Quyển 5 - Chương 201: Tìm người nơi cấm địa.
Nhược Tuyết Tam Thiên
27/06/2020
Edit: Mavis Clay
Thời gian Vân Phong nán lại ở Hoàng Kỳ không lâu, mặc dù Khúc Lam Y không quá tình nguyện để nàng đi sớm như thế, nhưng Nhị Hoàng Tử phía bên thành Trang Ninh không biết sẽ giá lâm lúc nào, Vân Phong nghĩ mình nên trở lại thì tốt hơn. Thi đấu ở thành Hoàng Kỳ kết thúc, Khúc Lam Y hoàn toàn nghiễm nhiên đứng đầu, giống như Vân Phong, tiếng danh vang khắp Hoàng Kỳ, nếu không nhờ mặt nạ Thiên Ảnh che đi dung mạo thực sự của hắn, e rằng sẽ có nhiều trái tim vấn vương thầm nhớ.
Lưu luyến không rời đưa Vân Phong đi, mặc dù Khúc Lam Y không nguyện nhưng trong lòng vẫn rất vui, vì hắn đã bắt được bộ dáng ghen tuông khó gặp của nàng, vẻ mặt vừa quan tâm vừa tức giận đó khiến hắn rộn rạo không thôi, họ rất rõ tình cảm của nhau, nhưng Vân Phong hầu như không chủ động nhiều, càng không có bất kỳ biểu hiện ghen tỵ nào, hắn vừa nghĩ tới việc muốn thấy là lòng lại ngứa ngáy, cuối cùng lòng này cũng như ý nguyện. Nữ nhân mình yêu thích vì mình lộ vẻ ghen tuông, hình ảnh đó khắc sâu trong lòng.
Hai người tạm thời thảo luận về kế sách tiếp theo nên ứng đối thế nào, hai người xuất sắc nhất từ Hoàng Kỳ và Trang Ninh hiển nhiên sẽ theo Đại Hoàng Tử và Nhị Hoàng Tử tới Vương Cung, cùng ra mắt trực diện với Vương Thiên Yêu tộc. Tới lúc đó thì sẽ nhìn rõ được những người ở trong Vương Cung, dù Huyết Hồn có trốn kỹ tới cỡ nào cũng sẽ để lại dấu vết. Mấu chốt hiển nhiên là phía bên Nhị Hoàng Tử, Vân Phong hiểu rõ điều đó nên mấy ngày tiếp theo sẽ chú ý Nhị Hoàng Tử kỹ hơn, tranh thủ trong khoảng thời gian này chiếm được sự tin tưởng của Nhị Hoàng Tử, tìm ra căn cứ của Huyết Hồn.
Hai phe cuối cùng sẽ gặp lại nhau ở Vương Thành, Vân Phong nhanh chóng rời đi, Khúc Lam Y chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Mất nửa ngày sau, Vân Phong từ Hoàng Kỳ trở lại Trang Ninh, trải qua đoạn thời gian Vương Tuần náo nhiệt, thành Trang Ninh từ ồn ào náo động trở nên thoáng đãng hơn nhiều, mặc dù trong thành vẫn còn huyên náo, nhưng so với lúc Vương Tuần thì đã yên bình hơn.
Vừa tới cửa, Vân Phong lập tức cảm nhận được rất rõ có rất nhiều hơi thở lạ tụ tập ở đây, hơn nữa thực lực của ai nấy cũng đều rất cường hãn. Nàng cau mày, chẳng lẽ là Nhị Hoàng Tử tới?
Vừa vào bên trong, nàng đã nghe thấy tiếng vui mừng của Luân Sanh, “Liên tiểu thư! Ngươi về rồi!”
Vân Phong ngẩng lên, trong đình viện, Luân Sanh mặt mày vui vẻ nhìn mình, Tang Nguyệt ở bên cạnh thì ngoắc ngoắc khóe miệng hơi nhếch lên, còn người đang mỉm cười chậm rãi đứng lên chẳng phải Nhị Hoàng Tử sao? Vân Phong choàng hiểu ra, bước tới, “Sao Nhị Điện Hạ lại tới đây?”
Nhị Hoàng Tử cười, “Ta tới khéo nhỉ, Liên tiểu thư đây ra ngoài làm gì thế?”
Vân Phong khẽ liếc sang Luân Sanh, hắn căng thẳng nhìn nàng, trong lòng nàng hiểu được chút gì đó, mỉm cười, “Không có gì, chỉ là đi dạo một chút thôi, mới đi hồi sáng.”
“A, hóa ra là thế.” Nhị Hoàng Tử cười nói, “Dù sao ngươi và Luân Sanh cũng là người mà ta coi trọng, lỡ có gì sơ suất ta sẽ hối hận không kịp mất. Ha ha ha, tất nhiên, với bản lĩnh của Liên tiểu thư, kẻ có thể khiến ngươi bị thương chắc hẳn rất ít.”
Luân Sanh đột nhiên thở phào một hơi, Vân Phong mỉm cười cũng ngồi xuống, “Lần này Nhị Hoàng Tử tới là để báo ngày về Vương Thành sao?”
Nhị Hoàng Tử nhếch miệng đầy thâm ý, “Liên tiểu thư thật biết suy đoán.”
Vân Phong cười rộ lên, "Đã lâu không gặp Nhị Hoàng Tử, bây giờ xuất hiện lại hiển nhiên là nguyên nhân này rồi, chẳng lẽ còn vì chuyện khác nữa sao?”
Mắt Nhị Hoàng Tử lóe lên, nhìn thẳng vào Vân Phong, “Thực ra không có đâu, tới đây thực sự là vì lý do đó.”
Luân Sanh cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi tới, “Nhị Điện Hạ, khi nào thì chúng ta về lại Vương Thành?”
“Phía bên Hoàng Kỳ đã thi đấu xong, ngày mai hai người các ngươi sẽ trở về cùng ta.” Nhị Hoàng Tử mỉm cười, “Ngày mai ta sẽ phái người tới đón các ngươi, hôm nay các ngươi hãy nghỉ ngơi cho thật tốt đi, đến Vương Cung rồi sẽ còn rất nhiều chuyện cần sự thể hiện của các ngươi đấy.” Nhị Hoàng Tử đứng dậy rời đi, những hơi thở ẩn giấu cũng di chuyển theo, đợi sau khi toàn bộ những hơi thở đều đã biến mất, Vân Phong khẽ cau mày.
“Trông Nhị Hoàng Tử khá thân thiện.” Tang Nguyệt nhỏ giọng thì thầm, Luân Sanh nghe vậy giật nhẹ khóe miệng, “Đến Vương Thành rồi muội phải ngoan đấy.” Hắn dặn dò.
Tang Nguyệt xấu hổ, “Mấy chuyện đó muội sẽ làm được, Luân Sanh ca khỏi cần cố ý dặn muội đâu.”
Vân Phong khoát tay, “Ta về trước đây.”
“Liên tiểu thư…” Luân Sanh khẽ gọi, nhưng Vân Phong làm như không nghe thấy bước tiếp.
Tang Nguyệt bĩu môi, “Nhiều ngày như thế nàng ta có thể đi đâu chứ? Sao Luân Sanh ca không nói thật cho Nhị Hoàng Tử biết?”
Luân Sanh không trả lời, sờ tóc Tang Nguyệt, “Thôi, suy cho cùng cũng là chuyện của bản thân nàng ấy, có hỏi cũng không biết được đáp án.”
Ngày hôm sau, Nhị Hoàng Tử phái người tới đây sớm hơn bình thường đón hai người Vân Phong, Tang Nguyệt có thể đi cùng Luân Sanh ở lại Vương Thành, nhưng không được phép vào Vương Cung. Nhưng có thể được vào Vương Thành đã khiến Tang Nguyệt cực kỳ vui vẻ rồi.
Vừa tới cửa chính thành Trang Ninh đã thấy Nhị Hoàng Tử tươi cười đứng chờ ở đó, Vân Phong liếc nhìn sang bên, từ sau lần đó người Huyết Hồn không hề xuất hiện nữa, xem ra là đã trở lại căn cứ để xử lý đống linh hồn ma thú kia rồi.
“Đã tới hết rồi.” Nhị Hoàng Tử tới ngọt ngào, xem ra tâm trạng khá tốt, “Vậy chúng ta đi thôi.”
Vân Phong và Luân Sanh im lặng theo sau, Tang Nguyệt thì vui sướng hỏi, “Không biết bên thành Hoàng Kỳ có kết quả thế nào, chắc chắn là không có người ưu tú như Luân Sanh ca rồi.”
Tang Nguyệt còn muốn nói gì đó thì bị Luân Sanh gõ một cái lên trán để nàng im miệng, Vân Phong nhìn sườn mặt mỉm cười của Nhị Hoàng Tử, mặc dù là đang cười nhưng tiếng cười rất trống rỗng. Trên đường gần như không nói lời nào, qua hai ngày đã tới được Vương Thành vừa tới cửa chính Vương Thành Thiên Yêu tộc, Đại Hoàng Tử và Nhị Hoàng Tử đã chạm mặt nhau.
“Thật đúng là xúi quẩy.” Đại Hoàng Tử lạnh mặt nói.
Nhị Hoàng Tử thì lại cười như gió xuân, “Đại ca, thật là trùng hợp.”
Ánh mắt Đại Hoàng Tử hiện lên vẻ khinh thường, trông dáng vẻ không hề muốn nói tiếp, mặt mày lãnh ngạo dẫn người mình tới cửa thành, Vân Phong nhìn lướt qua, Khúc Lam Y cũng đúng lúc ngẩn đầu lên, ánh mắt hai người chạm vào nhau, hắn tinh nghịch nháy mắt một cái, sau đó đi theo sau Đại Hoàng Tử.
“Trông mấy người bọn họ có vẻ không lợi hại cho lắm.” Tang Nguyệt bên cạnh lẩm bẩm, Luân Sanh lại ký lên đầu nàng, tới Vương Thành không thể tùy tiện đàm tiếu về bất kỳ một Hoàng Tử nào được, kể cả người bên cạnh họ.
“Chúng ta đi thôi.” Nhị Hoàng Tử nói nhỏ, sải bước đi vào trong Vương Thành, Vân Phong mặt không đổi sắc theo sau, tới Vương Cung thủ vệ sâm nghiêm hơn hẳn, quả không ngoài dự đoán, phàm là Vương Cung đều được phòng bị nghiêm ngặt, cơ bản không thể nào xông vào được.
Dưới sự chỉ dẫn của Nhị Hoàng Tử không ngừng vào trong, mức độ phòng bị cũng ngày càng tăng lên. Tới trước bậc thềm vô cùng nguy nga, Nhị Hoàng Tử dừng lại, “Tiếp theo sẽ diện kiến Vương của tộc, các ngươi hãy thể hiện thật tốt.”
Luân Sanh nôn nao gật đầu, Vân Phong bình tĩnh gật đầu, Nhị Hoàng Tử hài lòng nhếch miệng, đưa hai người vào, vừa bước vào đã có hai hơi thở hùng hậu quét tới, xuyên thẳng qua toàn thân. Vân Phong chợt cảm thấy lòng ngực mình buồn nôn, còn Luân Sanh thì nặng hơn, sắc mặt trắng xanh, bước chân bắt đầu loạng choạng không vững.
Tầm mắt hơi nâng lên, ngồi trên vị trí cao nhất là một lão giả nghiêm túc, mái tóc hai bên lấm tấm bạc, đôi mắt thú sáng quắc sắc bén, hai hơi thở quét tới chính là từ hai bên ông ta, có thể thấy là hộ vệ cao thủ thâm trầm.
Vân Phong ổn định thân thể và tinh thần, theo Nhị Hoàng Tử bước lên rồi đứng lại, Luân Sanh thì tái mặt đứng im, qua một lát sau, hai hơi thở đè ép mới rút, lúc này hắn tới thở phào được một hơi.
“Phụ vương, con đã dẫn người của mình tới rồi.” Nhị Hoàng Tử cung kính lên tiếng, Thiên Yêu Vương ngồi trên cao nhìn xuống quan sát Vân Phong và Luân Sanh, ánh mắt cực kỳ sắc bén.
Đại Hoàng Tử đứng ở bên kia, sau lưng cũng có hai người, khá giống với bên này, một người là cường giả một người là Dược Tề Sư. Cường giả chắc chắn là Khúc Lam Y không thể là ai khác rồi, còn nam tử trầm mặc bên cạnh hắn chắc là Dược Tề Sư.
Nhị Hoàng Tử ra dấu tay với Vân Phong và Luân Sanh, Luân Sanh hít một hơi thật sâu tiến lên trước, “Vương, tại hạ là Luân Sanh, Dược Tề Sư Đại Sư ba sao.”
Đại Hoàng Tử khẽ cười khẩy, nụ cười trên mặt Nhị Hoàng Tử vẫn không giảm. Vân Phong tiến lên, “Liên Y, Tôn Thần cấp bảy.”
Đại Hoàng Tử nhìn Vân Phong, không hiểu sao giọng nói này nghe quen quen, Khúc Lam Y thì thầm mỉm cười, tiểu Phong Phong của hắn đúng là bình tĩnh, trong tình huống này mà vẫn có thể lông mày không nhíu tim không nhảy được.
“Vương Tuần lần này, kết quả của các ngươi không tồi.” Thiên Yêu Vương lên tiếng, giọng nói trầm thấp hữu lực, giống như tiếng của chuông lớn trầm muộn. Nhị Hoàng Tử mỉm cười, còn Đại Hoàng Tử lại hơi ảo não, nói, “Lần này muốn chúng con làm gì?”
Tính tình Đại Hoàng Tử đúng là nóng nảy, hơn nữa tính kiên nhẫn lại không tốt. Vân Phong thầm nghĩ, nhưng mà dù sao tính tình đó cũng còn tốt hơn Nhị Hoàng Tử ngoài mặt tốt lành nhưng bên trong thâm hiểm. Thiên Yêu Vương tối mặt, “Có hơi thở con người xông vào Thiên Yêu tộc, các ngươi đều đã biết rồi nhỉ.”
Nghe tới đó, Vân Phong và Khúc Lam Y thầm chấn động trong lòng, xem ra Thiên Yêu tộc không hề có ý định bỏ qua cho tên quỷ không may đó rồi, có vẻ như sẽ điều tra tới cùng.
“Vẫn chưa tìm được nhân loại xông vào sao?” Nhị Hoàng Tử hỏi.
Đại Hoàng Tử khẽ hừ lạnh, “Tìm chưa được, ngươi chưa rõ sao?”
“Nhân loại kia giảo hoạt bất thường, từ lúc tiến vào cấm địa Thiên Yêu tộc ta thì hoàn toàn biến mất.” Vương Thiên Yêu tộc nói xong, sắc mặt nghiêm lại hơn, “Lần này, các ngươi hãy đi vào cấm địa tìm ra nhân loại kia.”
Đại Hoàng Tử và Nhị Hoàng Tử đều ngạc nhiên. “Phụ Vương, đây chính là cấm địa…” Nhị Hoàng Tử lên tiếng, “Thuộc hạ của Phụ Vương còn không tìm được chứ đừng tới con với đại ca.”
“Chẳng phải là cấm địa thôi sao? Nếu phụ vương đã đồng ý thì cứ đi vào là được. Nhưng mà ngươi sao lại từ chối nhiệt tình thế?” Đại Hoàng Tử bất mãn quát lớn, Nhị Hoàng Tử ngẩn ra, hướng mắt về phía Vương Thiên Yêu tộc, “Lần này con và đại vương còn mang theo cả người ngoài, cứ thế vào cấm địa thực sự ổn sao?”
Ánh mắt Thiên Yêu Vương âm trầm, “Không sao, chỉ cần các ngươi có thể tìm ra được nhân loại đang trốn.”
Nhị Hoàng Tử còn muốn nói gì đó, cuối cùng giật môi không nói được lời nào, Vân Phong lặng lẽ quan sát thần thái của hắn, hắn để ý tới cấm địa như thế, chẳng lẽ… căn cứ Huyết Hồn ẩn giấu trong cấm địa của Thiên Yêu tộc?
“Năm ngày sau các ngươi sẽ vào cấm địa.” Vương Thiên Yêu tộc phất tay, giải quyết dứt khoát.
Ánh mắt Đại Hoàng Tử hưng phấn, còn Nhị Hoàng Tử lại hơi u sầu, năm ngày sau sẽ là lúc vào cấm địa Thiên Yêu tộc đi tìm nhân loại lẩn trốn. Vân Phong hơi không đành lòng, dù sao nàng và Khúc Lam Y cũng nhờ có cái tên quỷ xui xẻo đó giúp một tay mới có thể thuận lợi tiến vào Thiên Yêu tộc được, lại còn có thể thuận lợi điều tra được nhiều tin tức như thế.
Buổi tối, các nhân tài trong Vương Tuần được hai vị Hoàng Tử đưa vào Vương Cung, chỉ là vị trí cực kỳ khác biệt, cũng may số người không nhiều, vẫn sắp xếp được. Vân Phong ngồi trong đình viện lặng lẽ suy tư, gió đêm lành lạnh thổi qua, khiến đầu óc của nàng có thể tỉnh táo hơn.
Tiếp theo là sẽ vào cấm địa Thiên Yêu tộc, thứ nhất là để tìm kiếm hơi thở nhân loại đang trốn, hiển nhiên Vân Phong không thể nào tận tâm tận lực được, thay vì đi kiếm cái hơi thở nhân loại kia, nàng muốn dồn tinh lực vào việc tìm kiếm căn cứ Huyết Hồn hơn. Vào cấm địa chắc chắn sẽ đi cùng Đại Hoàng Tử và Nhị Hoàng Tử, điều này tạo khá nhiều tiện lợi cho Vân Phong, quan sát Nhị Hoàng Tử cẩn thận là chắc chắn sẽ bắt được dấu vết của Huyết Hồn.
Còn về bên phía Đại Hoàng Tử, bọn họ cũng có hứng thú với Huyết Hồn, mặc dù con mồi của hai người giống nhau, nhưng mục đích thì khác nhau. Vẫn là đừng nên để Đại Hoàng Tử làm hỏng chuyện của mình thì hơn.
“Liên tiểu thư, đã trễ thế này rồi mà vẫn còn ngồi ở ngoài sao?” Một giọng nói vang lên ở sau lưng, Vân Phong quay đầu lại, Luân Sanh đi tới cười ha ha ngồi xuống cạnh nàng, “Hình như Liên tiểu thư không thích nói chuyện, thích im lặng hơn.”
Vân Phong cười nhạt, “Vừa rồi không có nghĩ gì cả.”
Luân Sanh cười, “Lần này ta không muốn vào cấm địa của tộc, Liên tiểu thư là hải tộc lại không hề ngạc nhiên chút nào nhỉ.”
Vân Phong hỏi, “Tại sao lại ngạc nhiên? Phân phó thế nào cứ làm như thế đó là được mà.”
Luân Sanh nhìn nàng, “Liên tiểu thư, ta vẫn luôn cho là ngươi đang giúp ta, trực giác nói cho ta biết rằng nó không sai.”
Vân Phong cười, dù nàng có ra tay giúp hắn cũng không phải là chủ động tình nguyện, mọi thứ đều là do cơ duyên xảo hợp mà thôi, cho dù có biết là mình giúp thì sao? Thay vì nói ra lòng biết ơn thì nên giữ lại thì hơn. “Tùy ngươi muốn nghĩ gì thì nghĩ, ta về đây.” Nàng đứng lên về phòng, Luân Sanh ngồi im ở đó hồi lâu không nói gì.
Vừa mở cửa phòng, Vân Phong đã nhạy bén nhận ra một hơi thở quen thuộc, nàng lắc đầu ngao ngán đóng kỹ cửa phòng lại, phủ một lớp Không Gian Phong Tỏa, rồi nhìn nam nhân đang nằm chèo queo ở trên giường, không biết nên nói gì.
“Tiểu Phong Phong trở lại rồi.” Khúc Lam Y nằm nghiêng trên giường, gương mặt tuấn tú đã lấy xuống mặt nạ Thiên Ảnh, ngũ quan hoàn mỹ phủ một quầng sáng nhạt mê người.
“Lam Y, lỡ người khác thấy chàng tới đây thì sao? Đại Hoàng Tử và Nhị Hoàng Tử vốn thủy hỏa bất dung, thuộc hạ của chúng chắc chắn cũng không tốt lắm đâu.”
“Lúc ta tới đây không có ai chú ý cả, cũng sẽ không để người khác phát hiện ra đâu.” Khúc Lam Y ngồi thẳng người dậy, “Nhưng mà còn nàng, hình như nói chuyện với tên Luân Sanh kia rất vui thì phải?”
Vân Phong cười, đúng là một tên nam nhân nhỏ mọn mà. “Không có, ta đâu có nói gì với hắn, tới tìm ta có chuyện gì sao?”
Lông mày Khúc Lam Y hơi nhíu lại, sau đó mỉm cười, “Vi phu đến tìm nương tử, đây đâu phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa gì?”
Vân Phong thoáng giật mình, gương mặt hơi ửng đỏ, “Đã gặp được rồi, chàng có thể đi về.”
Khúc Lam Y phì cười, lại dựa người vào thành giường, vỗ vỗ vào vị trí cạnh mình, ý bảo Vân Phong lại gần, “Ta có việc cần thương lượng với nàng.”
Vân Phong thoáng dừng lại vài giây, cuối cùng đi tới ngồi xuống, Khúc Lam Y thật sự không có hành động gì. “Từ biểu hiện vừa rồi của Nhị Hoàng Tử nàng có nghĩ ra được manh mối gì không?”
Vân Phong gật đầu, “Hiển nhiên là nhìn ra rồi, hình như hắn ta không tình nguyện vào cấm địa cho lắm, nói chính xác hơn, là không muốn những người khác đi vào cấm địa, lục soát một cách trắng trợn như thế.”
“Xem ra căn cứ Huyết Hồn rất có thể được bố trí ở một nơi nào đó trong cấm địa, vào cấm địa rồi sớm muộn gì nó cũng sẽ lòi ra thôi.”
“Ừm. Tới lúc đó hy vọng có thể tìm được căn cứ của Huyết Hồn.” Vân Phong lẩm bẩm, Khúc Lam Y nhìn nàng, “Tìm được rồi đừng hành động vội, đó là nơi nhốt linh hồn, chắc chắn có cường giả trông chừng, chúng ta phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng mọi thứ.”
Vân Phong gật đầu, “Đúng rồi, còn hơi thở nhân loại xông vào Thiên Yêu tộc thì phải làm thế nào đây?”
Khúc Lam Y nhíu mày, “Còn có thể sao nữa? Chúng ta chỉ có thể bỏ qua thôi, ở một phương diện nào đó tên kia đã giúp chúng ta không ít, rốt cuộc là nhân vật nào lại muốn xông vào đây nhỉ?”
Vân Phong cũng cảm thấy khó hiểu, con người cho dù rảnh rỗi cũng sẽ không đi lao vào địa phương quan trọng của Vạn Thú Sơn Mạch, nếu không phải ngại mạng mình quá ngắn, chắc chắn là có mục đích nào đó không thể không tới, Vân Phong có mục đích của Vân Phong, mà tên quỷ xui xẻo kia hiển nhiên cũng có mục đích của hắn.
“Chỉ cần hắn không làm loạn chuyện của chúng ta thì cứ bỏ qua là được.” Khúc Lam Y nói, Vân Phong cũng nghĩ như thế, đều là con người hiển nhiên có tình cảm hơn, có thể bỏ qua được thì bỏ qua, nhưng nếu người tới làm náo loạn, nàng hiển nhiên sẽ không nể tình.
“Chàng mau trở về đi, Đại Hoàng Tử coi trọng chàng như thế, nếu bị phát hiện chàng sẽ gặp rắc rối đấy.” Vân Phong đẩy hắn, hắn đánh ngáp một cái lười biếng, đột nhiên bắt lấy cổ tay Vân Phong, tăng sức kéo nàng vào lòng, thuận thế kéo ngã, bàn tay khóa tại thắt lưng nữ nhân, động tác trôi chảy, khiến Vân Phong gần như không có thời gian phản ứng, cứ như thế bị kéo xuống đặt lên lồng ngực.
“Vi phu buồn ngủ quá, vì thế ngủ đi, nương tử.” Khúc Lam Y đưa tay bắt qua eo Vân Phong, một tay khác chống người của mình, ánh mắt gian manh làm mặt nàng đỏ lên. Cái tên sắc lang này!
“Có ngủ đương nhiên là phải về phòng của chính chàng chứ?” Vân Phong đẩy ra, Khúc Lam Y vẫn ăn vạ đè người nàng xuống, “Đừng! Chung giường chung gối với hợp đạo vợ chồng.”
“Lam Y…” Đây chính là Vương Cung Thiên Yêu tộc, Đại Hoàng Tử có thể tìm hắn bất cứ lúc nào, lỡ bị phát hiện là đang ở chỗ của mình, tới lúc đó sẽ rắc rối to. Bàn tay Khúc Lam Y đèn xuống ép mặt của nàng vào lòng mình, cánh tay vòng lại ôm lấy nàng, mùi hương của nam nhân bỗng phủ khắp nơi, mềm mại bao bọc lấy nàng.
“Tiểu Phong Phong…” Khúc Lam Y thì thầm.
Vân Phong cũng không mở miệng đuổi người nữa, lặng lẽ rúc vào trong lòng hắn, “Hả?”
Cánh tay của hắn chậm rãi vuốt ve mái tóc đen mềm mại của nàng, thở ra một tiếng đầy thỏa mãn, “Về tộc với ta, được chứ?”
Hơi thở Vân Phong căng thẳng, đây là lần đầu tiên Khúc Lam Y nói đưa nàng về tộc, Nạp Khê tộc cổ xưa, bộ tộc cường đại lánh đời. “Không cần nói với tộc trưởng tộc Nạp Khê một tiếng sao? Cứ thế mà dẫn ta về, có khi nào…”
“Đừng lo.” Khúc Lam Y ôm chặt nàng hơn, “Lão đầu đã sớm biết về sự tồn tại cảu nàng rồi, chỉ là… không biết nàng là người của Vân gia.”
Vân Phong im lặng một thoáng, “Được, đợi đến khi ta cứu được sư tôn ra khỏi Thú Vực, ta sẽ cùng chàng về tộc.”
Khúc Lam Y cười khẽ, “Mang theo sư tôn thần bí kia cũng được, có thể xông vào Thú Vực chắc chắn không hề đơn giản, tới lúc đó lão đầu nếu có ý từ chối thì sư tôn kia của nàng có thể áp lực một chút.”
Vân Phong nhếch môi, nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy Khúc Lam Y, “Lam Y, nếu người Nạp Khê tộc phản đối thì sao?’
“Họ có phản đối cũng chả được gì, nữ nhân yêu mến hiển nhiên là phải do tự ta lựa chọn.” Khúc Lam Y kiên định nói, “Không cần phải để ý tới ánh mắt của người khác, những gì mà chúng ta vượt qua, không phải ai cũng có thể hiểu được.”
Vân Phong gật đầu, vì nàng mà hắn về tộc bước lên con đường gọi là Niết Bàn Thông Thiên, còn nàng thì đã trải qua nhiều chuyện cùng hắn như thế, người khác không thể nào hiểu được.
“Ta hiểu rồi.” Vân Phong thầm thì, tuấn nhan cười khẽ, ôm chặt cô gái trong lòng hơn, “Tiểu Phong Phong, vẫn là câu nói đó, dù là vào lúc nào, vi phu đều sẽ bảo vệ nàng chu toàn.”
Năm ngày trôi qua rất mau, Đại Hoàng Tử và Nhị Hoàng Tử mang theo nhân lực tới bên ngoài cấm địa Thiên Yêu tộc, cấm địa Dật Phượng tộc là nơi chuyên dùng để nhốt trọng phạm, không biết cấm địa Thiên Yêu tộc có giống thế hay không. Nhưng mà sự khác biệt giữa hai tộc ma thú quá lớn, tỷ lệ sử dụng cấm địa giống nhau hẳn rất ít.
Đại Hoàng Tử và Nhị Hoàng Tử liếc mắt nhìn nhau, Nhị Hoàng Tử cười rộ lên, “Đại ca mời đi trước, tiểu đệ sẽ theo sau.”
Đại Hoàng Tử khẽ hừ lạnh, thân hình lóe lên lao vào trong, Khúc Lam Y và một người khác cũng đuổi theo, thấy Đại Hoàng Tử đã đi vào, Nhị Hoàng Tử cười khẽ, “Chúng ta cũng đi vào thôi.”
Người hai bên đều đã đi vào, một cường giả một Dược Tề Sư, Dược Tề Sư chính là một tài nguyên dự bị, nguồn cung cấp chất thuốc không thể thiếu. Dù được Thiên Yêu Vương cho phép, nhưng trong cấm đĩa cũng có nguy hiểm, nên cẩn thận thì hơn.
Hai vị hoàng tử theo hai con đường khác nhau đi vào cấm địa với mục đích là để tìm con người đang lẩn trốn, không cần tốc độ chỉ cần cẩn thận, kiểm tra tỉ mỉ từng một chỗ một. Vừa vào trong cấm địa, Nhị Hoàng Tử đã phát lệnh, nghiêm chỉnh tìm kiếm mỗi một ngóc ngách, không được bỏ qua bất kỳ một chỗ nào.
Vân Phong hiển nhiên sẽ không tìm nghiêm túc, nhưng dù sao ngoài mặt vẫn phải thể hiện, tranh thủ nhân lúc rảnh rỗi trao đổi một chút với nhóm ma thú của mình. Nghe nàng nói muốn tìm tung tích của con người, Hoa tỷ cười quyến rũ, “Tiểu Vân Phong, chuyện tìm người này không hề làm khó được ta.”
“Hoa tỷ có thể sao?”
“Ha ha ha ha ha, ngươi xem thử tình hình của mình là gì xem, nơi có đất thì chính là thiên hạ của ta, đừng nói là một người, dù là còn trùng bé tí xíu cũng không thoát khỏi được hai mắt của ta.”
Phóng mắt nhìn bốn phía, quả thực toàn là đất đai và cây cối, với một thực vật như Hoa tỷ thực sự đúng là thiên hạ của mình, muốn tìm một người ở nơi như thế này dĩ nhiên chẳng cần tốn nhiều sức. Muốn giúp được cái tên quỷ không may kia, nàng cần tìm ra chỗ của hắn trước đã, rồi dẫn Nhị Hoàng Tử đi về hướng ngược lại, hoặc là tìm một cơ hội để hắn chạy khỏi nơi này.
“Nhị Điện Hạ.” Vân Phong lên tiếng.
Nhị Hoàng Tử quay đầu mỉm cười, “Liên tiểu thư phát hiện gì sao?”
Vân Phong lắc đầu, “Ba người chúng ta cứ tụ tập tìm chung với nhau thế này sẽ kém hiệu quả lắm, ta đề nhị Luân Sanh và Điện Hạ đi với nhau, còn ta sẽ một mình tới chỗ khác tìm kiếm.”
Luân Sanh ngạc nhiên, Nhị Hoàng Tử cười ha ha, “Liên tiểu thư tìm một mình được sao?”
“Nhị Điện Hạ khỏi lo cho ta, Dược Tề Sư phải đi theo ngài mới đúng, còn về phần ta không cần gì cả đâu.”
Nhị Hoàng Tử cười lớn phất tay, “Nói thế thì làm phiền tiểu thư chịu khổ chút rồi.”
Vân Phong mỉm cười, “Không có gì, thân là Nhị Điện Hạ lại đích thân, hiển nhiên phải tận tâm tận lực vì ngài rồi.”
Nhị Hoàng Tử hài lòng nhếch môi, sau đó Vân Phong xoay người rời đi, ròi khỏi khu vực có người rồi Vân Phong vẫn chưa thả Hoa tỷ ra, với tính tình xảo trá của Nhị hoàng Tử có thể lấy được sự tin tưởng của hắn không đơn giản chút nào, nên để yên ổn một đoạn thời gian đã. Sự thật đúng như nàng đoán, mặc dù nàng đã đi nhưng Nhị Hoàng Tử vẫn có chỗ nghi ngờ, âm thầm bí mật quan sát, sau vài ngày quan sát thấy biểu hiện tận tâm tận lực của nàng thì không nghi ngờ nữa. Sau một khoảng thời gian kiên nhẫn chờ đợi, nàng biết đã tới lúc động thủ rồi.
Lấy Linh Mẫn Ngọc Bội ra, thấy vị trí của Nhị Hoàng Tử và Luân Sanh cách mình khá xa, nơi này đã là phạm vi an toàn. Chiếc nhẫn khế ước màu vàng xuất hiện trong lòng bàn tay, nàng đeo vào ngón tay, đôi mắt khẽ nhắm lại, một tia sáng vàng bay ra từ nhẫn khế ước đáp xuống bên cạnh Vân Phong, trong ánh sáng có một đôi tay trắng noãn duỗi về phía Vân Phong, nàng nhạy bén lách mình hung hiểm tránh thoát cái ôm của Hoa tỷ trong gang tấc.
“Tiểu Vân Phong, vất vả lắm mới gặp được ngươi một lần, ngươi lại lạnh nhạt với ta thế.” Hoa tỷ làm bộ đáng thương nhìn Vân Phong, tư thái động lòng người vừa thấy đã thương, nhưng Vân Phong nhìn lướt qua bộ ngực cao ngất của nàng, vẫn nên cách xa ra chút thì hơn.
“Khụ, không có, ta đối xử với ai cũng thế cả.” Vân Phong nói. Đôi mắt lục của Hoa tỷ sáng lên, tâm trạng lập tức tốt hơn, “Ta biết ngay tiểu Vân Phong nhất định yêu thích ta mà.”
Vân Phong cười khan, “Hoa tỷ, giúp ta tìm thử xem có con người trong cấm địa này hay không đi.” Nàng đưa mắt nhìn xung quanh. “Diện tích mảnh đất này rộng quá, hay là bắt đầu từ khu vực nhỏ trước đi.”
“A ha ha ha.” Nàng cười khúc khích đưa tay vén mái tóc thước tha mềm mại như tảo biển của mình, chớp chớp đôi mắt to với Vân Phong, “Tiểu Vân Phong coi thường ta quá rồi.”
“Không phải là ta xem thường ngươi, mà là cấm địa này thực sự khá rộng, bao phủ lên toàn bộ…”
Hoa tỷ vừa cười vừa tiến tới cạnh Vân Phong, vươn tay véo nhẹ lên mặt Vân Phong, “Chẳng phải tỷ tỷ đã nói rồi sao? Nơi nào có đất thì chính là thiên hạ của ta.”
Cơ thể đầy đặn hơi ưỡn ra, đôi mắt lục lóe sáng, vô số những nhánh cây nhỏ xông ra từ người Hoa tỷ, chui thẳng vào trong đất, “Thực vật không hề đơn giản như vẻ bề ngoài đâu, giống như những cái cây trước mặt này, chúng chôn sâu những cái rễ vào đất, tạo thành một mạng lưới mênh mông không chỉ mỗi một khu vực nhỏ.”
Hoa tỷ vừa dứt lời, một luồng sáng phát ra từ dưới đất, mặt đất đột nhiên hóa thành trong suốt. Vân Phong nhìn mà kinh ngạc, dưới mặt đất trong suốt, những nhánh cây uốn lượn khắp nơi, liên kết với những bộ rễ của cây khác, giống như mạch máu trong cơ thể con người, giăng khắp mảnh đất này.
“Một liên kết mười, mười liên kết trăm…” Hoa tỷ cười khẽ, nhếch môi cười, “Khi tất cả mạch của các cây này nối với nhau… Bất kỳ thứ gì cũng không thể thoát khỏi đôi mắt của ta, Vân Phong, kẻ nhân loại mà ngươi muốn tìm thấy rồi đây.”
Thời gian Vân Phong nán lại ở Hoàng Kỳ không lâu, mặc dù Khúc Lam Y không quá tình nguyện để nàng đi sớm như thế, nhưng Nhị Hoàng Tử phía bên thành Trang Ninh không biết sẽ giá lâm lúc nào, Vân Phong nghĩ mình nên trở lại thì tốt hơn. Thi đấu ở thành Hoàng Kỳ kết thúc, Khúc Lam Y hoàn toàn nghiễm nhiên đứng đầu, giống như Vân Phong, tiếng danh vang khắp Hoàng Kỳ, nếu không nhờ mặt nạ Thiên Ảnh che đi dung mạo thực sự của hắn, e rằng sẽ có nhiều trái tim vấn vương thầm nhớ.
Lưu luyến không rời đưa Vân Phong đi, mặc dù Khúc Lam Y không nguyện nhưng trong lòng vẫn rất vui, vì hắn đã bắt được bộ dáng ghen tuông khó gặp của nàng, vẻ mặt vừa quan tâm vừa tức giận đó khiến hắn rộn rạo không thôi, họ rất rõ tình cảm của nhau, nhưng Vân Phong hầu như không chủ động nhiều, càng không có bất kỳ biểu hiện ghen tỵ nào, hắn vừa nghĩ tới việc muốn thấy là lòng lại ngứa ngáy, cuối cùng lòng này cũng như ý nguyện. Nữ nhân mình yêu thích vì mình lộ vẻ ghen tuông, hình ảnh đó khắc sâu trong lòng.
Hai người tạm thời thảo luận về kế sách tiếp theo nên ứng đối thế nào, hai người xuất sắc nhất từ Hoàng Kỳ và Trang Ninh hiển nhiên sẽ theo Đại Hoàng Tử và Nhị Hoàng Tử tới Vương Cung, cùng ra mắt trực diện với Vương Thiên Yêu tộc. Tới lúc đó thì sẽ nhìn rõ được những người ở trong Vương Cung, dù Huyết Hồn có trốn kỹ tới cỡ nào cũng sẽ để lại dấu vết. Mấu chốt hiển nhiên là phía bên Nhị Hoàng Tử, Vân Phong hiểu rõ điều đó nên mấy ngày tiếp theo sẽ chú ý Nhị Hoàng Tử kỹ hơn, tranh thủ trong khoảng thời gian này chiếm được sự tin tưởng của Nhị Hoàng Tử, tìm ra căn cứ của Huyết Hồn.
Hai phe cuối cùng sẽ gặp lại nhau ở Vương Thành, Vân Phong nhanh chóng rời đi, Khúc Lam Y chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Mất nửa ngày sau, Vân Phong từ Hoàng Kỳ trở lại Trang Ninh, trải qua đoạn thời gian Vương Tuần náo nhiệt, thành Trang Ninh từ ồn ào náo động trở nên thoáng đãng hơn nhiều, mặc dù trong thành vẫn còn huyên náo, nhưng so với lúc Vương Tuần thì đã yên bình hơn.
Vừa tới cửa, Vân Phong lập tức cảm nhận được rất rõ có rất nhiều hơi thở lạ tụ tập ở đây, hơn nữa thực lực của ai nấy cũng đều rất cường hãn. Nàng cau mày, chẳng lẽ là Nhị Hoàng Tử tới?
Vừa vào bên trong, nàng đã nghe thấy tiếng vui mừng của Luân Sanh, “Liên tiểu thư! Ngươi về rồi!”
Vân Phong ngẩng lên, trong đình viện, Luân Sanh mặt mày vui vẻ nhìn mình, Tang Nguyệt ở bên cạnh thì ngoắc ngoắc khóe miệng hơi nhếch lên, còn người đang mỉm cười chậm rãi đứng lên chẳng phải Nhị Hoàng Tử sao? Vân Phong choàng hiểu ra, bước tới, “Sao Nhị Điện Hạ lại tới đây?”
Nhị Hoàng Tử cười, “Ta tới khéo nhỉ, Liên tiểu thư đây ra ngoài làm gì thế?”
Vân Phong khẽ liếc sang Luân Sanh, hắn căng thẳng nhìn nàng, trong lòng nàng hiểu được chút gì đó, mỉm cười, “Không có gì, chỉ là đi dạo một chút thôi, mới đi hồi sáng.”
“A, hóa ra là thế.” Nhị Hoàng Tử cười nói, “Dù sao ngươi và Luân Sanh cũng là người mà ta coi trọng, lỡ có gì sơ suất ta sẽ hối hận không kịp mất. Ha ha ha, tất nhiên, với bản lĩnh của Liên tiểu thư, kẻ có thể khiến ngươi bị thương chắc hẳn rất ít.”
Luân Sanh đột nhiên thở phào một hơi, Vân Phong mỉm cười cũng ngồi xuống, “Lần này Nhị Hoàng Tử tới là để báo ngày về Vương Thành sao?”
Nhị Hoàng Tử nhếch miệng đầy thâm ý, “Liên tiểu thư thật biết suy đoán.”
Vân Phong cười rộ lên, "Đã lâu không gặp Nhị Hoàng Tử, bây giờ xuất hiện lại hiển nhiên là nguyên nhân này rồi, chẳng lẽ còn vì chuyện khác nữa sao?”
Mắt Nhị Hoàng Tử lóe lên, nhìn thẳng vào Vân Phong, “Thực ra không có đâu, tới đây thực sự là vì lý do đó.”
Luân Sanh cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi tới, “Nhị Điện Hạ, khi nào thì chúng ta về lại Vương Thành?”
“Phía bên Hoàng Kỳ đã thi đấu xong, ngày mai hai người các ngươi sẽ trở về cùng ta.” Nhị Hoàng Tử mỉm cười, “Ngày mai ta sẽ phái người tới đón các ngươi, hôm nay các ngươi hãy nghỉ ngơi cho thật tốt đi, đến Vương Cung rồi sẽ còn rất nhiều chuyện cần sự thể hiện của các ngươi đấy.” Nhị Hoàng Tử đứng dậy rời đi, những hơi thở ẩn giấu cũng di chuyển theo, đợi sau khi toàn bộ những hơi thở đều đã biến mất, Vân Phong khẽ cau mày.
“Trông Nhị Hoàng Tử khá thân thiện.” Tang Nguyệt nhỏ giọng thì thầm, Luân Sanh nghe vậy giật nhẹ khóe miệng, “Đến Vương Thành rồi muội phải ngoan đấy.” Hắn dặn dò.
Tang Nguyệt xấu hổ, “Mấy chuyện đó muội sẽ làm được, Luân Sanh ca khỏi cần cố ý dặn muội đâu.”
Vân Phong khoát tay, “Ta về trước đây.”
“Liên tiểu thư…” Luân Sanh khẽ gọi, nhưng Vân Phong làm như không nghe thấy bước tiếp.
Tang Nguyệt bĩu môi, “Nhiều ngày như thế nàng ta có thể đi đâu chứ? Sao Luân Sanh ca không nói thật cho Nhị Hoàng Tử biết?”
Luân Sanh không trả lời, sờ tóc Tang Nguyệt, “Thôi, suy cho cùng cũng là chuyện của bản thân nàng ấy, có hỏi cũng không biết được đáp án.”
Ngày hôm sau, Nhị Hoàng Tử phái người tới đây sớm hơn bình thường đón hai người Vân Phong, Tang Nguyệt có thể đi cùng Luân Sanh ở lại Vương Thành, nhưng không được phép vào Vương Cung. Nhưng có thể được vào Vương Thành đã khiến Tang Nguyệt cực kỳ vui vẻ rồi.
Vừa tới cửa chính thành Trang Ninh đã thấy Nhị Hoàng Tử tươi cười đứng chờ ở đó, Vân Phong liếc nhìn sang bên, từ sau lần đó người Huyết Hồn không hề xuất hiện nữa, xem ra là đã trở lại căn cứ để xử lý đống linh hồn ma thú kia rồi.
“Đã tới hết rồi.” Nhị Hoàng Tử tới ngọt ngào, xem ra tâm trạng khá tốt, “Vậy chúng ta đi thôi.”
Vân Phong và Luân Sanh im lặng theo sau, Tang Nguyệt thì vui sướng hỏi, “Không biết bên thành Hoàng Kỳ có kết quả thế nào, chắc chắn là không có người ưu tú như Luân Sanh ca rồi.”
Tang Nguyệt còn muốn nói gì đó thì bị Luân Sanh gõ một cái lên trán để nàng im miệng, Vân Phong nhìn sườn mặt mỉm cười của Nhị Hoàng Tử, mặc dù là đang cười nhưng tiếng cười rất trống rỗng. Trên đường gần như không nói lời nào, qua hai ngày đã tới được Vương Thành vừa tới cửa chính Vương Thành Thiên Yêu tộc, Đại Hoàng Tử và Nhị Hoàng Tử đã chạm mặt nhau.
“Thật đúng là xúi quẩy.” Đại Hoàng Tử lạnh mặt nói.
Nhị Hoàng Tử thì lại cười như gió xuân, “Đại ca, thật là trùng hợp.”
Ánh mắt Đại Hoàng Tử hiện lên vẻ khinh thường, trông dáng vẻ không hề muốn nói tiếp, mặt mày lãnh ngạo dẫn người mình tới cửa thành, Vân Phong nhìn lướt qua, Khúc Lam Y cũng đúng lúc ngẩn đầu lên, ánh mắt hai người chạm vào nhau, hắn tinh nghịch nháy mắt một cái, sau đó đi theo sau Đại Hoàng Tử.
“Trông mấy người bọn họ có vẻ không lợi hại cho lắm.” Tang Nguyệt bên cạnh lẩm bẩm, Luân Sanh lại ký lên đầu nàng, tới Vương Thành không thể tùy tiện đàm tiếu về bất kỳ một Hoàng Tử nào được, kể cả người bên cạnh họ.
“Chúng ta đi thôi.” Nhị Hoàng Tử nói nhỏ, sải bước đi vào trong Vương Thành, Vân Phong mặt không đổi sắc theo sau, tới Vương Cung thủ vệ sâm nghiêm hơn hẳn, quả không ngoài dự đoán, phàm là Vương Cung đều được phòng bị nghiêm ngặt, cơ bản không thể nào xông vào được.
Dưới sự chỉ dẫn của Nhị Hoàng Tử không ngừng vào trong, mức độ phòng bị cũng ngày càng tăng lên. Tới trước bậc thềm vô cùng nguy nga, Nhị Hoàng Tử dừng lại, “Tiếp theo sẽ diện kiến Vương của tộc, các ngươi hãy thể hiện thật tốt.”
Luân Sanh nôn nao gật đầu, Vân Phong bình tĩnh gật đầu, Nhị Hoàng Tử hài lòng nhếch miệng, đưa hai người vào, vừa bước vào đã có hai hơi thở hùng hậu quét tới, xuyên thẳng qua toàn thân. Vân Phong chợt cảm thấy lòng ngực mình buồn nôn, còn Luân Sanh thì nặng hơn, sắc mặt trắng xanh, bước chân bắt đầu loạng choạng không vững.
Tầm mắt hơi nâng lên, ngồi trên vị trí cao nhất là một lão giả nghiêm túc, mái tóc hai bên lấm tấm bạc, đôi mắt thú sáng quắc sắc bén, hai hơi thở quét tới chính là từ hai bên ông ta, có thể thấy là hộ vệ cao thủ thâm trầm.
Vân Phong ổn định thân thể và tinh thần, theo Nhị Hoàng Tử bước lên rồi đứng lại, Luân Sanh thì tái mặt đứng im, qua một lát sau, hai hơi thở đè ép mới rút, lúc này hắn tới thở phào được một hơi.
“Phụ vương, con đã dẫn người của mình tới rồi.” Nhị Hoàng Tử cung kính lên tiếng, Thiên Yêu Vương ngồi trên cao nhìn xuống quan sát Vân Phong và Luân Sanh, ánh mắt cực kỳ sắc bén.
Đại Hoàng Tử đứng ở bên kia, sau lưng cũng có hai người, khá giống với bên này, một người là cường giả một người là Dược Tề Sư. Cường giả chắc chắn là Khúc Lam Y không thể là ai khác rồi, còn nam tử trầm mặc bên cạnh hắn chắc là Dược Tề Sư.
Nhị Hoàng Tử ra dấu tay với Vân Phong và Luân Sanh, Luân Sanh hít một hơi thật sâu tiến lên trước, “Vương, tại hạ là Luân Sanh, Dược Tề Sư Đại Sư ba sao.”
Đại Hoàng Tử khẽ cười khẩy, nụ cười trên mặt Nhị Hoàng Tử vẫn không giảm. Vân Phong tiến lên, “Liên Y, Tôn Thần cấp bảy.”
Đại Hoàng Tử nhìn Vân Phong, không hiểu sao giọng nói này nghe quen quen, Khúc Lam Y thì thầm mỉm cười, tiểu Phong Phong của hắn đúng là bình tĩnh, trong tình huống này mà vẫn có thể lông mày không nhíu tim không nhảy được.
“Vương Tuần lần này, kết quả của các ngươi không tồi.” Thiên Yêu Vương lên tiếng, giọng nói trầm thấp hữu lực, giống như tiếng của chuông lớn trầm muộn. Nhị Hoàng Tử mỉm cười, còn Đại Hoàng Tử lại hơi ảo não, nói, “Lần này muốn chúng con làm gì?”
Tính tình Đại Hoàng Tử đúng là nóng nảy, hơn nữa tính kiên nhẫn lại không tốt. Vân Phong thầm nghĩ, nhưng mà dù sao tính tình đó cũng còn tốt hơn Nhị Hoàng Tử ngoài mặt tốt lành nhưng bên trong thâm hiểm. Thiên Yêu Vương tối mặt, “Có hơi thở con người xông vào Thiên Yêu tộc, các ngươi đều đã biết rồi nhỉ.”
Nghe tới đó, Vân Phong và Khúc Lam Y thầm chấn động trong lòng, xem ra Thiên Yêu tộc không hề có ý định bỏ qua cho tên quỷ không may đó rồi, có vẻ như sẽ điều tra tới cùng.
“Vẫn chưa tìm được nhân loại xông vào sao?” Nhị Hoàng Tử hỏi.
Đại Hoàng Tử khẽ hừ lạnh, “Tìm chưa được, ngươi chưa rõ sao?”
“Nhân loại kia giảo hoạt bất thường, từ lúc tiến vào cấm địa Thiên Yêu tộc ta thì hoàn toàn biến mất.” Vương Thiên Yêu tộc nói xong, sắc mặt nghiêm lại hơn, “Lần này, các ngươi hãy đi vào cấm địa tìm ra nhân loại kia.”
Đại Hoàng Tử và Nhị Hoàng Tử đều ngạc nhiên. “Phụ Vương, đây chính là cấm địa…” Nhị Hoàng Tử lên tiếng, “Thuộc hạ của Phụ Vương còn không tìm được chứ đừng tới con với đại ca.”
“Chẳng phải là cấm địa thôi sao? Nếu phụ vương đã đồng ý thì cứ đi vào là được. Nhưng mà ngươi sao lại từ chối nhiệt tình thế?” Đại Hoàng Tử bất mãn quát lớn, Nhị Hoàng Tử ngẩn ra, hướng mắt về phía Vương Thiên Yêu tộc, “Lần này con và đại vương còn mang theo cả người ngoài, cứ thế vào cấm địa thực sự ổn sao?”
Ánh mắt Thiên Yêu Vương âm trầm, “Không sao, chỉ cần các ngươi có thể tìm ra được nhân loại đang trốn.”
Nhị Hoàng Tử còn muốn nói gì đó, cuối cùng giật môi không nói được lời nào, Vân Phong lặng lẽ quan sát thần thái của hắn, hắn để ý tới cấm địa như thế, chẳng lẽ… căn cứ Huyết Hồn ẩn giấu trong cấm địa của Thiên Yêu tộc?
“Năm ngày sau các ngươi sẽ vào cấm địa.” Vương Thiên Yêu tộc phất tay, giải quyết dứt khoát.
Ánh mắt Đại Hoàng Tử hưng phấn, còn Nhị Hoàng Tử lại hơi u sầu, năm ngày sau sẽ là lúc vào cấm địa Thiên Yêu tộc đi tìm nhân loại lẩn trốn. Vân Phong hơi không đành lòng, dù sao nàng và Khúc Lam Y cũng nhờ có cái tên quỷ xui xẻo đó giúp một tay mới có thể thuận lợi tiến vào Thiên Yêu tộc được, lại còn có thể thuận lợi điều tra được nhiều tin tức như thế.
Buổi tối, các nhân tài trong Vương Tuần được hai vị Hoàng Tử đưa vào Vương Cung, chỉ là vị trí cực kỳ khác biệt, cũng may số người không nhiều, vẫn sắp xếp được. Vân Phong ngồi trong đình viện lặng lẽ suy tư, gió đêm lành lạnh thổi qua, khiến đầu óc của nàng có thể tỉnh táo hơn.
Tiếp theo là sẽ vào cấm địa Thiên Yêu tộc, thứ nhất là để tìm kiếm hơi thở nhân loại đang trốn, hiển nhiên Vân Phong không thể nào tận tâm tận lực được, thay vì đi kiếm cái hơi thở nhân loại kia, nàng muốn dồn tinh lực vào việc tìm kiếm căn cứ Huyết Hồn hơn. Vào cấm địa chắc chắn sẽ đi cùng Đại Hoàng Tử và Nhị Hoàng Tử, điều này tạo khá nhiều tiện lợi cho Vân Phong, quan sát Nhị Hoàng Tử cẩn thận là chắc chắn sẽ bắt được dấu vết của Huyết Hồn.
Còn về bên phía Đại Hoàng Tử, bọn họ cũng có hứng thú với Huyết Hồn, mặc dù con mồi của hai người giống nhau, nhưng mục đích thì khác nhau. Vẫn là đừng nên để Đại Hoàng Tử làm hỏng chuyện của mình thì hơn.
“Liên tiểu thư, đã trễ thế này rồi mà vẫn còn ngồi ở ngoài sao?” Một giọng nói vang lên ở sau lưng, Vân Phong quay đầu lại, Luân Sanh đi tới cười ha ha ngồi xuống cạnh nàng, “Hình như Liên tiểu thư không thích nói chuyện, thích im lặng hơn.”
Vân Phong cười nhạt, “Vừa rồi không có nghĩ gì cả.”
Luân Sanh cười, “Lần này ta không muốn vào cấm địa của tộc, Liên tiểu thư là hải tộc lại không hề ngạc nhiên chút nào nhỉ.”
Vân Phong hỏi, “Tại sao lại ngạc nhiên? Phân phó thế nào cứ làm như thế đó là được mà.”
Luân Sanh nhìn nàng, “Liên tiểu thư, ta vẫn luôn cho là ngươi đang giúp ta, trực giác nói cho ta biết rằng nó không sai.”
Vân Phong cười, dù nàng có ra tay giúp hắn cũng không phải là chủ động tình nguyện, mọi thứ đều là do cơ duyên xảo hợp mà thôi, cho dù có biết là mình giúp thì sao? Thay vì nói ra lòng biết ơn thì nên giữ lại thì hơn. “Tùy ngươi muốn nghĩ gì thì nghĩ, ta về đây.” Nàng đứng lên về phòng, Luân Sanh ngồi im ở đó hồi lâu không nói gì.
Vừa mở cửa phòng, Vân Phong đã nhạy bén nhận ra một hơi thở quen thuộc, nàng lắc đầu ngao ngán đóng kỹ cửa phòng lại, phủ một lớp Không Gian Phong Tỏa, rồi nhìn nam nhân đang nằm chèo queo ở trên giường, không biết nên nói gì.
“Tiểu Phong Phong trở lại rồi.” Khúc Lam Y nằm nghiêng trên giường, gương mặt tuấn tú đã lấy xuống mặt nạ Thiên Ảnh, ngũ quan hoàn mỹ phủ một quầng sáng nhạt mê người.
“Lam Y, lỡ người khác thấy chàng tới đây thì sao? Đại Hoàng Tử và Nhị Hoàng Tử vốn thủy hỏa bất dung, thuộc hạ của chúng chắc chắn cũng không tốt lắm đâu.”
“Lúc ta tới đây không có ai chú ý cả, cũng sẽ không để người khác phát hiện ra đâu.” Khúc Lam Y ngồi thẳng người dậy, “Nhưng mà còn nàng, hình như nói chuyện với tên Luân Sanh kia rất vui thì phải?”
Vân Phong cười, đúng là một tên nam nhân nhỏ mọn mà. “Không có, ta đâu có nói gì với hắn, tới tìm ta có chuyện gì sao?”
Lông mày Khúc Lam Y hơi nhíu lại, sau đó mỉm cười, “Vi phu đến tìm nương tử, đây đâu phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa gì?”
Vân Phong thoáng giật mình, gương mặt hơi ửng đỏ, “Đã gặp được rồi, chàng có thể đi về.”
Khúc Lam Y phì cười, lại dựa người vào thành giường, vỗ vỗ vào vị trí cạnh mình, ý bảo Vân Phong lại gần, “Ta có việc cần thương lượng với nàng.”
Vân Phong thoáng dừng lại vài giây, cuối cùng đi tới ngồi xuống, Khúc Lam Y thật sự không có hành động gì. “Từ biểu hiện vừa rồi của Nhị Hoàng Tử nàng có nghĩ ra được manh mối gì không?”
Vân Phong gật đầu, “Hiển nhiên là nhìn ra rồi, hình như hắn ta không tình nguyện vào cấm địa cho lắm, nói chính xác hơn, là không muốn những người khác đi vào cấm địa, lục soát một cách trắng trợn như thế.”
“Xem ra căn cứ Huyết Hồn rất có thể được bố trí ở một nơi nào đó trong cấm địa, vào cấm địa rồi sớm muộn gì nó cũng sẽ lòi ra thôi.”
“Ừm. Tới lúc đó hy vọng có thể tìm được căn cứ của Huyết Hồn.” Vân Phong lẩm bẩm, Khúc Lam Y nhìn nàng, “Tìm được rồi đừng hành động vội, đó là nơi nhốt linh hồn, chắc chắn có cường giả trông chừng, chúng ta phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng mọi thứ.”
Vân Phong gật đầu, “Đúng rồi, còn hơi thở nhân loại xông vào Thiên Yêu tộc thì phải làm thế nào đây?”
Khúc Lam Y nhíu mày, “Còn có thể sao nữa? Chúng ta chỉ có thể bỏ qua thôi, ở một phương diện nào đó tên kia đã giúp chúng ta không ít, rốt cuộc là nhân vật nào lại muốn xông vào đây nhỉ?”
Vân Phong cũng cảm thấy khó hiểu, con người cho dù rảnh rỗi cũng sẽ không đi lao vào địa phương quan trọng của Vạn Thú Sơn Mạch, nếu không phải ngại mạng mình quá ngắn, chắc chắn là có mục đích nào đó không thể không tới, Vân Phong có mục đích của Vân Phong, mà tên quỷ xui xẻo kia hiển nhiên cũng có mục đích của hắn.
“Chỉ cần hắn không làm loạn chuyện của chúng ta thì cứ bỏ qua là được.” Khúc Lam Y nói, Vân Phong cũng nghĩ như thế, đều là con người hiển nhiên có tình cảm hơn, có thể bỏ qua được thì bỏ qua, nhưng nếu người tới làm náo loạn, nàng hiển nhiên sẽ không nể tình.
“Chàng mau trở về đi, Đại Hoàng Tử coi trọng chàng như thế, nếu bị phát hiện chàng sẽ gặp rắc rối đấy.” Vân Phong đẩy hắn, hắn đánh ngáp một cái lười biếng, đột nhiên bắt lấy cổ tay Vân Phong, tăng sức kéo nàng vào lòng, thuận thế kéo ngã, bàn tay khóa tại thắt lưng nữ nhân, động tác trôi chảy, khiến Vân Phong gần như không có thời gian phản ứng, cứ như thế bị kéo xuống đặt lên lồng ngực.
“Vi phu buồn ngủ quá, vì thế ngủ đi, nương tử.” Khúc Lam Y đưa tay bắt qua eo Vân Phong, một tay khác chống người của mình, ánh mắt gian manh làm mặt nàng đỏ lên. Cái tên sắc lang này!
“Có ngủ đương nhiên là phải về phòng của chính chàng chứ?” Vân Phong đẩy ra, Khúc Lam Y vẫn ăn vạ đè người nàng xuống, “Đừng! Chung giường chung gối với hợp đạo vợ chồng.”
“Lam Y…” Đây chính là Vương Cung Thiên Yêu tộc, Đại Hoàng Tử có thể tìm hắn bất cứ lúc nào, lỡ bị phát hiện là đang ở chỗ của mình, tới lúc đó sẽ rắc rối to. Bàn tay Khúc Lam Y đèn xuống ép mặt của nàng vào lòng mình, cánh tay vòng lại ôm lấy nàng, mùi hương của nam nhân bỗng phủ khắp nơi, mềm mại bao bọc lấy nàng.
“Tiểu Phong Phong…” Khúc Lam Y thì thầm.
Vân Phong cũng không mở miệng đuổi người nữa, lặng lẽ rúc vào trong lòng hắn, “Hả?”
Cánh tay của hắn chậm rãi vuốt ve mái tóc đen mềm mại của nàng, thở ra một tiếng đầy thỏa mãn, “Về tộc với ta, được chứ?”
Hơi thở Vân Phong căng thẳng, đây là lần đầu tiên Khúc Lam Y nói đưa nàng về tộc, Nạp Khê tộc cổ xưa, bộ tộc cường đại lánh đời. “Không cần nói với tộc trưởng tộc Nạp Khê một tiếng sao? Cứ thế mà dẫn ta về, có khi nào…”
“Đừng lo.” Khúc Lam Y ôm chặt nàng hơn, “Lão đầu đã sớm biết về sự tồn tại cảu nàng rồi, chỉ là… không biết nàng là người của Vân gia.”
Vân Phong im lặng một thoáng, “Được, đợi đến khi ta cứu được sư tôn ra khỏi Thú Vực, ta sẽ cùng chàng về tộc.”
Khúc Lam Y cười khẽ, “Mang theo sư tôn thần bí kia cũng được, có thể xông vào Thú Vực chắc chắn không hề đơn giản, tới lúc đó lão đầu nếu có ý từ chối thì sư tôn kia của nàng có thể áp lực một chút.”
Vân Phong nhếch môi, nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy Khúc Lam Y, “Lam Y, nếu người Nạp Khê tộc phản đối thì sao?’
“Họ có phản đối cũng chả được gì, nữ nhân yêu mến hiển nhiên là phải do tự ta lựa chọn.” Khúc Lam Y kiên định nói, “Không cần phải để ý tới ánh mắt của người khác, những gì mà chúng ta vượt qua, không phải ai cũng có thể hiểu được.”
Vân Phong gật đầu, vì nàng mà hắn về tộc bước lên con đường gọi là Niết Bàn Thông Thiên, còn nàng thì đã trải qua nhiều chuyện cùng hắn như thế, người khác không thể nào hiểu được.
“Ta hiểu rồi.” Vân Phong thầm thì, tuấn nhan cười khẽ, ôm chặt cô gái trong lòng hơn, “Tiểu Phong Phong, vẫn là câu nói đó, dù là vào lúc nào, vi phu đều sẽ bảo vệ nàng chu toàn.”
Năm ngày trôi qua rất mau, Đại Hoàng Tử và Nhị Hoàng Tử mang theo nhân lực tới bên ngoài cấm địa Thiên Yêu tộc, cấm địa Dật Phượng tộc là nơi chuyên dùng để nhốt trọng phạm, không biết cấm địa Thiên Yêu tộc có giống thế hay không. Nhưng mà sự khác biệt giữa hai tộc ma thú quá lớn, tỷ lệ sử dụng cấm địa giống nhau hẳn rất ít.
Đại Hoàng Tử và Nhị Hoàng Tử liếc mắt nhìn nhau, Nhị Hoàng Tử cười rộ lên, “Đại ca mời đi trước, tiểu đệ sẽ theo sau.”
Đại Hoàng Tử khẽ hừ lạnh, thân hình lóe lên lao vào trong, Khúc Lam Y và một người khác cũng đuổi theo, thấy Đại Hoàng Tử đã đi vào, Nhị Hoàng Tử cười khẽ, “Chúng ta cũng đi vào thôi.”
Người hai bên đều đã đi vào, một cường giả một Dược Tề Sư, Dược Tề Sư chính là một tài nguyên dự bị, nguồn cung cấp chất thuốc không thể thiếu. Dù được Thiên Yêu Vương cho phép, nhưng trong cấm đĩa cũng có nguy hiểm, nên cẩn thận thì hơn.
Hai vị hoàng tử theo hai con đường khác nhau đi vào cấm địa với mục đích là để tìm con người đang lẩn trốn, không cần tốc độ chỉ cần cẩn thận, kiểm tra tỉ mỉ từng một chỗ một. Vừa vào trong cấm địa, Nhị Hoàng Tử đã phát lệnh, nghiêm chỉnh tìm kiếm mỗi một ngóc ngách, không được bỏ qua bất kỳ một chỗ nào.
Vân Phong hiển nhiên sẽ không tìm nghiêm túc, nhưng dù sao ngoài mặt vẫn phải thể hiện, tranh thủ nhân lúc rảnh rỗi trao đổi một chút với nhóm ma thú của mình. Nghe nàng nói muốn tìm tung tích của con người, Hoa tỷ cười quyến rũ, “Tiểu Vân Phong, chuyện tìm người này không hề làm khó được ta.”
“Hoa tỷ có thể sao?”
“Ha ha ha ha ha, ngươi xem thử tình hình của mình là gì xem, nơi có đất thì chính là thiên hạ của ta, đừng nói là một người, dù là còn trùng bé tí xíu cũng không thoát khỏi được hai mắt của ta.”
Phóng mắt nhìn bốn phía, quả thực toàn là đất đai và cây cối, với một thực vật như Hoa tỷ thực sự đúng là thiên hạ của mình, muốn tìm một người ở nơi như thế này dĩ nhiên chẳng cần tốn nhiều sức. Muốn giúp được cái tên quỷ không may kia, nàng cần tìm ra chỗ của hắn trước đã, rồi dẫn Nhị Hoàng Tử đi về hướng ngược lại, hoặc là tìm một cơ hội để hắn chạy khỏi nơi này.
“Nhị Điện Hạ.” Vân Phong lên tiếng.
Nhị Hoàng Tử quay đầu mỉm cười, “Liên tiểu thư phát hiện gì sao?”
Vân Phong lắc đầu, “Ba người chúng ta cứ tụ tập tìm chung với nhau thế này sẽ kém hiệu quả lắm, ta đề nhị Luân Sanh và Điện Hạ đi với nhau, còn ta sẽ một mình tới chỗ khác tìm kiếm.”
Luân Sanh ngạc nhiên, Nhị Hoàng Tử cười ha ha, “Liên tiểu thư tìm một mình được sao?”
“Nhị Điện Hạ khỏi lo cho ta, Dược Tề Sư phải đi theo ngài mới đúng, còn về phần ta không cần gì cả đâu.”
Nhị Hoàng Tử cười lớn phất tay, “Nói thế thì làm phiền tiểu thư chịu khổ chút rồi.”
Vân Phong mỉm cười, “Không có gì, thân là Nhị Điện Hạ lại đích thân, hiển nhiên phải tận tâm tận lực vì ngài rồi.”
Nhị Hoàng Tử hài lòng nhếch môi, sau đó Vân Phong xoay người rời đi, ròi khỏi khu vực có người rồi Vân Phong vẫn chưa thả Hoa tỷ ra, với tính tình xảo trá của Nhị hoàng Tử có thể lấy được sự tin tưởng của hắn không đơn giản chút nào, nên để yên ổn một đoạn thời gian đã. Sự thật đúng như nàng đoán, mặc dù nàng đã đi nhưng Nhị Hoàng Tử vẫn có chỗ nghi ngờ, âm thầm bí mật quan sát, sau vài ngày quan sát thấy biểu hiện tận tâm tận lực của nàng thì không nghi ngờ nữa. Sau một khoảng thời gian kiên nhẫn chờ đợi, nàng biết đã tới lúc động thủ rồi.
Lấy Linh Mẫn Ngọc Bội ra, thấy vị trí của Nhị Hoàng Tử và Luân Sanh cách mình khá xa, nơi này đã là phạm vi an toàn. Chiếc nhẫn khế ước màu vàng xuất hiện trong lòng bàn tay, nàng đeo vào ngón tay, đôi mắt khẽ nhắm lại, một tia sáng vàng bay ra từ nhẫn khế ước đáp xuống bên cạnh Vân Phong, trong ánh sáng có một đôi tay trắng noãn duỗi về phía Vân Phong, nàng nhạy bén lách mình hung hiểm tránh thoát cái ôm của Hoa tỷ trong gang tấc.
“Tiểu Vân Phong, vất vả lắm mới gặp được ngươi một lần, ngươi lại lạnh nhạt với ta thế.” Hoa tỷ làm bộ đáng thương nhìn Vân Phong, tư thái động lòng người vừa thấy đã thương, nhưng Vân Phong nhìn lướt qua bộ ngực cao ngất của nàng, vẫn nên cách xa ra chút thì hơn.
“Khụ, không có, ta đối xử với ai cũng thế cả.” Vân Phong nói. Đôi mắt lục của Hoa tỷ sáng lên, tâm trạng lập tức tốt hơn, “Ta biết ngay tiểu Vân Phong nhất định yêu thích ta mà.”
Vân Phong cười khan, “Hoa tỷ, giúp ta tìm thử xem có con người trong cấm địa này hay không đi.” Nàng đưa mắt nhìn xung quanh. “Diện tích mảnh đất này rộng quá, hay là bắt đầu từ khu vực nhỏ trước đi.”
“A ha ha ha.” Nàng cười khúc khích đưa tay vén mái tóc thước tha mềm mại như tảo biển của mình, chớp chớp đôi mắt to với Vân Phong, “Tiểu Vân Phong coi thường ta quá rồi.”
“Không phải là ta xem thường ngươi, mà là cấm địa này thực sự khá rộng, bao phủ lên toàn bộ…”
Hoa tỷ vừa cười vừa tiến tới cạnh Vân Phong, vươn tay véo nhẹ lên mặt Vân Phong, “Chẳng phải tỷ tỷ đã nói rồi sao? Nơi nào có đất thì chính là thiên hạ của ta.”
Cơ thể đầy đặn hơi ưỡn ra, đôi mắt lục lóe sáng, vô số những nhánh cây nhỏ xông ra từ người Hoa tỷ, chui thẳng vào trong đất, “Thực vật không hề đơn giản như vẻ bề ngoài đâu, giống như những cái cây trước mặt này, chúng chôn sâu những cái rễ vào đất, tạo thành một mạng lưới mênh mông không chỉ mỗi một khu vực nhỏ.”
Hoa tỷ vừa dứt lời, một luồng sáng phát ra từ dưới đất, mặt đất đột nhiên hóa thành trong suốt. Vân Phong nhìn mà kinh ngạc, dưới mặt đất trong suốt, những nhánh cây uốn lượn khắp nơi, liên kết với những bộ rễ của cây khác, giống như mạch máu trong cơ thể con người, giăng khắp mảnh đất này.
“Một liên kết mười, mười liên kết trăm…” Hoa tỷ cười khẽ, nhếch môi cười, “Khi tất cả mạch của các cây này nối với nhau… Bất kỳ thứ gì cũng không thể thoát khỏi đôi mắt của ta, Vân Phong, kẻ nhân loại mà ngươi muốn tìm thấy rồi đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.