Quyển 4 - Chương 120: Thu được kết quả bất ngờ
Nhược Tuyết Tam Thiên
13/01/2017
Edit: senna_lam
"Bốp!" cảm xúc lạnh lẽo khóa chặt cổ tay nam nhân, kim đồng đột nhiên quay lại, hai người vốn dĩ bị cố định tại chỗ nay đã thoát khỏi vị trí ban đầu, nam nhân chỉ cảm thấy không thể tin nổi, sao có thể chứ , hắn đã......!
Một đoạn băng xiềng xích màu lam quấn chặt lấy cánh tay nam nhân, nam nhân thu hồi vẻ kinh ngạc ban đầu, dù là vậy thì cũng chỉ cười nhạo một tiếng, ánh mắt lơ đễnh, nắm thân mình Nhục Cầu trên tay kéo ra, một lực lượng vô hình đánh bay về phía Nhục Cầu, Nhục Cầu nhanh chóng tránh đi, thân mình dừng lại ở không trung, không tùy tiện tấn công lần nữa, từ trong cổ họng phát ra một tiếng gào thét xa lạ.
"Xem ra ta đã xem nhầm thời điểm rồi." Nam nhân nhìn băng xiềng xích màu lam trên cổ tay, cơ bắp run lên một cái, xiềng xích kia bị gãy vô số đoạn, không trung hóa thành bột phấn màu lam tiêu tán đi.
"Đúng thế." Một giọng nói trầm thấp vang lên, đồng tử màu vàng nhìn về phía cô gái cả người đều chật vật không chịu nổi kia, như một ánh sáng cắt ngang qua mây trời hắc ám, nàng lấy một loại tư thế kỳ quái đứng thẳng dậy, thân thể vặn vẹo làm cho người có một loại cảm giác kỳ lạ, hai tay nàng hẳn là đã gãy, nhưng vẫn lấy một độ cong kỳ quái kiên trì, da tay nàng da tróc bong thịt, cánh tay và lòng bàn tay bị bao trùm bởi quang nguyên tố sáng ngời, đồng tử màu vàng khẽ nheo mày lại, nhìn bàn tay cô gái không ngừng toát ra nguyên tố thần bí.
Đó không phải là một loại ma pháp nguyên tố đơn thuần, mà là các loại ma pháp nguyên tố dung hợp cùng một chỗ, thậm chí nam nhân còn nghe rõ âm thanh va chạm bên trong nguyên tố!"Nguyên tố dung hợp? Không tồi." Nam nhân nhướng chân mày, không lộ ra nửa phần kinh hoảng, cô gái cười ha ha, tay kia lại toát ra một loại nguyên tố khác, biểu tình của nam nhân cuối cùng cũng không thể điềm nhiên được nữa.
"Vân Phong!" Khúc Lam Y nhìn thấy tay Vân Phong xuất hiện loại nguyên tố thứ bốn liền rống to lên, không muốn sống nữa sao, thật sự không muốn sống nữa sao!
Vân Phong chậm rãi nhếch khóe môi, độ cong đầy vẻ quật cường, tay kia toát ra loại nguyên tố thứ bốn, thủy nguyên tố màu băng lam đang bắt đầu khởi động, tựa hồ cảm nhận có gì đó đến, thủy nguyên tố vốn ôn nhuận cũng phát ra một tư thái cuồng bạo.
"Ngươi làm sao......" Nam nhân tóc vàng trầm giọng hỏi, tuy nhiên động tác của Vân Phong càng nhanh hơn lời hắn định nói, đồng tử màu đen trầm xuống, hai bàn tay sớm đã da tróc thịt bong dùng sức khấu hợp cùng một chỗ!
"Ông!" Một luồng năng lượng mãnh liệt dao động từ bàn tay Vân Phong tràn ra, cho dù là nam nhân tóc vàng thì cũng không khỏi kinh ngạc! Năng lượng dao động làm cho cả không gian bị chấn động mãnh liệt! Vân Cảnh và Vân Thăng ở phía dưới cũng không khỏi căng thẳng theo, có cảm giác như trái tim bị ai đó bóp chặt lấy, có cảm giác như có cái gì đó bị mất đi vậy!
"Phong nhi!" Vân Thăng hét to, không chút suy nghĩ tính xông lên, chiến khí của Vân Cảnh trào ra ngăn cản Vân Thăng lại, Vân Cảnh sa sầm mặt, cặp mắt thâm trầm đưa ra ý kiến quả quyết!"Ở lại đây đi! Chiếu cố thê tử cho tốt!" Vân Cảnh nói ra câu này xong thân mình đã nhanh chóng bay về phía tầng mây, đột nhiên tình huống xảy ra vấn đề!
Một cỗ năng lượng cường đại dao ẩn nén ép Vân Cảnh xuống dưới, thời khắc thân mình rơi xuống đất, sắc mặt Vân Cảnh liền biến sang tái nhợt, Vân Lạc Trần lập tức chạy tới, hắn hoàn toàn không hiểu tình hình trước mắt làm cho hắn không có một ý nghĩ nào cả! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
"Phong nhi!" Vân Cảnh chỉ kịp nỉ non ra tên này, đồng tử cũng theo đó mà trở nên căng thẳng, bàn tay to vung lên, chiến khí hùng hậu từ trong cơ thể Vân Cảnh trào ra, mà bên trong chiến khí kia còn bí mật ẩn chứa rồng ngâm! Chiến khí nhanh chóng bao quanh không gian xung quanh phòng, mà ở phía trên bầu trời cũng xảy ra biến đổi lớn!
Chấn động, chấn động dữ dội khiến cho cả Mộc thành run lên!
Toàn bộ người ở trong Mộc thành đều đi ra khỏi cửa lớn, ai nấy đều nhìn lên trời cao không biết trên kia mặt đã xảy ra chuyện gì, sao lại phát sinh chấn động chứ? Hay là đã xảy ra chuyện gì!
Mà phía trên không, mây mù lan tỏa, đôi mắt nhiễm đỏ của Khúc Lam Y nhìn cô gái không muốn sống nữa kia, tay cô gái chặt chẽ đan vào nhau, cả người đều là một cỗ khí thế kiên quyết, nguyên tố rít gào, không gian vặn vẹo, máu chảy như thiêu đốt!
"Cho dù có chết, ta cũng muốn bảo vệ người thân của ta!" giọng nói Vân Phong vang tận trời xanh, bốn loại nguyên tố đã bị nàng cường ngạnh* dung hợp cùng một chỗ, Vân Phong nhìn thấy trên bàn tay mình lan ra từng đó hoa hồng diễm lệ, cảm giác đau đớn từ máu thịt đã không còn nữa, bên tai nàng chỉ còn lại tiếng gió rất nhỏ, cùng với tiếng tim đập của mình.
*ép buộc
Bàn tay kia ẩn chứa lực lượng hủy diệt từ nguyên tố đang rít gào, khóe môi Vân Phong chậm rãi nhếch lên, nguyên tố trong tay đã muốn phóng ra, nam nhân tóc vàng nhìn thấy một màn này trong lòng co rụt lại, Vân Phong mở cánh môi,"Phá."
"Bùm!" một tiếng nổ vang tan phá ở không trung, một năng lượng kinh thiên động thổi quét khắp phiến không trung, tiếng thét tê rống của Khúc Lam Y theo đó mà bị nuốt chửng hết.
Tầng mây mù dần dần thổi tán đi, Vân Phong vẫn quật cường đứng ở đó, một giọt máu tươi chảy từ trên không xuống, nam nhân tóc vàng cũng vẫn đứng đó, tuy nhìn qua có điểm chật vật nhưng thực chất không có thương tổn gì nhiều, Vân Phong bất đắc dĩ cười, mình dùng hết lực lượng mà chỉ làm cho hắn chật vật thôi sao?
Trong mắt nam nhân tóc vàng ánh lên vẻ kinh ngạc, nếu công kích vừa rồi không phải đối phó hắn, chỉ sợ người kia đã bị hủy diệt rồi! Tiểu nha đầu, không ngờ có thể làm được tới mức này! Nam nhân tóc vàng chỉ cảm thấy cánh tay truyền đến từng trận đau đớn, định thần nhìn lại thì bên trên một vùng đã bị nguyên tố gây tổn thương!
Một bóng dáng vọt tới bên cạnh Vân Phong, cánh tay cũng máu thịt lẫn lộn, thân thể thì chật vật không chịu nổi, trên người Khúc Lam Y có vô số vết thương, thậm chí nhiều chỗ đã da tróc thịt bong! Cánh tay đầy máu đem Vân Phong kéo vào trong lòng mình, lúc ngẩng đầu lần nữa, hai tròng mắt đỏ như máu!
Đồng tử nam nhân tóc vàng nam nhân đồng tử đột nhiên co rụt, muốn nói gì đó:"A Kim, ngươi làm mọi chuyện trở nên rối tung rồi." Một thanh âm thương lão vang lên, không gian bị xé rách tạo ra một cái khe, bóng dáng lão giả từ bên trong chậm rãi đi ra, bộ dạng tang thương, cặp mắt như chứa nước.
"Lão nhân, đừng xem vào!" nam nhân tóc vàng không kiên nhẫn gầm nhẹ một tiếng, bất quá giọng điệu kiêu ngạo đã thu liễm lại bớt, đồng tử Khúc Lam Y trong nháy mắt đã biến trở lại thành màu đen, không để ý tới cái gì nữa, bàn tay bao trùm trên ngực Vân Phong, quang nguyên tố len lỏi chui vào trong thân thể Vân Phong, thân thể bị Vân Phong tàn phá được Khúc Lam Y ôm vào trong lòng, cặp mắt đang nhắm chặt cũng chậm rãi mở ra.
"Vân Phong......" Khúc Lam Y nhẹ giọng gọi, lúc Vân Phong mở mắt ra liền nhìn thấy một đôi mắt tràn đầy lo lắng, trong chớp mắt tất cả mọi đau đớn đều truyền đến, Vân Phong không khỏi nhíu mày,"Nha đầu, chúng ta lại gặp mặt."
Vân Phong sửng sốt, ánh mắt chuyển qua chỗ nam nhân tóc vàng đứng, bên cạnh hắn có một lão giả với khuôn mặt tang thương nhưng hai mắt lại cơ trí.
"Ngươi gặp qua ta?" Vân Phong nghi hoặc hỏi, tuy rằng toàn thân trên dưới đều đau đớn khó chịu, nhưng may là không gặp trở ngại cho tánh mạng.
"Khi ngươi xuất hiện ở Mê Vụ rừng rậm, ta đã gặp qua ngươi. Chẳng qua là đơn phương gặp mặt." Lời nói của lão nhân làm cho Vân Phong kinh ngạc! Mê Vụ rừng rậm? Lần đầu tiên nàng xuất hiện ở Mê Vụ rừng rậm đã gặp qua sao!
"Nha đầu, A Kim không có ác ý, chẳng qua là do tính cách hắn hung bạo thôi." Lão nhân cười hớ hớ nói một câu, Vân Phong nhíu mày không nói gì, trong mắt tràn ngập địch ý, nam nhân tóc vàng bị gọi là A Kim khinh thường hừ một tiếng, không nói gì.
"Vừa rồi hắn có ý đồ gây tôn thương cho người thân ta." khẩu khí Vân Phong lạnh như băng, lão giả cười ha ha, nam nhân tóc vàng không chút nhịn không được nói:"Con kiến mà thôi, ta lười ra tay."
"A Kim, cho dù là con kiến cũng có thể tổn hại một tòa thành." Lão nhân thản nhiên mở miệng làm nam nhân tóc vàng không nói nữa, Vân Phong cảm nhận được lão giả này không có địch ý, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, Vân Phong quay đầu kiếm,"Nhục Cầu? Nhục Cầu?"
Khúc Lam Y khẽ nhướng mà, tay tràn đầy máu tươi lấy Nhục Cầu từ trong lòng ra, giờ phút này Nhục Cầu đang nhắm mắt, tựa hồ đã bị hôn mê.
"Nó......!" Vân Phong vừa định cầm, toàn thân vừa muốn động đã đau thấu người, Khúc Lam Y nhìn về phía lão giả, mở miệng nói chuyện, giọng điệu lành lạnh,"Lão gia này, là ngươi động tay chân."
Sắc mặt Vân Phong lạnh lẽo, lão giả cười ha ha:"Nó tỉnh lại sẽ có chút phiền phức, cho nên bất đắc dĩ thôi, nha đầu kia, ngươi không hỏi xem ta là ai sao?"
Khúc Lam Y khinh thường hừ một tiếng, quang nguyên tố tiếp tục không ngừng truyền vào:"Tóc vàng cùng với kim đồng, còn cần phải đoán sao? Về phần ngươi...... Cũng không phải cái thứ tốt gì là được."
"Tiểu tử! Ngươi còn nói ta là thằng nhãi Long con đó!" nam nhân tóc vàng gầm lên, lão giả cười ngăn cản hắn định ra tay nữa, không vì giọng điệu của Khúc Lam Y mà tức giận, cặp mắt cơ trí nhìn chằm chằm Vân Phong,"Nha đầu, chẳng lẽ người đoán không được?"
Vân Phong nhíu mày lại, trong lòng kinh ngạc, tóc vàng và kim đồng mà không phải bộ tộc Kim long! Vậy sẽ là cái gì! Khúc Lam Y cũng nhíu mày suy tư, đột nhiên nghĩ tới gì đó, thân mình nhẹ nhàng run lên, Vân Phong nghi hoặc nhìn về phía Khúc Lam Y:"Làm sao vậy?"
Nam nhân tóc vàng ha ha cười, mắt hàm chứa tia đắc ý,"Người Vân gia có chứa máu của Kim long, xem ra quan hệ với Long tộc rất tốt, xác thực khá có lợi. Nếu quan hệ đã tốt như thế, bộ tộc Kim long không phải đã nói cho ngươi cái gì, không phải sao?"
Trong đầu Vân Phong thổi qua một luồng gió lạnh, thời gian như thủy triều rút lui, quay về lúc còn gặp Ngao Kim, quay về lúc Ngao Kim mở miệng kể lại chuyện bí ẩn kia!
Huyễn thú, gần như chỉ tồn tại trong truyền thuyết ở đỉnh Kim Tự Tháp*, thì ra là nó thật sự tồn tại !
*ý chỉ một đỉnh cao
Giọng nói của Ngao Kim trong đầu làm Vân Phong không ngừng hồi tưởng, giọng nói của nam nhân tóc vàng xuyên thấu qua tầng sương mù đến trong tai Vân Phong:"Nên biết chúng ta là ai đi, nhân loại!"
"Bốp!" cảm xúc lạnh lẽo khóa chặt cổ tay nam nhân, kim đồng đột nhiên quay lại, hai người vốn dĩ bị cố định tại chỗ nay đã thoát khỏi vị trí ban đầu, nam nhân chỉ cảm thấy không thể tin nổi, sao có thể chứ , hắn đã......!
Một đoạn băng xiềng xích màu lam quấn chặt lấy cánh tay nam nhân, nam nhân thu hồi vẻ kinh ngạc ban đầu, dù là vậy thì cũng chỉ cười nhạo một tiếng, ánh mắt lơ đễnh, nắm thân mình Nhục Cầu trên tay kéo ra, một lực lượng vô hình đánh bay về phía Nhục Cầu, Nhục Cầu nhanh chóng tránh đi, thân mình dừng lại ở không trung, không tùy tiện tấn công lần nữa, từ trong cổ họng phát ra một tiếng gào thét xa lạ.
"Xem ra ta đã xem nhầm thời điểm rồi." Nam nhân nhìn băng xiềng xích màu lam trên cổ tay, cơ bắp run lên một cái, xiềng xích kia bị gãy vô số đoạn, không trung hóa thành bột phấn màu lam tiêu tán đi.
"Đúng thế." Một giọng nói trầm thấp vang lên, đồng tử màu vàng nhìn về phía cô gái cả người đều chật vật không chịu nổi kia, như một ánh sáng cắt ngang qua mây trời hắc ám, nàng lấy một loại tư thế kỳ quái đứng thẳng dậy, thân thể vặn vẹo làm cho người có một loại cảm giác kỳ lạ, hai tay nàng hẳn là đã gãy, nhưng vẫn lấy một độ cong kỳ quái kiên trì, da tay nàng da tróc bong thịt, cánh tay và lòng bàn tay bị bao trùm bởi quang nguyên tố sáng ngời, đồng tử màu vàng khẽ nheo mày lại, nhìn bàn tay cô gái không ngừng toát ra nguyên tố thần bí.
Đó không phải là một loại ma pháp nguyên tố đơn thuần, mà là các loại ma pháp nguyên tố dung hợp cùng một chỗ, thậm chí nam nhân còn nghe rõ âm thanh va chạm bên trong nguyên tố!"Nguyên tố dung hợp? Không tồi." Nam nhân nhướng chân mày, không lộ ra nửa phần kinh hoảng, cô gái cười ha ha, tay kia lại toát ra một loại nguyên tố khác, biểu tình của nam nhân cuối cùng cũng không thể điềm nhiên được nữa.
"Vân Phong!" Khúc Lam Y nhìn thấy tay Vân Phong xuất hiện loại nguyên tố thứ bốn liền rống to lên, không muốn sống nữa sao, thật sự không muốn sống nữa sao!
Vân Phong chậm rãi nhếch khóe môi, độ cong đầy vẻ quật cường, tay kia toát ra loại nguyên tố thứ bốn, thủy nguyên tố màu băng lam đang bắt đầu khởi động, tựa hồ cảm nhận có gì đó đến, thủy nguyên tố vốn ôn nhuận cũng phát ra một tư thái cuồng bạo.
"Ngươi làm sao......" Nam nhân tóc vàng trầm giọng hỏi, tuy nhiên động tác của Vân Phong càng nhanh hơn lời hắn định nói, đồng tử màu đen trầm xuống, hai bàn tay sớm đã da tróc thịt bong dùng sức khấu hợp cùng một chỗ!
"Ông!" Một luồng năng lượng mãnh liệt dao động từ bàn tay Vân Phong tràn ra, cho dù là nam nhân tóc vàng thì cũng không khỏi kinh ngạc! Năng lượng dao động làm cho cả không gian bị chấn động mãnh liệt! Vân Cảnh và Vân Thăng ở phía dưới cũng không khỏi căng thẳng theo, có cảm giác như trái tim bị ai đó bóp chặt lấy, có cảm giác như có cái gì đó bị mất đi vậy!
"Phong nhi!" Vân Thăng hét to, không chút suy nghĩ tính xông lên, chiến khí của Vân Cảnh trào ra ngăn cản Vân Thăng lại, Vân Cảnh sa sầm mặt, cặp mắt thâm trầm đưa ra ý kiến quả quyết!"Ở lại đây đi! Chiếu cố thê tử cho tốt!" Vân Cảnh nói ra câu này xong thân mình đã nhanh chóng bay về phía tầng mây, đột nhiên tình huống xảy ra vấn đề!
Một cỗ năng lượng cường đại dao ẩn nén ép Vân Cảnh xuống dưới, thời khắc thân mình rơi xuống đất, sắc mặt Vân Cảnh liền biến sang tái nhợt, Vân Lạc Trần lập tức chạy tới, hắn hoàn toàn không hiểu tình hình trước mắt làm cho hắn không có một ý nghĩ nào cả! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
"Phong nhi!" Vân Cảnh chỉ kịp nỉ non ra tên này, đồng tử cũng theo đó mà trở nên căng thẳng, bàn tay to vung lên, chiến khí hùng hậu từ trong cơ thể Vân Cảnh trào ra, mà bên trong chiến khí kia còn bí mật ẩn chứa rồng ngâm! Chiến khí nhanh chóng bao quanh không gian xung quanh phòng, mà ở phía trên bầu trời cũng xảy ra biến đổi lớn!
Chấn động, chấn động dữ dội khiến cho cả Mộc thành run lên!
Toàn bộ người ở trong Mộc thành đều đi ra khỏi cửa lớn, ai nấy đều nhìn lên trời cao không biết trên kia mặt đã xảy ra chuyện gì, sao lại phát sinh chấn động chứ? Hay là đã xảy ra chuyện gì!
Mà phía trên không, mây mù lan tỏa, đôi mắt nhiễm đỏ của Khúc Lam Y nhìn cô gái không muốn sống nữa kia, tay cô gái chặt chẽ đan vào nhau, cả người đều là một cỗ khí thế kiên quyết, nguyên tố rít gào, không gian vặn vẹo, máu chảy như thiêu đốt!
"Cho dù có chết, ta cũng muốn bảo vệ người thân của ta!" giọng nói Vân Phong vang tận trời xanh, bốn loại nguyên tố đã bị nàng cường ngạnh* dung hợp cùng một chỗ, Vân Phong nhìn thấy trên bàn tay mình lan ra từng đó hoa hồng diễm lệ, cảm giác đau đớn từ máu thịt đã không còn nữa, bên tai nàng chỉ còn lại tiếng gió rất nhỏ, cùng với tiếng tim đập của mình.
*ép buộc
Bàn tay kia ẩn chứa lực lượng hủy diệt từ nguyên tố đang rít gào, khóe môi Vân Phong chậm rãi nhếch lên, nguyên tố trong tay đã muốn phóng ra, nam nhân tóc vàng nhìn thấy một màn này trong lòng co rụt lại, Vân Phong mở cánh môi,"Phá."
"Bùm!" một tiếng nổ vang tan phá ở không trung, một năng lượng kinh thiên động thổi quét khắp phiến không trung, tiếng thét tê rống của Khúc Lam Y theo đó mà bị nuốt chửng hết.
Tầng mây mù dần dần thổi tán đi, Vân Phong vẫn quật cường đứng ở đó, một giọt máu tươi chảy từ trên không xuống, nam nhân tóc vàng cũng vẫn đứng đó, tuy nhìn qua có điểm chật vật nhưng thực chất không có thương tổn gì nhiều, Vân Phong bất đắc dĩ cười, mình dùng hết lực lượng mà chỉ làm cho hắn chật vật thôi sao?
Trong mắt nam nhân tóc vàng ánh lên vẻ kinh ngạc, nếu công kích vừa rồi không phải đối phó hắn, chỉ sợ người kia đã bị hủy diệt rồi! Tiểu nha đầu, không ngờ có thể làm được tới mức này! Nam nhân tóc vàng chỉ cảm thấy cánh tay truyền đến từng trận đau đớn, định thần nhìn lại thì bên trên một vùng đã bị nguyên tố gây tổn thương!
Một bóng dáng vọt tới bên cạnh Vân Phong, cánh tay cũng máu thịt lẫn lộn, thân thể thì chật vật không chịu nổi, trên người Khúc Lam Y có vô số vết thương, thậm chí nhiều chỗ đã da tróc thịt bong! Cánh tay đầy máu đem Vân Phong kéo vào trong lòng mình, lúc ngẩng đầu lần nữa, hai tròng mắt đỏ như máu!
Đồng tử nam nhân tóc vàng nam nhân đồng tử đột nhiên co rụt, muốn nói gì đó:"A Kim, ngươi làm mọi chuyện trở nên rối tung rồi." Một thanh âm thương lão vang lên, không gian bị xé rách tạo ra một cái khe, bóng dáng lão giả từ bên trong chậm rãi đi ra, bộ dạng tang thương, cặp mắt như chứa nước.
"Lão nhân, đừng xem vào!" nam nhân tóc vàng không kiên nhẫn gầm nhẹ một tiếng, bất quá giọng điệu kiêu ngạo đã thu liễm lại bớt, đồng tử Khúc Lam Y trong nháy mắt đã biến trở lại thành màu đen, không để ý tới cái gì nữa, bàn tay bao trùm trên ngực Vân Phong, quang nguyên tố len lỏi chui vào trong thân thể Vân Phong, thân thể bị Vân Phong tàn phá được Khúc Lam Y ôm vào trong lòng, cặp mắt đang nhắm chặt cũng chậm rãi mở ra.
"Vân Phong......" Khúc Lam Y nhẹ giọng gọi, lúc Vân Phong mở mắt ra liền nhìn thấy một đôi mắt tràn đầy lo lắng, trong chớp mắt tất cả mọi đau đớn đều truyền đến, Vân Phong không khỏi nhíu mày,"Nha đầu, chúng ta lại gặp mặt."
Vân Phong sửng sốt, ánh mắt chuyển qua chỗ nam nhân tóc vàng đứng, bên cạnh hắn có một lão giả với khuôn mặt tang thương nhưng hai mắt lại cơ trí.
"Ngươi gặp qua ta?" Vân Phong nghi hoặc hỏi, tuy rằng toàn thân trên dưới đều đau đớn khó chịu, nhưng may là không gặp trở ngại cho tánh mạng.
"Khi ngươi xuất hiện ở Mê Vụ rừng rậm, ta đã gặp qua ngươi. Chẳng qua là đơn phương gặp mặt." Lời nói của lão nhân làm cho Vân Phong kinh ngạc! Mê Vụ rừng rậm? Lần đầu tiên nàng xuất hiện ở Mê Vụ rừng rậm đã gặp qua sao!
"Nha đầu, A Kim không có ác ý, chẳng qua là do tính cách hắn hung bạo thôi." Lão nhân cười hớ hớ nói một câu, Vân Phong nhíu mày không nói gì, trong mắt tràn ngập địch ý, nam nhân tóc vàng bị gọi là A Kim khinh thường hừ một tiếng, không nói gì.
"Vừa rồi hắn có ý đồ gây tôn thương cho người thân ta." khẩu khí Vân Phong lạnh như băng, lão giả cười ha ha, nam nhân tóc vàng không chút nhịn không được nói:"Con kiến mà thôi, ta lười ra tay."
"A Kim, cho dù là con kiến cũng có thể tổn hại một tòa thành." Lão nhân thản nhiên mở miệng làm nam nhân tóc vàng không nói nữa, Vân Phong cảm nhận được lão giả này không có địch ý, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, Vân Phong quay đầu kiếm,"Nhục Cầu? Nhục Cầu?"
Khúc Lam Y khẽ nhướng mà, tay tràn đầy máu tươi lấy Nhục Cầu từ trong lòng ra, giờ phút này Nhục Cầu đang nhắm mắt, tựa hồ đã bị hôn mê.
"Nó......!" Vân Phong vừa định cầm, toàn thân vừa muốn động đã đau thấu người, Khúc Lam Y nhìn về phía lão giả, mở miệng nói chuyện, giọng điệu lành lạnh,"Lão gia này, là ngươi động tay chân."
Sắc mặt Vân Phong lạnh lẽo, lão giả cười ha ha:"Nó tỉnh lại sẽ có chút phiền phức, cho nên bất đắc dĩ thôi, nha đầu kia, ngươi không hỏi xem ta là ai sao?"
Khúc Lam Y khinh thường hừ một tiếng, quang nguyên tố tiếp tục không ngừng truyền vào:"Tóc vàng cùng với kim đồng, còn cần phải đoán sao? Về phần ngươi...... Cũng không phải cái thứ tốt gì là được."
"Tiểu tử! Ngươi còn nói ta là thằng nhãi Long con đó!" nam nhân tóc vàng gầm lên, lão giả cười ngăn cản hắn định ra tay nữa, không vì giọng điệu của Khúc Lam Y mà tức giận, cặp mắt cơ trí nhìn chằm chằm Vân Phong,"Nha đầu, chẳng lẽ người đoán không được?"
Vân Phong nhíu mày lại, trong lòng kinh ngạc, tóc vàng và kim đồng mà không phải bộ tộc Kim long! Vậy sẽ là cái gì! Khúc Lam Y cũng nhíu mày suy tư, đột nhiên nghĩ tới gì đó, thân mình nhẹ nhàng run lên, Vân Phong nghi hoặc nhìn về phía Khúc Lam Y:"Làm sao vậy?"
Nam nhân tóc vàng ha ha cười, mắt hàm chứa tia đắc ý,"Người Vân gia có chứa máu của Kim long, xem ra quan hệ với Long tộc rất tốt, xác thực khá có lợi. Nếu quan hệ đã tốt như thế, bộ tộc Kim long không phải đã nói cho ngươi cái gì, không phải sao?"
Trong đầu Vân Phong thổi qua một luồng gió lạnh, thời gian như thủy triều rút lui, quay về lúc còn gặp Ngao Kim, quay về lúc Ngao Kim mở miệng kể lại chuyện bí ẩn kia!
Huyễn thú, gần như chỉ tồn tại trong truyền thuyết ở đỉnh Kim Tự Tháp*, thì ra là nó thật sự tồn tại !
*ý chỉ một đỉnh cao
Giọng nói của Ngao Kim trong đầu làm Vân Phong không ngừng hồi tưởng, giọng nói của nam nhân tóc vàng xuyên thấu qua tầng sương mù đến trong tai Vân Phong:"Nên biết chúng ta là ai đi, nhân loại!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.