Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 5 - Chương 190: Triệu Hồi Sư của nhân loại – Vân Phong! 2

Nhược Tuyết Tam Thiên

01/06/2020

Edit: Mavis Clay

Tiếng xích trên đất vang lên, Vân Phong khẽ nghiêng người vươn tay về phía trước, nắm chặt cự trảo ma thú đang đánh về phía mình. Đôi mắt hổ phách trừng to. Đối phương vừa nãy còn tránh né chật vật mà, sao bây giờ lại lưu loát tới vậy?

Giữ chặt cổ tay, nữ nhân tăng sức liền bị nhào tới, trong một thoáng hai người xẹt qua Vân Phong nói nhỏ, “Ngươi có còn nhớ Trạch Nhiên không?”

“Cái… cái gì…?” Ngạc nhiên, khiếp sợ, vui mừng! Biểu cảm đa dạng hiện lên trong đôi mắt hổ phách, Vân Phong mỉm cười buông lỏng cổ tay, nàng sữ sờ đứng đó, ngẩng đầu lên, “Ngươi chính là Vân Phong?”

Vân Phong ngạc nhiên, nàng biết tên mình? Nữ nhân nhìn nàng bật cười khẽ khàng, “Quả nhiên là ngươi…”

“Ngươi biết ta?”

Nữ nhân giương môi, dựa lưng vào vách tường lạnh lẽo, đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, “Chàng ấy luôn nhắc tới một cái tên, đó chính là Vân Phong, người mà chàng ấy luôn kể tới chỉ có một, đó là Vân Phong...” Nàng lẩm bẩm thầm thí, Vân Phong nghe xong không nói gì, nữ nhân ngước lên, “Ngươi tới đây làm gì?”

Gương mặt tái nhợt và gầy gò của nàng lúc này như toát ra một sức mạnh to lớn, Vân Phong cười bất đắc dĩ, dường như nàng đã hiểu lầm rồi, “Ta tới đây để cứu ngươi ra ngoài.”

“Cứu ta ra ngoài? Không cần.” Nữ nhân lạnh lùng cự tuyệt, việc này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Vân Phong, “Lần này không chỉ có mỗi ta tới, còn có cả Trạch Nhiên nữa.”

Toàn thân nữ nhân khẽ run lên, vẻ đau đớn xẹt qua đáy mắt, nàng quay đầu sang nơi khác, “Vậy thì sao?”

Vậy thì sao? Vân Phong nhướng cao ngọn mày, “Ngươi không muốn gặp Trạch Nhiên?”

Ánh mắt của nữ nhân hơi tối đi, “Chàng ấy không muốn gặp ta, chàng ấy tới đây hẳn là vì đứa con trong bụng, ngươi đi nói cho chàng biết, ta sẽ bình an sinh hạ đứa bé này, con không sao cả, chàng có thể đi được rồi.”

Vân Phong nghe vậy bối rối không thôi, hình như chuyện còn rối ren hơn nàng nghĩ nhiều, Hòa tiểu thư này sẽ không ngoan ngoãn phối hợp. “Bình an hạ sinh đứa bé này? Vương Dật Phượng tộc há không biết ý đồ này?”

“Đương nhiên ta biết, nhưng ông ta có làm gì cũng vô dụng thôi. Ta sẽ dùng cả sinh mạng của mình để bảo vệ đứa bé này.”

“Ở đây thôi ông ta đã có thể giết ngươi bất cứ lúc nào rồi. Ngươi chết rồi, đứa trẻ cũng không thể sống.”

Nữ nhân bật cười, “Ông ta không dám giết ta, giết ta rồi, mọi thứ mà ông ta sở hữu sẽ tan thành bọt nước.” Nàng ngẩng lên nhìn Vân Phong, “Ngươi không hiểu đâu, cũng không cần hiểu ngươi chỉ cần đưa hắn đi… càng xa nơi này càng tốt là được rồi.”

Vân Phong cau mày, Hòa tiểu thư này thật cố chấp. “Trạch Nhiên là phụ thân của đứa trẻ này, hắn cũng có quyền lợi có được nó.” Vân Phong nói, nữ nhân ngạc nhiên, “Ngươi đừng quên, bên trong cơ thể đứa tẻ này có một nửa dòng máu của Trạch Nhiên! Mọi chuyện không phải chỉ một mình ngươi mới có thể quyết định.”

“Chuyện đó không liên quan tới ngươi.”

Vân Phong đứng lên, khóe miệng dâng ý lạnh, “Chuyện này quả thực không liên quan gì tới ta, Hòa tiểu tư, lần sau ta sẽ dẫn Trạch Nhiên tới đây.”

“Không được! Ngươi không thể làm thế!” Đôi mắt hổ phách nóng vội, Vân Phong chậm rãi cúi người, “Trong lòng ngươi vẫn còn quan tâm hắn, đúng không?”

Đôi mắt hổ phách đanh lại, cuối cùng chật vật quay đi, Vân Phong thở dài ngao ngán, “Nếu là vì ta, ngươi có thể không cần chú ý làm gì.”

Tiếng cười vang lên đầy cay đắng xót xa, “Hắn đã từng nói rằng sẽ không bao giờ muốn tới gặp ta nữa, nếu như chưa từng gặp ta… thì tốt biết bao…”

Trái tim Vân Phong đau nhói, mặc dù có thể lý giải tâm tình Trạch Nhiên lúc đó, nhưng trái tim của Hòa tiểu thư cũng đã tổn thương không hề nhẹ, nàng thật sự thích Trạch Nhiên, bằng cả trái tim vui vẻ và hào hứng. Vân Phong giật nhẹ khóe miệng, không biết nên an ủi như thế nào, nàng ấy bị tổn thương không hề nhẹ.

“Có lẽ chuyện không phải như ngươi nghĩ đâu…” Vân Phong cố cứu vãn, “Trạch Nhiên tới Vô Tận Hải trăm phương nghìn kế muốn tìm máu U Nhan là vì ngươi đó.”

Nữ nhân ngẩn ra, lại cười khổ, “Quả nhiên chàng ấy luôn muốn sớm rời khỏi ta… ta đã từng nói, nếu chàng có thể tìm được máu U Nhan, ta sẽ thả chàng đi, không quấn lấy chàng nữa…”

Vân Phong sửng sốt, vẻ mặt của nữ nhân càng lạnh băng hơn vừa rồi, “Ngươi có thể đi được rồi.”

Thôi, trước tiên cần biết đây là đâu đã, lần sau nàng đưa Trạch Nhiên vào rồi nói tiếp. “Trước tiên ngươi nói cho ta biết đây là đâu đã.”

Nữ nhân nhíu mày, “Sao nữa? Ngươi vẫn muốn dẫn chàng ấy vào? Cơ bản là không thể. Đây chính là nơi giam giữ trọng phạm Dật Phượng tộc, bên ngoài có không dưới mười Tôn Thần cấp cao bảo vệ, ngươi làm sao vào được?”

Vân Phong cười ha ha, “Ta tự có cách, nhưng mà Hòa tiểu thư…” Nàng cúi người xuống nhẹ nhàng vươn tay bao phủ lên đôi tay lạnh lẽo kia, con ngươi nữ nhân co lại, Vân Phong khẽ khàng nói, “Bây giờ đã từ bỏ có phải hơi sớm không?”

“Ngươi…”

Vân Phong mỉm cười đứng dậy, “Ta sẽ trở lại, tới lúc đó hãy nói chuyện đàng hoàng với hắn.” Nói xong nàng xoay người rời đi. Nữ nhân ngồi xuống bên vách tường suy tư.

Vừa ra ngoài, hơi thở Vương Dật Phượng tộc liền đánh tới, “Xong chưa?”

Vân Phong gật đầu, “Tạm thuận lợi, nhưng cần thời gian để chế tạo chất thuốc.”

Vương Dật Phượng tộc nhếch môi trong bóng tối mờ ảo, “Không sao, chỉ cần có thể chế được chất thuốc đó là được rồi.”

Vân Phong ngoái đầu nhìn ánh sáng leo lắt sau lưng, tiếp đó chớp mắt đã bị Vương Dật Phượng tộc kéo ra ngoài, nàng liếc nhìn bàn tay của ông ta không nói gì xoay người ra ngoài, vừa ra cửa sứ giả chờ bên ngoài liền cung kính khom người, “Phong đại nhân, Vương Thượng có ý muốn mấy ngày nay Phong đại nhân ở lại trong cung chế dược.”

Vân Phong gật đầu, “Cũng được, có chuyện gì ta cũng tiện hơn.”

“Phong đại nhân, mời sang bên này.” Sứ giả dẫn đường Vân Phong ra ngoài tới chỗ ba người Khúc Lam Y. Sắc mặt Trạch Nhiên cứng đờ, Vân Phong không biến sắc nói, “Ba người các ngươi đi theo ta.”

Dưới sự dẫn đường của sứ giả, nhóm Vân Phong được đưa tới một góc tĩnh lặng, Vương Dật Phượng tộc không mong có bất kỳ kẻ nào tới làm phiền nàng, nên đưa tới một nơi rất yên tĩnh. Sứ giả nói vài câu rồi lui xuống, Vân Phong đóng cửa lại, Mộc Thương Hải giăng Không Gian Phong Tỏa, cuối cùng Trạch Nhiên không nhịn nổi nữa.

“Ngươi có gặp được nàng không?”



Vân Phong gật đầu, “Tình hình của nàng vẫn ổn, chỉ hơi gầy thôi, đứa con trong bụng vẫn khỏe mạnh.”

Trạch Nhiên thở phào một hơi, nàng nói tiếp, “Hòa tiểu thư bị giam giữ ở nơi nhốt trọng phạm của Dật Phượng tộc, bên ngoài có không dưới mười hộ vệ trên Tôn Thần, muốn vào không dễ chút nào. Ta phải thông qua Vương Dật Phượng tộc đích thân dẫn đường mới vào được bên trong.”

“Xem ra không thể đánh vào từ bên ngoài.” Khúc Lam Y nói, không dưới mười người trên Tôn Thần, cơ hội để họ tấn công từ bên ngoài vào gần như là số không.

“Vậy thì chỉ còn một cách, là để Vương Dật Phượng tộc đích thân dẫn chúng ta vào.” Sắc mặt Mộc Thương Hải không khỏi trầm xuống.

Khúc Lam Y nhìn sang Vân Phong, “Vào trong đó có cần Truyền Tống Trận gì không?”

“Tốc độ vào đó quá nhanh, ta không kịp thấy rõ gì cả, nhưng ta phát hiện trong lòng bàn tay Vương Dật Phượng tộc có một vết thương nhỏ, có lẽ vào trong đó cần phải có máu của Vương.”

“Máu không khó, chỉ cần nói trong thuốc này thiếu vài giọt máu, Vương Dật Phượng tộc sẽ tự đưa sang, quan trọng là có máu rồi thì làm sao vào đây.” Khúc Lam Y đỡ cằm, chân mày hơi nhíu lại lẩm bẩm, “Cần phải thông qua Truyền Tống Trận, liên quan tới quy luật không gian có lẽ là Mộc Thương Hải có thể làm được…”

“Vậy thì thử xem.” Vân Phong nói, “Tính kiên nhẫn của Vương Dật Phượng tộc không nhiều đâu, chúng ta phải tìm ra phương pháp không được phép sơ sẩy.” Đoạn đối thoại giữa Vương Dật Phượng tộc và Hòa tiểu thư không ngừng vang vọng trong đầu Vân Phong, hình như có gì đó không đúng lắm.

Đúng như Khúc Lam Y nói, Vương Dật Phượng tộc tự đưa máu mình tới, tiếp theo là tìm một cơ hội thích hợp để lẻn vào. Có lẽ là trời giúp Vân Phong, Vương Dật Phượng tộc vì chuyện gì đó rời khỏi Vương Cung, mấy cao thủ cường giả hiển nhiên cũng phải đi theo, trong căn phòng kia không một ai ở lại canh giữ, Vương Dật Phượng tộc hoàn toàn không ngờ rằng có người sẽ trăm phương ngàn kế muốn lẻn vào đó.

“Bắt đầu đi.” Trong suốt quá trình lẻn vào không hề gặp nguy hiểm, cuối cùng mọi người đã tiến vào được nơi mà Vân Phong đã vào lúc đó, nàng nhỏ máu của Vương lên mặt đất, mắt Mộc Thương Hải lóe lên một tia sáng, không gian bắt đầu lung lay, máu thấm vào trong đó, nhát mắt sự vặn vẹo của không gian có thể thấy bằng mắt thường.

“Quả nhiên!” Ánh mắt nhóm Vân Phong vui mừng, Mộc Thương Hải nhíu mày, “Chỉ với sức ta không đủ để mở không gian này. Cần các ngươi giúp ta một tay.”

Các dòng năng lượng hợp lại với nhau, bàn tay Mộc Thương Hải lóe lên ánh sáng nhạt, đưa tới chỗ vết nứt không gian trước mặt, siết chặt răng, hai cánh tay chậm rãi banh ra.

“Mở!” Vết nứt không gian chậm rãi bị mở ra. Mộc Thương Hải gầm nhẹ, “Mau nhảy xuống. Ta không duy trì được lâu đâu.”

Vân Phong, Khúc Lam Y và Trạch Nhiên lập tức nhảy vào, nhanh chóng bị kéo vào bóng tối, Mộc Thương Hải cắn răng nhảy vào sau cùng, tiếng gió gào thét, vết nứt không gian nhanh chóng khép lại, sóng không gian chấn động lan ra.

“Có kẻ xông vào.” Mấy hơi thở cường hãn lập tức thức tỉnh, một đôi mắt thú bén nhọn mở ra.

“Vèo vèo vèo!” Mấy bóng người lần lượt bay về trước, mục đích là nhà giam trọng phạm Dật Phượng tộc.

Từng tiếng bước chân dồn dập vang lên trong thông đạo u ám, Trạch Nhiên xuyên qua đường hầm u tối đi vào bên trong, trái tim như có một tảng đá lớ đè lên, không biết đi được bao lâu, cuối cùng trước mặt cũng lóe lên chút ánh sáng nhạt.

“Tới rồi!” Vân Phong ở đằng xa phía trước hô lên, nữ nhân ngồi bên tường đã nhìn thấy nàng, vô cùng ngạc nhiên, nàng ấy… tới thật!

Khúc Lam Y, Mộc Thương Hải lần lượt theo sau, nữ nhân nhìn những gương mặt xa lạ, bàn tay bắt đầu run rẩy, chàng sẽ không tới… Chàng sẽ không tới đâu… Hơi thở dồn dập vang lên bên tai, đôi con ngươi hổ phách co lại, một bóng người đạp vào đáy mắt.

“Ngươi…” Trạch Nhiên nhìn nữ nhân trước mắt, có chút không nói nên lời, trái tim của hắn đập thình thịch, trăm mối cảm xúc ngổn ngang xông lên đầu.

Nữ nhân quay đầu lại, vẻ mặt hơi khổ sở, toàn thân co cụm lại vào nhau, Trạch Nhiên thấy vậy trái tim như bị bóp lại, nàng cũng có lúc bất lực như thế này sao?

“Đừng có ngây người ra đó nữa! Thời gian của chúng ta rất ít!” Khúc Lam Y bên cạnh khẽ quát lên, ánh mắt Trạch Nhiên trầm xuống sải bước đi qua, đôi tay lập tức hóa thú, xích sắt khóa trên chân nữ nhân đứt lìa.

Trạch Nhiên đưa tay nhưng bị nữ nhân hất văng ra. “Chẳng phải ngươi đã nói không muốn gặp ta sao?”

Trạch Nhiên tối sầm mặt lại đưa tay sang, nữ nhân lại cường ngạnh đẩy ra, “Ta đã như ngươi muốn rồi, ngươi còn không hài lòng gì chứ?”

Hắn mím môi không nói lời nào, không thèm để ý nữ nhân phản kháng thình lình bế nàng lên, nữ nhân đấm đá liều mạng giãy giụa, “Buông ta ra! Là chính ngươi nói không muốn nhìn thấy ta mà, ngươi buông ta ra.”

“Ta tới đưa ngươi đi.” Ánh mắt Trạch Nhiên kiên địch nhìn nữ nhân trong ngực, nàng ngẩn ra, sau đó vòng tay ôm lấy cổ Trạch Nhiên, cắn xuống một phát thật mạnh, nước mắt lã chã rơi xuống.

“Thật đúng là vô vị…” Khúc Lam Y day trán, Vân Phong bật cười thầm vui mừng thay Trạch Nhiên, sắc mặt Mộc Thương Hải đột nhiên biến đổi, “Đi mau! Hình như chúng ta bị phát hiện rồi.” Vừa nói xong, không gian xuất hiện một vết nứt, mấy hơi thở cuồng hoành đánh tới, đánh nát Không Gian Lực của Mộc Thương Hải.

“Xem ra chúng ta không đi được nữa rồi.” Ánh mắt Khúc Lam Y lạnh lẽo, kéo Vân Phong ra phía sau mình, Trạch Nhiên ôm chặt Hòa tiểu thư trong lòng, sắc mặt ba nam nhân âm trầm nhìn về trước, chủ nhân của mấy hơi thở cuồng hoành như bóng ma chậm rã bước từ trong khe nứt ra.

Chỉ có đi chứ không có về, đây chính là kết quả của đám người các ngươi.” Mấy hơi thở quét tới, ba nam nhân đồng loạt ra tay, hai dòng năng lượng mạnh mẽ giao nhau.

“Ầm ầm!” Tiếng âm thanh khủng bố vang lên, đất đá bay túi bụi.

“Năm Tôn Thần cấp chín, xem ra hơi khó giải quyết.” Khúc Lam Y lẩm bẩm, ánh mắt Vân Phong tối sầm, năm Tôn Thần cấp chín.

Năm bóng cường giả nhanh chóng lao ra, kèm theo uy áp Tôn Thần cấp chính lao thẳng tới. Tình hình vô cùng căng thẳng.

“Tiểu Phong Phong, mau đưa nữ nhân kia đi trước đi.” Khúc Lam Y nâng tay lên, Ám Nguyên Tố sắc lẹm tràn ra quanh thân, màu đen nhanh trong mắt nhanh chóng nhuộm đỏ. Ba nam nhân cường ngạnh chặn lại năm Tôn Thần cấp chín, Vân Phong bắt lấy Hòa tiểu thư, lật tay lấy Cực Phẩm Tinh Thạch Thú ra.

Cực Phẩn Tinh Thạch thú vốn tính làm nũng với Vân Phong, nhưng vừa ra ngoài nhận thấy bầu không khí có gì đó không đúng, Vân Phong chỉ vào vách tường trước mặt. “Mở đường đi.” Nó lập tức há to mồm ra cạp, tường đá như đậu hũ biến mất trong miệng nó, có lẽ là bị bầu không khí dọa sợ, tốc độ gặm nhấm vô cùng nhanh. Chỉ chốc lát sau đã mở được một con đường cho Vân Phong.

Nàng nắm chặt Hòa tiểu thư rồi vọt vào con đường, “Ta không muốn đi! Ngươi buông ta ra.” Hòa tiểu thư liều mạng vùng vẫy, Vân Phong quay lại quát khẽ. “Im miệng!”

Hòa tiểu thư lập tức ngẩn người, “Lát nữa ta sẽ đưa ngươi tới nơi an toàn, ngươi tốt nhất ở yên đó cho ta. Đừng để mọi nỗ lực của chúng ta thất bại trong gang tấc.”

“Vậy… vậy còn ngươi?”

Vân Phong cười ngoái đầu nhìn lại, “Ta… đương nghiên sẽ quay lại sau.”

Con ngươi hổ phách co lại, Vân Phong cảm thấy sáng mơ hồ từ bên ngoài chiếu vào, biết đã sắp tới điểm cuối, nàng thu Cực Phẩm Tinh Thạch Thú vào vòng tay, lòng bàn tay dồn khí tức, vỗ mạnh tới.



“Ầm!” Vách tường đổ nát, Vân Phong vọt ra ngoài, nhưng trước khi ra được bên ngoài một cự trảo đã nắm chặt lấy cổ họng Vân Phong.

Nàng vung tay lên đẩy Hòa tiểu thư qua lỗ hổng, “Trở… về… mau…”

Hòa tiểu thư bất động ngơ ngác ngồi trong lỗ hổng, đôi mắt hổ phách nhìn chủ nhân của cự trảo đang nắm cổ của Vân Phong, “Tụ Nham… Sao ngươi lại ở trong này…”

Cự trảo nắm trên cổ Vân Phong căng thẳng, nàng cảm thấy khó thở hẳn đi, đôi mắt vàng cam của chủ nhân cự trảo lộ vẻ điên cuồng, cười lên điên cuồng, “Tiểu thư, ta ở đây có gì không đúng sao? Nếu ta không ở đây, ta là tiểu thư đã chạy rồi.”

“Khụ khụ!” Cổ họng Vân Phong lại căng thẳng, Hòa tiểu thư rống lên, :Buông nàng ấy ra. Mọi chuyện đều là kế hoạch của ta, không liên quan tới những người khác.

“Tiểu thư nghĩ rằng chỉ một câu nói đó là có thể khiến ta bỏ qua cho chúng? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.” Đôi mắt vàng cam nhìn chằm chằm vào Vân Phong, “Thêm chút nữa thôi là ta có thể bóp chết kẻ này như bóp một con kiến, chỉ bằng ngài còn có thể cướp nàng đi được sao?”

Cổ Vân Phong đã rướm vệt máu, nhưng đôi mắt vẫn mang ý cười lành lạnh.

“Ngươi còn dám người?” Đôi mắt vàng cam nheo lại, ý lạnh trong mắt Vân Phong sâu hơn, chậm rãi nhắm mắt lại, mắt thú vàng cam cười khẩy. “Kiến hôi, ngươi đang đón chờ cái chết đấy à?”

Đôi môi đỏ chậm rãi tươi cười, đôi mắt choàng mở ra, ánh sáng ngũ sắc xẹt qua trong mắt.

“Cái gì?” Mắt thú thoáng qua sự kinh ngạc, Vân Phong lật tay lấy ra năm chiếc nhẫn khế ước. Tinh Thần Lực cuồn cuộn như biển xông ra từ trong cơ thể, hơi thở hải tộc trong người hoàn toàn rút đi, để lộ tư thái vốn có.

“Ngươi là… con người.” Mắt thú vàng cam ngàn ngập kinh ngạc, cự trảo lập tức buông ra, giật lùi về sau mấy bước. Khi ngước mắt lên lại thì năm tia sáng đã xuất hiện đứng bên cạnh thiếu nữ.

Tiếng dã thú gào thét vang dội khắp trời, con ngươi trong mắt thú co rụt lại. Nàng ta chính là… Triệu Hồi Sư của nhân loại.

chặt cự trảo ma thú đang đánh về phía mình. Đôi mắt hổ phách trừng to. Đối phương vừa nãy còn tránh né chật vật mà, sao bây giờ lại lưu loát tới vậy?

Giữ chặt cổ tay, nữ nhân tăng sức liền bị nhào tới, trong một thoáng hai người xẹt qua Vân Phong nói nhỏ, “Ngươi có còn nhớ Trạch Nhiên không?”

“Cái… cái gì…?” Ngạc nhiên, khiếp sợ, vui mừng! Biểu cảm đa dạng hiện lên trong đôi mắt hổ phách, Vân Phong mỉm cười buông lỏng cổ tay, nàng sữ sờ đứng đó, ngẩng đầu lên, “Ngươi chính là Vân Phong?”

Vân Phong ngạc nhiên, nàng biết tên mình? Nữ nhân nhìn nàng bật cười khẽ khàng, “Quả nhiên là ngươi…”

“Ngươi biết ta?”

Nữ nhân giương môi, dựa lưng vào vách tường lạnh lẽo, đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, “Chàng ấy luôn nhắc tới một cái tên, đó chính là Vân Phong, người mà chàng ấy luôn kể tới chỉ có một, đó là Vân Phong...” Nàng lẩm bẩm thầm thí, Vân Phong nghe xong không nói gì, nữ nhân ngước lên, “Ngươi tới đây làm gì?”

Gương mặt tái nhợt và gầy gò của nàng lúc này như toát ra một sức mạnh to lớn, Vân Phong cười bất đắc dĩ, dường như nàng đã hiểu lầm rồi, “Ta tới đây để cứu ngươi ra ngoài.”

“Cứu ta ra ngoài? Không cần.” Nữ nhân lạnh lùng cự tuyệt, việc này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Vân Phong, “Lần này không chỉ có mỗi ta tới, còn có cả Trạch Nhiên nữa.”

Toàn thân nữ nhân khẽ run lên, vẻ đau đớn xẹt qua đáy mắt, nàng quay đầu sang nơi khác, “Vậy thì sao?”

Vậy thì sao? Vân Phong nhướng cao ngọn mày, “Ngươi không muốn gặp Trạch Nhiên?”

Ánh mắt của nữ nhân hơi tối đi, “Chàng ấy không muốn gặp ta, chàng ấy tới đây hẳn là vì đứa con trong bụng, ngươi đi nói cho chàng biết, ta sẽ bình an sinh hạ đứa bé này, con không sao cả, chàng có thể đi được rồi.”

Vân Phong nghe vậy bối rối không thôi, hình như chuyện còn rối ren hơn nàng nghĩ nhiều, Hòa tiểu thư này sẽ không ngoan ngoãn phối hợp. “Bình an hạ sinh đứa bé này? Vương Dật Phượng tộc há không biết ý đồ này?”

“Đương nhiên ta biết, nhưng ông ta có làm gì cũng vô dụng thôi. Ta sẽ dùng cả sinh mạng của mình để bảo vệ đứa bé này.”

“Ở đây thôi ông ta đã có thể giết ngươi bất cứ lúc nào rồi. Ngươi chết rồi, đứa trẻ cũng không thể sống.”

Nữ nhân bật cười, “Ông ta không dám giết ta, giết ta rồi, mọi thứ mà ông ta sở hữu sẽ tan thành bọt nước.” Nàng ngẩng lên nhìn Vân Phong, “Ngươi không hiểu đâu, cũng không cần hiểu ngươi chỉ cần đưa hắn đi… càng xa nơi này càng tốt là được rồi.”

Vân Phong cau mày, Hòa tiểu thư này thật cố chấp. “Trạch Nhiên là phụ thân của đứa trẻ này, hắn cũng có quyền lợi có được nó.” Vân Phong nói, nữ nhân ngạc nhiên, “Ngươi đừng quên, bên trong cơ thể đứa tẻ này có một nửa dòng máu của Trạch Nhiên! Mọi chuyện không phải chỉ một mình ngươi mới có thể quyết định.”

“Chuyện đó không liên quan tới ngươi.”

Vân Phong đứng lên, khóe miệng dâng ý lạnh, “Chuyện này quả thực không liên quan gì tới ta, Hòa tiểu tư, lần sau ta sẽ dẫn Trạch Nhiên tới đây.”

“Không được! Ngươi không thể làm thế!” Đôi mắt hổ phách nóng vội, Vân Phong chậm rãi cúi người, “Trong lòng ngươi vẫn còn quan tâm hắn, đúng không?”

Đôi mắt hổ phách đanh lại, cuối cùng chật vật quay đi, Vân Phong thở dài ngao ngán, “Nếu là vì ta, ngươi có thể không cần chú ý làm gì.”

Tiếng cười vang lên đầy cay đắng xót xa, “Hắn đã từng nói rằng sẽ không bao giờ muốn tới gặp ta nữa, nếu như chưa từng gặp ta… thì tốt biết bao…”

Trái tim Vân Phong đau nhói, mặc dù có thể lý giải tâm tình Trạch Nhiên lúc đó, nhưng trái tim của Hòa tiểu thư cũng đã tổn thương không hề nhẹ, nàng thật sự thích Trạch Nhiên, bằng cả trái tim vui vẻ và hào hứng. Vân Phong giật nhẹ khóe miệng, không biết nên an ủi như thế nào, nàng ấy bị tổn thương không hề nhẹ.

“Có lẽ chuyện không phải như ngươi nghĩ đâu…” Vân Phong cố cứu vãn, “Trạch Nhiên tới Vô Tận Hải trăm phương nghìn kế muốn tìm máu U Nhan là vì ngươi đó.”

Nữ nhân ngẩn ra, lại cười khổ, “Quả nhiên chàng ấy luôn muốn sớm rời khỏi ta… ta đã từng nói, nếu chàng có thể tìm được máu U Nhan, ta sẽ thả chàng đi, không quấn lấy chàng nữa…”

Vân Phong sửng sốt, vẻ mặt của nữ nhân càng lạnh băng hơn vừa rồi, “Ngươi có thể đi được rồi.”

Thôi, trước tiên cần biết đây là đâu đã, lần sau nàng đưa Trạch Nhiên vào rồi nói tiếp. “Trước tiên ngươi nói cho ta biết đây là đâu đã.”

Nữ nhân nhíu mày, “Sao nữa? Ngươi vẫn muốn dẫn chàng ấy vào? Cơ bản là không thể. Đây chính là nơi giam giữ trọng phạm Dật Phượng tộc, bên ngoài có không dưới mười Tôn Thần cấp cao bảo vệ, ngươi làm sao vào được?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook