Chương 831: Bồng Lai
Đả Nhãn
29/08/2013
Sau khi vẽ một vòng tròn, Diệp Thiên rốt cục đem mục đích thu nhận đệ tử của mình nói ra, bởi vì võ công của cá nhân hắn tuy rằng rất mạnh, nhưng trong lòng tâm tính nhàn nhã, để cho hắn thu đồ đệ thụ học trong một nơi như thế nào, Diệp Thiên đều không ngại.
- Vâng, sư phụ ngài yên tâm, chúng ta hải ngoại Hồng môn còn có truyền thống luyện võ, đến lúc đó đệ tử nhất định tuyển ra một ít mầm hảo, để cho bọn họ gia nhập vào trong ma y!
Lời này của Lôi Hổ cũng không phải khoác lác, Hồng môn có một truyền thống, hay là tại trong phạm vi thế giới nhận nuôi người Hoa cô nhi, vì thế ở các quốc gia thi công không thiếu năm mươi cô nhi viện, trong đó một vài tiểu hài tử tâm trí căn cốt đều tốt, trong Hồng môn rất nhiều vũ lực, đều là từ trong những nơi cô nhi viện này bổ sung.
- Như vậy tốt nhất, chờ sau khi chúng ta từ nơi này ra ngoài, ngươi cùng Tả sư bá ngươi thương lượng đi làm, địa điểm thì chọn ở Hồng Kông!
Diệp Thiên nghe vậy trong lòng không khỏi buông lỏng, hứa hẹn một cái nguyện vọng nhiều năm như vậy với sư phụ, tới hôm nay xem như rốt cục có chút mặt mày, tin tưởng với lượng người của Tả Gia Tuấn ở Hồng Kông và năng lực của Lôi Hổ, ma y lại được tái hiện kỳ môn trong giang hồ.
- Con bà nó, ý tưởng lại tốt, cũng muốn trước tiên từ trong nơi này đi ra ngoài a!
Diệp Thiên bỗng nhiên nghĩ đến tình cảnh hiện tại, trong lòng không khỏi buồn bực, trong lòng hắn đã có thể xác định, đảo lớn này mặt ngoài không có, thì là một cái trận pháp, với bản lĩnh hiện tại của Diệp Thiên, đừng nói phá trận mà ra , hắn ngay cả đầu trận tuyến này đều chạm không tới.
- Ta truyền cho ngươi một đoạn khẩu quyết tâm pháp, ngươi trước tiên luyện tập đi, có vấn đề gì có thể hỏi ta!
Suy đi tính lại, Diệp Thiên đem buồn bực trong lòng giải quyết đi ra ngoài, dụng thần biết đem một đoạn văn tự truyền vào tới trong biển thức của Lôi Hổ.
- Tạ ơn sư phụ!
Đọc một lần công pháp mà Diệp Thiên truyền lại , Lôi Hổ nhất thời có cảm giác rộng mở khai sáng, sau khi cảm ơn Diệp Thiên, lập tức khoanh chân ngồi ở trên thuyền, cũng không quan tâm thuyền thuyền cứu sinh trên biển lắc lư, cứ thế tu luyện.
- Tục ngữ nói có việc đệ tử làm, đến ta làm sao cùng trái ngược như thế này?
Nhìn thấy Lôi Hổ trong nhập định, Diệp Thiên không khỏi cười mắng một câu, tay trái cầm mái chèo, cổ tay phải vừa lật đem vô ngân thủ ở tại trên tay.
Ngày hôm qua đang lúc đánh nhau với Cùng Kỳ, vô ngân dính máu tươi của nó, trở nên u ám không sáng, trải qua nuôi dưỡng hơn mười tiếng này của Diệp Thiên mới hồi phục lại.
- Sư phụ, con tu luyện bao lâu rồi?
Lôi Hổ từ trong nhập định chậm rãi tỉnh lại, trải qua công pháp tu luyện mà Diệp Thiên truyền lại, tốc độ thổ nạp hấp thu linh khí của hắn so với trước kia nhanh hơn không dưới mười lần, lần nhập định này, hắn cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng, mà chỗ đau đớn do cánh tay cụt cũng nhanh chóng ra da non, đóng thành một vết sẹo dài.
- Tiểu tử, ngươi tu luyện suốt 5 ngày rồi, được rồi, đem cá đi làm đi!
Bị một người hơn 40 tuổi kêu là sư phụ, Diệp Thiên không ngượng ngùng chút nào, bởi vì võ lâm vốn là chốn giới tu đạo, đều lấy thực lực nói chuyện,với tu vi của Diệp Thiên lúc này, ở trong tu đạo giới, miễn cưỡng cũng có thể coi là một cao thủ.
- Năm ngày rồi sao? Sao có thể lâu như vậy được?
Sau khi nghe xong lời Diệp Thiên, Lôi Hổ tròng mắt thiều chút nữa rớt ra ngoài, trong cảm giác của hắn, tựa như mới chỉ vừa trải qua một giấc ngủ, thời gian cũng không dài.
Thanh âm chưa dứt, bụng Lôi Hổ đã xôi lên ì èo, lúc này mới biết lời Diệp Thiên nói không giả, cái cảm giác đói bụng đến mức độ này, hắn cuối cùng cũng không nhiều lời nữa, tay trái cua một cái cầm hết mấy con cá biển vừa chết lên ăn nhồm nhoàm.
- Môn hạ đệ tử của ta, nếu nói về gặp gỡ, ngươi là người thứ nhất!
Nhìn bộ dạng ăn như hổ đói của Lôi Hổ, Diệp Thiên không khỏi lắc đầu thở dài, nếu đổi lại là Chu Khiếu Thiên ở đây, trong tình huống thiên địa linh khí nồng động kết hợp với nhiều linh thạch như vậy, nói không chừng có thể tiến vào tiên thiên chi cảnh, mà thôi Lôi Hổ tư chất thấp, sợ là nhiều nhất cũng chỉ có thể dừng lại ở hóa kình hậu kì mà thôi.
Bất quá điều này cũng tốt, dù là sau này Diệp Thiên rời khỏi đây khai tông lập phái thu nhận môn đồ, cũng có một hóa kình kỳ cao thủ như Lôi Hổ chấn thủ. Cũng không sợ người khác chọc phá, ngoài những tu sĩ thoái ẩn sơn lâm cùng với những người tu đạo ngoài Thần Châu Kết Giới, thì một hóa kình kỳ cao thủ đã là đỉnh cao vũ lực trên đời.
- Sư phụ người quá khen, đệ tử chỉ là được hưởng ân huệ của người thôi!
Lôi Hổ vừa rồi trong nhập định tỉnh lại, cũng không nghe rõ lời Diệp Thiên, một bên cắn thịt, một bên mơ hồ không rõ hỏi:
- Sư phụ, người vừa mới nói con đã nhập định 5 ngày sao?... Vậy chúng ta như thế nào vẫn còn trên biển a?
- Ta vẫn chèo thuyền, đương nhiên là còn trên mặt biển…
Diệp Thiên trên mặt cũng lộ ra một tia mệt mỏi. Năm ngày nay, hắn chỉ ăn cá biển, thời gian còn lại, đều vận khí trèo thuyền, hi vọng sớm biết được hải đảo này lớn đến đâu.
Nhưng điều khiến Diệp Thiên thất vọng chính là, cảnh vật xung quanh đảo phần lớn là giống nhau, nhưng hắn cũng không thấy một điểm đánh dấu nào của mình, hải đảo này quá to lớn, vượt xa sự tưởng tượng của hắn, năm ngày lênh đênh buồn tẻ trên biển, thật khiến cho Diệp Thiên thể xác và tinh thần mệt mỏi cực độ.
- Năm ngày không đi được một vòng quanh đảo sao?
Lôi Hổ trên mặt lộ ra thần sắc kinh zị, giả sử ngoài đảo không có sóng gió, với thể lực của Diệp Thiên năm ngày sợ là phải đi được vài trăm hải lý, hải đảo này còn không phải là lớn thái quá sao?
Diệp Thiên gật gật đầu, nhìn tiên khí xa xa lượn lờ trên hải đảo, mở miệng nói:
- Chúng ta lên bờ thôi, mẹ nó, chèo thuyền mệt vãi ra.
Diệp Thiên đột nhiên ý thức được, chính mình tự làm khổ mình, thật là một việc làm ngu xuẩn, chẳng thà đi trên bờ cát để đo đạc độ lớn của ốc đảo này, tiêu hao thể lực tinh lực so với chèo thuyền thì ít hơn nhiều.
Hơn nữa Diệp Thiên đối với hải đảo này cũng nảy sinh hứng thú. Hắn thật sự không thể tưởng tượng được,trên địa cầu này vệ tinh trải dày đặc, một cái hải đảo thích hợp cho con người sinh sống như vậy, vì sao đến nay còn không bị nhân loại phát hiện, vẫn còn duy trì được trạng thái nguyên thủy thế này.
- Lên bờ?
Lôi Hổ có chút do dự nhìn cánh tay phải đã đứt lìa của mình mở miệng nói:
- Sư phụ, trên đảo có thể là không yên bình như ngoài biển a.
Tuy rằng tu vi thăng tiến, nhưng Lôi Hổ biết, nếu hiện tại tiếp tục để cho hắn gặp phải một vật như trước, hắn vẫn sẽ không có… một chút lực nào hoàn thủ (chống đỡ), cũng chỉ có như sư phụ, mới có thể cùng mấy gia hỏa trong truyền thuyết này đối kháng.
- Ngu thế, đi trên bờ cát là an toàn, chỉ cần không tiến vào bên trong đảo sẽ không phải lo !
Diệp Thiên nghe vậy liếc mắt, xem ra thày trò bọn họ hai người đều đã sai, kỳ thật việc tiếp tục thăm dò trên biển là không thể, nên trước tiên cần tiến vào bờ cát, với khí lực của bọn họ, năm ngày thời gian đi hơn ngàn km cũng là chuyện bình thường.
- Sư phụ nói rất đúng, chúng ta tiến vào bờ cát thôi.
Nhớ tới cảnh quái vật kia bị lôi điện thôn phệ, Lôi Hổ nhất thời tin tưởng tăng thêm vài phần, xem ra bãi cát trên hải đảo này chính là một cấm địa, dọc theo bờ biển nhiều thi thể cự thú như vậy, có khả năng đều là do bị lôi điện đánh chết.
Lôi Hổ đoán không sai, đại trận bên ngoài hải đảo này, ngoài có tác dụng ẩn nấp, cũng là để phòng ngừa linh khí trên đảo xói mòn và một số quái thú thoát ra ngoài náo loạn, một số quái thú tu vi cao thâm bị nhốt ở chỗ này không cam lòng, muốn đột phá đạo phòng tuyến nọ, chạy ra biển, kết cục cuối cùng đều là bị thiên lôi giáng xuống.
Cùng Kỳ bình thường trí tuệ cực cao, thực lực của nó cường đại không kém những quái thú chết trên bãi cát, nhưng nó luôn cực lực tránh tiếp cận bờ cát, bất quá lần này nó bị Diệp Thiên đả thương nên lý trí có chút mơ hồ, mới hướng tới bờ cát bỏ trốn, lúc này mới bị lôi kiếp bổ xuống.
Không dám tiếp tục đi trên biển, trước mắt chỉ có thể tạm thời trở lại bờ cát, Diệp Thiên hai tay phát lực, con thuyền rẽ sóng lao tới như cung rời tên, hướng bờ cát phóng đi.
Ngay lúc còn cách bờ cát khoảng 100m, Lôi Hổ đột nhiên kêu lên, cái tay chưa cụt chỉ hướng bờ cát run giọng nói:
- Sư phụ, người xem đây là vật gì?
- Chuyện gì? Óe, trên nham bích có chữ viết?
Chỗ bờ cát phía trước, có một bức tường đen xì cao nhất, phía trước nham bích bóng loáng thẳng đứng, lại khắc hai chữ to vật vã, lúc đầu do mây mù che phủ nên dù Diệp Thiên thị lực rất cao cũng khó mà phát hiện ra, giờ khoảng cách rất gần mới có thể thấy được, ở khoảng cách này đến Lôi Hổ còn mờ mờ nhìn thấy nữa là hắn.
- Bồng… Bồng Lai? Điều này sao có thể chứ?
- Vâng, sư phụ ngài yên tâm, chúng ta hải ngoại Hồng môn còn có truyền thống luyện võ, đến lúc đó đệ tử nhất định tuyển ra một ít mầm hảo, để cho bọn họ gia nhập vào trong ma y!
Lời này của Lôi Hổ cũng không phải khoác lác, Hồng môn có một truyền thống, hay là tại trong phạm vi thế giới nhận nuôi người Hoa cô nhi, vì thế ở các quốc gia thi công không thiếu năm mươi cô nhi viện, trong đó một vài tiểu hài tử tâm trí căn cốt đều tốt, trong Hồng môn rất nhiều vũ lực, đều là từ trong những nơi cô nhi viện này bổ sung.
- Như vậy tốt nhất, chờ sau khi chúng ta từ nơi này ra ngoài, ngươi cùng Tả sư bá ngươi thương lượng đi làm, địa điểm thì chọn ở Hồng Kông!
Diệp Thiên nghe vậy trong lòng không khỏi buông lỏng, hứa hẹn một cái nguyện vọng nhiều năm như vậy với sư phụ, tới hôm nay xem như rốt cục có chút mặt mày, tin tưởng với lượng người của Tả Gia Tuấn ở Hồng Kông và năng lực của Lôi Hổ, ma y lại được tái hiện kỳ môn trong giang hồ.
- Con bà nó, ý tưởng lại tốt, cũng muốn trước tiên từ trong nơi này đi ra ngoài a!
Diệp Thiên bỗng nhiên nghĩ đến tình cảnh hiện tại, trong lòng không khỏi buồn bực, trong lòng hắn đã có thể xác định, đảo lớn này mặt ngoài không có, thì là một cái trận pháp, với bản lĩnh hiện tại của Diệp Thiên, đừng nói phá trận mà ra , hắn ngay cả đầu trận tuyến này đều chạm không tới.
- Ta truyền cho ngươi một đoạn khẩu quyết tâm pháp, ngươi trước tiên luyện tập đi, có vấn đề gì có thể hỏi ta!
Suy đi tính lại, Diệp Thiên đem buồn bực trong lòng giải quyết đi ra ngoài, dụng thần biết đem một đoạn văn tự truyền vào tới trong biển thức của Lôi Hổ.
- Tạ ơn sư phụ!
Đọc một lần công pháp mà Diệp Thiên truyền lại , Lôi Hổ nhất thời có cảm giác rộng mở khai sáng, sau khi cảm ơn Diệp Thiên, lập tức khoanh chân ngồi ở trên thuyền, cũng không quan tâm thuyền thuyền cứu sinh trên biển lắc lư, cứ thế tu luyện.
- Tục ngữ nói có việc đệ tử làm, đến ta làm sao cùng trái ngược như thế này?
Nhìn thấy Lôi Hổ trong nhập định, Diệp Thiên không khỏi cười mắng một câu, tay trái cầm mái chèo, cổ tay phải vừa lật đem vô ngân thủ ở tại trên tay.
Ngày hôm qua đang lúc đánh nhau với Cùng Kỳ, vô ngân dính máu tươi của nó, trở nên u ám không sáng, trải qua nuôi dưỡng hơn mười tiếng này của Diệp Thiên mới hồi phục lại.
- Sư phụ, con tu luyện bao lâu rồi?
Lôi Hổ từ trong nhập định chậm rãi tỉnh lại, trải qua công pháp tu luyện mà Diệp Thiên truyền lại, tốc độ thổ nạp hấp thu linh khí của hắn so với trước kia nhanh hơn không dưới mười lần, lần nhập định này, hắn cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng, mà chỗ đau đớn do cánh tay cụt cũng nhanh chóng ra da non, đóng thành một vết sẹo dài.
- Tiểu tử, ngươi tu luyện suốt 5 ngày rồi, được rồi, đem cá đi làm đi!
Bị một người hơn 40 tuổi kêu là sư phụ, Diệp Thiên không ngượng ngùng chút nào, bởi vì võ lâm vốn là chốn giới tu đạo, đều lấy thực lực nói chuyện,với tu vi của Diệp Thiên lúc này, ở trong tu đạo giới, miễn cưỡng cũng có thể coi là một cao thủ.
- Năm ngày rồi sao? Sao có thể lâu như vậy được?
Sau khi nghe xong lời Diệp Thiên, Lôi Hổ tròng mắt thiều chút nữa rớt ra ngoài, trong cảm giác của hắn, tựa như mới chỉ vừa trải qua một giấc ngủ, thời gian cũng không dài.
Thanh âm chưa dứt, bụng Lôi Hổ đã xôi lên ì èo, lúc này mới biết lời Diệp Thiên nói không giả, cái cảm giác đói bụng đến mức độ này, hắn cuối cùng cũng không nhiều lời nữa, tay trái cua một cái cầm hết mấy con cá biển vừa chết lên ăn nhồm nhoàm.
- Môn hạ đệ tử của ta, nếu nói về gặp gỡ, ngươi là người thứ nhất!
Nhìn bộ dạng ăn như hổ đói của Lôi Hổ, Diệp Thiên không khỏi lắc đầu thở dài, nếu đổi lại là Chu Khiếu Thiên ở đây, trong tình huống thiên địa linh khí nồng động kết hợp với nhiều linh thạch như vậy, nói không chừng có thể tiến vào tiên thiên chi cảnh, mà thôi Lôi Hổ tư chất thấp, sợ là nhiều nhất cũng chỉ có thể dừng lại ở hóa kình hậu kì mà thôi.
Bất quá điều này cũng tốt, dù là sau này Diệp Thiên rời khỏi đây khai tông lập phái thu nhận môn đồ, cũng có một hóa kình kỳ cao thủ như Lôi Hổ chấn thủ. Cũng không sợ người khác chọc phá, ngoài những tu sĩ thoái ẩn sơn lâm cùng với những người tu đạo ngoài Thần Châu Kết Giới, thì một hóa kình kỳ cao thủ đã là đỉnh cao vũ lực trên đời.
- Sư phụ người quá khen, đệ tử chỉ là được hưởng ân huệ của người thôi!
Lôi Hổ vừa rồi trong nhập định tỉnh lại, cũng không nghe rõ lời Diệp Thiên, một bên cắn thịt, một bên mơ hồ không rõ hỏi:
- Sư phụ, người vừa mới nói con đã nhập định 5 ngày sao?... Vậy chúng ta như thế nào vẫn còn trên biển a?
- Ta vẫn chèo thuyền, đương nhiên là còn trên mặt biển…
Diệp Thiên trên mặt cũng lộ ra một tia mệt mỏi. Năm ngày nay, hắn chỉ ăn cá biển, thời gian còn lại, đều vận khí trèo thuyền, hi vọng sớm biết được hải đảo này lớn đến đâu.
Nhưng điều khiến Diệp Thiên thất vọng chính là, cảnh vật xung quanh đảo phần lớn là giống nhau, nhưng hắn cũng không thấy một điểm đánh dấu nào của mình, hải đảo này quá to lớn, vượt xa sự tưởng tượng của hắn, năm ngày lênh đênh buồn tẻ trên biển, thật khiến cho Diệp Thiên thể xác và tinh thần mệt mỏi cực độ.
- Năm ngày không đi được một vòng quanh đảo sao?
Lôi Hổ trên mặt lộ ra thần sắc kinh zị, giả sử ngoài đảo không có sóng gió, với thể lực của Diệp Thiên năm ngày sợ là phải đi được vài trăm hải lý, hải đảo này còn không phải là lớn thái quá sao?
Diệp Thiên gật gật đầu, nhìn tiên khí xa xa lượn lờ trên hải đảo, mở miệng nói:
- Chúng ta lên bờ thôi, mẹ nó, chèo thuyền mệt vãi ra.
Diệp Thiên đột nhiên ý thức được, chính mình tự làm khổ mình, thật là một việc làm ngu xuẩn, chẳng thà đi trên bờ cát để đo đạc độ lớn của ốc đảo này, tiêu hao thể lực tinh lực so với chèo thuyền thì ít hơn nhiều.
Hơn nữa Diệp Thiên đối với hải đảo này cũng nảy sinh hứng thú. Hắn thật sự không thể tưởng tượng được,trên địa cầu này vệ tinh trải dày đặc, một cái hải đảo thích hợp cho con người sinh sống như vậy, vì sao đến nay còn không bị nhân loại phát hiện, vẫn còn duy trì được trạng thái nguyên thủy thế này.
- Lên bờ?
Lôi Hổ có chút do dự nhìn cánh tay phải đã đứt lìa của mình mở miệng nói:
- Sư phụ, trên đảo có thể là không yên bình như ngoài biển a.
Tuy rằng tu vi thăng tiến, nhưng Lôi Hổ biết, nếu hiện tại tiếp tục để cho hắn gặp phải một vật như trước, hắn vẫn sẽ không có… một chút lực nào hoàn thủ (chống đỡ), cũng chỉ có như sư phụ, mới có thể cùng mấy gia hỏa trong truyền thuyết này đối kháng.
- Ngu thế, đi trên bờ cát là an toàn, chỉ cần không tiến vào bên trong đảo sẽ không phải lo !
Diệp Thiên nghe vậy liếc mắt, xem ra thày trò bọn họ hai người đều đã sai, kỳ thật việc tiếp tục thăm dò trên biển là không thể, nên trước tiên cần tiến vào bờ cát, với khí lực của bọn họ, năm ngày thời gian đi hơn ngàn km cũng là chuyện bình thường.
- Sư phụ nói rất đúng, chúng ta tiến vào bờ cát thôi.
Nhớ tới cảnh quái vật kia bị lôi điện thôn phệ, Lôi Hổ nhất thời tin tưởng tăng thêm vài phần, xem ra bãi cát trên hải đảo này chính là một cấm địa, dọc theo bờ biển nhiều thi thể cự thú như vậy, có khả năng đều là do bị lôi điện đánh chết.
Lôi Hổ đoán không sai, đại trận bên ngoài hải đảo này, ngoài có tác dụng ẩn nấp, cũng là để phòng ngừa linh khí trên đảo xói mòn và một số quái thú thoát ra ngoài náo loạn, một số quái thú tu vi cao thâm bị nhốt ở chỗ này không cam lòng, muốn đột phá đạo phòng tuyến nọ, chạy ra biển, kết cục cuối cùng đều là bị thiên lôi giáng xuống.
Cùng Kỳ bình thường trí tuệ cực cao, thực lực của nó cường đại không kém những quái thú chết trên bãi cát, nhưng nó luôn cực lực tránh tiếp cận bờ cát, bất quá lần này nó bị Diệp Thiên đả thương nên lý trí có chút mơ hồ, mới hướng tới bờ cát bỏ trốn, lúc này mới bị lôi kiếp bổ xuống.
Không dám tiếp tục đi trên biển, trước mắt chỉ có thể tạm thời trở lại bờ cát, Diệp Thiên hai tay phát lực, con thuyền rẽ sóng lao tới như cung rời tên, hướng bờ cát phóng đi.
Ngay lúc còn cách bờ cát khoảng 100m, Lôi Hổ đột nhiên kêu lên, cái tay chưa cụt chỉ hướng bờ cát run giọng nói:
- Sư phụ, người xem đây là vật gì?
- Chuyện gì? Óe, trên nham bích có chữ viết?
Chỗ bờ cát phía trước, có một bức tường đen xì cao nhất, phía trước nham bích bóng loáng thẳng đứng, lại khắc hai chữ to vật vã, lúc đầu do mây mù che phủ nên dù Diệp Thiên thị lực rất cao cũng khó mà phát hiện ra, giờ khoảng cách rất gần mới có thể thấy được, ở khoảng cách này đến Lôi Hổ còn mờ mờ nhìn thấy nữa là hắn.
- Bồng… Bồng Lai? Điều này sao có thể chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.