Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 2 - Chương 32: Về nhà!

Nhược Tuyết Tam Thiên

27/01/2015

Edit: Huyền

Beta: Nhi

Tiểu Hỏa sau khi thét xong, ba ánh mắt đều đồng loạt nhìn nó, Tiểu Hỏa vặn vẹo thân thể, chiếc đuôi màu đỏ sậm phe phẩy: “Các người nhìn cái gì! Ta nói không hóa hình là không hóa hình!”

Lam Dực quan sát Tiểu Hỏa hồi lâu, nghĩ đi nghĩ lại rốt cục mở miệng: “Hỏa huynh, huynh không phải là…!”

“Không phải! Phá điểu ngươi câm miệng lại cho ta!” Tiểu Hỏa rống lên với Lam Dực, nếu không phải do thực lực phá điểu đã đạt tới cấp bậc thống lĩnh, ai có thể để ý tới vấn đề hóa hình chứ! Chỉ tại con phá điểu này, đúng là đồ miệng thúi mà!

“Nana… ” Nhục Cầu nở nụ cười nghịch ngợm nhìn Tiểu Hỏa, thấp giọng kêu, dường như Tiểu Hỏa bị kích mao (lông), lập tức gầm lên “Lão Tử mới không tàn phế! Lão Tử có hóa hình!”

“Vậy là ngươi cũng có thể hóa hình?” Vân Phong nhìn chằm chằm Tiểu Hỏa, nói thật nàng cũng có chút mong chờ bộ dạng của Tiểu Hỏa sau khi hóa hình, Lam Dực hóa hình cũng rất anh tuấn, vậy Tiểu Hỏa hẳn là cũng không kém.

“Chủ nhân, ta…” Tiểu Hỏa nhìn Vân Phong, đôi mắt lộ vẻ bất đắc dĩ, Vân Phong đột nhiên nở nụ cười, Nhục Cầu cũng cong cong khóe môi, hai con hồ ly đồng thời cười, Lam Dực trầm mặc đứng một bên, không nói gì.

“Tiểu Hỏa, mau hóa hình để ta xem bộ dạng ngươi rốt cuộc như thế nào?” Vân Phong nhẹ nói, Tiểu Hỏa bất đắc dĩ lắc lắc thân thể: “Chủ nhân, hay là người đừng xem nữa được không? Bộ dáng ta hiện tại không phải đã tốt rồi sao?”

Vân Phong lắc đầu: “Bộ dạng hiện tại của ngươi không phải là không tốt, chỉ là ta rất tò mò, mau hóa hình cho ta xem đi, dù sao nơi này cũng không có người ngoài, ngươi lo lắng cái gì?”

Tiểu Hỏa nhìn Vân Phong, Nhục Cầu lại thấp giọng kêu một tiếng, thân hình Tiểu Hỏa run lên, đôi mắt hiện lên vẻ hung ác: “Nhục đoàn, nếu có cơ hội ta nhất định sẽ làm thịt ngươi!”

Nhục Cầu uốn éo thân thể, tức giận quay đi, Tiểu Hỏa đành cam chịu, Vân Phong ra lệnh nó làm sao có thể không tuân?

Đôi mắt chậm rãi nhắm lại, một luồng ánh sáng đỏ sậm từ từ bao trùm cả người Tiểu Hỏa, Vân Phong nhìn cái kén khổng lồ đỏ sậm, chỉ trong chốc lát cái kén đã vỡ ra, hóa hình của Tiểu Hỏa xuất hiện trước mặt ba người.

Vân Phong chớp mắt,lại chớp chớp lần nữa, tiếp tục chớp chớp, nháy mắt đã chớp hơn chục cái, sửng sốt tới mức không thể nói một từ nào, Lam Dực đứng bên nhìn hồi lâu, cuối cùng cũng chốt hạ được một câu: “Hỏa huynh… Quả nhiên không tầm thường… “

Nhục Cầu sau khi nhìn, đột nhiên phát ra tiếng cười, thân thể nhỏ bé không ngừng run rẩy, tựa hồ là cười vô cùng vui vẻ, một trận quang mang đỏ sậm xuất hiện, Tiểu Hỏa lại trở về hình dạng ma thú “Bây giờ các người hài lòng chưa!”

Vân Phong cười gật đầu, nàng thật sự không nghĩ tới, Tiểu Hỏa sau khi hóa hình lại… Quả nhiên là ma thú biến dị, thật là không giống bình thường!

Vân Phong nhìn bộ dạng khoát trá của Nhục Cầu, xách nó lên xoay một vòng, mặt quay về phía mình “Đừng tức giận nữa được không? Ta đảm bảo, lần sau sẽ không bao giờ giao ngươi cho người khác nữa.” Nhục Cầu đảo mắt hai vòng, đầu nhỏ rốt cục cũng gật xuống, thấp giọng “Nana… ” Thấp giọng một câu, Tiểu Hỏa đứng một bên tức giận nói: “Cái thùng cơm này nói nó muốn đồ ăn.” Nhục Cầu bất mãn nghiêng đầu, rống lên Tiểu Hỏa, Tiểu Hỏa cũng gầm nhẹ, hai con ma thú, một con thì nói tiếng người, một con thì nói toàn những điều không thể hiểu được, lời qua tiếng lại, ngươi một câu ta một câu, Lam Dực đứng một bên, vô cùng bất đắc dĩ.

Vân Phong vừa thấy, lập tức lấy ra một khối cực phẩm khoáng thạch, nhanh như chớp nhét vào miệng Nhục Cầu, hết thảy đều an tĩnh.

Nhục Cầu được ăn cực phẩm khoáng thạch, vẻ mặt thỏa mãn, cũng không rảnh tranh cãi với Tiểu Hỏa, từ từ thưởng thức cực phẩm khoáng thạch, tiểu thân thể đắc ý xoay xoay, Tiểu Hỏa vô cùng khinh thường bộ dáng của Nhục Cầu. Một buổi tối trôi qua thật náo nhiệt, sau khi Vân Phong nhìn xong bộ dạng hóa hình của Tiểu Hỏa thì cảm thấy ma thú quả thật không thể nhìn bề ngoài… Ai biết bộ dáng Tiểu Hỏa sau khi hóa hình lại khác bản tôn ma thú của hắn nhiều như vậy… Nhưng dù sao đáng yêu là được. Sáng sớm ngày thứ hai, Mộc Thương Hải và Mộc Tiểu Cẩm đã thức dậy, Mộc Tiểu Cẩm đi tới gõ cửa phòng Vân Phong, Vân Phong cũng đã dậy từ sớm, ba người sau khi ăn điểm tâm thì thuê một chiếc xe ngựa tiếp tục lên đường, lộ trình kế tiếp còn phải tự đi bộ, đúng là chịu tội mà.

Ba người ngồi trong xe ngựa, Mộc Tiểu Cẩm đột nhiên cảm thán “Nếu như có một ma thú tọa kỵ thì thật là tốt…” Mộc Thương Hải trợn mắt với Mộc Tiểu Cẩm một cái, lúng túng cười nhìn Vân Phong, Vân Phong cười cười, tay nhéo nhéo khuôn mặt khả ái của Mộc Tiểu Cẩm, Mộc Tiểu Cẩm xoa xoa hai má: “Tiểu Phong, ngươi lại nhéo ta.”

Vân Phong cười, đôi huynh muội này tính cách đơn thuần, là người thành thật, Vân Phong đi cùng họ cũng vui vẻ, hơn nữa Mộc Tiểu Cẩm cũng vào học viện Ma Tang chung với nàng, Mộc Tiểu Cẩm là Thủy hệ ma pháp sư, đại ca của nàng cũng là Thủy hệ, nàng lần này cũng chọn Thủy hệ, đến lúc đó sẽ giới thiệu Mộc Tiểu Cẩm đơn thuần khả ái cho đại ca gặp mặt.

Nhục Cầu đứng trên vai Vân Phong vẫn vô cùng an tĩnh, Mộc Tiểu Cẩm mặc dù rất muốn sờ Nhục Cầu, nhưng kể từ khi Nhục Cầu biến mất nàng đã có chút hối hận, lúc Nhục Cầu xuất hiện, Mộc Tiểu Cẩm rất vui mừng, cũng không còn tiếp tục suy nghĩ lại gần Nhục Cầu nữa, chỉ ngồi một bên nhì mà thôi. “Sau khi đến Bách thành, các ngươi cứ việc ở lại, ta muốn trở về nhà một chuyến.” Vân Phong buông tha cho khuôn mặt khả ái của Mộc Tiểu Cầm, Nhục Cầu cọ cọ vào mặt Vân Phong, dường như rất vui vẻ. “Tiểu Phong phải về nhà rồi sao? Vậy ngươi lúc nào trở lại?” Mộc Tiểu Cẩm nhìn Vân Phong, đôi mắt hiện lên tia sáng lưu luyến không rời, Mộc Thương Hải thấy muội muội mình như vậy, không khỏi thấp giọng quát lớn: “Tiểu Cẩm, không được nhiều lời!”

Mộc Tiểu Cẩm bẹt miệng, đôi mắt to rưng rưng nhìn Vân Phong, mặc dù nàng và Vân Phong chỉ ở cùng nhau vài ngày, nhưng Mộc Tiểu Cẩm rất có hảo cảm với Vân Phong, hai người đều thích đối phương, quan hệ cũng không tệ.

“Ta về thăm nhà một thời gian, thời điểm cuộc thi học viện Ma Tang diễn ra thì ta sẽ đến!” Mộc Tiểu Cẩm nghe vậy, vui vẻ nở nụ cười, Mộc Thương Hải khẽ thở phào nhẹ nhõm, mặc dù không biết mình thở ra vì điều gì, nhưng cũng đã buông lỏng tâm tình.

Xe ngựa đi khoảng ba bốn ngày, trên đường cũng bắt gặp không ít xe ngựa chạy về hướng Bách thành, đến cửa thành Bách thành, Vân Phong lại một lần nữa lại nhìn thấy cảnh tượng ba năm trước đây khi đi cùng đại ca. Mọi người đều rất kích động, năm nay số người đến Bách thành dường như tăng thêm không ít, rất nhiều xe ngựa và dòng người đều đang đổ về cổng thành, Vân Phong thấy cảnh tượng này không khỏi cười cười, xem ra cuộc thi tranh tài năm nay sẽ rất náo nhiệt đây.

“Các ngươi đi trước đi, ta phải về nhà một chuyến.” Vân Phong nói với hai huynh muội họ Mộc, Mộc Thương Hải gật đầu: “Trên đường đi nhớ cẩn thận.” Mộc Tiểu Cẩm nhìn Vân Phong lưu luyến không rời: “Tiểu Phong sớm trở lại nha!”

Vân Phong cười gật đầu, vén rèm nhảy xuống xe ngựa, thân thể chợt lóe một cái đã đi vào khu rừng bên ngoài thành, một bóng đen chợt hiện, thân ảnh Vân Phong đã hoàn toàn biến mất.

Bách thành và Xuân Phong trấn cách nhau không xa, theo lời của mã phu thì mất khoảng nửa ngày là có thể đến nơi, Vân Phong nóng lòng muốn về nhà, không kịp thuê xe ngựa mà dứt khoát đi bộ trở về, mặc dù có Phong nguyên tố gia tăng tốc độ, nhưng chỉ dựa vào tốc độ của bản thân thì rất hao phí tinh thần lực, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cần rất nhiều thời gian nghỉ ngơi, Vân Phong suy nghĩ một chút, tâm niệm vừa động, nhẫn khế ước màu xanh xuất hiện trên tay, khế ước sau khi Vân Phong tấn phong tới cấp bậc thống lĩnh cũng đã biến hóa, tám chiếc lá cây màu xanh đã thay bằng một hạt mầm nhỏ khảm trên mặt nhẫn, dường như còn có khuynh hướng tiếp tục sinh trưởng.

“Lam Dực.” Vân Phong cúi đầu gọi một tiếng, ánh sáng xanh hiện ra, thân hình tuấn mỹ của Lam Dực xuất hiện trước mặt Vân Phong. “Chủ nhân.”

Vân Phong cười cười “Vội vàng trở về, đành làm phiền ngươi làm tọa kỵ một chút.”



Lam Dực cười cười, không nhiều lời, ánh sáng xanh bao trùm, bản thể Sư Ưng của Lam Dực xuất hiện, toàn thân bao phủ một lớp lông màu trắng chỉ riêng phần cánh là màu xanh, trắng xanh đan xen, vô cùng xinh đẹp. Vân Phong nhìn bản thể Lam Dực, hỏi: “Ngươi không phải là có bốn cánh sao? “

Lam Dực cười nhẹ, đôi mắt xanh nhìn Vân Phong giải thích: “Bốn cánh là hình thái đầy đủ của ta, nếu như không phải đối mặt với cường địch, ta sẽ không dùng cả bốn cánh.”

Vân Phong gật đầu, nhìn bộ lông trắng muốt sạch sẽ của Lam Dực, có chút không đành lòng, Lam Dực cười cười: “Chủ nhân mau lên đây đi, người không phải là đang vội về nhà sao?”

Vân Phong gật đầu, thân thể nhẹ nhàng nhảy lên người Lam Dực, bộ cánh khổng lồ của Lam Dực chậm rãi chuyển động, một trận gió to nổi lên làm cây cối xung quanh nghiêng ngả không ngừng.

Hai chân Lam Dực đạp mạnh một cái, thân thể Sư Ưng khổng lồ bay lên, hai cánh vỗ vỗ mang theo một trận cuồng phong, chẳng mấy chốc đã bay lên hơn nghìn mét!

Ngồi trên người Lam Dực mới có thể chân thực cảm nhận được tốc độ của hắn, Vân Phong nhìn cánh rừng càng ngày càng nhỏ lại, ngay cả Bách thành dường như cũng trở thành món đồ chơi, cảm thụ luồng gió mát mẻ thổi qua, thật là vô cùng sảng khoái!

“Chủ nhân, ngồi vững!” Lam Dực nói xong, đôi cánh khổng lồ vỗ mạnh, Vân Phong chỉ cảm thấy ngồi như vậy thật giống khi ngồi phi cơ, cảnh sắc chung quanh trong nháy mắt lại thay đổi, tốc độ của Lam Dực vốn là của Sư Ưng bốn cánh trứ danh, sau khi tiến vào cấp bậc thống lĩnh lại càng nhanh kinh người.

“Vù vù—–!” Tiếng gió gào thét bên tai, tóc mai cuồng loạn tung bay, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ. Vân Phong híp mắt nhìn cảnh sắc đang chuyển động, chỉ trong chốc lát nàng đã cách Bách thành hơn ngàn dặm, đôi cánh Lam Dực chớp động mấy cái, thân thể vẫn vững vàng duy trì trạng thái phi hành, ngồi trên lưng Lam Dực Vân Phong thậm chí không cảm giác được một chút xóc nảy nào, không trách được thế nhân đều muốn có một ma thú tọa kỵ, ma thú tọa kỵ mặc dù không thể công kích, nhưng với tốc độ này cùng với ngoại hình nổi trội cũng đủ làm lòng người dâng trào rồi. “Ào ào—-!”Đôi cánh Lam Dực tiếp tục vỗ, ước chừng sau khoảng nửa chung trà,Vân Phong đã thấy được cánh rừng quen thuộc, Mê Vụ sâm lâm!

Nàng trở về nhà rồi!

“Lam Dực, hạ xuống!” Vân Phong hô to một tiếng, Lam Dực lao xuống, thân thể rơi nhanh. Vân Phong ngồi trên lưng Lam Dực, cảm thụ cảm giác kích thích ấy, thân thể Lam Dực thắng gấp, xoay vài vòng trên Mê Vụ sâm lâm, từ từ thong thả hạ xuống, dọa cả đám ma thú trong rừng run rẩy một trận.

Tất cả ma thú cao cấp đột nhiên kinh hãi, ngẩng đầu lên nhìn thân ảnh trên không, ta phi, một đại nhân vật lại đến rồi! Đây là tất cả tiếng lòng của ma thú cao cấp, đi săn không đi, kiếm mồi cũng không, tất cả đều co đầu rút cổ trong hang không dám ra ngoài.

“Vị bằng hữu này từ xa mà đến, không biết có chuyện gì?” Một thanh âm vang lên, chốc lát sau, một thân ảnh đạp không đến đứng ngay bên cạnh Lam Dực, Lam Dực nhìn người phía trước, nhận thấy thực lực của người này ở trên mình.

“Vô tình mạo phạm, chủ nhân của ta chẳng qua chỉ muốn về nhà mà thôi.” Lam Dực khép cánh, ngữ khí hòa nhã nói với người trước mặt, nghe nói như vậy, người kia không khỏi trợn to hai mắt, lời nói cũng run lên.

“Ngươi… Ngươi nói cái gì?”

Lam Dực buồn cười nhìn nam nhân đang kinh hoàng trước mắt “Ta nói, chủ nhân của ta chẳng qua chỉ muốn về nhà mà thôi.”

Đột nhiên một bóng người phi lên, lúc này mới thấy thiếu nữ đang vững vàng ngồi trên lưng Lam Dực, thiếu nữ giờ phút này đang nhìn hắn, ánh mắt chứa đầy ý cười, người nọ hít vào một hơi: “Vị nhân loại này chẳng nhẽ là… Triệu hồi sư?”

Vân Phong cười cười, tay vỗ vỗ thân thể Lam Dực, Lam Dực lập tức hiểu ý, hai cánh lại vỗ, bay về phía Xuân Phong trấn.

Nam nhân kia đứng trên không trung, hai mắt ngơ ngác nhìn phương hướng Lam Dực rời đi, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Xuân Phong trấn… Vân gia… Chẳng lẽ cô gái kia là người Vân gia? Lại thêm một vị triệu hồi sư ra đời…?

Vân Phong ngồi trên lưng Lam Dực, nàng không nghĩ lại quấy nhiễu đến lão gia sống trong Mê Vụ sâm lâm, mới vừa rồi nàng rõ ràng cảm nhận được nam nhân kia thực lực trên mình, bất đắc dĩ lắc đầu, thân thể Lam Dực đột nhiên nâng lên cao, tăng tốc độ, hóa thành một vệt sáng màu xanh vút qua bầu trời.

“Các ngươi nhìn cái gì thế?” Đám lính đánh thuê bên ngoài Xuân Phong trấn ngẩng đầu lên nhìn vệt lam quang, nhịn không được nghi ngờ hỏi một tiếng, tất cả lính đánh thuê đều ngẩng đầu lên xem, vệt sáng nhanh chóng xuất hiện trước tầm mắt của bọn họ.

“Không phải là lưu tinh chứ?” Một người buồn bực nói, những người khác lập tức nở nụ cười: “Ngươi khùng à, ban ngày làm gì có lưu tinh? Lại còn là lưu tinh màu xanh?” (*lưu tinh: sao băng)

“Vậy đó là cái gì? Chẳng lẽ là ma thú bay trên trời?” Một người xem thường nói một câu, một nhóm người lại cười vang lên: “Ngươi lại khùng à, ma thú bay trên trời sao?”

“Chẳng lẽ là tuyệt thế cao thủ tới Xuân Phong trấn?” Một người đưa ra suy đoán của mình, đám người còn lại cảm thấy kết luận này khả quan nhất, tấtn cả cũng rối rít nghị luận, Xuân Phong trấn gần kề Mê Vụ sâm lâm là chỗ lính đánh thuê tụ tập, cũng có nhiều người đến thử vận may như trước, vô cùng náo nhiệt.

Mà đạo lam quang mà họ đoán già đoán non ấy đã dừng lại trước Xuân Phong trấn, Vân Phong lệnh cho Lam Dực đáp xuống ngoài Xuân Phong trấn, một con Sư Ưng mà cứ hạ xuống như vậy không phải sẽ dọa chết một đám người sao?

Lam Dực bay ra ngoài Xuân Phong trấn, lúc cách mặt đất chỉ còn một đoạn, Vân Phong nhảy xuống khỏi người Lam Dực, mà Lam Dực cũng biến thành một tia sáng xanh tiến nhập vào nhẫn khế ước, hết thảy đều vô cùng nhanh chóng. Vân Phong vững vàng đứng trên mặt đất, nhìn thị trấn quen thuộc không xa trước mắt, một cảm xúc gần gũi, tha thiết chợt dâng lên. Không biết phụ thân mặt than của mình sống như thế nào, cũng không biết Vân gia đã phát triển ra sao… Bước chân Vân Phong dần dồn dập, đi về phía đại môn Xuân Phong trấn, đứng trước đại môn, nàng nhận ra cảnh sắc Xuân Phong trấn không còn như ba năm trước.

Mọi thứ đều đã thay đổi khá nhiều, thị trấn vẫn là thị trấn trước kia, nhưng hôm nay Xuân Phong trấn đã phát triển không thua gì một thành thị nhỏ. Vân Phong chậm rãi đi trên đường phố, có không ít người dừng lại nhìn nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Phong trải qua lễ rửa tội năm tháng và thân thể đã phát dục trở nên xinh đẹp hơn, khuôn mặt hạt dưa nhỏ nhắn, làn da trắng noãn, mái tóc nhẹ nhàng vũ động theo gió, vòng eo mảnh khảnh, đường cong cơ thể duyên dáng yêu kiều, cặp mắt trong vắt dịu nhàng động lòng người, đôi môi đỏ mọng hấp dẫn ánh nhìn. Nhiều người trẻ tuổi nhìn mà có chút rục rịch, âm thầm suy đoán rốt cuộc đây là tiểu cô nương nhà ai? Vân Phong một chút cũng không để ý đến những điều này, ánh mắt đánh giá kiến trúc Xuân Phong trấn, từ lữ điếm đến tửu lâu, Vân Phong tinh tế phát hiện, tất cả những chỗ này đều có một dấu hiệu đặc biệt: Vân.

Nụ cười Vân Phong càng lúc càng lớn, xem ra Vân gia dưới sự kinh doanh của phụ thân mặt than quả nhiên là lớn mạnh thêm rất nhiều, theo quy mô trước mắt có lẽ còn đồ sộ hơn cả Lâm gia! Phụ thân mặt than của nàng thật sự là rất giỏi!

Vân Phong dựa theo trí nhớ ba năm trước đây tìm tới cửa nhà của mình, phát hiện đứng trước cửa là một đội ngũ vô cùng dài, những người xếp hàng dường như đang rất sốt ruột, như sợ không lấy được thứ gì đó.

Vân Phong tò mò đi tới, không biết rõ những người này xếp hàng đứng trước của làm gì, vừa mới vào cửa, đám người đang xếp hàng bỗng ồn ào: “Tiểu cô nương, cô nương cũng phải xếp hàng chứ! Cho dù cô nương có xinh đẹp thì cũng không thể chen ngang được!”

“Đúng vậy! Mọi thứ đều có thứ tự trước sau, ngươi phải xếp hàng!”

Vân Phong cười cười, nàng chẳng qua muốn trở về nhà thôi, tại sao còn phải xếp hàng? Vân Phong cười đi tới: “Không biết vị đại ca này xếp hàng để làm gì?”



Một hán tử tráng kiện vừa nghe liền sửng sốt: “Ngươi cả điều này cũng không biết? Vậy sao ngươi lại tới đây?”

Vân Phong cười cười: “Thỉnh vị đại ca này chỉ bảo.”

Nhìn nụ cười ngọt ngào của Vân Phong, hán tử nhếch miệng ha ha cười một tiếng: “Ngươi là mới tới à, Vân gia ở Xuân Phong trấn rất phát đạt! Những người như chúng ta đều muốn đầu nhập vào Vân gia, vừa có việc làm vừa được ăn no! Hiện tại ai có thể làm việc cho Vân gia, đều là vinh quang tột bực!”

“Đúng vậy, Vân gia ngày xưa không thể so với bây giờ, hiện tại có bao nhiêu người muốn nịnh bợ Vân gia mà không được! Chúng ta nếu có thể ăn được một ngụm cơm của Vân gia, thì quả là vinh hạnh! Các ngươi nói có đúng không!”

Mọi người đang xếp hàng đều cười ha ha, liên tiếp hô đúng, Vân Phong nhìn thấy những người này đều muốn đầu nhập vào Vân gia, từ đáy lòng đương nhiên có cảm giác tự hào, Vân gia dưới sự chủ trì của phụ thân đã phát triển đến trình độ như vậy, thật sự là… quá kinh người!

“Được rồi được rồi, danh sách hôm nay đã đầy, thỉnh mọi người quay lại vào lần sau!” Một nam nhân từ cửa đi ra, nở nụ cười khiêm tốn, Vân Phong đứng nơi đó lập tức nhận ra, người này là lão quản gia của Vân gia.

“Không phải chứ? Đã đầy? Xếp hàng nhiều lần như vậy rồi mà, aiz… “

“Thật là xui xẻo, lần sau lại đến vậy…” Mọi người than thở, bộ dạng như đưa đám, Vân Phong cười nói: “Các vị, hoan nghênh lần sau trở lại!” Mọi người đứng xếp hàng sửng sốt, tiểu cô nương này không phải cũng đến xếp hàng sao? Sao điệu bộ chẳng khác gì chủ nhân vậy?

Vân Phong cười nhìn bọn họ một cái, xoay người đi tới cửa: “Ai, tiểu cô nương! Người ta đã tuyển đủ người! Cô nương có đi cũng vô dụng!” Một người nhìn thấy hành động của Vân Phong thì hảo tâm nhắc nhở. Vân Phong không nói gì, đi thẳng tới đại môn: “Vị tiểu thư này, hôm nay danh sách đã lấy đủ, không bằng lần sau…” Lão quản gia nhìn nàng, híp mắt cười nói, Vân Phong mím môi cười: “Làm sao, mới ba năm đã quên ta rồi à?”

Lão quản gia nghe vậy, không khỏi chớp mắt vài cái, đảo mắt nhìn kĩ khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Phong mấy lần, bỗng thân thể run lên: “Tiểu, tiểu thư, tiểu thư đã trở lại…”

Vân Phong nhẹ giọng cười một tiếng: “Đúng vậy, ta đã trở về, ta thay đổi nhiều như vậy sao?”

Lão quản gia gật mạnh đầu, thân thể vẫn còn run rẩy: “Mắt ta đúng là mờ rồi, thế mà không nhận ra tiểu thư, tiểu thư mau vào đi, lão gia rất muốn gặp người đó!”

Lão quản gia vừa nói vừa kéo Vân Phong vào trong, tướng môn khép cửa, để lại một đám người ngu ngơ bên ngoài: “Các ngươi vừa rồi có nghe thấy không, quản gia Vân gia gọi tiểu cô nương kia là… tiểu thư?”

Một người ngơ ngác gật đầu: “Đúng vậy… Không có nghe lầm, chính là gọi tiểu thư, tiểu thư Vân gia chỉ có một người… “

“Chính là đại nhân vật trứ danh ở Công hội lính đánh thuê, khiến Tạp Lan đế quốc cũng phải nể trọng Vân gia mấy phần… Tiểu thư?”

Người còn lại gật đầu, mọi người sắc mặt khác nhau: “Ha ha ha, mới vừa rồi ta nói chuyện cùng tiểu thư Vân gia đó!”

“Ngươi tính cái rắm! Nàng mới vừa rồi chính là chủ động nói chuyện với ta!”

Một đám đại hán xếp hàng dài giờ lại như con nít, đều khoe khoang vừa rồi là cùng Vân Phong nói chuyện, một người bỗng nhiên phát cáu, nắm chặt nắm đấm gầm nhẹ một tiếng: “Dựa vào! Lần sau Lão Tử liều mạng, cho dù chen lấn rách đầu cũng phải chen vào được đại môn Vân gia!”

Vân Phong được dẫn vào cửa, vẫn là ngôi nhà như ba năm trước đây, các tiểu viện không lớn không nhỏ, Từ Đường thờ bài vị Vân gia vẫn đóng chặt, phòng của nàng và đại ca vẫn ở đằng kia. Lão quản gia một đường mang theo Vân Phong đi tới chính sảnh, đôi mắt kích động đánh giá Vân Phong.

Không cách mấy bước, Vân Phong đã nghe thấy thanh âm quen thuộc của phụ thân mặt than, thân thể run lên, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp, lão quản gia đứng bên ngoài nhẹ hô một câu: “Lão gia!”

“Chuyện gì?”

Giọng nói của Vân Cảnh truyền ra từ chính sảnh, Vân Phong an tĩnh đứng bên ngoài, lẳng lặng nghe giọng nói cha mình, vẫn nghiêm túc giống hệt ba năm trước, không hề thay đổi, bất quá thật sự là chết tiệt thân thiết, dễ nghe cực kỳ!

“Lão gia, tiểu thư trở lại.” Lão quản gia run rẩy nói, Vân Phong nghe thấy bên trong dường như im lặng vài giây: “Phải không, để con bé đi vào.” Thanh âm phụ thân mặt than không chút phập phồng, nhưng Vân Phong có thể nghe thấy sự kích động ẩn sâu trong đó, phụ thân mặt than vẫn sĩ diện như vậy. Khóe miệng Vân Phong chậm rãi cong lên, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. “Két.” Cánh cửa vang lên một tiếng vang thật nhỏ, như những năm tháng đã trôi qua, chớp mắt một cái đã là ba năm, ba năm trước Vân Phong vẫn còn là một tiểu cô nương nhỏ nhắn, ba năm sau, Vân Phong đã trở thành một thiếu nữ, thực lực và bản tính cũng đều thay đổi!

Cánh cửa trước mặt Vân Phong chậm rãi mở ra, nàng nhìn thấy khuôn mặt vô cùng nghiêm túc phụ thân mặt than, ngũ quan gần như cứng ngắc hoàn toàn. Vân Phong trong lòng ấm áp, phụ thân xem ra là quá khẩn trương, da mặt không ngừng giật giật. Vân Cảnh nhìn thiếu nữ mảnh khảnh, thon thả trước mắt, dáng người cân xứng, ngũ quan xinh đẹp, còn có thực lực ông đã không thể dò xét, ba năm không gặp, nữ nhi của ông đã trưởng thành thành đại cô nương rồi, biến hóa thật lớn, càng thêm thành thục hơn trước.

“Phong nhi, con đã trở lại.” Vân Cảnh giật giật thân mình, chậm rãi đứng lên. Vân Phong cười cười, thân thể động một cái, nhào vào ngực phụ thân đang không được tự nhiên này, hai tay vòng qua vòm ngực rộng lớn của người, cả thân thể tựa sát vào trong vòng tay ấm áp và an toàn tuyệt đối đó.

Mặc dù nàng không phải Vân Phong thật sự, nhưng nàng cũng đã trở thành Vân Phong, đây chính là phụ thân của nàng, nghiêm túc, bảo thủ, người mà nàng vẫn luôn ghi nhớ trong lòng!

Thân thể Vân Cảnh run rẩy, cảm thụ được nữ nhi của mình nhào vào lòng mình, cả người cứng đờ ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Phong vùi sâu vào trong lòng phụ thân, nói thật nhỏ một câu: “Phụ thân, Phong nhi đã trở lại.”

Khuôn mặt nghiêm túc bảo thủ của Vân Cảnh chậm rãi gợi lên ý cười, Vân Phong không nhìn thấy, nàng chỉ cảm nhận được đôi bàn tay to lớn của phụ thân đang chậm rãi vuốt tóc mình, mang theo sự dịu dàng nồng đậm. Ngoài cửa lão quản gia nhìn thấy cảnh tượng ấm áp như vậy, hốc mắt không kìm được ươn ướt, cẩn thận đóng cửa lại cho hai người có không gian riêng tư. Lão quản gia vừa mới xoay người thì một hạ nhân vội vàng chạy tới, thấp giọng nói bên tai ông mấy câu, lão quản gia khẽ nhíu mày, mặc dù rất không muốn phá vỡ thời khắc ấm áp này nhưng cũng không còn biện pháp nào khác.

“Lão gia, người Mộ Dung gia tới.”

Hết chương 32

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook