Chương 879: Cuộc sống trở lại
Đả Nhãn
29/08/2013
Sau khi Thailand đã qua thay đổi lớn, lại gặp được mấy chuyện suýt nữa bị diệt môn, Đổng Thắng Hải hiện tại xem như hiểu triệt để, dựa vào tích luỹ nửa đời trước bắt đầu với quan to sống xa quê, khí sắc cả người ngược lại thay đổi không tồi.
Mà Chúc Duy Phong trong nước, cũng đem chợ quyền anh ngầm nhượng cho người khác, ở trong nước muốn làm bất động sản, có bối cảnh sâu sắc và vượt qua thời đại bùng nổ bất động sản, việc buôn bán của hắn làm rất lớn, coi như là theo một vòng tròn tiến vào tới một vòng tròn khác.
Ngoài ngẫu nhiên cùng những người này uống trà nói chuyện phiếm, Diệp Thiên dần dần dung nhập đến cuộc sống thường nhật sáng sớm cùng Vu Thanh Nhã chạy bộ, ăn cơm chiều tản bộ, cái loại cuộc sống bình thường của người bình thường, làm sự thù địch trong mấy năm xuất sinh nhập tử mang đến của Diệp Thiên, lại có thể chậm rãi làm biến mất không ít.
- Anh, nghe nói anh biết Sầm Tĩnh Lan, anh có thể giúp em cái ảnh kí tên không?
Buổi chiều một ngày trong lúc Diệp Thiên đang ngồi tiếp mẹ ở trong tứ hợp viện nói chuyện phiếm, Lưu Lam Lam đeo túi sách cực kỳ hứng thú chạy tới, qua mấy năm nay, lúc ấy con nhóc nhỏ gầy kia đã lên cấp ba rồi, cũng cao đến một mét sáu tám, nhìn qua tựa như một cô nương rồi.
- Ha ha, Lam Lam nhà chúng ta cũng bắt đầu theo đuổi ngôi sao rồi à?
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, hắn biết hiện tại một vài đứa trẻ, đều có thần tượng của mình, cũng chính được gọi là truy tinh tộc, đương nhiên, điều này Diệp Thiên đều có thể hiểu được, hắn lúc nhỏ cũng rất sùng bái vị Phát Ca người ngậm tăm cầm súng trên TV.
- Anh, anh nói đi có giúp hay không?
Lưu Lam Lam làm nũng lôi kéo tay Diệp Thiên loạng choạng, Diệp Thiên không có đệ đệ muội muội, đối với biểu muội luôn luôn là cưng chiều, Lưu Lam Lam nếu thành tích thi không tốt bị ba mẹ mắng, nhất định đều là Diệp Thiên ra tay giúp nàng giải vây.
Diệp Thiên nhìn thoáng qua mẹ ở bên cạnh cười, mở miệng nói:
- Muốn minh tinh kí tên, đi tìm mợ em a, chính là hình ảnh có chữ kí Britney ở nước Mỹ, bọn họ có thể muốn cho em!
Diệp Thiên là biết Sầm Tĩnh Lan không giả, nhưng có thời gian ba bốn năm không liên hệ, lại đối với tin tức của Sầm Tĩnh Lan, Diệp Thiên lại là chưa bao giờ nghe thấy .
Chính như lúc hắn cho Sầm Tĩnh Lan xem, mấy năm nay Sầm Tĩnh Lan bỗng nhiên nghiện rồi, điện ảnh và truyền hình, ca nhạc ba thứ phát triển, cơ hồ cùng toàn bộ đạo diễn lớn Hong Kong đều hợp tác qua, chỉ cần là mở TV, quảng cáo phát ngôn của cô ấy lại càng áp đảo, muốn không biết cũng khó.
- Lam Lam, em nhanh thi đại học rồi, học tập không tốt, biết mấy minh tinh này để làm gì?
Diệp Thiên nói không sai, Tống Vy Lan là biết rất nhiều minh tinh Âu Mĩ, nhưng đó là bởi vì quan hệ công việc của công ty, cần thay mặt những minh tinh này nói, nhưng là trong mắt Tống Vy Lan, những minh tinh này đều đại biểu cho không tự trọng cùng phù phiếm, bà cũng không phải thực sự thích.
- Mợ, con học tập tốt lắm, cam đoan có thể thi đỗ Hoa Thanh viên!
Lưu Lam Lam nghe vậy mân mê miệng, trong mắt tràn ngập mong được Diệp Thiên nhìn, nói:
- Anh, em đều cùng bạn học nói có thể làm được, anh nhất định phải giúp nha!
- Tốt, anh đáp ứng em.
Diệp Thiên bất đắc dĩ cười cười, nói:
- Nhưng em cần nói cho ta, làm sao em biết ta quen Sầm Tĩnh Lan a?
Cần cái bức ảnh kí tên mà thôi, Diệp Thiên căn bản là không nên đi tìm Sầm Tĩnh Lan, bởi vì như một vài người đại diện hoặc là ký hợp đồng công ty của những minh tinh này, đều cũng đặt bức ảnh ký tên của bọn họ, cũng là vì bình thường tuyên truyền .
Hơn nữa Diệp Thiên mới biết, Sầm Tĩnh Lan đã ký công ty giải trí Hoa Thắng Hồng Kông rồi, hắn chỉ cần chào hỏi ông chủ Hoa, đừng nói là bức hình kí tên, chính là muốn một chiếc xe, phỏng chừng Hoa Thắng cũng đều đáp ứng yêu cầu này của Diệp Thiên.
- Đúng chị dâu nói cho em biết, hì hì, chị dâu cuối tuần còn muốn cùng em xem Sầm Tĩnh Lan diễn xướng hội mà.
Sau khi yêu cầu được đáp ứng, Lưu Lam Lam cười chạy ra, lưu lại một nét mặt không thể không quan tâm của Diệp Thiên cùng nét mặt vui của Tống Vy lan.
- Mẹ, mẹ vậy là ánh mắt gì?
Diệp Thiên đối vẻ mặt kia của mẹ rất là bất mãn.
- Con trai, điểm phong lưu không có sao, nhưng cũng không thể cưới vào môn, trừ phi con di dân đến nước Arập đi!
Làm kinh doanh nhiều năm như vậy ở trên thế giới, Tống Vy Lan cái gì chưa thấy qua? Hơn nữa con trai kết hôn cũng đã nhiều năm , vẫn chưa có con, điều này cũng thành một tâm bệnh của Tống Vy Lan, tuy rằng cùng con dâu quan hệ tốt, nhưng Tống Vy Lan cũng cũng không ngại con trai nhiều bạn gái.
- Mẹ, chuyện này giống nhau sao? Được rồi, con đón Thanh Nhã lam về, không đôi co với mẹ.
Diệp Thiên bị mẹ nói rất đúng dở khóc dở cười, hắn đường đường một người tu đạo nửa bước Kim Đan, ở trong mẹ miệng làm sao lại như là biến thành giống Tây Môn Khánh? Trời đất chứng giám, Diệp Thiên ngoài trừ Vu Thanh Nhã còn không có chạm qua người con gái thứ hai đâu.
- Tiểu tử, còn thẹn thùng đây sao?
Tống Vy Lan nhìn con trai lo lắng, trên mặt nhịn không được lộ ra tươi cười, so sánh với cuộc sống lúc giới cộng đồng doanh nghiệp trước kia, hiện tại ngày càng làm cho Tống Vy Lan cảm giác được phong phú và hạnh phúc.
Tứ hợp viện cách đài truyền hình Vu Thanh Nhã làm việc cũng không phải xa, tản bộ chừng mười phút đồng hồ thì tới, chỉ là vừa đi đến ngõ hẻm, Diệp Thiên liền đứng lại, hướng về phía một người đang ngồi lệch ở dưới tàng cây đánh cờ vua bất mãn nói:
- Ôi, tôi nói lão Thường, lão cũng chuyên nghiệp một chút chứ, tốt xấu đừng để tôi biết ngươi nha!
Từ sau ngày Diệp Thiên từ Thần Nông Gía trở về, khi xung quanh tứ hợp viện của hắn, thì thường một người giúp.
Thường Hạo càng là làm lão bà trẻ con đều dời lại đây, cả ngày đi theo sau Diệp Thiên chơi bời lêu lổng, cùng lão đầu lão thái thái trong ngõ hẻm đánh một ván, mặc cho ai đều không thể nghĩ được điều này gặp người trung niên liền mang ba phần cười, ở hơn một tháng trước vẫn là ghế bảo tiêu trong đại viện tường đỏ kia.
Diệp Thiên vốn cho là Thường Hạo những người này là vì bảo vệ người nhà mình không thể chịu được thế lực gây rối, nhưng sau lại mới phát hiện, cảm tình bọn họ là sợ có người đắc tội chính mình, đặc biệt đến giúp chính mình rửa sạch cái đuôi.
Hơn nữa những người này đối với chuyện xẩy ra trong tứ hợp viện kia của Diệp Thiên, không có một ý tứ dò xét, chính là lúc Diệp Thiên ra ngoài có hai ba người đi theo như vậy, một lúc sau, Diệp Thiên cũng chẳng muốn để ý .
- Diệp Thiên, ngài vội vàng, ta cùng Vu đại gia ván cờ này còn chưa có xong đâu.
Ở tứ hợp viện lâu như vậy, Thường Hạo cũng không còn suy tính thiệt hơn lúc mới gặp Diệp, hắn cũng suy nghĩ cẩn thận , đã biết những người này ở trong mắt Diệp Thiên căn bản không coi là cái gì, ngay cả có một vài chỗ đắc tội, người khác cũng sẽ không cùng mình tính toán, trong lúc nói nhưng thật ra so với trước khai mở rất nhiều.
- Vu đại gia, Mã Tam Pháo chết mọi nơi, làm chết hắn!
Diệp Thiên nhìn lướt qua bàn cờ, chỉ một chiêu cho đại gia, Diệp Thiên năm đó thường xuyên cùng sư phụ Lý Thiện Nguyên tắt đèn đánh cờ, trình độ không phải cao bình thường.
- Ha ha … thật đúng là, tiểu Thường, thế nào, lão đầu tử ta thắng rồi?
Mấy chuyện này không có chuyện thường xuyên người già chơi cờ ở Hồ Đồng Khẩu, đều giống như cái Lão Ngoan Đồng, vì một nước cờ có thể đánh nửa ngày, thắng Thường Hạo rồi, Vu đại gia nhất thời đắc ý dương dương tự đắc khoe khoang, thường xuyên nói câu cửa miệng kia xem cờ không nói chính nhân quân tử, tự nhiên là sẽ không nói nữa.
- Không được, Vu đại gia, Diệp Thiên chỉ chiêu, không tính, chúng ta lại đi!
- Vu đại gia, ngài chơi, tôi đi trước!
Diệp Thiên cười hỏi thăm ra Hồ Đồng Vu đại gia, so với cuộc sống mấy tháng năm khổ này bế quan tu luyện, Diệp Thiên càng thêm thích những ngày này, cái khí loại người này, đang là những sinh mệnh này xa xa cao hơn những thiếu hụt mà người bình thường tu luyện.
Thường Hạo tuy rằng còn đang đánh cờ, nhưng ngoài bốn năm mươi mét sau lưng Diệp Thiên, hai người trẻ tuổi rất xa tại đằng sau.
- Thanh Nhã, bên này.
Diệp Thiên là đóng cửa ra vào, mới vừa đi tới cửa đài truyền hình của Kinh Mão thành, Vu Thanh Nhã liền từ bên trong đi ra, sau khi nhìn thấy Diệp Thiên, trên mặt nhất thời lộ ra tươi cười.
Vừa mới đưa tay kéo lấy cánh tay Diệp Thiên, từ trong cửa lớn chạy ra một người tuổi còn trẻ, mở miệng hô:
- Chị Vu, tiểu Mão, xin dừng bước, chuyện kia ta nói chị lo lắng nữa hả .
Mà Chúc Duy Phong trong nước, cũng đem chợ quyền anh ngầm nhượng cho người khác, ở trong nước muốn làm bất động sản, có bối cảnh sâu sắc và vượt qua thời đại bùng nổ bất động sản, việc buôn bán của hắn làm rất lớn, coi như là theo một vòng tròn tiến vào tới một vòng tròn khác.
Ngoài ngẫu nhiên cùng những người này uống trà nói chuyện phiếm, Diệp Thiên dần dần dung nhập đến cuộc sống thường nhật sáng sớm cùng Vu Thanh Nhã chạy bộ, ăn cơm chiều tản bộ, cái loại cuộc sống bình thường của người bình thường, làm sự thù địch trong mấy năm xuất sinh nhập tử mang đến của Diệp Thiên, lại có thể chậm rãi làm biến mất không ít.
- Anh, nghe nói anh biết Sầm Tĩnh Lan, anh có thể giúp em cái ảnh kí tên không?
Buổi chiều một ngày trong lúc Diệp Thiên đang ngồi tiếp mẹ ở trong tứ hợp viện nói chuyện phiếm, Lưu Lam Lam đeo túi sách cực kỳ hứng thú chạy tới, qua mấy năm nay, lúc ấy con nhóc nhỏ gầy kia đã lên cấp ba rồi, cũng cao đến một mét sáu tám, nhìn qua tựa như một cô nương rồi.
- Ha ha, Lam Lam nhà chúng ta cũng bắt đầu theo đuổi ngôi sao rồi à?
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, hắn biết hiện tại một vài đứa trẻ, đều có thần tượng của mình, cũng chính được gọi là truy tinh tộc, đương nhiên, điều này Diệp Thiên đều có thể hiểu được, hắn lúc nhỏ cũng rất sùng bái vị Phát Ca người ngậm tăm cầm súng trên TV.
- Anh, anh nói đi có giúp hay không?
Lưu Lam Lam làm nũng lôi kéo tay Diệp Thiên loạng choạng, Diệp Thiên không có đệ đệ muội muội, đối với biểu muội luôn luôn là cưng chiều, Lưu Lam Lam nếu thành tích thi không tốt bị ba mẹ mắng, nhất định đều là Diệp Thiên ra tay giúp nàng giải vây.
Diệp Thiên nhìn thoáng qua mẹ ở bên cạnh cười, mở miệng nói:
- Muốn minh tinh kí tên, đi tìm mợ em a, chính là hình ảnh có chữ kí Britney ở nước Mỹ, bọn họ có thể muốn cho em!
Diệp Thiên là biết Sầm Tĩnh Lan không giả, nhưng có thời gian ba bốn năm không liên hệ, lại đối với tin tức của Sầm Tĩnh Lan, Diệp Thiên lại là chưa bao giờ nghe thấy .
Chính như lúc hắn cho Sầm Tĩnh Lan xem, mấy năm nay Sầm Tĩnh Lan bỗng nhiên nghiện rồi, điện ảnh và truyền hình, ca nhạc ba thứ phát triển, cơ hồ cùng toàn bộ đạo diễn lớn Hong Kong đều hợp tác qua, chỉ cần là mở TV, quảng cáo phát ngôn của cô ấy lại càng áp đảo, muốn không biết cũng khó.
- Lam Lam, em nhanh thi đại học rồi, học tập không tốt, biết mấy minh tinh này để làm gì?
Diệp Thiên nói không sai, Tống Vy Lan là biết rất nhiều minh tinh Âu Mĩ, nhưng đó là bởi vì quan hệ công việc của công ty, cần thay mặt những minh tinh này nói, nhưng là trong mắt Tống Vy Lan, những minh tinh này đều đại biểu cho không tự trọng cùng phù phiếm, bà cũng không phải thực sự thích.
- Mợ, con học tập tốt lắm, cam đoan có thể thi đỗ Hoa Thanh viên!
Lưu Lam Lam nghe vậy mân mê miệng, trong mắt tràn ngập mong được Diệp Thiên nhìn, nói:
- Anh, em đều cùng bạn học nói có thể làm được, anh nhất định phải giúp nha!
- Tốt, anh đáp ứng em.
Diệp Thiên bất đắc dĩ cười cười, nói:
- Nhưng em cần nói cho ta, làm sao em biết ta quen Sầm Tĩnh Lan a?
Cần cái bức ảnh kí tên mà thôi, Diệp Thiên căn bản là không nên đi tìm Sầm Tĩnh Lan, bởi vì như một vài người đại diện hoặc là ký hợp đồng công ty của những minh tinh này, đều cũng đặt bức ảnh ký tên của bọn họ, cũng là vì bình thường tuyên truyền .
Hơn nữa Diệp Thiên mới biết, Sầm Tĩnh Lan đã ký công ty giải trí Hoa Thắng Hồng Kông rồi, hắn chỉ cần chào hỏi ông chủ Hoa, đừng nói là bức hình kí tên, chính là muốn một chiếc xe, phỏng chừng Hoa Thắng cũng đều đáp ứng yêu cầu này của Diệp Thiên.
- Đúng chị dâu nói cho em biết, hì hì, chị dâu cuối tuần còn muốn cùng em xem Sầm Tĩnh Lan diễn xướng hội mà.
Sau khi yêu cầu được đáp ứng, Lưu Lam Lam cười chạy ra, lưu lại một nét mặt không thể không quan tâm của Diệp Thiên cùng nét mặt vui của Tống Vy lan.
- Mẹ, mẹ vậy là ánh mắt gì?
Diệp Thiên đối vẻ mặt kia của mẹ rất là bất mãn.
- Con trai, điểm phong lưu không có sao, nhưng cũng không thể cưới vào môn, trừ phi con di dân đến nước Arập đi!
Làm kinh doanh nhiều năm như vậy ở trên thế giới, Tống Vy Lan cái gì chưa thấy qua? Hơn nữa con trai kết hôn cũng đã nhiều năm , vẫn chưa có con, điều này cũng thành một tâm bệnh của Tống Vy Lan, tuy rằng cùng con dâu quan hệ tốt, nhưng Tống Vy Lan cũng cũng không ngại con trai nhiều bạn gái.
- Mẹ, chuyện này giống nhau sao? Được rồi, con đón Thanh Nhã lam về, không đôi co với mẹ.
Diệp Thiên bị mẹ nói rất đúng dở khóc dở cười, hắn đường đường một người tu đạo nửa bước Kim Đan, ở trong mẹ miệng làm sao lại như là biến thành giống Tây Môn Khánh? Trời đất chứng giám, Diệp Thiên ngoài trừ Vu Thanh Nhã còn không có chạm qua người con gái thứ hai đâu.
- Tiểu tử, còn thẹn thùng đây sao?
Tống Vy Lan nhìn con trai lo lắng, trên mặt nhịn không được lộ ra tươi cười, so sánh với cuộc sống lúc giới cộng đồng doanh nghiệp trước kia, hiện tại ngày càng làm cho Tống Vy Lan cảm giác được phong phú và hạnh phúc.
Tứ hợp viện cách đài truyền hình Vu Thanh Nhã làm việc cũng không phải xa, tản bộ chừng mười phút đồng hồ thì tới, chỉ là vừa đi đến ngõ hẻm, Diệp Thiên liền đứng lại, hướng về phía một người đang ngồi lệch ở dưới tàng cây đánh cờ vua bất mãn nói:
- Ôi, tôi nói lão Thường, lão cũng chuyên nghiệp một chút chứ, tốt xấu đừng để tôi biết ngươi nha!
Từ sau ngày Diệp Thiên từ Thần Nông Gía trở về, khi xung quanh tứ hợp viện của hắn, thì thường một người giúp.
Thường Hạo càng là làm lão bà trẻ con đều dời lại đây, cả ngày đi theo sau Diệp Thiên chơi bời lêu lổng, cùng lão đầu lão thái thái trong ngõ hẻm đánh một ván, mặc cho ai đều không thể nghĩ được điều này gặp người trung niên liền mang ba phần cười, ở hơn một tháng trước vẫn là ghế bảo tiêu trong đại viện tường đỏ kia.
Diệp Thiên vốn cho là Thường Hạo những người này là vì bảo vệ người nhà mình không thể chịu được thế lực gây rối, nhưng sau lại mới phát hiện, cảm tình bọn họ là sợ có người đắc tội chính mình, đặc biệt đến giúp chính mình rửa sạch cái đuôi.
Hơn nữa những người này đối với chuyện xẩy ra trong tứ hợp viện kia của Diệp Thiên, không có một ý tứ dò xét, chính là lúc Diệp Thiên ra ngoài có hai ba người đi theo như vậy, một lúc sau, Diệp Thiên cũng chẳng muốn để ý .
- Diệp Thiên, ngài vội vàng, ta cùng Vu đại gia ván cờ này còn chưa có xong đâu.
Ở tứ hợp viện lâu như vậy, Thường Hạo cũng không còn suy tính thiệt hơn lúc mới gặp Diệp, hắn cũng suy nghĩ cẩn thận , đã biết những người này ở trong mắt Diệp Thiên căn bản không coi là cái gì, ngay cả có một vài chỗ đắc tội, người khác cũng sẽ không cùng mình tính toán, trong lúc nói nhưng thật ra so với trước khai mở rất nhiều.
- Vu đại gia, Mã Tam Pháo chết mọi nơi, làm chết hắn!
Diệp Thiên nhìn lướt qua bàn cờ, chỉ một chiêu cho đại gia, Diệp Thiên năm đó thường xuyên cùng sư phụ Lý Thiện Nguyên tắt đèn đánh cờ, trình độ không phải cao bình thường.
- Ha ha … thật đúng là, tiểu Thường, thế nào, lão đầu tử ta thắng rồi?
Mấy chuyện này không có chuyện thường xuyên người già chơi cờ ở Hồ Đồng Khẩu, đều giống như cái Lão Ngoan Đồng, vì một nước cờ có thể đánh nửa ngày, thắng Thường Hạo rồi, Vu đại gia nhất thời đắc ý dương dương tự đắc khoe khoang, thường xuyên nói câu cửa miệng kia xem cờ không nói chính nhân quân tử, tự nhiên là sẽ không nói nữa.
- Không được, Vu đại gia, Diệp Thiên chỉ chiêu, không tính, chúng ta lại đi!
- Vu đại gia, ngài chơi, tôi đi trước!
Diệp Thiên cười hỏi thăm ra Hồ Đồng Vu đại gia, so với cuộc sống mấy tháng năm khổ này bế quan tu luyện, Diệp Thiên càng thêm thích những ngày này, cái khí loại người này, đang là những sinh mệnh này xa xa cao hơn những thiếu hụt mà người bình thường tu luyện.
Thường Hạo tuy rằng còn đang đánh cờ, nhưng ngoài bốn năm mươi mét sau lưng Diệp Thiên, hai người trẻ tuổi rất xa tại đằng sau.
- Thanh Nhã, bên này.
Diệp Thiên là đóng cửa ra vào, mới vừa đi tới cửa đài truyền hình của Kinh Mão thành, Vu Thanh Nhã liền từ bên trong đi ra, sau khi nhìn thấy Diệp Thiên, trên mặt nhất thời lộ ra tươi cười.
Vừa mới đưa tay kéo lấy cánh tay Diệp Thiên, từ trong cửa lớn chạy ra một người tuổi còn trẻ, mở miệng hô:
- Chị Vu, tiểu Mão, xin dừng bước, chuyện kia ta nói chị lo lắng nữa hả .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.