Quyển 2 - Chương 8: Trận chiến mở màn!
Nhược Tuyết Tam Thiên
26/04/2014
Hôm nay là ngày công hội lính đánh thuê náo nhiệt nhất hàng năm, cuộc thi cấp bậc lính đánh thuê, đây là thời hoàng kim của Thế giới lính đánh thuê, cùng thời gian này Tứ đại đế quốc Đông Đại Lục hàng năm sẽ cử hành cuộc thi cấp bậc lính đánh thuê, ngày này mỗi năm Cát Nguyên là thành thị náo nhiệt nhất Tạp Lan Đế Quốc, người dân sống ở Cát Nguyên đều háo hức, nhưng đây là Thế giới lính đánh thuê, công hội lính đánh thuê Tạp Lan Đế Quốc tương đối độc lập, quyết định không cho phép dân chúng tham gia sự kiện trọng đại này, nhưng Hoàng thất Tạp Lan Đế Quốc là ngoại lệ.
Sáng sớm, dân chúng Cát Nguyên đã bắt đầu rục rịch, khu vực công hội càng ngày càng nhiều dân chúng nghỉ chân, thậm chí là vây xem, biên giới công hội lính đánh thuê có một loạt lính đánh thuê canh gác luân phiên đổi lượt, có thể thấy mức độ quan trọng của sự kiện lần này, mà dân chúng không được đi vào, nếu không được đi vào tại sao còn đứng đó xem đông như thế?
Đáp án, rất nhanh sẽ công bố.
Đám người vẫn ồn ào huyên náo, mỗi người đều tò mò về nghiệp đoàn lính đánh thuê, tuy nhìn không thấy gì cũng chẳng biết mệt, chỉ chốc lát, xa xa liền truyền đến tiếng động ầm vang, giống như Cát Nguyên sắp nứt ra, đám người lập tức phân tán sang hai bên, mở ra một con đường vô cùng rộng.
Ở bên kia từ từ có một đoàn tám con ngựa đen oai hùng đi đến, mỗi một con đều có lông bóng mượt, uy phong lẫm liệt, mà bịt mắt màu đen trên đầu mỗi con lại tràn ngập khí thế thần bí, những chú ngựa này như được huấn luyện nghiêm khắc, nhấc chân đều tăm tắp, không hề khác biệt, dưới vó ngựa mặt đất khẽ chấn động.
Mà 8 con ngựa kéo một cỗ xe rất xa hoa, trên xe phủ một lớp vải đỏ, phối hợp cùng tổng thể màu đen trông thật cao quý, dân chúng đều mở to mắt kinh ngạc trước sự xa hoa này.
Xe ngựa từ từ đi về phía trước, đứng bên ngoài ranh giới của công hội lính đánh thuê, kia lính đánh thuê không tránh đường vì xe ngựa, thực rõ ràng không phải cùng cấp bậc với dân chúng.
Xe ngựa ngừng lại bởi vì lính đánh thuê ngăn cản, chỉ chốc lát, cửa xe ngựa bị đẩy ra, một nam nhân anh tuấn cao lớn đi ra từ trong xe ngựa, mái tóc đen ngắn nhẹ nhàng bay trong gió, ánh mắt mê người tản ra khí thế uy nghiêm mà sắc bén, trên gương mặt anh tuấn là vẻ lạnh lùng. (mỹ nam số 1 xuất hiện a T__T mãi mới thấy được 1 mống)
Người xem thấy nam nhân thì thấp giọng nghị luận, nam nhân đứng một bên, đôi mắt sắc bén quét qua quần chúng xung quanh, tiếng ồn ào náo nhiệt trong khoảnh khắc liền nhỏ đi nhiều, ngay sau đó, lại thêm người nam nhân đi xuống, nam nhân này cao hơn chàng trai trẻ trước một chút, nhưng trên mặt có vẻ buồn bã, khóe mắt và khóe miệng có nếp nhăn bất mãn, khí chất lạnh lùng uy nghiêm không khác gì chàng trai trẻ kia, thậm chí còn mạnh hơn vài phần.
Nam nhân trung niên đi xuống xe ngựa, sửa sang lại áo, rồi vươn cánh tay, thấp giọng nói với người bên trong xe ngựa, “Công chúa điện hạ, xin chú ý dưới chân.”
Đám người nhất thời hô nhỏ, “Trời ạ, công chúa á?!”“Công chúa hoàng thất cũng đến công hội lính đánh thuê sao?” Chàng thanh niên có khuôn mặt nghiêm túc đưa mắt quét tới, tiếng bàn luận lại giảm đi trông thấy.
Một bàn tay nõn nà vươn ra, đặt lên cánh tay nam nhân trung niên, tiếp theo, một thân hình thon thả bước ra, dáng người tao nhã, cử chỉ đẹp đẽ quý giá, gương mặt kiều diễm mang đến hàng loạt tiếng huyên náo.
Nữ tử được gọi là công chúa điện hạ vẫn là một hài tử, tuổi khoảng 17-18 giống như chàng thanh niên anh tuấn kia, chẳng qua có vẻ thành thục, dáng người cân xứng, đường cong tuyệt đẹp, tóc đen thả dài, có vẻ phiêu dật tao nhã.
“Cát Nguyên náo nhiệt thật.” Nữ tử nhẹ nhàng mở miệng, đôi mắt đẹp nhìn lướt qua bốn phía, thấy bọn họ si mê mỹ mạo của mình, môi đỏ mọng khẽ cong.
“Mỗi năm một lần, công chúa điện hạ lần này vì sao lại đến, Trường học Ma Tang chưa tới kỳ nghỉ mà?” Nam nhân trung niên thấp giọng nói một câu, hóa ra vị công chúa điện hạ này là một ma pháp sư, hơn nữa thuộc Trường học Ma Tang.
“Đương nhiên là đuổi theo người nào đó đến đây, ngươi nói đúng không, Vân Thiên?” Nữ tử ngọt cười, đôi mắt đẹp chớp chớp nhìn chàng thanh niên anh tuấn, chàng thanh niên khẽ lảng tránh mở mắt, cúi đầu, “Đa tạ công chúa điện hạ yêu mến.”
Chàng trai anh tuấn ngẩng đầu, đôi mắt trong như nước không hề động lòng với nữ tử trước mắt, chàng trai này là đệ tử thiên tài nổi danh của Võ Thần học viện: Mộ Dung Vân Thiên!
Nam nhân trung niên nghe thấy thì cười ha ha, hoàng thất Tạp Lan Đế Quốc ai cũng biết công chúa nhất kiến chung tình với Mộ Dung Vân Thiên, mà Mộ Dung Vân Thiên lại chẳng tỏ vẻ nhiệt tình, coi như không thấy tình yêu của công chúa mỹ nữ, nhưng công chúa lại không bỏ cuộc, rảnh rỗi lại bám theo Mộ Dung Vân Thiên, luôn tìm cơ hội thổ lộ tâm ý, gần đây nghe nói Mộ Dung Vân Thiên muốn mượn danh Tạp Lan hoàng thất tới tham gia cuộc thi cấp bậc lính đánh thuê, nàng cũng ầm ỹ theo tới, đơn giản chỉ là muốn dành thời gian ở bên cạnh người mình thích.
Ba người đi về phía trước, đi đến trước mặt lính đánh thuê, nam nhân trung niên đưa ra thẻ bài tượng trưng thân phận, các dong binh lập tức tránh đường, ba người đi tới giới tuyến, coi như bước vào công hội lính đánh thuê.
Một tiếng nói hùng hậu truyền đến, chàng thanh niên tuấn mỹ cùng công chúa mỹ nữ đều khẽ thay đổi thần sắc, thấy một nam nhân trung niên đang cười đi tới, thực hiển vừa rồi là tiếng của hắn.
“Chính Nhiên, mỗi một năm thấy gặp ta, ngươi có phiền không hả?” Fitch nghênh đón, người chào ba người họ đúng là phó hội trưởng công hội lính đánh thuê Chính Nhiên.
“Sao chứ, tổng soái Fitch của Quân đội Tạp Lan Đế Quốc, ta làm sao dám phiền ngươi?” Chính Nhiên nhìn Fitch, ánh mắt nhìn sau hắn, liền thấy hai người trẻ tuổi, khẽ thử, cũng biết đây là hai người thiên tư trí tuệ.
“Hai tiểu bằng hữu, là tới xem náo nhiệt à?” Chính Nhiên cười ha ha, khóe miệng càng rõ nếp nhăn khi cười, khiến toàn thân hắn có vẻ dễ mến.
“Ha ha, vị này là tiểu công chúa Tạp Lan Đế Quốc, Kasha.” Fitch nói, Kasha đi lên, làm một lễ tiêu chuẩn công chúa, Chính Nhiên cười hớ hớ gật đầu.
“Chính Nhiên tiên sinh, ta là Kasha.”
“Công chúa Kasha còn nhỏ tuổi đã là ma pháp sư ngũ cấp, thật đáng mừng a.” Chính Nhiên cười hớ hớ khen một câu, Kasha rõ ràng thực vui vẻ.
“Vân Thiên, đến chào Chính Nhiên đi!” Fitch thân thiết gọi chàng trai anh tuấn, Mộ Dung Vân Thiên đi lên, chắp tay với Chính Nhiên, “Vãn bối Mộ Dung Vân Thiên, tham kiến Chính Nhiên tiên sinh!”
Mắt Chính Nhiên chợt lóe sáng, có thâm ý nhìn Mộ Dung Vân Thiên, nếp nhăn khóe miệng càng lộ rõ, “Mộ Dung Vân…… ờ ờ, trẻ tuổi tốc độ cao, quả nhiên là mấy lão già chúng ta không sánh được!” Chính Nhiên và Fitch đều cười ha ha, hai người thấp giọng đàm tiếu, Kasha và Mộ Dung Vân Thiên đi theo phía sau.
“Vân Thiên, ngươi xem lính đánh thuê đều thật hung dữ, cảm thấy đều là kẻ giết người không chớp mắt.” Kasha dọc theo đường đi thấy không ít lính đánh thuê, người ở tầng lớp cao thường không có hảo cảm với lính đánh thuê, dù sao lính đánh thuê chỉ là bọn tầng lớp thấp trong mắt họ.
Mộ Dung Vân Thiên không hé răng, chỉ yên lặng đánh giá, một đường đi tới, Mộ Dung Vân Thiên cũng càng ngày càng lạnh lùng, hắn giờ mới phát hiện, quân đội Tạp Lan hoàng thất và công hội lính đánh thuê có thực lực chỉnh thể cách nhau rất xa!
Công hội lính đánh thuê có rất nhiều cao thủ cấp 6-7, cấp 8 cũng không ít, thực hiển nhiên cấp 9 cũng có….. Hơn khủng nhất là Chính Nhiên tiên sinh trước mặt, hắn cho Mộ Dung Vân Thiên cảm giác như vật thể không đáy, hoàn toàn không thấy rõ……
Thực lực của mình cấp 8 lại chẳng là gì ở đây, mà thực lực này đã rất nổi bật ở Quân đội Tạp Lan…… Chênh lệch, chênh lệch rất lớn!
Cả đường đi Mộ Dung Vân Thiên đều nghĩ đến chênh lệch giữa Quân đội Tạp Lan và công hội lính đánh thuê, cũng dần dần hiểu vì sao Tạp Lan Đế Quốc muốn giám thị mỗi một động tác của công hội lính đánh thuê, mỗi một năm đại hội cấp bậc đều phải phái người đến, mỹ danh là vì quan sát, ý tứ chân chính là muốn nắm chắc thực lực công hội lính đánh thuê hàng năm có tăng lên không!
Công hội lính đánh thuê tự nhiên cũng hiểu Tạp Lan hoàng thất muốn gì, liền thoải mái mở cửa, ngươi muốn nhìn bao nhiêu ta cho ngươi xem bấy nhiêu.
Nhưng Kasha dọc theo đường đi lại hoàn toàn không nghĩ thế, nàng đơn giản chỉ là chán ghét cùng khinh bỉ các dong binh bẩn thỉu, đưa mắt xem thường, cho dù thực lực của họ thật sự rất cường đại, Kasha vẫn không coi họ vào mắt.
Chính Nhiên dẫn ba người đi tới một đường nhỏ ngoằn nghoèo, mấy người đi tới một đài cao, đi lên trên, Kasha và Mộ Dung Vân Thiên bị cảnh tượng trước mắt làm rung động.
Dưới đài là một quảng trường rộng lớn, mà bốn phía quảng trường đông nghìn nghịt người, đưa mắt nhìn lại cũng không dưới mấy vạn người, mà bốn phía có dấu hiệu màu sắc thể hiện cấp bậc khác nhau, Mộ Dung Vân Thiên cẩn thận đếm, là năm cấp bậc, khu vực của mỗi một cấp bậc rất lớn, mỗi một khu vực, có rất nhiều vị trí riêng cho từng dong binh đoàn.
Bây giờ bên dưới rất huyên náo, như tất cả lính đánh thuê một khắc này đều bạo phát lòng hiếu chiến trong người.
Kasha mở to mắt nhìn các dong binh nghìn nghịt phía dưới, vo;anh:ca0c8.qttp kinh ngạc cười, Chính Nhiên vừa thấy, cười nhẹ vài tiếng, “Ba vị, ngồi xuống đi.”
Chính Nhiên ngồi phía trên, Fitch ngồi bên cạnh hắn, Mộ Dung Vân Thiên ngồi đối diện Fitch, Kasha ngồi cạnh Mộ Dung Vân Thiên.
“Vân Thiên, sao họ lại điên cuồng như thế……” Kasha kinh ngạc nói nhỏ, có chút sợ hãi, mà Mộ Dung Vân Thiên có vẻ đã quen với cảnh tượng trước mắt.
“Đấy là tất nhiên.” Thản nhiên trả lời một câu, Mộ Dung Vân Thiên đưa mắt nhìn đám người, mắt lóe sáng, đây là một thế giới hắn hoàn toàn xa lạ, Thế giới lính đánh thuê!
“Đại hội năm nay không nhàm chán như năm ngoái chứ?” Fitch cùng Chính Nhiên thấp giọng đàm tiếu, Fitch nghĩ đến năm trước mình tới đây, đại hội thật có chút nhàm chán, tất cả như chiến theo thứ tự, không có gì mới mẻ.
“Ha ha, năm nay sẽ phấn khích hơn năm trước.” Chính Nhiên cong mắt nhìn đám đông, đoàn khu vực 3 sao, trong đám người kia có một đoàn rất đáng chú ý, đó là vị trí Dong binh đoàn Hồng Phong.
“Thật hay giả? Chẳng lẽ năm nay có dị trạng à?” Fitch không cho là đúng bĩu môi, Chính Nhiên nhìn thấy vẻ mặt của hắn thì cười ha ha.
“Năm nay ngươi nhất định sẽ không trắng tay về đâu, cái này là nằm ngoài dự tính.”
“Khó thấy ngươi đánh giá cao như vậy, tên gọi là gì, ta cũng muốn xem.”
Chính Nhiên cười ha ha, nói từng chữ với Fitch, “Hồng Phong.”
Mộ Dung Vân Thiên ngồi bên tự nhiên cũng nghe được tên này, âm thầm ghi nhớ, Hồng Phong…… Ngay cả phó hội trưởng công hội lính đánh thuê cũng coi trọng ư? Bọn họ lợi hại lắm sao? Mộ Dung Vân Thiên cũng rất tò mò về Hồng Phong.
Chỉ chốc lát, mỗi dong binh đoàn lại có người đi đến, Chính Nhiên nhìn thời gian, trong lúc vô tình ánh mắt lại nhìn lướt qua một vị trí khu vực 3 sao, nhìn thấy nơi đó đã có đoàn lính đánh thuê Hồng Phong, cũng không thấy thân ảnh Vân Phong, Chính Nhiên nhẹ nhàng nhăn mày, tiểu gia hỏa kia sao còn chưa đến?
Nhưng thời gian đã đến, Chính Nhiên đứng lên, các dong binh thấy Chính Nhiên thì im lặng, lặng ngắt như tờ, Chính Nhiên quét đám người đông nghìn nghịt phía dưới, trầm giọng mở miệng, tiếng nói cao vang như không bị khoảng cách cách trở, truyền vào tai mỗi người.
“Các vị, mỗi năm một lần cuộc thi cấp bậc đại hội sắp bắt đầu, năm nay quy tắc vẫn vậy, tổng cộng chia làm hai ngày, ngày đầu tiên là khiêu chiến 1 đến 3 sao, ngày hôm sau là cuộc thi khiêu chiến của bốn sao, năm sao, hy vọng lúc này đây mỗi dong binh đoàn có thể lấy được thành tích không tệ, có thể viết vinh quang lên sử sách!”
Chính Nhiên nói, các lính đánh thuê bộc phát ra tiếng hoan hô như thủy triều, Kasha nghe được không nén được phải bịt tai, càng chán ngán đám lính này. Đây là một thế giới tuyệt đối điên cuồng, bọn họ đều điên cả rồi!
Rất nhanh, võ đài khiêu chiến của 1 sao hừng hực khí thế triển khai, quảng trường cực đại bị chia thành rất nhiều lôi đài nhỏ, nếu từng người lên một thì đại hội nửa năm mới xong là ít. Tất cả bốn phía quảng trưởng có rất nhiều dong binh ngóng nhìn trận đấu, hò hét cổ vũ, có buồn bã, có mất mát, có kích động, có hưng phấn!
Fitch cùng Chính Nhiên vẫn nói cười, hắn không có hứng thú với khiêu chiến 1 sao, Mộ Dung Vân Thiên cùng Kasha tò mò nhìn, chỉ là chốc lát sau Kasha cũng có chút phiền muộn, thậm chí là cảm thấy có chút nhàm chán, nhìn Mộ Dung Vân Thiên cẩn thận quan sát, Kasha chu miệng.
“Vân Thiên, thú vị lắm sao?”
Mộ Dung Vân Thiên không dời ánh mắt, “Ừ.”
Kasha nghe câu trả lời 1 chữ, lại càng buồn bực, hết cách, Mộ Dung Vân Thiên tính cách như thế, vừa lạnh vừa cứng, nàng cảm giác hắn còn lạnh hơn cả băng.
Ước chừng vừa đến giờ ngọ, cuộc thi của 1 sao sắp kết thúc, ngay sau đó liền đến phiên khiêu chiến 2 sao, đoàn 2 sao khiêu chiến đoàn ba sao!
Từng đội ngũ bị gọi tên, từng đội ngũ lên lôi đài, có giáng cấp, có thăng cấp, đúng là náo nhiệt phi phàm.
“Dong binh đoàn Bão Cát khiêu chiến Dong binh đoàn Hồng Phong!” Tiếng nói vang vọng quảng trường, tất cả mọi người sửng sốt, Chính Nhiên cùng Fitch đang nói chuyện với nhau cũng dừng nói chuyện phiếm, Mộ Dung Vân Thiên nhíu mắt, nhìn một lôi đài nhỏ ở quảng trường.
“Hai đội ngũ dong binh đoàn lên đài!” Hô to một tiếng, toàn trường sôi trào, nhiều đôi mắt nóng bỏng nhìn lên, ánh mắt của mọi người đều bị hút đi, các đội ngũ tỷ thí khác, có chút dở khóc dở cười.
“Hồng Phong! Hồng Phong! Hồng Phong! Hồng Phong!” Không phải các dong binh của đoàn dong binh Hồng Phong hô lớn tên này, giống như đây là một khẩu hiệu, mỗi người đều gọi lên, Chính Nhiên cười hớ hớ mà nghe, Fitch nhíu nhíu đầu mày, Hồng Phong xem ra cũng có năng lực a.
“Khoa trương như vậy…… Không phải chỉ là một đoàn ba sao sao……” Kasha không cho là đúng nói thầm một câu, nhưng cũng không nén được ánh mắt hiếu kỳ nhìn lại.
Dưới tiếng gọi Hồng Phong, một đội ngũ đi lên, năm người cũng có chút khó coi, đúng là Đoàn Bão Cát khiêu chiến Hồng Phong, tất cả mọi người hoan hô Hồng Phong, không phải cổ vũ cho họ, đây là khiêu chiến công bằng, sao lại như đến địa bàn của Hồng Phong thế….
Năm nhân đi lên, như không ai để ý tới bọn họ, mọi người đều ngóng trông đội ngũ thần bí kia!
Năm thành viên Đoàn Bão Cát xấu hổ đứng kia, nghe tiếng hoan hô tiếng vỗ tay ầm ầm, càng ngày càng cảm thấy chói tai không chịu nổi, lại đợi trong chốc lát, còn không thấy Hồng Phong lên đài.
“Dong binh đoàn Hồng Phong, lên đài!” Lại một tiếng hô to, mọi người còn tiếp tục hoan hô, nhưng Hồng Phong vẫn không ai lên đài.
Nhìn thấy một màn này, Đoàn Bão Cát cười ha ha, nam nhân cao nhất điên cuồng hét lên một câu, “Thế nào Hồng Phong, các ngươi sợ à!”
Đám người hoan hô dần dần im lặng, mọi người cũng có chút ngoài ý muốn không thấy bóng dáng Hồng Phong, Hồng Phong đâu? Sao không đến dự thi, chẳng lẽ thật sự sợ à?
“Ha ha ha, sợ thì đừng đi ra, mất mặt xấu hổ đó! Trọng tài trực tiếp tuyên bố chúng ta thắng là được!” Nam nhân đặc biệt càn rỡ hô, thành viên Đoàn Bão Cát cũng cười vang, tất cả mọi người có chút há hốc mồm, Hồng Phong đây là đang làm gì? Mấy ngày trước thì thần thần bí bí, chẳng lẽ là kế hoạch chạy trốn sao?
“Ha ha, Chính Nhiên, đây là Hồng Phong ngươi coi trọng? Ngay cả đảm lượng ứng chiến cũng không có?” Fitch nhìn một màn này thì bật cười, lộ ra châm chọc.
Chính Nhiên không lên tiếng, Hồng Phong sợ? Có tiểu gia hỏa bọn họ sợ ai? Vì sao không đến, chẳng lẽ đã có chuyện gì?
Mộ Dung Vân Thiên thấy một màn như vậy cũng không nén được có chút thất vọng, Kasha trực tiếp bỏ lại một câu châm chọc, “Rác rưởi.”
Thời gian từ từ trôi qua, Đoàn Bão Cát nhìn thấy Hồng Phong vẫn không hiện ra, trực tiếp thúc giục trọng tài, “Trọng tài! Hồng Phong căn bản là lâm trận bỏ chạy, bọn họ chủ động bỏ quyền!”
Trọng tài có chút khó xử, dù sao thời gian còn chưa tới, một khi thời gian chờ đợi qua tự động coi là bỏ quyền, mọi người lại đợi một hồi, vài đội viên Bão Cát đều xem kịch vui, giống như trận này bọn họ thắng rồi!
Trọng tài nhìn thời gian, trên mặt cũng lộ ra một tia tiếc hận, nói thật hắn cũng xem trọng Hồng Phong, không ngờ…… Cánh tay giơ lên, “Hồng Phong……”
“Xin lỗi, xem ra là tới chậm.” Một giọng nữ cắt qua tiếng ồn ào, như một dòng nước suối rót vào tai mỗi người, tất cả mọi người đưa mắt nhìn lại, một thân ảnh nho nhỏ dần dần đi ra từ một cửa ở quảng trường, sau nàng là bốn đoàn viên.
Chính Nhiên nhìn Vân Phong xuất hiện đúng lúc, từ từ cong khóe miệng, nhìn năm người bọn họ có chút chật vật, mắt Chính Nhiên xẹt qua hứng thú, Fitch từ khinh thường chuyển thành kinh ngạc, nhìn chằm chằm Vân Phong, đó là một tiểu hài tử……
Đồng tử Mộ Dung Vân Thiên đột nhiên co lại, tầm mắt khóa trên gương mặt xinh đẹp của Vân Phong, mà Kasha cũng như thế, nhìn Vân Phong đáy mắt là ghen tị, nhất là thấy Mộ Dung Vân Thiên tập trung, lại có chút nghiến răng nghiến lợi, “Cái gì chứ, một con nhóc thôi……”
Trọng tài nhìn thấy Hồng Phong đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mà trong phạm vi thời gian cho phép, bằng không sẽ phải bỏ quyền thật, Đoàn Bão Cát hoàn toàn choáng váng, nam nhân vừa rồi kêu gào giống như ăn đất, tầm mắt quét tới quét lui trên năm người.
Vân Phong cùng bốn người cũng có chút chật vật, nghĩ đến chuyện họ vừa làm rồi phải nhanh chóng chạy về, Triệu Minh Khải chắp tay với trọng tài, “Năm người Hồng Phong, đã đến đủ.”
Trọng tài gật đầu, giơ cao cánh tay, lên tiếng rống to, “Đoàn Bão Cát khiêu chiến Hồng Phong, bắt đầu!”
“A –!”“Hồng Phong –!” Tiếng hoan hô lại một lần nữa bừng lên, mọi người nhiệt tình bừng bừng, không ngừng hoan hô, không ngừng kêu to.
Triệu Nghiêm cười cười với Vân Phong, đi lên trước, “Tiểu thư, trận khởi đầu sẽ tốt đẹp.”
Vân Phong gật đầu, Triệu Nghiêm thực lực đã là tứ cấp cao nhất, có thể coi là cao thủ đoàn 2 sao, Triệu Nghiêm nhẹ nhàng nhảy lên đến trước lôi đài, thản nhiên tự đắc đứng kia, mỉm cười nhìn đối diện.
“Mẹ nó, tiểu tử ngươi là bên khiêu chiến à, ta cũng lên!” Đoàn Bão Cát có một tên cấp 3 nhảy lên, thấy Triệu Nghiêm bình tĩnh như thế thì lên cơn tức, ngươi này rõ ràng đang cười nhạo a, này thì cười nhạo!
“Tiểu tử, xem chưởng!” Chiến sĩ tam cấp hét lớn một tiếng, chiến khí trong khoảnh khắc phát ra, nghĩ đến có thể khiến Triệu Nghiêm run sợ, lại thấy Triệu Nghiêm vẫn mỉm cười, chiến sĩ tam cấp nhún lên, song chưởng đánh xuống Triệu Nghiêm, tiếng gió vù vù, “Tiểu tử, chịu chết đi!”
Triệu Nghiêm khẽ rũ mắt, nhẹ nhàng lắc đầu, nếu trước kia hắn đối mặt với chiến sĩ tam cấp phải khổ chiến một phen, nhưng bây giờ đã khác!
Triệu Nghiêm từ từ đưa tay, chiến khí tứ cấp cao nhất trong khoảnh khắc ngưng tụ trên tay, đón được bàn tay của chiến sĩ tam cấp đánh tới!
Lấy chưởng đối chưởng, lấy chiến khí đấu tranh khí!
Tứ cấp cao nhất chống lại tam cấp kết quả có thể hiểu, chiến sĩ tam cấp chỉ cảm thấy cuồng phong mở ra từ bàn tay, toàn bộ cánh tay run lên, thân mình lảo đảo, chật vật bay ngược mấy chục thước rồi rơi xuống, mà Triệu Nghiêm vẫn đứng tại chỗ, không tổn hại gì.
“Trận thứ nhất, Hồng Phong thắng!” Trọng tài cao giọng nói, đám người lại hoan hô, Chính Nhiên cười hớ hớ, xem đến vui sướng, Fitch cũng đồng ý gật đầu, tuy tiểu tử xuất chiến này thực lực không cao lắm, nhưng với tuổi hắn, coi như cũng giỏi.
Triệu Nghiêm nhảy xuống lôi đài, Vương Minh cười ha ha, bàn tay to vuốt mái tóc rối của Triệu Nghiêm, “Hảo tiểu tử, làm đẹp lắm!” Triệu Nghiêm có chút ngại ngùng cười cười, nhìn Vân Phong, Vân Phong cho hắn một nụ cười tán dương, Triệu Nghiêm lập tức liền cảm thấy mỹ mãn.
Vân Phong vốn định cho thua 2 trận, nhưng nay Hồng Phong đã tăng đến trình độ này, không cần phải giả bộ nữa, muốn thắng thì thắng, hạ ngươi 3 ván cho ngươi hết cả phản kích!
“Tiểu thư, ta lên đây!” Vương Minh cười ha ha, cũng nhảy lên lôi đài, Hồng Phong bên này không lo lắng, Vương Minh bây giờ thực lực đã lục cấp, nếu thắng thua, trừ phi là Ác Lang cho mượn cao thủ lên sân khấu.
Rất nhanh, Vương Minh đã đi xuống, “Trận thứ hai, Hồng Phong thắng!” Trọng tài la lên một tiếng, Vương Minh cười ha ha nhảy xuống lôi đài, xung quanh nổi lên tiếng hoan hô như thủy triều, Vương Minh nhìn bốn phía, lộ ra một nụ cười ngốc nghếch, “Không thể tưởng được Hồng Phong cũng có ngày nổi tiếng như thế……”
Mấy người khác đều cười ha ha, theo bản năng đều nhìn về phía Vân Phong, đúng vậy, Hồng Phong có một ngày này, đều do tiểu thư đến đây, Hồng Phong mới có quang cảnh như vậy.
Vân Phong cười nhẹ, nhìn lôi đài trước mặt, duỗi thắt lưng, “Cuối cùng cũng đến phiên ta."
Sáng sớm, dân chúng Cát Nguyên đã bắt đầu rục rịch, khu vực công hội càng ngày càng nhiều dân chúng nghỉ chân, thậm chí là vây xem, biên giới công hội lính đánh thuê có một loạt lính đánh thuê canh gác luân phiên đổi lượt, có thể thấy mức độ quan trọng của sự kiện lần này, mà dân chúng không được đi vào, nếu không được đi vào tại sao còn đứng đó xem đông như thế?
Đáp án, rất nhanh sẽ công bố.
Đám người vẫn ồn ào huyên náo, mỗi người đều tò mò về nghiệp đoàn lính đánh thuê, tuy nhìn không thấy gì cũng chẳng biết mệt, chỉ chốc lát, xa xa liền truyền đến tiếng động ầm vang, giống như Cát Nguyên sắp nứt ra, đám người lập tức phân tán sang hai bên, mở ra một con đường vô cùng rộng.
Ở bên kia từ từ có một đoàn tám con ngựa đen oai hùng đi đến, mỗi một con đều có lông bóng mượt, uy phong lẫm liệt, mà bịt mắt màu đen trên đầu mỗi con lại tràn ngập khí thế thần bí, những chú ngựa này như được huấn luyện nghiêm khắc, nhấc chân đều tăm tắp, không hề khác biệt, dưới vó ngựa mặt đất khẽ chấn động.
Mà 8 con ngựa kéo một cỗ xe rất xa hoa, trên xe phủ một lớp vải đỏ, phối hợp cùng tổng thể màu đen trông thật cao quý, dân chúng đều mở to mắt kinh ngạc trước sự xa hoa này.
Xe ngựa từ từ đi về phía trước, đứng bên ngoài ranh giới của công hội lính đánh thuê, kia lính đánh thuê không tránh đường vì xe ngựa, thực rõ ràng không phải cùng cấp bậc với dân chúng.
Xe ngựa ngừng lại bởi vì lính đánh thuê ngăn cản, chỉ chốc lát, cửa xe ngựa bị đẩy ra, một nam nhân anh tuấn cao lớn đi ra từ trong xe ngựa, mái tóc đen ngắn nhẹ nhàng bay trong gió, ánh mắt mê người tản ra khí thế uy nghiêm mà sắc bén, trên gương mặt anh tuấn là vẻ lạnh lùng. (mỹ nam số 1 xuất hiện a T__T mãi mới thấy được 1 mống)
Người xem thấy nam nhân thì thấp giọng nghị luận, nam nhân đứng một bên, đôi mắt sắc bén quét qua quần chúng xung quanh, tiếng ồn ào náo nhiệt trong khoảnh khắc liền nhỏ đi nhiều, ngay sau đó, lại thêm người nam nhân đi xuống, nam nhân này cao hơn chàng trai trẻ trước một chút, nhưng trên mặt có vẻ buồn bã, khóe mắt và khóe miệng có nếp nhăn bất mãn, khí chất lạnh lùng uy nghiêm không khác gì chàng trai trẻ kia, thậm chí còn mạnh hơn vài phần.
Nam nhân trung niên đi xuống xe ngựa, sửa sang lại áo, rồi vươn cánh tay, thấp giọng nói với người bên trong xe ngựa, “Công chúa điện hạ, xin chú ý dưới chân.”
Đám người nhất thời hô nhỏ, “Trời ạ, công chúa á?!”“Công chúa hoàng thất cũng đến công hội lính đánh thuê sao?” Chàng thanh niên có khuôn mặt nghiêm túc đưa mắt quét tới, tiếng bàn luận lại giảm đi trông thấy.
Một bàn tay nõn nà vươn ra, đặt lên cánh tay nam nhân trung niên, tiếp theo, một thân hình thon thả bước ra, dáng người tao nhã, cử chỉ đẹp đẽ quý giá, gương mặt kiều diễm mang đến hàng loạt tiếng huyên náo.
Nữ tử được gọi là công chúa điện hạ vẫn là một hài tử, tuổi khoảng 17-18 giống như chàng thanh niên anh tuấn kia, chẳng qua có vẻ thành thục, dáng người cân xứng, đường cong tuyệt đẹp, tóc đen thả dài, có vẻ phiêu dật tao nhã.
“Cát Nguyên náo nhiệt thật.” Nữ tử nhẹ nhàng mở miệng, đôi mắt đẹp nhìn lướt qua bốn phía, thấy bọn họ si mê mỹ mạo của mình, môi đỏ mọng khẽ cong.
“Mỗi năm một lần, công chúa điện hạ lần này vì sao lại đến, Trường học Ma Tang chưa tới kỳ nghỉ mà?” Nam nhân trung niên thấp giọng nói một câu, hóa ra vị công chúa điện hạ này là một ma pháp sư, hơn nữa thuộc Trường học Ma Tang.
“Đương nhiên là đuổi theo người nào đó đến đây, ngươi nói đúng không, Vân Thiên?” Nữ tử ngọt cười, đôi mắt đẹp chớp chớp nhìn chàng thanh niên anh tuấn, chàng thanh niên khẽ lảng tránh mở mắt, cúi đầu, “Đa tạ công chúa điện hạ yêu mến.”
Chàng trai anh tuấn ngẩng đầu, đôi mắt trong như nước không hề động lòng với nữ tử trước mắt, chàng trai này là đệ tử thiên tài nổi danh của Võ Thần học viện: Mộ Dung Vân Thiên!
Nam nhân trung niên nghe thấy thì cười ha ha, hoàng thất Tạp Lan Đế Quốc ai cũng biết công chúa nhất kiến chung tình với Mộ Dung Vân Thiên, mà Mộ Dung Vân Thiên lại chẳng tỏ vẻ nhiệt tình, coi như không thấy tình yêu của công chúa mỹ nữ, nhưng công chúa lại không bỏ cuộc, rảnh rỗi lại bám theo Mộ Dung Vân Thiên, luôn tìm cơ hội thổ lộ tâm ý, gần đây nghe nói Mộ Dung Vân Thiên muốn mượn danh Tạp Lan hoàng thất tới tham gia cuộc thi cấp bậc lính đánh thuê, nàng cũng ầm ỹ theo tới, đơn giản chỉ là muốn dành thời gian ở bên cạnh người mình thích.
Ba người đi về phía trước, đi đến trước mặt lính đánh thuê, nam nhân trung niên đưa ra thẻ bài tượng trưng thân phận, các dong binh lập tức tránh đường, ba người đi tới giới tuyến, coi như bước vào công hội lính đánh thuê.
Một tiếng nói hùng hậu truyền đến, chàng thanh niên tuấn mỹ cùng công chúa mỹ nữ đều khẽ thay đổi thần sắc, thấy một nam nhân trung niên đang cười đi tới, thực hiển vừa rồi là tiếng của hắn.
“Chính Nhiên, mỗi một năm thấy gặp ta, ngươi có phiền không hả?” Fitch nghênh đón, người chào ba người họ đúng là phó hội trưởng công hội lính đánh thuê Chính Nhiên.
“Sao chứ, tổng soái Fitch của Quân đội Tạp Lan Đế Quốc, ta làm sao dám phiền ngươi?” Chính Nhiên nhìn Fitch, ánh mắt nhìn sau hắn, liền thấy hai người trẻ tuổi, khẽ thử, cũng biết đây là hai người thiên tư trí tuệ.
“Hai tiểu bằng hữu, là tới xem náo nhiệt à?” Chính Nhiên cười ha ha, khóe miệng càng rõ nếp nhăn khi cười, khiến toàn thân hắn có vẻ dễ mến.
“Ha ha, vị này là tiểu công chúa Tạp Lan Đế Quốc, Kasha.” Fitch nói, Kasha đi lên, làm một lễ tiêu chuẩn công chúa, Chính Nhiên cười hớ hớ gật đầu.
“Chính Nhiên tiên sinh, ta là Kasha.”
“Công chúa Kasha còn nhỏ tuổi đã là ma pháp sư ngũ cấp, thật đáng mừng a.” Chính Nhiên cười hớ hớ khen một câu, Kasha rõ ràng thực vui vẻ.
“Vân Thiên, đến chào Chính Nhiên đi!” Fitch thân thiết gọi chàng trai anh tuấn, Mộ Dung Vân Thiên đi lên, chắp tay với Chính Nhiên, “Vãn bối Mộ Dung Vân Thiên, tham kiến Chính Nhiên tiên sinh!”
Mắt Chính Nhiên chợt lóe sáng, có thâm ý nhìn Mộ Dung Vân Thiên, nếp nhăn khóe miệng càng lộ rõ, “Mộ Dung Vân…… ờ ờ, trẻ tuổi tốc độ cao, quả nhiên là mấy lão già chúng ta không sánh được!” Chính Nhiên và Fitch đều cười ha ha, hai người thấp giọng đàm tiếu, Kasha và Mộ Dung Vân Thiên đi theo phía sau.
“Vân Thiên, ngươi xem lính đánh thuê đều thật hung dữ, cảm thấy đều là kẻ giết người không chớp mắt.” Kasha dọc theo đường đi thấy không ít lính đánh thuê, người ở tầng lớp cao thường không có hảo cảm với lính đánh thuê, dù sao lính đánh thuê chỉ là bọn tầng lớp thấp trong mắt họ.
Mộ Dung Vân Thiên không hé răng, chỉ yên lặng đánh giá, một đường đi tới, Mộ Dung Vân Thiên cũng càng ngày càng lạnh lùng, hắn giờ mới phát hiện, quân đội Tạp Lan hoàng thất và công hội lính đánh thuê có thực lực chỉnh thể cách nhau rất xa!
Công hội lính đánh thuê có rất nhiều cao thủ cấp 6-7, cấp 8 cũng không ít, thực hiển nhiên cấp 9 cũng có….. Hơn khủng nhất là Chính Nhiên tiên sinh trước mặt, hắn cho Mộ Dung Vân Thiên cảm giác như vật thể không đáy, hoàn toàn không thấy rõ……
Thực lực của mình cấp 8 lại chẳng là gì ở đây, mà thực lực này đã rất nổi bật ở Quân đội Tạp Lan…… Chênh lệch, chênh lệch rất lớn!
Cả đường đi Mộ Dung Vân Thiên đều nghĩ đến chênh lệch giữa Quân đội Tạp Lan và công hội lính đánh thuê, cũng dần dần hiểu vì sao Tạp Lan Đế Quốc muốn giám thị mỗi một động tác của công hội lính đánh thuê, mỗi một năm đại hội cấp bậc đều phải phái người đến, mỹ danh là vì quan sát, ý tứ chân chính là muốn nắm chắc thực lực công hội lính đánh thuê hàng năm có tăng lên không!
Công hội lính đánh thuê tự nhiên cũng hiểu Tạp Lan hoàng thất muốn gì, liền thoải mái mở cửa, ngươi muốn nhìn bao nhiêu ta cho ngươi xem bấy nhiêu.
Nhưng Kasha dọc theo đường đi lại hoàn toàn không nghĩ thế, nàng đơn giản chỉ là chán ghét cùng khinh bỉ các dong binh bẩn thỉu, đưa mắt xem thường, cho dù thực lực của họ thật sự rất cường đại, Kasha vẫn không coi họ vào mắt.
Chính Nhiên dẫn ba người đi tới một đường nhỏ ngoằn nghoèo, mấy người đi tới một đài cao, đi lên trên, Kasha và Mộ Dung Vân Thiên bị cảnh tượng trước mắt làm rung động.
Dưới đài là một quảng trường rộng lớn, mà bốn phía quảng trường đông nghìn nghịt người, đưa mắt nhìn lại cũng không dưới mấy vạn người, mà bốn phía có dấu hiệu màu sắc thể hiện cấp bậc khác nhau, Mộ Dung Vân Thiên cẩn thận đếm, là năm cấp bậc, khu vực của mỗi một cấp bậc rất lớn, mỗi một khu vực, có rất nhiều vị trí riêng cho từng dong binh đoàn.
Bây giờ bên dưới rất huyên náo, như tất cả lính đánh thuê một khắc này đều bạo phát lòng hiếu chiến trong người.
Kasha mở to mắt nhìn các dong binh nghìn nghịt phía dưới, vo;anh:ca0c8.qttp kinh ngạc cười, Chính Nhiên vừa thấy, cười nhẹ vài tiếng, “Ba vị, ngồi xuống đi.”
Chính Nhiên ngồi phía trên, Fitch ngồi bên cạnh hắn, Mộ Dung Vân Thiên ngồi đối diện Fitch, Kasha ngồi cạnh Mộ Dung Vân Thiên.
“Vân Thiên, sao họ lại điên cuồng như thế……” Kasha kinh ngạc nói nhỏ, có chút sợ hãi, mà Mộ Dung Vân Thiên có vẻ đã quen với cảnh tượng trước mắt.
“Đấy là tất nhiên.” Thản nhiên trả lời một câu, Mộ Dung Vân Thiên đưa mắt nhìn đám người, mắt lóe sáng, đây là một thế giới hắn hoàn toàn xa lạ, Thế giới lính đánh thuê!
“Đại hội năm nay không nhàm chán như năm ngoái chứ?” Fitch cùng Chính Nhiên thấp giọng đàm tiếu, Fitch nghĩ đến năm trước mình tới đây, đại hội thật có chút nhàm chán, tất cả như chiến theo thứ tự, không có gì mới mẻ.
“Ha ha, năm nay sẽ phấn khích hơn năm trước.” Chính Nhiên cong mắt nhìn đám đông, đoàn khu vực 3 sao, trong đám người kia có một đoàn rất đáng chú ý, đó là vị trí Dong binh đoàn Hồng Phong.
“Thật hay giả? Chẳng lẽ năm nay có dị trạng à?” Fitch không cho là đúng bĩu môi, Chính Nhiên nhìn thấy vẻ mặt của hắn thì cười ha ha.
“Năm nay ngươi nhất định sẽ không trắng tay về đâu, cái này là nằm ngoài dự tính.”
“Khó thấy ngươi đánh giá cao như vậy, tên gọi là gì, ta cũng muốn xem.”
Chính Nhiên cười ha ha, nói từng chữ với Fitch, “Hồng Phong.”
Mộ Dung Vân Thiên ngồi bên tự nhiên cũng nghe được tên này, âm thầm ghi nhớ, Hồng Phong…… Ngay cả phó hội trưởng công hội lính đánh thuê cũng coi trọng ư? Bọn họ lợi hại lắm sao? Mộ Dung Vân Thiên cũng rất tò mò về Hồng Phong.
Chỉ chốc lát, mỗi dong binh đoàn lại có người đi đến, Chính Nhiên nhìn thời gian, trong lúc vô tình ánh mắt lại nhìn lướt qua một vị trí khu vực 3 sao, nhìn thấy nơi đó đã có đoàn lính đánh thuê Hồng Phong, cũng không thấy thân ảnh Vân Phong, Chính Nhiên nhẹ nhàng nhăn mày, tiểu gia hỏa kia sao còn chưa đến?
Nhưng thời gian đã đến, Chính Nhiên đứng lên, các dong binh thấy Chính Nhiên thì im lặng, lặng ngắt như tờ, Chính Nhiên quét đám người đông nghìn nghịt phía dưới, trầm giọng mở miệng, tiếng nói cao vang như không bị khoảng cách cách trở, truyền vào tai mỗi người.
“Các vị, mỗi năm một lần cuộc thi cấp bậc đại hội sắp bắt đầu, năm nay quy tắc vẫn vậy, tổng cộng chia làm hai ngày, ngày đầu tiên là khiêu chiến 1 đến 3 sao, ngày hôm sau là cuộc thi khiêu chiến của bốn sao, năm sao, hy vọng lúc này đây mỗi dong binh đoàn có thể lấy được thành tích không tệ, có thể viết vinh quang lên sử sách!”
Chính Nhiên nói, các lính đánh thuê bộc phát ra tiếng hoan hô như thủy triều, Kasha nghe được không nén được phải bịt tai, càng chán ngán đám lính này. Đây là một thế giới tuyệt đối điên cuồng, bọn họ đều điên cả rồi!
Rất nhanh, võ đài khiêu chiến của 1 sao hừng hực khí thế triển khai, quảng trường cực đại bị chia thành rất nhiều lôi đài nhỏ, nếu từng người lên một thì đại hội nửa năm mới xong là ít. Tất cả bốn phía quảng trưởng có rất nhiều dong binh ngóng nhìn trận đấu, hò hét cổ vũ, có buồn bã, có mất mát, có kích động, có hưng phấn!
Fitch cùng Chính Nhiên vẫn nói cười, hắn không có hứng thú với khiêu chiến 1 sao, Mộ Dung Vân Thiên cùng Kasha tò mò nhìn, chỉ là chốc lát sau Kasha cũng có chút phiền muộn, thậm chí là cảm thấy có chút nhàm chán, nhìn Mộ Dung Vân Thiên cẩn thận quan sát, Kasha chu miệng.
“Vân Thiên, thú vị lắm sao?”
Mộ Dung Vân Thiên không dời ánh mắt, “Ừ.”
Kasha nghe câu trả lời 1 chữ, lại càng buồn bực, hết cách, Mộ Dung Vân Thiên tính cách như thế, vừa lạnh vừa cứng, nàng cảm giác hắn còn lạnh hơn cả băng.
Ước chừng vừa đến giờ ngọ, cuộc thi của 1 sao sắp kết thúc, ngay sau đó liền đến phiên khiêu chiến 2 sao, đoàn 2 sao khiêu chiến đoàn ba sao!
Từng đội ngũ bị gọi tên, từng đội ngũ lên lôi đài, có giáng cấp, có thăng cấp, đúng là náo nhiệt phi phàm.
“Dong binh đoàn Bão Cát khiêu chiến Dong binh đoàn Hồng Phong!” Tiếng nói vang vọng quảng trường, tất cả mọi người sửng sốt, Chính Nhiên cùng Fitch đang nói chuyện với nhau cũng dừng nói chuyện phiếm, Mộ Dung Vân Thiên nhíu mắt, nhìn một lôi đài nhỏ ở quảng trường.
“Hai đội ngũ dong binh đoàn lên đài!” Hô to một tiếng, toàn trường sôi trào, nhiều đôi mắt nóng bỏng nhìn lên, ánh mắt của mọi người đều bị hút đi, các đội ngũ tỷ thí khác, có chút dở khóc dở cười.
“Hồng Phong! Hồng Phong! Hồng Phong! Hồng Phong!” Không phải các dong binh của đoàn dong binh Hồng Phong hô lớn tên này, giống như đây là một khẩu hiệu, mỗi người đều gọi lên, Chính Nhiên cười hớ hớ mà nghe, Fitch nhíu nhíu đầu mày, Hồng Phong xem ra cũng có năng lực a.
“Khoa trương như vậy…… Không phải chỉ là một đoàn ba sao sao……” Kasha không cho là đúng nói thầm một câu, nhưng cũng không nén được ánh mắt hiếu kỳ nhìn lại.
Dưới tiếng gọi Hồng Phong, một đội ngũ đi lên, năm người cũng có chút khó coi, đúng là Đoàn Bão Cát khiêu chiến Hồng Phong, tất cả mọi người hoan hô Hồng Phong, không phải cổ vũ cho họ, đây là khiêu chiến công bằng, sao lại như đến địa bàn của Hồng Phong thế….
Năm nhân đi lên, như không ai để ý tới bọn họ, mọi người đều ngóng trông đội ngũ thần bí kia!
Năm thành viên Đoàn Bão Cát xấu hổ đứng kia, nghe tiếng hoan hô tiếng vỗ tay ầm ầm, càng ngày càng cảm thấy chói tai không chịu nổi, lại đợi trong chốc lát, còn không thấy Hồng Phong lên đài.
“Dong binh đoàn Hồng Phong, lên đài!” Lại một tiếng hô to, mọi người còn tiếp tục hoan hô, nhưng Hồng Phong vẫn không ai lên đài.
Nhìn thấy một màn này, Đoàn Bão Cát cười ha ha, nam nhân cao nhất điên cuồng hét lên một câu, “Thế nào Hồng Phong, các ngươi sợ à!”
Đám người hoan hô dần dần im lặng, mọi người cũng có chút ngoài ý muốn không thấy bóng dáng Hồng Phong, Hồng Phong đâu? Sao không đến dự thi, chẳng lẽ thật sự sợ à?
“Ha ha ha, sợ thì đừng đi ra, mất mặt xấu hổ đó! Trọng tài trực tiếp tuyên bố chúng ta thắng là được!” Nam nhân đặc biệt càn rỡ hô, thành viên Đoàn Bão Cát cũng cười vang, tất cả mọi người có chút há hốc mồm, Hồng Phong đây là đang làm gì? Mấy ngày trước thì thần thần bí bí, chẳng lẽ là kế hoạch chạy trốn sao?
“Ha ha, Chính Nhiên, đây là Hồng Phong ngươi coi trọng? Ngay cả đảm lượng ứng chiến cũng không có?” Fitch nhìn một màn này thì bật cười, lộ ra châm chọc.
Chính Nhiên không lên tiếng, Hồng Phong sợ? Có tiểu gia hỏa bọn họ sợ ai? Vì sao không đến, chẳng lẽ đã có chuyện gì?
Mộ Dung Vân Thiên thấy một màn như vậy cũng không nén được có chút thất vọng, Kasha trực tiếp bỏ lại một câu châm chọc, “Rác rưởi.”
Thời gian từ từ trôi qua, Đoàn Bão Cát nhìn thấy Hồng Phong vẫn không hiện ra, trực tiếp thúc giục trọng tài, “Trọng tài! Hồng Phong căn bản là lâm trận bỏ chạy, bọn họ chủ động bỏ quyền!”
Trọng tài có chút khó xử, dù sao thời gian còn chưa tới, một khi thời gian chờ đợi qua tự động coi là bỏ quyền, mọi người lại đợi một hồi, vài đội viên Bão Cát đều xem kịch vui, giống như trận này bọn họ thắng rồi!
Trọng tài nhìn thời gian, trên mặt cũng lộ ra một tia tiếc hận, nói thật hắn cũng xem trọng Hồng Phong, không ngờ…… Cánh tay giơ lên, “Hồng Phong……”
“Xin lỗi, xem ra là tới chậm.” Một giọng nữ cắt qua tiếng ồn ào, như một dòng nước suối rót vào tai mỗi người, tất cả mọi người đưa mắt nhìn lại, một thân ảnh nho nhỏ dần dần đi ra từ một cửa ở quảng trường, sau nàng là bốn đoàn viên.
Chính Nhiên nhìn Vân Phong xuất hiện đúng lúc, từ từ cong khóe miệng, nhìn năm người bọn họ có chút chật vật, mắt Chính Nhiên xẹt qua hứng thú, Fitch từ khinh thường chuyển thành kinh ngạc, nhìn chằm chằm Vân Phong, đó là một tiểu hài tử……
Đồng tử Mộ Dung Vân Thiên đột nhiên co lại, tầm mắt khóa trên gương mặt xinh đẹp của Vân Phong, mà Kasha cũng như thế, nhìn Vân Phong đáy mắt là ghen tị, nhất là thấy Mộ Dung Vân Thiên tập trung, lại có chút nghiến răng nghiến lợi, “Cái gì chứ, một con nhóc thôi……”
Trọng tài nhìn thấy Hồng Phong đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mà trong phạm vi thời gian cho phép, bằng không sẽ phải bỏ quyền thật, Đoàn Bão Cát hoàn toàn choáng váng, nam nhân vừa rồi kêu gào giống như ăn đất, tầm mắt quét tới quét lui trên năm người.
Vân Phong cùng bốn người cũng có chút chật vật, nghĩ đến chuyện họ vừa làm rồi phải nhanh chóng chạy về, Triệu Minh Khải chắp tay với trọng tài, “Năm người Hồng Phong, đã đến đủ.”
Trọng tài gật đầu, giơ cao cánh tay, lên tiếng rống to, “Đoàn Bão Cát khiêu chiến Hồng Phong, bắt đầu!”
“A –!”“Hồng Phong –!” Tiếng hoan hô lại một lần nữa bừng lên, mọi người nhiệt tình bừng bừng, không ngừng hoan hô, không ngừng kêu to.
Triệu Nghiêm cười cười với Vân Phong, đi lên trước, “Tiểu thư, trận khởi đầu sẽ tốt đẹp.”
Vân Phong gật đầu, Triệu Nghiêm thực lực đã là tứ cấp cao nhất, có thể coi là cao thủ đoàn 2 sao, Triệu Nghiêm nhẹ nhàng nhảy lên đến trước lôi đài, thản nhiên tự đắc đứng kia, mỉm cười nhìn đối diện.
“Mẹ nó, tiểu tử ngươi là bên khiêu chiến à, ta cũng lên!” Đoàn Bão Cát có một tên cấp 3 nhảy lên, thấy Triệu Nghiêm bình tĩnh như thế thì lên cơn tức, ngươi này rõ ràng đang cười nhạo a, này thì cười nhạo!
“Tiểu tử, xem chưởng!” Chiến sĩ tam cấp hét lớn một tiếng, chiến khí trong khoảnh khắc phát ra, nghĩ đến có thể khiến Triệu Nghiêm run sợ, lại thấy Triệu Nghiêm vẫn mỉm cười, chiến sĩ tam cấp nhún lên, song chưởng đánh xuống Triệu Nghiêm, tiếng gió vù vù, “Tiểu tử, chịu chết đi!”
Triệu Nghiêm khẽ rũ mắt, nhẹ nhàng lắc đầu, nếu trước kia hắn đối mặt với chiến sĩ tam cấp phải khổ chiến một phen, nhưng bây giờ đã khác!
Triệu Nghiêm từ từ đưa tay, chiến khí tứ cấp cao nhất trong khoảnh khắc ngưng tụ trên tay, đón được bàn tay của chiến sĩ tam cấp đánh tới!
Lấy chưởng đối chưởng, lấy chiến khí đấu tranh khí!
Tứ cấp cao nhất chống lại tam cấp kết quả có thể hiểu, chiến sĩ tam cấp chỉ cảm thấy cuồng phong mở ra từ bàn tay, toàn bộ cánh tay run lên, thân mình lảo đảo, chật vật bay ngược mấy chục thước rồi rơi xuống, mà Triệu Nghiêm vẫn đứng tại chỗ, không tổn hại gì.
“Trận thứ nhất, Hồng Phong thắng!” Trọng tài cao giọng nói, đám người lại hoan hô, Chính Nhiên cười hớ hớ, xem đến vui sướng, Fitch cũng đồng ý gật đầu, tuy tiểu tử xuất chiến này thực lực không cao lắm, nhưng với tuổi hắn, coi như cũng giỏi.
Triệu Nghiêm nhảy xuống lôi đài, Vương Minh cười ha ha, bàn tay to vuốt mái tóc rối của Triệu Nghiêm, “Hảo tiểu tử, làm đẹp lắm!” Triệu Nghiêm có chút ngại ngùng cười cười, nhìn Vân Phong, Vân Phong cho hắn một nụ cười tán dương, Triệu Nghiêm lập tức liền cảm thấy mỹ mãn.
Vân Phong vốn định cho thua 2 trận, nhưng nay Hồng Phong đã tăng đến trình độ này, không cần phải giả bộ nữa, muốn thắng thì thắng, hạ ngươi 3 ván cho ngươi hết cả phản kích!
“Tiểu thư, ta lên đây!” Vương Minh cười ha ha, cũng nhảy lên lôi đài, Hồng Phong bên này không lo lắng, Vương Minh bây giờ thực lực đã lục cấp, nếu thắng thua, trừ phi là Ác Lang cho mượn cao thủ lên sân khấu.
Rất nhanh, Vương Minh đã đi xuống, “Trận thứ hai, Hồng Phong thắng!” Trọng tài la lên một tiếng, Vương Minh cười ha ha nhảy xuống lôi đài, xung quanh nổi lên tiếng hoan hô như thủy triều, Vương Minh nhìn bốn phía, lộ ra một nụ cười ngốc nghếch, “Không thể tưởng được Hồng Phong cũng có ngày nổi tiếng như thế……”
Mấy người khác đều cười ha ha, theo bản năng đều nhìn về phía Vân Phong, đúng vậy, Hồng Phong có một ngày này, đều do tiểu thư đến đây, Hồng Phong mới có quang cảnh như vậy.
Vân Phong cười nhẹ, nhìn lôi đài trước mặt, duỗi thắt lưng, “Cuối cùng cũng đến phiên ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.