Chương 213: Dạo chơi ngoại thành
Đả Nhãn
15/03/2013
- Nhưng mà, nhưng mà … Dung Dung nói chia tay, anh làm sao bây giờ?
Từ Chấn Nam buồn rười rượi nói, hắn bây giờ còn là một sinh viên, tuy rằng điều kiện trong nhà không tồi, nhưng gia cảnh nhà Vệ Dung Dung cũng không kém, khi đối mặt với người lái xe Mercedes-Benz, trong lòng Từ Chấn Nam thật đúng là có chút khó chịu.
- Nói không là không mà, tuy rằng tính tình Vệ Dung Dung không được tốt, nhưng cũng không phải cái loại người đứng núi này trông núi nọ, lão Đại, anh cần tự tin lên ...
Nhìn thấy bộ dạng Từ Chấn Nam như sắp đến ngày tận thế, Diệp Thiên thấy buồn cười, cũng có thể hiểu được tâm tình của hắn, nếu như mình và Vu Thanh Nhã có mâu thuẫn, Diệp Thiên cũng sẽ tìm người thổ lộ một phen.
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Từ Chấn Nam ngập ngừng nói:
- Diệp Thiên, hay là như vậy đi, sáng mai cậu giúp anh đi gặp Vệ Dung Dung được không? Nếu thật sự cô ấy nói chia tay, cậu ... cậu cũng có thể nói giúp anh vài câu!
- Ôi, hai người hẹn nhau, em đi theo còn ra cái gì? Không đi!
Diệp Thiên phản đối, hắn biết hai người này dù thế nào, cũng sẽ có kết quả tốt đẹp, mới lười biếng không chen vào.
Nhìn thấy Diệp Thiên từ chối rất nhanh, Từ Chấn Nam có chút nóng nảy, vội vàng nói:
- Không phải hẹn hò, là Dung Dung và đồng nghiệp cùng đi dã ngoại chơi ở ngoại thành, cậu có thể gọi Vu Thanh Nhã đi cùng …
- Dạo chơi ngoại thành? Ở chỗ nào?
Nghe được Từ Chấn Nam nói vậy, Diệp Thiên thật là có chút động lòng, hắn ra ngoài lâu như vậy, cũng không có thời gian đi cùng Vu Thanh Nhã, nhân cơ hội này, ra ngoài chơi đùa cũng không tồi.
- Ở khu đập chứa nước Thượng Trang, từ Bắc Ngũ Hoàn đi sang đường Thượng Trang là đến đó ...
Từ Chấn Nam cũng rất chú tâm, ngay cả đường đi cũng đã tìm hiểu kỹ.
- Được rồi, em hỏi Thanh Nhã một chút, nếu cô ấy đi em sẽ đi!
Lời nói của Diệp Thiên khiến Từ Chấn Nam vui hẳn, anh bạn này quả thực chính là trọng sắc khinh bạn.
Nhưng Diệp Thiên nói chuyện điện thoại xong, sắc mặt Từ Chấn Nam nhất thời chuyển vần, hắn ở bên cạnh nghe rất rõ ràng. Vu Thanh Nhã đã nhận lời đi ăn đồ nướng, nói cách khác, sáng mai hai người bọn hắn sẽ cùng đi với họ.
Cúp điện thoại rồi, Diệp Thiên nhìn về phía Từ Chấn Nam nói:
- Hài lòng chưa? Anh ở đây ngủ đi, ngày mai chúng ta cùng đi.
- Không nên, ngủ sớm như vậy để làm chi, chúng ta tiếp tục tâm sự nhé!
Nói chuyện thương yêu, không phải bạn chí giao thì sao nói được, khó khăn lắm mới tóm được Diệp Thiên, Từ Chấn Nam đâu chịu đi ngủ sớm như vậy.
- Anh mau đi ngủ đi, sáng mai chính sự không làm được lại đi chơi cùng anh. Bây giờ em phải đi làm chút chuyện …
Diệp Thiên tức giận khoát tay, mang theo một chai bia đi ra ngoài, nói thật ra, hắn thật đúng là không yên tâm tứ hợp viện của mình, rất sợ có sai sót gì đó.
Tuy rằng hiện đã tiêu trừ tai hoạ ngầm trong thân thể, công lực cũng khôi phục không kém hai năm trước bao nhiêu, thậm chí còn hơi mạnh hơn, nhưng muốn đột phá một tầng công pháp sư truyền cuối cùng, trận pháp ở tứ hợp viện vẫn là vô cùng cần thiết.
Ở tứ hợp viện cũng không giống như là ở nhà cao tầng, vừa về nhà là đóng chặt cửa, ở đến vài năm cũng không biết hàng xóm họ hàng gì. Ở đây, vào buổi tối, các cổng viện đều ngồi đầy người hóng mát nói chuyện phiếm.
Nhìn thấy hàng xóm và Diệp Đông Lan đang ngồi nói chuyện, người kia cứ nhấp nhổm, Diệp Thiên không khỏi buồn cười hỏi:
- Bác Lý, bác luyện công à?
- Là Tiểu Diệp Tử à, bác đang thể dục thôi!
Bà lão liền vặn mình phát ra tiếng, chào hỏi cùng Diệp Thiên.
- Vâng, bác tiếp tục đi!
Diệp Thiên cười cười chào hỏi lại, cho dù là người quen hay không quen. Mở miệng chào hỏi không có gì không tốt.
- Ơ? Không phải nói ban đêm không cần thi công sao?
Khi đi đến tự tứ hợp viện, Diệp Thiên phát hiện trong sân đèn đuốc sáng trưng, không khỏi lặng đi một chút.
Phải biết rằng, bởi vì “Quỷ môn” mở ra trong mấy ngày đó, trong viện tràn ngập âm sát khí, cho dù mình sửa trận pháp, đóng cửa “Quỷ môn”. Nhưng sát khí này cũng chưa thể tiêu trừ hoàn toàn trong dăm ba ngày.
Tuy rằng ban ngày dương khí thịnh, sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhưng đến ban đêm, nói không chừng có công nhân sức khỏe yếu sẽ thấy gì đó không nên thấy.
- Kỹ sư Vương, có chuyện gì vậy?
Đi vào trong viện, Diệp Thiên phát hiện kỹ sư Vương ở đó, vội vàng kéo hắn lại.
- Diệp Thiên, cậu đã về rồi? Cậu hỏi chính là chuyện thi công à?
Kỹ sư Vương thấy người kéo chặt hắn chính là Diệp Thiên, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
- Đúng vậy. Không phải nói buổi tối không cần thi công sao?
Khi Diệp Thiên nói chuyện lặng lẽ vận công pháp, cảm nhận sát khí ở Tiền viện, trong lòng thoáng thở phào, sát khí trong viện tan biến nhanh hơn so với hắn tưởng tượng.
Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, kỹ sư Vương giải thích nói:
- Diệp Thiên. Là như vậy, công ty của chúng tôi tháng sau nhận một hợp đồng cải tạo mới, lúc đó đội kiến trúc đều phải kéo qua đó, cho nên cần đẩy nhanh tiến độ bên này, ban ngày chúng tôi làm ở hậu viện, buổi tối thi công phía trước, không có việc gì xảy ra đâu!
Căn nhà Tứ hợp viện của Diệp Thiên từng chấn động kinh thành, kỹ sư Vương đương nhiên cũng biết rõ, nhưng công trình mà tháng sau công ty nhận về, có ảnh hưởng rất lớn đối với sự phát triển của công ty, cũng là Vệ Hồng Quân gật đầu, hắn mới quyết định tăng ca bên này.
Diệp Thiên nghe vậy gật gật đầu, nói:
- Thì ra là như vậy, kỹ sư Vương, nói với công nhân, buổi tối nhất định không nên vào hậu viện!
Thật vất vả mới làm chuyện ma quái lắng xuống, Diệp Thiên cũng không muốn tiếp tục làm ầm ĩ, nhắc kỹ sư Vương vài câu, lại nói:
- Tôi đi ra hậu viện xem, kỹ sư Vương, anh đừng đi nhé!
Kỳ thật cho dù là Diệp Thiên bảo kỹ sư Vương đi theo, phỏng chừng hắn cũng không dám, kỳ thật hai ngày này đã có người thấy hậu viện có vấn đề, chính là do Vệ Hồng Quân điều mấy người kia đi thi công chỗ khác, lúc này mới không tạo thành khủng hoảng trong đội thi công.
- Muốn tiêu trừ hết sát khí nơi này, phỏng chừng phải chờ trận pháp hoàn thành mới được!
Vào đến hậu viện, Diệp Thiên cảm nhận âm sát khí trong viện, không khỏi lắc lắc đầu, lúc ấy sát khí cuả cố cung tích lũy mấy trăm năm đều nhảy vào nơi này, làm sao có thể dễ dàng tiêu trừ sạch sẽ như vậy?
Nhưng những sát khí này đối với Diệp Thiên, lại không tạo nên bất cứ thương tổn gì, bật đèn trong viện, Diệp Thiên cẩn thận dò xét tiến triển của công trình.
- Cũng không tệ lắm, xem ra mình phải mau đi tìm tìm hai món nhạc cụ của thầy tu, bằng không cho dù thi công xong, cũng không thể vận chuyển lại trận pháp!
Đối với việc trùng tu hậu viện, Diệp Thiên hết sức hài lòng, dựa theo quy trình thi công tứ hợp viện, hoàn toàn tái hiện được kiến trúc năm đó .
Trọng yếu hơn là, trận pháp này cần có Hán Bạch Ngọc, hoàn toàn là dựa theo yêu cầu của Diệp Thiên, không có gì sai sót.
Nhưng muốn khởi động trận pháp, còn cần có hai nhạc cụ của thầy tu sắp đặt ở mắt trận pháp, nghĩ đến mình làm mất đi 6 nhạc cụ của thầy tu, Diệp Thiên không khỏi đau lòng.
- Hoàn công còn gần một tháng, thật sự tìm không thấy món nào đành đi mượn a Sâm vậy...
Lắc lắc đầu, Diệp Thiên xoay người đi ra hậu viện.
Sáng ngày hôm sau, đợi Vu Thanh Nhã và mọi người đến, Diệp Thiên gọi cái taxi đi đến đập chứa nước.
- Nơi này thật không tồi, trước kia sao mình không biết?
Đi vào đập chứa nước rồi, Diệp Thiên đánh giá một chút chung quanh, chỉ nhìn không khí tươi mát, ở đất Bắc Kinh này thật ra rất khó có được một chỗ.
- Chít chít!
Con chồn nhỏ giấu ở trong túi Diệp Thiên cũng lộ ra đầu nhỏ, hóng!!!
- Diệp Thiên, để em giữ nó cho!
Con gái rất có thiện cảm với những con vật đáng yêu, Vu Thanh Nhã liền vươn tay ra phía Diệp Thiên.
- Anh cũng muốn đưa cho em, nhưng nó không muốn!
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười khổ, hắn đã đem con chồn từ trong túi ra, nhưng con vật đó cắm móng vuốt vào quần áo của hắn không rời ra, một đôi mắt to tràn ngập linh hồn và đáng thương nhìn lên Diệp Thiên, giống như bị oan khuất vậy!
Thấy biểu hiện của con vật, Vu Thanh Nhã cũng là dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói:
- Thôi vậy, anh mang nó đi!
- Thanh Nhã, Diệp Thiên, sao hai người cũng tới vậy?
Xe taxi vừa đi không bao lâu, lại có một chiếc xe ngừng lại đây, Vệ Dung Dung xuống xe, liếc mắt một cái liền thấy Vu Thanh Nhã, vẻ mặt kinh hỉ chạy tới.
Từ Chấn Nam đứng ở một bên giống như đã làm sai chuyện gì trừng mắt nhìn, Vệ Dung Dung nói:
- Coi như anh còn có chút nghiêm chỉnh!
- Khi nào thì anh không đứng đắn?
Từ Chấn Nam mang vẻ mặt cười khổ, nhưng thấy Vệ Dung Dung không phải đi xe Mercedes tới, tâm trạng của hắn cũng khoan khoái rất nhiều.
- Lòng dạ đàn ông thật hẹp hòi, Thanh Nhã, đi thôi, bên kia còn có rất nhiều đồng nghiệp, các cô ấy nghe nói cậu đi thực tập ở CCTV, đều rất hâm mộ...
Vệ Dung Dung tức giận lườm Từ Chấn Nam một cái, ngay cả Diệp Thiên không có kinh nghiệm yêu đương gì cũng đã nhìn ra, tiểu cô nương này cũng không thay đổi gì, chính là chỉ buồn bực thôi.
- Em nói mà, hai chúng em đi có phải có chút dư thừa hay không?
Tới chỗ đồng nghiệp của Vệ Dung Dung, Diệp Thiên rất không được tự nhiên, bởi vì cả xe đều là con gái, líu ríu giống như mấy ngàn con vịt, làm cho Diệp Thiên choáng váng đầu óc.
- Vì hạnh phúc của bạn thân, cậu nhịn một chút đi!
Từ Chấn Nam cũng lơ đểnh, Vệ Dung Dung chịu vui vẻ với hắn trước mặt đồng nghiệp, Từ lão đại cũng cảm nhận được, nếu thật là muốn nói chia tay với mình, quả quyết sẽ không đưa mình tới gặp đồng nghiệp.
- Các em đã đến à, Dung Dung, anh nói sáng nay đi đón em, thế mà em tới trước rồi?
Tâm trạng Từ Chấn Nam cũng không duy trì được bao lâu, bởi vì ngay khi bọn hắn chuẩn bị vào sơn trang, hai chiếc Mercedes đã dừng ở bên đó.
- Đỗ Cường, anh có phiền hay không vậy? Em đi chơi thì liên quan gì tới anh?
Vệ Dung Dung lại bộc lộ bản tính chanh chua, một chút cũng không nể mặt mũi người khác.
- Dung Dung, chú Vệ để cho anh đi theo em, chẳng phải sợ em bị người ta lừa sao?
Người đi xe Mercedes-Benz tính tình thật tốt, một người khác cũng từ trên xe đi xuống, vội vàng nói:
- Dung Dung, anh giới thiệu cho em mấy người bạn, bọn họ đều có thể trở thành nhân vật quan trọng ở Bắc Kinh này!
Từ Chấn Nam buồn rười rượi nói, hắn bây giờ còn là một sinh viên, tuy rằng điều kiện trong nhà không tồi, nhưng gia cảnh nhà Vệ Dung Dung cũng không kém, khi đối mặt với người lái xe Mercedes-Benz, trong lòng Từ Chấn Nam thật đúng là có chút khó chịu.
- Nói không là không mà, tuy rằng tính tình Vệ Dung Dung không được tốt, nhưng cũng không phải cái loại người đứng núi này trông núi nọ, lão Đại, anh cần tự tin lên ...
Nhìn thấy bộ dạng Từ Chấn Nam như sắp đến ngày tận thế, Diệp Thiên thấy buồn cười, cũng có thể hiểu được tâm tình của hắn, nếu như mình và Vu Thanh Nhã có mâu thuẫn, Diệp Thiên cũng sẽ tìm người thổ lộ một phen.
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Từ Chấn Nam ngập ngừng nói:
- Diệp Thiên, hay là như vậy đi, sáng mai cậu giúp anh đi gặp Vệ Dung Dung được không? Nếu thật sự cô ấy nói chia tay, cậu ... cậu cũng có thể nói giúp anh vài câu!
- Ôi, hai người hẹn nhau, em đi theo còn ra cái gì? Không đi!
Diệp Thiên phản đối, hắn biết hai người này dù thế nào, cũng sẽ có kết quả tốt đẹp, mới lười biếng không chen vào.
Nhìn thấy Diệp Thiên từ chối rất nhanh, Từ Chấn Nam có chút nóng nảy, vội vàng nói:
- Không phải hẹn hò, là Dung Dung và đồng nghiệp cùng đi dã ngoại chơi ở ngoại thành, cậu có thể gọi Vu Thanh Nhã đi cùng …
- Dạo chơi ngoại thành? Ở chỗ nào?
Nghe được Từ Chấn Nam nói vậy, Diệp Thiên thật là có chút động lòng, hắn ra ngoài lâu như vậy, cũng không có thời gian đi cùng Vu Thanh Nhã, nhân cơ hội này, ra ngoài chơi đùa cũng không tồi.
- Ở khu đập chứa nước Thượng Trang, từ Bắc Ngũ Hoàn đi sang đường Thượng Trang là đến đó ...
Từ Chấn Nam cũng rất chú tâm, ngay cả đường đi cũng đã tìm hiểu kỹ.
- Được rồi, em hỏi Thanh Nhã một chút, nếu cô ấy đi em sẽ đi!
Lời nói của Diệp Thiên khiến Từ Chấn Nam vui hẳn, anh bạn này quả thực chính là trọng sắc khinh bạn.
Nhưng Diệp Thiên nói chuyện điện thoại xong, sắc mặt Từ Chấn Nam nhất thời chuyển vần, hắn ở bên cạnh nghe rất rõ ràng. Vu Thanh Nhã đã nhận lời đi ăn đồ nướng, nói cách khác, sáng mai hai người bọn hắn sẽ cùng đi với họ.
Cúp điện thoại rồi, Diệp Thiên nhìn về phía Từ Chấn Nam nói:
- Hài lòng chưa? Anh ở đây ngủ đi, ngày mai chúng ta cùng đi.
- Không nên, ngủ sớm như vậy để làm chi, chúng ta tiếp tục tâm sự nhé!
Nói chuyện thương yêu, không phải bạn chí giao thì sao nói được, khó khăn lắm mới tóm được Diệp Thiên, Từ Chấn Nam đâu chịu đi ngủ sớm như vậy.
- Anh mau đi ngủ đi, sáng mai chính sự không làm được lại đi chơi cùng anh. Bây giờ em phải đi làm chút chuyện …
Diệp Thiên tức giận khoát tay, mang theo một chai bia đi ra ngoài, nói thật ra, hắn thật đúng là không yên tâm tứ hợp viện của mình, rất sợ có sai sót gì đó.
Tuy rằng hiện đã tiêu trừ tai hoạ ngầm trong thân thể, công lực cũng khôi phục không kém hai năm trước bao nhiêu, thậm chí còn hơi mạnh hơn, nhưng muốn đột phá một tầng công pháp sư truyền cuối cùng, trận pháp ở tứ hợp viện vẫn là vô cùng cần thiết.
Ở tứ hợp viện cũng không giống như là ở nhà cao tầng, vừa về nhà là đóng chặt cửa, ở đến vài năm cũng không biết hàng xóm họ hàng gì. Ở đây, vào buổi tối, các cổng viện đều ngồi đầy người hóng mát nói chuyện phiếm.
Nhìn thấy hàng xóm và Diệp Đông Lan đang ngồi nói chuyện, người kia cứ nhấp nhổm, Diệp Thiên không khỏi buồn cười hỏi:
- Bác Lý, bác luyện công à?
- Là Tiểu Diệp Tử à, bác đang thể dục thôi!
Bà lão liền vặn mình phát ra tiếng, chào hỏi cùng Diệp Thiên.
- Vâng, bác tiếp tục đi!
Diệp Thiên cười cười chào hỏi lại, cho dù là người quen hay không quen. Mở miệng chào hỏi không có gì không tốt.
- Ơ? Không phải nói ban đêm không cần thi công sao?
Khi đi đến tự tứ hợp viện, Diệp Thiên phát hiện trong sân đèn đuốc sáng trưng, không khỏi lặng đi một chút.
Phải biết rằng, bởi vì “Quỷ môn” mở ra trong mấy ngày đó, trong viện tràn ngập âm sát khí, cho dù mình sửa trận pháp, đóng cửa “Quỷ môn”. Nhưng sát khí này cũng chưa thể tiêu trừ hoàn toàn trong dăm ba ngày.
Tuy rằng ban ngày dương khí thịnh, sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhưng đến ban đêm, nói không chừng có công nhân sức khỏe yếu sẽ thấy gì đó không nên thấy.
- Kỹ sư Vương, có chuyện gì vậy?
Đi vào trong viện, Diệp Thiên phát hiện kỹ sư Vương ở đó, vội vàng kéo hắn lại.
- Diệp Thiên, cậu đã về rồi? Cậu hỏi chính là chuyện thi công à?
Kỹ sư Vương thấy người kéo chặt hắn chính là Diệp Thiên, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
- Đúng vậy. Không phải nói buổi tối không cần thi công sao?
Khi Diệp Thiên nói chuyện lặng lẽ vận công pháp, cảm nhận sát khí ở Tiền viện, trong lòng thoáng thở phào, sát khí trong viện tan biến nhanh hơn so với hắn tưởng tượng.
Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, kỹ sư Vương giải thích nói:
- Diệp Thiên. Là như vậy, công ty của chúng tôi tháng sau nhận một hợp đồng cải tạo mới, lúc đó đội kiến trúc đều phải kéo qua đó, cho nên cần đẩy nhanh tiến độ bên này, ban ngày chúng tôi làm ở hậu viện, buổi tối thi công phía trước, không có việc gì xảy ra đâu!
Căn nhà Tứ hợp viện của Diệp Thiên từng chấn động kinh thành, kỹ sư Vương đương nhiên cũng biết rõ, nhưng công trình mà tháng sau công ty nhận về, có ảnh hưởng rất lớn đối với sự phát triển của công ty, cũng là Vệ Hồng Quân gật đầu, hắn mới quyết định tăng ca bên này.
Diệp Thiên nghe vậy gật gật đầu, nói:
- Thì ra là như vậy, kỹ sư Vương, nói với công nhân, buổi tối nhất định không nên vào hậu viện!
Thật vất vả mới làm chuyện ma quái lắng xuống, Diệp Thiên cũng không muốn tiếp tục làm ầm ĩ, nhắc kỹ sư Vương vài câu, lại nói:
- Tôi đi ra hậu viện xem, kỹ sư Vương, anh đừng đi nhé!
Kỳ thật cho dù là Diệp Thiên bảo kỹ sư Vương đi theo, phỏng chừng hắn cũng không dám, kỳ thật hai ngày này đã có người thấy hậu viện có vấn đề, chính là do Vệ Hồng Quân điều mấy người kia đi thi công chỗ khác, lúc này mới không tạo thành khủng hoảng trong đội thi công.
- Muốn tiêu trừ hết sát khí nơi này, phỏng chừng phải chờ trận pháp hoàn thành mới được!
Vào đến hậu viện, Diệp Thiên cảm nhận âm sát khí trong viện, không khỏi lắc lắc đầu, lúc ấy sát khí cuả cố cung tích lũy mấy trăm năm đều nhảy vào nơi này, làm sao có thể dễ dàng tiêu trừ sạch sẽ như vậy?
Nhưng những sát khí này đối với Diệp Thiên, lại không tạo nên bất cứ thương tổn gì, bật đèn trong viện, Diệp Thiên cẩn thận dò xét tiến triển của công trình.
- Cũng không tệ lắm, xem ra mình phải mau đi tìm tìm hai món nhạc cụ của thầy tu, bằng không cho dù thi công xong, cũng không thể vận chuyển lại trận pháp!
Đối với việc trùng tu hậu viện, Diệp Thiên hết sức hài lòng, dựa theo quy trình thi công tứ hợp viện, hoàn toàn tái hiện được kiến trúc năm đó .
Trọng yếu hơn là, trận pháp này cần có Hán Bạch Ngọc, hoàn toàn là dựa theo yêu cầu của Diệp Thiên, không có gì sai sót.
Nhưng muốn khởi động trận pháp, còn cần có hai nhạc cụ của thầy tu sắp đặt ở mắt trận pháp, nghĩ đến mình làm mất đi 6 nhạc cụ của thầy tu, Diệp Thiên không khỏi đau lòng.
- Hoàn công còn gần một tháng, thật sự tìm không thấy món nào đành đi mượn a Sâm vậy...
Lắc lắc đầu, Diệp Thiên xoay người đi ra hậu viện.
Sáng ngày hôm sau, đợi Vu Thanh Nhã và mọi người đến, Diệp Thiên gọi cái taxi đi đến đập chứa nước.
- Nơi này thật không tồi, trước kia sao mình không biết?
Đi vào đập chứa nước rồi, Diệp Thiên đánh giá một chút chung quanh, chỉ nhìn không khí tươi mát, ở đất Bắc Kinh này thật ra rất khó có được một chỗ.
- Chít chít!
Con chồn nhỏ giấu ở trong túi Diệp Thiên cũng lộ ra đầu nhỏ, hóng!!!
- Diệp Thiên, để em giữ nó cho!
Con gái rất có thiện cảm với những con vật đáng yêu, Vu Thanh Nhã liền vươn tay ra phía Diệp Thiên.
- Anh cũng muốn đưa cho em, nhưng nó không muốn!
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười khổ, hắn đã đem con chồn từ trong túi ra, nhưng con vật đó cắm móng vuốt vào quần áo của hắn không rời ra, một đôi mắt to tràn ngập linh hồn và đáng thương nhìn lên Diệp Thiên, giống như bị oan khuất vậy!
Thấy biểu hiện của con vật, Vu Thanh Nhã cũng là dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói:
- Thôi vậy, anh mang nó đi!
- Thanh Nhã, Diệp Thiên, sao hai người cũng tới vậy?
Xe taxi vừa đi không bao lâu, lại có một chiếc xe ngừng lại đây, Vệ Dung Dung xuống xe, liếc mắt một cái liền thấy Vu Thanh Nhã, vẻ mặt kinh hỉ chạy tới.
Từ Chấn Nam đứng ở một bên giống như đã làm sai chuyện gì trừng mắt nhìn, Vệ Dung Dung nói:
- Coi như anh còn có chút nghiêm chỉnh!
- Khi nào thì anh không đứng đắn?
Từ Chấn Nam mang vẻ mặt cười khổ, nhưng thấy Vệ Dung Dung không phải đi xe Mercedes tới, tâm trạng của hắn cũng khoan khoái rất nhiều.
- Lòng dạ đàn ông thật hẹp hòi, Thanh Nhã, đi thôi, bên kia còn có rất nhiều đồng nghiệp, các cô ấy nghe nói cậu đi thực tập ở CCTV, đều rất hâm mộ...
Vệ Dung Dung tức giận lườm Từ Chấn Nam một cái, ngay cả Diệp Thiên không có kinh nghiệm yêu đương gì cũng đã nhìn ra, tiểu cô nương này cũng không thay đổi gì, chính là chỉ buồn bực thôi.
- Em nói mà, hai chúng em đi có phải có chút dư thừa hay không?
Tới chỗ đồng nghiệp của Vệ Dung Dung, Diệp Thiên rất không được tự nhiên, bởi vì cả xe đều là con gái, líu ríu giống như mấy ngàn con vịt, làm cho Diệp Thiên choáng váng đầu óc.
- Vì hạnh phúc của bạn thân, cậu nhịn một chút đi!
Từ Chấn Nam cũng lơ đểnh, Vệ Dung Dung chịu vui vẻ với hắn trước mặt đồng nghiệp, Từ lão đại cũng cảm nhận được, nếu thật là muốn nói chia tay với mình, quả quyết sẽ không đưa mình tới gặp đồng nghiệp.
- Các em đã đến à, Dung Dung, anh nói sáng nay đi đón em, thế mà em tới trước rồi?
Tâm trạng Từ Chấn Nam cũng không duy trì được bao lâu, bởi vì ngay khi bọn hắn chuẩn bị vào sơn trang, hai chiếc Mercedes đã dừng ở bên đó.
- Đỗ Cường, anh có phiền hay không vậy? Em đi chơi thì liên quan gì tới anh?
Vệ Dung Dung lại bộc lộ bản tính chanh chua, một chút cũng không nể mặt mũi người khác.
- Dung Dung, chú Vệ để cho anh đi theo em, chẳng phải sợ em bị người ta lừa sao?
Người đi xe Mercedes-Benz tính tình thật tốt, một người khác cũng từ trên xe đi xuống, vội vàng nói:
- Dung Dung, anh giới thiệu cho em mấy người bạn, bọn họ đều có thể trở thành nhân vật quan trọng ở Bắc Kinh này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.