Chương 680: Đấu Giá
Đả Nhãn
10/06/2013
- Không cần giới thiệu, vị này nhất định là Tống Vi Lan - Tống phu nhân của tập đoàn Tống Thị!
Không đợi Wilson mở miệng giới thiệu, đang nói chuyện cùng Đường Văn Viễn , Đổng tiên sinh liền đi tới, khoảng cách ngoài 1m, liền vươn tay ra với Tống Vi Lan.
Đổng tiên sinh này sinh ra ở gia tộc danh giá, nhưng khi hắn tuổi trẻ, gặp phải nguy cơ tài chính toàn cầu, gia cảnh tan nát, sau lại trải qua cố gắng của bản thân, hắn dốc sức làm, quay về cảng đảo trở thành phú hào hàng ngũ cao nhất.
Nhưng việc buôn bán của hắn phần lớn là ở đặc khu Hồng Kông, mặc dù biết tên Tống Vi Lan, nhưng vẫn luôn không có cơ hội nhìn thấy vị nữ tử người Hoa nổi tiếng thương giới này.
Cho nên tuy rằng hôm nay thân phận hắn tôn quý, nhưng nhìn thấy Tống Vi Lan, cũng không dám có biểu hiện ta đây là lãnh đạo ở cảng đảo này, mà là lễ tiết dùng thương giới tiếp đón Tống Vi Lan.
- Đổng tiên sinh khách khí, nghe đại danh Đổng tiên sinh đã lâu, hôm nay mới có thể gặp được!
Tống Vi Lan mất tự nhiên nắm tay Đổng tiên sinh, nói:
- Chúng ta có phải có chút lấ mất vai chủ nhân hay không? Hôm nay hẳn là Wilson mới là diễn viên chính!
- Đúng , đúng, Tống phu nhân nói rất đúng.
Đổng tiên sinh nghe vậy nở nụ cười, nói:
- Wilson tiên sinh, tôi đại biểu chính phủ cảng đảo, chúc buổi đấu giá lần này của công ty ông về tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc thành công mỹ mãn!
- Cám ơn, cám ơn hai vị.
Wilson tiếp nhận lời nói, đi tới phía trước đài cao hơn chỗ ngồi một chút, nói:
- Thật vui hôm nay có thể mời được Đổng tiên sinh của chính phủ cảng đảo tham dự hội đấu giá tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc do Kristy tổ chức, mặt khác chúng ta vẫn còn rất vinh dự và may mắn mời tới Tống phu nhân đến từ tập đoàn Tống Vi Lan quốc tế, xin mọi người vỗ tay!
- Tập đoàn Tống Vi Lan? Không nghe nói qua nhỉ!
- Đúng. Tên này sao có vẻ nữ tính vậy?
- Đó là một công ty lâu đời ở Mĩ, trước kia chuyên làm đồ trang điểm, sau lại vươn đến các loại ngành sản xuất, tài sản có mấy trăm triệu Đô-la, Đường tiên sinh so với bọn họ kém xa, đương nhiên có tư cách ngồi nơi đó.
Wilson nói vừa dứt, trong hội trường liền vang các loại tiếng nghị luận. Kinh doanh của Tống Vi Lan phần lớn đều là ở Bắc Mĩ và Âu Châu, hơn nữa vốn không khoe khoang, người biết bà thật sự không nhiều lắm.
Đương nhiên, người biết Tống Vi Lan không nhiều lắm, không có nghĩa là những người này không biết tập đoàn Tống Vi Lan, lập tức có người thấp giọng giải thích. Khiến cho từng đợt tiếng kinh hô giảm thấp xuống.
Nữ nhân gây dựng sự nghiệp, vốn là rất khó, mà Tống Vi Lan có thể lãnh đạo một tập đoàn xuyên quốc gia lơn như vậy, lại là khó càng thêm khó , đối với sắp xếp bà ngồi hàng đầu ở phòng đấu giá, mới vừa rồi còn có người có ý kiến nhất thời đều im bặt .
- Mặt khác còn phải cảm tạ chư vị tới ủng hộ cho Kristy ...
Nói một tràng những lời nói khách sáo, Wilson đem đề tài vào đến chính đề:
- Quay về chủ đề chính, lần này chúng tôi lấy ra những đồ sưu tầm, đều là tinh phẩm chưa từng xuất hiện. Tốt lắm, tiếp theo liền giao cho người chủ trì đấu giá, xin mọi người sôi động đấu giá!
- Vi Lan, người kia là ai? Rất quen với em à?
Ở dưới đài nhịn nửa ngày, Diệp Đông Bình rốt cục vẫn phải hỏi lên.
Người Anh quốc trên đài này tuy rằng tuổi không nhỏ . Nhưng vóc người rất chuẩn, hơn nữa có một hương vị thân sĩ, điều này làm cho Diệp Đông Bình cảm thấy uy hiếp thật lớn.
- Còn tưởng rằng anh có thể nhịn được!
Tống Vi Lan mắt liếc chồng, nói:
- Wilson trước kia là tổng giám đốc công ty của em tại Anh quốc, hơn mười năm trước từng theo đuổi em, thế nào, anh ghen tị?
Tống Vi Lan một mình quản lý công ty lớn như vậy, lại rất xinh đẹp, mấy năm đó gặp không ít nhân sĩ thành công theo đuổi, Wilson chính là một trong số đó.
- Con trai đã lớn như vậy, tôi ghen cái gì ...
Diệp Đông Bình hiển nhiên có chút nghĩ một đằng nói một nẻo.
Diệp Thiên mặc dù chân khí hoàn toàn không có, nhưng thính lực và khí cơ cảm ứng vẫn còn, nghe được cha mẹ đối thoại, nhịn không được nói:
- Cha, cha cần phải nhìn kỹ, con thấy khi người nước ngoài kia nhìn mẹ, ánh mắt không bình thường đâu!
- Con trai, con cũng thấy như vậy sao?
Diệp Đông Bình nhất thời căng thẳng lên.
Chứng kiến bộ dạng cha, Diệp Thiên cũng không đành lòng đùa hắn, cười nói:
- Cha, cha thật hay, nếu mẹ muốn tìm người, làm sao còn đến phiên cha, cha miên man suy nghĩ làm gì!
- Đáng chết, cùng con trai nói chuyện này để làm chi?
Tống Vi Lan tức giận đưa tay tới bên hông Diệp Đông Bình, cấu hắn một cái...
- Các tiên sinh, các nữ sĩ, thật vui vì mọi người có thể tới tham gia buổi đấu giá tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc lần này, tôi là người chủ trì đấu giá Henrry, tiếp theo cho chúng ta nhìn một chút 1 số vật phẩm đấu giá !
Ở khi Tống Vi Lan giáo huấn chồng, đấu giá hội đã bắt đầu , một người hơn ba mươi tuổi đứng ở trước bàn đấu giá, ở trên mặt của hắn, đã tràn ngập tự tin.
Rất nhiều người chỉ cho là người chủ trì đấu giá chính là người hô giá và nện xuống cây búa, kỳ thật không chỉ vậy, một người chủ trì đấu giá có tố chất, có thể căn cứ tình thế trên trận, định ra giá tốt nhất, hơn nữa người này đối với không khí hiện trường có ảnh hưởng, thường thường làm cho đấu giá đạt tới hiệu quả không tưởng được.
Mà một người chủ trì đấu giá vĩ đại, trước khi tiến vào hội đấu giá, là có thể đoán trước vật phẩm nào sẽ được hâm mộ, có thể đại khái tính ra giá trị lớn nhất của mỗi vật phẩm.
Người chủ trì đấu giá giỏi nhất thậm chí biết rõ ràng mỗi vật phẩm đấu giá người mua sẽ là ai, có thể hợp lý mà nắm được cả tốc độ cùng tiết tấu tiến hành hội đấu giá, có thể thông qua quan sát, hiểu rõ tâm tư người mua.
Làm người chủ trì đấu giá đệ nhất thế giới, Herry đã sáng tạo ra kỷ lục đấu giá cao nhất, hơn nữa hắn có tin tưởng ở Hồng Kông còn kéo dài bản kỷ lục của chính mình.
- Món đồ đầu tiên là hai bình gốm đến từ Trung Quốc đời Thanh, xuất thân từ năm Càn Long triều Thanh, tương truyền là vật hoàng đế đời Thanh cực kỳ yêu thích...
Theo lời nói của Herry, một đôi bình mai phẩm chất vô cùng tinh mỹ đời Thanh men trắng hiện ra tại trên đài triển lãm.
Thông qua trên màn hình lớn hiện trường thu lại màn ảnh, mọi người có thể thấy rõ ràng, miệng bình dày uyển chuyển, không lộ rõ ràng các góc, đường nét cứng rắn mà uyển chuyển, dưới phần bụng, vuông thành góc trạng, đích thật là đồ sứ Minh triều.
- Đôi bình mai có giá niêm yết là năm mươi vạn đô la Hồng Kông, mỗi lần tăng giá là một vạn đô la Hồng Kông, mời các bằng hữu ra giá!
Đấu giá giống như Kristy, trăm phần trăm có thể cam đoan đồ sưu tầm có tính chân thật, sau khi giới thiệu tư liệu tương quan bình mai, Herry ra giá gốc.
- Tôi ra 52 vạn đô la Hồng Kông!
Thanh âm của Herry chưa dứt, dưới đài đã có người giơ lên tấm thẻ đấu giá.
Diệp Thiên quay đầu lại nhìn người kia một cái, thấp giọng nói:
- Cần gì vội vàng như vậy? Còn sợ không mua được!?
- Tiểu Thiên, con không hiểu, bọn hắn đến phòng đấu giá, chủ yếu đều là ở nội địa sớm đã chuẩn bị đồ muốn mua...
Nghe được lời của con, Diệp Đông Bình nở nụ cười, ở ngành đồ cổ lăn lộn một hai chục năm, từ nơi này mà nói, hắn có thể nói là chuyên gia , lập tức giải thích cho Diệp Thiên.
Đồ cổ có rất nhiều loại, đại khái có thể chia làm 6 loại lớn : đồng thau, gốm sứ, thi họa, châu bảo Ngọc Thạch, Cổ gia tư, hạng mục phụ … ngoài đồng thau, gốm sứ, thi họa ba loại là chuyên nghiệp, ba loại còn lại có thể nói là cũng được sưu tầm nhiều.
Mà đồ cổ cùng lỗi thời còn có khác nhau, bởi vì lỗi thời còn có thể là kiến trúc cổ, hoá thạch … sử dụng cho khảo cổ nghiên cứu lịch sử, văn hóa, phong tục, học thuật ...
Cho nên một người yêu thích đồ cổ, là không thể nào thâu tóm toàn bộ đồ cổ, thông thường đều là dựa theo phân loại mà sưu tầm, có người chuyên sưu tầm đồng thau, có người yêu thích gốm sứ.
Bọn hắn khi tiến hành sưu tầm, thường thường cũng sẽ có phân loại, giống người vừa rồi báo giá, hiển nhiên là một vị sưu tầm đồ sứ, thậm chí hắn tới đây, có thể chính là vì hai cái bình mai.
- Năm mươi hai vạn đô la Hồng Kông, Trương tiên sinh đến từ Hồng Kông ra giá năm mươi hai vạn đô la Hồng Kông, còn có bằng hữu ra giá nữa không, đây chính là đồ dùng hoàng đế Trung Quốc!
Nghe được dưới đài có người ra giá nhanh như vậy, trong lòng Herry cũng là thở nhẹ nhõm một hơi, phải biết rằng, đấu giá sợ nhất đúng là mở đầu tẻ ngắt, như vậy vật phẩm phía sau khả năng không bán được cực cao.
- Năm mươi lăm vạn đô la Hồng Kông!
Herry hiển nhiên đánh giá thấp nhiệt độ thị trường tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc mấy năm nay, ngay khi thanh âm của hắn chưa dứt, một người tiếp tục báo giá.
- Triệu tiên sinh ra giá năm mươi lăm vạn đô la Hồng Kông, lúc trước trên hội đấu giá Luân Đôn, cũng một đôi mai bình đồ sứ cùng niên đại này, từng bán ra giá cả sáu mươi tám vạn bảng Anh, tương đương một trăm ngàn đô la Hồng Kông , tôi nghĩ, chúng nó có thể tăng tỉ giá rất lớn.
Herry trước đó đã làm nhiều lần, hắn có thể hô lên tên đối ứng từng thẻ đấu giá, theo điểm này mà nói, thật sự hắn là một người chủ trì đấu giá rất vĩ đại.
- Sáu mươi tám vạn!
- Tám mươi vạn đô la Hồng Kông!
Thét lên tám mươi vạn, trong hội trường xuất hiện một không khí yên tĩnh, nhưng sau khi Herry thổi phồng lên, giá cả lại bắt đầu tăng lên.
Diệp Thiên có thể nhìn ra, mỗi lần lúc Herry nói chuyện, ánh mắt của hắn luôn đối ứng đến một vài người, đây có lẽ chính là tin tức phía trước người chủ trì đấu giá nắm giữ, hắn biết ai cần mua cái này.
- Một trăm hai mươi vạn!
- Một trăm tám mươi vạn!
- Tôi ra hai trăm vạn!
Trong tay Herry, không khí dần nóng lên, thị trường tác phẩm nghệ thuật nóng như thế, thậm chí rất nhiều người không phải trong nghề, đều cũng mua một ít đồ cổ về cất giữ.
Đương nhiên, Đường Văn Viễn yêu thích chính là đồng thau, đối với đồ sứ này cũng không có gì hứng thú, nên cũng không có tham gia.
- Hai trăm ba mươi tám vạn đô la Hồng Kông, còn có bằng hữu ra giá hay không? Hai trăm ba mươi tám vạn lần một, hai trăm ba mươi tám vạn lần hai, hai trăm ba mươi tám vạn lần ba, xong thủ tục mua bán, chúc mừng Trương tiên sinh!
Mấy vị có ý mua đôi bình mai lần lượt giơ thẻ, đem giá cả chậm rãi tăng lên, đồ sứ đời Thanh giá khởi điểm là năm mươi vạn đô la Hồng Kông, cuối cùng bán ra với giá 238 vạn đô la Hồng Kông.
- Phía dưới cần đấu giá, là một bộ sách cổ đến từ Trung Quốc...
Sau khi vật phẩm đầu tiên xong thủ tục mua bán, Henrry nói tiếp, khiến mắt đám người Diệp Thiên sáng rực lên...
Không đợi Wilson mở miệng giới thiệu, đang nói chuyện cùng Đường Văn Viễn , Đổng tiên sinh liền đi tới, khoảng cách ngoài 1m, liền vươn tay ra với Tống Vi Lan.
Đổng tiên sinh này sinh ra ở gia tộc danh giá, nhưng khi hắn tuổi trẻ, gặp phải nguy cơ tài chính toàn cầu, gia cảnh tan nát, sau lại trải qua cố gắng của bản thân, hắn dốc sức làm, quay về cảng đảo trở thành phú hào hàng ngũ cao nhất.
Nhưng việc buôn bán của hắn phần lớn là ở đặc khu Hồng Kông, mặc dù biết tên Tống Vi Lan, nhưng vẫn luôn không có cơ hội nhìn thấy vị nữ tử người Hoa nổi tiếng thương giới này.
Cho nên tuy rằng hôm nay thân phận hắn tôn quý, nhưng nhìn thấy Tống Vi Lan, cũng không dám có biểu hiện ta đây là lãnh đạo ở cảng đảo này, mà là lễ tiết dùng thương giới tiếp đón Tống Vi Lan.
- Đổng tiên sinh khách khí, nghe đại danh Đổng tiên sinh đã lâu, hôm nay mới có thể gặp được!
Tống Vi Lan mất tự nhiên nắm tay Đổng tiên sinh, nói:
- Chúng ta có phải có chút lấ mất vai chủ nhân hay không? Hôm nay hẳn là Wilson mới là diễn viên chính!
- Đúng , đúng, Tống phu nhân nói rất đúng.
Đổng tiên sinh nghe vậy nở nụ cười, nói:
- Wilson tiên sinh, tôi đại biểu chính phủ cảng đảo, chúc buổi đấu giá lần này của công ty ông về tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc thành công mỹ mãn!
- Cám ơn, cám ơn hai vị.
Wilson tiếp nhận lời nói, đi tới phía trước đài cao hơn chỗ ngồi một chút, nói:
- Thật vui hôm nay có thể mời được Đổng tiên sinh của chính phủ cảng đảo tham dự hội đấu giá tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc do Kristy tổ chức, mặt khác chúng ta vẫn còn rất vinh dự và may mắn mời tới Tống phu nhân đến từ tập đoàn Tống Vi Lan quốc tế, xin mọi người vỗ tay!
- Tập đoàn Tống Vi Lan? Không nghe nói qua nhỉ!
- Đúng. Tên này sao có vẻ nữ tính vậy?
- Đó là một công ty lâu đời ở Mĩ, trước kia chuyên làm đồ trang điểm, sau lại vươn đến các loại ngành sản xuất, tài sản có mấy trăm triệu Đô-la, Đường tiên sinh so với bọn họ kém xa, đương nhiên có tư cách ngồi nơi đó.
Wilson nói vừa dứt, trong hội trường liền vang các loại tiếng nghị luận. Kinh doanh của Tống Vi Lan phần lớn đều là ở Bắc Mĩ và Âu Châu, hơn nữa vốn không khoe khoang, người biết bà thật sự không nhiều lắm.
Đương nhiên, người biết Tống Vi Lan không nhiều lắm, không có nghĩa là những người này không biết tập đoàn Tống Vi Lan, lập tức có người thấp giọng giải thích. Khiến cho từng đợt tiếng kinh hô giảm thấp xuống.
Nữ nhân gây dựng sự nghiệp, vốn là rất khó, mà Tống Vi Lan có thể lãnh đạo một tập đoàn xuyên quốc gia lơn như vậy, lại là khó càng thêm khó , đối với sắp xếp bà ngồi hàng đầu ở phòng đấu giá, mới vừa rồi còn có người có ý kiến nhất thời đều im bặt .
- Mặt khác còn phải cảm tạ chư vị tới ủng hộ cho Kristy ...
Nói một tràng những lời nói khách sáo, Wilson đem đề tài vào đến chính đề:
- Quay về chủ đề chính, lần này chúng tôi lấy ra những đồ sưu tầm, đều là tinh phẩm chưa từng xuất hiện. Tốt lắm, tiếp theo liền giao cho người chủ trì đấu giá, xin mọi người sôi động đấu giá!
- Vi Lan, người kia là ai? Rất quen với em à?
Ở dưới đài nhịn nửa ngày, Diệp Đông Bình rốt cục vẫn phải hỏi lên.
Người Anh quốc trên đài này tuy rằng tuổi không nhỏ . Nhưng vóc người rất chuẩn, hơn nữa có một hương vị thân sĩ, điều này làm cho Diệp Đông Bình cảm thấy uy hiếp thật lớn.
- Còn tưởng rằng anh có thể nhịn được!
Tống Vi Lan mắt liếc chồng, nói:
- Wilson trước kia là tổng giám đốc công ty của em tại Anh quốc, hơn mười năm trước từng theo đuổi em, thế nào, anh ghen tị?
Tống Vi Lan một mình quản lý công ty lớn như vậy, lại rất xinh đẹp, mấy năm đó gặp không ít nhân sĩ thành công theo đuổi, Wilson chính là một trong số đó.
- Con trai đã lớn như vậy, tôi ghen cái gì ...
Diệp Đông Bình hiển nhiên có chút nghĩ một đằng nói một nẻo.
Diệp Thiên mặc dù chân khí hoàn toàn không có, nhưng thính lực và khí cơ cảm ứng vẫn còn, nghe được cha mẹ đối thoại, nhịn không được nói:
- Cha, cha cần phải nhìn kỹ, con thấy khi người nước ngoài kia nhìn mẹ, ánh mắt không bình thường đâu!
- Con trai, con cũng thấy như vậy sao?
Diệp Đông Bình nhất thời căng thẳng lên.
Chứng kiến bộ dạng cha, Diệp Thiên cũng không đành lòng đùa hắn, cười nói:
- Cha, cha thật hay, nếu mẹ muốn tìm người, làm sao còn đến phiên cha, cha miên man suy nghĩ làm gì!
- Đáng chết, cùng con trai nói chuyện này để làm chi?
Tống Vi Lan tức giận đưa tay tới bên hông Diệp Đông Bình, cấu hắn một cái...
- Các tiên sinh, các nữ sĩ, thật vui vì mọi người có thể tới tham gia buổi đấu giá tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc lần này, tôi là người chủ trì đấu giá Henrry, tiếp theo cho chúng ta nhìn một chút 1 số vật phẩm đấu giá !
Ở khi Tống Vi Lan giáo huấn chồng, đấu giá hội đã bắt đầu , một người hơn ba mươi tuổi đứng ở trước bàn đấu giá, ở trên mặt của hắn, đã tràn ngập tự tin.
Rất nhiều người chỉ cho là người chủ trì đấu giá chính là người hô giá và nện xuống cây búa, kỳ thật không chỉ vậy, một người chủ trì đấu giá có tố chất, có thể căn cứ tình thế trên trận, định ra giá tốt nhất, hơn nữa người này đối với không khí hiện trường có ảnh hưởng, thường thường làm cho đấu giá đạt tới hiệu quả không tưởng được.
Mà một người chủ trì đấu giá vĩ đại, trước khi tiến vào hội đấu giá, là có thể đoán trước vật phẩm nào sẽ được hâm mộ, có thể đại khái tính ra giá trị lớn nhất của mỗi vật phẩm.
Người chủ trì đấu giá giỏi nhất thậm chí biết rõ ràng mỗi vật phẩm đấu giá người mua sẽ là ai, có thể hợp lý mà nắm được cả tốc độ cùng tiết tấu tiến hành hội đấu giá, có thể thông qua quan sát, hiểu rõ tâm tư người mua.
Làm người chủ trì đấu giá đệ nhất thế giới, Herry đã sáng tạo ra kỷ lục đấu giá cao nhất, hơn nữa hắn có tin tưởng ở Hồng Kông còn kéo dài bản kỷ lục của chính mình.
- Món đồ đầu tiên là hai bình gốm đến từ Trung Quốc đời Thanh, xuất thân từ năm Càn Long triều Thanh, tương truyền là vật hoàng đế đời Thanh cực kỳ yêu thích...
Theo lời nói của Herry, một đôi bình mai phẩm chất vô cùng tinh mỹ đời Thanh men trắng hiện ra tại trên đài triển lãm.
Thông qua trên màn hình lớn hiện trường thu lại màn ảnh, mọi người có thể thấy rõ ràng, miệng bình dày uyển chuyển, không lộ rõ ràng các góc, đường nét cứng rắn mà uyển chuyển, dưới phần bụng, vuông thành góc trạng, đích thật là đồ sứ Minh triều.
- Đôi bình mai có giá niêm yết là năm mươi vạn đô la Hồng Kông, mỗi lần tăng giá là một vạn đô la Hồng Kông, mời các bằng hữu ra giá!
Đấu giá giống như Kristy, trăm phần trăm có thể cam đoan đồ sưu tầm có tính chân thật, sau khi giới thiệu tư liệu tương quan bình mai, Herry ra giá gốc.
- Tôi ra 52 vạn đô la Hồng Kông!
Thanh âm của Herry chưa dứt, dưới đài đã có người giơ lên tấm thẻ đấu giá.
Diệp Thiên quay đầu lại nhìn người kia một cái, thấp giọng nói:
- Cần gì vội vàng như vậy? Còn sợ không mua được!?
- Tiểu Thiên, con không hiểu, bọn hắn đến phòng đấu giá, chủ yếu đều là ở nội địa sớm đã chuẩn bị đồ muốn mua...
Nghe được lời của con, Diệp Đông Bình nở nụ cười, ở ngành đồ cổ lăn lộn một hai chục năm, từ nơi này mà nói, hắn có thể nói là chuyên gia , lập tức giải thích cho Diệp Thiên.
Đồ cổ có rất nhiều loại, đại khái có thể chia làm 6 loại lớn : đồng thau, gốm sứ, thi họa, châu bảo Ngọc Thạch, Cổ gia tư, hạng mục phụ … ngoài đồng thau, gốm sứ, thi họa ba loại là chuyên nghiệp, ba loại còn lại có thể nói là cũng được sưu tầm nhiều.
Mà đồ cổ cùng lỗi thời còn có khác nhau, bởi vì lỗi thời còn có thể là kiến trúc cổ, hoá thạch … sử dụng cho khảo cổ nghiên cứu lịch sử, văn hóa, phong tục, học thuật ...
Cho nên một người yêu thích đồ cổ, là không thể nào thâu tóm toàn bộ đồ cổ, thông thường đều là dựa theo phân loại mà sưu tầm, có người chuyên sưu tầm đồng thau, có người yêu thích gốm sứ.
Bọn hắn khi tiến hành sưu tầm, thường thường cũng sẽ có phân loại, giống người vừa rồi báo giá, hiển nhiên là một vị sưu tầm đồ sứ, thậm chí hắn tới đây, có thể chính là vì hai cái bình mai.
- Năm mươi hai vạn đô la Hồng Kông, Trương tiên sinh đến từ Hồng Kông ra giá năm mươi hai vạn đô la Hồng Kông, còn có bằng hữu ra giá nữa không, đây chính là đồ dùng hoàng đế Trung Quốc!
Nghe được dưới đài có người ra giá nhanh như vậy, trong lòng Herry cũng là thở nhẹ nhõm một hơi, phải biết rằng, đấu giá sợ nhất đúng là mở đầu tẻ ngắt, như vậy vật phẩm phía sau khả năng không bán được cực cao.
- Năm mươi lăm vạn đô la Hồng Kông!
Herry hiển nhiên đánh giá thấp nhiệt độ thị trường tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc mấy năm nay, ngay khi thanh âm của hắn chưa dứt, một người tiếp tục báo giá.
- Triệu tiên sinh ra giá năm mươi lăm vạn đô la Hồng Kông, lúc trước trên hội đấu giá Luân Đôn, cũng một đôi mai bình đồ sứ cùng niên đại này, từng bán ra giá cả sáu mươi tám vạn bảng Anh, tương đương một trăm ngàn đô la Hồng Kông , tôi nghĩ, chúng nó có thể tăng tỉ giá rất lớn.
Herry trước đó đã làm nhiều lần, hắn có thể hô lên tên đối ứng từng thẻ đấu giá, theo điểm này mà nói, thật sự hắn là một người chủ trì đấu giá rất vĩ đại.
- Sáu mươi tám vạn!
- Tám mươi vạn đô la Hồng Kông!
Thét lên tám mươi vạn, trong hội trường xuất hiện một không khí yên tĩnh, nhưng sau khi Herry thổi phồng lên, giá cả lại bắt đầu tăng lên.
Diệp Thiên có thể nhìn ra, mỗi lần lúc Herry nói chuyện, ánh mắt của hắn luôn đối ứng đến một vài người, đây có lẽ chính là tin tức phía trước người chủ trì đấu giá nắm giữ, hắn biết ai cần mua cái này.
- Một trăm hai mươi vạn!
- Một trăm tám mươi vạn!
- Tôi ra hai trăm vạn!
Trong tay Herry, không khí dần nóng lên, thị trường tác phẩm nghệ thuật nóng như thế, thậm chí rất nhiều người không phải trong nghề, đều cũng mua một ít đồ cổ về cất giữ.
Đương nhiên, Đường Văn Viễn yêu thích chính là đồng thau, đối với đồ sứ này cũng không có gì hứng thú, nên cũng không có tham gia.
- Hai trăm ba mươi tám vạn đô la Hồng Kông, còn có bằng hữu ra giá hay không? Hai trăm ba mươi tám vạn lần một, hai trăm ba mươi tám vạn lần hai, hai trăm ba mươi tám vạn lần ba, xong thủ tục mua bán, chúc mừng Trương tiên sinh!
Mấy vị có ý mua đôi bình mai lần lượt giơ thẻ, đem giá cả chậm rãi tăng lên, đồ sứ đời Thanh giá khởi điểm là năm mươi vạn đô la Hồng Kông, cuối cùng bán ra với giá 238 vạn đô la Hồng Kông.
- Phía dưới cần đấu giá, là một bộ sách cổ đến từ Trung Quốc...
Sau khi vật phẩm đầu tiên xong thủ tục mua bán, Henrry nói tiếp, khiến mắt đám người Diệp Thiên sáng rực lên...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.