Chương 258: Chu Thị
Đả Nhãn
15/03/2013
- Khụ... Khụ khụ...
Chu Khiếu Thiên vừa định há mồm nói, lại bị một trận ho khan kịch liệt ngăn lại, trên mặt tái nhợt lộ ra màu đỏ nhưng không phải của người khỏe mạnh.
Diệp Thiên vươn tay sờ trán Chu Khiếu Thiên, miệng nói :
- Đưa tay trái đây!
- Anh định làm gì?
Chu Khiếu Thiên cả kinh, theo bản năng giật tay trở về, nhưng động tác lại không nhanh bằng Diệp Thiên, bị hắn bóp chặt rất đau, chỉ cảm thấy nửa người tê rần, ngã xuống giường.
- Đây là phổi bị thương, hơn nữa thương thế cũng không nhẹ!
Hai ngón tay đặt lên chỗ cổ tay Chu Khiếu Thiên, bắt mạch cho hắn một hồi, vẻ mặt Diệp Thiên nghiêm túc nói:
- Cậu cứ tiếp tục như vậy, nhiều nhất chỉ sống được nửa năm nữa thôi!
Trong sách y cổ có nói: phổi sưng to, đau và ho nhiều, nếu không được trị liệu tốt, rất nhanh sẽ ho ra máu mà chết, cổ nhân cũng gọi là bệnh lao.
Y học hiện đại phát triển, loại bệnh này không còn là bệnh nan y, chỉ cần nằm viện điều dưỡng một thời gian là được, nhưng Diệp Thiên nhìn bộ dạng thê thảm của Chu Khiếu Thiên, ngay cả tiền ăn cơm cũng không có, khỏi nói đến xem bệnh.
Vì tránh tai mắt của người khác mà ở trong nhà khách này, Diệp Thiên có thể hiểu được, nhưng cải bẹ và bánh mỳ trên bàn đó, cho thấy kinh tế của Chu Khiếu Thiên thật sự là không dư dả, Diệp Thiên không biết tiền hắn kiếm được đã dùng đi đâu đây?
- Còn có thể sống nửa năm à? Đủ rồi!
Trên mặt Chu Khiếu Thiên lộ ra nụ cười thảm, nhìn tuổi hắn và Diệp Thiên không lệch nhau lắm, nhưng làm cho người ta cảm giác hắn đã trải qua tang thương trên thế gian.
Diệp Thiên kỳ quái hỏi:
- Bệnh này không phải rất khó trị liệu, nằm viện, chi mấy ngàn đồng là đủ rồi, cậu không định đi khám ư?
- Không có tiền!
Chu Khiếu Thiên nói rất dứt khoát.
- Cậu thích ăn đòn phải không? Lần trước kiếm của tôi ba vạn đi đâu rồi?
Diệp Thiên lớn như vậy, cho tới bây giờ cũng toàn là người khác đau đầu vì hắn, lần này coi như là gặp phải khắc tinh, nói chuyện với người này, trong lòng hắn cũng cảm giác bất lực.
Chu Khiếu Thiên mang bộ dạng điếc không sợ súng, liếc mắt nhìn Diệp Thiên một cái, nói:
- Khám bệnh, cho mẹ tôi!
- Cũng là người hiếu thảo nhỉ?
Diệp Thiên cẩn thận nhìn lại mặt Chu Khiếu Thiên, trong lòng suy diễn một hồi, lúc sau nói:
- Bản thân cậu không được cha mẹ hỗ trợ. Cha chết sớm, ở nhà còn mẹ, nhưng mẹ mù từ khi còn trẻ, phải làm việc này cũng là xuất phát từ bất đắc dĩ phải không?
- Anh ... Làm sao anh biết ? !
Nét mặt luôn luôn không bận tâm đến điều gì, như là không có gì có thể khiến cậu ta hứng thú. Chu Khiếu Thiên nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, rốt cục thì sắc mặt cũng biến đổi.
Diệp Thiên cười cười, nói:
- Nhìn từ mặt cậu mà ra, nhà cậu cũng là được truyền thừa, vốn là người trong kỳ môn, sao không theo nó đi?
Trán Chu Khiếu Thiên cao, mà trán là quẻ Càn trong Bát Quái, là tướng sát cha, cho nên có nói trán cao là tướng hại cha.
Thời cận đại, người có tướng mạo này, điển hình nhất là một vĩ nhân, ông ta phát tích kỳ cao, xương trán cao long, từ nhỏ đã hơn người, nhưng người cha coi thường ông ta, hai người bất hoà, người cha cũng mất sớm.
- Cậu đào mồ trộm, là vì lấy tiền khám bệnh cho mẹ à?
Sau khi nhìn tướng mạo của Chu Khiếu Thiên, Diệp Thiên thật ra có một cái nhìn khác về hắn.
Chu Khiếu Thiên yên lặng gật gật đầu, nói:
- Hai mắt mẹ tôi đều không nhìn thấy, nhất định phải ghép màng mắt, bệnh viện nói cần tám vạn, tôi ... tôi chưa đủ tiền!
Có lẽ là bị nói trúng Diệp Thiên tim đen, Chu Khiếu Thiên nói nhiều hơn so với trước kia, tối thiểu nghe cũng không thấy khó chịu như trước nữa.
- Diệp Thiên, động vào âm huyệt, không phải tôi cố ý!
Chu Khiếu Thiên đột nhiên ngẩng đầu, nói:
- Tôi lại không thể lấp lại, cậu ... anh có thể giúp tôi không?
Chu Khiếu Thiên cũng là người trong gia đình có tiếng là học rộng từ xưa, hắn biết nếu âm huyệt động, sẽ gây nên cảnh khổ cho trăm họ, nhân quả báo ứng này không chỉ đơn giản là mình hắn chịu, ngay cả người mẹ già đã mù hai mắt cũng sẽ gặp bất trắc.
Cho nên vì mẹ hắn, Chu Khiếu Thiên xem như cúi đầu trước Diệp Thiên, tuy rằng hắn không biết trình độ thuật pháp của Diệp Thiên nhưng chỉ bằng mắt thường có thể nhìn ra, lần trước hắn mua đèn Chu Tước đầy sát khí, điều này khiến cho hắn theo không kịp .
Nghe được Chu Khiếu Thiên nói vậy, Diệp Thiên không đưa ra ý kiến, nói:
- Hãy nói về gia cảnh nhà cậu trước đi đã, tôi không tùy tiện giúp người lạ!
Tuy rằng đã dính vào việc này, Diệp Thiên nhất định làm đến cùng, nhưng hắn vẫn muốn biết lai lịch cụ thể về Chu Khiếu Thiên, nếu không thật sự là hồ đồ, nhúng tay vào việc không đâu.
Chu Khiếu Thiên vốn định không nói, nhưng thấy bộ dạng thực kiên định của Diệp Thiên, cúi đầu nói:
- Tôi là hậu nhân của Chu Đôn Di.
Diệp Thiên nghe vậy lắp bắp kinh hãi, truy vấn:
- Chu Đôn Di, thời Bắc Tống hả?
- Đúng vậy, thật thẹn với tổ tiên!
Chu Khiếu Thiên đầu hạ xuống thấp hơn, nhưng Diệp Thiên cũng có thể hiểu được tâm trạng hắn lúc này.
Chu Đôn Di tự Mậu Thúc, hiệu là Liêm Khê, thời Bắc Tống nổi tiếng là triết học gia, là người được giới học thuật công nhận là thủy tổ học phái Khai Sơn, Chu Đôn Di sinh ra ở Thung Lăng, đã viết “Thái Cực Đồ Thuyết”, “ Thông Thư”, đề ra lý luận Âm Dương Ngũ Hành, nhìn trời mà tính cho người người, thuộc như lòng bàn tay.
Khi còn sống kỳ thật Chu Đôn Di cũng không được người đời tôn sùng, địa vị học thuật cũng không cao, mọi người chỉ biết đến ông ta với: "Chính sự tinh tuyệt", và "Sơn lâm chi chí", ý chí hào hiệp, có cốt cách tiên phong, nhưng không có ai biết tư tưởng lý học của ông ta.
Sau này, Thông Phán Trình, trung tướng Nam yên đưa hai con trai là Trình Hạo, Trình Di đến bái hắn làm thầy. Về sau hai người họ Trình đều là nhà vật lý học nổi tiếng, nhà vật lý học Chu Hi đánh giá rất cao về ông ta, làm chú giải cho “ Thái Cực Đồ Thuyết” và “ Thông Lịch”, danh tiếng mới dần dần nổi lên.
Nhưng hậu nhân nghĩ đến Chu Đôn Di chỉ nghĩ là thuỷ tổ ngành vật lý học Trung Quốc, nhưng không biết, ông ta còn là một nhà Âm Dương học, trình độ về Âm Dương Ngũ Hành cực kỳ chuyên sâu, học thuyết phong thủy của Chu Thị, trong kỳ môn giang hồ, cũng rất được tôn sùng.
Chu Đôn Di vốn tính hào hiệp, trước kia, địa vị của Chu Thị ở kỳ môn cũng rất cao, là con cháu của ông ta, mà Chu Khiếu Thiên cũng phải đi đào mồ trộm để kiếm sống, chẳng trách lúc trước hắn nói không nên lời.
- Dòng dõi nhà cậu không phải ở Hồ Nam sao? Sao lại chạy đến bên này thế?
Diệp Thiên từng nghe sư phụ nói qua về dòng tộc Chu Thị, biết hậu nhân Chu Đôn Di phần lớn là ở vùng Giang Tây, Hồ Nam, nhưng từ cuối nhà Thanh, Chu Thị liền rời khỏi kỳ môn giang hồ, rất ít nghe được tin tức của bọn họ.
- Nhà của chúng tôi dời đến Hà Bắc đã gần bốn đời, ông nội của tôi bị người ta đánh chết, ba của tôi cũng qua đời ở những năm đầu thập niên tám mươi, tôi và mẹ tôi sống dựa vào nhau, tôi cũng không muốn đi đào mồ trộm...
Chu Khiếu Thiên dường như còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cũng không còn trả lời Diệp Thiên, cứ thế mà nói, có thể là bình thường cực ít khi nói chuyện cùng người khác, nói rất lộn xộn, nhưng Diệp Thiên vẫn đã hiểu được thân thế của hắn.
Thì ra, Chu Khiếu Thiên đúng là truyền nhân dòng dõi Chu Đôn Di, nhưng cuối đời Thanh, xã hội biến đổi, trong gia tộc có người không hài lòng với chuyện truyền thừa của Chu Đôn Di, cấu kết với người ngoài cướp đoạt một số điển tịch mà Chu Đôn Di truyền lại.
Vì tránh họa, cụ tổ của Chu Khiếu Thiên liền mang theo vợ con bỏ trốn, đi tới vùng Đường Sơn, Hà Bắc định cư, ông ta vốn là người tri thức uyên bác, rất nhanh liền trở thành bậc thầy nổi danh trong mười dặm bát hương, được người dân tôn kính.
Ông nội Chu Khiếu Thiên là Chu Thiên Khải kế thừa truyền thống gia đình, là một giáo sư triết học của một trường cao đẳng Hà Bắc, nhà bọn họ sống vốn là không tệ, nhưng trong loạn mười năm, tất cả đều thay đổi.
Đầu tiên là ông nội Chu Khiếu Thiên bị Lão Cửu bị kéo ra đánh, sau lại có người đến nhà hắn, lấy đi mấy cái rương, nơi cất giấu công pháp bí thuật cả Chu Thị.
Những người đó căn bản là xem mà không hiểu mấy thứ này, lại bảo ông nội Chu Khiếu Thiên là người theo phong kiến mê tín, cái này còn chưa hết, chúng lại thả một mồi lửa đốt sạch mấy thùng sách truyền thừa bí thuật đó.
Chu Thiên Khải vốn đã bị những người tiểu tướng kia đánh cho mình đầy thương tích, nhìn thấy những sách cổ tổ tông truyền lại hơn mười đời bị hủy ở trên tay của mình, nhất thời tức giận đến hộc máu mà chết.
Còn cha của Chu Khiếu Thiên, vừa mới kết hôn, vốn có võ công gia truyền, nhưng lại không dám sử dụng, khi bảo vệ Chu Thiên Khải, cũng bị người ta đánh khiến cho bị trọng thương, khi Chu Khiếu Thiên tám tuổi thì ông qua đời.
Sau này, xét lại các chứng cứ, thật ra chính quyền cũng bồi thường cho Chu gia một ít tiền, mẹ của Chu Khiếu Thiên đã trở thành một nhân viên trong trường mà năm đó Chu Thiên Khải giảng dạy.
Nhưng vì mẹ hắn quá thương xót chồng, mắt bà vì thường xuyên khóc, dần dần mờ đi đến không thấy rõ đồ vật thì không thể tiếp tục công việc, rơi vào đường cùng chỉ có thể thôi việc, hai mẹ con phải dựa vào một chút tiền lương hưu của bà mà sống.
Đến vài năm gần đây, đôi mắt của mẹ Chu Khiếu Thiên đã hoàn toàn nhìn không thấy đồ vật này nọ, Chu Khiếu Thiên đưa mẹ đi bệnh viện kiểm tra, nói là bị siêu vi trùng và viêm giác mạc tái phát khiến cho giác mạc bị đục, nhất định phải làm phẫu thuật ghép giác mạc, nếu không sẽ mù hẳn.
Phải nói là Chu gia vốn là vẫn còn có chút của cải, thế nhưng năm đó, khi xét nhà đều bị cướp không còn một xu, cha của Chu Khiếu Thiên qua đời sớm cũng không thể lưu được nhiều tiền, số tiền này liền trông vào Chu Khiếu Thiên.
Bởi vì nguyên nhân gia cảnh, Chu Khiếu Thiên bỏ học từ thời học trung học, tuy rằng từ nhỏ luyện võ, thân thể cường tráng, nhưng trong những năm mà một tháng chỉ kiếm được mấy trăm đồng tiền tiền lương, hắn muốn có được tám vạn đồng tiền cho mẹ hắn chữa bệnh, không khác gì điều huyễn tưởng.
Vạn bất đắc dĩ, Chu Khiếu Thiên nhớ lại những tri thức về phong thủy trước đây được học từ cha, sau đó lại tìm trong nhà thấy cái la bàn là nhạc cụ của thầy tu duy nhất còn lưu lại.
Cần nói Chu Khiếu Thiên cũng là một người cực kỳ thông minh, sau khi mua được một ít sách về học, tiếp tục liên hệ trong trí nhớ của mình những học thuyết gia truyền, hắn không thầy mà tự thông hiểu, cũng coi là vào cánh cửa phong thuỷ thuật sư.
Nhưng Chu Khiếu Thiên còn chưa tới hai mươi tuổi, chỉ nói mồm thì cũng không ai mời hắn xem phong thuỷ, cánh cửa làm giàu cũng khép lại với hắn.
Một lần vô tình, Chu Khiếu Thiên đến chợ đồ cổ, nhìn thấy một số người mua bán đồ cũ, nhất thời như ở trong mộng sực tỉnh, bản thân mình hiểu được quan sát phong thủy ở từng khu vực, không thể kiếm được tiền từ người sống, chẳng lẽ không thể kiếm tiền từ người chết hay sao?
Sau khi có ý nghĩ này, Chu Khiếu Thiên đã hiểu ra. Hơn nữa, trong quá trình đi bán hàng, kết bạn được với một số người cùng nghề, được giới thiệu tới chỗ Kỷ Nhiên giao dịch, lúc đó mới quen Diệp Thiên.
Chu Khiếu Thiên vừa định há mồm nói, lại bị một trận ho khan kịch liệt ngăn lại, trên mặt tái nhợt lộ ra màu đỏ nhưng không phải của người khỏe mạnh.
Diệp Thiên vươn tay sờ trán Chu Khiếu Thiên, miệng nói :
- Đưa tay trái đây!
- Anh định làm gì?
Chu Khiếu Thiên cả kinh, theo bản năng giật tay trở về, nhưng động tác lại không nhanh bằng Diệp Thiên, bị hắn bóp chặt rất đau, chỉ cảm thấy nửa người tê rần, ngã xuống giường.
- Đây là phổi bị thương, hơn nữa thương thế cũng không nhẹ!
Hai ngón tay đặt lên chỗ cổ tay Chu Khiếu Thiên, bắt mạch cho hắn một hồi, vẻ mặt Diệp Thiên nghiêm túc nói:
- Cậu cứ tiếp tục như vậy, nhiều nhất chỉ sống được nửa năm nữa thôi!
Trong sách y cổ có nói: phổi sưng to, đau và ho nhiều, nếu không được trị liệu tốt, rất nhanh sẽ ho ra máu mà chết, cổ nhân cũng gọi là bệnh lao.
Y học hiện đại phát triển, loại bệnh này không còn là bệnh nan y, chỉ cần nằm viện điều dưỡng một thời gian là được, nhưng Diệp Thiên nhìn bộ dạng thê thảm của Chu Khiếu Thiên, ngay cả tiền ăn cơm cũng không có, khỏi nói đến xem bệnh.
Vì tránh tai mắt của người khác mà ở trong nhà khách này, Diệp Thiên có thể hiểu được, nhưng cải bẹ và bánh mỳ trên bàn đó, cho thấy kinh tế của Chu Khiếu Thiên thật sự là không dư dả, Diệp Thiên không biết tiền hắn kiếm được đã dùng đi đâu đây?
- Còn có thể sống nửa năm à? Đủ rồi!
Trên mặt Chu Khiếu Thiên lộ ra nụ cười thảm, nhìn tuổi hắn và Diệp Thiên không lệch nhau lắm, nhưng làm cho người ta cảm giác hắn đã trải qua tang thương trên thế gian.
Diệp Thiên kỳ quái hỏi:
- Bệnh này không phải rất khó trị liệu, nằm viện, chi mấy ngàn đồng là đủ rồi, cậu không định đi khám ư?
- Không có tiền!
Chu Khiếu Thiên nói rất dứt khoát.
- Cậu thích ăn đòn phải không? Lần trước kiếm của tôi ba vạn đi đâu rồi?
Diệp Thiên lớn như vậy, cho tới bây giờ cũng toàn là người khác đau đầu vì hắn, lần này coi như là gặp phải khắc tinh, nói chuyện với người này, trong lòng hắn cũng cảm giác bất lực.
Chu Khiếu Thiên mang bộ dạng điếc không sợ súng, liếc mắt nhìn Diệp Thiên một cái, nói:
- Khám bệnh, cho mẹ tôi!
- Cũng là người hiếu thảo nhỉ?
Diệp Thiên cẩn thận nhìn lại mặt Chu Khiếu Thiên, trong lòng suy diễn một hồi, lúc sau nói:
- Bản thân cậu không được cha mẹ hỗ trợ. Cha chết sớm, ở nhà còn mẹ, nhưng mẹ mù từ khi còn trẻ, phải làm việc này cũng là xuất phát từ bất đắc dĩ phải không?
- Anh ... Làm sao anh biết ? !
Nét mặt luôn luôn không bận tâm đến điều gì, như là không có gì có thể khiến cậu ta hứng thú. Chu Khiếu Thiên nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, rốt cục thì sắc mặt cũng biến đổi.
Diệp Thiên cười cười, nói:
- Nhìn từ mặt cậu mà ra, nhà cậu cũng là được truyền thừa, vốn là người trong kỳ môn, sao không theo nó đi?
Trán Chu Khiếu Thiên cao, mà trán là quẻ Càn trong Bát Quái, là tướng sát cha, cho nên có nói trán cao là tướng hại cha.
Thời cận đại, người có tướng mạo này, điển hình nhất là một vĩ nhân, ông ta phát tích kỳ cao, xương trán cao long, từ nhỏ đã hơn người, nhưng người cha coi thường ông ta, hai người bất hoà, người cha cũng mất sớm.
- Cậu đào mồ trộm, là vì lấy tiền khám bệnh cho mẹ à?
Sau khi nhìn tướng mạo của Chu Khiếu Thiên, Diệp Thiên thật ra có một cái nhìn khác về hắn.
Chu Khiếu Thiên yên lặng gật gật đầu, nói:
- Hai mắt mẹ tôi đều không nhìn thấy, nhất định phải ghép màng mắt, bệnh viện nói cần tám vạn, tôi ... tôi chưa đủ tiền!
Có lẽ là bị nói trúng Diệp Thiên tim đen, Chu Khiếu Thiên nói nhiều hơn so với trước kia, tối thiểu nghe cũng không thấy khó chịu như trước nữa.
- Diệp Thiên, động vào âm huyệt, không phải tôi cố ý!
Chu Khiếu Thiên đột nhiên ngẩng đầu, nói:
- Tôi lại không thể lấp lại, cậu ... anh có thể giúp tôi không?
Chu Khiếu Thiên cũng là người trong gia đình có tiếng là học rộng từ xưa, hắn biết nếu âm huyệt động, sẽ gây nên cảnh khổ cho trăm họ, nhân quả báo ứng này không chỉ đơn giản là mình hắn chịu, ngay cả người mẹ già đã mù hai mắt cũng sẽ gặp bất trắc.
Cho nên vì mẹ hắn, Chu Khiếu Thiên xem như cúi đầu trước Diệp Thiên, tuy rằng hắn không biết trình độ thuật pháp của Diệp Thiên nhưng chỉ bằng mắt thường có thể nhìn ra, lần trước hắn mua đèn Chu Tước đầy sát khí, điều này khiến cho hắn theo không kịp .
Nghe được Chu Khiếu Thiên nói vậy, Diệp Thiên không đưa ra ý kiến, nói:
- Hãy nói về gia cảnh nhà cậu trước đi đã, tôi không tùy tiện giúp người lạ!
Tuy rằng đã dính vào việc này, Diệp Thiên nhất định làm đến cùng, nhưng hắn vẫn muốn biết lai lịch cụ thể về Chu Khiếu Thiên, nếu không thật sự là hồ đồ, nhúng tay vào việc không đâu.
Chu Khiếu Thiên vốn định không nói, nhưng thấy bộ dạng thực kiên định của Diệp Thiên, cúi đầu nói:
- Tôi là hậu nhân của Chu Đôn Di.
Diệp Thiên nghe vậy lắp bắp kinh hãi, truy vấn:
- Chu Đôn Di, thời Bắc Tống hả?
- Đúng vậy, thật thẹn với tổ tiên!
Chu Khiếu Thiên đầu hạ xuống thấp hơn, nhưng Diệp Thiên cũng có thể hiểu được tâm trạng hắn lúc này.
Chu Đôn Di tự Mậu Thúc, hiệu là Liêm Khê, thời Bắc Tống nổi tiếng là triết học gia, là người được giới học thuật công nhận là thủy tổ học phái Khai Sơn, Chu Đôn Di sinh ra ở Thung Lăng, đã viết “Thái Cực Đồ Thuyết”, “ Thông Thư”, đề ra lý luận Âm Dương Ngũ Hành, nhìn trời mà tính cho người người, thuộc như lòng bàn tay.
Khi còn sống kỳ thật Chu Đôn Di cũng không được người đời tôn sùng, địa vị học thuật cũng không cao, mọi người chỉ biết đến ông ta với: "Chính sự tinh tuyệt", và "Sơn lâm chi chí", ý chí hào hiệp, có cốt cách tiên phong, nhưng không có ai biết tư tưởng lý học của ông ta.
Sau này, Thông Phán Trình, trung tướng Nam yên đưa hai con trai là Trình Hạo, Trình Di đến bái hắn làm thầy. Về sau hai người họ Trình đều là nhà vật lý học nổi tiếng, nhà vật lý học Chu Hi đánh giá rất cao về ông ta, làm chú giải cho “ Thái Cực Đồ Thuyết” và “ Thông Lịch”, danh tiếng mới dần dần nổi lên.
Nhưng hậu nhân nghĩ đến Chu Đôn Di chỉ nghĩ là thuỷ tổ ngành vật lý học Trung Quốc, nhưng không biết, ông ta còn là một nhà Âm Dương học, trình độ về Âm Dương Ngũ Hành cực kỳ chuyên sâu, học thuyết phong thủy của Chu Thị, trong kỳ môn giang hồ, cũng rất được tôn sùng.
Chu Đôn Di vốn tính hào hiệp, trước kia, địa vị của Chu Thị ở kỳ môn cũng rất cao, là con cháu của ông ta, mà Chu Khiếu Thiên cũng phải đi đào mồ trộm để kiếm sống, chẳng trách lúc trước hắn nói không nên lời.
- Dòng dõi nhà cậu không phải ở Hồ Nam sao? Sao lại chạy đến bên này thế?
Diệp Thiên từng nghe sư phụ nói qua về dòng tộc Chu Thị, biết hậu nhân Chu Đôn Di phần lớn là ở vùng Giang Tây, Hồ Nam, nhưng từ cuối nhà Thanh, Chu Thị liền rời khỏi kỳ môn giang hồ, rất ít nghe được tin tức của bọn họ.
- Nhà của chúng tôi dời đến Hà Bắc đã gần bốn đời, ông nội của tôi bị người ta đánh chết, ba của tôi cũng qua đời ở những năm đầu thập niên tám mươi, tôi và mẹ tôi sống dựa vào nhau, tôi cũng không muốn đi đào mồ trộm...
Chu Khiếu Thiên dường như còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cũng không còn trả lời Diệp Thiên, cứ thế mà nói, có thể là bình thường cực ít khi nói chuyện cùng người khác, nói rất lộn xộn, nhưng Diệp Thiên vẫn đã hiểu được thân thế của hắn.
Thì ra, Chu Khiếu Thiên đúng là truyền nhân dòng dõi Chu Đôn Di, nhưng cuối đời Thanh, xã hội biến đổi, trong gia tộc có người không hài lòng với chuyện truyền thừa của Chu Đôn Di, cấu kết với người ngoài cướp đoạt một số điển tịch mà Chu Đôn Di truyền lại.
Vì tránh họa, cụ tổ của Chu Khiếu Thiên liền mang theo vợ con bỏ trốn, đi tới vùng Đường Sơn, Hà Bắc định cư, ông ta vốn là người tri thức uyên bác, rất nhanh liền trở thành bậc thầy nổi danh trong mười dặm bát hương, được người dân tôn kính.
Ông nội Chu Khiếu Thiên là Chu Thiên Khải kế thừa truyền thống gia đình, là một giáo sư triết học của một trường cao đẳng Hà Bắc, nhà bọn họ sống vốn là không tệ, nhưng trong loạn mười năm, tất cả đều thay đổi.
Đầu tiên là ông nội Chu Khiếu Thiên bị Lão Cửu bị kéo ra đánh, sau lại có người đến nhà hắn, lấy đi mấy cái rương, nơi cất giấu công pháp bí thuật cả Chu Thị.
Những người đó căn bản là xem mà không hiểu mấy thứ này, lại bảo ông nội Chu Khiếu Thiên là người theo phong kiến mê tín, cái này còn chưa hết, chúng lại thả một mồi lửa đốt sạch mấy thùng sách truyền thừa bí thuật đó.
Chu Thiên Khải vốn đã bị những người tiểu tướng kia đánh cho mình đầy thương tích, nhìn thấy những sách cổ tổ tông truyền lại hơn mười đời bị hủy ở trên tay của mình, nhất thời tức giận đến hộc máu mà chết.
Còn cha của Chu Khiếu Thiên, vừa mới kết hôn, vốn có võ công gia truyền, nhưng lại không dám sử dụng, khi bảo vệ Chu Thiên Khải, cũng bị người ta đánh khiến cho bị trọng thương, khi Chu Khiếu Thiên tám tuổi thì ông qua đời.
Sau này, xét lại các chứng cứ, thật ra chính quyền cũng bồi thường cho Chu gia một ít tiền, mẹ của Chu Khiếu Thiên đã trở thành một nhân viên trong trường mà năm đó Chu Thiên Khải giảng dạy.
Nhưng vì mẹ hắn quá thương xót chồng, mắt bà vì thường xuyên khóc, dần dần mờ đi đến không thấy rõ đồ vật thì không thể tiếp tục công việc, rơi vào đường cùng chỉ có thể thôi việc, hai mẹ con phải dựa vào một chút tiền lương hưu của bà mà sống.
Đến vài năm gần đây, đôi mắt của mẹ Chu Khiếu Thiên đã hoàn toàn nhìn không thấy đồ vật này nọ, Chu Khiếu Thiên đưa mẹ đi bệnh viện kiểm tra, nói là bị siêu vi trùng và viêm giác mạc tái phát khiến cho giác mạc bị đục, nhất định phải làm phẫu thuật ghép giác mạc, nếu không sẽ mù hẳn.
Phải nói là Chu gia vốn là vẫn còn có chút của cải, thế nhưng năm đó, khi xét nhà đều bị cướp không còn một xu, cha của Chu Khiếu Thiên qua đời sớm cũng không thể lưu được nhiều tiền, số tiền này liền trông vào Chu Khiếu Thiên.
Bởi vì nguyên nhân gia cảnh, Chu Khiếu Thiên bỏ học từ thời học trung học, tuy rằng từ nhỏ luyện võ, thân thể cường tráng, nhưng trong những năm mà một tháng chỉ kiếm được mấy trăm đồng tiền tiền lương, hắn muốn có được tám vạn đồng tiền cho mẹ hắn chữa bệnh, không khác gì điều huyễn tưởng.
Vạn bất đắc dĩ, Chu Khiếu Thiên nhớ lại những tri thức về phong thủy trước đây được học từ cha, sau đó lại tìm trong nhà thấy cái la bàn là nhạc cụ của thầy tu duy nhất còn lưu lại.
Cần nói Chu Khiếu Thiên cũng là một người cực kỳ thông minh, sau khi mua được một ít sách về học, tiếp tục liên hệ trong trí nhớ của mình những học thuyết gia truyền, hắn không thầy mà tự thông hiểu, cũng coi là vào cánh cửa phong thuỷ thuật sư.
Nhưng Chu Khiếu Thiên còn chưa tới hai mươi tuổi, chỉ nói mồm thì cũng không ai mời hắn xem phong thuỷ, cánh cửa làm giàu cũng khép lại với hắn.
Một lần vô tình, Chu Khiếu Thiên đến chợ đồ cổ, nhìn thấy một số người mua bán đồ cũ, nhất thời như ở trong mộng sực tỉnh, bản thân mình hiểu được quan sát phong thủy ở từng khu vực, không thể kiếm được tiền từ người sống, chẳng lẽ không thể kiếm tiền từ người chết hay sao?
Sau khi có ý nghĩ này, Chu Khiếu Thiên đã hiểu ra. Hơn nữa, trong quá trình đi bán hàng, kết bạn được với một số người cùng nghề, được giới thiệu tới chỗ Kỷ Nhiên giao dịch, lúc đó mới quen Diệp Thiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.