Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 5 - Chương 140: Trạch Nhiên (2)

Nhược Tuyết Tam Thiên

01/05/2020

Edit: Mavis Clay

Trạch Nhiên ra khỏi Long Điện không nói gì với Vân Phong, chỉ để lại một câu ngươi làm việc cẩn thận rồi xoay người rời đi, rất gọn gàng. Nàng vốn còn muốn hỏi Ngao Kim đã nói gì với hắn, nhưng thấy hắn như thế cảm giác có gì đó không đúng. Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì không vui? Vân Phong vào Long Điện, phát hiện Ngao Kim đã không còn ở đây nữa, chỉ có Mộc Thương Hải, nhưng hỏi hắn thì hắn chỉ nói hắn không biết, nàng đành bó tay.

Vân Phong nghĩ rất lâu cũng không biết giữa Trạch Nhiên và Ngao Kim sẽ có gì không vui, cuối cùng không thèm nghĩ nữa, mấy chuyện này dù có nghĩ lâu tới đâu cũng chẳng có kết quả. Lần này Trạch Nhiên rời đi tương đối lâu, đã qua hai mươi ngày rồi mà không có bất kỳ tin tức gì truyền tới, Vân Phong không khỏi lo lắng, có khi nào do hắn làm chuyện nóng vội không? Mấy ngày nay Yên Nhiên rất chịu khó đi ra ngoài, hành tung đi sớm về trễ ngày càng thần bí, nhưng nhìn vẻ mặt mặt ù mày chau của nàng cũng biết thông tin thám thính được là có hạn, có mấy lần Yên Nhiên còn trao đổi tin tức với Vân Phong, nhưng lại bị nàng không mặn không nhạt đuổi đi.

Không thể đợi thêm nữa, hai mươi lăm ngày đã qua rồi, Trạch Nhiên vẫn không có tin gì, Vân Phong quyết định ra ngoài điều tra một phen, nếu như cần thiết có thể lẻn vào vương cung Ly Ly tộc.

“Phong Vân, ngươi đi đâu thế?” Yên Nhiên thấy Vân Phong muốn ra ngoài, mấy ngày nay nàng không thường ra ngoài như trước, Vân Phong đoán nàng đã điều tra được những thứ có thể điều tra, lọt vào đường cùng, không biết tiếp theo nên triển khai kế hoạch thế nào, chính xác hơn là không tìm được chỗ để đột phá.

“Có phải ngươi đi gặp Trạch Nhiên không?” Yên Nhiên mong đợi hỏi, nàng rất muốn liên lạc với Trạch Nhiên, nhưng khổ nỗi Trạch Nhiên chỉ tới mấy lần, Yên Nhiên chẳng thể nói gì được, hơn nữa Vân Phong luôn duy trì thái độ không gần không xa với nàng, khiến nàng không tiện mở miệng, bây giờ có cơ hội hiển nhiên nàng sẽ khôn bỏ qua.

Vân Phong cười, “Hắn rất bận, ta sẽ không làm phiền, tới nơi này lâu rồi mà ta vẫn chưa ra ngoài đi dạo.”

Yên Nhiên nghe vậy híp mắt, vẫn mỉm cười, “Mấy hôm nay ta cứ mãi bận chuyện của mình, cũng chưa kịp xem thử Ly Ly tộc có dáng vẻ ra sao, chi bằng ta đi cùng ngươi nhé.”

Vân Phong nhíu mày, “Kỳ Thôn tộc mà cúng cảm thấy hứng thú với Ly Ly tộc?”

Yên Nhiên lúng túng cười khan, “Cái này… mặc dù quan hệ với nhau không tốt, nhưng không ảnh hưởng tới những thứ này.”

Vân Phong mỉm cười, “Được thôi, chỉ cần ngươi không gây rắc rối là được.”

Yên Nhiên cười khúc khích, “Đương nhiên là không rồi!” Thuận thế tính nắm lấy tay Vân Phong, nhưng nàng lách nhẹ tránh đi, tay Yên Nhiên xẹt qua không khí, lúng túng đứng đó.

Vân Phong nói, “Ta không quen gần gũi với người khác, ngươi đi cạnh ta là được rồi.”

Yên Nhiên cười gượng, giữ khoảng cách đi theo bên cạnh Vân Phong, nàng vừa ra cửa trạch viện liền tìm thẳng tới một chỗ náo nhiệt, sẵn tiện quan sát tỉ mỉ bố cục Vương Thành Ly Ly tộc. Không thể không nói Ly Ly tộc là hải tộc khiến nàng ấn tượng nhất, mặc dù tập tính của Giao Nhân có chút tương tự con người, nhưng hoàn toàn không bằng Ly Ly tộc, nếu như Ly Ly tộc không lộ vảy trên người, coi bọn họ là con người cũng không quá.

Kiến trúc, tập tính, phong cách nói chuyện, phần lớn Ly Ly tộc rõ ràng đã nhân hóa, mặc dù hải tộc cực bài xích con người nhưng lại rất đón nhận cách sống của con người. Điều này khiến Vân Phong cảm thấy rất kỳ lạ, trông rất mâu thuẫn, nhưng trên thực tế con người và ma thú đều ảnh hưởng lẫn nhau, đan xen với nhau.

“Trạch Nhiên không nói với ngươi địa vị của hắn ở Ly Ly tộc là gì sao?” Yên Nhiên đi theo cạnh Vân Phong, cười hỏi.

Nàng lắc đầu, “Đa phần chúng ta chỉ nói về chuyện cũ năm xưa, ôn lại mà thôi, ta chưa bao giờ hỏi về điều này.”

“Hắn không phải người Ly Ly tộc nhưng lại nhận được sự coi trọng rất lớn của Ly Ly tộc, mấy ngày nay ta ra ngoài, đã hỏi rất nhiều người Ly Ly tộc, gần như không ai không biết Trạch Nhiên. Phong Vân, ngươi có thể có được một người bạn như thế, thật đáng hâm mộ.”

Vân Phong nhíu mày, Yên Nhiên quả không hổ là tâm phúc của Kỳ Thôn tộc và Triều Linh tộc, đầu óc khá nhạy bén, “Hắn không chỉ được vương thất coi trọng, người có địa vị ở Ly Ly tộc nào cũng cung kính với hắn.”

“Ngươi hỏi được không ít chuyện nhỉ.” Vân Phong hơi nghiêng đầu hỏi.

Yên Nhiên bật cười, “Chỉ là tò mò thôi, nghe được mấy câu đó. Nếu ta cũng có một người bạn như vậy thì thật tốt.”

Vân Phong im lặng, Yên Nhiên lợi dụng nàng cũng chẳng ảnh hưởng tới toàn cục, dù sao mọi người chỉ hỗ trợ lợi dụng lẫn nhau, nhưng muốn đánh chủ ý lên đầu Trạch Nhiên thì… Đừng có mơ!

“Chất thuốc biến hình ngươi còn bao nhiêu?” Vân Phong vừa đi vừa hỏi bừa.

Yên Nhiên tối mặt, “Chỉ còn lại năm bình thôi, ta chỉ có thể ở lại nhiều nhất thêm mười lăm ngày nữa…”

“Chẳng phải ngươi xử lý xong chuyện của mình rồi sao? Vẫn nên sớm trở lại đi cho tốt.”

Yên Nhiên ngẩng đầu, “Chuyện này… nói là xử lý xong nhưng thật ra còn nhiều chuyện vặn vãnh cần xem lại… Phong Vân, ngươi có thể chế tạo thêm chất thuốc biến hình không? Không cần nhiều đâu, chỉ thêm mấy bình nữa là được rồi.”

Vân Phong im lặng, coi nàng là máy sản xuất thuốc miễn phí đấy à? Yên Nhiên ở đây càng lâu càng cản trở tới kế hoạch của nàng, không thể cung cấp cho nàng ấy chất thuốc biến hình thêm nữa. “Cũng được thôi, chỉ cần ngươi có thể lấy cho ta đầy đủ nguyên liệu cần có của chất thuốc biến hình là được. Làm cho ngươi hết hai mươi bình kia, nguyên liệu còn lại của ta không còn nhiều nữa.”

Yên Nhiên im bặt, vốn là nàng còn cho rằng có thể lấy thêm được mấy bình nữa, lại không ngờ rằng nhiêu đây là hết rồi. Trong tay nàng chỉ còn có năm mình, còn phải trừ ra thời gian rời khỏi Ly Ly tộc, mười lăm ngày chỉ còn lại mười ngày. Trong mười ngày thì nàng có thể thám thính thêm được gì chứ?

“Dược liệu gồm những gì? Nếu như không nhiều, ta có thể nghĩ cách…”

Vân Phong nghe vậy liền không khách khí nói ra toàn bộ dược liệu của chất thuốc biến hình, mặc dù đa phần đều không khó kiếm, nhưng muốn thu thập đủ phải tốn một lượng lớn thời gian, Yên Nhiên nghe xong cảm thấy nhức đầu, chất thuốc này nghe ít nhất phải có trên mười loại, nàng đi đâu mà kiếm đây?

“Chất thuốc biến hình không khó chế tạo, nhưng để thu thập được đầy đủ nguyên liệu thì hơi khó, ngươi thu thập không đủ ta cũng không có cách nào giúp ngươi.”

Yên Nhiên cắn môi im lặng, lúc này hai người đã đi tới khu phồn hoa của Ly Ly tộc, nơi đây tập trung rất nhiều người Ly Ly tộc, hai bên đường có rất nhiều cửa hàng thú vị san sát nhau, rất nhiều người Ly Ly tộc hô hào khoác lác ở đây, cũng có một số người thân phận không thấp đi dạo ở chỗ này.

“Có nghe chưa, Trạch Nhiên đại nhân lại giúp Ly Ly tộc chúng ta thêm một công lao to lớn đó.”

“Có nghe chứ. Trạch Nhiên đại nhân lại đánh lui đám Triều Linh muốn xâm lược, Triều Linh thật lỗ mãng, đối thủ là Trạch Nhiên đại nhân còn không chịu đầu hàng, ha ha ha ha ha.”

Tiếng khoe khoang không ngừng vang vọng, Vân Phong lại gần đó thêm chút, mấy ngày nay Trạch Nhiên không tới là vì đánh giặc thay Ly Ly tộc sao? Yên Nhiên nghe xong tối sầm mặt, Triều Linh tộc lại bị đánh bại, Trạch Nhiên còn là đứng bên phía Ly Ly tộc? Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn Vân Phong, nói như vậy, Phong Vân là địch hay bạn?

“Triều Linh và Kỳ Thôn sớm muộn gì cũng bị Ly Ly chúng ta thôn tính thôi, để bọn chúng sống tới giờ chỉ là kéo dài hơi tàn thôi. Có gan phản kháng thử xem? Bây giờ có Trạch Nhiên đại nhân, Ly Ly tộc nhất định là hổ thêm cánh.”

Yên Nhiên càng nghe vẻ mặt càng tối, nhưng không làm gì cả, Vân Phong không khỏi tấm tắc khả năng nhẫn nhịn của nàng.

“Nhưng mà tiếc quá, Trạch Nhiên đại nhân cuối cùng vẫn là ngoại tộc, sẽ không thể mãi mãi ở lại Ly Ly tộc, nếu có thể vĩnh viễn ở lại đây, thâu tóm được hai tộc kia chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”

“Ha ha ha! Ngươi không biết sao, Vương chúng ta muốn gả con gái mình cho Trạch Nhiên đại nhân đó. Dùng cách này để Trạch Nhiên đại nhân ở lại Ly Ly tộc.”



“Thật sao? Ha ha ha, nếu như chuyện thành, thật sự đúng là đại hỷ sự của Ly Ly tộc chúng ta.”

“Ai biết, hy vọng Trạch Nhiên đại nhân có thể để ý.”

Vân Phong nhíu mày, quả nhiên, Trạch Nhiên ở đây rất được coi trọng, đến mức Vương Ly Ly tộc chịu gả cả con gái cho, Vân Phong cười khúc khích, hẳn là Trạch Nhiên rất khốn nhiễu*, ha ha, bị Vương bắt gả con gái, hắn bị làm khó rồi.

*Khốn nhiễu: khốn khó phiền nhiễu

“Phong Vân, ngươi cười gì thế?” Giọng Yên Nhiên có chút không vui, Vân Phong liếc nàng, “Ta cười Trạch Nhiên vậy mà được như thế.”

“Ngươi đang cười Triều Linh tộc và Kỳ Thôn tộc? Cười hai tộc này sớm muộn gì cũng sẽ bị Ly Ly tộc thôn tính, ngươi đang cười điều đó sao?”

Vân Phong nhướn cao này, ánh mắt nhuộm ý lạnh, “Xem ra chúng ta không cần phải đồng hành nữa, từ biệt tại đây đi.” Vân Phong nhìn Yên Nhiên đỏ bừng mặt xoay người rời đi, không thèm để ý tới nữa. Yên Nhiên cắn môi nhìn bóng lưng Vân Phong, biết mình đã làm hỏng mọi thứ, lúc trước khi nàng thám thính tin tức đã mấy lần nghe được tin này, nhưng nàng vẫn nhịn được, nhưng hôm nay khi nghe tới Vương Ly Ly tộc muốn gả con gái cho Trạch Nhiên, lòng của nàng không thể yên ổn được nữa, uất ức tức giận nghẹn trong lòng mấy ngày nay lập tức bật ra, mọi thứ, đã bị hủy trong cơn giận không thể kiềm chế của nàng.

May mà Phong Vân không đòi lại năm bình thuốc biến hình còn lại, nghĩ tới đây Yên Nhiên thầm thở phào, quan hệ với Phong Vân đã rạn nứt, sau này chỉ có thể dựa vào bản thân, toàn bộ kế hoạch không còn đường lui, nàng phải tìm ra được thông tin có lợi hơn trong mười ngày tới. Hai tay Yên Nhiên siết chặt, oán mình làm việc lẫn cảm xúc, gương mặt Trạch Nhiên lóe lên trong đầu, Yên Nhiên cắn mạnh môi mình, đến nỗi rướm mùi máu tươi, nàng không còn thừa tinh lực để quan tâm mấy chuyện khác.

“Chủ nhân, người sớm nên làm điều đó.” Giọng Lam Dực vang lên trong đầu, Vân Phong bật cười, nói chuyện với ma thú khế ước của mình, nàng đã lâu không nói chuyện với chúng nó.

“Lần này là nàng cho ta cơ hội, không tồi.”

“Tiểu Phong, ta nhớ ngươi quá…” Giọng Yêu Yêu vang lên, trái tim Vân Phong lập tức mềm nhũn, có thể tưởng tượng ra được một cô bé loli mở đôi mắt long lanh màu xanh nhìn mình, chu cái miệng chúm chím nói nhớ ngươi, vẻ mặt nàng tràn đầy ấm áp, “Ta cũng nhớ Yêu Yêu.”

“Thật sao? Vậy lúc nào thì ta có thể được gặp Vân Phong?” Giọng Yêu Yêu hưng phấn, Vân Phong bật cười, Lam Dực lên tiếng, “Yêu Yêu, bây giờ chưa phải lúc thả muội ra ngoài, dù sao nơi này cũng là Vô Tận Hải, nếu muội ra ngoài, mặc dù nơi này là phương bắc, nhưng khó đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì.”

“Đúng thế, ngươi ngoan ngoãn ở đây là được rồi, chúng ta cúng như thế thôi.” Giọng Tiểu hỏa rõ ràng vui sướng hơn trước rất nhiều, thân là ma thú hệ hỏa, mặc dù thả ra không bị làm sao, nhưng rõ ràng nó không thích chỗ này, thấy ma thú khác vẫn sống trong không gian khế ước với hắn, đương nhiên trong lòng cảm thấy rất thoải mái.

“Hỏa huynh, huynh thật là…” Lam Dực bất đắc dĩ lên tiếng, Vân Phong cũng cười trừ, Nhị Lôi lần này không tham gia nói chuyện, Vân Phong đã đưa hắn tới Long Điện ở cùng với Ngao Kim, tầng năm đã không còn phát ra tiếng động nào nữa, xem ra đám rồng đã hoàn toàn an phận rồi.

“Tiếp theo chủ nhân định làm thế nào? Tiếp tục chờ Trạch Nhiên hay là…”

Nghe Lam Dực nói vậy, Vân Phong cười, “Đã ra cửa rồi còn chờ hắn làm gì, ta cũng nên đi dạo quanh đây một chút, có lẽ hôm nay nên bỏ ra chút thời gian, quanh quẩn trong Ly Ly tộc một chuyến.”

“Tuy rằng có Long Điện, nhưng chủ nhân vẫn nên cẩn thận mọi chuyện thì hơn.”

“Tiểu Phong, nhất định phải cẩn thận, đừng để bị thương.”

“Các ngươi nói xong chưa? Với thực lực của chủ nhân có thể bị thương sao?”

Vân Phong nghe ba ma thú nói chuyện, đưa mắt nhìn về phía bắc Vương Thành, đó là nơi có địa thế cao nhất trong thành, nơi đó chính là mục tiêu tối nay của nàng, Ly Ly Vương Cung thủ vệ sâm nghiêm, nguy hiểm trập trùng.

Ban ngày chỉ có thể thám thính được chút lông da ngoài mặt, nếu quyết định tối nay tới Vương Cung điều tra, đương nhiên không cần đầu tư vào ban ngày làm gì, Vân Phong trở lại chỗ ở của mình đợi màn đêm buông xuống, Yên Nhiên vẫn chưa trở lại, xem ra sau câu nói của mình, có lẽ nàng sẽ không trở lại nữa, như vậy cũng tốt.

Nhìn bầu trời dưới đáy biển dần dần sẫm màu, Vân Phong lững thững đi tới phía bắc, dưới bóng đêm lờ mờ, tộc nhân đi lại trong Vương Thành càng ngày càng thưa thớt. Bước chân của Vân Phong nhanh hơn, cuối cùng trước bóng đêm hoàn toàn phủ xuống, chạy tới trước cửa Vương Cung. Tường thành cửa cung cực kỳ dày, dựa vào Long Điện di chuyển có khi phải hết cả đêm, lại rất có khả năng phí phạm cơ hội quan trọng, may mà nàng đã nghĩ chu toàn, ban ngày âm thầm khảo sát một phen. Bên trong Vương Cung khác với bên ngoài, binh lính thủ vệ nhiều đến không đếm xuể, mức độ dày đặc cao, số lần thay ca cũng liên tục. Nàng chỉ cần biến Long Điện thành đốm gì đó rồi bám lên người thủ vệ, tới lần thay ca kế tiếp, là có thể thuận lợi tiến vào Vương Cung.

Mọi thứ đều rất thuận lợi, không có một thủ vệ nào phát hiện ra hạt bụi nhỏ đi theo bọn họ mỗi một lần giao tiếp, thong thả di chuyển, dần dần càng tới gần khu vực trung tâm của Vương Cung, càng vào trong Vân Phong càng cảm nhận rõ ràng, ngoại trừ các thủ vệ, còn có rất nhiều hơi thở bí ẩn nấp ở đâu đó, thực lực đều ở trên nàng. Những hơi thở này như máy quét quét qua từng khu vực, dù có dùng Không Gian Phong Tỏa cũng rất khó mà an toàn đi qua được những hơi thở này.

“Ở đây có không ít cao thủ.” Mộc Thương Hải nghiêm túc nói, trên đường đã không dưới mười hơi thở mạnh mẽ quét qua Long Điện, đây là vẫn chưa tới khu vực trung tâm Vương Cung, ở trung tâm e là còn nhiều hơn nữa.

“Nỗi sợ của Ly Ly tộc xem ra rất lớn, đêm không thể say giấc nổi.” Vân Phong cười lạnh, mặc dù Kỳ Thôn tộc và Triều Linh tộc không bằng Ly Ly tộc, nhưng hai tộc phối hợp với nhau thì không thể khinh thường, bị hai tộc đồng tâm hiệp lực bao vây tộc mình như vậy, Ly Ly tộc buộc phải cẩn thận hơn. Nhưng dù cẩn thận thế nào, cũng có chỗ sơ hở, những hơi thở kia quét qua Long Điện biết bao nhiêu lần vẫn không hề phát hiện ra nó. Vân Phong không khỏi cảm thán, quả là đồ tốt, có Long Điện mình gần như biến thành vô hình.

“Gần tới khu vực nòng cốt rồi.” Mắt Vân Phong sáng lên, điều khiển Long Điện rời khỏi vật chủ, một hạt bụi nhỏ chậm rãi bồng bềnh trôi trong không khí, thủ vệ thay ca nhanh chóng tới đây, nhưng vào sâu thêm thì thủ vệ không thể vào.

Một hạt bụi chậm rãi di chuyển trong không trung, quả nhiên, hơi thở cường giả trong này vẫn chưa từng đứt đoạn, tương đối dày đặc. Vân Phong không khỏi chắc lưỡi, nếu không dùng chút thủ đoạn thật đúng là không thể lặng lẽ tiến vào, Ly Ly tộc thực sự phòng thủ quá nghiêm ngặt.

Tốc độ di chuyển của Long Điện quá chậm, mặc dù đã tiến vào khu vực trung tâm, nhưng nếu cứ tiếp tục tốc độ này vẫn chỉ lãng phí thời gian, “Có ai đó tới thì tốt quá…” Vân Phong lẩm bẩm, bất kỳ người nào của vương thất Ly Ly tộc đều được.

Một bóng người sải bước từ ngoài cửa chính đi vào, Vân Phong chợt nghe thấy có một giọng nói vọng vào Long Điện, “Trạch Nhiên đại nhân!”

Trạch Nhiên? Vân Phong ngạc nhiên, Mộc Thương Hải cũng hết hồn, lúc này rồi mà Trạch Nhiên còn tới Vương Cung làm gì? Vân Phong lập tức điều khiển Long Điện lại gần, Trạch Nhiên cứ thế bước đi, một hạt bụi nhỏ an tĩnh bám lên ống tay áo hắn.

“Đã trễ thế này rồi hắn còn vào Vương Cung, có lẽ có chuyện gì đó cần nói với vương thất Ly Ly tộc.” Mộc Thương Hải nói, liếc nhìn Vân Phong, thấy vẻ mặt nàng không có gì khác thường.

Nàng cau mày, “Rồi sẽ biết được chuyện gì sớm thôi, ta luôn cảm thấy Trạch Nhiên có chuyện khó nói trong lòng.”

Ánh mắt Mộc Thương Hải hơi lóe lên, không nói gì nữa, một vệt sáng vàng hiện ra ở tầng hai, Vân Phong ngạc nhiên, sao Sắc Kim đại thúc lại tới đây?

“Hình như vừa rồi ta nghe thấy tên tiểu tử kia thì phải?” Ngao Kim nhìn nàng, nàng gật đầu, kể lại tình hình cho con người vạm vỡ trước mặt.

Ngao Kim nghe xong cười lạnh, “Được, lão tử cũng muốn biết trong thời gian qua, hắn tới Vương Cung Ly Ly tộc là có chuyện khẩn cấp gì.”

Vân Phong nhìn hắn, nghi hoặc nói, “Lần trước ta đã muốn hỏi, hình như Sắc Kim đại thúc có gì đó với Trạch Nhiên ý?”

Ngao Kim nhướn mày, “Có gì đó?”

Vân Phong suy ngẫm một chốc rồi nói, “Chính xác hơn, từ sau khi Sắc Kim đại thúc thấy Trạch Nhiên, dường như rất ác cảm? Chẳng lẽ Sắc Kim đại thúc từng gặp Trạch Nhiên sao?”

Mắt của hắn hơi lóe lên, “Ta có gì qua lại với tiểu tử kia chứ? Nha đầu, người nghĩ nhiều rồi.”

Độ lớn của dấu chấm hỏi trong lòng Vân Phong vẫn không hề bé đi, nhưng thấy Ngao Kim không tình nguyện nói tiếp nên cũng không hỏi nữa. Trạch Nhiên nhanh chóng vào thẳng bên trong, tốc độ nhanh chóng, hình như rất vội vã, Vân Phong khó hiểu, gấp vậy để làm gì?



“Là Trạch Nhiên sao?” Một giọng nói vang lên, tràn ngập uy nghiêm và sức mạnh ép tới. Vân Phong, Ngao Kim và Mộc Thương Hải đồng loạt biến sắc. Người này tám chín phần là Vương Ly Ly tộc.

“Là ta.” Trạch Nhiên nói, không kiêu ngạo không tự ti, không hề bị âm thanh kia bức đến sợ hãi.

Bên trong vang lên tiếng cười khẽ, “Vào đi.”

Trạch Nhiên đẩy cửa bước vào, Vân Phong lập tức cảm nhận được có mấy hơi thở cường giả xẹt qua Long Điện, Ngao Kim cau mày, “Đúng là sợ chết, xung quanh bày toàn cường giả cao thủ.”

Trạch Nhiên nhìn lướt qua phòng, lững thững đi vào, từng hơi thở quét qua cơ thể hắn nhưng hắn không quan tâm, gương mặt vẫn không chút thay đổi.

“Mau vào đi, trễ thế này rồi mà vẫn gọi ngươi tới, không làm phiền ngươi chứ?” Một nam nhân trung niên tóc đã có điểm bạc mỉm cười.

Trạch Nhiên vẫn không thay đổi sắc mặt, bước tới, “Vương gọi ta tới có chuyện gì sao?”

Nam nhân trung niên cười lớn, đặt chuyện mình đang làm trong tay xuống, “Ngồi xuống đi rồi nói, đứng nói chuyện ta nhìn ngươi thôi cũng mệt nữa.”

Trạch Nhiên theo lời ngồi xuống, nam nhân trung nhiên nhẹ nhàng nhìn lướt qua hắn, “Ta nghe nói đứa trẻ Vũ Lạp kia hôm nay lại bị ngươi đuổi ra ngoài?”

Vẻ mặt Trạch Nhiên hơi méo, “Không có đuổi nàng, là nàng tự đi.”

Nam nhân trung niên cười lớn, “Hay cho câu không có đuổi nàng, nếu như ngươi nói ngươi không làm gì, sao con bé lại khóc chạy tới chỗ ta nháo thế? Còn bảo phụ vương này phải xử lý ngươi nữa.”

Không khí hơi lạnh đi, Vân Phong trong Long Điện kinh ngạc, Trạch Nhiên dám đuổi con gái Vương Ly Ly tộc ra ngoài á? Người gọi là Vũ Lạp kia chắc rất được cưng chiều, nếu không đã chẳng nửa đêm gọi Trạch Nhiên tới đây, cảnh cáo một phen.

“Tiểu tử này cũng lắm hoa đào thật đấy.” Ngao Kim cười lạnh, Vân Phong không khỏi buồn cười, nói tới lắm hoa đào chẳng phải trên người Sắc Kim đại thúc cũng có không ít sao? Mấy thiếu nữ Long tộc rõ ràng đều chú ý tới hắn, nhất là Tiểu Linh, nhưng mà hắn chưa bao giờ để ý tới.

“Sẽ xảy ra vấn đề gì chứ?” Mộc Thương Hải nói, mặc dù không phải Trạch Nhiên thẳng miệng đuổi người, nhưng hẳn sẽ nói với con gái Vương những lời khó nghe.

“Còn muội thì không biết từ khi nào hắn đã trở nên nguội lạnh như thế.” Vân Phong thầm thì, trong đầu nàng Trạch Nhiên là một thiếu niên như ánh mặt trời, nói chuyện không quá cứng rắn tuyệt đối nhưng vẫn có sự kiên định, đối đãi với người khác giới không hề lạnh lùng nư bây giờ, cho dù có không thích đối phương cũng sẽ không quá mức đả kích, lúc gặp lại dã thay đổi không ít chỗ.

“Vương, ta đã sớm nói sẽ không nán lại lâu ở đây.” Trạch Nhiên nói, mặt nam nhân trung niên liền tối sầm lại, sau đó từ từ thở dài, “Trạch Nhiên, thật không suy nghĩ thêm nữa? Vũ Lạp là con gái ta thích nhất, ta gả con bé cho người cũng thể hiện thành ý của ta với ngươi, trong số ngoại tộc, người ta coi trọng nhất cũng chỉ có ngươi.”

Trạch Nhiên ngồi im hồi lâu không lên tiếng, tay siết chặt thành đấm, nếu như hắn không nói ra được lý do để Ly Ly tộc từ bỏ, hắn sẽ không thể tránh được, “Nàng không nói cho ngài biết lý do tại sao rời khỏi chỗ ta sao?”

Nam nhân trung niên nghe xong cười lên, “Đứa trẻ Vũ Lạp kia chỉ lo tố cáo ngươi, về chuyện này thì chưa từng nói, sao nào, ngươi có lý do tốt gì mà cự tuyệt con gái ta?”

Vân Phong nghe mà căng thẳng trong lòng, có thể thấy được Vương Ly Ly tộc đã rất nhượng bộ mời mọc Trạch Nhiên, nếu hắn không nói ra được lý do thực sự thuyết phục, thì đồng nghĩa với việc miệt thị hảo ý của Vương Ly Ly tộc, đến lúc đó Trạch Nhiên buộc phải cưới cái cô gọi là Vũ Lạp kia, nếu không…

Mắt Ngao Kim híp lại, vẻ mặt lạnh băng, dường như đã dự liệu trước Trạch Nhiên sẽ nói ra điều gì.

Âm thanh của Trạch Nhiên từ ngoài vọng rõ vào Long Điện. “Ta đã có thê tử, đương nhiên không thể nào lại cưới con gái của Vương.”

Thê tử? Vân Phong ngạc nhiên, Mộc Thương Hải cũng khẽ giật mình, vô thức nhìn sang Vân Phong, thịnh nộ trong mắt Ngao Kim bùng lên, nếu tiểu tử này dám nói tên nha đầu ra, mình chắc chắn sẽ lột da hắn.

“Lấy vợ tính là gì? Không ảnh hưởng tới việc Vũ Lạp trở thành nữ nhân của ngươi.” Nam nhân trung niên cười nói.

Nhưng Trạch Nhiên lại đáp lời, “Không chỉ như thế, ta còn có một đứa con chưa ra đời.”

“Cái gì?” Nam nhân trung niên cuồng nộ, nhưng cuối cùng vẫn khắc chế lại, hé nửa mắt hỏi, “Ta hy vọng đó không phải chỉ là lý do ngươi nói để từ chối, Trạch Nhiên.”

Hắn cười khan, “Nếu Vương không tin, có thể tới Vạn Thú Sơn Mạch trên đất liền hỏi thăm tộc ma thú ở đó, là sẽ biết được thôi.”

Nam nhân trung niên nghe đến đó, đáy mắt hiện hung quang, nhưng cuối cùng vẫn bị ông ta hoàn toàn nén xuống, Trạch Nhiên chậm rãi đứng dậy, “Ta tự biết yêu cầu với huyết mạch của Ly Ly tộc rất cao, được Vương để ý đã là vinh hạnh của ta, nhưng mà ta thực sự không xứng với Vũ Lạp.”

Im lặng, nặng nề.

“Ngươi về đi.” Nam nhân trung niên khoát tay, Trạch Nhiên khẽ gật đầu xoay người rời đi, lúc rời đi bàn tay vẫn siết rất chặt, vừa xoay người ngũ quan như ánh mặt trời đã phủ một lớp mây đen dày đặc, hắn sải bước rời đi, tâm tư phiền loạn, nhưng hắn lại không ngờ những lời mình vừa nói đã lọt vào tai một người không sót một chữ - người mà hắn không hy vọng nàng sẽ biết nhất.

“Có con rồi? Với ma thú tộc?” Vân Phong ngạc nhiên, có chút khó chấp nhận được sự thật này, Mộc Thương Hải cũng trợn mắt há mồm, sắc mặt Ngao Kim hơi giãn ra, chậm rãi nói, “Nha đầu, hơi thở ma thú trong cơ thể hắn có thể dung hợp tự nhiên với hơi thở nhân loại như vậy, còn mang một ý nghĩa khác.”

Vân Phong quay đầu nhìn hắn, đôi mắt đen trong veo mờ mịt không hiểu, mặt Ngao Kim tối sầm. “Chứng tỏ hắn đã từng…. giao phối với giống cái ma thú tộc.”

“Cái… cái gì…?” Vân Phong hoảng hồn, giao phối với giống cái ma thú tộc? Trạch Nhiên hắn…

“Có khi nào là sai rồi không?” Mộc Thương Hải vẫn chưa hồi thần.

Ngao Kim lạnh lùng nói, “Cái gì mà lão tử chưa từng thấy, sao mà sai được. Hơi thở ma thú trong cơ thể tiểu tử kia đã chứng minh điều đó.”

Mộc Thương Hải sáng tỏ, chẳng trách Ngao Kim khi thấy Trạch Nhiên lại tức giận như vậy, chẳng trách nói ra những câu đó… Chẳng trách nói hắn không có tư cách…

“Trạch Nhiên đâu thích ma thú.” Vân Phong âm trầm, “Hắn vẫn luôn không nói đã xảy ra chuyện gì ở Vạn Thú Sơn Mạch, mỗi khi nói tới những chuyện trải qua ở đó là hắn sẽ tránh né, nếu như hắn thật sự thích… ở cùng với ma thú, tuyệt đối sẽ không có vẻ mặt đó.”

“Nha đầu, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng có ma thú cưỡng bức hắn?” Ngao Kim lớn tiếng.

Vân Phong nhìn hắn, “Sắc Kim đại thúc, thúc nghĩ Trạch Nhiên sẽ chủ động qua lại với ma thú sao?”

Ngao Kim sửng sốt, vẻ mặt hôm đó của tiểu tử kia đã nói rõ tất cả, hắn cũng rất khổ sở. Ngao Kim không nói gì nữa, Vân Phong rũ mi mắt, “Đây là chuyện của Trạch Nhiên, đương nhiên ta không có tư cách quản nhiều, nhưng nếu có người thực sự ức hiếp bạn của ta, Vân Phong ta sẽ không bỏ qua.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook