Chuyện này là sao, mang gương mặt của Vân Phong? Hồng Nghê không khỏi đưa tay sờ lên mặt mình, gương mặt nàng đã sớm khôi phục lại dung mạo vốn có, cho dù nàng có sờ cũng không sờ ra được gì, chỉ có thể mơ hồ ngồi đó, nghe mà mình như chìm vào mây mù.
Hiên Dật nhếch môi, “Xem ra Nạp Khê Lam Y chẳng bị gì cả, nếu không Vân tiểu thư sẽ không tới chất vấn trước tiên như thế.”
Vân Phong cười lạnh, “Thật đáng tiếc, mưu kế của ngươi hình như không thành được, không xảu ra bất cứ chuyện gì cả, tuy nhiên nữ nhân kia đã gây ra một trận cười lớn.”
Hồng Nghê nghe vậy đỏ bừng mặt, bây giờ nàng ta chỉ thấy muốn độn thổ, nhưng Không Gian Lực của Vân Phong đang giam nàng ta dưới đất, cơ bản không động đậy nổi. Nếu không nàng ta đã sớm chui vào trong góc trốn, chuyện này cho dù không để cho người Nạp Khê tộc biết, để người đồng tộc biết cũng là chuyện cực kỳ mất mặt. Nàng là kiệt xuất trong lớp trẻ, hình dáng này mà bị đồng tộc nhìn thấy thực không thể nghĩ tiếp nổi nữa.
Hiên Dật cười nhìn về phía Hồng Nghê, nàng ta ngẩng đầu lên đối lại với ánh mắt Hiên Dật, cơ thể đột nhiên run lên bần bật, tái mét mặt cúi đầu, Hiên Dật nhìn một lúc chứ không có bất kỳ hành động gì, có điều khi mở miệng lại cực kỳ khiếp đảm, “Nhìn lại nàng ta chẳng qua chỉ là một bại hoại, ta mất nhiều tâm tư như thế lại vẫn chỉ thất bại, phế vật.”
Hồng Nghê cảm thấy nhục nhã tới khó chịu, nhưng không thể động đậy, chỉ có thể xấu hổ ngồi đó, toàn thân như phát sốt.
Vân Phong ngạc nhiên, y lại thừa nhận một cách rộng lượng tới như thế? “Rộng lượng thừa nhận như thế, ngươi cũng thẳng thắn đấy.” Vân Phong tối mặt, Hiên Dật cười lên thoải mái, vô tư khoát tay, “Vân tiểu thư tới đây hiển nhiên là đã kết luận, hơn nữa có nữ nhân kia ở đây, ta có từ chối nữa cũng phản với thực tế, chi bằng cứ thoải mái thừa nhận, miễn cho Vân tiểu thư phải suy nghĩ thêm.”
Trái tim Vân Phong đột nhiên tức giận, nghĩ tới vẻ mặt Khúc Lam Y khổ sở như thế lại chỉ vì nam nhân trước mặt này gây ra, còn y thì ra vẻ ta làm đấy thì sao, quả đấm của Vân Phong nắm chặt, sâu trong mắt bùng lên hai ngọn lửa.
“Sao thế, Vân tiểu thư tức giận rồi?” Hiên Dật nhìn thấy vẻ mặt của nàng, như thêm dầu vào lửa nói tiếp, Bặc Nguyên Di Sinh nghe thấy mà khiếp sợ, y bị đần sao? Đây chính là lãnh thổ Nạp Khê tộc, y nói như thế chẳng lẽ không sợ chọc giận Vân Phong sao?
“Ngươi thừa nhận cũng tốt, làm chuyện này, hẳn biết ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi.” Vân Phong nói, đôi mặt với gương mặt luôn cung kính khiêm tốn này, nàng chưa bao giờ cảm thấy ghét tới như thế. Hiên Dật chưa từng làm gì với mình, nhưng y động tới Khúc Lam Y, như thế thì không được.
“Vân tiểu thư che chở cho Nạp Khê Lam Y như thế, có thể thấy tình cảm với hắn thật không tầm thường, ta thật sự rất hâm mộ đấy.” Hiên Dật thấp giọng nói, nhìn thẳng vào Vân Phong, “Chỉ là đáng tiếc, vốn tưởng rằng lần này Khúc Lam Y sẽ ra tay với nàng ấy, lại không ngờ hắn vẫn nhịn được tốt.”
Đáy mắt Vân Phong hiện lên sự bùng nổ, “Ngươi cho Khúc Lam Y là ai? Hắn khác với những nam nhân khác! Khác hiểu được gì là quý trọng!”
Hiên Dật sững sờ, sau đó bật cười, “Quý trọng? Vân tiểu thư nói sao thì như vậy đi, ta biết Vân tiểu thư đang tức giận, vậy thì không ngại tới bắt ta trút giận đi, Vân tiểu thư muốn thế nào cũng được, ta sẽ không đánh trả đâu.”
Bặc Nguyên Di Sinh nghe vậy thất kinh. “Hiên Dật, ngươi khùng hả?”
Hiên Dật vẫn tươi cười, ánh mắt xuyên qua tròng kính trong suốt nhìn Vân Phong, vẫn khiêm tốn, vẫn cung kính, cứ như thể chỉ cần Vân Phong lên tiếng, y sẽ moi hết mọi thứ của mình đặt trước mặt nàng vậy.
Vân Phong sững sờ, Hiên Dật nhếch môi lại gần nàng, “Lần này là kế hoạch của ta, Vân tiểu thư phải ra tay nhanh lên đấy, lời ta đã nói tuyệt đối sẽ không thay đổi, tuyệt đối sẽ không rút lại, chỉ cần có thể khiến Vân tiểu thư bớt giận là tốt rồi.”
“Thiếu Chủ?” Hồng Nghê kinh hãi, giật mình nhìn Hiên Dật, Thiếu Chủ sao thế? Lại nói ra được yêu cầu như vậy, bị người đánh không đánh trả lại?
Bặc Nguyên Di Sinh cảm thấy thật đau đầu, Hiên Dật thật đúng là một tên điên. Là một kẻ điên thực sự!
“Có thể để ta đứng lên trước được không… Lạnh quá!” Hồng Nghê điềm đạm đáng yêu nhìn Vân Phong, một nữ nhân dùng tư thái vừa thấy đã thường cộng thêm giọng nói mềm mại như thế không có mấy nam nhân có thể chống cự được, dù có là nữ nhân cũng sẽ sinh lòng yêu thương, nhưng Vân Phong chỉ nheo mắt, vẻ mặt không hề thay đổi, “Ngươi không nghe rõ ta vừa nói gì à?”
Cho dù nữ nhân kia có tỏ vẻ thế nào, Vân Phong cũng không quên rằng nàng ta quần áo xốc xếch ở trong viện Khúc Lam Y. Nếu như nàng ta dám sờ vào một sợi tóc của Khúc Lam Y, nàng chắc chắn sẽ không tha thứ cho nữ nhân này.
Hồng Nghê thấy Vân Phong không hề thay đổi ý định, trong lòng thầm nghi ngờ, nữ nhân này rốt cuộc là ai? Nơi này rốt cuộc là đâu…? “Ta không biết tại sao mình lại ở đây, ta cũng không biết nơi này là đâu, ta làm sao trả lời ngươi đây?” Hồng Nghê điều chỉnh lại tâm tình, thân là người nổi bật trong lớp trẻ Hiên gia, vẫn rèn nên được chút định lực.
Vân Phong nhíu mày, nàng ta không biết đây là đâu? Nhìn sự nghi ngờ hiện rõ trong mắt Vân Phong, Hồng Nghê biết nàng đang không tin lời mình nói, “Ta thật sự không biết, ta chỉ nhớ là đang ở trong phòng của mình, khi tỉnh lại thì không hiểu sao lại ở đây, còn thấy ngươi tự dưng ra tay với ta.”
Vân Phong cười lạnh, nếu nữ nhân này nói dối, không thể không nói hành động của nàng thực sự rất lỗ mãng. “Vậy thì để ta nói cho ngươi biết đây là đâu, đây là chỗ ở của Thiếu Chủ Nạp Khê tộc.”
“Cái gì?” Hồng Nghê thét lên kinh hãi, vẻ mặt biểu lộ hết sự kinh ngạc, Vân Phong quan sát kỹ càng, trông nàng ta không giống như đang giả vờ.
“Đây là chỗ ở của Nạp Khê Lam Y? Sao ta lại… ở đây?” Hồng Nghê lẩm bẩm, bất giác nhìn xuống y phục trên người mình, đột nhiên đỏ bừng mặt, sao nàng lại thế này? Chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì với Nạp Khê Lam Y? Nghĩ tới đây, sự xấu hổ càng tăng thêm.
Vân Phong thu hết vẻ mặt của Hồng Nghê vào mắt, mặc dù nữ nhân kia không biết tại sao mình ở đây, nhưng với vẻ mặt vừa rồi đủ để chứng tỏ, nàng ta mang lòng ái mộ với Lam Y.
“Ngươi và chàng ấy chưa xảy ra chuyện gì cả.” Vân Phong lạnh lùng lên tiếng, Hồng Nghê đang xấu hổ nghe vậy ngẩng mặt lên, “Sao ngươi biết?” Vừa nói xong, nàng ta lập tức thấy ngại ngùng, nhìn nụ cười như không của Vân Phong, nàng ta lập tức giải thích, “Ý ta không phải như thế, ta…”
“Không cần phải giải thích, ngươi chắc chắn là chẳng có gì với chàng ấy, nếu không thì đã chẳng nằm đây với cái dạng này.” Vân Phong lạnh lùng nói, Hồng Nghê lập tức cảm thấy lúng túng không thôi, trong lòng chợt thấy căm tức, “Ngươi là ai? Nếu đây là nơi ở của Thiếu Chủ Nạp Khê tộc, sao ngươi lại tuỳ tiện vào được?”
“Những lời này ta nên hỏi ngươi mới phải, cho dù người đưa ngươi tới đây có tâm cơ như thế nào, nơi này, không phải là nơi ngươi có thể đặt chân vào.”
Hồng Nghê bị nói ra thẳng những thứ giấu kín trong lòng, nàng có lòng ái mộ với Lam Y, mặc dù không biết tại sao mình ở đây, nhưng nàng có thể có gì đó xảy ra với Nạp Khê Lam Y cũng tốt… Nhưng nữ nhân này là ai, còn tỏ vẻ chất vấn như thế, nàng có tư cách gì? Chẳng lẽ là một cô gái khác ái mộ Nạp Khê Lam Y trong Nạp Khê tộc?
Hồng Nghê nghi hoặc nhíu mày, không đúng, nữ nhân có thể tự do ra vào nơi này, nghe nói chỉ có… Vân Phong!
“Ngươi là Vân Phong?” Giọng Hồng Nghê ngờ vực, rất vô định, Vân Phong lạnh mặt không nói gì, Hồng Nghê vừa hỏi xomg lập tức lắc đầu, “Không thể nào! Vân Phong kia vẫn luôn không xuất hiện, ngay cả người trong Nạp Khê tộc còn không gặp được, sao có thể xuất hiện ở đâu được…?”
“Ngươi là người Hiên gia hay Bặc Nguyên gia?” Vân Phong nhíu mày, giọng điệu của nữ nhân này không phải là người của Nạp Khê tộc, chẳng lẽ Hiên gia và Bặc Nguyên gia phái người tới Bặc Nguyên tộc? Vân Phong mới ra khỏi tháp Niết Bàn nên chưa biết chuyện người trẻ tuổi hai tộc tới. Hồng Nghê ngẩng lên, “Ta tới từ Hiên gia, theo lý mà nói ta là người Nạp Khê tộc, ngươi làm thế với ta không sợ Tộc trưởng Nạp Khê tộc sẽ giáng tội ngươi?”
Vân Phong cười, “Dùng cái tư thái này xuất hiện ở đây, không sợ Tộc trưởng biết được sẽ cho rằng ngươi quyến rũ con trai ông ấy sao?”
Mặt Hồng Nghê đỏ lên, Vân Phong tối sầm mặt, “Hiên Dật và Bặc Nguyên Di Sinh tới rồi?”
Hồng Nghê sửng sốt, “Sao ngươi lại dám gọi thẳng tên của Thiếu Chủ?”
Thiếu Chủ… Vân Phong suy tử, quả nhiên, lại tới Nạp Khê tộc rồi, nếu không Khúc Lam Y đã chẳng xảy ra chuyện như thế, Hiên Dật, Hiên Dật… chẳng lẽ chuyện lần này cũng có liên quan tới ngươi?
Vân Phong đứng lên, ngón tay tăng sức, Hồng Nghê bị lực vô hình nhấc lên, y phục trên người suýt thì bị rơi xuống hết, thét lên kinh hãi vội vàng che lấy ngực, đè chặt lại quần áo, “Ngươi tính làm gì?”
Vân Phong không thèm để ý, tung người nhảy lên trời cao xách theo cả hồng Nghê y phục xốc xếch. Hồng Nghê luống cuống giữ lấy y phục mình, không kịp nói gì đã bị gió lạnh tạt vào miệng, nàng ta không dám hó hé, lúc này đêm khuya yên tĩnh, nếu lỡ bị người Nạp Khê tộc thấy cái bộ dáng này thì cực kỳ mất mặt.
Hồng Nghê chật vật bị Vân Phong túm lên không, mặc cho gió lạnh cũng không dám nhiều lời, Vân Phong lôi nàng ta đứng trên viện Khúc Lam Y, “Hiên Dật và Bặc Nguyên Di Sinh ở đâu?”
Hồng Nghê ngẩng đầu nhìn Vân Phong, trong đôi mắt kia chỉ có băng giá, không hề có chút tình cảm này, không hiểu sao nàng ta lại đưa tay ra chỉ về một hướng, Vân Phong lạnh lùng nhếch môi, không nói hai lời xách theo nàng ta chạy về phía đó.
Bên trong phòng, Hiên Dật và Bặc Nguyên Di Sinh đang ngồi với nhau, mặc dù thanh thiếu niên Bặc Nguyên gia và Hiên gia đều ở chung với nhau, nhưng Hiên Dật và Bặc Nguyên Di Sinh là thiếu chủ, chỗ ở hiển nhiên cách với những người khác, lúc này Bặc Nguyên Di Sinh gà gật tựa lên bàn, Hiên Dật vô cảm ngồi bên cạnh.
“Oáp!” Bặc Nguyên Di Sinh lười biếng đánh ngáp, “Hiên Dật, ngươi không ngủ thì thôi còn kéo ta theo làm gì? Ta muốn đi ngủ!”
Hiên Dật quay đầu lại lườm, “Với thực lực của ngươi mà vẫn còn ngủ?”
Bặc Nguyên Di Sinh liếc lại xem thường, “Ngươi nghĩ ta giống ngươi chắc? Bản năng của con người mà cũng cần phải hạn chế? Rốt cuộc ngươi xong chưa vậy, chẳng phải đã đưa Hồng Nghê vào rồi sao, còn có Không Gian Phong Toả chắn lại, sao hắn có thể chạy đi được? Lúc trước ngươi cũng đã nói hắn đối mặt với Vân Phong không thể nhìn được mà.”
Hiên Dật nhíu mày, “Tuy rằng mọi thứ đều ở trong kế hoạch của ta, nhưng mà… không ngoại trừ có sự cố xảy ra.”
“Sự cố?” Bặc Nguyên Di Sinh xì mũi coi thường, “Có gì mà sự cố? Ngươi tính toán chu toàn như thế, ta thấy trừ phi là Vân Phong chính chủ xuất hiện, nếu không thì…”
“Rầm!” Cánh cửa đột nhiên bị lực vô hình đẩy ra, gió lạnh lùa vào. Giọng Bặc Nguyên Di Sinh cứng lại, mắt Hiên Dật loé lên, Bặc Nguyên Di Sinh lập tức đứng dậy, “Là ai?”
“Ầm!” Một vật thể bị ném vào từ bên ngoài, Bặc Nguyên Di Sinh nhạy cảm tránh sang một bên, cái bóng kia chính xác không xẩy ngã xuống đất, hắn vừa thấy không khỏi thốt lên, “Hồng Nghê?”
Hồng Nghê đỏ mặt, vất vả liên tục níu lấy y phục hỗn loạn trên người mình, ánh mắt của Hiên Dật và Bặc Nguyên Di Sinh khiến nàng ta cảm thấy chỉ muốn chui xuống đất, muốn đứng lên nhưng đột nhiên không gian chấn động, dòng năng lượng cứng rắn đè nàng ta ngược trở lại.
“A!” Hồng Nghê rên khẽ, ngã bật lại xuống đất, y phục suýt chút nữa thì rơi xuống. Nhục nhã như thế khiến Hồng Nghê không thể nào chịu nổi, nước mắt lưng tròng. Bặc Nguyên Di Sinh thấy thế lập tức cởi áo khoác trên người tính khoác lên Hồng Nghê, nhưng không ngờ một lực vô hình đánh chiếc áo thành mảnh vụn.
“Là ai, ra đây?” Bặc Nguyên Di Sinh tức giận nhìn ra ngoài cửa, Hiên Dật đứng khỏi chỗ ngồi, vẻ mặt hơi phức tạp, một bóng đen xuất hiện ngay giữa phòng, Bặc Nguyên Di Sinh vừa thấy không khỏi kinh ngạc thốt lên, “Vân Phong? Sao lại là ngươi?”
Hồng Nghê nhếch nhắc dưới đất ngẩng đầu lên, ánh mắt ầng ậng nước khó tin nhìn lên, nàng chính là Vân Phong? Nàng chính là Vân Phong chưa từng ra mặt?
Vân Phong lạnh lùng đi vào, bước tới bên cạnh Hồng Nghê, Bặc Nguyên Di Sinh bị khí thế hùng hổ như thế bức lui cho mấy bước. Hiên Dật vẫn đứng im, nhìn Vân Phong không nói lời nào.
“Vân Phong… Sao lại là nàng…” Hồng Nghê dưới đất lẩm bẩm, vẫn chưa thể tiếp thu nổi tình trạng này, nàng chính là cô gái mà Nạp Khê Lam Y thích, còn nàng ta thì bị Vân Phong bắt tại trận với tình trạng như thế này, thực đúng là cực kỳ nhục nhã.
Vân Phong lạnh lùng quét Hồng Nghê, ngẩng lên nhìn vào Bặc Nguyên Di Sinh, hắn bị ánh mắt như thế đâm chọt cho không thoải mái hẳn lên, “Ngươi nhìn cái gì?”
Vân Phong nhíu mày, Bặc Nguyên Di Sinh không thể có đầu óc tới mức nghĩ như thế này được, duy chỉ có Hiên Dật. Ánh mắt thẳng thừng quét về phía Hiên Dật, Hiên Dật đứng sau chỉ mỉm cười, không chút hoang mang tiến lên một bước, trên mặt y vẫn là nụ cười khiêm tốn kính cẩn, y khẽ cúi người, đây là hành động mỗi lần mà y thấy Vân Phong.
“Có thể thấy được mặt này của Vân tiểu thư, thật không uổng công ta tốn công sức tới Nạp Khê tộc.”
Bặc Nguyên Di Sinh không khỏi bĩu môi, Hiên Dật hạ tư thái như thế thật khiến hắn chịu không nổi. Hồng Nghê ngồi dưới đất càng ngạc nhiên hơn, Thiếu Chủ Hiên gia… lại dùng thái độ khiêm nhường này nói chuyện với Vân Phong. Điều… điều này sao giống với tác phong và tính tình của bọn họ?
“Hiên Dật, có phải là ngươi không?” Ánh mắt Vân Phong như xuyên qua hiên Dật, vào thẳng vấn đề, Hiên Dật nghe xong mỉm cười, “Vân tiểu thư, tại sao không gọi ta là Linh?”
Vân Phong nhíu mày, “Ngươi đã không còn là nhân viên tiếp tân của Liên Minh Triệu Hồi Sư nữa, ta càng không cần phải gọi cái tên vốn không phải là của ngươi.”
Hiên Dật cười khẽ, đưa tay đẩy gọng kính, “So với Hiên Dật, ta thích Vân tiểu thư gọi ta là Linh hơn, có thể gọi ta như thế cũng chỉ có mỗi Vân tiểu thư.”
Vân Phong thấy y không thèm trả lời vấn đề của mình, tính tình Hiên Dật tới giờ nàng không thể nào dò được, mặc dù nhìn không thấy, nhưng Vân Phong vẫn hiểu sự thâm sâu khó lường trong người kia, đó là sự tính toán. Tính toán cẩn thận từng người một, từng bước một cũng suy tính kỹ càng.
Cho dù y tính toán thế nào Vân Phong cũng không để ý, nhưng y lại dám tính lên người Khúc Lam Y, nàng không thể không để ý tới.
“Là ngươi!” Không cần y trả lời, Vân Phong khẳng định, Hiên Dật bật cười, trong mắt xẹt qua một tia tối, “Vân tiểu thư ám chỉ chuyện gì?”
Vân Phong nhìn Hồng Nghê dưới đất, “Người ta cũng đã mang tới cho ngươi rồi, ngươi còn tiếp tục giả ngốc? Bặc Nguyên Di Sinh không hề có đầu óc tốt tới mức này, nghĩ tới kín kẽ như thế.”
Bặc Nguyên Di Sinh nghe vậy cau có, cái gì mà hắn có đầu óc không tốt tới mức đó? Khác gì đang nói hắn ngu xuẩn? “Vân Phong, ngươi có ý gì?” Hắn gầm lên, Vân Phong không thèm để ý tới, lạnh lùng nhìn Hiên Dật, “Nàng ta là người Hiên gia, xuất hiện trong viện Lam Y, nàng ta dù có mấy lá gan cũng chẳng dám vào, nàng còn mang gương mặt của ta, Hiên Dật, thủ đoạn hèn hẹ như thế, không cảm thấy rất vô sỉ sao? Ngươi thực sự cho rằng Lam Y sẽ bị ngươi đầu độc?”
Hồng Nghê sửng sốt! Chuyện này là sao, mang gương mặt của Vân Phong? Hồng Nghê không khỏi đưa tay sờ lên mặt mình, gương mặt nàng đã sớm khôi phục lại dung mạo vốn có, cho dù nàng có sờ cũng không sờ ra được gì, chỉ có thể mơ hồ ngồi đó, nghe mà mình như chìm vào mây mù.
Hiên Dật nhếch môi, “Xem ra Nạp Khê Lam Y chẳng bị gì cả, nếu không Vân tiểu thư sẽ không tới chất vấn trước tiên như thế.”
Vân Phong cười lạnh, “Thật đáng tiếc, mưu kế của ngươi hình như không thành được, không xảu ra bất cứ chuyện gì cả, tuy nhiên nữ nhân kia đã gây ra một trận cười lớn.”
Hồng Nghê nghe vậy đỏ bừng mặt, bây giờ nàng ta chỉ thấy muốn độn thổ, nhưng Không Gian Lực của Vân Phong đang giam nàng ta dưới đất, cơ bản không động đậy nổi. Nếu không nàng ta đã sớm chui vào trong góc trốn, chuyện này cho dù không để cho người Nạp Khê tộc biết, để người đồng tộc biết cũng là chuyện cực kỳ mất mặt. Nàng là kiệt xuất trong lớp trẻ, hình dáng này mà bị đồng tộc nhìn thấy thực không thể nghĩ tiếp nổi nữa.
Hiên Dật cười nhìn về phía Hồng Nghê, nàng ta ngẩng đầu lên đối lại với ánh mắt Hiên Dật, cơ thể đột nhiên run lên bần bật, tái mét mặt cúi đầu, Hiên Dật nhìn một lúc chứ không có bất kỳ hành động gì, có điều khi mở miệng lại cực kỳ khiếp đảm, “Nhìn lại nàng ta chẳng qua chỉ là một bại hoại, ta mất nhiều tâm tư như thế lại vẫn chỉ thất bại, phế vật.”
Hồng Nghê cảm thấy nhục nhã tới khó chịu, nhưng không thể động đậy, chỉ có thể xấu hổ ngồi đó, toàn thân như phát sốt.
Vân Phong ngạc nhiên, y lại thừa nhận một cách rộng lượng tới như thế? “Rộng lượng thừa nhận như thế, ngươi cũng thẳng thắn đấy.” Vân Phong tối mặt, Hiên Dật cười lên thoải mái, vô tư khoát tay, “Vân tiểu thư tới đây hiển nhiên là đã kết luận, hơn nữa có nữ nhân kia ở đây, ta có từ chối nữa cũng phản với thực tế, chi bằng cứ thoải mái thừa nhận, miễn cho Vân tiểu thư phải suy nghĩ thêm.”
Trái tim Vân Phong đột nhiên tức giận, nghĩ tới vẻ mặt Khúc Lam Y khổ sở như thế lại chỉ vì nam nhân trước mặt này gây ra, còn y thì ra vẻ ta làm đấy thì sao, quả đấm của Vân Phong nắm chặt, sâu trong mắt bùng lên hai ngọn lửa.
“Sao thế, Vân tiểu thư tức giận rồi?” Hiên Dật nhìn thấy vẻ mặt của nàng, như thêm dầu vào lửa nói tiếp, Bặc Nguyên Di Sinh nghe thấy mà khiếp sợ, y bị đần sao? Đây chính là lãnh thổ Nạp Khê tộc, y nói như thế chẳng lẽ không sợ chọc giận Vân Phong sao?
“Ngươi thừa nhận cũng tốt, làm chuyện này, hẳn biết ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi.” Vân Phong nói, đôi mặt với gương mặt luôn cung kính khiêm tốn này, nàng chưa bao giờ cảm thấy ghét tới như thế. Hiên Dật chưa từng làm gì với mình, nhưng y động tới Khúc Lam Y, như thế thì không được.
“Vân tiểu thư che chở cho Nạp Khê Lam Y như thế, có thể thấy tình cảm với hắn thật không tầm thường, ta thật sự rất hâm mộ đấy.” Hiên Dật thấp giọng nói, nhìn thẳng vào Vân Phong, “Chỉ là đáng tiếc, vốn tưởng rằng lần này Khúc Lam Y sẽ ra tay với nàng ấy, lại không ngờ hắn vẫn nhịn được tốt.”
Đáy mắt Vân Phong hiện lên sự bùng nổ, “Ngươi cho Khúc Lam Y là ai? Hắn khác với những nam nhân khác! Khác hiểu được gì là quý trọng!”
Hiên Dật sững sờ, sau đó bật cười, “Quý trọng? Vân tiểu thư nói sao thì như vậy đi, ta biết Vân tiểu thư đang tức giận, vậy thì không ngại tới bắt ta trút giận đi, Vân tiểu thư muốn thế nào cũng được, ta sẽ không đánh trả đâu.”
Bặc Nguyên Di Sinh nghe vậy thất kinh. “Hiên Dật, ngươi khùng hả?”
Hiên Dật vẫn tươi cười, ánh mắt xuyên qua tròng kính trong suốt nhìn Vân Phong, vẫn khiêm tốn, vẫn cung kính, cứ như thể chỉ cần Vân Phong lên tiếng, y sẽ moi hết mọi thứ của mình đặt trước mặt nàng vậy.
Vân Phong sững sờ, Hiên Dật nhếch môi lại gần nàng, “Lần này là kế hoạch của ta, Vân tiểu thư phải ra tay nhanh lên đấy, lời ta đã nói tuyệt đối sẽ không thay đổi, tuyệt đối sẽ không rút lại, chỉ cần có thể khiến Vân tiểu thư bớt giận là tốt rồi.”
“Thiếu Chủ?” Hồng Nghê kinh hãi, giật mình nhìn Hiên Dật, Thiếu Chủ sao thế? Lại nói ra được yêu cầu như vậy, bị người đánh không đánh trả lại?
Bặc Nguyên Di Sinh cảm thấy thật đau đầu, Hiên Dật thật đúng là một tên điên. Là một kẻ điên thực sự!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.