Chương 105: Chuyện phiền toái
Đả Nhãn
15/03/2013
- Người của Khâu Bát? Vậy không cần phải sợ...
Nghe được là người của Khâu Bát Tây thành, trên mặt cậu thanh niên béo nhất nhất thời mất đi vẻ sợ hãi, liếc một cái mấy người kia, nhỏ giọng nói:
- Nhâm Kiện, tiểu tử ngươi lần này mất bao nhiêu?
Phải biết rằng, không giống như những tên lưu manh lề đường, người của Khâu Bát rất nổi tiếng ở Cửu Thành này, nói ra thì đúng là nổi danh hơn so với đám người Thương Bất Khải nhiều, hơn nữa người ta còn có nhiều chuyện kín.
Khâu Bát tên đầy đủ là Khâu Văn Đông, tổ tiên là ông chủ nổi tiếng ở Kinh Thành, cũng là Quyền Sư nổi tiếng, những năm đó kết giao tình cùng nam bắc đại hiệp Đỗ Tâm Vũ và Đại Đao Vương Ngũ rất thâm hậu, cũng coi là nhân vật danh giá.
Nhưng tới thời dân quốc, không thể tiếp tục kinh doanh tốt, lại thêm một trận hoả hoạn, cũng làm cho Khâu gia bại xuống, sau khi lão gia đã chết, cha của Khâu Văn Đông là Khâu An Đức kiên quyết tham gia quân ngũ.
Nhắc tới Khâu An Đức thật sự là không tầm thường, hai đảng nội chiến và tám năm kháng chiến hắn đều vượt qua, chiến hữu bên người hết người này đến người khác đã chết, hắn lại không hề hấn.
Sau khi người Nhật Bản đầu hàng, Khâu An Đức lại về thành Bắc Kinh, dựa vào nghề ngũ tích góp từng tí một trong hơn hai mươi năm, cưới được người vợ, cuộc sống gia đình tạm ổn.
Lúc này Khâu An Đức đã là người hơn 40 tuổi, không ngờ sau khi Tân Trung Quốc thành lập, Khâu An Đức đã hơn năm mươi tuổi, lại có thể sinh được Khâu Văn Đông.
Điều này làm cho Khâu An Đức quá đỗi vui mừng, truyền hết mọi bản lĩnh cho Khâu Văn Đông.
Nhưng những ngày yên ổn không được bao nhiêu năm, trong niên đại hỗn lọan đó, chuyện Khâu An Đức tham gia đội ngũ quân phiệt bị người ta khai ra, liền bị ném vào ngục giam Tần thành, phán quyết tù chung thân, năm năm sau buồn bực mà chết.
Ngay lúc đó Khâu Văn Đông mới chỉ là đứa trẻ chừng mười tuổi, không có cha bảo ban, đã nổi dậy, bởi vì có võ công, đánh giỏi, rất nhanh liền trở thành người nổi danh ở kinh thành.
Nhưng súng bắn chim đầu đàn, kết thúc cái niên đại điên cuồng đó, Khâu Văn Đông cũng bị bắt đi, phán quyết tám năm tù, đến những năm tám mươi mới được thả ra.
Ngục giam những năm bảy tám mươi, tuyệt đối là nơi nhân tài hội tụ, người vốn tứ chi phát triển, ý nghĩ đơn giản như Khâu Văn Đông, ở bên trong này học tập tám năm, cái đầu quả dưa cũng thông suốt .
Không có tiền, không có bằng cấp, không có việc làm chính thức, hai bàn tay trắng, sau khi Khâu Văn Đông ra tù, tìm láng giềng mượn ít tiền, kéo xe đẩy tay ở nhà ga.
Ngay lúc đó Khâu Văn Đông mới ba mươi tuổi, thân thể tráng kiện còn giống con trâu, hơn nữa uy danh trước kia, rất nhanh nổi danh tại nhà ga.
Bởi vì Khâu Văn Đông thường thổi phồng lão gia đã chết trong binh nghiệp, đánh giết rất nhiều tên Nhật, thời gian dài, người ta liền gọi hắn với biệt hiệu Khâu Bát.
Nếm qua nhiều thiệt thòi, lúc này Khâu Văn Đông liền trở nên khiêm tốn, vô thanh vô thức mở một nhà vận chuyển hàng hóa, cũng kiếm được không ít tiền.
Bởi vì đã được cha hun đúc, Khâu Văn Đông cũng là người tính khí phóng khoáng, thích kết giao bằng hữu, có tiền rồi lại càng thu nạp không ít hảo hán giang hồ mắc nạn.
Nhưng những “Giang hồ hảo hán” này, thật sự là không làm cho Khâu Văn Đông được mở mặt, thường xuyên bị bắt vì trộm cắp, cuối cùng trực tiếp liên luỵ tới Khâu Văn Đông, bởi vì tội bao che, hắn lại bị giam nửa năm.
Lần thứ hai ra tù, rốt cục thì Khâu Văn Đông đã có kinh nghiệm, vừa vặn mấy năm này, hệ thống bảo an phát triển, một số công ty Bảo An cho phép nhận thầu, Khâu Văn Đông dùng danh nghĩa người khác, nhận thầu một công ty Bảo vệ ở Tây Thành bên này.
Nói là công ty bảo vệ trị an, kỳ thật giống võ quán hơn, Khâu Văn Đông tuyển người, mấy năm trôi qua đã khiến công ty này nổi danh, không chỉ có cấp nhân viên bảo vệ cho một vài công ty chuyển vận, còn đảm nhiệm nghiệp vụ bảo tiêu cá nhân.
Nhưng làm nghề này, luôn gặp những chuyện chém giết, cho nên trong số thuộc hạ của Khâu Văn Đông, cũng có một số người có võ công cao, giúp hắn xử lý mấy vấn đề này, nói ra cũng là ngẫu nhiên.
Theo lý thuyết, đi giáo huấn một người sinh viên, Nhâm Kiện không đáng phải đi tìm những tay đấm chuyên nghiệp.
Nhưng hôm đó đúng là Nhâm công tử bị Diệp Thiên làm cho sợ hãi, trong lòng thầm hiểuvõ công của Diệp Thiên, cho nên không tiếc bỏ ra năm vạn đồng, thuê 3 người từ công ty Bảo vệ của Khâu Bát đến giúp.
Đương nhiên, Nhâm công tử hắn cũng không dám giết người, chỉ là để cho Diệp Thiên ăn đòn nhừ tử mà thôi, coi như là lấy lại chút thể diện mấy ngày hôm trước.
- Nhâm Kiện, sao lại thế này? Cũng chờ hơn hai giờ, người đó nếu còn không ra, chúng ta tiếp tục chờ nữa à?
Nhìn thấy sắc trời dần dần đen lại, cậu béo có chút mất kiên nhẫn, hắn vốn nghĩ đến xem cho vui, không ngờ đã chờ một buổi chiều, người thanh niên kia căn bản là không xuất hiện.
- Gấp cái gì a? Cậu nghĩ trường Thanh Hoa là công ty điện ảnh và truyền hình nhà cậu à, tùy tiện có thể vào à? Tôi bảo người đi gọi rồi, có thể tiểu tử đó còn chưa rảnh?!
Nhâm công tử tuy rằng ỷ vào trong nhà có ít tiền, bình thường ngang ngược, nhưng hắn cũng biết, trường đại học Thanh Hoa cũng không phải là nơi hắn có thể giương oai, hắn thậm chí cũng chưa dám đứng chặn ở cổng trường học, đành chạy đến con phố này.
Tiệc tối đó, đã qua một tuần, Vu Hạo Nhiên đã quay trở về Thượng Hải từ lâu, Diệp Thiên lại sống như bình thường.
Còn về chuyện đã dạy cho Nhâm Kiện một bài học hôm đó, Diệp Thiên cũng quên từ lâu, theo suy nghĩ của hắn, chỉ cần tên kia đầu óc còn được bình thường, hẳn là không dám lại đến tìm hắn .
- Ồ, lão Đại, hôm nay sao không đi đánh cầu nhỉ?
Trở lại ký túc xá, Diệp Thiên thấy lão Đại lại có thể mặc quần áo với tốc độ chóng mặt, sau khi thay một bộ quần áo thể thao, lại chải vuốt tóc trước gương.
Nghe Diệp Thiên hỏi vậy, Ngạo Hải Minh cũng đang soi gương bĩu môi, nói:
- Còn cần hỏi sao? Nhất định là đi ra ngoài gặp con gái, lão Đại, anh lừa được cô nào vậy?
Trong ký túc xá của Diệp Thiên có vài người, thực là không có một người nào chỉ biết tiết kiệm và chuyên tâm học hành, nhập học không được vài ngày, chủ yếu đều tập trung tìm mục tiêu, nhưng ngoài Diệp Thiên có thanh mai trúc mã, còn lại ba người còn đang nỗ lực xác định quan hệ.
- Đi đi, đi chỗ khác chơi, hai người các ngươi thật lắm điều!
Từ Chấn Nam tức giận trừng mắt nhìn Ngạo Hải Minh một cái, đẩy Diệp Thiên bên giường, nhỏ giọng nói:
- Diệp Thiên, tối nay anh hẹn Vệ Dung Dung đi xem phim, “ A Q chính truyện”, cậu và Vu Thanh Nhã có đi hay không? Anh đã cố ý mua thêm hai vé ...
- Ha ha, lão Đại? Anh thật tốt nhỉ?
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười,
- Không sợ em cùng Thanh Nhã đi làm kỳ đà cản mũi sao?
- Không thể nào? Chúng ta là bạn thân, có chuyện tốt anh đương nhiên muốn cậu theo cùng ...
Từ Chấn Nam ra sức vỗ vỗ bộ ngực, làm ra vẻ một người trượng phu đại nghĩa.
- Thật sự?
Diệp Thiên nửa cười nửa đùa nhìn lên Từ Chấn Nam, nói:
- Tối nay, em … hình như em còn có chuyện khác rồi ...
- Đừng mà, huynh đệ của ta, chuyện gì cũng không thể quan trọng hơn so với xem phim chứ!
Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Từ Chấn Nam cũng không còn giả bộ, thanh âm lại giảm thấp xuống vài phần,
- Anh nói mời cậu và Thanh Nhã cùng đi, Dung Dung mới đồng ý, mọi người không đi, đây không phải là phá bạn thân sao?
- Được, nói sớm có phải xong rồi không, nhưng mà lão Đại, xem hết phim đi ăn khuya là anh mời nha...
Diệp Thiên cười ha ha, thuận tiện lại dí thêm nhát dao găm, cũng biết rằng ở ký túc xá này, nhà Từ Chấn Nam là giàu có nhất!
Nghe thấy Diệp Thiên đồng ý, Từ Nhấn Nam lập tức nở nụ cười, đẩy Diệp Thiên một cái nói:
- Không thành vấn đề , ăn khuya thì có gì mà khó khăn, lão Tam, cậu nhanh đi chuẩn bị đi, bảy giờ rưỡi chúng ta phải lên đường...
- Mọi người bảy giờ rưỡi mới đi à, chúng ta đi ra ngoài trước, lão Đại, buổi tối chúng ta đợi anh ở chỗ cũ cùng ăn khuya nha...
Nghe được có ăn khuya, chạy tới cửa rồi Ngạo Hải Minh và Trần Hiểu Trung cũng quay đầu lại.
- Được rồi, cút đi đi, gặp ở chỗ cũ...
Từ Chấn Nam tức giận phất phất tay, nhắc tới ăn đều như vậy đấy.
- Ồ, lão Đại, anh không lầm chứ!?
Diệp Thiên nhìn đồng hồ trên cổ tay, không khỏi kêu lên,
- Bây giờ mới sáu giờ, anh vội cái gì, cũng không phải đại cô nương còn phải trang điểm mất một giờ hay sao?
- Anh đây phải thay mặt cho cả khoa kiến trúc – xây dựng khóa 51 của chúng ta hay sao, nhanh lên, cậu cũng thay quần áo đi ...
Đi theo cánh Ngạo Hải Minh lâu, Từ Chấn Nam cũng có vẻ hơi mồm mép.
- Diệp Thiên có ở đây không? Vị nào là Diệp Thiên?
Khi Từ Chấn N và Diệp Thiên còn đang tranh luận, ngoài cửa ký túc xá đột nhiên có tiếng nói.
- Tôi là Diệp Thiên, người anh em có chuyện gì?
Diệp Thiên mở cửa, đi ra bên ngoài, thấy một thanh niên hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi đang đứng.
- A, cậu ... cậu chính là Diệp Thiên à?
Cậu sinh viên kia nhìn Diệp Thiên một cái, ánh mắt liền ngó đi chỗ khác, cũng không dám đối diện với Diệp Thiên, bởi vì chuyện này, hắn làm có chút bị ép, đây chính là giúp đỡ người xã hội đen đối phó sinh viên đàn em của mình.
Nhưng nếu muốn ở thành Bắc Kinh sống và làm việc, hắn phải nói:
- Là như vậy, Diệp Thiên, cửa Tây bên ngoài trường có mấy người tìm cậu, bảo tôi đi nói với cậu ...
- Hả ? Có người tìm tôi?
Diệp Thiên nhìn nhìn thần sắc đàn anh trước mặt này, trong lòng cũng hiểu được vài phần, tay phải lại tung lên, kẹp đồng Đại Tề Thông Bảo trên ngón giữa, liền thử một quẻ.
- Ha ha, thật cảm tạ sư huynh, em phải đi đây...
Diệp Thiên cười lạnh,
- Gần đây người không sợ chết thật đúng là không ít, tự mình chuốc vạ ... có nên làm hắn rối loạn tinh thần thật hay không nhỉ?
Nghe thấy Diệp Thiên trả lời sảng khoái như vậy, cậu thanh niên kia lặng đi một chút, đúng là vẫn còn chút lương tâm, cắn chặt răng nói:
- Diệp Thiên, mấy người kia… nhìn có vẻ không giống như là người tốt, cậu ... tốt nhất cậu đừng đi!
Nghe được là người của Khâu Bát Tây thành, trên mặt cậu thanh niên béo nhất nhất thời mất đi vẻ sợ hãi, liếc một cái mấy người kia, nhỏ giọng nói:
- Nhâm Kiện, tiểu tử ngươi lần này mất bao nhiêu?
Phải biết rằng, không giống như những tên lưu manh lề đường, người của Khâu Bát rất nổi tiếng ở Cửu Thành này, nói ra thì đúng là nổi danh hơn so với đám người Thương Bất Khải nhiều, hơn nữa người ta còn có nhiều chuyện kín.
Khâu Bát tên đầy đủ là Khâu Văn Đông, tổ tiên là ông chủ nổi tiếng ở Kinh Thành, cũng là Quyền Sư nổi tiếng, những năm đó kết giao tình cùng nam bắc đại hiệp Đỗ Tâm Vũ và Đại Đao Vương Ngũ rất thâm hậu, cũng coi là nhân vật danh giá.
Nhưng tới thời dân quốc, không thể tiếp tục kinh doanh tốt, lại thêm một trận hoả hoạn, cũng làm cho Khâu gia bại xuống, sau khi lão gia đã chết, cha của Khâu Văn Đông là Khâu An Đức kiên quyết tham gia quân ngũ.
Nhắc tới Khâu An Đức thật sự là không tầm thường, hai đảng nội chiến và tám năm kháng chiến hắn đều vượt qua, chiến hữu bên người hết người này đến người khác đã chết, hắn lại không hề hấn.
Sau khi người Nhật Bản đầu hàng, Khâu An Đức lại về thành Bắc Kinh, dựa vào nghề ngũ tích góp từng tí một trong hơn hai mươi năm, cưới được người vợ, cuộc sống gia đình tạm ổn.
Lúc này Khâu An Đức đã là người hơn 40 tuổi, không ngờ sau khi Tân Trung Quốc thành lập, Khâu An Đức đã hơn năm mươi tuổi, lại có thể sinh được Khâu Văn Đông.
Điều này làm cho Khâu An Đức quá đỗi vui mừng, truyền hết mọi bản lĩnh cho Khâu Văn Đông.
Nhưng những ngày yên ổn không được bao nhiêu năm, trong niên đại hỗn lọan đó, chuyện Khâu An Đức tham gia đội ngũ quân phiệt bị người ta khai ra, liền bị ném vào ngục giam Tần thành, phán quyết tù chung thân, năm năm sau buồn bực mà chết.
Ngay lúc đó Khâu Văn Đông mới chỉ là đứa trẻ chừng mười tuổi, không có cha bảo ban, đã nổi dậy, bởi vì có võ công, đánh giỏi, rất nhanh liền trở thành người nổi danh ở kinh thành.
Nhưng súng bắn chim đầu đàn, kết thúc cái niên đại điên cuồng đó, Khâu Văn Đông cũng bị bắt đi, phán quyết tám năm tù, đến những năm tám mươi mới được thả ra.
Ngục giam những năm bảy tám mươi, tuyệt đối là nơi nhân tài hội tụ, người vốn tứ chi phát triển, ý nghĩ đơn giản như Khâu Văn Đông, ở bên trong này học tập tám năm, cái đầu quả dưa cũng thông suốt .
Không có tiền, không có bằng cấp, không có việc làm chính thức, hai bàn tay trắng, sau khi Khâu Văn Đông ra tù, tìm láng giềng mượn ít tiền, kéo xe đẩy tay ở nhà ga.
Ngay lúc đó Khâu Văn Đông mới ba mươi tuổi, thân thể tráng kiện còn giống con trâu, hơn nữa uy danh trước kia, rất nhanh nổi danh tại nhà ga.
Bởi vì Khâu Văn Đông thường thổi phồng lão gia đã chết trong binh nghiệp, đánh giết rất nhiều tên Nhật, thời gian dài, người ta liền gọi hắn với biệt hiệu Khâu Bát.
Nếm qua nhiều thiệt thòi, lúc này Khâu Văn Đông liền trở nên khiêm tốn, vô thanh vô thức mở một nhà vận chuyển hàng hóa, cũng kiếm được không ít tiền.
Bởi vì đã được cha hun đúc, Khâu Văn Đông cũng là người tính khí phóng khoáng, thích kết giao bằng hữu, có tiền rồi lại càng thu nạp không ít hảo hán giang hồ mắc nạn.
Nhưng những “Giang hồ hảo hán” này, thật sự là không làm cho Khâu Văn Đông được mở mặt, thường xuyên bị bắt vì trộm cắp, cuối cùng trực tiếp liên luỵ tới Khâu Văn Đông, bởi vì tội bao che, hắn lại bị giam nửa năm.
Lần thứ hai ra tù, rốt cục thì Khâu Văn Đông đã có kinh nghiệm, vừa vặn mấy năm này, hệ thống bảo an phát triển, một số công ty Bảo An cho phép nhận thầu, Khâu Văn Đông dùng danh nghĩa người khác, nhận thầu một công ty Bảo vệ ở Tây Thành bên này.
Nói là công ty bảo vệ trị an, kỳ thật giống võ quán hơn, Khâu Văn Đông tuyển người, mấy năm trôi qua đã khiến công ty này nổi danh, không chỉ có cấp nhân viên bảo vệ cho một vài công ty chuyển vận, còn đảm nhiệm nghiệp vụ bảo tiêu cá nhân.
Nhưng làm nghề này, luôn gặp những chuyện chém giết, cho nên trong số thuộc hạ của Khâu Văn Đông, cũng có một số người có võ công cao, giúp hắn xử lý mấy vấn đề này, nói ra cũng là ngẫu nhiên.
Theo lý thuyết, đi giáo huấn một người sinh viên, Nhâm Kiện không đáng phải đi tìm những tay đấm chuyên nghiệp.
Nhưng hôm đó đúng là Nhâm công tử bị Diệp Thiên làm cho sợ hãi, trong lòng thầm hiểuvõ công của Diệp Thiên, cho nên không tiếc bỏ ra năm vạn đồng, thuê 3 người từ công ty Bảo vệ của Khâu Bát đến giúp.
Đương nhiên, Nhâm công tử hắn cũng không dám giết người, chỉ là để cho Diệp Thiên ăn đòn nhừ tử mà thôi, coi như là lấy lại chút thể diện mấy ngày hôm trước.
- Nhâm Kiện, sao lại thế này? Cũng chờ hơn hai giờ, người đó nếu còn không ra, chúng ta tiếp tục chờ nữa à?
Nhìn thấy sắc trời dần dần đen lại, cậu béo có chút mất kiên nhẫn, hắn vốn nghĩ đến xem cho vui, không ngờ đã chờ một buổi chiều, người thanh niên kia căn bản là không xuất hiện.
- Gấp cái gì a? Cậu nghĩ trường Thanh Hoa là công ty điện ảnh và truyền hình nhà cậu à, tùy tiện có thể vào à? Tôi bảo người đi gọi rồi, có thể tiểu tử đó còn chưa rảnh?!
Nhâm công tử tuy rằng ỷ vào trong nhà có ít tiền, bình thường ngang ngược, nhưng hắn cũng biết, trường đại học Thanh Hoa cũng không phải là nơi hắn có thể giương oai, hắn thậm chí cũng chưa dám đứng chặn ở cổng trường học, đành chạy đến con phố này.
Tiệc tối đó, đã qua một tuần, Vu Hạo Nhiên đã quay trở về Thượng Hải từ lâu, Diệp Thiên lại sống như bình thường.
Còn về chuyện đã dạy cho Nhâm Kiện một bài học hôm đó, Diệp Thiên cũng quên từ lâu, theo suy nghĩ của hắn, chỉ cần tên kia đầu óc còn được bình thường, hẳn là không dám lại đến tìm hắn .
- Ồ, lão Đại, hôm nay sao không đi đánh cầu nhỉ?
Trở lại ký túc xá, Diệp Thiên thấy lão Đại lại có thể mặc quần áo với tốc độ chóng mặt, sau khi thay một bộ quần áo thể thao, lại chải vuốt tóc trước gương.
Nghe Diệp Thiên hỏi vậy, Ngạo Hải Minh cũng đang soi gương bĩu môi, nói:
- Còn cần hỏi sao? Nhất định là đi ra ngoài gặp con gái, lão Đại, anh lừa được cô nào vậy?
Trong ký túc xá của Diệp Thiên có vài người, thực là không có một người nào chỉ biết tiết kiệm và chuyên tâm học hành, nhập học không được vài ngày, chủ yếu đều tập trung tìm mục tiêu, nhưng ngoài Diệp Thiên có thanh mai trúc mã, còn lại ba người còn đang nỗ lực xác định quan hệ.
- Đi đi, đi chỗ khác chơi, hai người các ngươi thật lắm điều!
Từ Chấn Nam tức giận trừng mắt nhìn Ngạo Hải Minh một cái, đẩy Diệp Thiên bên giường, nhỏ giọng nói:
- Diệp Thiên, tối nay anh hẹn Vệ Dung Dung đi xem phim, “ A Q chính truyện”, cậu và Vu Thanh Nhã có đi hay không? Anh đã cố ý mua thêm hai vé ...
- Ha ha, lão Đại? Anh thật tốt nhỉ?
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười,
- Không sợ em cùng Thanh Nhã đi làm kỳ đà cản mũi sao?
- Không thể nào? Chúng ta là bạn thân, có chuyện tốt anh đương nhiên muốn cậu theo cùng ...
Từ Chấn Nam ra sức vỗ vỗ bộ ngực, làm ra vẻ một người trượng phu đại nghĩa.
- Thật sự?
Diệp Thiên nửa cười nửa đùa nhìn lên Từ Chấn Nam, nói:
- Tối nay, em … hình như em còn có chuyện khác rồi ...
- Đừng mà, huynh đệ của ta, chuyện gì cũng không thể quan trọng hơn so với xem phim chứ!
Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Từ Chấn Nam cũng không còn giả bộ, thanh âm lại giảm thấp xuống vài phần,
- Anh nói mời cậu và Thanh Nhã cùng đi, Dung Dung mới đồng ý, mọi người không đi, đây không phải là phá bạn thân sao?
- Được, nói sớm có phải xong rồi không, nhưng mà lão Đại, xem hết phim đi ăn khuya là anh mời nha...
Diệp Thiên cười ha ha, thuận tiện lại dí thêm nhát dao găm, cũng biết rằng ở ký túc xá này, nhà Từ Chấn Nam là giàu có nhất!
Nghe thấy Diệp Thiên đồng ý, Từ Nhấn Nam lập tức nở nụ cười, đẩy Diệp Thiên một cái nói:
- Không thành vấn đề , ăn khuya thì có gì mà khó khăn, lão Tam, cậu nhanh đi chuẩn bị đi, bảy giờ rưỡi chúng ta phải lên đường...
- Mọi người bảy giờ rưỡi mới đi à, chúng ta đi ra ngoài trước, lão Đại, buổi tối chúng ta đợi anh ở chỗ cũ cùng ăn khuya nha...
Nghe được có ăn khuya, chạy tới cửa rồi Ngạo Hải Minh và Trần Hiểu Trung cũng quay đầu lại.
- Được rồi, cút đi đi, gặp ở chỗ cũ...
Từ Chấn Nam tức giận phất phất tay, nhắc tới ăn đều như vậy đấy.
- Ồ, lão Đại, anh không lầm chứ!?
Diệp Thiên nhìn đồng hồ trên cổ tay, không khỏi kêu lên,
- Bây giờ mới sáu giờ, anh vội cái gì, cũng không phải đại cô nương còn phải trang điểm mất một giờ hay sao?
- Anh đây phải thay mặt cho cả khoa kiến trúc – xây dựng khóa 51 của chúng ta hay sao, nhanh lên, cậu cũng thay quần áo đi ...
Đi theo cánh Ngạo Hải Minh lâu, Từ Chấn Nam cũng có vẻ hơi mồm mép.
- Diệp Thiên có ở đây không? Vị nào là Diệp Thiên?
Khi Từ Chấn N và Diệp Thiên còn đang tranh luận, ngoài cửa ký túc xá đột nhiên có tiếng nói.
- Tôi là Diệp Thiên, người anh em có chuyện gì?
Diệp Thiên mở cửa, đi ra bên ngoài, thấy một thanh niên hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi đang đứng.
- A, cậu ... cậu chính là Diệp Thiên à?
Cậu sinh viên kia nhìn Diệp Thiên một cái, ánh mắt liền ngó đi chỗ khác, cũng không dám đối diện với Diệp Thiên, bởi vì chuyện này, hắn làm có chút bị ép, đây chính là giúp đỡ người xã hội đen đối phó sinh viên đàn em của mình.
Nhưng nếu muốn ở thành Bắc Kinh sống và làm việc, hắn phải nói:
- Là như vậy, Diệp Thiên, cửa Tây bên ngoài trường có mấy người tìm cậu, bảo tôi đi nói với cậu ...
- Hả ? Có người tìm tôi?
Diệp Thiên nhìn nhìn thần sắc đàn anh trước mặt này, trong lòng cũng hiểu được vài phần, tay phải lại tung lên, kẹp đồng Đại Tề Thông Bảo trên ngón giữa, liền thử một quẻ.
- Ha ha, thật cảm tạ sư huynh, em phải đi đây...
Diệp Thiên cười lạnh,
- Gần đây người không sợ chết thật đúng là không ít, tự mình chuốc vạ ... có nên làm hắn rối loạn tinh thần thật hay không nhỉ?
Nghe thấy Diệp Thiên trả lời sảng khoái như vậy, cậu thanh niên kia lặng đi một chút, đúng là vẫn còn chút lương tâm, cắn chặt răng nói:
- Diệp Thiên, mấy người kia… nhìn có vẻ không giống như là người tốt, cậu ... tốt nhất cậu đừng đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.