Quyển 6 - Chương 13: Ta tìm thấy ngươi rồi! 2
Nhược Tuyết Tam Thiên
06/09/2020
Đôi mắt to trong veo như nước của tiểu U Nhan sáng lấp lánh, vui sướng bơi về phía Vân Phong, nhưng mới bơi vài cái lại
lùi lại, nó đang e sợ khi nghĩ tới lúc đó Vân Phong đã lấy máu nó cho
Trạch Nhiên, vì thế vẻ mặt có hơi hoài nghi.
“Lúc đầu là vì trợ giúp bạn bè, thực sự xin lỗi nhé, đã làm hại ngươi.” Vân Phong thành khẩn nói, tuy rằng chỉ lấy một chút máu của nó, không tạo thành bất cứ thương tổn gì, nhưng tiểu U Nhan đã nóng giận rời khỏi Vân Phong, trong lòng bị thương tới cỡ nào.
Tiểu U Nhan do dự một hồi, Vân Phong bất động chờ đợi, cuối cùng tiểu U Nhan dường như đã vượt qua chướng ngại, kiên định bơi về phía Vân Phong, nó lượn vòng mấy vòng quanh ngón tay nàng, quen thuộc với mùi hương của nàng, cuối cùng vui sướng sà vào lòng nàng mè nheo mà làm nũng.
Trái tim Vân Phong ấm áp, nó có thể thân thiết lại với mình là chuyện không thể nào tốt hơn. Vươn tay vuốt ve thân thể nhỏ bé, tiểu U Nhan vui sướng kêu lên, hai sợi râu trong suốt nhộn nhạo, vẻ mặt rất vui.
Khúc Lam Y trợn to mắt, thế rốt cuộc tình huống hiện giờ là sao thế?
Vân Phong đưa tay sờ tiểu U Nhan, rồi lại ngước mắt lên nhìn thân hình khổng lồ trước mặt, “Nhóc con, ngươi có trốn tạm đi được không?”
Tiểu U Nhan ngoe nguẩy cái đuôi, mè nheo trong ngực Vân Phong vài cái, không hề muốn rời đi chút nào, Vân Phong bất đắc dĩ, cứ thế này thì sao chiến đấu đây?
“Vật nhỏ, ngươi biết nàng à?” Vô Nhai lên tiếng, tiểu U Nhan xoay lại bơi rời khỏi lòng Vân Phong, chin chít mấy tiếng với Vô Nhai, vẻ mặt của hắn có chút cổ quái, nhìn Vân Phong một thoáng, cuối cùng thở dài, “Thôi, nể mặt vật nhỏ này, ta không so đo với các ngươi nữa.”
Vân Phong sững sờ, nàng không ngờ sự việc lại tiến triển như thế này. Dường như Vô Nhai rất quan tâm tới bé con này.
Tiểu U Nhan vui sướng uốn éo mình vài cái, chin chít mấy tiếng với Vân Phong, nàng mỉm cười, lại thêm một sinh vật nói chả hiểu gì rồi.
Lòng Vân Phong hơi động, ôm tiểu U Nhan trong tay, nó rất hưởng thụ uốn éo người, nàng thầm thì gì đó, tiểu U Nhan cái hiểu cái không gật đầu, nàng buông lrng tay ra, nó lập tức bơi tới chân Vô Nhai, ré lên nói.
Một lát sau, tiểu U Nhan đã nói xong thì uốn người huơ huơ về phía Vân Phong, vẻ mặt Vô Nhai bối rối, cuối cùng thở dài não nề, “Thôi, thôi.”
Vô Nhai cúi xuống, một chi duỗi ra, tiểu U Nhan uốn người lên, Vô Nhai đưa lên trời, chuyển người, “Hai người các ngươi, đi theo ta.”
Ánh mắt Vân Phong vui mừng, Khúc Lam Y ngạc nhiên, “Tiểu Phong Phong, vật nhỏ kia là gì thế?”
Vân Phong mỉm cười, “Nói ra thì rất dài…”
Tiểu U Nhan đột nhiên xuất hiện khiến tình hình đột ngột thay đổi, Vô Nhai cực kỳ quan tâm tới nó, lại vì nó mà đồng ý giúp Vân Phong một tay, nhưng nàng lại không chắc lắm với điều này, có điều cứ thử xem, hình như Vô Nhai quan tâm tới bé nhóc này hơn mình nghĩ nhiều.
Tiếng bước chân nặng nề của Vô Nhai vang lên, ầm ầm đinh tai, mặt đất cứ liên tục rung động, Vân Phong và Khúc Lam Y theo ở sau, dọc đường đám ma thú lẩn trốn trong Minh Hoang Sơn Lĩnh thấy cảnh này đều khá ngạc nhiên.
“Có thể theo sau Vô Nhai đại nhân, rốt cuộc họ là ai?”
“Chẳng lẽ là khách quý nào?”
Đám ma thú bàn tán xôn xao, dọc đường vào sâu trong Minh Hoang Sơn Lĩnh, cho tới trước một sơn động khổng lồ, Vô Nhai mới dừng lại, thân thể cao lớn ngồi phịch xuống, làm cả khu đất rung lên dữ dội.
“Nói đi, các ngươi muốn tìm ai?” Vô Nhai nói, bàn tay đặt xuống đất bằng, tiểu U Nhan bơi ra, lộn vòng trên không vài cái, vô cùng vui vẻ.
“Người Ly Ly tộc, hiện giờ hắn đang trốn trong Minh Hoang Sơn Lĩnh.”
“Ly Ly tộc? Đó chẳng phải là tộc sống ở Bắc Hải sao? Sao lại chạy tới Minh Hoang Sơn Lĩnh?”
Vân Phong nhíu mày, “Chuyện này nói ra rất dài dòng.”
Vô Nhai im lặng một thoáng, “Đã vậy thì đồng ý với ngươi, ta nhất định sẽ không thất hứa, ngươi ở đây chờ thêm vài ngày rồi sẽ có kết quả.”
Vân Phong trầm mặc, vài ngày…với tình hình này thì phải thoát ra trong vòng năm ngày, cho dù có Vô Nhai giúp một tay cũng không thể tìm được họ trong vòng hai ngày. “Được, làm phiền ngươi.”
Vô Nhai liếc Vân Phong, nàng nhìn thoáng qua tiểu U Nhan, nói ra vấn đề trong lòng, “Nhóc con này sao lại được ngươi coi trọng thế?”
Vô Nhai ngạc nhiên, đôi mắt như ngọn lửa bập bùng nhìn về phía tiểu U Nhan, “Ta thiếu đi vật nhỏ này, thì không còn gì cả.”
Vân Phong ngạc nhiên, sau đó mỉm cười không nói gì nữa, hai người cứ như thế đợi ở đây, chuyện tìm người cứ để cho Vô Nhai làm, còn Vân Phong thì làm bạn chơi đùa với tiểu U Nhan, tiểu U Nhan bỏ đi cách trở trước đây thân thiết với nàng, nàng cũng kể lại lúc gặp bé nhóc này cho Khúc Lam Y nghe, hắn nghe xong chỉ có thể thốt lên, duyên phận quả đúng là kỳ diệu.
Đã qua kỳ hạn năm ngày rồi, Vô Nhai vẫn đang trong công cuộc tìm kiếm, Vân Phong thì đã chuẩn bị tâm lý sẵn, mặc dù đã thỏa thuận là năm ngày, nhưng bây giờ nàng không thể từ bỏ được. Nếu không thì sẽ thất bại trong gang tấc.
Triêu Hi tộc chờ ở bên ngoài đã sớm chộn rộn, đã qua năm ngày rồi, Hạo Thiên thấy Vân Phong không ra ngoài như đúng hẹn, khóe miệng gợi lên nụ cười, hắn đã sớm đoán được nàng sẽ không ra ngoài, năm ngày để tìm kiếm với nàng thực sự quá ngắn, ngắn tới không thể ngắn hơn.
“Chúng ta đi!” Hạo Thiên ra lệnh, mang theo một đội quân tiến vào Minh Hoang Sơn Linh, còn La Đằng cũng mang theo một đội quân khác tiến vào, nếu Vân Phong không tìm được, vậy thì để chúng ta đi tìm, người nào tìm được thì là của người đó.
Hai mươi mấy cường giả Triêu Hi tộc dưới sự lãnh đạo của Hạo Thiên và La Đằng tiến vào Minh Hoang Sơn Linh, bắt đầu tìm người, còn Vân Phong và Khúc Lam Y thì vẫn đang chờ trong trung tâm Minh Hoang Sơn Lĩnh, có tin tức truyền về, không phải về người Ly Ly tộc, mà là về Triêu Hi tộc.
“Triêu Hi tộc cũng vào cả đây rồi?” Vô Nhai nghe vậy không khỏi ngạc nhiên, người Triêu Hi tộc tiến vào đợt này không ít tý nào, hắn nhíu mày, “Rốt cuộc bọn chúng tính làm gì…?”
Vân Phong cười lạnh, ý đồ của Hạo Thiên sâu xa thật đấy, nhìn ra được sự không tầm thường sau những hành động của nàng, lần này chắc hẳn cũng phải trà trồn vào, nếu như họ thực sự tìm được người Ly Ly tộc sớm hơn, lấy được mảnh bản đồ, nàng sẽ gặp khó khăn hơn.
“Mục tiêu của họ cũng là người Ly Ly tộc kia.” Vân Phong nói, vẻ mặt thoáng chút nhàn nhã, “Ta đánh giá cao sự kiên nhẫn của Hạo Thiên.”
“Người Ly Ly tộc kia rốt cuộc thế nào mà lại khiến nhiều người truy đuổi như vậy thế?” Vô Nhai khó hiểu, Vân Phong cười rộ lên, “Hiển nhiên là người nọ có giá trị để truy đuổi rồi.”
“Chít chít.” Tiểu U Nhan kêu lên, Vân Phong vươn tay vuốt ve, “Nếu như tìm trước được Triêu Hi tộc…”
“Không được, Minh Hoang Sơn Lĩnh chưa tới lượt Triêu Hi tộc lên tiếng.” Vô Nhai gằng giọng, xem ra hắn có không ít hiềm khích với Triêu Hi tộc.
Lại thêm ba ngày trôi qua, phía bên Vô Nhai đã có chút tin tức, cuối cùng cũng tìm được dấu vết của người Ly Ly tộc, dựa vào những gì điều tra được, địa điểm ẩn nấp của người nọ rất bí ẩn, hơn nữa còn thay đổi liên tục trong thời gian ngắn, tuyệt đối sẽ không dừng lại quá lâu ở một chỗ, đủ để thấy hắn cẩn thận tới mức nào.
“Không thể nào xác định được vị trí của thể của hắn, chỉ là ta có thể thu nhỏ lại phạm vi di chuyển của hắn, trước mắt hắn đang ở một chỗ sâu trong núi ở góc phải Minh Hoang Sơn lĩnh.”
Vân Phong gật đầu, có tin kiểu này đã là rất quý hóa lắm rồi, để tránh người kia lại di chuyển, nàng và Khúc Lam Y lập tức lên đường, tiểu U Nhan uốn éo người dường như cũng muốn đuổi theo, nàng bật cười sờ sờ nó, “Bé con à, ngươi nên sống ở đây đi.”
Vô Nhai im lặng, tiểu U Nhan chin chít kêu lên mấy tiếng rồi gật đầu, Vân Phong xoay người cùng Khúc Lam Y lao về phía mảnh đất kia, tốc độ hai người rất nhanh, là dùng cả toàn lực.
“Tại sao không đưa nó theo? Để nó vào không gian dung khí là được rồi mà?” Khúc Lam Y hỏi, Vân Phong mỉm cười, nghĩ tới hình ảnh vui vẻ khi tiểu U Nhan đi cùng với Vô Nhai, “Nó thực sự nên ở lại đây, chứ không phải ta, suy cho cùng ta vẫn là con người.”
Mắt Khúc Lam Y hơi sáng lên, cuối cùng mỉm cười, “Nói cũng phải.”
Chưa tới nửa ngày hai người đã tới được khu vực mà Vô Nhai đã nói, trước mắt là núi rừng rậm rạp, hơi thở vào đây nhất thời thực sự đúng là rất khó phát hiện, căn cứ vào dấu vết người Ly Ly tộc kia di chuyển, hiện giờ hắn đang ở hướng đông, xem ra là tính rời khỏi Minh Hoang Sơn Lĩnh.
Vân Phong nhắm mắt lại, Thổ Nguyên Tố dưới chân lan ra thấm vào đất, như cành cây của đại thụ xâm chiếm lan rộng ra trong lòng đất, so với Minh Hoang Sơn Lĩnh, mảnh đất này vừa sức với Vân Phong.
“Tìm thấy rồi.” Chẳng mấy chốc Vân Phong đã mở mắt ra, đột nhiên phi vào rừng, Khúc Lam Y theo sát ở sâu, bóng hai người như gió, thi thoảng nàng thay đổi phương hướng, hắn không khỏi lẩm bẩm, “Đi đường quanh co phức tạp như thế, người kia thực đúng là cẩn thận.”
Vân Phong nhếch môi, có trốn cẩn thận hơn thì sao, trong mắt nàng vẫn hiện rõ.
Hai người tiếp tục chạy như bay, tới một chỗ đất bằng phẳng Vân Phong đột nhiên dừng hẳn lại, bàn tay tụ lại Thổ Lực, vỗ mạnh vào đất.
“Ta tìm thấy ngươi rồi!”
“Ầm!” Mặt đất toạc ra mấy cái khe. Một bóng người bay vụt từ trong khe ra, chạy như điên vào trong rừng sâu.
Khúc Lam Y bổ tới một đạo Quang Nguyên Tố, nhưng tốc độ của người kia rất linh hoạt, tránh né được sự truy đuổi của Khúc Lam Y.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, lập tức đứng dậy đuổi theo. Vân Phong lộn cổ tay, Linh Mẫn Ngọc Bội xuất hiện, nhẹ nhàng vung lên trước, một sợi hơi thở được thu vào trong. Nhìn điểm sáng xuất hiện ngay sau đó bên trên, ánh mắt Vân Phong tươi cười.
“Nếu là chơi trốn tìm, thực ra ta am hiểu việc tìm người lắm đó.” Vân Phong cười khẩy, dừng lại, Khúc Lam Y nhìn điểm sáng đang không ngừng điên cuồng trốn chạy và thay đổi địa điểm trên Lĩnh Mẫn Ngọc Bội, cười lười biếng, “Cứ để hắn chạy đi, chúng ta đuổi theo từ từ ở sau.”
Hai người nhìn nhau cười, đuổi theo, có Linh Mẫn Ngọc Bội trong tay, người kia có bản lĩnh cỡ nào, trừ phi là biến mất khỏi thế gian này, cũng không thể chạy trốn được khỏi sự truy tìm dấu vết của Linh Mẫn Ngọc Bội.
“Ca! Hình như bên kia có động tĩnh gì đó.” La Đằng nghi ngờ nhìn về hướng đông, lập tức liên lạc với Hạo Thiên, tiếng Hạo Thiên nhanh chóng vọng lại, “Rất có thể là Vân Phong, đuổi theo, đừng để nàng phát hiện ra.”
“Ừm!” La Đằng gật đầu, phân phó với chục người phía sau, “Giấu đi hơi thở của các ngươi, không được lộ dù chỉ là một chút.”
Hơn mười bóng người xuất phát tới phía đông, lần lượt đi qua những nơi mà Vân Phong đã đi qua, nhìn cái khe sâu hoắm mở ra trên mặt đất, trong mắt La Đằng cháy lên ngọn lửa nóng bỏng, thực sự là Vân Phong làm ra. Nàng đã từng ở đây!
“Ca, đệ có thể chắc chắn, vừa rồi thực sự là do Vân Phong gây ra.”
“Ở đó chờ ta, đừng tùy tiện hành động.”
Liên lạc cắt đứt, ánh mắt La Đằng lóe lên nhìn hồi lâu vào cái khe trên mặt đất, cuối cùng nghiến răng nhìn khu rừng trước mặt, vung tay lên ra dấu, “Chúng ta vào!”
“Lúc đầu là vì trợ giúp bạn bè, thực sự xin lỗi nhé, đã làm hại ngươi.” Vân Phong thành khẩn nói, tuy rằng chỉ lấy một chút máu của nó, không tạo thành bất cứ thương tổn gì, nhưng tiểu U Nhan đã nóng giận rời khỏi Vân Phong, trong lòng bị thương tới cỡ nào.
Tiểu U Nhan do dự một hồi, Vân Phong bất động chờ đợi, cuối cùng tiểu U Nhan dường như đã vượt qua chướng ngại, kiên định bơi về phía Vân Phong, nó lượn vòng mấy vòng quanh ngón tay nàng, quen thuộc với mùi hương của nàng, cuối cùng vui sướng sà vào lòng nàng mè nheo mà làm nũng.
Trái tim Vân Phong ấm áp, nó có thể thân thiết lại với mình là chuyện không thể nào tốt hơn. Vươn tay vuốt ve thân thể nhỏ bé, tiểu U Nhan vui sướng kêu lên, hai sợi râu trong suốt nhộn nhạo, vẻ mặt rất vui.
Khúc Lam Y trợn to mắt, thế rốt cuộc tình huống hiện giờ là sao thế?
Vân Phong đưa tay sờ tiểu U Nhan, rồi lại ngước mắt lên nhìn thân hình khổng lồ trước mặt, “Nhóc con, ngươi có trốn tạm đi được không?”
Tiểu U Nhan ngoe nguẩy cái đuôi, mè nheo trong ngực Vân Phong vài cái, không hề muốn rời đi chút nào, Vân Phong bất đắc dĩ, cứ thế này thì sao chiến đấu đây?
“Vật nhỏ, ngươi biết nàng à?” Vô Nhai lên tiếng, tiểu U Nhan xoay lại bơi rời khỏi lòng Vân Phong, chin chít mấy tiếng với Vô Nhai, vẻ mặt của hắn có chút cổ quái, nhìn Vân Phong một thoáng, cuối cùng thở dài, “Thôi, nể mặt vật nhỏ này, ta không so đo với các ngươi nữa.”
Vân Phong sững sờ, nàng không ngờ sự việc lại tiến triển như thế này. Dường như Vô Nhai rất quan tâm tới bé con này.
Tiểu U Nhan vui sướng uốn éo mình vài cái, chin chít mấy tiếng với Vân Phong, nàng mỉm cười, lại thêm một sinh vật nói chả hiểu gì rồi.
Lòng Vân Phong hơi động, ôm tiểu U Nhan trong tay, nó rất hưởng thụ uốn éo người, nàng thầm thì gì đó, tiểu U Nhan cái hiểu cái không gật đầu, nàng buông lrng tay ra, nó lập tức bơi tới chân Vô Nhai, ré lên nói.
Một lát sau, tiểu U Nhan đã nói xong thì uốn người huơ huơ về phía Vân Phong, vẻ mặt Vô Nhai bối rối, cuối cùng thở dài não nề, “Thôi, thôi.”
Vô Nhai cúi xuống, một chi duỗi ra, tiểu U Nhan uốn người lên, Vô Nhai đưa lên trời, chuyển người, “Hai người các ngươi, đi theo ta.”
Ánh mắt Vân Phong vui mừng, Khúc Lam Y ngạc nhiên, “Tiểu Phong Phong, vật nhỏ kia là gì thế?”
Vân Phong mỉm cười, “Nói ra thì rất dài…”
Tiểu U Nhan đột nhiên xuất hiện khiến tình hình đột ngột thay đổi, Vô Nhai cực kỳ quan tâm tới nó, lại vì nó mà đồng ý giúp Vân Phong một tay, nhưng nàng lại không chắc lắm với điều này, có điều cứ thử xem, hình như Vô Nhai quan tâm tới bé nhóc này hơn mình nghĩ nhiều.
Tiếng bước chân nặng nề của Vô Nhai vang lên, ầm ầm đinh tai, mặt đất cứ liên tục rung động, Vân Phong và Khúc Lam Y theo ở sau, dọc đường đám ma thú lẩn trốn trong Minh Hoang Sơn Lĩnh thấy cảnh này đều khá ngạc nhiên.
“Có thể theo sau Vô Nhai đại nhân, rốt cuộc họ là ai?”
“Chẳng lẽ là khách quý nào?”
Đám ma thú bàn tán xôn xao, dọc đường vào sâu trong Minh Hoang Sơn Lĩnh, cho tới trước một sơn động khổng lồ, Vô Nhai mới dừng lại, thân thể cao lớn ngồi phịch xuống, làm cả khu đất rung lên dữ dội.
“Nói đi, các ngươi muốn tìm ai?” Vô Nhai nói, bàn tay đặt xuống đất bằng, tiểu U Nhan bơi ra, lộn vòng trên không vài cái, vô cùng vui vẻ.
“Người Ly Ly tộc, hiện giờ hắn đang trốn trong Minh Hoang Sơn Lĩnh.”
“Ly Ly tộc? Đó chẳng phải là tộc sống ở Bắc Hải sao? Sao lại chạy tới Minh Hoang Sơn Lĩnh?”
Vân Phong nhíu mày, “Chuyện này nói ra rất dài dòng.”
Vô Nhai im lặng một thoáng, “Đã vậy thì đồng ý với ngươi, ta nhất định sẽ không thất hứa, ngươi ở đây chờ thêm vài ngày rồi sẽ có kết quả.”
Vân Phong trầm mặc, vài ngày…với tình hình này thì phải thoát ra trong vòng năm ngày, cho dù có Vô Nhai giúp một tay cũng không thể tìm được họ trong vòng hai ngày. “Được, làm phiền ngươi.”
Vô Nhai liếc Vân Phong, nàng nhìn thoáng qua tiểu U Nhan, nói ra vấn đề trong lòng, “Nhóc con này sao lại được ngươi coi trọng thế?”
Vô Nhai ngạc nhiên, đôi mắt như ngọn lửa bập bùng nhìn về phía tiểu U Nhan, “Ta thiếu đi vật nhỏ này, thì không còn gì cả.”
Vân Phong ngạc nhiên, sau đó mỉm cười không nói gì nữa, hai người cứ như thế đợi ở đây, chuyện tìm người cứ để cho Vô Nhai làm, còn Vân Phong thì làm bạn chơi đùa với tiểu U Nhan, tiểu U Nhan bỏ đi cách trở trước đây thân thiết với nàng, nàng cũng kể lại lúc gặp bé nhóc này cho Khúc Lam Y nghe, hắn nghe xong chỉ có thể thốt lên, duyên phận quả đúng là kỳ diệu.
Đã qua kỳ hạn năm ngày rồi, Vô Nhai vẫn đang trong công cuộc tìm kiếm, Vân Phong thì đã chuẩn bị tâm lý sẵn, mặc dù đã thỏa thuận là năm ngày, nhưng bây giờ nàng không thể từ bỏ được. Nếu không thì sẽ thất bại trong gang tấc.
Triêu Hi tộc chờ ở bên ngoài đã sớm chộn rộn, đã qua năm ngày rồi, Hạo Thiên thấy Vân Phong không ra ngoài như đúng hẹn, khóe miệng gợi lên nụ cười, hắn đã sớm đoán được nàng sẽ không ra ngoài, năm ngày để tìm kiếm với nàng thực sự quá ngắn, ngắn tới không thể ngắn hơn.
“Chúng ta đi!” Hạo Thiên ra lệnh, mang theo một đội quân tiến vào Minh Hoang Sơn Linh, còn La Đằng cũng mang theo một đội quân khác tiến vào, nếu Vân Phong không tìm được, vậy thì để chúng ta đi tìm, người nào tìm được thì là của người đó.
Hai mươi mấy cường giả Triêu Hi tộc dưới sự lãnh đạo của Hạo Thiên và La Đằng tiến vào Minh Hoang Sơn Linh, bắt đầu tìm người, còn Vân Phong và Khúc Lam Y thì vẫn đang chờ trong trung tâm Minh Hoang Sơn Lĩnh, có tin tức truyền về, không phải về người Ly Ly tộc, mà là về Triêu Hi tộc.
“Triêu Hi tộc cũng vào cả đây rồi?” Vô Nhai nghe vậy không khỏi ngạc nhiên, người Triêu Hi tộc tiến vào đợt này không ít tý nào, hắn nhíu mày, “Rốt cuộc bọn chúng tính làm gì…?”
Vân Phong cười lạnh, ý đồ của Hạo Thiên sâu xa thật đấy, nhìn ra được sự không tầm thường sau những hành động của nàng, lần này chắc hẳn cũng phải trà trồn vào, nếu như họ thực sự tìm được người Ly Ly tộc sớm hơn, lấy được mảnh bản đồ, nàng sẽ gặp khó khăn hơn.
“Mục tiêu của họ cũng là người Ly Ly tộc kia.” Vân Phong nói, vẻ mặt thoáng chút nhàn nhã, “Ta đánh giá cao sự kiên nhẫn của Hạo Thiên.”
“Người Ly Ly tộc kia rốt cuộc thế nào mà lại khiến nhiều người truy đuổi như vậy thế?” Vô Nhai khó hiểu, Vân Phong cười rộ lên, “Hiển nhiên là người nọ có giá trị để truy đuổi rồi.”
“Chít chít.” Tiểu U Nhan kêu lên, Vân Phong vươn tay vuốt ve, “Nếu như tìm trước được Triêu Hi tộc…”
“Không được, Minh Hoang Sơn Lĩnh chưa tới lượt Triêu Hi tộc lên tiếng.” Vô Nhai gằng giọng, xem ra hắn có không ít hiềm khích với Triêu Hi tộc.
Lại thêm ba ngày trôi qua, phía bên Vô Nhai đã có chút tin tức, cuối cùng cũng tìm được dấu vết của người Ly Ly tộc, dựa vào những gì điều tra được, địa điểm ẩn nấp của người nọ rất bí ẩn, hơn nữa còn thay đổi liên tục trong thời gian ngắn, tuyệt đối sẽ không dừng lại quá lâu ở một chỗ, đủ để thấy hắn cẩn thận tới mức nào.
“Không thể nào xác định được vị trí của thể của hắn, chỉ là ta có thể thu nhỏ lại phạm vi di chuyển của hắn, trước mắt hắn đang ở một chỗ sâu trong núi ở góc phải Minh Hoang Sơn lĩnh.”
Vân Phong gật đầu, có tin kiểu này đã là rất quý hóa lắm rồi, để tránh người kia lại di chuyển, nàng và Khúc Lam Y lập tức lên đường, tiểu U Nhan uốn éo người dường như cũng muốn đuổi theo, nàng bật cười sờ sờ nó, “Bé con à, ngươi nên sống ở đây đi.”
Vô Nhai im lặng, tiểu U Nhan chin chít kêu lên mấy tiếng rồi gật đầu, Vân Phong xoay người cùng Khúc Lam Y lao về phía mảnh đất kia, tốc độ hai người rất nhanh, là dùng cả toàn lực.
“Tại sao không đưa nó theo? Để nó vào không gian dung khí là được rồi mà?” Khúc Lam Y hỏi, Vân Phong mỉm cười, nghĩ tới hình ảnh vui vẻ khi tiểu U Nhan đi cùng với Vô Nhai, “Nó thực sự nên ở lại đây, chứ không phải ta, suy cho cùng ta vẫn là con người.”
Mắt Khúc Lam Y hơi sáng lên, cuối cùng mỉm cười, “Nói cũng phải.”
Chưa tới nửa ngày hai người đã tới được khu vực mà Vô Nhai đã nói, trước mắt là núi rừng rậm rạp, hơi thở vào đây nhất thời thực sự đúng là rất khó phát hiện, căn cứ vào dấu vết người Ly Ly tộc kia di chuyển, hiện giờ hắn đang ở hướng đông, xem ra là tính rời khỏi Minh Hoang Sơn Lĩnh.
Vân Phong nhắm mắt lại, Thổ Nguyên Tố dưới chân lan ra thấm vào đất, như cành cây của đại thụ xâm chiếm lan rộng ra trong lòng đất, so với Minh Hoang Sơn Lĩnh, mảnh đất này vừa sức với Vân Phong.
“Tìm thấy rồi.” Chẳng mấy chốc Vân Phong đã mở mắt ra, đột nhiên phi vào rừng, Khúc Lam Y theo sát ở sâu, bóng hai người như gió, thi thoảng nàng thay đổi phương hướng, hắn không khỏi lẩm bẩm, “Đi đường quanh co phức tạp như thế, người kia thực đúng là cẩn thận.”
Vân Phong nhếch môi, có trốn cẩn thận hơn thì sao, trong mắt nàng vẫn hiện rõ.
Hai người tiếp tục chạy như bay, tới một chỗ đất bằng phẳng Vân Phong đột nhiên dừng hẳn lại, bàn tay tụ lại Thổ Lực, vỗ mạnh vào đất.
“Ta tìm thấy ngươi rồi!”
“Ầm!” Mặt đất toạc ra mấy cái khe. Một bóng người bay vụt từ trong khe ra, chạy như điên vào trong rừng sâu.
Khúc Lam Y bổ tới một đạo Quang Nguyên Tố, nhưng tốc độ của người kia rất linh hoạt, tránh né được sự truy đuổi của Khúc Lam Y.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, lập tức đứng dậy đuổi theo. Vân Phong lộn cổ tay, Linh Mẫn Ngọc Bội xuất hiện, nhẹ nhàng vung lên trước, một sợi hơi thở được thu vào trong. Nhìn điểm sáng xuất hiện ngay sau đó bên trên, ánh mắt Vân Phong tươi cười.
“Nếu là chơi trốn tìm, thực ra ta am hiểu việc tìm người lắm đó.” Vân Phong cười khẩy, dừng lại, Khúc Lam Y nhìn điểm sáng đang không ngừng điên cuồng trốn chạy và thay đổi địa điểm trên Lĩnh Mẫn Ngọc Bội, cười lười biếng, “Cứ để hắn chạy đi, chúng ta đuổi theo từ từ ở sau.”
Hai người nhìn nhau cười, đuổi theo, có Linh Mẫn Ngọc Bội trong tay, người kia có bản lĩnh cỡ nào, trừ phi là biến mất khỏi thế gian này, cũng không thể chạy trốn được khỏi sự truy tìm dấu vết của Linh Mẫn Ngọc Bội.
“Ca! Hình như bên kia có động tĩnh gì đó.” La Đằng nghi ngờ nhìn về hướng đông, lập tức liên lạc với Hạo Thiên, tiếng Hạo Thiên nhanh chóng vọng lại, “Rất có thể là Vân Phong, đuổi theo, đừng để nàng phát hiện ra.”
“Ừm!” La Đằng gật đầu, phân phó với chục người phía sau, “Giấu đi hơi thở của các ngươi, không được lộ dù chỉ là một chút.”
Hơn mười bóng người xuất phát tới phía đông, lần lượt đi qua những nơi mà Vân Phong đã đi qua, nhìn cái khe sâu hoắm mở ra trên mặt đất, trong mắt La Đằng cháy lên ngọn lửa nóng bỏng, thực sự là Vân Phong làm ra. Nàng đã từng ở đây!
“Ca, đệ có thể chắc chắn, vừa rồi thực sự là do Vân Phong gây ra.”
“Ở đó chờ ta, đừng tùy tiện hành động.”
Liên lạc cắt đứt, ánh mắt La Đằng lóe lên nhìn hồi lâu vào cái khe trên mặt đất, cuối cùng nghiến răng nhìn khu rừng trước mặt, vung tay lên ra dấu, “Chúng ta vào!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.