Thiên Tai: Trọng Sinh Trở Về Giai Đoạn Đầu Của Mạt Thế
Chương 34: Thu Nước Hồ Chứa Nước
A Thụ tn
05/10/2024
"Chị Hướng Du, cho chị này.” Sau khi làm xong việc, cậu bé đi đến bên cạnh Hướng Du, lấy từ trong túi ra một thứ đen thui đưa cho cô.
Chỉ ngửi mùi thơm Hướng Du đã biết đó là chocolate.
"Chị không cần đâu, em giữ lấy mà ăn đi.” Hướng Du đẩy trả lại.
"Chị Hướng Du, bọn em ai cũng có cả, chị cứ cầm lấy đi.” Hai người bạn đi cùng cậu bé tiến lại gần, miệng mỗi đứa đều ngậm một miếng chocolate.
"Hướng Thành à, mẹ cậu mang về cho cậu nhiều đồ ngon thế, chocolate này ngon thật đấy.” Hiển nhiên hai đứa trẻ là người chơi thân với Hướng Thành nhất trong đám trẻ con này.
Hướng Du không thể lay chuyển được, cuối cùng đành nhận lấy miếng chocolate. Sau khi ba đứa trẻ đã đi về, cô đi dọc theo con đường nhỏ dẫn đến núi sau để tới hồ chứa nước.
Trong lúc đi, cô còn gặp Hướng Nghị và những người khác đang dọn tuyết ở sau núi.
Hồ chứa nước phía sau núi là một hồ nước rộng lớn, nước ở đây trong veo sạch sẽ. Hướng Du trèo qua hàng rào, đi về phía bờ hồ.
Hai chân giẫm lên tuyết đọng, một bước sâu một bước nông. Do là sườn dốc nên Hướng Du đi rất cẩn thận. Cô ngồi xổm bên bờ hồ, thò tay vào trong nước.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân gấp gáp, một giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau: "Hướng Du, đừng nghĩ quẩn...".
Hướng Du: ...
Người đuổi theo phía sau là Hướng Nghị. Khi thấy Hướng Du đi về phía núi sau, anh ta đã lén đi theo, dù sao ở sau núi có hồ chứa nước.
Về thân thế của Hướng Du, anh ta đã nghe được một số chuyện từ miệng bà nội, cô là một người số khổ.
Hướng Du đứng dậy, vẩy vẩy nước trên tay: "Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ đến đây xem một chút thôi...".
Vẻ mặt Hướng Nghị lúng túng trong chốc lát, nhưng vẫn nhìn Hướng Du bằng ánh mắt nghi ngờ. Dù sao thì trời lạnh thế này, ai lại rảnh rỗi không có chuyện gì làm đến đây xem thử chứ.
Mãi đến khi Hướng Du từ hồ chứa nước đi lên, Hướng Nghị mới quay người rời khỏi.
Mở điện thoại ra, Hướng Du nhìn một vạch sóng hiển thị ở phía trên. Bão tuyết mấy ngày liền, tín hiệu yếu đi chỉ là bước đầu tiên mà thôi.
Sau đó sẽ là mất điện, mất nước, thành phố tê liệt chỉ trong một đêm.
Ba ngày trôi qua rất nhanh, nhiệm vụ dọn tuyết của Hướng Du đã hoàn thành.
Buổi sáng sau khi rời giường, Hướng Du không lên núi đốn củi mà đi dạo quanh thôn một vòng trước, cuối cùng đi về hướng hồ chứa nước.
"Chị Hướng Du, chị đi đâu vậy?" Một hộ nhà nông nằm ở lưng chừng núi, người vừa mở cửa bước ra chính là Hướng Thành. Ngay sau đó, một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi bước ra từ sau lưng Hướng Thành.
Người phụ nữ tay bưng một chậu gỗ chứa đầy nước, “ào" một tiếng, cô ta đổ nước trong chậu ra bên đường.
"Đi dạo quanh đây một chút.” Bóng dáng Hướng Du nhanh chóng biến mất ở ngã rẽ. Người phụ nữ nhíu mày nhìn theo bóng lưng Hướng Du khuất dần.
"Hướng Thành, cô ấy là con dâu nhà nào vậy, sao trước giờ mẹ chưa từng thấy cô ấy ở trong thôn?" Người phụ nữ hỏi khẽ.
Trông cô rất xinh đẹp, trên người cũng một loại khí chất, hoàn toàn không giống người trong thôn.
"Mẹ, đó là chị Hướng Du, là cháu gái nhà bà hai Hướng.” Sau khi Hướng Thành nói xong, người phụ nữ suy nghĩ một lúc rồi chợt nhớ ra.
"Ồ, thì ra là cô ấy."
Tuyết tích tụ ở gần hồ chứa nước núi sau không có ai quét dọn. Hướng Du nhìn quanh rồi đi xuống phía dưới hồ chứa nước.
Chỉ ngửi mùi thơm Hướng Du đã biết đó là chocolate.
"Chị không cần đâu, em giữ lấy mà ăn đi.” Hướng Du đẩy trả lại.
"Chị Hướng Du, bọn em ai cũng có cả, chị cứ cầm lấy đi.” Hai người bạn đi cùng cậu bé tiến lại gần, miệng mỗi đứa đều ngậm một miếng chocolate.
"Hướng Thành à, mẹ cậu mang về cho cậu nhiều đồ ngon thế, chocolate này ngon thật đấy.” Hiển nhiên hai đứa trẻ là người chơi thân với Hướng Thành nhất trong đám trẻ con này.
Hướng Du không thể lay chuyển được, cuối cùng đành nhận lấy miếng chocolate. Sau khi ba đứa trẻ đã đi về, cô đi dọc theo con đường nhỏ dẫn đến núi sau để tới hồ chứa nước.
Trong lúc đi, cô còn gặp Hướng Nghị và những người khác đang dọn tuyết ở sau núi.
Hồ chứa nước phía sau núi là một hồ nước rộng lớn, nước ở đây trong veo sạch sẽ. Hướng Du trèo qua hàng rào, đi về phía bờ hồ.
Hai chân giẫm lên tuyết đọng, một bước sâu một bước nông. Do là sườn dốc nên Hướng Du đi rất cẩn thận. Cô ngồi xổm bên bờ hồ, thò tay vào trong nước.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân gấp gáp, một giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau: "Hướng Du, đừng nghĩ quẩn...".
Hướng Du: ...
Người đuổi theo phía sau là Hướng Nghị. Khi thấy Hướng Du đi về phía núi sau, anh ta đã lén đi theo, dù sao ở sau núi có hồ chứa nước.
Về thân thế của Hướng Du, anh ta đã nghe được một số chuyện từ miệng bà nội, cô là một người số khổ.
Hướng Du đứng dậy, vẩy vẩy nước trên tay: "Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ đến đây xem một chút thôi...".
Vẻ mặt Hướng Nghị lúng túng trong chốc lát, nhưng vẫn nhìn Hướng Du bằng ánh mắt nghi ngờ. Dù sao thì trời lạnh thế này, ai lại rảnh rỗi không có chuyện gì làm đến đây xem thử chứ.
Mãi đến khi Hướng Du từ hồ chứa nước đi lên, Hướng Nghị mới quay người rời khỏi.
Mở điện thoại ra, Hướng Du nhìn một vạch sóng hiển thị ở phía trên. Bão tuyết mấy ngày liền, tín hiệu yếu đi chỉ là bước đầu tiên mà thôi.
Sau đó sẽ là mất điện, mất nước, thành phố tê liệt chỉ trong một đêm.
Ba ngày trôi qua rất nhanh, nhiệm vụ dọn tuyết của Hướng Du đã hoàn thành.
Buổi sáng sau khi rời giường, Hướng Du không lên núi đốn củi mà đi dạo quanh thôn một vòng trước, cuối cùng đi về hướng hồ chứa nước.
"Chị Hướng Du, chị đi đâu vậy?" Một hộ nhà nông nằm ở lưng chừng núi, người vừa mở cửa bước ra chính là Hướng Thành. Ngay sau đó, một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi bước ra từ sau lưng Hướng Thành.
Người phụ nữ tay bưng một chậu gỗ chứa đầy nước, “ào" một tiếng, cô ta đổ nước trong chậu ra bên đường.
"Đi dạo quanh đây một chút.” Bóng dáng Hướng Du nhanh chóng biến mất ở ngã rẽ. Người phụ nữ nhíu mày nhìn theo bóng lưng Hướng Du khuất dần.
"Hướng Thành, cô ấy là con dâu nhà nào vậy, sao trước giờ mẹ chưa từng thấy cô ấy ở trong thôn?" Người phụ nữ hỏi khẽ.
Trông cô rất xinh đẹp, trên người cũng một loại khí chất, hoàn toàn không giống người trong thôn.
"Mẹ, đó là chị Hướng Du, là cháu gái nhà bà hai Hướng.” Sau khi Hướng Thành nói xong, người phụ nữ suy nghĩ một lúc rồi chợt nhớ ra.
"Ồ, thì ra là cô ấy."
Tuyết tích tụ ở gần hồ chứa nước núi sau không có ai quét dọn. Hướng Du nhìn quanh rồi đi xuống phía dưới hồ chứa nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.