Chương 248: Chia của
Đả Nhãn
15/03/2013
Do rất nhiều sản nghiệp của Hồng Môn đều có mối liên hệ mật thiết với nhà họ Tống ở hải ngoại, thế nên vào niên đại tám mươi Đỗ Phi với tư cách là người đại diện Hồng Môn và cũng là bảo tiêu, luôn đi theo bên cạnh Tống Anh Lan.
Đỗ Phi biết Diệp Thiên, hơn nữa còn từng cho người điều tra Diệp Thiên trong một khoảng thời gian, chỉ là sau đó Tống Vi Lan ở Mỹ hạ lệnh bịt đầu mối, ông ta mới không theo dõi Diệp Thiên nữa.
Đều là người trong Hồng Môn, Đỗ Phi vào mười mấy năm trước cũng đã biết đến Đường Văn Viễn, lần này Đường Văn Viễn đến Bắc Kinh, ông ta đương nhiên phải tìm đến thăm hỏi rồi, đúng lúc Đường Văn Viễn phải đi ra ngoài, Đỗ Phi cũng coi như là một nửa địa chủ, đương nhiên phải đi cùng rồi.
Chỉ là Đỗ Phi không tài nào ngờ rằng, người mà Đường Văn Viễn vội muốn gặp, lại là tên tiểu tử Diệp Thiên này, hơn nữa thái độ của Đường Văn Viễn vô cùng kính cẩn, ông ta biết Đường Văn Viễn nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Đường Văn Viễn khách khí với một người như thế.
Nói thật lòng, Đỗ Phi không tán đồng với thái độ của Đường Văn Viễn, đối với ông ta mà nói, Diệp Thiên ngoài thân phận không được nhà họ Tống thừa nhận ra, chẳng có gì cả.
Đương nhiên, có lẽ Diệp Thiên còn biết đôi chút về kì môn thuật pháp, nhưng thế thì đã sao? Trong xã hội hiện nay, năng lực của một người đã bị thu hẹp đi rất nhiều, võ công có cao cường thế nào cũng không đỡ nổi một viên đạn nhỏ, không phải sao?
-Bác Văn, tên đó nói thế nào cũng là bậc con cháu, ông không cần khách khí với hắn như thế chứ?
Đỗ Phi nhỏ hơn Đường Văn Viễn mười tuổi, địa vị ở Hồng Môn cũng không bằng ông ta, vẫn phải gọi Đường Văn Viễn một tiếng “bác Văn”.
Đỗ Phi đương nhiên biết rõ lai lịch của Diệp Thiên, có điều đó là chuyện riêng của nhà họ Tống, ông ta không tiện nói nhiều, trước mắt lại ra vẻ như không biết, lên tiếng hỏi Đường Văn Viễn.
Đường Văn Viễn chưa mở lời, A Đinh ở bên cạnh nãy giờ tức giận bất bình liền nháo nhào lên:
-Đó là Đường Gia đề cao hắn ta, gì là tổ sư gia chứ, hắn chưa nhập môn thì cái gì cũng không tính!
-Im miệng, không biết lớn nhỏ, đây là lời cậu có thể nói hay sao?
Nghe xong lời của A Đinh, Đường Văn Viễn đập tay xuống bàn “rầm” một tiếng, đập mạnh đến mức ly cà phê trên bàn cũng bị rung lên, cà phê đổ đầy ra bàn, xem ra lần này ông ta nổi giận thật rồi.
Người đã có tuổi như Đường Văn Viễn, rất coi trọng thân phận và vai vế, đừng nói hiện nay Diệp Thiên hơn hai mươi tuổi, cho dù hắn ta có là đứa bé hai tuổi, chỉ cần có vai vế cao, thì bản thân Đường Văn Viễn vẫn phải giữ lễ trước mặt hắn.
Lần trước sau khi Đường Văn Viễn trở về, lại ra sức tập hợp điển tích gia phả, tìm được tư liệu có liên quan đến Lý Thiện Nguyên, hoàn toàn trùng khớp với những điều Diệp Thiên nói.
Cho nên đúng là Diệp Thiên không chính thức gia nhập vào Thanh Bang Hồng Môn, nhưng thân phận của hắn ta cũng hoàn toàn là thật, đối với Đường Văn Viễn mà nói, bất kính đối với Diệp Thiên chính là khinh sư diệt tổ.
Một nhân viên phục vụ đứng đó không xa nhìn thấy bên đây hình như có tranh chấp, liền vội vàng chạy đến, hỏi:
-Các vị, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?
-Không gì, lau cái bàn một chút là được rồi…
Thấy có người ngoài đến, Đường Văn Viễn kềm lại cơn giận.
Biết được lần này Đường Văn Viễn nổi giận thật rồi, sau khi chờ người phục vụ đi xa, A Đinh vội vàng đứng dậy, nói:
-Xin lỗi Đường Gia, là tôi lỡ lời!
-Lần sau còn nói những lời như vậy, thì không cần theo ta nữa!
Đường Văn Viễn hừ một tiếng, hiện nay những người trẻ tuổi trong Thanh Bang Hồng Môn càng lúc càng không coi trọng truyền thống tôn sư trọng đạo rồi. Mặc dù hiện nay ông ta đã rút khỏi bang phái, nhưng vẫn không chịu được.
-Trưởng…trưởng bối? Diệp Thiên là trưởng bối sao? Bác Văn, bác...bác không lầm đó chứ?
Đoạn đối thoại giữa Đường Văn Viễn và A Đinh lại khiến cho Đỗ Phi ở bên cạnh phải tròn xoe mắt, là người trong Hồng Môn, Đỗ Phi đương nhiên biết vai vế của Thanh Bang, đồng thời, do nguyên nhân Thanh-Hồng một nhà, vai vế của Thanh Bang cũng được bọn họ thừa nhận.
Sớm rời Thượng Hải trước khi giải phóng, người có vai vế lớn trong Thanh Bang còn lại không bao nhiêu, mà trưởng bối có chữ “Lý” trong tên thì đã chết không còn một ai, vai vế này của Diệp Thiên ở đâu mà ra chứ?
Hơn nữa vào mấy năm trước Đỗ Phi từng cố tình thăm dò qua chuyện của Diệp Thiên, tự hỏi biết về hắn ta không ít, nhưng dường như cũng không nghe qua chuyện Diệp Thiên là người trong Thanh Bang, huống chi còn có vai vế cao ngất trời!
-Tiểu Phi, theo lý mà nói cậu cũng không phải người ngoài, việc này vốn dĩ không nên giấu cậu, có điều Diệp Thiên từng nhắc, tạm thời cậu ta không muốn quy tông nhận tổ, thế nên bây giờ cậu cũng đừng hỏi, nếu như Diệp Thiên đồng ý, ta đương nhiên sẽ nói…
Thấy trên mặt Đỗ Phi lộ ra vẻ nghi mơ hồ, Đường Văn Viễn thở dài một cái, nói:
-Tóm lại cậu biết là được rồi, vai vế của Diệp Thiên cao hơn chúng ta rất nhiều, cho dù Tiểu Phi không hành lễ nghĩa của vãn bối, trước mặt Diệp Thiên cũng phải lễ phép một chút!
Đỗ Phi rất kính trọng Đường Văn Viễn, nghe xong lời của Đường Văn Viễn, vội đứng dậy cung kính nói:
-Vâng, bác Văn, tôi biết rồi…
Mặc dù bề ngoài đồng ý với Đường Văn Viễn, nhưng trong lòng Đỗ Phi vẫn có chút không cam tâm, bởi vì ông ta biết rằng Diệp Thiên từng bái một lão đạo sĩ hành tẩu giang hồ làm thầy.
Cho nên đối với Đỗ Phi mà nói, chưa chừng là Diệp Thiên đã dùng thủ đoạn gì đó, lừa bịp bậc trưởng bối đã có tuổi, đầu óc hồ đồ ở trước mặt này.
Chỉ là Đỗ Phi cũng không nghĩ thử, Đường Văn Viễn với thân phận là một người trong bang phái đã lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, lăn lộn cho đến bây giờ trở thành phú hào nổi tiếng trong giới người Hoa trên thế giới, dù bây giờ tuổi đã cao, nhưng lẽ nào lại bị một tên hậu bối qua mặt hay sao?
-Bác Văn, tôi có quen với một bác sĩ trung y người Hà Bắc, nghe nói tay nghề khá cao, hay là đón ông ta đến xem bệnh cho Tuyết Tuyết nhé?
Xảy ra chuyện Đường Văn Viễn quở trách A Đinh, không khí chung quanh có chút trầm lại, Đỗ Phi vội tìm đề tài để nói, lái câu chuyện về Diệp Thiên sang hướng khác.
-Tiểu Phi, cậu có lòng quá, có điều bệnh của Tiểu Tuyết không phải bác sĩ bình thường có thể chữa được…
Đường Văn Viễn thở dài, nếu không phải vì lá bùa hộ mệnh mà Diệp Thiên cho ông ta bị một thằng quỷ nhỏ trong nhà đốt cháy mất, thì dù vai vế của Diệp Thiên có cao cỡ nào, ông ta cũng không hạ mình thấp giọng như vậy để cầu cạnh Diệp Thiên.
Đó là chuyện của nửa tháng trước, một đứa chắt trai tám tuổi của Đường Văn Viễn, sau khi xem xong một bộ phim Cương Thi của Hồng Kông, phát hiện trên tay của cô mình có một lá bùa giống hệt với trong phim, liền muốn bắt chước bắt quỷ như đạo trưởng Cương Thi kia, lén lút đem lá bùa đi đốt mất.
Chờ sau khi mọi người phát hiện ra, lá bùa tích tụ dương khí kia đã sớm hóa thành tro rồi, sức khỏe của Đường Tuyết Tuyết cũng càng ngày càng yếu dần đi, không còn cách nào, Đường Văn Viễn chỉ có thể hạ mình đến tìm Diệp Thiên thôi.
Có điều những chuyện này Đường Văn Viễn không muốn nói nhiều với Đỗ Phi, sau khi giải thích một câu, thì hỏi về chuyện tổ chức họp của tổng hội Hồng Môn, khi đó ông ta đúng lúc có chuyện, nên không đến tham dự được.
-Mọi người đã ăn chưa? Tôi vẫn còn đói, hay là…cùng ăn nhé?
Khoảng hơn nửa tiếng sau thì Diệp Thiên đi tới, đằng sau còn có Trần Hỉ Toàn, Vương Gia Huân cùng với đạo trưởng Vân Dương, cạnh quán cà phê là quán ăn Trung Quốc, mấy người họ muốn đến đó ăn trưa.
Nghe xong lời của Diệp Thiên, Đường Văn Viễn mỉm cười đứng dậy, nói:
-Vẫn chưa ăn, vậy mấy lão già này ké cậu một bữa ăn rồi…
-Không sao đâu, một bữa cơm canh đạm bạc thôi mà, thời gian cũng không còn sớm, mời các vị cùng đến dùng cơm nhé!
Mặc dù Trần Hỉ Toàn không nhận ra thân phận của Đường Văn Viễn, nhưng ông ta cũng có thể nhìn ra, từng động tác cử chỉ của ông ta toát ra một khí thế uy nghiêm, tôn kính, rõ ràng cũng là một người có tiếng có tăm.
Bữa cơm canh đạm bạc mà Trần Hỉ Toàn nói lại rất phong phú, trên bàn ăn mỗi người đều được bưng lên một chén cháo vây cá, sau đó mới đến món chính, sơn trân hải vị dần dần được dọn lên đầy cả bàn, đến thức uống cũng là rượu Mao Đài 20 năm.
Đừng xem lão đạo sĩ Vân Dương đã hơn bảy mươi tuổi rồi, thân thể của lão vô cùng cường tráng, vừa nãy tắm nước lạnh cũng không ảnh hưởng gì đến lão, ngồi trên bàn ăn khỏe như trâu, ngoài Diệp Thiên ra, không có ai ăn được nhiều như lão rồi.
Hơn nữa Đạo Gia không ăn kiêng, chỉ một thùng Mao Đài kia đã bị một mình lão đạo sĩ Vân Dương uống sạch hai bình, có điều ông ta cũng uống hơi quá đà rồi, miệng cứ không ngừng dặn mang mấy bình còn lại về điện thờ cho mình.
Bữa ăn này mỗi người đều chất chứa một tâm tư riêng, Đường Văn Viễn chỉ ăn một bát cơm nhỏ thì gác đũa, còn Đỗ Phi thì cứ soi mói Diệp Thiên suốt, muốn từ sắc mặt của hắn nhìn ra những điểm khác biệt.
Chỉ có Diệp Thiên và lão đạo sĩ Vân Dương là không kiêng kị gì, hơn một nửa món ăn trên bàn đều đã vào bụng hai người bọn họ, đến cuối cùng cũng không lãng phí một tí gì.
-Đạo trưởng Vân Dương, lần này may mà có ông, đây là tám vạn mà chúng ta đã thỏa thuận với nhau, ông có cần đếm lại không?
Khi bữa tiệc rượu sắp kết thúc, Vương Gia Huân cho người mang lại một cái ví da, đặt ở trước mặt của lão đạo sĩ Vân Dương.
Vốn dĩ giá khai đàn làm phép siêu độ thủy quái mà lão đạo sĩ đưa ra là ba vạn, nhưng sau lại một phen bịp bợm, bán tờ giấy vàng rách nát ấy với giá năm vạn, nên cộng hết lại là tám vạn.
Thật ra Vương Gia Huân cũng không ngốc, sau đó cũng phát giác ra có gì không đúng, nhưng sự việc cuối cùng cũng được giải quyết ổn thỏa rồi, ông ta cũng không muốn gây thêm rắc rối, nên vẫn đem tiền ra.
Lão đạo trưởng mặc chiếc áo đạo sĩ vừa được giặc ủi kĩ càng, lại toát ra khí chất tiên phong đạo cốt, nghe xong lắc đầu, nói:
-Không cần, không cần, Vương cư sĩ, tiền này của ông là tiền hương hỏa quyên góp cho Bạch Vân Quan, cho bao nhiêu là tùy tâm!
Lão đạo sĩ khẽ huých nhẹ vào người Diệp Thiên một cái, đột nhiên lại kêu lên một tiếng:
-Ui da, bụng tôi không được thoải mái lắm, đạo sĩ Huyền Thanh, phiền cậu dìu tôi vào nhà vệ sinh tí…
Sau khi dìu lão đạo sĩ vào nhà vệ sinh, Diệp Thiên cười cười, hỏi:
-Lão đạo, có chuyện gì hả?
-Khụ khụ…
Vân Dương hắng giọng một cái, nói:
-Đạo sĩ Huyền Thanh, hôm nay cũng coi như cậu đã cứu lão đạo tôi một mạng, mình cưa đôi, tám vạn kia, cậu lấy bốn vạn chịu không?
-Được rồi, hôm nay ông cũng không dễ dàng gì, biểu diễn một màn đại thần nhảy nước cho tôi xem, bốn vạn đó tôi không cần đâu!
Diệp Thiên nghe xong, cười phá lên, hắn ta biết lão đạo sĩ gọi hắn đến là để chia của mà.
Đỗ Phi biết Diệp Thiên, hơn nữa còn từng cho người điều tra Diệp Thiên trong một khoảng thời gian, chỉ là sau đó Tống Vi Lan ở Mỹ hạ lệnh bịt đầu mối, ông ta mới không theo dõi Diệp Thiên nữa.
Đều là người trong Hồng Môn, Đỗ Phi vào mười mấy năm trước cũng đã biết đến Đường Văn Viễn, lần này Đường Văn Viễn đến Bắc Kinh, ông ta đương nhiên phải tìm đến thăm hỏi rồi, đúng lúc Đường Văn Viễn phải đi ra ngoài, Đỗ Phi cũng coi như là một nửa địa chủ, đương nhiên phải đi cùng rồi.
Chỉ là Đỗ Phi không tài nào ngờ rằng, người mà Đường Văn Viễn vội muốn gặp, lại là tên tiểu tử Diệp Thiên này, hơn nữa thái độ của Đường Văn Viễn vô cùng kính cẩn, ông ta biết Đường Văn Viễn nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Đường Văn Viễn khách khí với một người như thế.
Nói thật lòng, Đỗ Phi không tán đồng với thái độ của Đường Văn Viễn, đối với ông ta mà nói, Diệp Thiên ngoài thân phận không được nhà họ Tống thừa nhận ra, chẳng có gì cả.
Đương nhiên, có lẽ Diệp Thiên còn biết đôi chút về kì môn thuật pháp, nhưng thế thì đã sao? Trong xã hội hiện nay, năng lực của một người đã bị thu hẹp đi rất nhiều, võ công có cao cường thế nào cũng không đỡ nổi một viên đạn nhỏ, không phải sao?
-Bác Văn, tên đó nói thế nào cũng là bậc con cháu, ông không cần khách khí với hắn như thế chứ?
Đỗ Phi nhỏ hơn Đường Văn Viễn mười tuổi, địa vị ở Hồng Môn cũng không bằng ông ta, vẫn phải gọi Đường Văn Viễn một tiếng “bác Văn”.
Đỗ Phi đương nhiên biết rõ lai lịch của Diệp Thiên, có điều đó là chuyện riêng của nhà họ Tống, ông ta không tiện nói nhiều, trước mắt lại ra vẻ như không biết, lên tiếng hỏi Đường Văn Viễn.
Đường Văn Viễn chưa mở lời, A Đinh ở bên cạnh nãy giờ tức giận bất bình liền nháo nhào lên:
-Đó là Đường Gia đề cao hắn ta, gì là tổ sư gia chứ, hắn chưa nhập môn thì cái gì cũng không tính!
-Im miệng, không biết lớn nhỏ, đây là lời cậu có thể nói hay sao?
Nghe xong lời của A Đinh, Đường Văn Viễn đập tay xuống bàn “rầm” một tiếng, đập mạnh đến mức ly cà phê trên bàn cũng bị rung lên, cà phê đổ đầy ra bàn, xem ra lần này ông ta nổi giận thật rồi.
Người đã có tuổi như Đường Văn Viễn, rất coi trọng thân phận và vai vế, đừng nói hiện nay Diệp Thiên hơn hai mươi tuổi, cho dù hắn ta có là đứa bé hai tuổi, chỉ cần có vai vế cao, thì bản thân Đường Văn Viễn vẫn phải giữ lễ trước mặt hắn.
Lần trước sau khi Đường Văn Viễn trở về, lại ra sức tập hợp điển tích gia phả, tìm được tư liệu có liên quan đến Lý Thiện Nguyên, hoàn toàn trùng khớp với những điều Diệp Thiên nói.
Cho nên đúng là Diệp Thiên không chính thức gia nhập vào Thanh Bang Hồng Môn, nhưng thân phận của hắn ta cũng hoàn toàn là thật, đối với Đường Văn Viễn mà nói, bất kính đối với Diệp Thiên chính là khinh sư diệt tổ.
Một nhân viên phục vụ đứng đó không xa nhìn thấy bên đây hình như có tranh chấp, liền vội vàng chạy đến, hỏi:
-Các vị, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?
-Không gì, lau cái bàn một chút là được rồi…
Thấy có người ngoài đến, Đường Văn Viễn kềm lại cơn giận.
Biết được lần này Đường Văn Viễn nổi giận thật rồi, sau khi chờ người phục vụ đi xa, A Đinh vội vàng đứng dậy, nói:
-Xin lỗi Đường Gia, là tôi lỡ lời!
-Lần sau còn nói những lời như vậy, thì không cần theo ta nữa!
Đường Văn Viễn hừ một tiếng, hiện nay những người trẻ tuổi trong Thanh Bang Hồng Môn càng lúc càng không coi trọng truyền thống tôn sư trọng đạo rồi. Mặc dù hiện nay ông ta đã rút khỏi bang phái, nhưng vẫn không chịu được.
-Trưởng…trưởng bối? Diệp Thiên là trưởng bối sao? Bác Văn, bác...bác không lầm đó chứ?
Đoạn đối thoại giữa Đường Văn Viễn và A Đinh lại khiến cho Đỗ Phi ở bên cạnh phải tròn xoe mắt, là người trong Hồng Môn, Đỗ Phi đương nhiên biết vai vế của Thanh Bang, đồng thời, do nguyên nhân Thanh-Hồng một nhà, vai vế của Thanh Bang cũng được bọn họ thừa nhận.
Sớm rời Thượng Hải trước khi giải phóng, người có vai vế lớn trong Thanh Bang còn lại không bao nhiêu, mà trưởng bối có chữ “Lý” trong tên thì đã chết không còn một ai, vai vế này của Diệp Thiên ở đâu mà ra chứ?
Hơn nữa vào mấy năm trước Đỗ Phi từng cố tình thăm dò qua chuyện của Diệp Thiên, tự hỏi biết về hắn ta không ít, nhưng dường như cũng không nghe qua chuyện Diệp Thiên là người trong Thanh Bang, huống chi còn có vai vế cao ngất trời!
-Tiểu Phi, theo lý mà nói cậu cũng không phải người ngoài, việc này vốn dĩ không nên giấu cậu, có điều Diệp Thiên từng nhắc, tạm thời cậu ta không muốn quy tông nhận tổ, thế nên bây giờ cậu cũng đừng hỏi, nếu như Diệp Thiên đồng ý, ta đương nhiên sẽ nói…
Thấy trên mặt Đỗ Phi lộ ra vẻ nghi mơ hồ, Đường Văn Viễn thở dài một cái, nói:
-Tóm lại cậu biết là được rồi, vai vế của Diệp Thiên cao hơn chúng ta rất nhiều, cho dù Tiểu Phi không hành lễ nghĩa của vãn bối, trước mặt Diệp Thiên cũng phải lễ phép một chút!
Đỗ Phi rất kính trọng Đường Văn Viễn, nghe xong lời của Đường Văn Viễn, vội đứng dậy cung kính nói:
-Vâng, bác Văn, tôi biết rồi…
Mặc dù bề ngoài đồng ý với Đường Văn Viễn, nhưng trong lòng Đỗ Phi vẫn có chút không cam tâm, bởi vì ông ta biết rằng Diệp Thiên từng bái một lão đạo sĩ hành tẩu giang hồ làm thầy.
Cho nên đối với Đỗ Phi mà nói, chưa chừng là Diệp Thiên đã dùng thủ đoạn gì đó, lừa bịp bậc trưởng bối đã có tuổi, đầu óc hồ đồ ở trước mặt này.
Chỉ là Đỗ Phi cũng không nghĩ thử, Đường Văn Viễn với thân phận là một người trong bang phái đã lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, lăn lộn cho đến bây giờ trở thành phú hào nổi tiếng trong giới người Hoa trên thế giới, dù bây giờ tuổi đã cao, nhưng lẽ nào lại bị một tên hậu bối qua mặt hay sao?
-Bác Văn, tôi có quen với một bác sĩ trung y người Hà Bắc, nghe nói tay nghề khá cao, hay là đón ông ta đến xem bệnh cho Tuyết Tuyết nhé?
Xảy ra chuyện Đường Văn Viễn quở trách A Đinh, không khí chung quanh có chút trầm lại, Đỗ Phi vội tìm đề tài để nói, lái câu chuyện về Diệp Thiên sang hướng khác.
-Tiểu Phi, cậu có lòng quá, có điều bệnh của Tiểu Tuyết không phải bác sĩ bình thường có thể chữa được…
Đường Văn Viễn thở dài, nếu không phải vì lá bùa hộ mệnh mà Diệp Thiên cho ông ta bị một thằng quỷ nhỏ trong nhà đốt cháy mất, thì dù vai vế của Diệp Thiên có cao cỡ nào, ông ta cũng không hạ mình thấp giọng như vậy để cầu cạnh Diệp Thiên.
Đó là chuyện của nửa tháng trước, một đứa chắt trai tám tuổi của Đường Văn Viễn, sau khi xem xong một bộ phim Cương Thi của Hồng Kông, phát hiện trên tay của cô mình có một lá bùa giống hệt với trong phim, liền muốn bắt chước bắt quỷ như đạo trưởng Cương Thi kia, lén lút đem lá bùa đi đốt mất.
Chờ sau khi mọi người phát hiện ra, lá bùa tích tụ dương khí kia đã sớm hóa thành tro rồi, sức khỏe của Đường Tuyết Tuyết cũng càng ngày càng yếu dần đi, không còn cách nào, Đường Văn Viễn chỉ có thể hạ mình đến tìm Diệp Thiên thôi.
Có điều những chuyện này Đường Văn Viễn không muốn nói nhiều với Đỗ Phi, sau khi giải thích một câu, thì hỏi về chuyện tổ chức họp của tổng hội Hồng Môn, khi đó ông ta đúng lúc có chuyện, nên không đến tham dự được.
-Mọi người đã ăn chưa? Tôi vẫn còn đói, hay là…cùng ăn nhé?
Khoảng hơn nửa tiếng sau thì Diệp Thiên đi tới, đằng sau còn có Trần Hỉ Toàn, Vương Gia Huân cùng với đạo trưởng Vân Dương, cạnh quán cà phê là quán ăn Trung Quốc, mấy người họ muốn đến đó ăn trưa.
Nghe xong lời của Diệp Thiên, Đường Văn Viễn mỉm cười đứng dậy, nói:
-Vẫn chưa ăn, vậy mấy lão già này ké cậu một bữa ăn rồi…
-Không sao đâu, một bữa cơm canh đạm bạc thôi mà, thời gian cũng không còn sớm, mời các vị cùng đến dùng cơm nhé!
Mặc dù Trần Hỉ Toàn không nhận ra thân phận của Đường Văn Viễn, nhưng ông ta cũng có thể nhìn ra, từng động tác cử chỉ của ông ta toát ra một khí thế uy nghiêm, tôn kính, rõ ràng cũng là một người có tiếng có tăm.
Bữa cơm canh đạm bạc mà Trần Hỉ Toàn nói lại rất phong phú, trên bàn ăn mỗi người đều được bưng lên một chén cháo vây cá, sau đó mới đến món chính, sơn trân hải vị dần dần được dọn lên đầy cả bàn, đến thức uống cũng là rượu Mao Đài 20 năm.
Đừng xem lão đạo sĩ Vân Dương đã hơn bảy mươi tuổi rồi, thân thể của lão vô cùng cường tráng, vừa nãy tắm nước lạnh cũng không ảnh hưởng gì đến lão, ngồi trên bàn ăn khỏe như trâu, ngoài Diệp Thiên ra, không có ai ăn được nhiều như lão rồi.
Hơn nữa Đạo Gia không ăn kiêng, chỉ một thùng Mao Đài kia đã bị một mình lão đạo sĩ Vân Dương uống sạch hai bình, có điều ông ta cũng uống hơi quá đà rồi, miệng cứ không ngừng dặn mang mấy bình còn lại về điện thờ cho mình.
Bữa ăn này mỗi người đều chất chứa một tâm tư riêng, Đường Văn Viễn chỉ ăn một bát cơm nhỏ thì gác đũa, còn Đỗ Phi thì cứ soi mói Diệp Thiên suốt, muốn từ sắc mặt của hắn nhìn ra những điểm khác biệt.
Chỉ có Diệp Thiên và lão đạo sĩ Vân Dương là không kiêng kị gì, hơn một nửa món ăn trên bàn đều đã vào bụng hai người bọn họ, đến cuối cùng cũng không lãng phí một tí gì.
-Đạo trưởng Vân Dương, lần này may mà có ông, đây là tám vạn mà chúng ta đã thỏa thuận với nhau, ông có cần đếm lại không?
Khi bữa tiệc rượu sắp kết thúc, Vương Gia Huân cho người mang lại một cái ví da, đặt ở trước mặt của lão đạo sĩ Vân Dương.
Vốn dĩ giá khai đàn làm phép siêu độ thủy quái mà lão đạo sĩ đưa ra là ba vạn, nhưng sau lại một phen bịp bợm, bán tờ giấy vàng rách nát ấy với giá năm vạn, nên cộng hết lại là tám vạn.
Thật ra Vương Gia Huân cũng không ngốc, sau đó cũng phát giác ra có gì không đúng, nhưng sự việc cuối cùng cũng được giải quyết ổn thỏa rồi, ông ta cũng không muốn gây thêm rắc rối, nên vẫn đem tiền ra.
Lão đạo trưởng mặc chiếc áo đạo sĩ vừa được giặc ủi kĩ càng, lại toát ra khí chất tiên phong đạo cốt, nghe xong lắc đầu, nói:
-Không cần, không cần, Vương cư sĩ, tiền này của ông là tiền hương hỏa quyên góp cho Bạch Vân Quan, cho bao nhiêu là tùy tâm!
Lão đạo sĩ khẽ huých nhẹ vào người Diệp Thiên một cái, đột nhiên lại kêu lên một tiếng:
-Ui da, bụng tôi không được thoải mái lắm, đạo sĩ Huyền Thanh, phiền cậu dìu tôi vào nhà vệ sinh tí…
Sau khi dìu lão đạo sĩ vào nhà vệ sinh, Diệp Thiên cười cười, hỏi:
-Lão đạo, có chuyện gì hả?
-Khụ khụ…
Vân Dương hắng giọng một cái, nói:
-Đạo sĩ Huyền Thanh, hôm nay cũng coi như cậu đã cứu lão đạo tôi một mạng, mình cưa đôi, tám vạn kia, cậu lấy bốn vạn chịu không?
-Được rồi, hôm nay ông cũng không dễ dàng gì, biểu diễn một màn đại thần nhảy nước cho tôi xem, bốn vạn đó tôi không cần đâu!
Diệp Thiên nghe xong, cười phá lên, hắn ta biết lão đạo sĩ gọi hắn đến là để chia của mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.