Quyển 6 - Chương 129: Thích Vân 2
Nhược Tuyết Tam Thiên
09/12/2021
Edit: Mavis Clay
Tiếng nổ vang lên thật lớn, Vân Phong không nhìn rõ, nàng bị kéo mạnh về phía trước, trong không gian bạo loạn quanh thân, sự phản kháng của nàng như cánh bướm lạc trong bão, hoàn toàn không thể làm gì được. Sức mạnh nguyên tố lực vỡ vụn nhanh chóng bị không gian lực nuốt chửng tới không còn mảnh nào.
“Ngươi thật sự coi mình là bách chiến bách thắng đóhả?” Giọng nói lạnh lùng vang lên kèm theo âm thanh gào thét, Vân Phong muốn nói gì đó nhưng tiếng gió lọt vào miệng khiến nàng phải mím chặt môi, để mặc cho nam nhân xa lạ chỉ mới gặp có hai lần này kéo mình về phía trước.
“Vèo!” Thoát ra khỏi không gian hỗn loạn, vừa nhận ra được không gian xung quanh đã ổn định, Vân Phong giơ khuỷu tay tấn công về phía sau, Thích Vân sau lưng lộ vẻ sững sờ, vội buông tay lui lại, Vân Phong thừa thế rụt người lại kéo giãn khoảng cách.
“Đây là cách ngươi báo đáp với ân nhân cứu mạng của mình? Thích quyền cước nhể?” Thích Vân nhăn mặt, gương mặt hoàn mỹ phiếm ý lạnh, Vân Phong hơi nhíu mày, “Vừa rồi đa tạ ngươi đã tương trợ.”
Thích Vân sững sờ, sau đó cười nhạt, “Chỉ cảm tạ thôi à?”
Ánh mắt Vân Phong sắc bén, “Ta mặc kệ ngươi có ý định gì, đừng có đặt lên người ta, nếu không cần câu cảm ơn này thì tùy ngươi.”
Thích Vân đột nhiên cười lên, bộ dạng vô cùng vui vẻ, Vân Phong nghi hoặc nhìn nam nhân trước mặt, rốt cuộc hắn muốn thế nào? Gương mặt thì không tồi, nhưng mà cái tính cách này hơi kỳ lạ.
“Thôi, bây giờ chúng ta đi đâu đây?” Khóe mắt đuôi mày Thích Vân vẫn chứa nụ cười, chứng tỏ hắn vẫn rất vui, Vân Phong hơi nhíu mày, “Tới Tổng bộ Liên Minh Đông Tây, sau này ngươi nghe theo chỉ thị của Diêm Minh.”
Sắc mặt Thích Vân sa sầm, “Nghe theo chỉ thị của Diêm Minh?”
“Không sai, cường giả Thần Tôn mà Thí Sát Minh phái ra đợt trước cũng thế, ngươi cũng không ngoại lệ.”
“Không thể nào, ta có thể miễn cưỡng nghe theo lời ngươi, nếu là người khác thì đừng có hòng.” Vẻ mặt Thích Vân lạnh lẽo, Vân Phong muốn nói nữa nhưng hắn đã chặn miệng lại trước, “Ngươi nói gì cũng vô dụng thôi, nếu ngươi vẫn cố chấp thì ta lập tức trở về Thí Sát Minh.”
Vân Phong á khẩu không nói gì được, nam nhân này trông không nói đùa chút nào, thực lực của hắn chắc chắn trăm phần trăm là trên nàng, một cường giả như thế tương trợ cho Liên Minh Đông Tây là lợi lớn, huống hồ nàng hao tốn nhiều thời gian để chế tạo chất thuốc cấp bậc Thiền Sư như thế mà để hắn đi thì nàng thiệt thòi lớn.
Vân Phong nghĩ nghĩ, mặc dù vẫn không hiểu được Thích Vân này, nhưng có thêm một cường giả theo bên người không phải là việc xấu, huống hồ tiếp theo nàng sắp sửa đối mặt với Huyết Hồn.
“Biết rồi.” Vân Phong lạnh nhạt đáp, lúc này vẻ mặt Thích Vẫn mới dịu xuống, Vân Phong xoay người tiếp tục đi về phía trước, Thích Vân nói, “Hiện giờ vẫn còn ở lãnh thổ Thí Sát Minh, ngươi không ra ngoài được đâu.”
Vân Phong nhìn mây mù dày đặc dưới chân, hoàn toàn không thấy được cảnh sắc bên dưới, lúc mới tới Thí Sát Minh cũng thế, xung quanh đều là cảnh sắc giống nhau, xem ra nàng mà đi bừa bãi thì thực sự là không ra ngoài được.
“Ta dẫn ngươi đi.” Thích Vân nói, tiến về phía Vân Phong, đưa tay muốn cầm lấy tay nàng nhưng nhanh chóng bị nàng lảng đi, “Ngươi đi ở phía trước, ta theo phía sau là được rồi.”
Thích Vân cười lớn, “Cũng được, vậy ngươi theo sát nhá.” Nói xong nhanh chóng lao ra ngoài. Vân Phong thầm nguyền rủa, người đàn ông này tuyệt đối là cố ý. Không chút do dự, Vân Phong nghiến răng đuổi theo ở sau, cũng may tốc độ của nàng không tồi, cố hết sức cũng không đến nỗi mất dấu của Thích Vân, hai người một trước một sau xuyên qua rặng mây. Vân Phong mở to mắt nhìn chằm chằm vào bóng xanh trước mặt, nếu nàng không tập trung nhìn thì chắc chắn sẽ bị lạc ở đây.
Mây mù phía trước dần mỏng đi, Vân Phong hiểu đã sắp ra ngoài lãnh thổ Thí Sát Minh rồi, quả nhiên không qua bao lâu, mây mù dưới chân đã biến mất, hiện ra trước mặt Vân Phong là biển cả đen như mực mênh mông. Vô Tận Hải!
Thở phào trong lòng, cuối cùng cũng trở lại rồi. Vân Phong không khỏi thả chậm tốc độ, bức tốc nãy giờ để truy đuổi khiến nàng rất mất sức, nếu không cố gắng kiên trì thì sợ nàng cũng khó trụ được. Thích Vân trước mặt dừng lại từ từ đi tới trên không, Vân Phong giương mắt nhìn hắn, không nói lời nào.
Thích Vân nhìn Vân Phong, “Sao thế, mệt rồi à?”
Vân Phong biết hắn đang khiêu khích, cười nhạo nàng, nhưng nàng không cần phải để ý tới. Để mình bình phục lại một chút, Vân Phong đứng thẳng dậy, nhìn về phía trước, có chút không đợi được muốn quay về, qua nửa năm nay nàng ở trong Thí Sát Minh, Diêm Minh chắc chắn đã báo lại tình hình của nàng cho người cần biết, sẽ không xuất hiện tình trạng như trước nữa, nhưng trong lòng nàng vẫn còn lo lắng tới một người, là Khúc Lam Y.
Không biết Lam Y như nào rồi, trong lòng Vân Phong suy nghĩ, không đợi được muốn gặp hắn, nhào vào lòng hắn… Hắn nhất định đang rất lo cho mình.
“Đang nghĩ gì thế?” Một bóng người như quỷ ma tới gần, Vân Phong dựng đứng lông tơ lập tức lùi lại cả trăm mét. “Đừng có hơi tý là áp vào ta. Thích Vân, ngươi đừng có càn rỡ quá mức.” Vân Phong quát lên, Thích Vân đứng giữa hư không, khuôn mặt hoàn mỹ nhếch môi, “Ta đâu có làm gì, ta chỉ đang nhắc nhở ngươi mà thôi.”
Trái tim Vân Phong không khỏi bùng lên một ngọn lửa, cái tên nam nhân khó hiểu này!
“Đừng tưởng rằng thực lực cao hơn ta thì muốn làm gì thì làm.” Vân Phong bực dọc, Thích Vân nhướng mày không đáp, nàng xoay người tốc độ thật nhanh tiến lên trước, cái tên Thích Vân kia rốt cuộc muốn làm gì?
Vân Phong tiến thẳng về phía Tổng bộ Liên Minh Đông Tây, nàng không ngờ rằng sau khi tới Ảnh Ly Thành người đầu tiên nàng nhìn thấy chính là người mà nàng luôn hằng mong ngóng, cũng không ngờ rằng chỉ có mỗi một mình Khúc Lam Y.
Bước vào Tổng Bộ, Vân Phong chạy thẳng tới viện Diêm Minh, nàng cần phải tìm được hắn rồi mới thông qua hắn tìm Lam Y. Bước vào sân, một bóng người đứng đưa lưng vè phía nàng, bước chân Vân Phong dừng lại, bóng lưng đó nàng không thể quen thuộc hơn.
“Lam Y!” Vân Phong không nhịn được cất tiếng gọi, bóng người kia run lên rồi quay lại, đôi mắt nhìn về phía Vân Phong nóng rực.
“Tiểu Phong Phong!” Khúc Lam Y động bước chân, tính tiến tới thì một giọng nói vang lên, “Lam Y, chàng đang làm gì thế?”
Vân Phong cứng người lại, nàng đã nghe qua giọng nói này, chính là nữ nhân đã lên tiếng ở phía bên kia ngọc bội vào hôm đó. Vân Phong nhìn Khúc Lam Y, ánh mắt của hắn cứng đờ, toàn thân cũng cứng đờ, nàng nhíu mày, đã xảy ra chuyện gì?
Một bóng dáng xinh đẹp bước ra đi tới bên cạnh Khúc Lam Y, đôi mắt khiêu khích đánh giá Vân Phong một lượt, “Ngươi chính là Vân Phong?”
Vân Phong nhìn sáng, “Ta là Vân Phong, ngươi là ai?”
Cô gái kia cười duyên dáng, nghiêng người về phía Khúc Lam Y, hắn lập tức lui lại tránh né, ánh mắt cô gái oán hận trừng lên, sau đó dời mắt nhìn Vân Phong, “Lam Y chưa từng nhắc ta với ngươi sao? Quan hệ giữa ta và hắn, không bình thường đâu.”
Sắc mặt Khúc Lam Y u ám, đôi môi nhúc nhích như muốn nói gì nhưng cuối cùng im lặng, Vân Phong nhíu mày tiến lên phía trước, đứng bên cạnh Khúc Lam Y, ngăn cách cô gái kia, “Cho dù Khúc Lam Y có quan hệ gì với ngươi, bây giờ hắn là nam nhân của ta.”
Cô gái sững sờ, sau đó cười duyên, “Nam nhân của ngươi? Ta thấy rất nhanh thôi sẽ không còn nữa, chàng nói xem đúng không, Lam Y?”
Khúc Lam Y cứng người lại, “Ngươi đừng có quá phận!” Giọng nói như rít qua kẽ răng, cô gái hả hê hếch đầu, “Rốt cuộc chàng có sang đây không?”
Khúc Lam Y cứng người, bước chân vô cùng gian nan đi qua Vân Phong đứng bên người cô gái, Vân Phong thấy thế nhăn nhó, sao nàng có thể trơ mắt nhìn nam nhân của mình bị nữ nhân khác ức hiếp?
Nàng lập tức tung tinh thần lực đánh tới, Khúc Lam Y lập tức gào lê, “Tiểu Phong Phong, đừng!”
Cô gái đứng đó không thèm tránh né, ánh mắt giễu cợt nhìn Vân Phong, nàng không hiểu vì sao ả ta lại như thế, nhưng khi Tinh Thần Lực vừa tới chỗ cô ta, nàng nhanh chóng hiểu ra. Tinh Thần Lực tới trước mặt cô ta vài phân thì đột nhiên bị sức mạnh khó hiểu bắn ngược đánh về phía nàng.
Sức mạnh bắn ngược? Vân Phong mở to mắt. Sức mạnh của nàng bị bắn ngược với tốc độ rất nhanh, nàng bị bất ngờ phải chật vật lui lại. Đúng lúc này, một sức mạnh đánh qua bên người nàng, chạm vào với Tinh Thần Lực bắn ngược rồi áp chế lại.
Một bóng người màu xanh tiến vào, ngũ quan hoàn mỹ âm trầm, ngón tay bóp chặt vào hư không, toàn bộ sức mạnh tiêu tán, cô gái đang hả hê nhìn thấy bóng người màu xanh thì sững sờ, “Ngươi là ai?”
Thích Vân nhíu mày đi tới bên cạnh Vân Phong, khẽ cong ngón tay lên búng lên trán Vân Phong, “Thiếu chút nữa đã thua thiệt rồi đúng không?”
Hành động thân mật như thế khiến Vân Phong lập tức lùi lại về sau, Thích Vân cười ha ha nhìn về phía cô gái, gương mặt hoàn mỹ phủ mây đen, “Chẳng qua là nhờ thể chất đặc biệt mà thôi, thật sự cho rằng, trên đời này không ai có thể bắt được ngươi sao?”
Cô gái rùng mình một cách khó hiểu, khẽ lui lại về sau nửa bước, núp sau lưng Khúc Lam Y, đáy mắt Khúc Lam Y hiện lên sự thiếu kiên nhẫn, nhưng không thể hiện rõ điều gì.
“Nếu ngươi còn tổn thương nàng thì ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Thích Vân nói, đáy lòng cô gái lạnh lẽo, bàn tay vô thức bắt lấy ống tay áo Khúc Lam Y, tìm kiếm cảm giác an toàn, Khúc Lam Y chán ghét hất nàng ta ra, làm nàng ta bất mãn, “Nếu chàng còn muốn biết tin tức đó thì đối tốt với ta một chút.”
Ánh mắt Khúc Lam Y u ám, nếu có thể hắn muốn tự tay làm thịt nữ nhân này.
“Lam Y, nàng ta là ai, vả lại…tình huống này là sao?” Vân Phong nói, nàng chưa bao giờ hoài nghi cảm tình của Lam Y với mình, rõ ràng tình hình hiện giờ là Lam y bị nữ nhân này ức hiếp.
“Để ta nói cho.” Diêm Minh từ một hướng bước ra, nhìn Thích Vân bên cạnh Vân Phong, “Đây là… vị Thí Sát Minh thứ hai?”
Vân Phong gật đầu, Diêm Minh nhìn nữ nhân sau lưng Khúc Lam Y, không khỏi cười cợt, một nữ nhân ngu xuẩn, cho rằng dùng cách này là có thể cướp được một người đàn ông?
“Nữ nhân kia chiếm đoạt tin tức về căn cứ của Huyết Hồn.” Diêm Minh nói rành mạch, “Điều kiện của nàng ta là lấy hắn.”
Sắc mặt Khúc Lam Y khó chịu, con mẹ nó hắn sớm nhẫn nhịn đủ lắm rồi. Nếu không phải vì tin tức căn cứ Huyết Hồn này, hắn chắc chắn sẽ nghĩ cách giải quyết cho xong nữ nhân chết tiệt này.
“Giao ra đây.” Vẻ mặt Vân Phong rét lạnh, cô gái nâng khóe môi, “Bất kỳ công kích nào cũng vô dụng với ta thôi, cho dù ngươi là Vân Phong cũng thế. Muốn ta giao thông tin ra cũng được thôi. Để ta thành thân với người đàn ông này, ta lập tức giao ra. Nếu không thì đừng hòng.”
Vân Phong cười lạnh, nheo mắt, “Ngươi không giao ta thì ta sẽ cho ngươi nếm thử cảm giác chia năm xẻ bảy.” Tấn công không được vậy thì đổi móng sắc của dã thú.
“Vô dụng thôi, bất kỳ công kích nào cũng vô dụng, Nạp Khê Lam Y đã thử mọi cách rồi, nếu không đã không tới mức như bây giờ.” Diêm Minh nói, trong lòng có chút đồng tình, vẫn là đừng nên quá xuất sắc, lại đụng trúng một nữ nhân như thế.
Vân Phong ngạc nhiên, thế gian có thể chất như thế sao? Người sở hữu thể chất như thế chẳng lẽ là vô địch sao? Nữ nhân này nếu cướp thông tin khác thì cũng thôi đi, nàng ta lại cướp thông tin về căn cứ Huyết Hồn. Có thể dò ra được thông tin này, Lam Y nhất định tốn không ít tâm huyết, đó không phải là vô duyên vô cứ bị một nữ nhân cướp đoạt, đó là uy hiếp.
Toàn bộ sức mạnh công kích đều vô dụng, thông tin này lại không thể không cần. Thật sự phải để Lam Y thành thân với nữ nhân này? Bàn tay Vân Phong siết chặt, dĩ nhiên là không được.
Thích Vân cười đạm mạc, “Trên đời thật đúng là có nhiều người da mặt dày, dựa vào thể chất mà bức hiếp nam nhân, lần đầu tiên ta được thấy đấy.”
“Thể chất đó là gì? Có thể phá giải được không?” Vân Phong ngẩng lên, Thích Vân giương môi, nụ cười càng khiến gương mặt trở nên tuấn mỹ, “Muốn biết sao?”
Đáy lòng Vân Phong dâng lên chút cảm giác không thoải mái, “Tất nhiên là có rồi, ta có thể nói cho ngươi biết, nhưng mà yêu cầu của ta giống nàng ta, nếu ngươi chịu thành thân với ta, ta sẽ nói cho ngươi biết, thế nào?”
“Ngươi…” Con ngươi Khúc Lam Y dần chuyển đỏ, Diêm Minh nhanh tay kéo hắn lại, “Đừng vọng động.”
Cô gái nghe được câu đó cất giọng nói, “Đề nghị của người này không tồi! Ngươi thành thân với nàng, ta thành thân với hắn, không tồi không tồi.”
Ánh mắt Khúc Lam Y lạnh lùng lườm tới, “Ta nhất định sẽ tự tay làm thịt ngươi!”
Nữ nhân nghe thấy thế mở to mắt, như hoa si nỉ non, “Ta là thích bộ dáng lãnh khốc đó của chàng đấy, Lam Y.”
Huyệt thái dương của Khúc Lam Y giật lên, gần như muốn bùng nổ. Vân Phong sau một hồi kinh ngạc thì trở bên bình tĩnh, bước tới cạnh Khúc Lam Y nắm chặt tay hắn, nữ nhân thấy thế lập tức không vui muốn chen lên kéo ra, Vân Phong dùng sức đẩy, giống như vừa rồi, sức lực bị bật ngược lại, Khúc Lam Y liền vội bảo vệ nàng vào lòng, dùng cơ thể mình đón nhận lấy sức lực.
“Buông ra! Buông ra!” Nữ nhân kia nhìn thấy hai người ôm nhau, giận dữ muốn lao tới, Vân Phong ôm chặt Khúc Lam Y, nhẹ nhàng né tránh khiến nàng ta vồ hụt. “Buông hắn ra! Có nghe không?” Nữ nhân vồ hụt ré lên điếc cả tai, Vân Phong lạnh lùng nâng môi, “Cái thông tin mà ngươi nghẹn lấy, chúng ta không cần.”
Cánh tay ôm Vân Phong căng thẳng, Vân Phong ngẩng lên, bắt gặp nụ cười khổ của Khúc Lam Y, Diêm Minh thở dài thườn thượt, “Vân Phong, sợ là lần này không thể tùy ý ngươi rồi.”
Vân Phong ngạc nhiên, Khúc Lam Y cúi đầu nhìn Vân Phong, “Huyết Hồn đã bắt đầu tấn công rồi, Tiểu Phong Phong, đại chiến… đã bắt đầu rồi.”
Vân Phong chấn động, ánh mắt nhìn về phía Diêm Minh, Diêm Minh lại thở dài, “Nếu thông tin này không bị chặn thì Liên Minh Đông Tây có thể sẽ chiếm được lợi thế, nhưng hiện giờ… thế công Huyết Hồn mãnh liệt, bọn chúng dường như đã chuẩn bị tốt mọi thứ, chỉ đợi phát động tấn công mà thôi, chúng ta bỏ lỡ thời cơ, mặc dù miễn cưỡng khống chế được cục diện, nhưng nếu muốn nghĩ cách câu hòa thì thông tin mà nàng ta nắm trong tay chính là mấu chốt.”
“Là hang ổ Huyết Hồn, chỗ của Hồn Chủ và cội nguồn ám hệ.” Khúc Lam Y nhỏ giọng nói, đôi mắt Vân Phong sáng lên, thì ra là thế… thì ra là thế! Lam Y vì tìm được thông tin này tốn bao nhiêu công sức?
“Không phá hủy cội nguồn ám hệ và Hồn Chủ, sức mạnh sẽ vẫn cứ cuồn cuộn không dứt, đây là kết luận rút ra từ lúc giao thủ với nay.” Vẻ mặt Diêm Minh bình tĩnh, “Vân Phong, ngươi phải hiểu, cứ tiếp tục như thế thì bao nhiêu cường giả Tôn Thần đi chăng nữa cũng vô dụng.”
Lòng Vân Phong trở nên căng thẳng, cánh tay Khúc Lam Y thả lỏng ra, hơi đẩy Vân Phong ra, không hiểu sao nàng cảm thấy hoảng hốt, vươn tay lên trước bắt lại, nhưng ống tay áo hắn từ chối lướt qua đầu ngón tay, hắn tới trước mặt nữ nhân kia, chịu đựng cảm giác buồn nôn đang dâng trào trong lòng, “Không phải là ngươi muốn thành thân với ta sao? Được! Ta sẽ thành thân với ngươi!”
Tiếng nổ vang lên thật lớn, Vân Phong không nhìn rõ, nàng bị kéo mạnh về phía trước, trong không gian bạo loạn quanh thân, sự phản kháng của nàng như cánh bướm lạc trong bão, hoàn toàn không thể làm gì được. Sức mạnh nguyên tố lực vỡ vụn nhanh chóng bị không gian lực nuốt chửng tới không còn mảnh nào.
“Ngươi thật sự coi mình là bách chiến bách thắng đóhả?” Giọng nói lạnh lùng vang lên kèm theo âm thanh gào thét, Vân Phong muốn nói gì đó nhưng tiếng gió lọt vào miệng khiến nàng phải mím chặt môi, để mặc cho nam nhân xa lạ chỉ mới gặp có hai lần này kéo mình về phía trước.
“Vèo!” Thoát ra khỏi không gian hỗn loạn, vừa nhận ra được không gian xung quanh đã ổn định, Vân Phong giơ khuỷu tay tấn công về phía sau, Thích Vân sau lưng lộ vẻ sững sờ, vội buông tay lui lại, Vân Phong thừa thế rụt người lại kéo giãn khoảng cách.
“Đây là cách ngươi báo đáp với ân nhân cứu mạng của mình? Thích quyền cước nhể?” Thích Vân nhăn mặt, gương mặt hoàn mỹ phiếm ý lạnh, Vân Phong hơi nhíu mày, “Vừa rồi đa tạ ngươi đã tương trợ.”
Thích Vân sững sờ, sau đó cười nhạt, “Chỉ cảm tạ thôi à?”
Ánh mắt Vân Phong sắc bén, “Ta mặc kệ ngươi có ý định gì, đừng có đặt lên người ta, nếu không cần câu cảm ơn này thì tùy ngươi.”
Thích Vân đột nhiên cười lên, bộ dạng vô cùng vui vẻ, Vân Phong nghi hoặc nhìn nam nhân trước mặt, rốt cuộc hắn muốn thế nào? Gương mặt thì không tồi, nhưng mà cái tính cách này hơi kỳ lạ.
“Thôi, bây giờ chúng ta đi đâu đây?” Khóe mắt đuôi mày Thích Vân vẫn chứa nụ cười, chứng tỏ hắn vẫn rất vui, Vân Phong hơi nhíu mày, “Tới Tổng bộ Liên Minh Đông Tây, sau này ngươi nghe theo chỉ thị của Diêm Minh.”
Sắc mặt Thích Vân sa sầm, “Nghe theo chỉ thị của Diêm Minh?”
“Không sai, cường giả Thần Tôn mà Thí Sát Minh phái ra đợt trước cũng thế, ngươi cũng không ngoại lệ.”
“Không thể nào, ta có thể miễn cưỡng nghe theo lời ngươi, nếu là người khác thì đừng có hòng.” Vẻ mặt Thích Vân lạnh lẽo, Vân Phong muốn nói nữa nhưng hắn đã chặn miệng lại trước, “Ngươi nói gì cũng vô dụng thôi, nếu ngươi vẫn cố chấp thì ta lập tức trở về Thí Sát Minh.”
Vân Phong á khẩu không nói gì được, nam nhân này trông không nói đùa chút nào, thực lực của hắn chắc chắn trăm phần trăm là trên nàng, một cường giả như thế tương trợ cho Liên Minh Đông Tây là lợi lớn, huống hồ nàng hao tốn nhiều thời gian để chế tạo chất thuốc cấp bậc Thiền Sư như thế mà để hắn đi thì nàng thiệt thòi lớn.
Vân Phong nghĩ nghĩ, mặc dù vẫn không hiểu được Thích Vân này, nhưng có thêm một cường giả theo bên người không phải là việc xấu, huống hồ tiếp theo nàng sắp sửa đối mặt với Huyết Hồn.
“Biết rồi.” Vân Phong lạnh nhạt đáp, lúc này vẻ mặt Thích Vẫn mới dịu xuống, Vân Phong xoay người tiếp tục đi về phía trước, Thích Vân nói, “Hiện giờ vẫn còn ở lãnh thổ Thí Sát Minh, ngươi không ra ngoài được đâu.”
Vân Phong nhìn mây mù dày đặc dưới chân, hoàn toàn không thấy được cảnh sắc bên dưới, lúc mới tới Thí Sát Minh cũng thế, xung quanh đều là cảnh sắc giống nhau, xem ra nàng mà đi bừa bãi thì thực sự là không ra ngoài được.
“Ta dẫn ngươi đi.” Thích Vân nói, tiến về phía Vân Phong, đưa tay muốn cầm lấy tay nàng nhưng nhanh chóng bị nàng lảng đi, “Ngươi đi ở phía trước, ta theo phía sau là được rồi.”
Thích Vân cười lớn, “Cũng được, vậy ngươi theo sát nhá.” Nói xong nhanh chóng lao ra ngoài. Vân Phong thầm nguyền rủa, người đàn ông này tuyệt đối là cố ý. Không chút do dự, Vân Phong nghiến răng đuổi theo ở sau, cũng may tốc độ của nàng không tồi, cố hết sức cũng không đến nỗi mất dấu của Thích Vân, hai người một trước một sau xuyên qua rặng mây. Vân Phong mở to mắt nhìn chằm chằm vào bóng xanh trước mặt, nếu nàng không tập trung nhìn thì chắc chắn sẽ bị lạc ở đây.
Mây mù phía trước dần mỏng đi, Vân Phong hiểu đã sắp ra ngoài lãnh thổ Thí Sát Minh rồi, quả nhiên không qua bao lâu, mây mù dưới chân đã biến mất, hiện ra trước mặt Vân Phong là biển cả đen như mực mênh mông. Vô Tận Hải!
Thở phào trong lòng, cuối cùng cũng trở lại rồi. Vân Phong không khỏi thả chậm tốc độ, bức tốc nãy giờ để truy đuổi khiến nàng rất mất sức, nếu không cố gắng kiên trì thì sợ nàng cũng khó trụ được. Thích Vân trước mặt dừng lại từ từ đi tới trên không, Vân Phong giương mắt nhìn hắn, không nói lời nào.
Thích Vân nhìn Vân Phong, “Sao thế, mệt rồi à?”
Vân Phong biết hắn đang khiêu khích, cười nhạo nàng, nhưng nàng không cần phải để ý tới. Để mình bình phục lại một chút, Vân Phong đứng thẳng dậy, nhìn về phía trước, có chút không đợi được muốn quay về, qua nửa năm nay nàng ở trong Thí Sát Minh, Diêm Minh chắc chắn đã báo lại tình hình của nàng cho người cần biết, sẽ không xuất hiện tình trạng như trước nữa, nhưng trong lòng nàng vẫn còn lo lắng tới một người, là Khúc Lam Y.
Không biết Lam Y như nào rồi, trong lòng Vân Phong suy nghĩ, không đợi được muốn gặp hắn, nhào vào lòng hắn… Hắn nhất định đang rất lo cho mình.
“Đang nghĩ gì thế?” Một bóng người như quỷ ma tới gần, Vân Phong dựng đứng lông tơ lập tức lùi lại cả trăm mét. “Đừng có hơi tý là áp vào ta. Thích Vân, ngươi đừng có càn rỡ quá mức.” Vân Phong quát lên, Thích Vân đứng giữa hư không, khuôn mặt hoàn mỹ nhếch môi, “Ta đâu có làm gì, ta chỉ đang nhắc nhở ngươi mà thôi.”
Trái tim Vân Phong không khỏi bùng lên một ngọn lửa, cái tên nam nhân khó hiểu này!
“Đừng tưởng rằng thực lực cao hơn ta thì muốn làm gì thì làm.” Vân Phong bực dọc, Thích Vân nhướng mày không đáp, nàng xoay người tốc độ thật nhanh tiến lên trước, cái tên Thích Vân kia rốt cuộc muốn làm gì?
Vân Phong tiến thẳng về phía Tổng bộ Liên Minh Đông Tây, nàng không ngờ rằng sau khi tới Ảnh Ly Thành người đầu tiên nàng nhìn thấy chính là người mà nàng luôn hằng mong ngóng, cũng không ngờ rằng chỉ có mỗi một mình Khúc Lam Y.
Bước vào Tổng Bộ, Vân Phong chạy thẳng tới viện Diêm Minh, nàng cần phải tìm được hắn rồi mới thông qua hắn tìm Lam Y. Bước vào sân, một bóng người đứng đưa lưng vè phía nàng, bước chân Vân Phong dừng lại, bóng lưng đó nàng không thể quen thuộc hơn.
“Lam Y!” Vân Phong không nhịn được cất tiếng gọi, bóng người kia run lên rồi quay lại, đôi mắt nhìn về phía Vân Phong nóng rực.
“Tiểu Phong Phong!” Khúc Lam Y động bước chân, tính tiến tới thì một giọng nói vang lên, “Lam Y, chàng đang làm gì thế?”
Vân Phong cứng người lại, nàng đã nghe qua giọng nói này, chính là nữ nhân đã lên tiếng ở phía bên kia ngọc bội vào hôm đó. Vân Phong nhìn Khúc Lam Y, ánh mắt của hắn cứng đờ, toàn thân cũng cứng đờ, nàng nhíu mày, đã xảy ra chuyện gì?
Một bóng dáng xinh đẹp bước ra đi tới bên cạnh Khúc Lam Y, đôi mắt khiêu khích đánh giá Vân Phong một lượt, “Ngươi chính là Vân Phong?”
Vân Phong nhìn sáng, “Ta là Vân Phong, ngươi là ai?”
Cô gái kia cười duyên dáng, nghiêng người về phía Khúc Lam Y, hắn lập tức lui lại tránh né, ánh mắt cô gái oán hận trừng lên, sau đó dời mắt nhìn Vân Phong, “Lam Y chưa từng nhắc ta với ngươi sao? Quan hệ giữa ta và hắn, không bình thường đâu.”
Sắc mặt Khúc Lam Y u ám, đôi môi nhúc nhích như muốn nói gì nhưng cuối cùng im lặng, Vân Phong nhíu mày tiến lên phía trước, đứng bên cạnh Khúc Lam Y, ngăn cách cô gái kia, “Cho dù Khúc Lam Y có quan hệ gì với ngươi, bây giờ hắn là nam nhân của ta.”
Cô gái sững sờ, sau đó cười duyên, “Nam nhân của ngươi? Ta thấy rất nhanh thôi sẽ không còn nữa, chàng nói xem đúng không, Lam Y?”
Khúc Lam Y cứng người lại, “Ngươi đừng có quá phận!” Giọng nói như rít qua kẽ răng, cô gái hả hê hếch đầu, “Rốt cuộc chàng có sang đây không?”
Khúc Lam Y cứng người, bước chân vô cùng gian nan đi qua Vân Phong đứng bên người cô gái, Vân Phong thấy thế nhăn nhó, sao nàng có thể trơ mắt nhìn nam nhân của mình bị nữ nhân khác ức hiếp?
Nàng lập tức tung tinh thần lực đánh tới, Khúc Lam Y lập tức gào lê, “Tiểu Phong Phong, đừng!”
Cô gái đứng đó không thèm tránh né, ánh mắt giễu cợt nhìn Vân Phong, nàng không hiểu vì sao ả ta lại như thế, nhưng khi Tinh Thần Lực vừa tới chỗ cô ta, nàng nhanh chóng hiểu ra. Tinh Thần Lực tới trước mặt cô ta vài phân thì đột nhiên bị sức mạnh khó hiểu bắn ngược đánh về phía nàng.
Sức mạnh bắn ngược? Vân Phong mở to mắt. Sức mạnh của nàng bị bắn ngược với tốc độ rất nhanh, nàng bị bất ngờ phải chật vật lui lại. Đúng lúc này, một sức mạnh đánh qua bên người nàng, chạm vào với Tinh Thần Lực bắn ngược rồi áp chế lại.
Một bóng người màu xanh tiến vào, ngũ quan hoàn mỹ âm trầm, ngón tay bóp chặt vào hư không, toàn bộ sức mạnh tiêu tán, cô gái đang hả hê nhìn thấy bóng người màu xanh thì sững sờ, “Ngươi là ai?”
Thích Vân nhíu mày đi tới bên cạnh Vân Phong, khẽ cong ngón tay lên búng lên trán Vân Phong, “Thiếu chút nữa đã thua thiệt rồi đúng không?”
Hành động thân mật như thế khiến Vân Phong lập tức lùi lại về sau, Thích Vân cười ha ha nhìn về phía cô gái, gương mặt hoàn mỹ phủ mây đen, “Chẳng qua là nhờ thể chất đặc biệt mà thôi, thật sự cho rằng, trên đời này không ai có thể bắt được ngươi sao?”
Cô gái rùng mình một cách khó hiểu, khẽ lui lại về sau nửa bước, núp sau lưng Khúc Lam Y, đáy mắt Khúc Lam Y hiện lên sự thiếu kiên nhẫn, nhưng không thể hiện rõ điều gì.
“Nếu ngươi còn tổn thương nàng thì ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Thích Vân nói, đáy lòng cô gái lạnh lẽo, bàn tay vô thức bắt lấy ống tay áo Khúc Lam Y, tìm kiếm cảm giác an toàn, Khúc Lam Y chán ghét hất nàng ta ra, làm nàng ta bất mãn, “Nếu chàng còn muốn biết tin tức đó thì đối tốt với ta một chút.”
Ánh mắt Khúc Lam Y u ám, nếu có thể hắn muốn tự tay làm thịt nữ nhân này.
“Lam Y, nàng ta là ai, vả lại…tình huống này là sao?” Vân Phong nói, nàng chưa bao giờ hoài nghi cảm tình của Lam Y với mình, rõ ràng tình hình hiện giờ là Lam y bị nữ nhân này ức hiếp.
“Để ta nói cho.” Diêm Minh từ một hướng bước ra, nhìn Thích Vân bên cạnh Vân Phong, “Đây là… vị Thí Sát Minh thứ hai?”
Vân Phong gật đầu, Diêm Minh nhìn nữ nhân sau lưng Khúc Lam Y, không khỏi cười cợt, một nữ nhân ngu xuẩn, cho rằng dùng cách này là có thể cướp được một người đàn ông?
“Nữ nhân kia chiếm đoạt tin tức về căn cứ của Huyết Hồn.” Diêm Minh nói rành mạch, “Điều kiện của nàng ta là lấy hắn.”
Sắc mặt Khúc Lam Y khó chịu, con mẹ nó hắn sớm nhẫn nhịn đủ lắm rồi. Nếu không phải vì tin tức căn cứ Huyết Hồn này, hắn chắc chắn sẽ nghĩ cách giải quyết cho xong nữ nhân chết tiệt này.
“Giao ra đây.” Vẻ mặt Vân Phong rét lạnh, cô gái nâng khóe môi, “Bất kỳ công kích nào cũng vô dụng với ta thôi, cho dù ngươi là Vân Phong cũng thế. Muốn ta giao thông tin ra cũng được thôi. Để ta thành thân với người đàn ông này, ta lập tức giao ra. Nếu không thì đừng hòng.”
Vân Phong cười lạnh, nheo mắt, “Ngươi không giao ta thì ta sẽ cho ngươi nếm thử cảm giác chia năm xẻ bảy.” Tấn công không được vậy thì đổi móng sắc của dã thú.
“Vô dụng thôi, bất kỳ công kích nào cũng vô dụng, Nạp Khê Lam Y đã thử mọi cách rồi, nếu không đã không tới mức như bây giờ.” Diêm Minh nói, trong lòng có chút đồng tình, vẫn là đừng nên quá xuất sắc, lại đụng trúng một nữ nhân như thế.
Vân Phong ngạc nhiên, thế gian có thể chất như thế sao? Người sở hữu thể chất như thế chẳng lẽ là vô địch sao? Nữ nhân này nếu cướp thông tin khác thì cũng thôi đi, nàng ta lại cướp thông tin về căn cứ Huyết Hồn. Có thể dò ra được thông tin này, Lam Y nhất định tốn không ít tâm huyết, đó không phải là vô duyên vô cứ bị một nữ nhân cướp đoạt, đó là uy hiếp.
Toàn bộ sức mạnh công kích đều vô dụng, thông tin này lại không thể không cần. Thật sự phải để Lam Y thành thân với nữ nhân này? Bàn tay Vân Phong siết chặt, dĩ nhiên là không được.
Thích Vân cười đạm mạc, “Trên đời thật đúng là có nhiều người da mặt dày, dựa vào thể chất mà bức hiếp nam nhân, lần đầu tiên ta được thấy đấy.”
“Thể chất đó là gì? Có thể phá giải được không?” Vân Phong ngẩng lên, Thích Vân giương môi, nụ cười càng khiến gương mặt trở nên tuấn mỹ, “Muốn biết sao?”
Đáy lòng Vân Phong dâng lên chút cảm giác không thoải mái, “Tất nhiên là có rồi, ta có thể nói cho ngươi biết, nhưng mà yêu cầu của ta giống nàng ta, nếu ngươi chịu thành thân với ta, ta sẽ nói cho ngươi biết, thế nào?”
“Ngươi…” Con ngươi Khúc Lam Y dần chuyển đỏ, Diêm Minh nhanh tay kéo hắn lại, “Đừng vọng động.”
Cô gái nghe được câu đó cất giọng nói, “Đề nghị của người này không tồi! Ngươi thành thân với nàng, ta thành thân với hắn, không tồi không tồi.”
Ánh mắt Khúc Lam Y lạnh lùng lườm tới, “Ta nhất định sẽ tự tay làm thịt ngươi!”
Nữ nhân nghe thấy thế mở to mắt, như hoa si nỉ non, “Ta là thích bộ dáng lãnh khốc đó của chàng đấy, Lam Y.”
Huyệt thái dương của Khúc Lam Y giật lên, gần như muốn bùng nổ. Vân Phong sau một hồi kinh ngạc thì trở bên bình tĩnh, bước tới cạnh Khúc Lam Y nắm chặt tay hắn, nữ nhân thấy thế lập tức không vui muốn chen lên kéo ra, Vân Phong dùng sức đẩy, giống như vừa rồi, sức lực bị bật ngược lại, Khúc Lam Y liền vội bảo vệ nàng vào lòng, dùng cơ thể mình đón nhận lấy sức lực.
“Buông ra! Buông ra!” Nữ nhân kia nhìn thấy hai người ôm nhau, giận dữ muốn lao tới, Vân Phong ôm chặt Khúc Lam Y, nhẹ nhàng né tránh khiến nàng ta vồ hụt. “Buông hắn ra! Có nghe không?” Nữ nhân vồ hụt ré lên điếc cả tai, Vân Phong lạnh lùng nâng môi, “Cái thông tin mà ngươi nghẹn lấy, chúng ta không cần.”
Cánh tay ôm Vân Phong căng thẳng, Vân Phong ngẩng lên, bắt gặp nụ cười khổ của Khúc Lam Y, Diêm Minh thở dài thườn thượt, “Vân Phong, sợ là lần này không thể tùy ý ngươi rồi.”
Vân Phong ngạc nhiên, Khúc Lam Y cúi đầu nhìn Vân Phong, “Huyết Hồn đã bắt đầu tấn công rồi, Tiểu Phong Phong, đại chiến… đã bắt đầu rồi.”
Vân Phong chấn động, ánh mắt nhìn về phía Diêm Minh, Diêm Minh lại thở dài, “Nếu thông tin này không bị chặn thì Liên Minh Đông Tây có thể sẽ chiếm được lợi thế, nhưng hiện giờ… thế công Huyết Hồn mãnh liệt, bọn chúng dường như đã chuẩn bị tốt mọi thứ, chỉ đợi phát động tấn công mà thôi, chúng ta bỏ lỡ thời cơ, mặc dù miễn cưỡng khống chế được cục diện, nhưng nếu muốn nghĩ cách câu hòa thì thông tin mà nàng ta nắm trong tay chính là mấu chốt.”
“Là hang ổ Huyết Hồn, chỗ của Hồn Chủ và cội nguồn ám hệ.” Khúc Lam Y nhỏ giọng nói, đôi mắt Vân Phong sáng lên, thì ra là thế… thì ra là thế! Lam Y vì tìm được thông tin này tốn bao nhiêu công sức?
“Không phá hủy cội nguồn ám hệ và Hồn Chủ, sức mạnh sẽ vẫn cứ cuồn cuộn không dứt, đây là kết luận rút ra từ lúc giao thủ với nay.” Vẻ mặt Diêm Minh bình tĩnh, “Vân Phong, ngươi phải hiểu, cứ tiếp tục như thế thì bao nhiêu cường giả Tôn Thần đi chăng nữa cũng vô dụng.”
Lòng Vân Phong trở nên căng thẳng, cánh tay Khúc Lam Y thả lỏng ra, hơi đẩy Vân Phong ra, không hiểu sao nàng cảm thấy hoảng hốt, vươn tay lên trước bắt lại, nhưng ống tay áo hắn từ chối lướt qua đầu ngón tay, hắn tới trước mặt nữ nhân kia, chịu đựng cảm giác buồn nôn đang dâng trào trong lòng, “Không phải là ngươi muốn thành thân với ta sao? Được! Ta sẽ thành thân với ngươi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.