Thiên Tài Tướng Sư

Chương 400: Đả Nhãn

Đả Nhãn

15/03/2013

- Ba, bây giờ là lúc nào rồi, ba đừng có gây thêm phiền phức có được không?

Mẹ của Hồ Tiểu Tiên hình như không chấp nhận đề nghị của ông lão, nhỏ giọng than thở 1 câu:

- Lúc trước nếu như đem bà đến bệnh viện sớm 1 chút thì bà… bà sẽ không đến mức vì không đưa đến kịp thời để chữa trị mà ra đi đâu!

- Con nói cái gì?

Ông lão mặc dù đã lớn tuổi rồi nhưng lỗ tai vẫn vô cùng thính, sau khi nghe thấy con dâu nói vậy, nét mặt lập tức nổi giận, 2 mắt trợn ngược lên, bộ dạng trông rất đáng sợ.

- Trong nhà này hình như có chút chuyện?

Mấy người Diệp Thiên vừa mới đẩy cửa bước vào thì thấy cảnh này, nên trong lòng tự đoán ra, nhìn mẹ của Hồ Tiểu Tiên cũng không giống như người bất hiếu, nhưng thái độ trước mặt này cũng có chút hơi tệ.

Có thể là không muốn cãi nhau trước mặt người ngoài, sau khi nhìn thấy mấy người Vu Thanh Nhã đi vào, giọng nói của mẹ Hồ Tiểu Tiên dịu lại, nhìn ông lão nói:

- Ba, xin ba đấy, cứ để cho bác sĩ khám bệnh của Tiểu Tiên đi, ba không thấy sắc mặt Hồ Tiểu Tiên hôm nay tốt lên nhiều rồi sao? Con bé thực không chịu nổi dày vò đâu!

- Được, tùy các người thôi, dù sao Tiểu Tiên cũng là con gái các người!

Sau khi nghe được con dâu nói vậy, ông lão thở dài 1 cái, bỗng nhiên cả người như già đi hơn 10 tuổi, giơ 2 bàn tay to như 2 khúc cây kia nhẹ nhàng vuốt lên đầu cháu gái 1 chút.

Ông lão tuy rằng y thuật rất cao siêu nhưng không tìm ra được cháu gái mắc bệnh gì, hơn nữa Hồ Tiểu Tiên bây giờ chỉ dựa vào nước muối mà duy trì tính mạng, ông dùng mấy vị thuốc cũng không có cách nào giúp Hồ Tiểu Tiên hồi phục.

- Ta đi đây, mai lại đến!

Nhìn thấy 1 đám người đi vào trong phòng, ông lão đứng bên giường cảm thấy có chút cô đơn, cũng không chào hỏi mấy người Diệp Thiên, lập tức ra khỏi phòng bệnh.

- Tiểu Dư, tiểu Vệ, thật khiến cho các cháu chê cười quá, tính tình ông nội Tiểu Tiên là thế đấy, mình là thầy thuốc còn tin vào mấy thứ ma quỷ, bà nội lúc trước, ôi, nói chuyện này với các cháu làm gì chứ?

Sau khi ông lão ra khỏi cửa, mẹ Hồ Tiểu Tiên đứng lên mời bọn họ ngồi, tuy rằng trong lòng lo lắng cho con gái nhưng cũng không muốn thất lễ với mấy người Vu Thanh Nhã không quản ngàn dặm xa xôi từ kinh thành đến đây.

Diệp Thiên trong lòng động 1 cái, hỏi:

- Dì à, lúc trước làm sao vậy? Cháu thấy ông Hồ cũng không phải là người không có lý?

- Y thuật của ông nội Tiểu Tiên cao siêu thì không phải là sai, nhưng Đông y không phải bệnh nào cũng có thể chữa được, ông ấy chính là không nghe người khác khuyên bảo, lúc trước bà nộ bị bệnh viêm ruột thừa cấp tính mà ông ấy không đồng ý đưa đến bệnh viện.

Mẹ Hồ Tiểu Tiên cũng không phải là người có thể giữ được chuyện, hơn nữa chuyện này giống như 1 cái nhọt trong nhà họ, bình thường không ai muốn nhắc đến, vẫn luôn giữ ở trong lòng.

Hơn 20 năm trôi qua, cha của Hồ Tiểu Tiên cũng vì chuyện này mà mâu thuẫn với cha mình, tuy rằng không tới mức không còn nhìn mặt nhau nữa nhưng tình cảm cha con thì lạnh nhạt hơn so với những gia đình bình thường khác rất nhiều, cho nên Diệp Thiên vừa hỏi, mẹ của Hồ Tiểu Tiên liền nhắc lại ngay.

Hóa ra, đúng vào lúc cha mẹ Hồ Tiểu Tiên mới kết hôn được hơn 2 năm, bà của Hồ Tiểu Tiên đột nhiên mắc bệnh cấp tính, lúc ấy ông nội của Hồ Tiểu Tiên mới mở phòng khám, đã chữa cho vợ bằng phương pháp Đông y.

Chỉ có điều kể cả là uống thuốc hay là châm cứu, bệnh của bà Hồ Tiểu Tiên vẫn không có biến chuyển, lúc ấy cha của Tiểu Tiên mới đưa mẹ đến bệnh viện, nhưng bị cha ngăn lại.

Thế hệ tiền bối học Đông Y, tư tưởng đều tương đối bảo thủ, cho rằng Tây y có thể chữa khỏi bệnh thì Đông y cũng có thể chữa được.

Cho nên ông lão nói thế nào cũng không đồng ý đưa vợ đến bệnh viện, ngược dại còn dùng 1 vài thứ “ mê tín phong kiến” (mẹ Hồ Tiểu Tiên cho là như vậy) truyền thừa lại của nhà họ Hồ, giả thần giả quỷ chữa bệnh cho bà, nhưng cuối cùng cũng không được.

Mắt nhìn thấy mẹ sắp không qua khỏi, cha của Hồ Tiểu Tiên mặc kệ sự phản đối của cha, vẫn cứ đem mẹ đến bệnh viện, xét nghiệm hóa ra là bệnh viêm ruột thừa cấp tính, thế nhưng bởi vì đưa đến bệnh viện quá muộn, cuối cùng cũng qua đời, năm đó hơn 40 tuổi.

Kể từ đó, cha của Hồ Tiểu Tiên cho rằng chính cha mình hại mẹ, đã nhiều năm trôi qua nhưng vẫn không bỏ qua cho cha.

Mà sau khi xảy ra chuyện, ông lão cũng đóng luôn phòng khám, 1 mình lui vào trong rừng sâu trong núi Trường Bạch, đến tận sau khi sinh Hồ Tiểu Tiên, quan hệ cha con mới dịu lại.

Lúc này mẹ Hồ Tiểu Tiên sau khi nghe thấy ông lão nhắc đến thầy cúng, nguyên nhân chủ yếu phản ứng kịch liệt như vậy là năm đó vào lúc chồng đưa mẹ đến bệnh viện, mặc dù không phải mời thầy, nhưng cũng có thầy, 2 người cũng không khác nhau là mấy.

- Hóa ra là như vậy à?

Sau khi nghe mẹ Hồ Tiểu Tiên kể xong, Diệp Thiên cúi đầu, dùng âm thanh cực bé tự lẩm bẩm:

- Xem ra truyền thừa Nhất Mạch Hồ Thị này cũng có chỗ khiếm khuyết, nếu không đối với chứng bệnh viêm ruột thừa như vậy, mặc dù không thể trị khỏi bệnh, nhưng vẫn có thể làm đỡ hơn 1 chút được chứ.

Từ trên người ông lão đó, Diệp Thiên cảm ứng được khí huyết cuồn cuộn, nhưng linh khí trong người thuật pháp không có đến 1 tia, nhưng ông lão đó lại hiểu được 1 chút thuật pháp chữa bệnh, cho nên Diệp Thiên suy đoán chắc là ông lão bị mất truyền thừa.

Nhìn thấy mẹ Hồ Tiểu Tiên đang nói chuyện với mấy cô gái, Diệp Thiên lặng lẽ đứng dậy, chạy ra khỏi bệnh viện đuổi theo.

Ông lão cũng mới bỏ đi, lúc Diệp Thiên đuổi theo đến cửa bệnh viện, vừa nhìn thấy ông lão đang cởi dây 1 chiếc xe ngựa, ngồi vào trong xe.

Xe ngựa chạy trong thành phố là cực kỳ ít thấy, thế nhưng ở đây ba mặt Trường Bạch đều được bao quanh bởi núi, đường lên núi rất khó đi, nên trên đường quốc lộ có thể nhìn thấy vết tích của xe ngựa.

Mắt nhìn thấy ông lão đang vung roi lên, Diệp Thiên vội vàng chạy qua, kéo lại cương ngựa, nói:

- Ông ơi, xin chờ 1 lát, cháu có việc muốn hỏi ạ!

- À, cậu là chàng trai vừa rồi trong phòng bệnh đó hả?

Nhìn thấy Diệp Thiên kéo đầu ngựa lại, ông lão không khỏi ngạc nhiên.

Tục ngữ nói người trong nghề thì xem xét nội tình bên trong, người ngoại đạo thì chỉ xem cảnh náo nhiệt, ông lão Hồ này mặc dù không còn quất roi nữa, nhưng ngựa đã chạy, lực mấy trăm cân, căn bản là không thể kéo dừng được.

1 tay Diệp Thiên đã khiến cho con ngựa này không thể đi thêm nửa bước, ông Hồ tự hỏi, nếu là chính mình mặc dù có thể làm như vậy, nhưng tuyệt đối không thể có sắc mặc không thay đổi như Diệp Thiên đó được.

- Không ngờ cậu lại là người đồng đạo, nhưng lại không biết là người nơi nào, không biết cậu là người nhà nào?

Hảo hán vùng Đông Bắc nơi này, không chịu làm nô dịch cho người Nhật Bản, trước thời kỳ giải phóng đều ngang dọc ở trong vùng Đông Bắc Trung Quốc, ông lão Hồ nói ra 1 tràng giọng nói giang hồ nhưng cũng là không có ý gì cả, còn có chút giống như bọn cướp đường thời trước.

Diệp Thiên mỉm cười, nói:

- Ông à, cháu không phải là người giang hồ, thế nhưng sư huynh cháu trước kia đã từng tới 2 tỉnh Đông Bắc, đã bái 1 vị đại ca ở bến tàu tên là Hồ Vân Báo , không biết ông có quen biết không?

- Hồ… Hồ Vân Báo?

Ông lão vốn ngồi trên xe ngựa, nghe đến cái tên này, 2 mắt trừng lên, tay phải vỗ lên trên xe, toàn thân lập tức bay qua, dừng ngay trước mặt Diệp Thiên.

Hai chân vừa mới chạm đất, tay phải ông Hồ đã nắm chặt lấy Diệp Thiên, mở miệng hỏi:

- Cậu bạn, cậu… cậu sao lại biết tên tục của cha tôi?



Phải biết rằng, cha của ông Hồ trước thời kỳ giải phóng tung hoành nổi tiếng là thủ lĩnh của bọn cướp đường ở vùng Đồng Hóa, Trường Bạch, sau thời kỳ giải phóng bị đàn áp, đã đổi tên Hồ Vân Báo thành Hồ Thiên Bảo, ẩn cư trong núi Trường Bạch.

Đừng nói là Diệp Thiên là người ngoài, mà ngay cả con trai ông Hồ cũng không biết được cái tên kiêng kị này của cha mình, cho nên nghe thấy tên của người cha đã qua đời của mình, ông Hồ chẳng khác gì như sét đánh ngang tai.

- Ông lão, cháu nói rồi, là sư huynh cháu quen biết với Hồ Vân Báo tiên sinh.

Diệp Thiên nhìn quanh, nói tiếp:

- Chúng ta nói chuyện ở đây không thích hợp, hay là đổi chỗ khác đi?

Tuy rằng xe ngựa ở Trường Bạch không ít, nhưng cái xe này của ông Hồ ở trước cổng bệnh viện, thu hút chú ý của mọi người, Diệp Thiên cũng không thể ôn lại tình bằng hữu ở nơi này được.

- Đừng gọi tôi là ông Hồ, sư huynh cậu quen biết cha tôi, thế cậu vẫn cao hơn tôi 1 bậc, tôi là Hồ Hồng Đức đi, cậu gọi là lão Hồ là được rồi!

Hồ Hồng Đức đem xe ngựa buộc lại chỗ gốc cây bên ngoài bệnh viện, xách 1 cái túi trong tay, chỉ vào quán đối diện, nói:

- Cậu bạn, đi, chúng ta vào đó ngồi nói chuyện!

- Vâng!

Diệp Thiên gật gật đầu, thi theo ông lão vào quán, lúc này là hơn 3 giờ chiều, cũng không có người ăn cơm, cả quán chí có 2 người họ.

Sau khi ngồi xuống, ông Hồ cũng không vội vã hỏi Diệp Thiên, mà là sau khi gọi 2 bát mì to xong, sau đó đặt thêm 1 cân thịt dê nữa, mặt khác gọi thêm 1 bình rượu lớn, sau khi thịt rượu bày trên bàn, mới mở miệng hỏi:

- Cậu bạn, xin hỏi họ tên của quý sư huynh là gì, làm thế nào mà quen cha tôi?

Diệp Thiên cũng không giấu diếm, đi thẳng vào vấn đề nói:

- Sư huynh tôi họ Cẩu, năm 40 đã đến 3 tỉnh Đông Bắc, không biết ông có nghe qua Hồ Vân Báo tiên sinh nhắc đến bao giờ không?

- Cẩu Tâm Gia? Đây… đây không…. Không phải là Kim Nhãn Điêu hay sao?

Sau khi nghe thấy Diệp thiên nói vậy, Hồ Hồng Đức đứng mạnh lên, giọng nói cực lớn, làm các tấm kính trong quan rung lên, dọa đến mức mấy đầu bếp trong bếp thiếu chút nữa dùng cả tay bịt 2 tai lại.

- Kim Nhãn Điêu? Không ngờ sư huynh còn có biệt danh này?

Diệp Thiên nghe vậy sửng sốt 1 chút, cậu tới giờ chưa hề nghe qua sư huynh có cái tên hiệu này.

Thế nhưng Diệp Thiên không biết, Cẩu Tâm Gia năm đó làm việc cho chính phủ, cái biệt hiệu này cũng là nửa khen nửa chê, kết giao không ít bạn bè, nhưng cũng có không ít thù địch, cho nên mới không đề cập đến với Diệp Thiên.

- Cháu nói này ông, chúng ta nói nhỏ giọng 1 chút được không? Giọng của ông đến cả chúng ta cũng không chịu nổi!

Giọng nói Hồ Hồng Đức quá lớn, mấy người phục vụ trong quán cũng không đáp ứng lại.

Hồ Hồng Đức cũng ý thức được là mình thất lễ, cười cười vẻ xin lỗi với mấy người phục vụ trong quán, ngồi lại xuống ghế, nhỏ giọng nói:

- Cậu bạn, ông… ông ấy vẫn còn sống à?

- Sư huynh còn sống, trước khi cháu đến đây, cũng chính là sư huynh nói tên tôn phụ của ông cho cháu biết.

Diệp Thiên tò mò nhìn về phía Hồ Hồng Đức, mở miệng nói:

- Lão Hồ, chẳng nhẽ ông gặp qua sư huynh cháu rồi?

- Đừng, đừng gọi tôi là ông Hồ, gọi Lão Hồ là được rồi, không thì tôi khó mà uống ngụm rượu này với cậu được.

Nghe xong cách xưng hô của Diệp Thiên, Hồ Hồng Đức liền lắc tay lia lịa, Cẩu Tâm Gia và cha ông ta có mối quan hệ thân thiết, theo lý mà nói thì vai vế của ông ta còn nhỏ hơn Lý Dương một bậc, gọi một tiếng Lão Hồ đã là quá lắm rồi.

Lý Dương đã sớm quen với địa vị của mình trong giang hồ, nên cũng không từ chối, liền mở miệng nói:

- Được, vậy thì tôi gọi là Lão Hồ, ông từng gặp qua đại sư huynh của tôi chứ?

- Từng gặp qua, vào năm 1940!

Hồ Hồng Đức tự rót cho mình một ly rượu, ngước cổ uống cạn, hồi tưởng lại chuyện xưa, nói:

- Kim Nhãn Điêu đến Đông Bắc liên hệ với lực lượng võ trang kháng Nhật, tìm được cha tôi, nếu không có ông ấy thì tôi và cha đã bị bọn quỷ Nhật bao vây rồi…

Mặc dù lúc đó Hồ Hồng Đức chỉ mới có tám tuổi, nhưng vẫn có ấn tượng sâu sắc về ngày đó, vì kể từ sau ngày đó, ông ta đã rời khỏi sơn trại của cha, trở về sinh sống ở huyện thành.

Sau khi Nhật Bản chiếm được ba tỉnh Đông Bắc, Hồ Vân Báo vốn chỉ là một thợ săn trong Trường Bạch Sơn, liền lên núi, tự phong là Hồ tư lệnh, dưới trướng ông ta tụ tập được hơn một trăm người.

Những người này đa số là dân săn bắt ở Trường Bạch Sơn hoặc là dân ở vùng khác, không thiếu gì súng ống, đạn dược, hơn nữa rất có năng lực tác chiến trong rừng núi, mấy lần giao đấu với người Nhật, đều khiến đối phương phải tổn thất nghiêm trọng.

Hơn nữa Hồ Vân Báo có thân thủ cao cường, từng dắt theo tám anh em đột nhập vào Phụng Thiên Phủ, đánh cướp một ngân hàng Nhật Bản, cướp sạch kim khố trong ngân hàng.

Chính trong lúc bọn Nhật Bản vây bắt toàn thành, Hồ Vân Báo lại đơn thân độc mã đột nhập vào doanh trại quân Nhật, ám sát một thiếu tướng có quân hàm cao nhất trong quân trại, đồng thời nhân lúc trong thành đại loạn, dắt theo anh em an toàn thoát khỏi Phụng Thiên.

Trải qua việc này, Hồ Vân Báo được người Đông Bắc tung hô là đại hiệp Đông Bắc, danh tiếng có một không hai, nhưng người sợ nổi tiếng, heo sợ mập, ông ta cũng vì vậy mà bị người Nhật Bản điên cuồng truy bắt.

Có điều Trường Bạch Sơn rừng rậm um tùm, đất đai rộng lớn, bọn người Hồ Vân Báo ở trong núi như cá được nước, trải qua nhiều cuộc vây bắt vẫn bình yên vô sự, danh tiếng ngày càng vang xa, trở thành thủ lĩnh của vùng Đông Bắc.

Không chỉ có người Nhật tìm Hồ Vân Báo, mà liên quân kháng Nhật Đông Bắc và chính phủ Quốc Dân Đảng lúc bấy giờ đều nhiều lần phái người chiêu dụ, nhưng cũng không tìm được tăm tích của bọn họ.

Đó là một mùa đông buốt giá, tuyết đã phủ đầy núi, theo kinh nghiệm trước kia, bọn quỷ Nhật bản không thể vào Trường Bạch Sơn được, nên Hồ Vân Báo cũng lơ là cảnh giác, vốn là hai trạm gác đổi lại còn một trạm.

Nhưng ai ngờ rằng, chính vào mùa xuân năm 1940, khi Hồ Vân Báo và anh em đang uống rượu vui vẻ, bọn quỷ Nhật trong một lữ đoàn dưới sự dẫn dắt của tên phản đồ trong trại ông ta đã mò tới chân núi.

Đội ngũ hơn một trăm người, bọn quỷ Nhật dùng đến cả một lữ đoàn, có thể thấy được quyết tâm tiêu diệt Hồ Vân Báo của chúng, điều nguy hiểm là bọn người Hồ Vân Báo đều còn bận bịu lo ăn Tết.

Chỉ là không đợi cho bọn quỷ Nhật bao vây cả ngọn núi, thì một vị khách không mời mà đến lại đến sơn trại trước, ông ta chính là Cẩu Tâm Gia.

Lúc ấy Hồ Hồng Đức chỉ mới tám tuổi, đến giờ vẫn còn nhớ như in, Cẩu Tâm Gia chỉ dùng vỏn vẹn ba chiêu, thì đã bắt được người được mệnh danh đánh khắp Đông Bắc không địch thủ là cha ông ta, đồng thời nói ra hành động vây núi của bọn người Nhật.

Người trong giang hồ bái phục hảo hán, thêm vào đó việc này lại có liên quan đến gia đình và tính mạng của Hồ Vân Báo, sau khi được thả ra, Hồ Vân Báo liền cho người đi tra xét, không lâu sau, dưới núi liền vang lên tiếng súng.

May mà Cẩu Tâm Gia đến sớm, bọn quỷ Nhật vẫn chưa bao vây xong, Hồ Vân Báo đem theo hơn một trăm anh em liều chết đột phá ra ngoài, trốn vào chỗ sâu trong Trường Bạch Sơn.



Nhưng trải qua chuyện này, anh em dưới trướng của Hồ Vân Báo đã chết hơn phân nửa, ngay cả mẹ của Hồ Hồng Đức, cũng bị đạn lạc bắn chết trong lúc đột phá vòng vây.

Ân cứu mạng to hơn trời, sau khi Hồ Vân Báo thoát ra ngoài, đương nhiên là mang ân Cẩu Tâm Gia, hai người đã uống máu ăn thề kết nghĩa anh em, Hồ Vân Báo cũng tiếp nhận ủy dụ của chính phủ Quốc Dân Đảng.

Kể từ lúc lên núi, Hồ Vân Báo đã không màng đến chuyện sống chết, nhưng với đứa con duy nhất là Hồ Hồng Đức lại có chút không nỡ.

Nhân dịp Cẩu Tâm Gia rời núi, ông ta đem Hồ Hồng Đức tám tuổi giao cho người huynh đệ kết bái này, để Cẩu Tâm Gia dẫn con mình đến nhà một người bà con xa có mở phòng khám Đông y.

Mãi cho đến năm năm sau, quân Nhật thua trận đầu hàng, Hồ Hồng Đức mới gặp lại cha mình, Hồ Vân Báo lúc bấy giờ đã đeo quân hàm thiếu tướng của Quốc Dân Đảng rồi.

Có điều sau khi đánh đuổi người Nhật, Hồ Vân Báo thật sự không có hứng thú với nội chiến trong nước, nên ở lại nhà người bác họ, công phu của Hồ Hồng Đức cũng được rèn luyện vào lúc đó, hơn nữa cũng kế thừa được bản lĩnh Đông y của người bà con.

- Lão Hồ, ông lại có quan hệ sâu xa với sư huynh vậy à?

Hồ Hồng Đức kể đến đây, Diệp Thiên đã há hốc mồm ra rồi, câu chuyện giết quỷ Nhật kháng chiến của nửa thế kỷ trước này, hắn nghe mà trào dâng nhiệt huyết, hận mình không thể sinh vào thời đại đó.

Diệp Thiên cũng hết lòng kính phục đại sư huynh, do giáo dục từ nhỏ, hắn không có hứng thú gì với Quốc Dân Đảng, nên vốn cũng không quan tâm đến thân phận của Cẩu Tâm Gia.

Nhưng hôm nay Diệp Thiên mới biết rằng, trong lúc quốc gia gặp nạn, đại sư huynh của mình không phải ngồi trong phòng làm việc mà làm phép ra lệnh, mà liều mạng hết mình với bọn quỷ Nhật!

- Phải đó, năm đó thúc cõng ta đi hơn ba ngày trong tuyết dày, mới ra khỏi được rừng già, nếu không có ông ta, tôi và cha đã sớm mất mạng từ lâu rồi!

Mắt Hồ Hồng Đức ửng đỏ, sau khi ra khỏi núi, Cẩu Tâm Gia còn cùng ông ta sống hơn một tháng, thấy không có gì nguy hiểm mới bỏ đi, lúc bỏ đi còn để lại mười con cá vàng mà cha tặng.

- Diệp Thiên này, hiện nay thúc ấy ở đâu vậy? Tôi muốn đến thăm ông ấy, cúi đầu muốn lạy tạ thúc!

Hồ Hồng Đức ngẩng đầu lên, mắt đỏ ửng, tâm trạng có chút kích động.

- Lão Hồ, đừng kích động, cháu gái của ông còn đang nằm trên giường bệnh mà!

Diệp Thiên trầm giọng lại nói, giọng nói rất có lực, dù tiếng không to nhưng lại vang dội, thức tỉnh Hồ Hồng Đức.

- Ôi, đều trách tôi năm đó chỉ muốn luyện võ, không muốn học thuật pháp gia truyền, nếu không thì…

Hồ Hồng Đức thở dài nuối tiếc.

- Tôi đang định hỏi ông chuyện này đấy!

Nghe Hồ Hồng Đức chủ động nhắc đến việc này, Diệp Thiên nói:

- Lão Hồ, ông và sư huynh tôi có quan hệ mật thiết như vậy, môn phái của tôi chắc ông cũng biết rồi đúng không?

Hồ Hồng Đức gật đầu, nói:

- Biết, thúc ấy từng nói với tôi, mọi người là thần tướng, nắm giữ thuật pháp trung nguyên.

- Nhà họ Hồ của ông vốn là Nhật Nguyệt Đạo, vậy tại sao lại không được thừa kế lại?

Diệp Thiên hỏi.

- Ôi, chỉ trách tôi thời trẻ không hiểu chuyện…

Hồ Hồng Đức có hơi buồn, lại uống thêm một ly, bắt đầu nói chuyện sau khi cha của ông ta xuống núi.

Hồ Hồng Đức biết thuật pháp gia truyền của mình, nhưng thời trẻ chỉ muốn luyện võ, không có hứng thú gì với mấy thuật pháp như thỉnh thần, vẽ bùa, đọc chú, Hồ Vân Báo cầm gậy mới bắt ông ta học được chút ít.

Sau khi giải phóng, Hồ Vân Báo do từng làm quan cho chính phủ Quốc Dân Đảng nên bị người ta tố cáo, hết cách, lại đành trốn vào núi sâu, mãi đến khi qua đời vào năm 1960 cũng không rời núi, đương nhiên không thế giám sát, đốc thúc con trai luyện thuật pháp rồi.

Chờ đến phong trào Ngũ Tứ vô tiền khoáng hậu trong lịch sử nổ ra ở toàn quốc, vợ của Hồ Hồng Đức lại sợ mấy cuốn sách về bùa chú trong nhà sẽ gây họa nên thiêu rụi hết tất cả.

Từ đó, truyền thừa của nhà họ Hồ ở Đông Bắc cũng bị mất trong tay của Hồ Hồng Đức.

Mặc dù sau đó Hồ Hồng Đức vô cùng hối hận, nhưng những thứ này đã sớm bị thiêu rụi thành tro, ông ta cũng không có cách gì khác, dựa vào tay nghề Đông y học được trước đó, mở một phòng khám nhỏ.

Thế nên mặc dù Hồ Hồng Đức biết kì môn, cũng biết một vài môn đạo bên trong, nhưng bản thân ông ta đã bị bài trừ ra khỏi kì môn, giống như lần này ông ta nghi ngờ cháu gái đã trúng thuật pháp nhưng cũng đành bất lực.

Hồ Hồng Đức đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội nắm lấy tay Diệp Thiên, nói:

- Diệp Thiên, thúc ấy có thể cứu Tiên Nhi, thúc ấy nhất định có thể cứu nó!

Ngày đó khi bị bọn Nhật Bản bao vây núi, Cẩu Tâm Gia từng bày ra một trận pháp để ngăn địch, khiến cho quân Nhật lên núi phải quanh quẩn tại chỗ suốt một đêm, nếu không thì bọn người Hồ Vân Báo chưa chắc có thể trốn thoát dễ dàng.

Nghĩ đến đây, ánh mắt ảm đạm của Hồ Hồng Đức khi nhắc đến cháu gái liền sáng rỡ, giọng nói bất giác to lên không ít.

- Ông già này, ông mà còn ồn ào thì tiệm này không bán đồ cho ông nữa đâu!

Một nhân viên phục vụ khó chịu bước đến, cổ họng của ông già này làm bằng gì mà vừa nãy đầu bếp lại bị hù một phen, cầm dao cắt trúng ngón tay.

- Đừng ngắt lời tôi, không thấy tôi đang bàn chuyện sao?

Hồ Hồng Đức trừng mắt liền làm tên phục vụ sợ hãi rụt cổ lại, ông ta tiện tay lôi ra một xấp tiền, đếm bảy tám trăm quăng ra :

- Còn đến quấy rối thì tôi sẽ đập nát tiệm của cậu đấy!

Dù tính khí của người Đông Bắc không được tốt, nhưng đó cũng là đối xử với người, một là tuổi của Hồ Hồng Đức đã lớn, hai là có một bộ dạng hung tợn khiến chủ quán sợ đến mức nhận tiền rồi không dám nói thêm lời nào nữa.

- Diệp Thiên, cậu dẫn tôi đi gặp thúc ấy đi, thúc ấy nhất định có thể cứu được Tiểu Tiên!

Sau khi đuổi nhân viên phục vụ, Hồ Hồng Đức cầu khẩn Diệp Thiên, do việc vợ qua đời, quan hệ giữa ông ta với con trai, con dâu không được tốt lắm, chỉ để tâm đến đứa cháu gái thông minh hiếu thảo này thôi.

- Lão Hồ, ông đừng vội, lần này Tiểu Tiên không có nguy hiểm gì đâu, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng!

Diệp Thiên khuyên giải Hồ Hồng Đức một câu, đột nhiên chuyển lời, hỏi:

- Tôi thấy trong người Tiểu Tiên có chút linh khí, không biết do đâu mà thành vậy? Nếu không có những linh khí này tránh đỡ thì e rằng Tiểu Tiên đã không ổn rồi…

- Ồ, đó là khi Tiểu Tiên tám tuổi, hồ tiên mà tôi mời đã cho nó linh khí hộ thân, có điều công lực của tôi còn non kém, hồ tiên mà tôi mời đến pháp lực không đủ!

Sau khi nghe xong câu hỏi của Diệp Thiên, mặt của Hồ Hồng Đức đỏ ửng lên, đó cũng là lần thi triển pháp lực thành công duy nhất trong đời của ông ta, sau này làm thế nào cũng không mời thêm được lần nào nữa…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tài Tướng Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook