Quyển 5 - Chương 184: Trong mắt nàng chỉ cần có ta.
Nhược Tuyết Tam Thiên
26/05/2020
Edit: Mavis Clay
Cánh tay người đàn ông ôm sát nữ nhân vào lòng, cằm đặt lên đầu vai Vân Phong, gò má hai người nhẹ nhàng áp lại với nhau. Vân Phong cười khẽ, buông lỏng người dựa vào ngực Khúc Lam Y, mặc cho hắn bao phủ lấy mình.
“Còn lạnh không?” Vân Phong nhẹ nhàng hỏi, Khúc Lam Y bật cười ôm chặt nữ nhân trong ngực hơn, “Còn hơi lạnh chút, vẫn là trong phòng ấm áp hơn, tiểu Phong Phong, hay là chúng ta…”
Vân Phong đỏ mặt bấu một phát lên cánh tay tên kia, biết hắn đang cố ý đùa cợt mình, không khỏi nhớ lại lúc còn ở học viện Ma Tang, hắn thường dựa lên người mình thế nào. Tiếng cười dễ nghe của hắn truyền tới, cọ vào mặt Vân Phong, “Vừa rồi đang nghĩ gì thế?”
Vân Phong ngẩng đầu nhìn trời đêm, “Đang nghĩ về… huyết mạch Triệu Hồi Sư Vân gia.”
Ánh mắt Khúc Lam Y tối lại, “Sức mạnh áp chế trong huyết mạch Vân gia không hề bình thường, dù là Huyết Hồn… cũng chưa chắc làm được.”
“Ta biết rõ.” Vân Phong nói, “Lần trước Thân Đồ gia tập kích, ta đã giao thủ với người của thế lực sau lưng Thân Đồ gia.”
“Hắn ta có làm nàng bị thương không?” Giọng Khúc Lam Y lạnh đi, Vân Phong bật cười, “Không có, chỉ tay đôi vài phát thôi, người kia không ôm tinh thần nhất định phải thắng.”
Khúc Lam Y không lên tiếng, gương mặt khẽ trầm xuống, Vân Phong khẽ ngoái đầu nhìn lại, “Lam Y, thực ra ta nghĩ rằng…”
Khúc Lam Y tiếp lời Vân Phong muốn nói lại thôi, “Có phải là do Tứ Đại Gia Tộc làm không?”
Vân Phong gật đầu, Khúc Lam Y thở dài, “Thú thật ta cũng nghĩ thế, Tứ Đại Gia Tộc đều có chỗ đặc biệt của riêng mình, huyết mạch Triệu Hồi Sư của Vân gia là đứng đầu Tứ Đại Gia Tộc, khi còn nhỏ ta từng nghe phụ thân nhắc tới chuyện Vân gia ngày xưa, ở vài chục năm lâu đời, Vân gia đứng đầu trong Tứ Đại Gia Tộc.”
“Cũng chính vì điểm đó nên mới trở thành mục tiêu bị người khác dòm ngó.” Lời nói Vân Phong lạnh lẽo.
Khúc Lam Y dùng sức ôm nàng hơn, “Hưng thịnh suy bại đều không thể tránh được, dù là Nạp Khê tộc đã sớm lánh đời cũng không thoát khỏi quy luật luân hồi này.”
“Chuyện Tứ Đại Gia Tộc có thể nói cho ta nghe được không?” Vân Phong dựa vào ngực hắn, lịch sử của Vân gia rõ ràng đã xuất hiện đứt đoạn, hiện nay ba vị trưởng lão có lẽ cũng không rõ chuyện Tứ Đại Gia Tộc lắm, các đời trước của Vân gia mấy trong chục năm đất gió phong trần đã vùi thân trong dòng lũ lịch sử.
“Mọi thứ là ta nghe được từ phụ thân, tương truyền Tứ Đại Gia Tộc cổ đại là do bốn cường giả tuyệt thế lập ra, gồm Nạp Khê, Vân, Bặc* Nguyên và Hiên.”
*Nguyên văn là 元还 . Chữ 元 có hai hán ngữ là Bốc và Bặc, để Bốc Nguyên nghe giống bốc thứ gì đó quá nên Mavis để Bặc nhé, mặc dù nghe họ kỳ quái thật.
Đây là lần đầu tiên Vân Phong được nghe kể về dòng họ của Tứ Đại Gia tộc, Bặc Nguyên, Hiên, kẻ đã xuống tay với Vân gia hiển nhiên là một trong hai rồi.
“Sự thành lập của Tứ Đại Gia Tộc cổ đại có thể nói là thế lực quyết định thế giới con người, gần như có thể chống lại thế lực đứng đầu ma thú, thời gian dần trôi cộng thêm thế cục thế giới lại biến chuyển, các gia tộc cổ xưa dần dần ẩn lui, Nạp Khê tộc đã sớm rời xa mọi thứ, lựa chọn lánh đời, còn tiến triển ba đại gia tộc khác thì không giống nhau.”
“Vân gia thì hoạt động một mình, còn Bặc Nguyên tộc và Hiên tộc thì không biết, sau khi Nạp Khê tộc lánh đời rất ít liên lạc với thế giới bên ngoài nên không rõ tình hình của hai tộc này.”
Vân Phong nghe trong trầm mặc, sau đó nói, “Huyết mạch của Vân gia là Triệu Hồi Sư… Vậy ba gia tộc còn lại là huyết mạch gì?”
Khúc Lam Y sững sờ, Vân Phong ngoái đầu nhìn lại, “Ta chỉ hỏi vu vơ thôi, không cần trả lời đâu.”
Nhìn vào đôi mắt đen trong veo kia, Khúc Lam Y mỉm cười khẽ hôn xuống cái trán trơn mịn của nàng, dán mặt mình vào gương mặt ấm áp của nàng, khóe môi câu lên, “Ta cũng không rõ lắm, chuyện như vậy lão già chưa bao giờ nói với ta, ta muốn tự thân tìm hiểu cuối cùng luôn bị cản lại.”
Vân Phong ngạc nhiên, chính Khúc Lam Y cũng không biết đặc điểm của huyết mạch tộc mình là gì? Xem ra bí mật huyết mạch của Tứ Đại Gia Tộc rất ít người biết tới, đây chính là bí mật về Tứ Đại Gia tộc không để người ngoài biết được. Ngoại trừ Vân gia, bởi vì hào quang của huyết mạch Triệu Hồi Sư quá khổng lồ, ảnh hưởng cũng rộng lớn nên Vân gia mới gặp phải mọi đắng cay.
“Lão già có rất nhiều chuyện về Nạp Khê tộc không nói cho ta biết, có thể vì ta luôn lạnh nhạt, không để ý tới chuyện Nạp Khê tộc, cũng không quá thích cách sống của lão già, mọi thứ đều lấy gia tộc làm trọng, ta tự nhận không có cảm giác có trách nhiệm này.”
Vân Phong chỉ im lặng nghe, đây là lần đầu tiên nàng nghe Khúc Lam Y nói chuyện về mình, bình thường hầu như hắn chỉ im lặng bồi bên người nàng, rất hiếm khi nàng được nghe chuyện của hắn. Nàng dựa vào lồng ngực rộng rãi ở sau, lắng nghe nhịp tim trầm ổn của hắn.
“Thân là Thiếu Chủ Nạp Khê tộc, người tộc ta không hề chê cười ta, còn rất tôn trọng ta, có lẽ có liên quan tới năng lực Quang Ám Đồng Thể đặc biệt này. Nạp Khê tộc chỉ có mỗi ta có năng lực này, có phải giống quái thai không?”
Vân Phong lắc đầu, vịn lên bàn tay Khúc Lam Y, “Không có, chàng là đặc biệt, là độc nhất vô nhị.”
Tiếng cười trầm thấp vang lên, ánh mắt Khúc Lam Y tươi cười, “Chỉ có mỗi tiểu Phong Phong nói ta như vậy thôi, ta biết nàng vốn không giống người khác mà. Còn nhớ Ngọc Liên đã từng tới làm phiền nàng không?”
Vân Phong cười khẽ, “Nàng ta đã trở về Nạp Khê tộc rồi à?”
Mắt Khúc Lam Y lóe lên sự chán ghét, “Dĩ nhiên, nếu không ta đã chẳng có lý do để chạy ra ngoài, cái đồ đáng ghét đó. Khi đó nàng ta tới tộc ta, dùng ánh mắt sùng bái như thần nhìn ta làm cả người ta không được tự nhiên, nhìn thấy nàng ta liền sinh lòng chán ghét.”
Vân Phong cười khúc khích, thể chất Quang Ám Đồng Thể không hề tầm thường, tồn tại trong một tộc có lẽ được rất được kính trọng. Huống hồ hắn còn mang thân phận Thiếu Chủ Nạp Khê tộc, lại càng không tầm thường.
“Nếu quả thực là một trong Tứ Đại Gia Tộc ra tay với Vân gia, ta tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Vân Phong bật cười, “Nạp Khê tộc vốn không màng thế sự, đừng để chuyện Vân gia liên lụy tới chàng.”
Cánh tay Khúc Lam Y căng thẳng, “Không biết, bất kể lão già có nói gì ta đều không nghe đâu, ta muốn ở bên cạnh nàng, tiểu Phong Phong, ta nói thật đấy, dù là lúc nào ta cũng sẽ luôn ở bên cạnh nàng.” Hơi nóng của Khúc Lam Y phả bên tai Vân Phong, hơi nóng lại có chút ngứa ngáy, vành tai của nàng dần đỏ ửng lên, đôi môi ấm áp sau tai dần di chuyển lên trên, bàn tay nhẹ đặt lên gò má nàng, lần tìm được nơi đôi môi thích nhất mà dán lên.
Hơi thở lẫn vào nhau không phân biệt được nữa, con đường của họ rõ ràng đang ở trước mặt, nhưng lại giăng đầy sương mù mờ ảo không thấu. Ngón tay nắm chặt, nhiệt độ bốc lên từ đáy lòng, mênh mông như thế giới, chỉ cần có nhau là đủ.
Ngày thứ hai, Vân Phong lên đường tiến về Vạn Thú Sơn Mạch, Mộc Thương Hải và Trạch Nhiên cùng đồng hành, cuối cùng Nhục Cầu cũng có cơ hội được ra ngoài, thân thể mập mạp ngồi xuống vai Vân Phong, mở to mắt nhìn chằm chằm vào Khúc Lam Y, cái đuôi đầy lông phía sau hơi nôn nóng đong đưa. Khúc Lam Y cảm nhận được địch ý của Nhục Cầu, chỉ cười nhạt, ánh mắt khiêu khích bắn ngược trở về, Nhục Cầu đứng phắt dậy nhe rằng hằm hè với hắn.
“Chỉ mới gặp nhau thôi mà…” Vân Phong ngao ngán đưa tay vuốt Nhục Cầu, lúc này nó mới an tĩnh lại, ngoan ngoãn ngồi xuống nhưng vẫn rất đề phòng Khúc Lam Y lại gần, Khúc Lam Y lạnh lùng liếc mắt, không thèm nói gì đi sang phía bên kia của Vân Phong, một người một thú ăn ý kéo giãn khoảng cách.
Trạch Nhiên thấy hành động giữa Khúc Lam Y và Nhục Cầu thì rất ngạc nhiên, Mộc Thương Hải thì tập mãi đã thành quen. Vân Phong quyết định một mình rời đi, dù sao cũng là Truyền Tống Trận Long Điện, không cần người đưa tiễn. Vào một buổi sáng sớm tinh mơ, trong đình viện Vân Phong xuất hiện mấy bóng người cao ráo. Vân Phong cười ha ha nhìn Trạch Nhiên, “Chuẩn bị xong chưa?”
Trạch Nhiên hơi mân khóe môi, Vân Phong mỉm cười, bàn tay chậm rãi nắm chặt lại, “Chuẩn bị xong rồi, chúng ta lên đường thôi.”
Một tia sáng kéo mọi người vào Long Điện, Mê Vụ Sâm Lâm, Vạn Thú Sơn Mạch, thế giới ma thú đang từ từ mở ra trước mắt.
Vạn Thú Sơn Mạch trông như là một dãy núi dài, chia cắt cả đại lục thành hai phần, nhưng bên trong lại vô cùng rộng lớn, dù sao cũng là lãnh thổ sinh sống của các tộc ma thú, trên một trăm tộc ma thú tụ tập sinh sống ở đây, diện tích rộng lớn là điều kiện cơ bản nhất. Mặc dù tiếp giáp với cả một vùng lãnh thổ lớn của Đông Tây Đại Lục, nhưng Mê Vụ Sâm Lâm lại là nơi gần với thế giới con người nhất. Mê Vụ Sâm Lâm chỉ là một cái đuôi nhỏ của Vạn Thú Sơn Mạch mênh mông, bởi vì nó nằm ở ngay gần đầu phía nam nên thay vì từ những nơi khác xông vào Vạn Thú Sơn Mạch, chi bằng vào từ Mê Vụ Sâm Lâm thỏa đáng hơn.
Với Vân Phong Mê Vụ Sâm Lâm không xa lạ gì, nàng đã nhiều lần đi vào nơi này, nàng cũng chú ý tới lão giả sống sâu trong Mê Vụ Sâm Lâm, không biết lần này có gặp được hay không. Lần này vào Mê Vụ Sâm Lâm là để tới Vạn Thú Sơn Mạch, đường đi đương nhiên không giống nhau, vốn Vân Phong không sợ sẽ đi nhầm hướng, nhưng vừa vào Mê Vụ Sâm Lâm Trạch Nhiên đã dẫn đầu, “Để ta dẫn đường cho.”
Vân Phong nhận ra, năm đó Trạch Nhiên vào Vạn Thú Sơn Mạch hẳn cũng là thông qua Mê Vụ Sâm Lâm, để hắn dẫn đường hiển nhiên tốt. Vân Phong lặng lẽ nhìn vẻ mặt Trạch Nhiên, không nhận thấy có gì khác thường, mặc dù ngoài mặt bình thường nhưng vẫn có thể cảm nhận được lòng hắn đang khẩn trương. Nếu có thể hắn hy vọng chỉ có một mình trở lại nơi này, chứ không phải đi cùng Vân Phong.
Dưới sự dẫn đường của Trạch Nhiên, đoàn người không ngừng đi xuyên qua Mê Vụ Sâm Lâm, dọc đường ma thú rất tự giác nhường đường, ngay cả mấy hơi thở trước đây cố gắng cản Vân Phong xâm nhập lúc này cũng đã ẩn tích. Lần này nàng tới mang theo thực lực phải nói là đã thay đổi tới nghiêng trời lệch đất, Tôn Thần cấp bảy, bất luận là một con gì ở Mê Vụ Sâm Lâm cũng không dám ngăn cản.
“Từ đây đi thẳng về trước chính là phạm vi của Vạn Thú Sơn Mạch.” Trạch Nhiên nhàn nhạt lên tiếng, Vân Phong gật đầu, dọc đường không ai nói chuyện khiến không khí hơi bí bách chút, Nhục Cầu trên vai đánh ngáp một cái lười biếng, cái đuôi nhàm chán quất quơ, đảo mắt nhìn sang Khúc Lam Y, thân thể mập mạp cọ cọ lên má Vân Phong, có chút lười biếng.
“Sau khi vào Vạn Thú Sơn Mạch, ta đi giải quyết chuyện riêng một chút.” Trạch Nhiên nói, sắc mặt không khỏi trầm hơn vài phần. Vân Phong mấp máy môi không biết nên nói gì, nàng không yên lòng để hắn đi giải quyết một mình, dù sao nơi này cũng là Vạn Thú Sơn Mạch, tộc quần ma thú sinh sống ở khắp nơi, sơ sẩy một chút là sẽ dính rắc rối.
“Thả ngươi đi giải quyết một mình, đến lúc đó gây ra rắc rối rồi để chúng ta tới xử lý hậu quả giúp ngươi à?” Khúc Lam Y nói, mặt Trạch Nhiên tối sầm hơn, “Ta sẽ không gây ra phiền phức cho Vân Phong.”
“Chưa chắc là không đâu, đây cũng chả phải địa bàn của ngươi, thay vì để lại mối họa này, chi bằng đi cùng nhau đi.” Khúc Lam Y nói xong, vẻ mặt Trạch Nhiên sững sờ, Mộc Thương Hải đồng tình nhìn Trạch Nhiên, nếu cứ để chuyện này mà đi cùng với Vân Phong hắn nhất định sẽ rất lúng túng, mặc dù hắn không hề biết rằng Vân Phong đã biết thứ mà hắn vẫn luôn muốn giấu.
“Không được.” Trạch Nhiên quả quyết từ chối, có chút sợ hãi liếc nhìn Vân Phong, trái tim run rẩy e ngại, chuyện như vậy không thể để Vân Phong biết được.
Sắc mặt Khúc Lam Y lạnh lẽo, “Ta không hề có hứng thú chút nào với chuyện của ngươi hết, nhưng mà trên đường tiểu Phong Phong còn phải phân tâm lo lắng cho ngươi sẽ làm ảnh hưởng tới chuyện của nàng ấy.”
Trạch Nhiên ngẩn ra, Vân Phong mỉm cười, “Trạch Nhiên, một thân một mình ngươi ở trong khu vực này thực sự nguy hiểm lắm, ta cũng sẽ vì thế mà lo lắng.”
Mộc Thương Hải thấy thế chỉ khẽ thở dài, vỗ vỗ vai Trạch Nhiên, “Đi cùng đi không sao đâu, dù sao cũng đỡ hơn là trên đường Vân Phong cứ lo lắng cho ngươi mãi.”
“Vân Phong, ta…” Trạch Nhiên muốn nói gì đó nhưng Vân Phong lắc đầu, “Ta sẽ không can thiệp vào chuyện riêng của ngươi, yên tâm.”
“Ta không có ý đó, ta…” Trạch Nhiên muốn giải thích nhưng không biết phải nói từ đâu, Khúc Lam Y phiền não cắt ngang, “Cứ quyết định như vậy đi, Vạn Thú Sơn Mach là địa bàn ma thú, chúng ta nên sớm chuẩn bị thôi, nếu không từng bước đều sẽ rất khó khăn, ma thú có thể không hoan ngênh con người xâm nhập vào lãnh thổ của mình.”
Trạch Nhiên hơi mấp máy môi cuối cùng không nói gì nữa, Mộc Thương Hải lên tiếng, “Ta vốn không có hơi thở, ma thú sẽ không chú ý tới điểm này đâu.”
“Ta và Trạch Nhiên đều có hơi thở ma thú trong người, Khúc Lam Y chàng thì sao? Có cần phải thu chàng vào Long Điện không?” Vân Phong hơi lo lắng, Khúc Lam Y cười rộ lên, “Không cần lo cho ta, ta lợi dụng Ám Nguyên Tố cũng có thể đạt được trạng thái giống Mộc Thương Hải.”
Vân Phong gật đầu, Ám Nguyên Tố có một đặc điểm rất quan trọng chính là nuốt chửng, Khúc Lam Y dùng Ám Nguyên Tố nuốt sạch hơi thở của mình cũng không có gì là lạ. Vân Phong và Trạch Nhiên điều động hơi thở ma thú của mình ra, mặc dù hơi thở Vân Phong là hải tộc nhưng vẫn là của ma thú. Khúc Lam Y bên cạnh chậm rãi nhắm mắt, Ám Nguyên Tố đen như mực chậm rãi xông ra từ trong người, chỉ nháy mắt đã xâm chiếm toàn bộ hơi thở con người, hoa văn màu đỏ chậm rãi lan ra từ trong cơ thể. Mắt Vân Phong trợn to, đây là cái gì?
Mắt đen mở ra, một tia hồng xẹt qua lại nhanh chóng trở về màu đen, Khúc Lam Y liếc nhìn hoa văn đỏ lan ra trên tay mình, mỉm cười, “Đi thôi.
Vân Phong tiến lên cầm lấy tay hắn, “Mấy thứ này là gì? Có hại với cơ thể của chàng không?”
Khúc Lam Y nắm chặt tay Vân Phong kéo nàng đi về trước, nhỏ giọng nói, “Nạp Khê tộc có một tòa tháp, trong tòa tháp này có một con đường tu luyện được đặt tên là Niết Bàn Thông Thiên. Người đi qua con đường này sẽ có một chút thay đổi.”
Vân Phong kinh hãi, con đường Niết Bàn Thông Thiên? Chỉ nghe tên thôi đã đủ kinh hãi rồi, rất khó tưởng tượng được muốn đi qua con đường này phải trải qua những gì. Đây chắc là bí pháp truyền thừa đặc biệt của Nạp Khê tộc. Nhìn hoa văn đỏ trên bàn tay Khúc Lam Y, trái tim nàng nhói lên thật đau đớn, hẳn là hắn cũng đã trải qua những chuyện mà nàng không thể tưởng tượng được.
Vân Phong không khỏi siết chặt tay Khúc Lam Y hơn, hắn cúi đầu mỉm cười, Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải ở sau nhìn hành động thân mật của hai người, đồng loạt khổ sở giật nhẹ khóe miệng. Nhục Cầu sau khi thấy hoa văn màu đỏ kia thì híp mắt lại, không ngờ là không ngăn cản hành động của Vân Phong và Khúc Lam Y, chỉ ngoan ngoãn ngồi trên vai không lo tới việc khác.
Một nhóm bốn người đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ bắt đầu tiến vào Vạn Thú Sơn Mạch, vừa bước vào, mặc dù chỉ mới là bên ngoài, nhưng nhiều hơi thở ma thú khác nhau đã nhanh chóng vọt tới, sau khi cảm nhận được hơi thở đặc biệt của nhóm người thoáng do dự một lát lại rụt trở về, vẻ mặt Vân Phong hơi trầm xuống, chỉ trong chớp mắt vừa rồi có không dưới mười loại hơi thở của các loài ma thú khác nhau.
Vạn Thú Sơn Mạch không hổ là Vạn Thú Sơn Mạch, số lượng không thể đong đếm cũng rất có thể là sự thật.
“Trạch Nhiên, khi đó ngươi vào bằng cách nào vậy?” Vân Phong hỏi.
Trạch Nhiên cười rộ lên, “Lúc đó ta dựa vào sự xung huyết của bản thân, giết một lèo mà vào…” Nói tới đây, Trạch Nhiên đột nhiên im bặt, Vân Phong lại cảm thấy giật mình, giết một lèo mà vào… điều này cần bao nhiêu dũng khí và cố chấp.
“Chỉ tới được Trung Khu mà thôi, với thực lực khi đó của ta tới được Trung Khu đã là không dễ rồi.” Trạch Nhiên lại lên tiếng, “Lần trước đi vào thăm dò được ít thứ, hiện tại chúng ta đang đi lại ở Ngoại Khu, ma thú sinh sống là từ cấp bậc Tôn Giả trở xuống, tiếp theo là tới Trung Khu, trong Trung Khu là ma thú trên Tôn Giả tới Tôn Thần, sâu hơn Trung Khu chính là Nội Khu, ma thú hoạt động trong Nội Khu hơn nửa là Tôn Thần và trên Tôn Thần.”
Vân Phong nghiêm túc gật đầu, Ngoại Khu, Trung Khu và Nội Khu, số lượng tộc quần ma thú chắc cũng giảm dần theo trục tầng kim tự tháp, từ thấp tới cao, càng lên tới đỉnh càng mạnh, với thực lực hiện tại của bọn họ vào được Nội Vực hẳn không khó.
“Tộc quần ma thú Ngoại Khu là hỗn loạn phức tạp nhất ba khu, thường các khu vực bên trong chỉ có vài tộc quần ma thú sinh sống, tranh đấu lẫn nhau là chuyện thường xuyên xảy ra, mặc dù Trung Khu ổn hơn nhưng cũng không khả quan cho lắm, chúng ta cần mau chạy thẳng tới Nội Khu, hạn chế ở lại Ngoại Khu thì tốt hơn.”
Mọi người tỏ vẻ đồng ý, để Trạch Nhiên dẫn đường hướng thẳng về phía Trung Khu, dù đả đi rất cao nhưng tranh đấu giữa các ma thú vẫn thi thoảng xảy ra, để tránh bị cuốn vào rắc rối, có thể né được thì cứ né. Trên đường thi thoảng có thể thấy được thi thể ma thú, ma thú đấu tranh mãnh liệt nhất là về lãnh thổ, Ngoại Khu lại chiếm một lượng nhiều vô kể các tộc ma thú, lúc nào cũng có thể xảy ra va chạm dù lớn hay nhỏ.
Đi mấy ngày ở Ngoại Khu, nhóm người tiến vào được dải đất Trung Khu, mặc dù tốn chút thời gian để né tránh phân tranh, nhưng Vạn Thú Sơn Mạch nói chung và Ngoại Vực nói riêng vẫn có diện tích rất lớn. Sau khi tiến vào Trung Khu, tình trạng phân tranh rõ ràng đã giảm vớt, hoạt động ở Trung Khu đều là ma thú Tôn Thần và giữa Tôn Thần, và cũng là… nơi Trạch Nhiên xảy ra chuyện.
Vừa vào Trung Khu, vẻ mặt Trạch Nhiên lo lắng hơn, phủ một lớp mây đen nhàn nhạt, vì thế tốc độ tiến lên cũng tăng vọt theo, Vân Phong cũng nhận ra được gì đó, dọc đường không một ai lên tiếng, không khí có hơi nặng nề.
“Trước mặt có một tộc ma thú có chút giao tình với ta, chuyện của ta… cũng cần giải quyết ở đó.” Trạch Nhiên đột nhiên ngừng lại, Vân Phong nhìn về phía rừng cây tĩnh lặng trước mặt, gật đầu, “Vậy ngươi đi đi.”
Trạch Nhiên gật đầu tung người vọt vào, lập tức mất tung ảnh, nhóm người Vân Phong đứng bên ngoài chờ, Khúc Lam Y nhìn lướt qua, “Tiểu Phong Phong, nàng biết hắn xảy ra chuyện gì?”
Vân Phong cười khổ gật đầu tỏ ý thừa nhận, Khúc Lam Y cau mày không nói gì, mọi người đứng bên ngoài yên lặng chờ, không bao lâu sau Trạch Nhiên đã ra đây, nhưng mà sắc mặt âm trầm tới đáng sợ, phía sau hắn có vài người thuộc tộc ma thú, vừa nhìn thấy Vân Phong lập tức đề phòng, Trạch Nhiên vội vàng lên tiếng, “Các vị, những người này đều là bạn của ta.”
Lúc này hóm người của tộc ma thú mới thu hồi địch ý, trông có vẻ có quan hệ khá tốt với Trạch Nhiên. Trạch Nhiên âm trầm bước tới, thầm thì với Vân Phong, “Chúng ta đi thôi.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Vân Phong thấy Trạch Nhiên có vẻ mặt đó thì lo lắng, hắn mím môi không có ý định trả lời, “Không có gì, chuyện của ta đã giải quyết xong rồi.”
Khúc Lam Y và Mộc Thương Hải nhíu mày, với cái nét mặt đó của hắn sao có thể không có việc gì? Vẻ mặt của mấy thành viên tộc ma thú kia rõ ràng là có chuyện, Vân Phong lạnh lùng bước tới, “Các vị, có chuyện gì khiến Trạch Nhiên khốn nhiễu sao?”
Mấy người của tộc ma thú kia nhìn nhau, Trạch Nhiên quay phắt đầu lại, sắc mặt âm trầm, “Vân Phong, ta thật sự không có chuyện gì.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì cả!”
Vân Phong im bặt, đôi mắt trong suốt âm trầm nhìn Trạch Nhiên, chậm rãi nói, “Chuyện của ngươi ta biết cả rồi, nguyên nhân của hơi thở ma thú bên trong cơ thể ngươi ta đều biết cả.”
“Cái gì?” Trạch Nhiên ngạc nhiên, “Ngươi… ngươi làm thế nào…”
Vân Phong kéo khóe môi, “Trong một lúc vô tình thám thính Ly Vương Cung ta nghe được cuộc nói chuyện giữa ngươi và Vương Ly Ly tộc.”
Trạch Nhiên chao đảo, mặt tái nhợt, “Nói như vậy… ngay từ khi bắt đầu ngươi đã biết mọi thứ…”
Vân Phong gật đầu, “Có phải… con cái kia có vấn đề gì không?”
Trạch Nhiên cắn răng, bàn tay siết chặt lại. Mộc Thương Hải khẽ rũ mắt, Khúc Lam Y thấy thái độ đó của Trạch Nhiên thì cười lạnh, “Tâm tư của ngươi với Vân Phong ta rất rõ, nhưng chuyện xảy ra như thế cũng chỉ là bất ngờ.”
Trạch Nhiên ngước mắt, Khúc Lam Y nhìn thẳng vào mắt hắn, Vân Phong bên cạnh cảm thấy hơi mông lung, Khúc Lam Y đang nói cái gì vậy? Chuyện của Trạch Nhiên khi nào thì liên quan tới nàng?
“Nếu đã xảy ra rồi, thân là một người đàn ông, ngươi đừng nên trốn tránh.” Ánh mắt Khúc Lam Y lạnh lẽo, “Nếu ta mà là ngươi, bây giờ e rằng đã sớm xấu hổ muốn chết rồi.”
Trái tim Trạch Nhiên chấn động mãnh liệt, không nói nên lời, Vân Phong kéo cánh tay Khúc Lam Y, “Trạch Nhiên đâu có bỏ mặc mọi thứ đâu, lúc đi vào Vô Tận Hải chính là vì con cái kia…”
“Trạch Nhiên đại nhân, ngài mau đi cứu Hòa tiểu thư đi…” Mấy thành viên của tộc ma thú cuối cùng cũng lên tiếng, ngón mày của Trạch Nhiên cau chặt, Vân Phong quay đầu lại, “Cứu? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vị Hòa tiểu thư kia thế nào?”
“Trạch Nhiên đại nhân, chuyện lần đó chúng ta thực sự xin lỗi ngài, Hòa tiểu thư cũng chỉ là… Nhưng dù nói thế nào, Hòa tiểu thư vẫn còn đang mang đứa con của Trạch Nhiên đại nhân, đại nhân ngài không thể bỏ mặc được.”
“Con?” Khúc Lam Y nhíu mày, huyệt thái dương Trạch Nhiên nhảy lên.
Vân Phong cau mày, “Trước tiên phải nói rốt cuộc Hòa tiểu thư ra sao đã. Chúng ta nhất định sẽ không bỏ mặc nàng.”
“Hòa tiểu thư… bị bắt đi rồi, sau khi Trạch Nhiên đại nhân đi không bao lâu, có một nhóm người tới bắt Hòa tiểu thư vào trong Nội Khu.”
Nội Khu? Vân Phong ngạc nhiên, xem ra Hòa tiểu thư không phải là người trong tộc này, thân phận cũng không tầm thường, nếu không tại sao Nội Khu lại huy động nhân lực chạy tới Trung Khu bắt người làm gì? Bây giờ tạm không lo tới chuyện khác, trong bụng vị Hòa tiểu thư kia còn đang mang con của Trạch Nhiên, chỉ với điểm này thôi Trạch Nhiên đã không thể bỏ mặc rồi. Dù là ma thú, nhưng cũng là máu thịt của mình.
“Ta không nói sẽ bỏ mặc nàng ấy!” Trạch Nhiên gầm lên, gân xanh nổi lên rần rật, “Dù sao trong bụng của nàng ấy… cũng có cốt nhục của ta, ta chắc chắn sẽ quan tâm. Ta chỉ là…” Trạch Nhiên bối rối nhìn Vân Phong, sau đó quay mắt đi không nói thêm gì nữa.
“Các ngươi có biết là thế lực nào trong Nội Vực bắt Hòa tiểu thư đi không?” Vân Phong hỏi, mấy ma thú kia lắc đầu, “Người tới đều có cấp bậc Tôn Thần, chúng ta cơ bản không có khả năng ngăn cản Hòa tiểu thư bị bắt đi.”
“Dù sao cũng cần tới Nội Khu, chi bằng giải quyết xong chuyện này đã.” Khúc Lam Y nói, nhìn chằm chằm Trạch Nhiên một thoáng, Trạch Nhiên bối rối xoay người, mọi thứ mình muốn giấu đều đã bị lộ, nhất còn là ở trước mặt Vân Phong…
“Không cần đâu, một mình ta có thể đảm nhiệm chuyện này được, Vân Phong ngươi cứ đi làm việc của mình đi.” Trạch Nhiên nói, giọng mang vẻ cự tuyệt trốn tránh, Khúc Lam Y cười lạnh, “Một mình ngươi? Ngươi cho rằng dựa vào thực lực hiện giờ của ngươi có thể một mình một ngựa xông vào Nội Khu cướp người?”
Trạch Nhiên mím môi, “Vậy thì sao? Đây là chuyện riêng của ta.”
“Thật sao?” Khúc Lam Y nhíu mày, vươn tay kéo Vân Phong sang, “Nàng nghe chưa tiểu Phong Phong, hắn phân ranh giới rất rõ với nàng.”
Trạch Nhiên ngẩn ra, “Ta… ta không hề có ý đó…” Đây là chuyện riêng của hắn, vốn không cần Vân Phong phải để ý tới.
“Trạch Nhiên thật sự khách khí với ta như vậy? Nếu ngươi đã kiên định như vậy, ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay.”
Trạch Nhiên cứng đờ đứng đó, Khúc Lam Y đẩy hắn tới tình huống tiến thoái lưỡng nan, khiến hắn không thể đưa ra sự lựa chọn. Vân Phong bật cười, “Chúng ta đi thôi, cứu người thì phải cứu càng nhanh càng tốt.” Nàng nói xong đi về phía trước. Mộc Thương Hải im lặng theo sau, Trạch Nhiên đứng như trời trồng không biết nên nói gì, Khúc Lam Y hừ lạnh muốn đi theo sau, lúc đi ngang qua Trạch Nhiên nghe hắn nói nhỏ, “Dù thế nào…. Đa tạ.”
Khúc Lam Y nhếch môi, “Đừng hiểu lầm tiểu tử, ta không hề giúp ngươi, ta chỉ là không hy vọng tiểu Phong Phong sẽ dành quá nhiều tinh lực lên người ngươi.”
Khúc Lam Y cười nhìn về phía trước, nụ cười tự tin hiện trên tuấn nhan, “Thế giới của nàng không cần chỉ có mỗi một mình ta, trên thế gian này nam nhân có thể lọt vào mắt nàng chỉ có một mình ta, như vậy là đủ rồi.”
Cánh tay người đàn ông ôm sát nữ nhân vào lòng, cằm đặt lên đầu vai Vân Phong, gò má hai người nhẹ nhàng áp lại với nhau. Vân Phong cười khẽ, buông lỏng người dựa vào ngực Khúc Lam Y, mặc cho hắn bao phủ lấy mình.
“Còn lạnh không?” Vân Phong nhẹ nhàng hỏi, Khúc Lam Y bật cười ôm chặt nữ nhân trong ngực hơn, “Còn hơi lạnh chút, vẫn là trong phòng ấm áp hơn, tiểu Phong Phong, hay là chúng ta…”
Vân Phong đỏ mặt bấu một phát lên cánh tay tên kia, biết hắn đang cố ý đùa cợt mình, không khỏi nhớ lại lúc còn ở học viện Ma Tang, hắn thường dựa lên người mình thế nào. Tiếng cười dễ nghe của hắn truyền tới, cọ vào mặt Vân Phong, “Vừa rồi đang nghĩ gì thế?”
Vân Phong ngẩng đầu nhìn trời đêm, “Đang nghĩ về… huyết mạch Triệu Hồi Sư Vân gia.”
Ánh mắt Khúc Lam Y tối lại, “Sức mạnh áp chế trong huyết mạch Vân gia không hề bình thường, dù là Huyết Hồn… cũng chưa chắc làm được.”
“Ta biết rõ.” Vân Phong nói, “Lần trước Thân Đồ gia tập kích, ta đã giao thủ với người của thế lực sau lưng Thân Đồ gia.”
“Hắn ta có làm nàng bị thương không?” Giọng Khúc Lam Y lạnh đi, Vân Phong bật cười, “Không có, chỉ tay đôi vài phát thôi, người kia không ôm tinh thần nhất định phải thắng.”
Khúc Lam Y không lên tiếng, gương mặt khẽ trầm xuống, Vân Phong khẽ ngoái đầu nhìn lại, “Lam Y, thực ra ta nghĩ rằng…”
Khúc Lam Y tiếp lời Vân Phong muốn nói lại thôi, “Có phải là do Tứ Đại Gia Tộc làm không?”
Vân Phong gật đầu, Khúc Lam Y thở dài, “Thú thật ta cũng nghĩ thế, Tứ Đại Gia Tộc đều có chỗ đặc biệt của riêng mình, huyết mạch Triệu Hồi Sư của Vân gia là đứng đầu Tứ Đại Gia Tộc, khi còn nhỏ ta từng nghe phụ thân nhắc tới chuyện Vân gia ngày xưa, ở vài chục năm lâu đời, Vân gia đứng đầu trong Tứ Đại Gia Tộc.”
“Cũng chính vì điểm đó nên mới trở thành mục tiêu bị người khác dòm ngó.” Lời nói Vân Phong lạnh lẽo.
Khúc Lam Y dùng sức ôm nàng hơn, “Hưng thịnh suy bại đều không thể tránh được, dù là Nạp Khê tộc đã sớm lánh đời cũng không thoát khỏi quy luật luân hồi này.”
“Chuyện Tứ Đại Gia Tộc có thể nói cho ta nghe được không?” Vân Phong dựa vào ngực hắn, lịch sử của Vân gia rõ ràng đã xuất hiện đứt đoạn, hiện nay ba vị trưởng lão có lẽ cũng không rõ chuyện Tứ Đại Gia Tộc lắm, các đời trước của Vân gia mấy trong chục năm đất gió phong trần đã vùi thân trong dòng lũ lịch sử.
“Mọi thứ là ta nghe được từ phụ thân, tương truyền Tứ Đại Gia Tộc cổ đại là do bốn cường giả tuyệt thế lập ra, gồm Nạp Khê, Vân, Bặc* Nguyên và Hiên.”
*Nguyên văn là 元还 . Chữ 元 có hai hán ngữ là Bốc và Bặc, để Bốc Nguyên nghe giống bốc thứ gì đó quá nên Mavis để Bặc nhé, mặc dù nghe họ kỳ quái thật.
Đây là lần đầu tiên Vân Phong được nghe kể về dòng họ của Tứ Đại Gia tộc, Bặc Nguyên, Hiên, kẻ đã xuống tay với Vân gia hiển nhiên là một trong hai rồi.
“Sự thành lập của Tứ Đại Gia Tộc cổ đại có thể nói là thế lực quyết định thế giới con người, gần như có thể chống lại thế lực đứng đầu ma thú, thời gian dần trôi cộng thêm thế cục thế giới lại biến chuyển, các gia tộc cổ xưa dần dần ẩn lui, Nạp Khê tộc đã sớm rời xa mọi thứ, lựa chọn lánh đời, còn tiến triển ba đại gia tộc khác thì không giống nhau.”
“Vân gia thì hoạt động một mình, còn Bặc Nguyên tộc và Hiên tộc thì không biết, sau khi Nạp Khê tộc lánh đời rất ít liên lạc với thế giới bên ngoài nên không rõ tình hình của hai tộc này.”
Vân Phong nghe trong trầm mặc, sau đó nói, “Huyết mạch của Vân gia là Triệu Hồi Sư… Vậy ba gia tộc còn lại là huyết mạch gì?”
Khúc Lam Y sững sờ, Vân Phong ngoái đầu nhìn lại, “Ta chỉ hỏi vu vơ thôi, không cần trả lời đâu.”
Nhìn vào đôi mắt đen trong veo kia, Khúc Lam Y mỉm cười khẽ hôn xuống cái trán trơn mịn của nàng, dán mặt mình vào gương mặt ấm áp của nàng, khóe môi câu lên, “Ta cũng không rõ lắm, chuyện như vậy lão già chưa bao giờ nói với ta, ta muốn tự thân tìm hiểu cuối cùng luôn bị cản lại.”
Vân Phong ngạc nhiên, chính Khúc Lam Y cũng không biết đặc điểm của huyết mạch tộc mình là gì? Xem ra bí mật huyết mạch của Tứ Đại Gia Tộc rất ít người biết tới, đây chính là bí mật về Tứ Đại Gia tộc không để người ngoài biết được. Ngoại trừ Vân gia, bởi vì hào quang của huyết mạch Triệu Hồi Sư quá khổng lồ, ảnh hưởng cũng rộng lớn nên Vân gia mới gặp phải mọi đắng cay.
“Lão già có rất nhiều chuyện về Nạp Khê tộc không nói cho ta biết, có thể vì ta luôn lạnh nhạt, không để ý tới chuyện Nạp Khê tộc, cũng không quá thích cách sống của lão già, mọi thứ đều lấy gia tộc làm trọng, ta tự nhận không có cảm giác có trách nhiệm này.”
Vân Phong chỉ im lặng nghe, đây là lần đầu tiên nàng nghe Khúc Lam Y nói chuyện về mình, bình thường hầu như hắn chỉ im lặng bồi bên người nàng, rất hiếm khi nàng được nghe chuyện của hắn. Nàng dựa vào lồng ngực rộng rãi ở sau, lắng nghe nhịp tim trầm ổn của hắn.
“Thân là Thiếu Chủ Nạp Khê tộc, người tộc ta không hề chê cười ta, còn rất tôn trọng ta, có lẽ có liên quan tới năng lực Quang Ám Đồng Thể đặc biệt này. Nạp Khê tộc chỉ có mỗi ta có năng lực này, có phải giống quái thai không?”
Vân Phong lắc đầu, vịn lên bàn tay Khúc Lam Y, “Không có, chàng là đặc biệt, là độc nhất vô nhị.”
Tiếng cười trầm thấp vang lên, ánh mắt Khúc Lam Y tươi cười, “Chỉ có mỗi tiểu Phong Phong nói ta như vậy thôi, ta biết nàng vốn không giống người khác mà. Còn nhớ Ngọc Liên đã từng tới làm phiền nàng không?”
Vân Phong cười khẽ, “Nàng ta đã trở về Nạp Khê tộc rồi à?”
Mắt Khúc Lam Y lóe lên sự chán ghét, “Dĩ nhiên, nếu không ta đã chẳng có lý do để chạy ra ngoài, cái đồ đáng ghét đó. Khi đó nàng ta tới tộc ta, dùng ánh mắt sùng bái như thần nhìn ta làm cả người ta không được tự nhiên, nhìn thấy nàng ta liền sinh lòng chán ghét.”
Vân Phong cười khúc khích, thể chất Quang Ám Đồng Thể không hề tầm thường, tồn tại trong một tộc có lẽ được rất được kính trọng. Huống hồ hắn còn mang thân phận Thiếu Chủ Nạp Khê tộc, lại càng không tầm thường.
“Nếu quả thực là một trong Tứ Đại Gia Tộc ra tay với Vân gia, ta tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Vân Phong bật cười, “Nạp Khê tộc vốn không màng thế sự, đừng để chuyện Vân gia liên lụy tới chàng.”
Cánh tay Khúc Lam Y căng thẳng, “Không biết, bất kể lão già có nói gì ta đều không nghe đâu, ta muốn ở bên cạnh nàng, tiểu Phong Phong, ta nói thật đấy, dù là lúc nào ta cũng sẽ luôn ở bên cạnh nàng.” Hơi nóng của Khúc Lam Y phả bên tai Vân Phong, hơi nóng lại có chút ngứa ngáy, vành tai của nàng dần đỏ ửng lên, đôi môi ấm áp sau tai dần di chuyển lên trên, bàn tay nhẹ đặt lên gò má nàng, lần tìm được nơi đôi môi thích nhất mà dán lên.
Hơi thở lẫn vào nhau không phân biệt được nữa, con đường của họ rõ ràng đang ở trước mặt, nhưng lại giăng đầy sương mù mờ ảo không thấu. Ngón tay nắm chặt, nhiệt độ bốc lên từ đáy lòng, mênh mông như thế giới, chỉ cần có nhau là đủ.
Ngày thứ hai, Vân Phong lên đường tiến về Vạn Thú Sơn Mạch, Mộc Thương Hải và Trạch Nhiên cùng đồng hành, cuối cùng Nhục Cầu cũng có cơ hội được ra ngoài, thân thể mập mạp ngồi xuống vai Vân Phong, mở to mắt nhìn chằm chằm vào Khúc Lam Y, cái đuôi đầy lông phía sau hơi nôn nóng đong đưa. Khúc Lam Y cảm nhận được địch ý của Nhục Cầu, chỉ cười nhạt, ánh mắt khiêu khích bắn ngược trở về, Nhục Cầu đứng phắt dậy nhe rằng hằm hè với hắn.
“Chỉ mới gặp nhau thôi mà…” Vân Phong ngao ngán đưa tay vuốt Nhục Cầu, lúc này nó mới an tĩnh lại, ngoan ngoãn ngồi xuống nhưng vẫn rất đề phòng Khúc Lam Y lại gần, Khúc Lam Y lạnh lùng liếc mắt, không thèm nói gì đi sang phía bên kia của Vân Phong, một người một thú ăn ý kéo giãn khoảng cách.
Trạch Nhiên thấy hành động giữa Khúc Lam Y và Nhục Cầu thì rất ngạc nhiên, Mộc Thương Hải thì tập mãi đã thành quen. Vân Phong quyết định một mình rời đi, dù sao cũng là Truyền Tống Trận Long Điện, không cần người đưa tiễn. Vào một buổi sáng sớm tinh mơ, trong đình viện Vân Phong xuất hiện mấy bóng người cao ráo. Vân Phong cười ha ha nhìn Trạch Nhiên, “Chuẩn bị xong chưa?”
Trạch Nhiên hơi mân khóe môi, Vân Phong mỉm cười, bàn tay chậm rãi nắm chặt lại, “Chuẩn bị xong rồi, chúng ta lên đường thôi.”
Một tia sáng kéo mọi người vào Long Điện, Mê Vụ Sâm Lâm, Vạn Thú Sơn Mạch, thế giới ma thú đang từ từ mở ra trước mắt.
Vạn Thú Sơn Mạch trông như là một dãy núi dài, chia cắt cả đại lục thành hai phần, nhưng bên trong lại vô cùng rộng lớn, dù sao cũng là lãnh thổ sinh sống của các tộc ma thú, trên một trăm tộc ma thú tụ tập sinh sống ở đây, diện tích rộng lớn là điều kiện cơ bản nhất. Mặc dù tiếp giáp với cả một vùng lãnh thổ lớn của Đông Tây Đại Lục, nhưng Mê Vụ Sâm Lâm lại là nơi gần với thế giới con người nhất. Mê Vụ Sâm Lâm chỉ là một cái đuôi nhỏ của Vạn Thú Sơn Mạch mênh mông, bởi vì nó nằm ở ngay gần đầu phía nam nên thay vì từ những nơi khác xông vào Vạn Thú Sơn Mạch, chi bằng vào từ Mê Vụ Sâm Lâm thỏa đáng hơn.
Với Vân Phong Mê Vụ Sâm Lâm không xa lạ gì, nàng đã nhiều lần đi vào nơi này, nàng cũng chú ý tới lão giả sống sâu trong Mê Vụ Sâm Lâm, không biết lần này có gặp được hay không. Lần này vào Mê Vụ Sâm Lâm là để tới Vạn Thú Sơn Mạch, đường đi đương nhiên không giống nhau, vốn Vân Phong không sợ sẽ đi nhầm hướng, nhưng vừa vào Mê Vụ Sâm Lâm Trạch Nhiên đã dẫn đầu, “Để ta dẫn đường cho.”
Vân Phong nhận ra, năm đó Trạch Nhiên vào Vạn Thú Sơn Mạch hẳn cũng là thông qua Mê Vụ Sâm Lâm, để hắn dẫn đường hiển nhiên tốt. Vân Phong lặng lẽ nhìn vẻ mặt Trạch Nhiên, không nhận thấy có gì khác thường, mặc dù ngoài mặt bình thường nhưng vẫn có thể cảm nhận được lòng hắn đang khẩn trương. Nếu có thể hắn hy vọng chỉ có một mình trở lại nơi này, chứ không phải đi cùng Vân Phong.
Dưới sự dẫn đường của Trạch Nhiên, đoàn người không ngừng đi xuyên qua Mê Vụ Sâm Lâm, dọc đường ma thú rất tự giác nhường đường, ngay cả mấy hơi thở trước đây cố gắng cản Vân Phong xâm nhập lúc này cũng đã ẩn tích. Lần này nàng tới mang theo thực lực phải nói là đã thay đổi tới nghiêng trời lệch đất, Tôn Thần cấp bảy, bất luận là một con gì ở Mê Vụ Sâm Lâm cũng không dám ngăn cản.
“Từ đây đi thẳng về trước chính là phạm vi của Vạn Thú Sơn Mạch.” Trạch Nhiên nhàn nhạt lên tiếng, Vân Phong gật đầu, dọc đường không ai nói chuyện khiến không khí hơi bí bách chút, Nhục Cầu trên vai đánh ngáp một cái lười biếng, cái đuôi nhàm chán quất quơ, đảo mắt nhìn sang Khúc Lam Y, thân thể mập mạp cọ cọ lên má Vân Phong, có chút lười biếng.
“Sau khi vào Vạn Thú Sơn Mạch, ta đi giải quyết chuyện riêng một chút.” Trạch Nhiên nói, sắc mặt không khỏi trầm hơn vài phần. Vân Phong mấp máy môi không biết nên nói gì, nàng không yên lòng để hắn đi giải quyết một mình, dù sao nơi này cũng là Vạn Thú Sơn Mạch, tộc quần ma thú sinh sống ở khắp nơi, sơ sẩy một chút là sẽ dính rắc rối.
“Thả ngươi đi giải quyết một mình, đến lúc đó gây ra rắc rối rồi để chúng ta tới xử lý hậu quả giúp ngươi à?” Khúc Lam Y nói, mặt Trạch Nhiên tối sầm hơn, “Ta sẽ không gây ra phiền phức cho Vân Phong.”
“Chưa chắc là không đâu, đây cũng chả phải địa bàn của ngươi, thay vì để lại mối họa này, chi bằng đi cùng nhau đi.” Khúc Lam Y nói xong, vẻ mặt Trạch Nhiên sững sờ, Mộc Thương Hải đồng tình nhìn Trạch Nhiên, nếu cứ để chuyện này mà đi cùng với Vân Phong hắn nhất định sẽ rất lúng túng, mặc dù hắn không hề biết rằng Vân Phong đã biết thứ mà hắn vẫn luôn muốn giấu.
“Không được.” Trạch Nhiên quả quyết từ chối, có chút sợ hãi liếc nhìn Vân Phong, trái tim run rẩy e ngại, chuyện như vậy không thể để Vân Phong biết được.
Sắc mặt Khúc Lam Y lạnh lẽo, “Ta không hề có hứng thú chút nào với chuyện của ngươi hết, nhưng mà trên đường tiểu Phong Phong còn phải phân tâm lo lắng cho ngươi sẽ làm ảnh hưởng tới chuyện của nàng ấy.”
Trạch Nhiên ngẩn ra, Vân Phong mỉm cười, “Trạch Nhiên, một thân một mình ngươi ở trong khu vực này thực sự nguy hiểm lắm, ta cũng sẽ vì thế mà lo lắng.”
Mộc Thương Hải thấy thế chỉ khẽ thở dài, vỗ vỗ vai Trạch Nhiên, “Đi cùng đi không sao đâu, dù sao cũng đỡ hơn là trên đường Vân Phong cứ lo lắng cho ngươi mãi.”
“Vân Phong, ta…” Trạch Nhiên muốn nói gì đó nhưng Vân Phong lắc đầu, “Ta sẽ không can thiệp vào chuyện riêng của ngươi, yên tâm.”
“Ta không có ý đó, ta…” Trạch Nhiên muốn giải thích nhưng không biết phải nói từ đâu, Khúc Lam Y phiền não cắt ngang, “Cứ quyết định như vậy đi, Vạn Thú Sơn Mach là địa bàn ma thú, chúng ta nên sớm chuẩn bị thôi, nếu không từng bước đều sẽ rất khó khăn, ma thú có thể không hoan ngênh con người xâm nhập vào lãnh thổ của mình.”
Trạch Nhiên hơi mấp máy môi cuối cùng không nói gì nữa, Mộc Thương Hải lên tiếng, “Ta vốn không có hơi thở, ma thú sẽ không chú ý tới điểm này đâu.”
“Ta và Trạch Nhiên đều có hơi thở ma thú trong người, Khúc Lam Y chàng thì sao? Có cần phải thu chàng vào Long Điện không?” Vân Phong hơi lo lắng, Khúc Lam Y cười rộ lên, “Không cần lo cho ta, ta lợi dụng Ám Nguyên Tố cũng có thể đạt được trạng thái giống Mộc Thương Hải.”
Vân Phong gật đầu, Ám Nguyên Tố có một đặc điểm rất quan trọng chính là nuốt chửng, Khúc Lam Y dùng Ám Nguyên Tố nuốt sạch hơi thở của mình cũng không có gì là lạ. Vân Phong và Trạch Nhiên điều động hơi thở ma thú của mình ra, mặc dù hơi thở Vân Phong là hải tộc nhưng vẫn là của ma thú. Khúc Lam Y bên cạnh chậm rãi nhắm mắt, Ám Nguyên Tố đen như mực chậm rãi xông ra từ trong người, chỉ nháy mắt đã xâm chiếm toàn bộ hơi thở con người, hoa văn màu đỏ chậm rãi lan ra từ trong cơ thể. Mắt Vân Phong trợn to, đây là cái gì?
Mắt đen mở ra, một tia hồng xẹt qua lại nhanh chóng trở về màu đen, Khúc Lam Y liếc nhìn hoa văn đỏ lan ra trên tay mình, mỉm cười, “Đi thôi.
Vân Phong tiến lên cầm lấy tay hắn, “Mấy thứ này là gì? Có hại với cơ thể của chàng không?”
Khúc Lam Y nắm chặt tay Vân Phong kéo nàng đi về trước, nhỏ giọng nói, “Nạp Khê tộc có một tòa tháp, trong tòa tháp này có một con đường tu luyện được đặt tên là Niết Bàn Thông Thiên. Người đi qua con đường này sẽ có một chút thay đổi.”
Vân Phong kinh hãi, con đường Niết Bàn Thông Thiên? Chỉ nghe tên thôi đã đủ kinh hãi rồi, rất khó tưởng tượng được muốn đi qua con đường này phải trải qua những gì. Đây chắc là bí pháp truyền thừa đặc biệt của Nạp Khê tộc. Nhìn hoa văn đỏ trên bàn tay Khúc Lam Y, trái tim nàng nhói lên thật đau đớn, hẳn là hắn cũng đã trải qua những chuyện mà nàng không thể tưởng tượng được.
Vân Phong không khỏi siết chặt tay Khúc Lam Y hơn, hắn cúi đầu mỉm cười, Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải ở sau nhìn hành động thân mật của hai người, đồng loạt khổ sở giật nhẹ khóe miệng. Nhục Cầu sau khi thấy hoa văn màu đỏ kia thì híp mắt lại, không ngờ là không ngăn cản hành động của Vân Phong và Khúc Lam Y, chỉ ngoan ngoãn ngồi trên vai không lo tới việc khác.
Một nhóm bốn người đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ bắt đầu tiến vào Vạn Thú Sơn Mạch, vừa bước vào, mặc dù chỉ mới là bên ngoài, nhưng nhiều hơi thở ma thú khác nhau đã nhanh chóng vọt tới, sau khi cảm nhận được hơi thở đặc biệt của nhóm người thoáng do dự một lát lại rụt trở về, vẻ mặt Vân Phong hơi trầm xuống, chỉ trong chớp mắt vừa rồi có không dưới mười loại hơi thở của các loài ma thú khác nhau.
Vạn Thú Sơn Mạch không hổ là Vạn Thú Sơn Mạch, số lượng không thể đong đếm cũng rất có thể là sự thật.
“Trạch Nhiên, khi đó ngươi vào bằng cách nào vậy?” Vân Phong hỏi.
Trạch Nhiên cười rộ lên, “Lúc đó ta dựa vào sự xung huyết của bản thân, giết một lèo mà vào…” Nói tới đây, Trạch Nhiên đột nhiên im bặt, Vân Phong lại cảm thấy giật mình, giết một lèo mà vào… điều này cần bao nhiêu dũng khí và cố chấp.
“Chỉ tới được Trung Khu mà thôi, với thực lực khi đó của ta tới được Trung Khu đã là không dễ rồi.” Trạch Nhiên lại lên tiếng, “Lần trước đi vào thăm dò được ít thứ, hiện tại chúng ta đang đi lại ở Ngoại Khu, ma thú sinh sống là từ cấp bậc Tôn Giả trở xuống, tiếp theo là tới Trung Khu, trong Trung Khu là ma thú trên Tôn Giả tới Tôn Thần, sâu hơn Trung Khu chính là Nội Khu, ma thú hoạt động trong Nội Khu hơn nửa là Tôn Thần và trên Tôn Thần.”
Vân Phong nghiêm túc gật đầu, Ngoại Khu, Trung Khu và Nội Khu, số lượng tộc quần ma thú chắc cũng giảm dần theo trục tầng kim tự tháp, từ thấp tới cao, càng lên tới đỉnh càng mạnh, với thực lực hiện tại của bọn họ vào được Nội Vực hẳn không khó.
“Tộc quần ma thú Ngoại Khu là hỗn loạn phức tạp nhất ba khu, thường các khu vực bên trong chỉ có vài tộc quần ma thú sinh sống, tranh đấu lẫn nhau là chuyện thường xuyên xảy ra, mặc dù Trung Khu ổn hơn nhưng cũng không khả quan cho lắm, chúng ta cần mau chạy thẳng tới Nội Khu, hạn chế ở lại Ngoại Khu thì tốt hơn.”
Mọi người tỏ vẻ đồng ý, để Trạch Nhiên dẫn đường hướng thẳng về phía Trung Khu, dù đả đi rất cao nhưng tranh đấu giữa các ma thú vẫn thi thoảng xảy ra, để tránh bị cuốn vào rắc rối, có thể né được thì cứ né. Trên đường thi thoảng có thể thấy được thi thể ma thú, ma thú đấu tranh mãnh liệt nhất là về lãnh thổ, Ngoại Khu lại chiếm một lượng nhiều vô kể các tộc ma thú, lúc nào cũng có thể xảy ra va chạm dù lớn hay nhỏ.
Đi mấy ngày ở Ngoại Khu, nhóm người tiến vào được dải đất Trung Khu, mặc dù tốn chút thời gian để né tránh phân tranh, nhưng Vạn Thú Sơn Mạch nói chung và Ngoại Vực nói riêng vẫn có diện tích rất lớn. Sau khi tiến vào Trung Khu, tình trạng phân tranh rõ ràng đã giảm vớt, hoạt động ở Trung Khu đều là ma thú Tôn Thần và giữa Tôn Thần, và cũng là… nơi Trạch Nhiên xảy ra chuyện.
Vừa vào Trung Khu, vẻ mặt Trạch Nhiên lo lắng hơn, phủ một lớp mây đen nhàn nhạt, vì thế tốc độ tiến lên cũng tăng vọt theo, Vân Phong cũng nhận ra được gì đó, dọc đường không một ai lên tiếng, không khí có hơi nặng nề.
“Trước mặt có một tộc ma thú có chút giao tình với ta, chuyện của ta… cũng cần giải quyết ở đó.” Trạch Nhiên đột nhiên ngừng lại, Vân Phong nhìn về phía rừng cây tĩnh lặng trước mặt, gật đầu, “Vậy ngươi đi đi.”
Trạch Nhiên gật đầu tung người vọt vào, lập tức mất tung ảnh, nhóm người Vân Phong đứng bên ngoài chờ, Khúc Lam Y nhìn lướt qua, “Tiểu Phong Phong, nàng biết hắn xảy ra chuyện gì?”
Vân Phong cười khổ gật đầu tỏ ý thừa nhận, Khúc Lam Y cau mày không nói gì, mọi người đứng bên ngoài yên lặng chờ, không bao lâu sau Trạch Nhiên đã ra đây, nhưng mà sắc mặt âm trầm tới đáng sợ, phía sau hắn có vài người thuộc tộc ma thú, vừa nhìn thấy Vân Phong lập tức đề phòng, Trạch Nhiên vội vàng lên tiếng, “Các vị, những người này đều là bạn của ta.”
Lúc này hóm người của tộc ma thú mới thu hồi địch ý, trông có vẻ có quan hệ khá tốt với Trạch Nhiên. Trạch Nhiên âm trầm bước tới, thầm thì với Vân Phong, “Chúng ta đi thôi.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Vân Phong thấy Trạch Nhiên có vẻ mặt đó thì lo lắng, hắn mím môi không có ý định trả lời, “Không có gì, chuyện của ta đã giải quyết xong rồi.”
Khúc Lam Y và Mộc Thương Hải nhíu mày, với cái nét mặt đó của hắn sao có thể không có việc gì? Vẻ mặt của mấy thành viên tộc ma thú kia rõ ràng là có chuyện, Vân Phong lạnh lùng bước tới, “Các vị, có chuyện gì khiến Trạch Nhiên khốn nhiễu sao?”
Mấy người của tộc ma thú kia nhìn nhau, Trạch Nhiên quay phắt đầu lại, sắc mặt âm trầm, “Vân Phong, ta thật sự không có chuyện gì.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì cả!”
Vân Phong im bặt, đôi mắt trong suốt âm trầm nhìn Trạch Nhiên, chậm rãi nói, “Chuyện của ngươi ta biết cả rồi, nguyên nhân của hơi thở ma thú bên trong cơ thể ngươi ta đều biết cả.”
“Cái gì?” Trạch Nhiên ngạc nhiên, “Ngươi… ngươi làm thế nào…”
Vân Phong kéo khóe môi, “Trong một lúc vô tình thám thính Ly Vương Cung ta nghe được cuộc nói chuyện giữa ngươi và Vương Ly Ly tộc.”
Trạch Nhiên chao đảo, mặt tái nhợt, “Nói như vậy… ngay từ khi bắt đầu ngươi đã biết mọi thứ…”
Vân Phong gật đầu, “Có phải… con cái kia có vấn đề gì không?”
Trạch Nhiên cắn răng, bàn tay siết chặt lại. Mộc Thương Hải khẽ rũ mắt, Khúc Lam Y thấy thái độ đó của Trạch Nhiên thì cười lạnh, “Tâm tư của ngươi với Vân Phong ta rất rõ, nhưng chuyện xảy ra như thế cũng chỉ là bất ngờ.”
Trạch Nhiên ngước mắt, Khúc Lam Y nhìn thẳng vào mắt hắn, Vân Phong bên cạnh cảm thấy hơi mông lung, Khúc Lam Y đang nói cái gì vậy? Chuyện của Trạch Nhiên khi nào thì liên quan tới nàng?
“Nếu đã xảy ra rồi, thân là một người đàn ông, ngươi đừng nên trốn tránh.” Ánh mắt Khúc Lam Y lạnh lẽo, “Nếu ta mà là ngươi, bây giờ e rằng đã sớm xấu hổ muốn chết rồi.”
Trái tim Trạch Nhiên chấn động mãnh liệt, không nói nên lời, Vân Phong kéo cánh tay Khúc Lam Y, “Trạch Nhiên đâu có bỏ mặc mọi thứ đâu, lúc đi vào Vô Tận Hải chính là vì con cái kia…”
“Trạch Nhiên đại nhân, ngài mau đi cứu Hòa tiểu thư đi…” Mấy thành viên của tộc ma thú cuối cùng cũng lên tiếng, ngón mày của Trạch Nhiên cau chặt, Vân Phong quay đầu lại, “Cứu? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vị Hòa tiểu thư kia thế nào?”
“Trạch Nhiên đại nhân, chuyện lần đó chúng ta thực sự xin lỗi ngài, Hòa tiểu thư cũng chỉ là… Nhưng dù nói thế nào, Hòa tiểu thư vẫn còn đang mang đứa con của Trạch Nhiên đại nhân, đại nhân ngài không thể bỏ mặc được.”
“Con?” Khúc Lam Y nhíu mày, huyệt thái dương Trạch Nhiên nhảy lên.
Vân Phong cau mày, “Trước tiên phải nói rốt cuộc Hòa tiểu thư ra sao đã. Chúng ta nhất định sẽ không bỏ mặc nàng.”
“Hòa tiểu thư… bị bắt đi rồi, sau khi Trạch Nhiên đại nhân đi không bao lâu, có một nhóm người tới bắt Hòa tiểu thư vào trong Nội Khu.”
Nội Khu? Vân Phong ngạc nhiên, xem ra Hòa tiểu thư không phải là người trong tộc này, thân phận cũng không tầm thường, nếu không tại sao Nội Khu lại huy động nhân lực chạy tới Trung Khu bắt người làm gì? Bây giờ tạm không lo tới chuyện khác, trong bụng vị Hòa tiểu thư kia còn đang mang con của Trạch Nhiên, chỉ với điểm này thôi Trạch Nhiên đã không thể bỏ mặc rồi. Dù là ma thú, nhưng cũng là máu thịt của mình.
“Ta không nói sẽ bỏ mặc nàng ấy!” Trạch Nhiên gầm lên, gân xanh nổi lên rần rật, “Dù sao trong bụng của nàng ấy… cũng có cốt nhục của ta, ta chắc chắn sẽ quan tâm. Ta chỉ là…” Trạch Nhiên bối rối nhìn Vân Phong, sau đó quay mắt đi không nói thêm gì nữa.
“Các ngươi có biết là thế lực nào trong Nội Vực bắt Hòa tiểu thư đi không?” Vân Phong hỏi, mấy ma thú kia lắc đầu, “Người tới đều có cấp bậc Tôn Thần, chúng ta cơ bản không có khả năng ngăn cản Hòa tiểu thư bị bắt đi.”
“Dù sao cũng cần tới Nội Khu, chi bằng giải quyết xong chuyện này đã.” Khúc Lam Y nói, nhìn chằm chằm Trạch Nhiên một thoáng, Trạch Nhiên bối rối xoay người, mọi thứ mình muốn giấu đều đã bị lộ, nhất còn là ở trước mặt Vân Phong…
“Không cần đâu, một mình ta có thể đảm nhiệm chuyện này được, Vân Phong ngươi cứ đi làm việc của mình đi.” Trạch Nhiên nói, giọng mang vẻ cự tuyệt trốn tránh, Khúc Lam Y cười lạnh, “Một mình ngươi? Ngươi cho rằng dựa vào thực lực hiện giờ của ngươi có thể một mình một ngựa xông vào Nội Khu cướp người?”
Trạch Nhiên mím môi, “Vậy thì sao? Đây là chuyện riêng của ta.”
“Thật sao?” Khúc Lam Y nhíu mày, vươn tay kéo Vân Phong sang, “Nàng nghe chưa tiểu Phong Phong, hắn phân ranh giới rất rõ với nàng.”
Trạch Nhiên ngẩn ra, “Ta… ta không hề có ý đó…” Đây là chuyện riêng của hắn, vốn không cần Vân Phong phải để ý tới.
“Trạch Nhiên thật sự khách khí với ta như vậy? Nếu ngươi đã kiên định như vậy, ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay.”
Trạch Nhiên cứng đờ đứng đó, Khúc Lam Y đẩy hắn tới tình huống tiến thoái lưỡng nan, khiến hắn không thể đưa ra sự lựa chọn. Vân Phong bật cười, “Chúng ta đi thôi, cứu người thì phải cứu càng nhanh càng tốt.” Nàng nói xong đi về phía trước. Mộc Thương Hải im lặng theo sau, Trạch Nhiên đứng như trời trồng không biết nên nói gì, Khúc Lam Y hừ lạnh muốn đi theo sau, lúc đi ngang qua Trạch Nhiên nghe hắn nói nhỏ, “Dù thế nào…. Đa tạ.”
Khúc Lam Y nhếch môi, “Đừng hiểu lầm tiểu tử, ta không hề giúp ngươi, ta chỉ là không hy vọng tiểu Phong Phong sẽ dành quá nhiều tinh lực lên người ngươi.”
Khúc Lam Y cười nhìn về phía trước, nụ cười tự tin hiện trên tuấn nhan, “Thế giới của nàng không cần chỉ có mỗi một mình ta, trên thế gian này nam nhân có thể lọt vào mắt nàng chỉ có một mình ta, như vậy là đủ rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.