Quyển 6 - Chương 33: Thức tỉnh
Nhược Tuyết Tam Thiên
20/12/2020
Edit: Mavis Clay
Trong Mê Vụ Sâm Lâm, một tia chớp tím bay xẹt qua, mang theo sự tức giận ngút trời, trong không khí mơ hồ vang lên tiếng sấm, sau đó là một bóng màu lục nhanh chóng bám theo, tất cả ma thú đồng loạt ăn ý trốn trong ổ không nói tiếng nào.
“Nhị Lôi!” Lam Dực chạy tới, tung chưởng tới, một ngọn Phong Nguyên Tố đánh ra căn lại bóng màu tím trước mặt.
“Con bà nó, lão tử đang khó chịu, đánh nhau một trận cũng được.” Tiếng tức giận vang lên, bóng tím nhanh chóng đảo ngược trở lại, một tia chớp bổ tới, Lam Dực cả kinh, lập tức lách người, sấm sét đánh thẳng về đám cây xung quanh, nhanh chóng ngã rạp rào rào, nổ lên ầm ầm.
Lam Dực nhíu chặt chân mày, “Ta tới không phải là để đánh nhau với ngươi.”
Nhị Lôi tức giận, những con rắn bạc quanh người bắt đầu điên cuồng nổi dậy, “Không đánh nhau? Vậy đừng có cản lão tử.”
“Ngươi phải biết là chủ nhân gặp khó, chủ nhân không phải là loài người yếu đuối mà ngươi nhận định. Con đường tới đây, ngươi đã bao giờ thấy chủ nhân mềm yếu chưa? Chẳng phải nàng vẫn luôn không ngừng cố gắng tiến lên sao? Ngươi còn không rõ sao?”
“Lão tử hiểu rõ thì sao?” Nhị Lôi quát lên đầy tức giận, tiện tay vung một tia chớp tới, lại thêm một đám cây ngã xuống, những bụi cỏ xung quanh cũng bị đốt trụi theo, “Lão tử thực sự không thích dáng vẻ nàng tình nguyện vì một người mà bỏ qua tất cả như thế.”
“Đó không phải là ai khác! Mà chính là Khúc Lam Y!” Lam Dực cũng quát lên, “Hắn quan trọng với chủ nhân thế nào ngươi còn không rõ sao?”
“Lão tử không quan tâm! Tình cảm của con người rất phức tạp, lan man, cực kỳ phiền phức.”
“Vèo!” Một cái bóng đỏ rực ở sau chạy tới, vẻ mặt thiếu niên âm trầm, Nhị Lôi thấy Tiểu Hoả cũng tới đây thì cười lạnh, “Ngươi cũng tới để đôi co đạo lý với lão tử?”
Tiểu Hoả nhíu mày, khoanh tay trước mặt tỏ vẻ không quan tâm, “Bản đại gia không rảnh thế, cũng không gà mẹ như Lam Dực.”
Lam Dực nhíu mày, lườm Tiểu Hoả, mắt Tiểu Hoả quay đi nhìn về phía Nhị Lôi, “Ngươi có thể không cần khế ước, thoải mái đi.”
Nhị Lôi ngạc nhiên, lông mày xoắn chặt với nhau, Lam Dực nghe thấy thế thốt lên, “Hoả huynh! Huynh đừng gây thêm phiền nữa.”
Tiểu Hoả làm như không nghe thấy, tiếp tục nói, “Ngươi đáng ra nên sớm giải trừ khế ước để trống vị trí cho chủ nhân còn đi khế ước với ma thú khác, đừng có để phân đầy hố xí.”
“Hoả huynh!” Lam Dực kinh hãi, rõ ràng là hắn tới để quấy rối!
“Con bà nó, lão tử đi hay ở lại không tới lượt ngươi quan tâm.” Nhị Lôi hất tay, một tia kinh lôi bổ tới. Tiểu Hoả tối sầm mặt vung tay lên, ngọn lửa đỏ xen lẫn sợi đen bắn ra từ lòng bàn tay hắn, va mạnh với sấm sét, rồi toả ra xung quanh.
“Trong lòng ngươi cũng biết nàng là người hiếm trong nhân loại, cũng là một Triệu Hồi Sư cực kỳ hiếm thấy, chẳng phải vì thế nên ngươi cũng chọn nàng sao?” Vẻ mặt Tiểu Hoả lạnh lẽo, “Trong lòng ngươi chỉ có oán khí, nhưng cơ bản chưa từng muốn giải trừ khế ước đúng không?”
Nhị Lôi bị đoán trúng tâm tư lập tức bối rối, “Lão tử không hề nghĩ như thế.”
“Nếu như ngươi thực sự không nghĩ như thế, thì giải trừ khế ước đi! Chỉ cần ngươi lên tiếng, chủ nhân nhất định sẽ trả lại tự do cho ngươi.” Tiểu Hoả vô tâm nói, Lam Dực như đã nghe ra gì đó không hề chen vào nữa, Nhị Lôi bối rối đứng đó không biết nên nói gì cho phải, cuối cùng sự tức giận trên người không còn nữa, những tia sét bạc trên người cũng nhanh chóng trở lại cơ thể.
Lam Dực không khỏi thở phào, cuối cùng cũng bình tĩnh lại rồi, Tiểu Hoả chau mày, đưa mắt nhìn xung quanh, “Năm đó ta gặp nàng ngay tại nơi này, khi đó nàng chỉ là một Triệu Hồi Sư nhỏ bé, thực lực chỉ cỡ chừng cấp năm mà thôi.”
Nhị Lôi hừ một tiếng, nhưng vẫn im lặng lắng nghe.
“Bây giờ nàng đã là một Thần Vương, sau này cũng sẽ tiếp tục thăng tiến, năm đó ta cũng không ngờ tới chuyện này, nhưng kể từ khi ta khế ước với nàng, ta đã hiểu, nàng khác biệt.”
Lúc này vẻ mặt thiếu niên của Tiểu Hoả cực kỳ trưởng thành, “Ta khác với các ngươi, khế ước với ta là khế ước chủ tớ, cuối cùng nàng sẽ trả lại tự do cho các ngươi, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ sẽ muốn rời đi.”
“Hoả huynh.” Lam Dực lên tiếng, Tiểu Hoả cười lớn, “Khế ước này suy cho cùng chỉ là hình thức dựng lên giữa Triệu Hồi Sư và ma thú, cũng vượt xa những khế ước đơn giản, thứ nàng cho chúng ta không chỉ là thực lực.”
Sắc mặt Nhị Lôi sa sầm, Lam Dực bật cười, “Đúng thế, nàng còn cho ma thú cả tình cảm nữa.”
“Ngươi cứ liên tục nói không hiểu tình cảm của nhân loại, cảm thấy tình cảm rất phiền phức, nhưng ngươi đã công nhận nàng, đây chính là tình cảm.” Tiểu Hoả đưa mắt nhìn Nhị Lôi. “Cảm tình của chủ nhân với chúng ta chẳng lẽ ngươi không cảm nhận được sao?”
Nhị Lôi ngẩn ra, có chút không nói nên lời, cuối cùng mới thở dài, “Lão tử chỉ hơi tức chút thôi.”
Lam Dực mỉm cười, “Có thể hiểu mà, nhưng Khúc Lam Y có ý nghĩa rất đặc biệt với Vân Phong, trên vai chủ nhân bất luận có gánh vác bao nhiêu trách nhiệm, nếu như Khúc Lam Y không ở bên nàng, nàng rất khó đi được tới hôm nay, chủ nhân trải qua những chuyện này, đổi lại là người khác, mấy ai có thể kiên trì bước tới tận hôm nay?”
Nhị Lôi im lặng, Lam Dực đi tới vỗ vai hắn, “Ta biết ngươi lo cho chủ nhân, dù sao một khi Huyết Hồn lớn mạnh nhất định sẽ không bỏ qua cho Vân gia kể cả chủ nhân, chủ nhân nếu vẫn cứ hầu bên Khúc Lam Y hiển nhiên sẽ nguy hiểm tới tính mạng, cái ngươi tức giận chính là điều này.”
Vẻ mặt Nhị Lôi lại trở nên bối rối, “Lão tử không hề…”
“Được rồi, đừng nguỵ biện gì nữa, tâm tư của ngươi ai lại không biết chứ?” Tiểu Hoả đỡ hai tay sau gáy, nhàn nhạt lên tiếng, Nhị Lôi lập tức xấu hổ, “Con bà nó, ngươi muốn đánh nhau đúng không?”
Tiểu Hoả không thèm quan tâm nhìn hắn, “Về đây, không quan tâm tới ngươi.”
“Lão tử…” Mắt Nhị Lôi thoáng hiện sự tức giận, Lam Dực cười khan, ngăn lại Nhị Lôi chuẩn bị xông tới, “Chúng ta cũng về đi, nếu không chủ nhân sẽ lo lắng đấy.”
Nhị Lôi khẽ cau mày, thấp giọng đáp lại rồi cùng Lam Dực trở về, Tiểu Hoả thì chậm rãi đi lại trong Mê Vụ Sâm Lâm, ánh mắt thâm trầm, nếu nói về tình cảm… trong đầu không khỏi thoáng hiện gương mặt xinh xắn, Tiểu Hoả ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, không biết nha đầu kia sao rồi… hẳn là nàng đã trưởng thành và trở thành một Triệu Hồi Sư mạnh mẽ rồi nhỉ.
Khẽ nhếch mép lên, nụ cười Tiểu Hoả xen lẫn sự cay đắng, tình cảm này hắn không hiểu được, hắn có cảm giác mâu thuẫn với nha đầu kia, hắn hiểu kết cục của hai người, Tiểu Hoả từ từ thở dài, lặng lẽ trở lại.
Thôi, con người vẫn là con người, nha đầu còn có hạnh phúc của mình, hắn lại không muốn rời khỏi Vân Phong, cho dù thực sự có một ngày hắn chọn trở lại thế giới ma thú, nha đầu kia… chắc chắn không thể đồng hành cùng được.
Vân Phong dường như đã sớm chuẩn bị với việc các ma thú có phản ứng khác nhau, khi Nhị Lôi nói ra những lời kia, trong lòng nàng cũng chẳng mấy kinh ngạc, chỉ thản nhiên tiếp nhận. Nhân loại vốn không ai giống ai, cho dù có thân cận cũng sẽ có sự khác nhau, huống chi là ma thú khế ước, ma thú cũng không phải lúc nào cũng theo ý chủ nhân, có bất mãn cũng là bình thường, hơn nữa thái độ của Vân Phong đối với ma thú đều ngang hàng, nên Nhị Lôi dám biểu đạt trực tiếp ra ngoài.
Khi Nhị Lôi trở lại, Vân Phong cứ nghĩ hắn sẽ nói gì đó liên quan tới việc giải trừ khế ước, nếu là hắn lên tiếng, nàng nhất định sẽ không miễn cưỡng, nhưng hắn chỉ ấp a ấp úng vài tiếng nói vài lời tương tự như xin lỗi, sau đó thì chớp người chui thẳng vào nhẫn khế ước, Vân Phong sửng sốt, Lam Dực cười ha hả bổ sung, “Thật ra hắn chỉ lo cho an nguy của chủ nhân mà thôi, vì thế có hơi nóng vội, không có gì bất mãn với chủ nhân đâu.”
Vân Phong mỉm cười, nàng biết mặc dù tính tình Nhị Lôi có hơi dở hơi, cá tính lại thô thiển, nhưng hắn vẫn có một phần quan tâm tới mình, nếu như không phải nhận định mình, thì đã không níu lấy khế ước với nàng. Nàng cười khúc khích, gút mắc trong lòng đã gỡ bỏ. Chỉ là Yêu Yêu vẫn còn hơi tức giận, theo ý nàng, cách Nhị Lôi coi trọng tiểu Phong cực kỳ đáng ghét.
“Lần sau hắn ra ngoài, ta nhất định phải lấy đuôi cá táng hắn mới được.” Gương mặt nhỏ nhắn của Yêu Yêu mang theo sự tức giận hằm hè, làm Vân Phong phụt cười, đưa tay bóp nhẹ gương mặt phúng phính của nàng, Yêu Yêu lao vào ngực Vân Phong ôm chặt lấy nàng, “Tiểu Phong là người quan trọng nhất của ta, ai cũng không thể tổn thương ngươi được hết.”
Vân Phong cười gật đầu, ma thú khế ước trong thời khắc nguy hiểm sẽ có thể phòng hộ, với sự ràng buộc này nàng chỉ có thể cảm tạ. Khế ước không phải không có bù trừ, Triệu Hồi Sư khế ước với ma thú, ma thú trở thành bạn đồng hành với Triệu Hồi Sư, có thể nói hai người là gắn kết tính mạng với nhau.
Bầu không khí giữa Yêu Yêu và Vân Phong vô cùng ấm áp, Lam Dực nhìn với ánh mắt dịu dàng, Hoa tỷ thì đưa tay ôm cả hai người vào bộ ngực to lớn, Yêu yêu liều mạng giãy giụa, vất vả tránh thoát, nhưng Vân Phong bất hạnh vẫn bị ôm chặt, bên mặt là đôi nhũ hoa cao ngất, làm nàng xém chút nữa thì không thở nổi.
“Tiểu Vân Phong, ngươi cũng là người quan trọng nhất của tỷ tỷ.” Hoa tỷ siết chặt, Vân Phong thở một cách khó khăn, “Buông ra, tỷ buông ra trước cái đi đã.”
Hoa tỷ mặt đầy xúc động ôm Vân Phong, không hề biết rằng bộ ngực của mình quá mức đầy đặn, Lam Dực cười khổ tiến lên vỗ vai Hoa tỷ, “Ngươi sắp ôm chủ nhân tới không thở nổi luôn rồi.”
Hoa tỷ đưa mắt nhìn lại, mặt Vân Phong đỏ bừng, nàng cười ha hả, nâng mắt cười quyến rũ, khẽ buông tay ra, lúc này Vân Phong mới thở lấy hơi, mặt Yêu Yêu khiến nàng cũng không tình nguyện buông ra, Hoa tỷ cúi người xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên mặt Vân Phong, “Tiểu Vân Phong, tỷ tỷ thích ngươi nhất.”
Vân Phong ngao ngán, chỉ có thể nhịn chịu cái hôn này, dù sao lúc này Hoa tỷ cũng đang ở giống cái, nhìn bộ ngực cao ngất của Hoa tỷ, nàng bất giác nhìn xuống của mình, so với nàng, hình như nàng giống sân bay hơn.
Hoa tỷ thấy ánh mắt của Vân Phong, nhếch miệng thành một nụ cười quyến rũ, đưa tay đặt lên ngực Vân Phong. Nàng lập tức kinh hãi. Lam Dực và Yêu Yêu cũng giật bắn mình.
“Ngươi tính làm gì?” Lam Dực và Yêu Yêu cùng lao tới, Yêu Yêu bảo vệ Vân Phong sau lưng mình, vẻ mặt như ai dám lại gần ta liền cắn người đó, còn Lam Dực thì kéo lấy cánh tay của Hoa tỷ cách xa ra vài bước, mặt Lam Dực đỏ bừng, không dám tin vào hành động vừa rồi của Hoa tỷ, vậy mà nàng lại… muốn phi lễ với chủ nhân.
Hoa tỷ bị Lam Dực kéo cánh tay, thuận thế mềm người nằm gọn trong ngực Lam Dực, làm toàn thân hắn rùng mình, lập tức tính đẩy ra, nhưng Hoa tỷ vươn tay thuận thế ôm trọn hắn vào lòng, làm mặt hắn đỏ bừng.
“Buông ta ra!” Lam Dực đỏ mặt hét lên, Hoa tỷ cười kha khả ôm chặt hơn, bộ ngực lớn đặt trước ngực Lam Dực, làm mặt Lam Dực vừa đỏ vừa bối rối.
“Tiểu Vân Phong, mặc dù tỷ tỷ ta cực kỳ lớn, nhưng mà ngươi cũng không nhỏ đâu, không cần phải lo.” Hoa tỷ đưa đôi mắt quyến rũ nhìn Lam Dực, “Mỹ nam, tỷ tỷ rất vừa ý ngươi đó.”
Mặt Lam Dực hồng lựng, lập tức mạnh tay đẩy Hoa tỷ ra, lách người một phát chui vào nhẫn khế ước, trước khi đi để lại một câu khiến mọi người cực kỳ ngạc nhiên, “Lần sau còn lại gần ta nữa ta chặt rễ của ngươi.”
Yêu Yêu gật gật mạnh cái đầu, bảo vệ trước mặt Vân Phong, Hoa tỷ cười ha ha, điểm ngón tay lên môi bản thân, “Thật đúng là một mỹ nam tính tình cương liệt mà, chẳng phải chỉ là lợi dụng chút thôi sao, ích kỷ thật.”
Vân Phong chợt cảm thấy có chút đau đầu, tâm tình rối bời khi nãy đã bị tình huống này hoàn toàn đánh tan, khiến nàng cảm thấy hơi buồn cười, rốt cuộc nàng đã khế ước ma thú kiểu gì thế, còn nào cũng cổ quái hết vậy?
Hoa tỷ thấy vẻ mặt Vân Phong biến đổi, cười khúc khích, “Tiểu Vân Phong, ngươi vui là được rồi, không uổng tỷ tỷ ta phí tâm như thế.”
Vân Phong sững sờ, những gì vừa rồi nàng làm là để mình vui vẻ sao? Hoa tỷ bật cười, cũng hoá thành tia sáng vàng kim vào lại nhẫn khế ước, Yêu Yêu ngẩn người, “Thì ra nàng làm vậy là để khiến tiểu Phong vui vẻ sao… Thật là quái gở.”
Lúc này Tiểu Hoả đẩy cửa đi vào, đưa mắt nhìn quanh, “Đâu cả rồi? Về hết rồi à?”
Yêu Yêu gật đầu, Tiểu Hoả “ừ” lại, “Vậy chúng ta cũng về thôi.”
Yêu Yêu không nỡ nhìn Vân Phong, nàng muốn ở lại bồi tiểu Phong… Tiểu Hoả liếc Yêu Yêu, tiến lên lôi nàng đi, “Chủ nhân còn phải chăm sóc cho bệnh nhân kia, đừng thêm phiền nữa, đi thôi.”
Yêu Yêu chẹp miệng, giương mắt nhìn Khúc Lam Y trên giường, bất đắc dĩ thở dài, “Tiểu Phong, Lam Y ca ca nhất định sẽ tỉnh lại thôi.”
“Ngươi lảm nhảm nhiều quá đi!” Tiểu Hoả bất mãn lèm bèm, đưa tay cốc lên đầu Yêu Yêu, Yêu Yêu giận dỗi hoá thành tia sáng lam chui vào nhẫn khế ước, Vân Phong cười khan, Tiểu Hoả cũng hoá thành tia sáng đỏ trở lại nhẫn khế ước, căn phòng phút vừa rồi còn náo nhiệt giờ chỉ còn lại mỗi Vân Phong và Khúc Lam Y, nhưng lúc này tâm trạng của Vân Phong đã không như lúc nãy nữa.
Nàng bước tới bên giường, đôi mắt có thần, bao lấy bàn tay của Khúc Lam Y trong đôi tay của mình, nghiêng mặt đặt bên giường, nhìn gương mặt yên bình khi ngủ của hắn, chậm rãi nhắm mắt lại, “Lam Y, có thể gặp được chàng, có thể gặp được họ, ta thật may mắn… Có thể làm bạn với chàng và họ, ta rất hạnh phúc, cảm ơn mọi người.”
Yên tâm trong gánh nặng, Vân Phong cứ thế nắm lấy tay của Khúc Lam Y ngủ say, nằm gục ở bên giường, rúc vào bàn tay to lớn của hắn, cảm nhận nhiệt độ ấm áp truyền tới, nàng khẽ mỉm nụ cười ngọt ngoà.
Màn đêm đen thẳm lại phủ xuống, ánh trăng mờ ảo xuyên qua khe cửa sổ rọi vào, loang lổ chiếu lên dung nhan tuấn mỹ trên giường, phủ lên đôi lông mi của hắn tạo thành cái bóng dài, không lâu sau, cái bóng kia chợt khẽ lay động vài cái.
Nam nhân nằm trên giường vẫn luôn ngủ say chợt dần nâng mí mắt, bên giường là cô gái đang ngủ yên bình, tay nắm chặt lấy tay hắn không buông. Cuối cùng mí mắt của nam nhân kia cũng mở ra, con ngươi đen nhánh dưới màn đêm càng trở nên sâu thẳm.
Con ngươi hơi đảo, hơi nhịn lại một nơi nào đó trên người mình, hắn khẽ quay mặt sang, bắt gặp cô gái nằm bên giường, và bàn tay đang giao nhau của họ.
Nam nhân khẽ nhếch môi, cảm nhận được đôi môi hơi nhói, muốn lên tiếng nhưng lại thấy cổ họng khô rát vô cùng, chỉ có thể thận trọng nhổm dậy, không hề động cánh tay, sợ đánh thức người con gái đang ngủ say.
Ánh mắt đen dịu dàng như nước, nhìn sườn mặt đang say ngủ kia, hắn chậm rãi cúi người xuống, đặt đôi môi khô khốc lên gương mặt ngọc ngà, hơi thở mỏng manh phả nhẹ lên làn da mịn màng, thiếu nữ đang ngủ đột nhiên mở choàng mắt, hắn nhếch môi, mỉm cười nhìn nàng.
“…Lam Y?” Vân Phong nhìn lại, không dám chắc đây là mơ hay thực, hắn tỉnh rồi sao? Thực sự đã tỉnh rồi?
Nam nhân kia mỉm cười nhẹ nhàng, tay còn lại miết nhẹ lên má nàng, “Tiểu Phong Phong…” Giọng nói khàn khàn vang lên, Vân Phong ngẩn người, lập tức buông tay ra, “Ta đi lấy nước cho chàng!” rồi nhảy phốc dậy, Lam Y thấy thế không khỏi bật cười.
Đầu óc Vân Phong chợt hơi rối rối, tỉnh rồi, thực sự tỉnh rồi… Không phải là mơ. Đưa chén nước tới, ánh mắt nàng căng thẳng nhìn hắn, chỉ sợ đây không phải là thật, Khúc Lam Y thấy ánh mắt của nàng như thế thì đau lòng, chỉ chỉ chén nước, lại chỉ vào miệng mình, ánh mắt mong đợi nhìn Vân Phong.
Mặt Vân Phong bỗng nhiên đỏ lên, vào ban đêm như thêm một vẻ mông lung, ánh mắt nóng hổi của Khúc Lam Y khiến mặt nàng như phát sốt, nàng hiểu ý của hắn, chuyện như thế khi mình hôn mê hắn cũng đã làm nhiều lần rồi… Khúc Lam Y thấy nàng chần chừ thì bật cười, đưa tay vớ lấy chén nước chứ không hề có ý định trêu nàng, nhưng không ngờ Vân Phong lại một ngụm uống hết, rồi nhích người lại gần.
Hương thơm phả tới khiến tinh thần Khúc Lam Y hơi giật mình, đôi tay không tự chủ đưa lên eo nàng cố định nàng trong lòng của mình, gương mặt ửng đỏ dưới màn đêm vừa thẹn thùng lại mê hoặc, còn có đôi môi quyến rũ khó chối từ khiến cổ họng của hắn càng thêm khô khan.
Vân Phong áp mặt của mình xuống, đôi môi ướt át hồng nhuận dán xuống đôi môi khô nóng, môi hai người chạm vào nhau, dòng chất lỏng mát lành chảy ra từ miệng Vân Phong, Khúc Lam Y tham lam nuốt lấy, nuốt lấy cả hơi thở ngọt ngào, ngọn lửa từ nơi môi hai người giao nhau bùng lên trong cổ họng hắn, và cả cơ thể của hắn.
Cánh tay nam nhân nóng lên khác thường, chậm rãi vuốt ve bên hông thiếu nữ, nước trong miệng Vân Phong sớm đã rót xong, nhưng đôi môi vẫn chưa hề tách ra, ngọn lửa nóng bỏng từ môi bắt đầu lan toả ra khắp toàn thân.
Cánh tay của đàn ông tăng sức, đè cô gái ở dưới người, trong bàn đêm, ánh mắt nóng lực vào ngại ngùng nhìn nhau, ai cũng không hề mở miệng, chỉ có hơi thở nóng hổi hoà vào nhau, còn có cả nhịp tim rối loạn.
Có một số việc bọn họ đã nên sớm làm, không phải sao?
Trong Mê Vụ Sâm Lâm, một tia chớp tím bay xẹt qua, mang theo sự tức giận ngút trời, trong không khí mơ hồ vang lên tiếng sấm, sau đó là một bóng màu lục nhanh chóng bám theo, tất cả ma thú đồng loạt ăn ý trốn trong ổ không nói tiếng nào.
“Nhị Lôi!” Lam Dực chạy tới, tung chưởng tới, một ngọn Phong Nguyên Tố đánh ra căn lại bóng màu tím trước mặt.
“Con bà nó, lão tử đang khó chịu, đánh nhau một trận cũng được.” Tiếng tức giận vang lên, bóng tím nhanh chóng đảo ngược trở lại, một tia chớp bổ tới, Lam Dực cả kinh, lập tức lách người, sấm sét đánh thẳng về đám cây xung quanh, nhanh chóng ngã rạp rào rào, nổ lên ầm ầm.
Lam Dực nhíu chặt chân mày, “Ta tới không phải là để đánh nhau với ngươi.”
Nhị Lôi tức giận, những con rắn bạc quanh người bắt đầu điên cuồng nổi dậy, “Không đánh nhau? Vậy đừng có cản lão tử.”
“Ngươi phải biết là chủ nhân gặp khó, chủ nhân không phải là loài người yếu đuối mà ngươi nhận định. Con đường tới đây, ngươi đã bao giờ thấy chủ nhân mềm yếu chưa? Chẳng phải nàng vẫn luôn không ngừng cố gắng tiến lên sao? Ngươi còn không rõ sao?”
“Lão tử hiểu rõ thì sao?” Nhị Lôi quát lên đầy tức giận, tiện tay vung một tia chớp tới, lại thêm một đám cây ngã xuống, những bụi cỏ xung quanh cũng bị đốt trụi theo, “Lão tử thực sự không thích dáng vẻ nàng tình nguyện vì một người mà bỏ qua tất cả như thế.”
“Đó không phải là ai khác! Mà chính là Khúc Lam Y!” Lam Dực cũng quát lên, “Hắn quan trọng với chủ nhân thế nào ngươi còn không rõ sao?”
“Lão tử không quan tâm! Tình cảm của con người rất phức tạp, lan man, cực kỳ phiền phức.”
“Vèo!” Một cái bóng đỏ rực ở sau chạy tới, vẻ mặt thiếu niên âm trầm, Nhị Lôi thấy Tiểu Hoả cũng tới đây thì cười lạnh, “Ngươi cũng tới để đôi co đạo lý với lão tử?”
Tiểu Hoả nhíu mày, khoanh tay trước mặt tỏ vẻ không quan tâm, “Bản đại gia không rảnh thế, cũng không gà mẹ như Lam Dực.”
Lam Dực nhíu mày, lườm Tiểu Hoả, mắt Tiểu Hoả quay đi nhìn về phía Nhị Lôi, “Ngươi có thể không cần khế ước, thoải mái đi.”
Nhị Lôi ngạc nhiên, lông mày xoắn chặt với nhau, Lam Dực nghe thấy thế thốt lên, “Hoả huynh! Huynh đừng gây thêm phiền nữa.”
Tiểu Hoả làm như không nghe thấy, tiếp tục nói, “Ngươi đáng ra nên sớm giải trừ khế ước để trống vị trí cho chủ nhân còn đi khế ước với ma thú khác, đừng có để phân đầy hố xí.”
“Hoả huynh!” Lam Dực kinh hãi, rõ ràng là hắn tới để quấy rối!
“Con bà nó, lão tử đi hay ở lại không tới lượt ngươi quan tâm.” Nhị Lôi hất tay, một tia kinh lôi bổ tới. Tiểu Hoả tối sầm mặt vung tay lên, ngọn lửa đỏ xen lẫn sợi đen bắn ra từ lòng bàn tay hắn, va mạnh với sấm sét, rồi toả ra xung quanh.
“Trong lòng ngươi cũng biết nàng là người hiếm trong nhân loại, cũng là một Triệu Hồi Sư cực kỳ hiếm thấy, chẳng phải vì thế nên ngươi cũng chọn nàng sao?” Vẻ mặt Tiểu Hoả lạnh lẽo, “Trong lòng ngươi chỉ có oán khí, nhưng cơ bản chưa từng muốn giải trừ khế ước đúng không?”
Nhị Lôi bị đoán trúng tâm tư lập tức bối rối, “Lão tử không hề nghĩ như thế.”
“Nếu như ngươi thực sự không nghĩ như thế, thì giải trừ khế ước đi! Chỉ cần ngươi lên tiếng, chủ nhân nhất định sẽ trả lại tự do cho ngươi.” Tiểu Hoả vô tâm nói, Lam Dực như đã nghe ra gì đó không hề chen vào nữa, Nhị Lôi bối rối đứng đó không biết nên nói gì cho phải, cuối cùng sự tức giận trên người không còn nữa, những tia sét bạc trên người cũng nhanh chóng trở lại cơ thể.
Lam Dực không khỏi thở phào, cuối cùng cũng bình tĩnh lại rồi, Tiểu Hoả chau mày, đưa mắt nhìn xung quanh, “Năm đó ta gặp nàng ngay tại nơi này, khi đó nàng chỉ là một Triệu Hồi Sư nhỏ bé, thực lực chỉ cỡ chừng cấp năm mà thôi.”
Nhị Lôi hừ một tiếng, nhưng vẫn im lặng lắng nghe.
“Bây giờ nàng đã là một Thần Vương, sau này cũng sẽ tiếp tục thăng tiến, năm đó ta cũng không ngờ tới chuyện này, nhưng kể từ khi ta khế ước với nàng, ta đã hiểu, nàng khác biệt.”
Lúc này vẻ mặt thiếu niên của Tiểu Hoả cực kỳ trưởng thành, “Ta khác với các ngươi, khế ước với ta là khế ước chủ tớ, cuối cùng nàng sẽ trả lại tự do cho các ngươi, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ sẽ muốn rời đi.”
“Hoả huynh.” Lam Dực lên tiếng, Tiểu Hoả cười lớn, “Khế ước này suy cho cùng chỉ là hình thức dựng lên giữa Triệu Hồi Sư và ma thú, cũng vượt xa những khế ước đơn giản, thứ nàng cho chúng ta không chỉ là thực lực.”
Sắc mặt Nhị Lôi sa sầm, Lam Dực bật cười, “Đúng thế, nàng còn cho ma thú cả tình cảm nữa.”
“Ngươi cứ liên tục nói không hiểu tình cảm của nhân loại, cảm thấy tình cảm rất phiền phức, nhưng ngươi đã công nhận nàng, đây chính là tình cảm.” Tiểu Hoả đưa mắt nhìn Nhị Lôi. “Cảm tình của chủ nhân với chúng ta chẳng lẽ ngươi không cảm nhận được sao?”
Nhị Lôi ngẩn ra, có chút không nói nên lời, cuối cùng mới thở dài, “Lão tử chỉ hơi tức chút thôi.”
Lam Dực mỉm cười, “Có thể hiểu mà, nhưng Khúc Lam Y có ý nghĩa rất đặc biệt với Vân Phong, trên vai chủ nhân bất luận có gánh vác bao nhiêu trách nhiệm, nếu như Khúc Lam Y không ở bên nàng, nàng rất khó đi được tới hôm nay, chủ nhân trải qua những chuyện này, đổi lại là người khác, mấy ai có thể kiên trì bước tới tận hôm nay?”
Nhị Lôi im lặng, Lam Dực đi tới vỗ vai hắn, “Ta biết ngươi lo cho chủ nhân, dù sao một khi Huyết Hồn lớn mạnh nhất định sẽ không bỏ qua cho Vân gia kể cả chủ nhân, chủ nhân nếu vẫn cứ hầu bên Khúc Lam Y hiển nhiên sẽ nguy hiểm tới tính mạng, cái ngươi tức giận chính là điều này.”
Vẻ mặt Nhị Lôi lại trở nên bối rối, “Lão tử không hề…”
“Được rồi, đừng nguỵ biện gì nữa, tâm tư của ngươi ai lại không biết chứ?” Tiểu Hoả đỡ hai tay sau gáy, nhàn nhạt lên tiếng, Nhị Lôi lập tức xấu hổ, “Con bà nó, ngươi muốn đánh nhau đúng không?”
Tiểu Hoả không thèm quan tâm nhìn hắn, “Về đây, không quan tâm tới ngươi.”
“Lão tử…” Mắt Nhị Lôi thoáng hiện sự tức giận, Lam Dực cười khan, ngăn lại Nhị Lôi chuẩn bị xông tới, “Chúng ta cũng về đi, nếu không chủ nhân sẽ lo lắng đấy.”
Nhị Lôi khẽ cau mày, thấp giọng đáp lại rồi cùng Lam Dực trở về, Tiểu Hoả thì chậm rãi đi lại trong Mê Vụ Sâm Lâm, ánh mắt thâm trầm, nếu nói về tình cảm… trong đầu không khỏi thoáng hiện gương mặt xinh xắn, Tiểu Hoả ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, không biết nha đầu kia sao rồi… hẳn là nàng đã trưởng thành và trở thành một Triệu Hồi Sư mạnh mẽ rồi nhỉ.
Khẽ nhếch mép lên, nụ cười Tiểu Hoả xen lẫn sự cay đắng, tình cảm này hắn không hiểu được, hắn có cảm giác mâu thuẫn với nha đầu kia, hắn hiểu kết cục của hai người, Tiểu Hoả từ từ thở dài, lặng lẽ trở lại.
Thôi, con người vẫn là con người, nha đầu còn có hạnh phúc của mình, hắn lại không muốn rời khỏi Vân Phong, cho dù thực sự có một ngày hắn chọn trở lại thế giới ma thú, nha đầu kia… chắc chắn không thể đồng hành cùng được.
Vân Phong dường như đã sớm chuẩn bị với việc các ma thú có phản ứng khác nhau, khi Nhị Lôi nói ra những lời kia, trong lòng nàng cũng chẳng mấy kinh ngạc, chỉ thản nhiên tiếp nhận. Nhân loại vốn không ai giống ai, cho dù có thân cận cũng sẽ có sự khác nhau, huống chi là ma thú khế ước, ma thú cũng không phải lúc nào cũng theo ý chủ nhân, có bất mãn cũng là bình thường, hơn nữa thái độ của Vân Phong đối với ma thú đều ngang hàng, nên Nhị Lôi dám biểu đạt trực tiếp ra ngoài.
Khi Nhị Lôi trở lại, Vân Phong cứ nghĩ hắn sẽ nói gì đó liên quan tới việc giải trừ khế ước, nếu là hắn lên tiếng, nàng nhất định sẽ không miễn cưỡng, nhưng hắn chỉ ấp a ấp úng vài tiếng nói vài lời tương tự như xin lỗi, sau đó thì chớp người chui thẳng vào nhẫn khế ước, Vân Phong sửng sốt, Lam Dực cười ha hả bổ sung, “Thật ra hắn chỉ lo cho an nguy của chủ nhân mà thôi, vì thế có hơi nóng vội, không có gì bất mãn với chủ nhân đâu.”
Vân Phong mỉm cười, nàng biết mặc dù tính tình Nhị Lôi có hơi dở hơi, cá tính lại thô thiển, nhưng hắn vẫn có một phần quan tâm tới mình, nếu như không phải nhận định mình, thì đã không níu lấy khế ước với nàng. Nàng cười khúc khích, gút mắc trong lòng đã gỡ bỏ. Chỉ là Yêu Yêu vẫn còn hơi tức giận, theo ý nàng, cách Nhị Lôi coi trọng tiểu Phong cực kỳ đáng ghét.
“Lần sau hắn ra ngoài, ta nhất định phải lấy đuôi cá táng hắn mới được.” Gương mặt nhỏ nhắn của Yêu Yêu mang theo sự tức giận hằm hè, làm Vân Phong phụt cười, đưa tay bóp nhẹ gương mặt phúng phính của nàng, Yêu Yêu lao vào ngực Vân Phong ôm chặt lấy nàng, “Tiểu Phong là người quan trọng nhất của ta, ai cũng không thể tổn thương ngươi được hết.”
Vân Phong cười gật đầu, ma thú khế ước trong thời khắc nguy hiểm sẽ có thể phòng hộ, với sự ràng buộc này nàng chỉ có thể cảm tạ. Khế ước không phải không có bù trừ, Triệu Hồi Sư khế ước với ma thú, ma thú trở thành bạn đồng hành với Triệu Hồi Sư, có thể nói hai người là gắn kết tính mạng với nhau.
Bầu không khí giữa Yêu Yêu và Vân Phong vô cùng ấm áp, Lam Dực nhìn với ánh mắt dịu dàng, Hoa tỷ thì đưa tay ôm cả hai người vào bộ ngực to lớn, Yêu yêu liều mạng giãy giụa, vất vả tránh thoát, nhưng Vân Phong bất hạnh vẫn bị ôm chặt, bên mặt là đôi nhũ hoa cao ngất, làm nàng xém chút nữa thì không thở nổi.
“Tiểu Vân Phong, ngươi cũng là người quan trọng nhất của tỷ tỷ.” Hoa tỷ siết chặt, Vân Phong thở một cách khó khăn, “Buông ra, tỷ buông ra trước cái đi đã.”
Hoa tỷ mặt đầy xúc động ôm Vân Phong, không hề biết rằng bộ ngực của mình quá mức đầy đặn, Lam Dực cười khổ tiến lên vỗ vai Hoa tỷ, “Ngươi sắp ôm chủ nhân tới không thở nổi luôn rồi.”
Hoa tỷ đưa mắt nhìn lại, mặt Vân Phong đỏ bừng, nàng cười ha hả, nâng mắt cười quyến rũ, khẽ buông tay ra, lúc này Vân Phong mới thở lấy hơi, mặt Yêu Yêu khiến nàng cũng không tình nguyện buông ra, Hoa tỷ cúi người xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên mặt Vân Phong, “Tiểu Vân Phong, tỷ tỷ thích ngươi nhất.”
Vân Phong ngao ngán, chỉ có thể nhịn chịu cái hôn này, dù sao lúc này Hoa tỷ cũng đang ở giống cái, nhìn bộ ngực cao ngất của Hoa tỷ, nàng bất giác nhìn xuống của mình, so với nàng, hình như nàng giống sân bay hơn.
Hoa tỷ thấy ánh mắt của Vân Phong, nhếch miệng thành một nụ cười quyến rũ, đưa tay đặt lên ngực Vân Phong. Nàng lập tức kinh hãi. Lam Dực và Yêu Yêu cũng giật bắn mình.
“Ngươi tính làm gì?” Lam Dực và Yêu Yêu cùng lao tới, Yêu Yêu bảo vệ Vân Phong sau lưng mình, vẻ mặt như ai dám lại gần ta liền cắn người đó, còn Lam Dực thì kéo lấy cánh tay của Hoa tỷ cách xa ra vài bước, mặt Lam Dực đỏ bừng, không dám tin vào hành động vừa rồi của Hoa tỷ, vậy mà nàng lại… muốn phi lễ với chủ nhân.
Hoa tỷ bị Lam Dực kéo cánh tay, thuận thế mềm người nằm gọn trong ngực Lam Dực, làm toàn thân hắn rùng mình, lập tức tính đẩy ra, nhưng Hoa tỷ vươn tay thuận thế ôm trọn hắn vào lòng, làm mặt hắn đỏ bừng.
“Buông ta ra!” Lam Dực đỏ mặt hét lên, Hoa tỷ cười kha khả ôm chặt hơn, bộ ngực lớn đặt trước ngực Lam Dực, làm mặt Lam Dực vừa đỏ vừa bối rối.
“Tiểu Vân Phong, mặc dù tỷ tỷ ta cực kỳ lớn, nhưng mà ngươi cũng không nhỏ đâu, không cần phải lo.” Hoa tỷ đưa đôi mắt quyến rũ nhìn Lam Dực, “Mỹ nam, tỷ tỷ rất vừa ý ngươi đó.”
Mặt Lam Dực hồng lựng, lập tức mạnh tay đẩy Hoa tỷ ra, lách người một phát chui vào nhẫn khế ước, trước khi đi để lại một câu khiến mọi người cực kỳ ngạc nhiên, “Lần sau còn lại gần ta nữa ta chặt rễ của ngươi.”
Yêu Yêu gật gật mạnh cái đầu, bảo vệ trước mặt Vân Phong, Hoa tỷ cười ha ha, điểm ngón tay lên môi bản thân, “Thật đúng là một mỹ nam tính tình cương liệt mà, chẳng phải chỉ là lợi dụng chút thôi sao, ích kỷ thật.”
Vân Phong chợt cảm thấy có chút đau đầu, tâm tình rối bời khi nãy đã bị tình huống này hoàn toàn đánh tan, khiến nàng cảm thấy hơi buồn cười, rốt cuộc nàng đã khế ước ma thú kiểu gì thế, còn nào cũng cổ quái hết vậy?
Hoa tỷ thấy vẻ mặt Vân Phong biến đổi, cười khúc khích, “Tiểu Vân Phong, ngươi vui là được rồi, không uổng tỷ tỷ ta phí tâm như thế.”
Vân Phong sững sờ, những gì vừa rồi nàng làm là để mình vui vẻ sao? Hoa tỷ bật cười, cũng hoá thành tia sáng vàng kim vào lại nhẫn khế ước, Yêu Yêu ngẩn người, “Thì ra nàng làm vậy là để khiến tiểu Phong vui vẻ sao… Thật là quái gở.”
Lúc này Tiểu Hoả đẩy cửa đi vào, đưa mắt nhìn quanh, “Đâu cả rồi? Về hết rồi à?”
Yêu Yêu gật đầu, Tiểu Hoả “ừ” lại, “Vậy chúng ta cũng về thôi.”
Yêu Yêu không nỡ nhìn Vân Phong, nàng muốn ở lại bồi tiểu Phong… Tiểu Hoả liếc Yêu Yêu, tiến lên lôi nàng đi, “Chủ nhân còn phải chăm sóc cho bệnh nhân kia, đừng thêm phiền nữa, đi thôi.”
Yêu Yêu chẹp miệng, giương mắt nhìn Khúc Lam Y trên giường, bất đắc dĩ thở dài, “Tiểu Phong, Lam Y ca ca nhất định sẽ tỉnh lại thôi.”
“Ngươi lảm nhảm nhiều quá đi!” Tiểu Hoả bất mãn lèm bèm, đưa tay cốc lên đầu Yêu Yêu, Yêu Yêu giận dỗi hoá thành tia sáng lam chui vào nhẫn khế ước, Vân Phong cười khan, Tiểu Hoả cũng hoá thành tia sáng đỏ trở lại nhẫn khế ước, căn phòng phút vừa rồi còn náo nhiệt giờ chỉ còn lại mỗi Vân Phong và Khúc Lam Y, nhưng lúc này tâm trạng của Vân Phong đã không như lúc nãy nữa.
Nàng bước tới bên giường, đôi mắt có thần, bao lấy bàn tay của Khúc Lam Y trong đôi tay của mình, nghiêng mặt đặt bên giường, nhìn gương mặt yên bình khi ngủ của hắn, chậm rãi nhắm mắt lại, “Lam Y, có thể gặp được chàng, có thể gặp được họ, ta thật may mắn… Có thể làm bạn với chàng và họ, ta rất hạnh phúc, cảm ơn mọi người.”
Yên tâm trong gánh nặng, Vân Phong cứ thế nắm lấy tay của Khúc Lam Y ngủ say, nằm gục ở bên giường, rúc vào bàn tay to lớn của hắn, cảm nhận nhiệt độ ấm áp truyền tới, nàng khẽ mỉm nụ cười ngọt ngoà.
Màn đêm đen thẳm lại phủ xuống, ánh trăng mờ ảo xuyên qua khe cửa sổ rọi vào, loang lổ chiếu lên dung nhan tuấn mỹ trên giường, phủ lên đôi lông mi của hắn tạo thành cái bóng dài, không lâu sau, cái bóng kia chợt khẽ lay động vài cái.
Nam nhân nằm trên giường vẫn luôn ngủ say chợt dần nâng mí mắt, bên giường là cô gái đang ngủ yên bình, tay nắm chặt lấy tay hắn không buông. Cuối cùng mí mắt của nam nhân kia cũng mở ra, con ngươi đen nhánh dưới màn đêm càng trở nên sâu thẳm.
Con ngươi hơi đảo, hơi nhịn lại một nơi nào đó trên người mình, hắn khẽ quay mặt sang, bắt gặp cô gái nằm bên giường, và bàn tay đang giao nhau của họ.
Nam nhân khẽ nhếch môi, cảm nhận được đôi môi hơi nhói, muốn lên tiếng nhưng lại thấy cổ họng khô rát vô cùng, chỉ có thể thận trọng nhổm dậy, không hề động cánh tay, sợ đánh thức người con gái đang ngủ say.
Ánh mắt đen dịu dàng như nước, nhìn sườn mặt đang say ngủ kia, hắn chậm rãi cúi người xuống, đặt đôi môi khô khốc lên gương mặt ngọc ngà, hơi thở mỏng manh phả nhẹ lên làn da mịn màng, thiếu nữ đang ngủ đột nhiên mở choàng mắt, hắn nhếch môi, mỉm cười nhìn nàng.
“…Lam Y?” Vân Phong nhìn lại, không dám chắc đây là mơ hay thực, hắn tỉnh rồi sao? Thực sự đã tỉnh rồi?
Nam nhân kia mỉm cười nhẹ nhàng, tay còn lại miết nhẹ lên má nàng, “Tiểu Phong Phong…” Giọng nói khàn khàn vang lên, Vân Phong ngẩn người, lập tức buông tay ra, “Ta đi lấy nước cho chàng!” rồi nhảy phốc dậy, Lam Y thấy thế không khỏi bật cười.
Đầu óc Vân Phong chợt hơi rối rối, tỉnh rồi, thực sự tỉnh rồi… Không phải là mơ. Đưa chén nước tới, ánh mắt nàng căng thẳng nhìn hắn, chỉ sợ đây không phải là thật, Khúc Lam Y thấy ánh mắt của nàng như thế thì đau lòng, chỉ chỉ chén nước, lại chỉ vào miệng mình, ánh mắt mong đợi nhìn Vân Phong.
Mặt Vân Phong bỗng nhiên đỏ lên, vào ban đêm như thêm một vẻ mông lung, ánh mắt nóng hổi của Khúc Lam Y khiến mặt nàng như phát sốt, nàng hiểu ý của hắn, chuyện như thế khi mình hôn mê hắn cũng đã làm nhiều lần rồi… Khúc Lam Y thấy nàng chần chừ thì bật cười, đưa tay vớ lấy chén nước chứ không hề có ý định trêu nàng, nhưng không ngờ Vân Phong lại một ngụm uống hết, rồi nhích người lại gần.
Hương thơm phả tới khiến tinh thần Khúc Lam Y hơi giật mình, đôi tay không tự chủ đưa lên eo nàng cố định nàng trong lòng của mình, gương mặt ửng đỏ dưới màn đêm vừa thẹn thùng lại mê hoặc, còn có đôi môi quyến rũ khó chối từ khiến cổ họng của hắn càng thêm khô khan.
Vân Phong áp mặt của mình xuống, đôi môi ướt át hồng nhuận dán xuống đôi môi khô nóng, môi hai người chạm vào nhau, dòng chất lỏng mát lành chảy ra từ miệng Vân Phong, Khúc Lam Y tham lam nuốt lấy, nuốt lấy cả hơi thở ngọt ngào, ngọn lửa từ nơi môi hai người giao nhau bùng lên trong cổ họng hắn, và cả cơ thể của hắn.
Cánh tay nam nhân nóng lên khác thường, chậm rãi vuốt ve bên hông thiếu nữ, nước trong miệng Vân Phong sớm đã rót xong, nhưng đôi môi vẫn chưa hề tách ra, ngọn lửa nóng bỏng từ môi bắt đầu lan toả ra khắp toàn thân.
Cánh tay của đàn ông tăng sức, đè cô gái ở dưới người, trong bàn đêm, ánh mắt nóng lực vào ngại ngùng nhìn nhau, ai cũng không hề mở miệng, chỉ có hơi thở nóng hổi hoà vào nhau, còn có cả nhịp tim rối loạn.
Có một số việc bọn họ đã nên sớm làm, không phải sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.