Chương 598: Bạn cũ
Đả Nhãn
16/03/2013
- Mẹ, ở đây tất cả không có chuyện gì, bên đó thế nào ạ?
Ở Tứ Hợp Viện của Đỗ Phi trong Tổng đường Hồng môn đã một tuần, Diệp Thiên không ra khỏi cổng, cho dù Lôi Hổ có ý nghĩ gì, cũng không dám đến Tứ Hợp Viện của Đỗ Phi tìm đến Diệp Thiên gây phiền phức.
Vì sợ Tống Vi Lan lo lắng, Diệp Thiên mỗi ngày đều phải gọi điện thoại với mẹ, nội dung nói chuyện cũng đều là lặp lại và nhấn mạnh mình an toàn, Tống Vi Lan cũng luôn hỏi không biết mệt cái đề tài này.
- Một người bạn của mẹ là cố vấn an toàn quốc gia của Mĩ , ông ta nhúng tay vào chuyện này, số tiền đó đã được giữ lại, đợi cho quỹ thẩm tra rõ ràng, tin rằng có thể lấy lại số tiền kia.
Trong giọng nói Tống Vi Lan cũng không lộ ra bao nhiêu vui vẻ, trải qua chuyện này, đả kích thật lớn đối với đế quốc kinh doanh mà bà một tay lập nên, có nhiều nhân vật nguyên lão năm đó đi theo bà gây dựng sự nghiệp, cũng đã trình đơn xin từ chức.
Gây dựng sự nghiệp gian nan, giữ vững sự nghiệp càng khó, hiện tại Tống Vi Lan mới chánh thức cảm nhận được những lời này, bà tiêu phí hơn hai mươi năm sáng tạo, chỉ ngắn ngủn mấy ngày, có thể trở thành hai bàn tay trắng.
Hơn nữa cháu và người bạn của cha mưu phản, cũng làm cho Tống Vi Lan trở nên nản chí ngã lòng, thật muốn buông tay về nước.
Nghe được lời của mẹ, Diệp Thiên trầm ngâm một chút, nói:
- Mẹ, mẹ chú ý an toàn một chút, phòng ngừa đám người Lôi Hổ chó cùng rứt giậu!
Lôi Hổ cùng Tống Hiểu Long lúc trước tiêu phí tâm tư lớn như vậy để bố trí rút quỹ, bị Tống Vi Lan đi đến Mĩ tìm cách hóa giải, Diệp Thiên rất lo lắng bọn hắn gây bất lợi đối với mẹ.
- Thế lực của Lôi thúc với không đến Newyork, con không cần lo lắng cho mẹ, nhưng con cần cẩn thận nhiều hơn.
Thanh âm của Tống Vi Lan lộ ra sự mỏi mệt, hơn một tuần này bọn họ vì xử lý chuyện của công ty, sớm đã tâm lực tiều tuỵ .
- Mẹ, con đã biết, mẹ nghỉ ngơi sớm một chút đi.
Diệp Thiên gật gật đầu, trong tai truyền đến một tràng tiếng bước chân, lập tức cúp điện thoại.
-Tôi có thể đi vào không?
Bên này mới vừa để điện thoại xuống, cửa liền vang lên tiếng đập cửa.
- Vào đi!
Diệp Thiên ngồi lên ghế.
- Thế nào, có việc vui gì?
Thấy thần thái Đỗ Phi, Diệp Thiên không khỏi nở nụ cười.
- Thiếu Gia, tôi mời đại lão Hồng môn ba mươi tám quốc gia, quyết định sáng sớm ngày kia, cử hành mở nghi thức Hương Đường chính thức mời ngài gia nhập Hồng môn!
Từ sau khi cha qua đời, ở Hồng Môn, Đỗ Phi luôn luôn tìm không thấy vị trí xác định của mình.
Tựa hồ người khác kính trọng hắn, đều là từ địa vị của cha lúc trước mà có, điều này làm cho Đỗ Phi luôn luôn buồn rầu, cho nên sau này mới tiếp nhận nhiệm vụ bảo hộ Tống Anh Lan cùng Tống gia.
Coi như lần này trở lại tổng đường Hồng môn đảm nhiệm chức vụ ngồi công đường xử án, Đỗ Phi cũng cảm giác không thể hoàn toàn được vào Hồng Môn , nhưng chuyện của Diệp Thiên lại cho hắn một cơ hội.
Hồng môn hương đường mở hàng năm, nhưng không phải năm nào cũng quy mô, đại lão Hồng môn của ba mươi tám quốc gia trên thế giới đều đi tới San Francisco.
Tuy rằng những người này chỉ là tò mò sao thời điểm này lại ra cái chữ lót “Đại”, nhưng dù gì cũng là vì thể diện Đỗ Phi mà đến, nếu không đổi thành một người khác phát ra thư mời bọn hắn, những người này sẽ nghĩ là người nọ ăn nói lung tung.
Mấy ngày nay Đỗ Phi đều bận rộn tiếp đón những lão bằng hữu nhiều năm không gặp này, tinh thần đều có biến đổi, hơn nữa hắn còn phát hiện, lần này trong đám người đến, cơ hồ có một nửa đều có chút bất mãn đối với Lôi Hổ.
Điều này làm cho Đỗ Phi lại nghĩ tới lời nói của Diệp Thiên, nếu có Hồng môn đại lão trấn thủ các nơi ủng hộ mình chẳng lẽ không có hi vọng trèo lên đỉnh cao nhất?!
Diệp Thiên khoát tay, ý bảo Đỗ Phi sau khi ngồi xuống, mở miệng hỏi:
- Lôi gia bên kia có động tác gì không?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, trên mặt Đỗ Phi có chút hưng phấn, trả lời:
- Lôi thúc bị tôi làm mất hết thể diện, mấy ngày nay đóng cửa không ra, Lôi Hổ tiểu tử đó cũng nhiều mưu nhưng cũng không có nhiều người chú ý phản ứng của hắn, bọn hắn không thể ngăn cản lần này mở Hương Đường !
Ở đêm hôm Diệp Thiên mới tới Hồng môn tổng đường, Lôi Chấn Nhạc liền ra mặt bảo Đỗ Phi đem Diệp Thiên giao cho hắn, nhưng cũng bị Đỗ Phi cự tuyệt.
Tuy rằng chỉ là ở trong điện thoại đưa ra yêu cầu, nhưng Lôi Chấn Nhạc vẫn cảm thấy thể diện không còn, lúc ấy một mình đi ra đường, thiếu chút nữa bị tẩu hỏa nhập ma, đã nhiều ngày đều ở nhà điều dưỡng thân thể, cũng không thèm đi quản chuyện của Đỗ Phi.
Đã không có Lôi Chấn Nhạc ủng hộ, Lôi Hổ cũng như một cây làm chẳng nên non , hơn nữa Hình đường luôn luôn làm những chuyện đắc tội với người khác, tới giờ phút này, Lôi Hổ mới phát hiện người ủng hộ chính mình thật ra chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nhất là những người trước kia hắn đã hứa hẹn, tới hiện giờ đều chưa thực hiện, điều này cũng làm cho các đại lão trong lòng nghi ngờ, ủng hộ hắn thăng chức, dĩ nhiên là không hay ho .
Chuyện Diệp Thiên thân là đệ tử Lý Thiện Nguyên, đại lão có chữ lót trước “Lý” truyền ra, Lôi Hổ lại càng kinh hoảng không hiểu.
Mấy ngày này hắn muốn xâu chuỗi một vài người trong Hồng môn ngăn cản chuyện mở Hương Đường, cũng chỉ có năm ba người hưởng ứng hắn, còn lại một số đại lão, đều duy trì thái độ.
- Ồ, lão Đường đến đây rồi.
Đang cùng Đỗ Phi nói chuyện, trong tai Diệp Thiên lại truyền đến một tiếng bước chân quen thuộc, cửa phòng bị đẩy ra, ba người đi vào.
- Diệp Thiên, tôi giới thiệu cho cậu.
Đường Văn Viễn đã tới hai ngày, thường xuyên ra vào Diệp Thiên nơi này, lập tức cũng không khách khí, chỉ vào hai người bên cạnh, nói:
- Vị này chính là Đàn Hương Sơn tổng hội Lỗ Hạo Khánh, vị này chính là Trữ Tấn Đông ở Đài Loan, đều là lão bằng hữu của tôi.
- Ôi, hai vị mời ngồi, Đỗ Phi, dâng trà!
Nghe được Đường Văn Viễn giới thiệu, Diệp Thiên đứng lên, đã nhiều ngày Đường Văn Viễn tuy rằng cũng dẫn theo nhiều người thế này tới gặp hắn, nhưng trước mặt hai vị này cũng là thân phận cao nhất.
Phải biết rằng, ngày trước Hồng môn tiến hành đại hội mặc dù là ở San Francisco khai hội, nhưng đại hội thành lập Tổng hội thế giới Hồng môn năm 1992 đó chính là ở Đàn Hương Sơn, hơn nữa địa chỉ tổng hội, chính là nằm ở Đàn Hương Sơn.
Chẳng qua Hồng môn ở San Francisco đã thâm căn cố đế, mấy năm nay, Tổng đường vẫn chưa dời đi, nhưng không thể hoài nghi chính là, Đàn Hương Sơn tổng hội, ở trong Hồng môn tuyệt đối là một thế lực không thể bỏ qua.
Mặt khác như là người trong Hồng môn Đài Loan, năm đó cùng Hồng môn hải ngoại quan hệ chặt chẽ, thậm chí trong Quốc đảng rất nhiều nhân vật nổi tiếng chính là đều xuất thân Hồng môn, ở khu vực Đông Nam Á mà nói, lực lượng Hồng môn Đài Loan chỉ sau Âu Mĩ.
Cho nên hai người này đến, khiến vai vế cực kỳ cao như Diệp Thiên cũng không dám khinh thường, mời hai người ngồi xuống trên ghế.
- Diệp gia thật sự là anh hùng niên thiếu, năm đó tôi đã từng gặp qua Thiện Nguyên chân nhân một lần, bây giờ Diệp gia có thể gia nhập Hồng môn, thật là chuyện may mắn cho Hồng môn!
Sau khi ngồi xuống, Lỗ Hạo Khánh đến từ Đàn Hương Sơn ôm quyền bái xa xa đối với Diệp Thiên, nói ra mấy lời nói cũng khiến Diệp Thiên lắp bắp kinh hãi, vội vàng đứng lên hỏi:
- Ngài quen biết tiên sư?
Lỗ Hạo Khánh gật gật đầu, nói:
- Là chuyện sáu bảy mươi năm rồi, hình như là năm 1932, lúc ấy tôi mười sáu tuổi, đi theo ông nội về quốc nội, từng có duyên gặo Thiện Nguyên chân nhân một lần...
Thì ra là, ông nội Lỗ Hạo Khánh năm đó từng theo hầu Tôn tiên sinh, ở trong Quốc Đảng là một vị nhân vật cấp nguyên lão, nhưng sau khi làm cách mạng thành công, ông ta liền thoái ẩn về Đàn Hương Sơn.
Ở năm 1932, ông nội Lỗ Hạo Khánh đã được Quốc Đảng mời, Lỗ Hạo Khánh ở quốc nội ước chừng một năm, chính là ở Thượng Hải, Lỗ Hạo Khánh đã nhìn thấy Lý Thiện Nguyên.
Với thân phận ông nội Lỗ Hạo Khánh, ở Thượng Hải tự nhiên đều là tương đương với đại lão Đỗ Nguyệt Sinh và Hoàng Kim Vinh.
Chính là trong một bữa tiệc, Lỗ Hạo Khánh lại phát hiện có một người mặc đạo bào, thế nhưng đã khiến tất cả mọi người phải lạy, ông nội của hắn đối với vị này cũng là cung kính có thêm, mở miệng một tiếng liền xưng hô Thiện Nguyên chân nhân, điều này làm cho Lỗ Hạo Khánh ấn tượng cực kỳ sâu.
Sau đó Lỗ Hạo Khánh nghe từ ông nội thân phận Lý Thiện Nguyên, mới biết ông ta là một vị đại lão vai vế cực cao trong Thanh bang Hồng môn, hình ảnh Lý Thiện Nguyên mặc đạo bào, trong vài thập niên luôn luôn khắc sâu ở trong đầu óc Lỗ Hạo Khánh.
Cho nên nghe thấy đệ tử Lý Thiện Nguyên muốn gia nhập Hồng môn, Lỗ Hạo Khánh liền vội vàng chạy đến, chỉ sợ hắn cũng là người đương thời duy nhất có thể biết được thân phận Lý Thiện Nguyên.
- Sư phụ năm đó rất bí ẩn, lại vẫn có người có thể nhớ rõ...
Nghe được Lỗ Hạo Khánh nhắc chuyện cũ, Diệp Thiên cũng thổn thức không thôi, trăm năm tang thương nhân thế biến ảo, Lỗ Hạo Khánh có thể quen biết sư phụ, đó cũng là một duyên phận khó được.
- Diệp gia, Nam Hoài Cẩn tiên sinh có nhiều ơn đối với tôi, Diệp gia yên tâm, hương đường lần này, chúng tôi nhất định sẽ ủng hộ !
Nói chuyện là Trữ Tấn Đông, tuổi lớn hơn một chút so với Đỗ Phi, trước giải phóng đi hắn đến Hồng môn Đài Loan, thân phận thậm chí cao hơn so với Trần Khải Lễ sáng lập bang Trúc Liên sau này, chính là năm đó được Nam Hoài Cẩn làm phép, xem như rời khỏi giang hồ rửa tay gác kiếm.
Nhưng dù người tuy rằng đã thối lui ra khỏi giang hồ, ở trong Hồng môn địa vị giang hồ của trữ Tấn Đông vẫn còn, chính là sau này có Bang Tứ Hải cùng với Thiên Đạo Minh, cũng tôn kính có thêm đối với người này.
- Đa tạ nhị vị , sau này có điều kiện Diệp mỗ sẽ hồi báo!
Việc tốt đưa tới cửa, Diệp Thiên tự nhiên muốn nhận, hơn nữa hai người này đều cùng mình có chút quen biết sâu xa, lập tức bảo Đỗ Phi đưa tới rượu và thức ăn, tán gẫu chuyện giang hồ.
Không giống như chỗ Diệp Thiên, vô cùng náo nhiệt, Hình đường Hồng môn ngày xưa vang động, đã nhiều ngày nay lại có chút quạnh quẽ, trưởng lão chữ lót “Đại” tái hiện giang hồ, nhưng lại là con của Tống Vi Lan, khiến cho Lôi Hổ tâm thần không yên.
Hơn nữa do Đỗ Phi cố ý tuyên truyền, năm đó đại lão Lý Thiện Nguyên nhiều sự tích cũng đều được tuyên bố ra, Lôi Hổ tuy rằng lôi kéo được mấy người, nhưng trong lòng cũng hiểu được, hắn đã không thể xoay chuyển cục diện.
Điều này làm cho Lôi Hổ có chút khủng hoảng, hắn sợ Diệp Thiên thành đại lão trong bang, sau đó sẽ lôi chuyện cha con bọn hắn tính kế hại Tống Vi Lan, việc này một khi truyền ra, thanh danh cha con bọn hắn ở Hồng môn có thể hoàn toàn không còn.
- Không được, tuyệt đối không thể để cho hắn gia nhập Hồng môn!
Suy nghĩ rất lâu, sau đó, ánh mắt Lôi Hổ lộ ra tia lạnh, nhà họ lôi bọn hắn ở Hồng môn gần trăm năm, mới có địa vị cùng quyền thế như hiện giờ, tuyệt đối không thể cứ hủy hoại trong chốc lát như vậy.
Ở Tứ Hợp Viện của Đỗ Phi trong Tổng đường Hồng môn đã một tuần, Diệp Thiên không ra khỏi cổng, cho dù Lôi Hổ có ý nghĩ gì, cũng không dám đến Tứ Hợp Viện của Đỗ Phi tìm đến Diệp Thiên gây phiền phức.
Vì sợ Tống Vi Lan lo lắng, Diệp Thiên mỗi ngày đều phải gọi điện thoại với mẹ, nội dung nói chuyện cũng đều là lặp lại và nhấn mạnh mình an toàn, Tống Vi Lan cũng luôn hỏi không biết mệt cái đề tài này.
- Một người bạn của mẹ là cố vấn an toàn quốc gia của Mĩ , ông ta nhúng tay vào chuyện này, số tiền đó đã được giữ lại, đợi cho quỹ thẩm tra rõ ràng, tin rằng có thể lấy lại số tiền kia.
Trong giọng nói Tống Vi Lan cũng không lộ ra bao nhiêu vui vẻ, trải qua chuyện này, đả kích thật lớn đối với đế quốc kinh doanh mà bà một tay lập nên, có nhiều nhân vật nguyên lão năm đó đi theo bà gây dựng sự nghiệp, cũng đã trình đơn xin từ chức.
Gây dựng sự nghiệp gian nan, giữ vững sự nghiệp càng khó, hiện tại Tống Vi Lan mới chánh thức cảm nhận được những lời này, bà tiêu phí hơn hai mươi năm sáng tạo, chỉ ngắn ngủn mấy ngày, có thể trở thành hai bàn tay trắng.
Hơn nữa cháu và người bạn của cha mưu phản, cũng làm cho Tống Vi Lan trở nên nản chí ngã lòng, thật muốn buông tay về nước.
Nghe được lời của mẹ, Diệp Thiên trầm ngâm một chút, nói:
- Mẹ, mẹ chú ý an toàn một chút, phòng ngừa đám người Lôi Hổ chó cùng rứt giậu!
Lôi Hổ cùng Tống Hiểu Long lúc trước tiêu phí tâm tư lớn như vậy để bố trí rút quỹ, bị Tống Vi Lan đi đến Mĩ tìm cách hóa giải, Diệp Thiên rất lo lắng bọn hắn gây bất lợi đối với mẹ.
- Thế lực của Lôi thúc với không đến Newyork, con không cần lo lắng cho mẹ, nhưng con cần cẩn thận nhiều hơn.
Thanh âm của Tống Vi Lan lộ ra sự mỏi mệt, hơn một tuần này bọn họ vì xử lý chuyện của công ty, sớm đã tâm lực tiều tuỵ .
- Mẹ, con đã biết, mẹ nghỉ ngơi sớm một chút đi.
Diệp Thiên gật gật đầu, trong tai truyền đến một tràng tiếng bước chân, lập tức cúp điện thoại.
-Tôi có thể đi vào không?
Bên này mới vừa để điện thoại xuống, cửa liền vang lên tiếng đập cửa.
- Vào đi!
Diệp Thiên ngồi lên ghế.
- Thế nào, có việc vui gì?
Thấy thần thái Đỗ Phi, Diệp Thiên không khỏi nở nụ cười.
- Thiếu Gia, tôi mời đại lão Hồng môn ba mươi tám quốc gia, quyết định sáng sớm ngày kia, cử hành mở nghi thức Hương Đường chính thức mời ngài gia nhập Hồng môn!
Từ sau khi cha qua đời, ở Hồng Môn, Đỗ Phi luôn luôn tìm không thấy vị trí xác định của mình.
Tựa hồ người khác kính trọng hắn, đều là từ địa vị của cha lúc trước mà có, điều này làm cho Đỗ Phi luôn luôn buồn rầu, cho nên sau này mới tiếp nhận nhiệm vụ bảo hộ Tống Anh Lan cùng Tống gia.
Coi như lần này trở lại tổng đường Hồng môn đảm nhiệm chức vụ ngồi công đường xử án, Đỗ Phi cũng cảm giác không thể hoàn toàn được vào Hồng Môn , nhưng chuyện của Diệp Thiên lại cho hắn một cơ hội.
Hồng môn hương đường mở hàng năm, nhưng không phải năm nào cũng quy mô, đại lão Hồng môn của ba mươi tám quốc gia trên thế giới đều đi tới San Francisco.
Tuy rằng những người này chỉ là tò mò sao thời điểm này lại ra cái chữ lót “Đại”, nhưng dù gì cũng là vì thể diện Đỗ Phi mà đến, nếu không đổi thành một người khác phát ra thư mời bọn hắn, những người này sẽ nghĩ là người nọ ăn nói lung tung.
Mấy ngày nay Đỗ Phi đều bận rộn tiếp đón những lão bằng hữu nhiều năm không gặp này, tinh thần đều có biến đổi, hơn nữa hắn còn phát hiện, lần này trong đám người đến, cơ hồ có một nửa đều có chút bất mãn đối với Lôi Hổ.
Điều này làm cho Đỗ Phi lại nghĩ tới lời nói của Diệp Thiên, nếu có Hồng môn đại lão trấn thủ các nơi ủng hộ mình chẳng lẽ không có hi vọng trèo lên đỉnh cao nhất?!
Diệp Thiên khoát tay, ý bảo Đỗ Phi sau khi ngồi xuống, mở miệng hỏi:
- Lôi gia bên kia có động tác gì không?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, trên mặt Đỗ Phi có chút hưng phấn, trả lời:
- Lôi thúc bị tôi làm mất hết thể diện, mấy ngày nay đóng cửa không ra, Lôi Hổ tiểu tử đó cũng nhiều mưu nhưng cũng không có nhiều người chú ý phản ứng của hắn, bọn hắn không thể ngăn cản lần này mở Hương Đường !
Ở đêm hôm Diệp Thiên mới tới Hồng môn tổng đường, Lôi Chấn Nhạc liền ra mặt bảo Đỗ Phi đem Diệp Thiên giao cho hắn, nhưng cũng bị Đỗ Phi cự tuyệt.
Tuy rằng chỉ là ở trong điện thoại đưa ra yêu cầu, nhưng Lôi Chấn Nhạc vẫn cảm thấy thể diện không còn, lúc ấy một mình đi ra đường, thiếu chút nữa bị tẩu hỏa nhập ma, đã nhiều ngày đều ở nhà điều dưỡng thân thể, cũng không thèm đi quản chuyện của Đỗ Phi.
Đã không có Lôi Chấn Nhạc ủng hộ, Lôi Hổ cũng như một cây làm chẳng nên non , hơn nữa Hình đường luôn luôn làm những chuyện đắc tội với người khác, tới giờ phút này, Lôi Hổ mới phát hiện người ủng hộ chính mình thật ra chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nhất là những người trước kia hắn đã hứa hẹn, tới hiện giờ đều chưa thực hiện, điều này cũng làm cho các đại lão trong lòng nghi ngờ, ủng hộ hắn thăng chức, dĩ nhiên là không hay ho .
Chuyện Diệp Thiên thân là đệ tử Lý Thiện Nguyên, đại lão có chữ lót trước “Lý” truyền ra, Lôi Hổ lại càng kinh hoảng không hiểu.
Mấy ngày này hắn muốn xâu chuỗi một vài người trong Hồng môn ngăn cản chuyện mở Hương Đường, cũng chỉ có năm ba người hưởng ứng hắn, còn lại một số đại lão, đều duy trì thái độ.
- Ồ, lão Đường đến đây rồi.
Đang cùng Đỗ Phi nói chuyện, trong tai Diệp Thiên lại truyền đến một tiếng bước chân quen thuộc, cửa phòng bị đẩy ra, ba người đi vào.
- Diệp Thiên, tôi giới thiệu cho cậu.
Đường Văn Viễn đã tới hai ngày, thường xuyên ra vào Diệp Thiên nơi này, lập tức cũng không khách khí, chỉ vào hai người bên cạnh, nói:
- Vị này chính là Đàn Hương Sơn tổng hội Lỗ Hạo Khánh, vị này chính là Trữ Tấn Đông ở Đài Loan, đều là lão bằng hữu của tôi.
- Ôi, hai vị mời ngồi, Đỗ Phi, dâng trà!
Nghe được Đường Văn Viễn giới thiệu, Diệp Thiên đứng lên, đã nhiều ngày Đường Văn Viễn tuy rằng cũng dẫn theo nhiều người thế này tới gặp hắn, nhưng trước mặt hai vị này cũng là thân phận cao nhất.
Phải biết rằng, ngày trước Hồng môn tiến hành đại hội mặc dù là ở San Francisco khai hội, nhưng đại hội thành lập Tổng hội thế giới Hồng môn năm 1992 đó chính là ở Đàn Hương Sơn, hơn nữa địa chỉ tổng hội, chính là nằm ở Đàn Hương Sơn.
Chẳng qua Hồng môn ở San Francisco đã thâm căn cố đế, mấy năm nay, Tổng đường vẫn chưa dời đi, nhưng không thể hoài nghi chính là, Đàn Hương Sơn tổng hội, ở trong Hồng môn tuyệt đối là một thế lực không thể bỏ qua.
Mặt khác như là người trong Hồng môn Đài Loan, năm đó cùng Hồng môn hải ngoại quan hệ chặt chẽ, thậm chí trong Quốc đảng rất nhiều nhân vật nổi tiếng chính là đều xuất thân Hồng môn, ở khu vực Đông Nam Á mà nói, lực lượng Hồng môn Đài Loan chỉ sau Âu Mĩ.
Cho nên hai người này đến, khiến vai vế cực kỳ cao như Diệp Thiên cũng không dám khinh thường, mời hai người ngồi xuống trên ghế.
- Diệp gia thật sự là anh hùng niên thiếu, năm đó tôi đã từng gặp qua Thiện Nguyên chân nhân một lần, bây giờ Diệp gia có thể gia nhập Hồng môn, thật là chuyện may mắn cho Hồng môn!
Sau khi ngồi xuống, Lỗ Hạo Khánh đến từ Đàn Hương Sơn ôm quyền bái xa xa đối với Diệp Thiên, nói ra mấy lời nói cũng khiến Diệp Thiên lắp bắp kinh hãi, vội vàng đứng lên hỏi:
- Ngài quen biết tiên sư?
Lỗ Hạo Khánh gật gật đầu, nói:
- Là chuyện sáu bảy mươi năm rồi, hình như là năm 1932, lúc ấy tôi mười sáu tuổi, đi theo ông nội về quốc nội, từng có duyên gặo Thiện Nguyên chân nhân một lần...
Thì ra là, ông nội Lỗ Hạo Khánh năm đó từng theo hầu Tôn tiên sinh, ở trong Quốc Đảng là một vị nhân vật cấp nguyên lão, nhưng sau khi làm cách mạng thành công, ông ta liền thoái ẩn về Đàn Hương Sơn.
Ở năm 1932, ông nội Lỗ Hạo Khánh đã được Quốc Đảng mời, Lỗ Hạo Khánh ở quốc nội ước chừng một năm, chính là ở Thượng Hải, Lỗ Hạo Khánh đã nhìn thấy Lý Thiện Nguyên.
Với thân phận ông nội Lỗ Hạo Khánh, ở Thượng Hải tự nhiên đều là tương đương với đại lão Đỗ Nguyệt Sinh và Hoàng Kim Vinh.
Chính là trong một bữa tiệc, Lỗ Hạo Khánh lại phát hiện có một người mặc đạo bào, thế nhưng đã khiến tất cả mọi người phải lạy, ông nội của hắn đối với vị này cũng là cung kính có thêm, mở miệng một tiếng liền xưng hô Thiện Nguyên chân nhân, điều này làm cho Lỗ Hạo Khánh ấn tượng cực kỳ sâu.
Sau đó Lỗ Hạo Khánh nghe từ ông nội thân phận Lý Thiện Nguyên, mới biết ông ta là một vị đại lão vai vế cực cao trong Thanh bang Hồng môn, hình ảnh Lý Thiện Nguyên mặc đạo bào, trong vài thập niên luôn luôn khắc sâu ở trong đầu óc Lỗ Hạo Khánh.
Cho nên nghe thấy đệ tử Lý Thiện Nguyên muốn gia nhập Hồng môn, Lỗ Hạo Khánh liền vội vàng chạy đến, chỉ sợ hắn cũng là người đương thời duy nhất có thể biết được thân phận Lý Thiện Nguyên.
- Sư phụ năm đó rất bí ẩn, lại vẫn có người có thể nhớ rõ...
Nghe được Lỗ Hạo Khánh nhắc chuyện cũ, Diệp Thiên cũng thổn thức không thôi, trăm năm tang thương nhân thế biến ảo, Lỗ Hạo Khánh có thể quen biết sư phụ, đó cũng là một duyên phận khó được.
- Diệp gia, Nam Hoài Cẩn tiên sinh có nhiều ơn đối với tôi, Diệp gia yên tâm, hương đường lần này, chúng tôi nhất định sẽ ủng hộ !
Nói chuyện là Trữ Tấn Đông, tuổi lớn hơn một chút so với Đỗ Phi, trước giải phóng đi hắn đến Hồng môn Đài Loan, thân phận thậm chí cao hơn so với Trần Khải Lễ sáng lập bang Trúc Liên sau này, chính là năm đó được Nam Hoài Cẩn làm phép, xem như rời khỏi giang hồ rửa tay gác kiếm.
Nhưng dù người tuy rằng đã thối lui ra khỏi giang hồ, ở trong Hồng môn địa vị giang hồ của trữ Tấn Đông vẫn còn, chính là sau này có Bang Tứ Hải cùng với Thiên Đạo Minh, cũng tôn kính có thêm đối với người này.
- Đa tạ nhị vị , sau này có điều kiện Diệp mỗ sẽ hồi báo!
Việc tốt đưa tới cửa, Diệp Thiên tự nhiên muốn nhận, hơn nữa hai người này đều cùng mình có chút quen biết sâu xa, lập tức bảo Đỗ Phi đưa tới rượu và thức ăn, tán gẫu chuyện giang hồ.
Không giống như chỗ Diệp Thiên, vô cùng náo nhiệt, Hình đường Hồng môn ngày xưa vang động, đã nhiều ngày nay lại có chút quạnh quẽ, trưởng lão chữ lót “Đại” tái hiện giang hồ, nhưng lại là con của Tống Vi Lan, khiến cho Lôi Hổ tâm thần không yên.
Hơn nữa do Đỗ Phi cố ý tuyên truyền, năm đó đại lão Lý Thiện Nguyên nhiều sự tích cũng đều được tuyên bố ra, Lôi Hổ tuy rằng lôi kéo được mấy người, nhưng trong lòng cũng hiểu được, hắn đã không thể xoay chuyển cục diện.
Điều này làm cho Lôi Hổ có chút khủng hoảng, hắn sợ Diệp Thiên thành đại lão trong bang, sau đó sẽ lôi chuyện cha con bọn hắn tính kế hại Tống Vi Lan, việc này một khi truyền ra, thanh danh cha con bọn hắn ở Hồng môn có thể hoàn toàn không còn.
- Không được, tuyệt đối không thể để cho hắn gia nhập Hồng môn!
Suy nghĩ rất lâu, sau đó, ánh mắt Lôi Hổ lộ ra tia lạnh, nhà họ lôi bọn hắn ở Hồng môn gần trăm năm, mới có địa vị cùng quyền thế như hiện giờ, tuyệt đối không thể cứ hủy hoại trong chốc lát như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.