Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 5 - Chương 164: Tình cảm bộc phát.

Nhược Tuyết Tam Thiên

07/05/2020

Edit: Mavis Clay

Vân Phong muốn nhanh chóng đạt tới Tôn Thần cấp bốn, nhất định phải nắm chắc từng giây thời gian tu luyện, vào tầng mười Long Điện, chuẩn bị Kim Đỉnh Dịch xong, Kim Đỉnh dịch hòa với tầng mười, hiệu quả bổ trợ lẫn nhau, đạt tới hiệu suất không ngờ, gia tăng tốc độ tu luyện cho Vân Phong rất nhiều. Mặc dù hiện giờ lãnh thổ Ly Ly tộc bị Long tộc chiếm quản, nhưng toàn Long tộc vẫn chưa bố trí ổn thỏa, Vân Phong không thể yên tâm ở ngoài tu luyện được, Long Điện là lựa chọn tốt nhất.

Mặc dù Vân Phong không nói gì với Trạch Nhiên, nhưng sau khi nàng vào Long Điện, hắn vẫn không rời khỏi tiểu viện này nửa bước, im lặng đảm nhiệm vị trí hộ pháp cho nàng. Trong thời gian này cũng không có người nào tới đây, dù sao vị trí của nơi này cũng khá hẻo lánh, cả Long tộc lại đang bận chuyện của mình, dù là Ngao Kim cũng không phân thân được, vì thế tình cảnh yên bình hiếm có, Trạch Nhiên chỉ việc an tâm hộ pháp, còn Vân Phong thì cứ chuyên tâm tu luyện.

Thời gian thoáng cái qua một tháng, Vân Phong càng dần tới thời khắc mấu chốt giữa cấp ba và cấp bốn, Trạch Nhiên nhận được năng lượng nhỏ phát ra từ trong phòng Vân Phong, đồng thời cũng cảnh giác hơn. Trong thời khắc này nhất định không thể để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lỡ có gì xảy ra ngay lúc đột phá, chắc chắn hậu quả khôn lường, có người thậm chí chết vì nguyên nhân này.

Một tiếng động khác thường vang lên ở bên ngoài, Trạch Nhiên lập tức động thân xông ra, muốn chắn bóng người đang lao vào tiểu viện độc lập ở bên ngoài, người bị cản lại sững sờ, dường như hơi kinh ngạc không hiểu sao Trạch Nhiên lại ở đây, chật vật lùi về sau ngẩng đầu, ánh mắt hai người giao nhau, Trạch Nhiên nheo mắt, “Là ngươi?”

Người tới cười lúng túng, “Trạch Nhiên… sao ngươi lại ở đây?”

Người tới không phải ai khác, cũng từng ở nơi này – Yên Nhiên, lúc này vẻ mặt nàng ta lúng túng không thôi, nhìn sắc mặt âm trầm của Trạch Nhiên không biết nói gì, cảm giác như muốn làm chuyện xấu đúng lúc bị phát hiện, ánh mắt của nàng ta lãng đi không dám nhìn thẳng vào hắn.

“Ngươi tới đây làm gì?” Trạch Nhiên híp mắt, phòng bị nhìn Yên Nhiên vốn không nên xuất hiện ở đây. Chẳng phải nàng đã trở lại Kỳ Thôn tộc rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây? Nàng tới đây là vì biết Vân Phong ở đây, hay bởi vì nguyên nhân gì khác?

“Ta tới đây không có ý gì đâu, chỉ là xem thử Phong Vân có ở đây hay không thôi.” Yên Nhiên thò đầu nhìn vào trong, Trạch Nhiên không chắn tầm mắt nàng ta, lúc này Vân Phong đang ở trong Long Điện, nàng ta có thể phát hiện ra Long Điện mới là lạ.

“Nàng ấy không ở đây, ngươi có chuyện gì nói cho ta biết là được rồi.” Trạch Nhiên nhìn chằm chằm Yên Nhiên, không hề có ý định bỏ qua, nàng cười khan, “Không cần đâu, ta ở đây đợi nàng vậy. Nếu như ngươi thấy nàng, làm phiền chuyển lời một tiếng, ta đang ở đây đợi.” Yên Nhiên nói xong tính nhấc chân nhảy vào, nhưng cánh tay Trạch Nhiên chắn ngang, nàng ta khó hiểu nhìn hắn.

“Bởi vì nàng còn có thể giúp ngươi?” Trạch Nhiên nhíu mày, “Ngươi vong ân phụ nghĩa đâm sau lưng nàng như vậy, ngươi còn tư cách và mặt mũi tới tìm nàng?”

Mặt Yên Nhiên đỏ bừng, “Không thể nói thế được, lúc đầu ta…”

“Ta đã sớm nghe bản tính của Kỳ Thôn tộc ra sao, lúc đầu nàng ấy còn nói ta ngươi sẽ không là người như thế, trông lại… không thể ngoại lệ được.”

Mặt Yên Nhiên ngẩng ra, sau đó đỏ mặt hơn, không biết nên nói gì… Quả thực lúc đó nàng có nghĩ tới muốn lấy mạng Vân Phong, lại còn xuống tay rồi. Nhưng… nhưng mà là do tình thế cấp bách… “Lúc ấy là do tình thế bắt buộc, ta không thể không làm như vậy.”

“Bớt nói mấy lời đường đường chính chính đi. Ngươi về đi, nơi này không hoan nghênh ngươi. Cho dù nàng có ở đây hay không ngươi cũng không có tư cách bước vào. Ngươi đừng quên, nơi này là địa bàn của ta.”

Yên Nhiên khó khăn lui lại nửa bước, nhìn ánh mắt rét lanh của hắn, tim đập lên vài nhịp hốt hoảng, sau đó hốc mắt chứa đầy nước, cuối cùng bối rối xoay người chạy đi. Trạch Nhiên nhìn bóng lưng nàng ta cười lạnh, để cho Kỳ Thôn và Triều Linh sống coi như là đã hết tình hết nghĩa, nàng ta còn mặt dày mày dạn trở lại tìm Vân Phong.

Trạch Nhiên ngồi xuống ngay giữa cửa chính, hắn tin chắc Yên Nhiên kia sẽ không chịu dễ dàng bỏ qua, bây giờ ai cũng có thể ra vào Vương Thành Ly Ly, nếu không sao Yên Nhiên có thể tự do tới đây làm phiền? Nghĩ tới đây hắn không khỏi oán giận, hiệu suất xử lý chuyện của Long tộc kém thật đấy. Một tháng trôi qua rồi mà vẫn chưa sắp xếp ổn thỏa được, cứ như thế này thì đến khi nào mọi thứ mới có thể đi vào quỹ đạo?

Quả nhiên đúng như Trạch Nhiên đoán, đầu tiên là Yên Nhiên tới một ngày một lần, sau đó là hai ngày một lần, sau đó nữa là cố định luôn nửa tháng một lần. Lần nào tới cũng là ánh mắt lạnh lẽo của Trạch Nhiên chào đón nàng ta, còn có một lời nói cự tuyệt không hề thay đổi. Trạch Nhiên bắt đầu thấy hơi phiền, nhưng Yên Nhiên thì không, nàng ta kiên trì và cố chấp khiến Trạch Nhiên bực bội, rốt cuộc còn cứng đầu tới khi nào?

Một tháng trôi qua, Long tộc vẫn chưa giải quyết hết được công việc, số lượng hải tộc sinh sống ở Bắc Hải Vực quá nhiều, huống hồ Long tộc chỉ có hơn trăm mạng rồng, dù có điều động từng con rồng đi giải quyết mọi chuyện cũng không thể xong ngay được. Ngao Kim trong thời gian này gần như bốc hỏa, rất nhiều chuyện khiến hắn vô cùng nhức đầu, bây giờ nếu như có người nào có thể tiếp hận được cục diện rối nùi này, hắn lập tức chắp tay chường cho.

So với Ngao Kim phiền não bên kia, bên này Vân Phong lại vô cùng an dật, ngoại trừ thi thoảng có một kẻ không chịu từ bỏ ý định, mọi thứ đều rất tốt. Trạch Nhiên vốn tưởng rằng sau mấy lần ăn bế môn canh Yên Nhiên sẽ biết khó mà lui, nhưng không ngờ nàng ta càng phấn đấu hơn, bộ dáng nhất định phải thấy được mặt Vân Phong, hắn thật sự không nghĩ ra mục đích mà nàng ta ráng muốn đu Vân Phong là gì, rốt cuộc là nội dung gì mới được?

“Phong Vân vẫn chưa quay lại sao?” Yên Nhiên lại tới, cười lớn hỏi Trạch Nhiên mặt lạnh, từ đầu tới cuối hắn không hề để ý tới, nàng ta nhìn vào trong, hơi thất vọng, rồi xoay người rời đi.

“Rốt cuộc nàng ta tính làm gì? Chẳng lẽ vẫn còn muốn tính toán Vân Phong? Hay là muốn thông qua Vân Phong tính toán ai?” Trạch Nhiên thầm nghĩ, những ngày qua hắn thấy hành động nàng ta rất lja, nội bộ Kỳ Thôn tộc cũng đâu xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì, nàng ta tìm tới Vân Phong với tần số cao như vậy, chẳng lẽ là Kỳ Thôn tộc gặp chút phiền phức chỉ mỗi Vân Phong có thể giải quyết?

Nghi vấn không kéo dài bao lâu, sang ngày thứ ba tháng thứ hai, năng lượng dao động trong phòng Vân Phong thay đổi vô cùng rõ rệt, cảm nhận được năng lượng đang dao động ra, gương mặt căng cứng âm lãnh ngày qua ngày của Trạch Nhiên cuối cùng cũng hơi mỉm cười, xem tình hình này là nàng sắp đột phá rồi. Cuối cùng cũng chờ đón được thời khắc này.

Bên trong tầng mười Long Điện, ánh sáng năm màu xoay tròn quanh thân Vân Phong, dưới tác dụng nghịch thiên của tầng mười, cây Kim Đỉnh thấp bé trước mặt như nổi điên không ngừng tiết chất lỏng vàng óng, chậm rãi chảy vào chiếc bình đã được Vân Phong chuẩn bị, mặc dù đáy bình chỉ có một tầng nhỏ, nhưng chút đó đã đủ thu hoạch lớn ngoài ý muốn rồi.

Hô hấp Vân Phong ngày càng sâu hơn, hơi thở dài như sơn cốc vô đáy, hoàn toàn nhìn không ra giới hạn là ở đâu, lúc này nàng đang chìm trong một không gian vô cùng mỹ diệu, mặc dù hai mắt vẫn đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể cảm nhận được năm vòng tròn khác màu đang xoay quanh mình, một lối đi bên trong cơ thể đã được mở ra, hơi thở theo lối đi kia dẫn tới nhiều nơi khác, khiến toàn thân nàng cũng hòa vào cuộc hành trình kỳ diệu trong đó.

Mơ hồ cảm giác được mình chạm phải bậc thang nào đó, chỉ cần sải bước đi lên là sẽ tới một thế giới khác mới toanh.

Đây chính là bước cuối của việc đột phá Tôn Thần cấp bốn, chỉ cần nàng bước qua nơi này là có thể thuận lợi tiến vào Tôn Thần cấp bốn. Vân Phong thở ra thật chậm và sâu, sức mạnh tinh thần bên trong cơ thể bắt đầu ngọ nguậy, theo sự chủ huy của nàng tập trung lại một chỗ trong cơ thể, nàng muốn dựa vào sức mạnh tập trung, một phát đâm vỡ chướng ngại.

Trạch Nhiên ở ngoài nhạy bén phát hiện hơi thở Vân Phong thay đổi rõ ràng, hắn rõ ràng cảm nhận được năng lượng đang tập trung lại, xem ra Vân Phong đã tới được thời khắc gấp rút cuối cùng.

“Trạch Nhiên.” Một giọng nói vang lên bên tai hắn, hắn quay đầu lại, vẻ vui thích trên mặt lập tức biến mất sạch. Sao hắn lại có thể quên mất, vẫn còn một kẻ như Yên Nhiên thường hay lui tới đây.

“Sao ngươi lại tới nữa?” Trạch Nhiên cau có.

Dường như Yên Nhiên đã sớm quen với trạng thái không thân thiện này của hắn, mỉm cười, “Không thấy Phong Vân ta sẽ không từ bỏ đâu, ta không cần nàng giúp ta vội, đây chỉ là chuyện vặt thôi… với nàng đơn giản chỉ là một cái nhấc tay.”



“Mặt mặt dày đấy.” Trạch Nhiên nói làm Yên Nhiên đỏ mặt, chỉ chốc lát đã ổn định lại được cảm xúc, những ngày qua nghe lời sỉ nhục còn chưa đủ nhiều sao? Nghe thêm một câu cũng chả sao. “Ta biết Phong Vân vẫn ở trong, ta biết ngươi không chịu cho ta gặp cũng là ý của nàng, nhưng ta vẫn sẽ chờ tiếp. Chỉ cần thấy Phong Vân là được.”

Giọng điệu nàng ta tới cuối cao vút, Trạch Nhiên tức giận quát lên, “Cút!”

“Ngươi không có tư cách bảo ta cứt, ta tới là để gặp Phong Vân, đuổi ta đi cũng là nàng chứ không phải ngươi.” Yên Nhiên nâng cao âm lượng, sắc mặt Trạch Nhiên tối sầm, hắn đang nghĩ xem có nên giết quách cô ả trước mặt này luôn hay không, cứ để nàng ta la lối như vậy, Vân Phong không nghe thấy thì được, lỡ nghe thấy chẳng phải sẽ bị phân tâm? Như vậy thực sự quá nguy hiểm.

“Ong!” Một năng lượng bí ẩn dao động tản ra từ bên trong, Yên Nhiên và Trạch Nhiên đều cảm nhận được, hai mắt nàng ta sáng lên, hô to, “Phong Vân! Có phải ngươi không? Ta biết là ngươi ở trong! Phong Vân!”

Trạch Nhiên không ngờ nàng ta đột ngột hô to như thế, theo bản năng vung chưởng muốn đánh nàng ta, nhưng nghĩ lại Vân Phong đang ở trong tu luyện, hắn cố nhịn đè cánh tay mình xuống, nhanh chóng lên tiếng, “Cách xa nơi này ra! Ngươi cho rằng dựa vào cái tính đê tiện của ngươi, nàng còn có thể giúp ngươi sao? Hão huyền!”

“Ngươi!” Yên Nhiên qua những ngày bị sỉ nhục, lòng tự ái vốn đã không chịu nổi, lửa giận lập tức bùng lên, bắt đầu làm trái lại lời hắn lớn tiếng la lối, “Phong Vân! Ta biết ngươi đang ở trong! Phong Vân! Sao nào, lợi dụng Kỳ Thôn và Triều Linh xong liền muốn phủi lưng bỏ đi? Tuy nói cục diện hiện giờ là do ngươi tạo ra, nhưng không có hai tộc chúng ta giúp đỡ ngươi cũng không thể thuận lợi như vậy được, Phong Vân!”

Ngọn lửa tức tối trong lòng Trạch Nhiên bốc cao. Hay cho một con Kỳ Thôn vô sỉ.

“Nếu như ngươi còn kêu nữa, ta lập tức cắt đứt cổ họng của ngươi.” Trạch Nhiên vung tay tóm lấy cổ họng Yên Nhiên bóp chặt, nàng ta lại cười lạnh, “Hình như Phong Vân đang bế quan ở trong, vừa rồi ta thoáng cảm thấy năng lượng dao động thay đổi, bây giờ nàng ta đang trỉa qua thời điểm không được quấy rầy, nếu như ngươi tổn thương tới ta, ta sẽ khiến ngươi không kịp hối hận.”

Con ngươi hắn khẽ co lại, cuối cùng vẫn buông tay ra. Yên Nhiên ôm lấy cái cổ đỏ bừng của mình chật vật lùi về sau, chăm chú nhìn hắn. “Nàng đáng giá để ngươi hy sinh nhiều như vậy? Ta thấy nàng đâu hề thích ngươi… chỉ do ngươi đơn phương tương tư mà thôi.”

“Không cần ngươi tới lắm mồm.” Trạch Nhiên lạnh lùng nói.

Nàng ta cười khinh thường, “Nam nhân đi theo bên nàng cũng không ít, ta thấy không thiếu một kẻ như ngươi.”

“Quản cho tốt cái miệng của ngươi, ta có khả năng trước khi ngươi kịp làm gì có thể lấy mạng ngươi.” Mắt Trạch Nhiên sáng quắc lên quỷ dị, khiến Yên Nhiên không khỏi rợn tóc gáy, nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

“Ong ong ong!” Năng lượng dao động ngày càng mạnh vọng ra từ bên trong, thậm chí bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy không gian bị chấn động đến khẽ gợn sóng. Hốc mắt Yên Nhiên đỏ lên, lại sắp tấn thăng sao? Tốc độ của nàng thực quá nhanh rồi.

Sắp tấn thăng rồi! Mặt Yên Nhiên vui mừng, Yên Nhiên thấy thế trong lòng càng không rõ tư vị, bàn về diện mạo nàng không hề thua kém Phong Vân, bàn về thực lực chỉ kém một chút mà thôi, bàn về thân phận nàng rõ ràng cao quý hơn Phong Vân, tại sao Phong Vân đều mạnh hơn nàng ta mọi mặt, thực lực cao hơn mình, thiên tư cao hơn mình, bên cạnh lại có nhiều nam nhân theo đuổi như vậy, lại còn liều mạng bảo hộ nàng như thế?

Nghĩ tới đây, lòng ghen tỵ nhanh chóng len lỏi khắp lòng ngực Yên Nhiên, nhất là cảm xúc phức tạp với Trạch Nhiên, tại sao nam nhân tốt đều vây quanh Phong Vân, chẳng lẽ họ không nhìn tới những nữ nhân khác sao? Trong mắt họ lúc nào cũng chỉ biết Phong Vân, Phong Vân, Phong Vân…!

Yên Nhiên siết chặt nắm tay, bàn tay đột nhiên hóa thú. Vây sắc đặc trưng của Kỳ Thôn tộc xuất hiện trên cánh tay, Yên Nhiên vươn tay ra sau cào mạnh vài cái lên vây, sau đó nhanh chóng vo lại, thầm thả lên trước. Một điểm đen nhỏ xíu lặng lẽ trôi về phía trước, nhanh chóng hòa vào không khí, dù là Trạch Nhiên cũng không phát hiện ra, Yên Nhiên chậm rãi nhếch môi, chẳng phải chuyện gì ngươi cũng thuận buồm xuôi gió sao, lần này tấn thăng, không khiến ngươi ăn chút khổ sao có thể khiến mối hận này lắng xuống.

Yên Nhiên nhìn ánh mắt mừng rỡ của Trạch Nhiên, ý cười trên môi lạnh hơn, quay lưng lại nhanh chóng đan hai tay lại với nhau, nụ cười càng thêm âm lãnh, đôi mắt híp lại nhìn vào trong đình viện, trong lòng không ngừng hô vang, Phong Vân, ngươi cũng nên ăn khổ đi!

“Vèo vèo vèo!” Một điểm đen nhỏ tầm thường theo lực dao động tìm được điểm nguồn, mặc dù cửa sổ đóng chặt nhưng nó vẫn thuận lợi vào được trong phòng, trong phòng không có một bóng người, nhưng làn sóng sức mạnh vẫn không ngừng lan ra. Ở bên ngoài, tay Yên Nhiên biến đổi, điểm đen nhỏ đột nhiên dừng lại giữa không trung, dần dần phình to ra. Phình lớn tới khoảng một đốt ngón tay, mỗi góc của nó đột nhiên chĩa ra từng chiếc gai sắc nhọn.

Vật thể đính theo những ngọn dao sắc bén cùng nhắm ngay vào vị trí phát tán trung tâm, yên lặng chờ mấy giây, sau đó nháy mắt lao tới, đâm mạnh vào vị trí trung tâm.

“Keng!”

Vật thể màu đen đâm mạnh tới nhưng không ngờ lại bị một lực vô hình bắn bật ra, khiến nó tông loạn khắp các ngóc ngách trong phòng, sóng sức mạnh vẫn không hề bị ảnh hưởng, vẫn chậm rãi lan tràn đâu vào đấy. Yên Nhiên rất bất ngờ nhưng không dám biểu hiện ra mặt, chỉ có thể thầm cắn răng tân công lần thứ hai, nhưng lần thứ hai vẫn không có hiệu quả.

Chuyện này rốt cuộc là sao? Yên Nhiên gần như muốn cắn nát môi mình, cho dù chính nàng ta không thể làm hại được Vân Phong, ít nhất cũng có thể phiền nhiễu một chút chứ? Bây giờ đến quấy nhiễu cũng bị cản lại ở ngoài, chẳng lẽ bên cạnh Vân Phong còn có ai khác?

Yên Nhiên nghiến răng, nàng ta không tin điều này. Vậy mà không thành công, thật đúng là khó xơi, sao tới chỗ nào cũng có người bảo vệ vậy?

Vật thể đen bị tông loạn lại lặng lẽ trôi lơ lửng lên lại, tiếp tục nhắm vào vị trí trung tâm tản lực. Lần này Yên Nhiên dùng mười phần lực, nàng ta không tin như vậy còn không tạo được chút nguy hại cho Phong Vân.

“Keng keng keng keng! Rắc rắc!” Lực bắn ra tăng mạnh, bên trong tầng mười Long Điện, vòng tròn năm màu quanh thân Vân Phong cấp tốc xoay tròn, năm loại nguyên tố gần như dung hợp lại với nhau, hơi thở bắt đầu chuyển động nồng đậm hơn, như một đóa hoa đang chậm rãi nở rộ, hương hoa từ nhụy hoa không ngừng tản ra, kiều diễm kinh người.

“Xoẹt!” Đôi mắt vẫn luôn đóng chặt choàng mở ra, ánh sáng ngũ sắc xẹt qua đáy mắt, hơi thở lúc này khuếch đại tới mức lớn nhất, sau đó lại nhanh chóng rút về, toàn bộ được Vân Phong hấp thu lại vào trong người, vòng xoay năm màu quanh thân cũng từ từ biến mất, Vân Phong chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, “Tôn Thần cấp bốn…”

“Vèo!” Bóng người lóe lên rời khỏi tầng mười Long Điện, vừa ra ngoài nàng đã thấy có một vật thể màu đen nằm trên đất, nàng đưa tay cầm nó lên quan sát một chút, có một hơi thở nhàn nhạt bám trên nó. Ánh mắt nàng xẹt qua sự tàn khốc, trò hề mà thôi, cho là thế thì có thể tác động được gì tới nàng sao?

Môi khẽ nâng lên, Vân Phong nắm chặt đồ trong lòng bàn tay đẩy cửa ra ngoài, một bóng người thấy nàng ra ngoài liền không nhịn nổi vọt tới, “Ngươi thành công rồi… Thật tốt qua!” Trạch Nhiên quan sát Vân Phong từ trên xuống dưới, thấy nàng không có bất kỳ tổn thương nào liền thở phào một hơi. Nàng mỉm cười, ánh mắt quét qua gương mặt phức tạp cảu Yên Nhiên bên ngoài đình viện.

Đôi mày thanh tú hơi nhếch lên, Trạch Nhiên ngoái đầu nhìn theo nàng, “Trong mấy ngày mà ngươi bế quan, nàng ta thi thoảng lại tới quấy rầy, nói là có chuyện cần phải nói trực tiếp với ngươi, da mặt của nàng ta dày thật đấy.”

Vân Phong cười từ từ tiến về phía Yên Nhiên, nàng ta bất giác lùi về sau nửa bước, rõ ràng thấy được Vân Phong càng sắc bén hơn trước, nàng ta biết những trò hề vừa rồi không hề tổn thương nàng được dù chỉ một chút xíu, trong lòng không khỏi ảo não.



“Những trò hề của ngươi chỉ có nhiêu đó thôi sao?” Vân Phong mở bàn tay ra, một vật màu đen yên lặng nằm trên đó.

Yên Nhiên mím môi ấp úng nói, “Ngươi… ngươi nói gì… Ta nghe không hiểu…”

Vân Phong bật cười, nhìn thẳng vào nàng ta, “Ta và ngươi chênh lệch rất lớn đấy, với thực lực hiện giờ của ngươi còn muốn làm hại ta, Yên Nhiên, ngươi có biết có một từ miêu tả ngươi cực kỳ chính xác không?” Yên Nhiên ngẩng đầu, Vân Phong chậm rãi nói, “Ảo tưởng sức mạnh.”

Mặt nàng ta đỏ bừng lên, bối rối không thôi, Vân Phong tối sầm mặt thảy vật đen xuống dưới chân nàng ta, nhìn Trạch Nhiên từ phía sau đi tới, quyết định không nói chuyện này cho hắn biết, “Ngươi tìm ta có việc gì?”

Yên Nhiên nhìn dáng vẻ cao cao tại thượng của nàng, mặc dù nàng không hề bày ra vẻ mặt khí thế hùng hồn, nhưng giọng nói và tư thái khiến Yên Nhiên cảm thấy không chốn dung thân, suy nghĩ một chút mà nói, nàng ta có cảm giác muốn độn thổ, nhưng nàng ta không thể không tới, không thể không nói, không thể không cầu.

Yên Nhiên cúi đầu, nói ý định của mình ra, nhưng lại không dám ngẩng đầu lên, “Ngươi chỉ cần giúp ta một chuyện, chỉ là một cái nhấc tay thôi. Nếu như chuyện này thành công, Kỳ Thôn tộc chắc chắn có hậu tạ.”

Một hồi im lặng thạt lâu trôi qua, vẻ mặt hai người Trạch Nhiên và Vân Phong cứng lại. Trạch Nhiên là người trước tiên bật cười, nụ cười đầy giễu cợt, “Đây là chuyện mà ngươi muốn nói? Ta thật sự không biết phải hình dung tộc của các ngươi thế nào nữa… Tự đề cao giá trị bản thân? Hay là quá xem thường người khác?”

Yên Nhiên đỏ bừng mặt đứng đó, người khác nói gì nàng ta không để ý, chỉ cần đợi đáp án của Vân Phong là được.

“Ý kiến này là của ai? Ngươi? Hay là cả Kỳ Thôn tộc?” Vân Phong nhướn mày nhìn Yên Nhiên, mặt nàng ta đỏ hơn, “Là ta… cũng là ý của cả Kỳ Thôn tộc.”

Vân Phong sáng tỏ, chính là ý kiến của Yên Nhiên, chỉ là suy nghĩ này của nàng ta thật là… phải nói sao nhỉ, có phải là đề cao bản thân quá rồi không?

“Ngươi chỉ cần nói một câu là được rồi.” Yên Nhiên thấy nàng im lặng không khỏi nôn nóng.

Trạch Nhiên bên cạnh cười khẩy, “Chuyện này ngươi không nên nhúng tay thì hơn, nàng ta nghĩ thế nào thì để nàng ta tự đi làm đi.”

“Chuyện này… chuyện này là để bảo đảm…” Yên Nhiên nói nhỏ, sau một hồi im lặng thật lâu, ánh mắt Vân Phong hơi lóe lên, “Có thể, chỉ là một câu nói mà thôi, quả thực không phải là chuyện khó với ta.”

“Thật? Ngươi đồng ý?” Yên Nhiên nghe Vân Phong nói vậy lập tức kích động không thôi, nhưng ánh mắt lạnh lẽo của Vân Phong khiến nàng ta không dám biểu lộ sự vui mừng của mình ra, “Yên Nhiên, ta phát hiện trước nay đã nhìn lầm ngươi.”

Yên Nhiên cắn môi, “Ngươi thấy ta thế nào đều chả sao, lần này thiếu nợ ngươi, ta cũng không cho là ta kém ngươi.”

Vân Phong cười phá lên, “Có liên quan gì tới ta? Ta cũng muốn xem thử, chuyện này sẽ tiến triển tới đâu, đợi tin tốt của ngươi nhá.”

Yên Nhiên bị nhục nhã nặng nề, lập tức xấu hổ xoay người không thèm quay đầu lại chạy đi, Trạch Nhiên bên cạnh cau mày, “Ngươi dính vào vũng nước đục này làm gì? Nàng ta có thể nghĩ ra ý định đó, chuyện gì còn làm không được? Để nàng ta tự giày vò bản thân là được rồi, ngươi chỉ cần nhìn kịch vui không phải tốt hơn sao?”

Vân Phong lắc đầu, “Kỳ Thôn tộc có suy nghĩ này, xem ra là do ta đánh giá thấp bọn họ rồi, mặc dù Long tộc đã yên vị ổn thỏa vị trí vương giả Bắc Hải Vực, nhưng dưới mí mắt có một kẻ luôn không an phận như vậy, suy cho cùng vẫn chưa ổn.”

“Như vậy cũng tốt, cứ để cho Kỳ Thôn tộc tự chui đầu vào rọ là được.”

Vân Phong cười, “Chưa biết có tự chui đầu vào rọ hay không, nhiều khi chuyện lại phát triển một cách thuận lợi cũng không chừng.”

“Không thể nào.” Trạch Nhiên thốt lên.

Vân Phong khó hiểu nhìn hắn, “Tại sao ngươi lại khẳng định như thế?”

Trạch Nhiên im lặng, nhìn chằm chằm Vân Phong, “Cơ bản là không thể nào, ta rõ hơn bất kỳ ai. Cường giả Tôn Thần cấp bốn đại nhân, bây giờ ngài tính thế nào? Là muốn trở lại tìm hắn, nhắn lại câu mới nãy với hắn sao?”

Vân Phong cười phá lên, “Đường nhiên là phải báo lại càng nhanh càng tốt rồi, không biết Sắc Kim đại thúc có đang bận đến váng đầu không nữa.”

Vân Phong cười ha hả đi ra ngoài, Trạch Nhiên theo sát ở sau, trong lòng không khỏi cảm thán Kỳ Thôn tộc không biết tự lượng sức, lại dám có ý định chèo kéo Long tộc. Ý của Yên Nhiên là muốn Vân Phong đi nói với Ngao Kim, hy vọng có thể nghĩ tới việc kết thân với Yên Nhiên.

Kỳ Thôn tộc đúng là không rõ tình thế. Long tộc đó… Kỳ Thôn tộc các ngươi có phân lượng trong mắt Long tộc sao? Mặc dù Long tộc tới Vô Tận Hải, nhưng không có nghĩa là sẽ ngồi ngang hàng với hải tộc như các ngươi. Lại còn dám nghĩ tới chuyện kết thân… Yên Nhiên này thực đúng là tự cao, Ngao Kim sẽ coi trọng nàng ta sao?

Trạch Nhiên nhìn bóng lưng Vân Phong, cười khẽ, thật đúng là nháo kịch, Yên Nhiên si tâm vọng tưởng rồi cũng sẽ rơi vào hố sâu thôi. Không biết khi Ngao Kim nghe Vân Phong nói những lời kia sẽ có phản ứng gì, Kỳ Thôn tộc chắc chắn là gặp xui xẻo rồi, không biết hắn sẽ tức giận tới mức nào nhỉ? Kỳ Thôn tộc ôm mộng đẹp muốn gần gũi với Long tộc, nói ra một yêu cầu như thế, lại không ngờ biến khéo thành vụng, cơn ác mộng của bọn họ cũng từ đó bắt đầu.

“Sắc Kim đại thúc hình như chưa có người khắc cốt ghi tâm, ta luôn rất tò tò không biết thúc ấy thích kiểu người gì nhỉ.” Vân Phong cười nói, Trạch Nhiên cười khan không nói gì, thì ra Ngao Kim cũng thế, xem ra chỉ có nam nhân kia mới đi vào được lòng của nàng.

“Dù là kiểu người gì, cũng tuyệt đối không phải là Yên Nhiên.” Trạch Nhiên trả lời. Vân Phong cười, “Chưa chắc đâu Trạch Nhiên à, biết đâu Sắc Kim đại thúc thích thì sao, không thể nói chính xác được, dù sao Long tộc cũng sẽ định cư ở Vô Tận Hải, với số lượng Long tộc trước mắt, mặc dù sức mạnh hùng hậu nhưng suy cho cũng vẫn quá ít ỏi, nếu muốn sinh tồn lâu dài được, tộc quần lớn mạnh là một yếu tố quan trọng, điều này chắc Sắc Kim đại thúc cũng hiểu.” Vân Phong nghiêm túc nói muốn đả thông cho người bạn thân thanh mai trúc mã của mình. Thì ra Ngao Kim còn thảm hơn mình sao?

“Nhưng mà huyết mạch Kỳ Thôn tộc quả thực không xứng với Long tộc, nếu cần phát triển tộc quần, chỉ có thể là người trong tộc mà thôi…” Vân Phong nghĩ tới Tiểu Linh, không khỏi giật khóe miệng, Trạch Nhiên thấy nàng nghiêm túc lo lắng cho Ngao Kim không khỏi bất đắc dĩ, đồng thời cũng thấy hả hê trong lòng, khi đó Ngao Kim hung hãn với mình như vậy, hắn để ý tới mình như thế, chắc chắn tình cảm với Vân Phong cũng sâu đậm.

Hắn không khỏi lắc đầu một cái, cảm thấy rất bội phục dây thần kinh trên người nàng, không hề nhận thấy được những tình cảm của nam nhân bọn họ đối với nàng… Thật đúng là… Trạch Nhiên lại không khỏi bội phục với Khúc Lam Y thêm chút, khi xưa rốt cuộc hắn đã dùng cách gì khiến cái đầu ngốc nghếch này của Vân Phong thông suốt hay thế?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook