Chương 665: Đau nhức
Đả Nhãn
10/06/2013
Mẹ nó, ai thừa dịp ta đang ngủ lên mặt đập ta đây?
Diệp Thiên khôi phục thần trí, cảm giác đầu tiên chính là toàn thân trên dưới không có một chỗ nào thoải mái, không nói đến gãy xương chỗ hai tay truyền đến đau nhức, ngay cả cơ thể đều là mỏi nhừ vô lực, phần eo dưới lại càng không hề hay biết.
Trước hôn mê, thần kinh Diệp Thiên căng thẳng cao độ, căn bản sẽ không có cảm giác đau đớn, thế nhưng đột nhiên tỉnh lại, hắn bị đau hận không thể tiếp tục chui trở lại không gian hắc ám kia vĩnh viễn.
Cắn chặt hàm răng, mồ hôi lạnh như hạt đậu tương và viên bi nhỏ trải rộng khắp trán, đau đớn khiến khuôn mặt Diệp Thiên và cơ thể run rẩy.
Diệp Thiên cũng không mở to mắt trước tiên, bởi vì hắn biết, lâu trong bóng đêm, cho dù là ánh sáng mỏng manh, đều cũng tạo thành nguy hại cho con ngươi.
- Ôi? Chân khí trong cơ thể ta đâu?
Xuyên thấu qua mí mắt, Diệp Thiên chậm rãi thích ứng ánh sáng bên ngoài, quán tính đã nghĩ phóng xuất ra chân khí cảm ứng hoàn cảnh chung quanh, cũng phát hiện, trong cơ thể mình lại không có một tia chân khí nào.
Cả kinh với Diệp Thiên không phải là nhỏ, mười mấy năm qua, hắn sớm thành thói quen có được chân khí, nếu thành một người phế nhân, Diệp Thiên thật không biết ngày sau cuộc sống sẽ biến thành bộ dáng gì nữa?
Đang lúc Diệp Thiên kinh hoảng không hiểu, trong đầu của hắn đột nhiên xuất hiện một hình ảnh lập thể, chính mình đang nằm ở trên giường bệnh, đứng ở bên cạnh mình, là Đại sư huynh Cẩu Tâm Gia.
Mà ở bên trái giường bệnh, ngoài cửa sổ thủy tinh chừng 6m, còn đứng mấy người, căng thẳng nhìn trong phòng, trừ Tống Vy Lan - mẹ mình, còn có vợ - Vu Thanh Nhã, cha, Chu Khiếu Thiên cùng Tả Gia Tuấn và Nam Hoài Cẩn.
Thật giống như dùng ánh mắt nhìn thẳng những người này, khuôn mặt của bọn họ hiện vô cùng rõ ràng ở trong đầu Diệp Thiên. Rõ ràng đến nỗi Diệp Thiên hoài nghi mình đã mở mắt hay chưa.
- Này... Đây là có chuyện gì?
Diệp Thiên vừa động tâm niệm, hình ảnh trong đầu nhất thời toàn bộ mất hết, như là một ảo giác, nhưng lại cố tình cho Diệp Thiên khó có thể quên .
- Tiểu sư đệ, trước không cần mở to mắt. Sư huynh cũng đã quên việc này!
Nhìn thấy mí mắt Diệp Thiên chớp động lại không mở, Cẩu Tâm Gia lập tức hiểu rõ ra, vội vàng cầm qua một miếng che mắt, đeo tại trên hai mắt Diệp Thiên.
- Thật sự là Đại sư huynh?
Diệp Thiên trong lòng vừa động, hồi tưởng lại tình hình trong đầu trước khi hôn mê. Lập tức cũng bất chấp thân thể quái dị, liền vội vàng hỏi:
- Đại sư huynh, mẹ của đệ như thế nào?
Diệp Thiên mới vừa mở miệng, thanh âm khàn khàn khiến chính hắn cũng hoảng sợ, thanh âm giống như hoàn toàn vỡ ra, phát ra thanh âm của đều là tiếng khò khè.
Thanh âm Diệp Thiên mặc dù là khó hiểu, nhưng Cẩu Tâm Gia nghe đã hiểu. Lập tức cười nói:
- Tiểu sư đệ, đệ yên tâm đi, mẹ của đệ không có chuyện gì, bà hiện tại đang ở ngoài phòng bệnh nhìn cậu đấy!
Nghe được lời nói của Cẩu Tâm Gia, cảm giác cổ quái trong lòng Diệp Thiên mãnh liệt hơn. Vội vàng truy vấn:
- Ở ngoài phòng bệnh à? Còn có ai?
Diệp Thiên trước kia dùng khí cơ cảm ứng được thân thể người khác, có thể đại khái theo khí huyết mạnh yếu để phán đoán tuổi cùng hình dáng đặc thù người này, nhưng vừa rồi lại như là thật sự nhìn thấy.
Nếu không phải Cẩu Tâm Gia nói mẹ hắn ở bên ngoài, Diệp Thiên cơ hồ sẽ nghĩ đến đó là chính mình mới từ trong bóng đêm có thể làm người khác phát điên khôi phục thần trí mà sinh ra ảo giác .
- Vợ của và cha của đệ đều đến đây, còn có Nhị sư huynh của đệ, Hoài Cẩn lão đệ. Khiếu Thiên, bọn họ đều tới thăm đệ.
Nhìn thấy cái trán Diệp Thiên không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh ra bên ngoài, Cẩu Tâm Gia nói:
- Tiểu sư đệ. Đệ vừa mới tỉnh, cần thích ứng, trước tiên không nên nói, nghỉ ngơi một hồi huynh đệ chúng ta lại nói chuyện!
- Đại sư huynh, có phải còn có người mặc áo trắng tóc vàng mắt xanh không?
Cẩu Tâm Gia vừa nói ra, Diệp Thiên đã minh bạch rồi. Vừa rồi trong đầu xuất hiện tình hình cũng không phải ảo giác, mà là hoàn cảnh thực chung quanh.
- Đúng vậy. Đó là bác sĩ Wayman, làm sao đệ biết được?
Cẩu Tâm Gia có chút kỳ quái nhìn Diệp Thiên, đừng nói tiểu sư đệ chưa mở to mắt, cho dù mở ra, hắn cũng vô pháp nhìn thấy tình hình sau kính thủy tinh.
- Đệ... Ai u!
Diệp Thiên đang muốn trả lời, xương sống phía sau lưng đột nhiên truyền đến một trận đau nhức, cái cảm giác này giống như muốn xé nát cả người hắn từ giữa, đau đớn khiến Diệp Thiên nhịn không được kêu một tiếng.
- Tiểu sư đệ, muốn huynh chích gây tê toàn thân cho đệ không?
Chứng kiến Diệp Thiên thống khổ như vậy, Cẩu Tâm Gia cũng có chút không đành lòng, hắn vừa mới xem xét thân thể Diệp Thiên, chân khí mất hết, cũng chưa xuất hiện lại.
Điều này làm cho Cẩu Tâm Gia có chút hối hận đã thức tỉnh Diệp Thiên từ trong trạng thái quy tức, phải biết rằng, thương thế chỗ xương sống phía sau lưng Diệp Thiên, liên quan đến trung khu thần kinh, một khi phát tác, cảm giác đau tận xương cốt này người thường khó có thể chịu được.
- Không... Không cần!
Diệp Thiên khẽ lắc đầu, môi dưới hắn thiếu chút nữa đã bị chính mình cắn chảy máu, cố nén đau đớn trong cơ thể truyền đến, mở miệng nói:
- Đại sư huynh, lấy cái khăn mặt nhét miệng đệ đi, mẹ nó, lần này thật sự thảm !
- Tiểu Thiên tỉnh, nó tỉnh rồi!
- Mẹ, Diệp Thiên, anh ấy tỉnh rồi!
- Sư phụ tỉnh, ha ha, Diệp thúc, sư phụ tỉnh!
Khi thanh âm khàn khàn của Diệp Thiên từ Microphone trong phòng truyền ra, bên ngoài nhất thời sôi trào .
Vu Thanh Nhã cùng Tống Vy Lan ôm nhau rơi lệ đầy mặt, mà Chu Khiếu Thiên thì ôm chặt lấy Diệp Đông Bình, hai nam nhân cũng chảy ra nước mắt vui sướng.
Còn sống!
Đối với những người thân của Diệp Thiên mà nói, yêu cầu của hắn cũng không nhiều, chỉ cần Diệp Thiên có thể còn sống tỉnh lại, bọn họ đã thỏa mãn, còn Diệp Thiên có bị tàn tật hay là như thế nào, đều không thay đổi được quan tâm của bọn họ.
- Thượng Đế, chẳng lẽ ngài đã cứu rỗi nước Mĩ sao?
Ngoài phòng bệnh bác sĩ Wayman nhìn thấy một màn này, cũng nhịn không được nữa, ở chỗ lồng ngực vẽ hình Thập Tự Giá (十), hôm nay hắn có thể chứng kiến một kỳ tích vĩ đại.
Trước khi Diệp Thiên tỉnh lại, tần suất nhịp tim đập của hắn đã hạ thấp mỗi phút tám nhịp, đây là một trái tim có thể đình chỉ hoạt động bất cứ lúc nào.
Nhưng ngắn ngủn vài giây, Diệp Thiên chẳng những tỉnh lại, nhìn lại dụng cụ đo, tim đập của Diệp Thiên lại có thể hoàn toàn khôi phục bình thường, tần suất mỗi phút chừng bảy mươi nhịp, cùng người bình thường cơ hồ không có gì khác nhau .
- Cậu ta chẳng lẽ thật sự là một siêu nhân?
Bác sĩ Wayman chợt nhớ tới đến một sự kiện, trong lòng không khỏi toát ra ý nghĩ này.
Ngày hôm sau ngày Diệp Thiên vào phòng bệnh, còn có một thành viên tổ chức khoa học nghiên cứu thần bí tìm hắn, cái tổ chức này đã tràn ngập sắc thái thần bí ở khu 51 của Mĩ.
Khu 51 nằm ở sa mạc Nevada cách Las Vegas 130 km, trong truyền thuyết nơi đây có đặt các cơ quan nghiên cứu người ngoài hành tinh.
Hơn nữa ngoại giới đoán, nơi này có thể không chỉ là có hài cốt người ngoài hành tinh, có thể còn có mảnh nhỏ các phi thuyền của người ngoài hành tinh, người lạ chưa bao giờ được cho phép đến trụ sở này, cho dù là quân nhân, cũng bị cấm tiết lộ những gì có quan hệ đến nội bộ cuộc sống khu 51 một cách nghiêm khắc.
Khu 51 hấp dẫn lực chú ý thế giới đã hơn 30 năm, nhưng hiện tại lại khác, khu 51 đối với ngoại giới mà nói vẫn là một điều bí ẩn, cho dù có thể từ tấm ảnh phân tích của vệ tinh có được vài số liệu, cũng rất khó có giải thích xác thực.
Xuất phát từ tính chất công tác, bác sĩ Wayman cùng thành viên của cái tổ chức này có nhiều tiếp xúc, hắn thậm chí thiếu chút nữa bởi vì hiểu biết đối với đại não mà bị đưa vào cái tổ chức này.
Bác sĩ Wâymn biết, nghiên cứu của khu 51 đích xác vượt qua óc tưởng tượng của người bình thường, trong chuyện này chính là hiện tượng siêu năng lực nhân loại, đương nhiên, bên trong thực sự có thi thể người ngoài hành tinh hay không, bác sĩ Wayman không được biết.
Vị nhân sĩ kia đến từ khu 51 thần bí tìm đến bác sĩ Wayman, đưa ra một yêu cầu.
Đối phương bảo bác sĩ Wayman lấy ra một ít tế bào cơ thể lấy Diệp Thiên cung cấp cho bọn hắn nghiên cứu, dù sao biểu hiện thời khắc Diệp Thiên rơi xuống vượt ra ngoài năng lực bình thường, xa không phải người bình thường có thể làm được.
Bác sĩ Wayman đáp ứng điều thỉnh cầu này, khi rửa sạch miệng vết thương cho Diệp Thiên, đã đem một ít tổ chức tế bào của Diệp Thiên giao cho người kia, chỉ là người nọ nhận lấy chưa thấy trở lại nơi này.
Chuyện chỉ có Wayman biết, cho nên khi chứng kiến kỳ tích trước mắt, hắn thậm chí có ý muốn gọi điện thoại cho người nọ, muốn hỏi một chút Diệp Thiên thật sự có siêu năng lực hay không.
Nhưng coi như bác sĩ Wayman gọi điện thoại, hắn lấy được đáp án cũng là phủ định, bởi vì ở khu 51, sau một loạt phân tích nghiên cứu của nhà khoa học tương quan, tổ chức tế bào Diệp Thiên cũng không có siêu năng lực.
Theo sau, báo cáo về biểu hiện của Diệp Thiên ở boxing ngầm cũng đặt trước mặt các khoa học gia, cuối cùng bọn hắn cho ra kết luận là: Diệp Thiên thông qua huấn luyện, cường độ thân thể hơn hẳn người thường.
Hơn nữa Diệp Thiên trong lúc nguy cấp sốt ruột cứu mẹ, bạo phát tiềm lực ẩn chứa trong cơ thể, cho nên mới biểu hiện giống như vùng lên, loại biểu hiện này, là có thể lý giải trong phạm trù năng lực con người.
Nhưng các khoa học gia cũng không biết, bọn hắn nghiên cứu đối với tổ chức tế bào Diệp Thiên, là tình huống khi Diệp Thiên mất hết chân khí trong cơ thể.
Nếu như không phải, bọn hắn sẽ phát hiện, tốc độ phân tách tế bào của Diệp Thiên, nếu so với người thường mạnh hơn mười, thậm chí gấp mấy trăm lần, cái này cũng tỏ rõ rằng, sinh mệnh và sức lực Diệp Thiên cũng vượt rất xa những người bình thường này.
Nhưng sa khi đưa ra kết luận, hồ sơ Diệp Thiên đã bị niêm phong cất vào kho, các khoa học gia khu 51, cũng mất đi một cơ hội nghiên cứu siêu năng lực cực kỳ đáng quý.
- Tiểu Thiên, nó làm sao vậy?
- Tạo sao biểu hiện trên mặt lại thống khổ như vậy, Diệp Thiên, mẹ ở bên ngoài đây.
- Là do tỉnh lại quá sớm , thương thế đó không phải người bình thường có thể chịu được.
Không nói đến bác sĩ Wayman ở nơi này miên man suy nghĩ, người ngoài phòng bệnh, lúc này đều bị vẻ mặt thống khổ của Diệp Thiên thu hút, nhất là Tống Vy Lan, hận không thể đem sự đau đớn đó áp đặt ở trên người mình.
- Con bà nó, lưu lại cho ta một tia chân khí cũng tốt lắm rồi!
Cố nén đau đớn công kích đại não, Diệp Thiên gắt gao cắn khăn mặt trong miệng, hắn biết, lần đầu tiên nếu không thể chịu được, chỉ sợ sau này chính mình phải dùng thuốc mê hàng ngày.
Diệp Thiên khôi phục thần trí, cảm giác đầu tiên chính là toàn thân trên dưới không có một chỗ nào thoải mái, không nói đến gãy xương chỗ hai tay truyền đến đau nhức, ngay cả cơ thể đều là mỏi nhừ vô lực, phần eo dưới lại càng không hề hay biết.
Trước hôn mê, thần kinh Diệp Thiên căng thẳng cao độ, căn bản sẽ không có cảm giác đau đớn, thế nhưng đột nhiên tỉnh lại, hắn bị đau hận không thể tiếp tục chui trở lại không gian hắc ám kia vĩnh viễn.
Cắn chặt hàm răng, mồ hôi lạnh như hạt đậu tương và viên bi nhỏ trải rộng khắp trán, đau đớn khiến khuôn mặt Diệp Thiên và cơ thể run rẩy.
Diệp Thiên cũng không mở to mắt trước tiên, bởi vì hắn biết, lâu trong bóng đêm, cho dù là ánh sáng mỏng manh, đều cũng tạo thành nguy hại cho con ngươi.
- Ôi? Chân khí trong cơ thể ta đâu?
Xuyên thấu qua mí mắt, Diệp Thiên chậm rãi thích ứng ánh sáng bên ngoài, quán tính đã nghĩ phóng xuất ra chân khí cảm ứng hoàn cảnh chung quanh, cũng phát hiện, trong cơ thể mình lại không có một tia chân khí nào.
Cả kinh với Diệp Thiên không phải là nhỏ, mười mấy năm qua, hắn sớm thành thói quen có được chân khí, nếu thành một người phế nhân, Diệp Thiên thật không biết ngày sau cuộc sống sẽ biến thành bộ dáng gì nữa?
Đang lúc Diệp Thiên kinh hoảng không hiểu, trong đầu của hắn đột nhiên xuất hiện một hình ảnh lập thể, chính mình đang nằm ở trên giường bệnh, đứng ở bên cạnh mình, là Đại sư huynh Cẩu Tâm Gia.
Mà ở bên trái giường bệnh, ngoài cửa sổ thủy tinh chừng 6m, còn đứng mấy người, căng thẳng nhìn trong phòng, trừ Tống Vy Lan - mẹ mình, còn có vợ - Vu Thanh Nhã, cha, Chu Khiếu Thiên cùng Tả Gia Tuấn và Nam Hoài Cẩn.
Thật giống như dùng ánh mắt nhìn thẳng những người này, khuôn mặt của bọn họ hiện vô cùng rõ ràng ở trong đầu Diệp Thiên. Rõ ràng đến nỗi Diệp Thiên hoài nghi mình đã mở mắt hay chưa.
- Này... Đây là có chuyện gì?
Diệp Thiên vừa động tâm niệm, hình ảnh trong đầu nhất thời toàn bộ mất hết, như là một ảo giác, nhưng lại cố tình cho Diệp Thiên khó có thể quên .
- Tiểu sư đệ, trước không cần mở to mắt. Sư huynh cũng đã quên việc này!
Nhìn thấy mí mắt Diệp Thiên chớp động lại không mở, Cẩu Tâm Gia lập tức hiểu rõ ra, vội vàng cầm qua một miếng che mắt, đeo tại trên hai mắt Diệp Thiên.
- Thật sự là Đại sư huynh?
Diệp Thiên trong lòng vừa động, hồi tưởng lại tình hình trong đầu trước khi hôn mê. Lập tức cũng bất chấp thân thể quái dị, liền vội vàng hỏi:
- Đại sư huynh, mẹ của đệ như thế nào?
Diệp Thiên mới vừa mở miệng, thanh âm khàn khàn khiến chính hắn cũng hoảng sợ, thanh âm giống như hoàn toàn vỡ ra, phát ra thanh âm của đều là tiếng khò khè.
Thanh âm Diệp Thiên mặc dù là khó hiểu, nhưng Cẩu Tâm Gia nghe đã hiểu. Lập tức cười nói:
- Tiểu sư đệ, đệ yên tâm đi, mẹ của đệ không có chuyện gì, bà hiện tại đang ở ngoài phòng bệnh nhìn cậu đấy!
Nghe được lời nói của Cẩu Tâm Gia, cảm giác cổ quái trong lòng Diệp Thiên mãnh liệt hơn. Vội vàng truy vấn:
- Ở ngoài phòng bệnh à? Còn có ai?
Diệp Thiên trước kia dùng khí cơ cảm ứng được thân thể người khác, có thể đại khái theo khí huyết mạnh yếu để phán đoán tuổi cùng hình dáng đặc thù người này, nhưng vừa rồi lại như là thật sự nhìn thấy.
Nếu không phải Cẩu Tâm Gia nói mẹ hắn ở bên ngoài, Diệp Thiên cơ hồ sẽ nghĩ đến đó là chính mình mới từ trong bóng đêm có thể làm người khác phát điên khôi phục thần trí mà sinh ra ảo giác .
- Vợ của và cha của đệ đều đến đây, còn có Nhị sư huynh của đệ, Hoài Cẩn lão đệ. Khiếu Thiên, bọn họ đều tới thăm đệ.
Nhìn thấy cái trán Diệp Thiên không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh ra bên ngoài, Cẩu Tâm Gia nói:
- Tiểu sư đệ. Đệ vừa mới tỉnh, cần thích ứng, trước tiên không nên nói, nghỉ ngơi một hồi huynh đệ chúng ta lại nói chuyện!
- Đại sư huynh, có phải còn có người mặc áo trắng tóc vàng mắt xanh không?
Cẩu Tâm Gia vừa nói ra, Diệp Thiên đã minh bạch rồi. Vừa rồi trong đầu xuất hiện tình hình cũng không phải ảo giác, mà là hoàn cảnh thực chung quanh.
- Đúng vậy. Đó là bác sĩ Wayman, làm sao đệ biết được?
Cẩu Tâm Gia có chút kỳ quái nhìn Diệp Thiên, đừng nói tiểu sư đệ chưa mở to mắt, cho dù mở ra, hắn cũng vô pháp nhìn thấy tình hình sau kính thủy tinh.
- Đệ... Ai u!
Diệp Thiên đang muốn trả lời, xương sống phía sau lưng đột nhiên truyền đến một trận đau nhức, cái cảm giác này giống như muốn xé nát cả người hắn từ giữa, đau đớn khiến Diệp Thiên nhịn không được kêu một tiếng.
- Tiểu sư đệ, muốn huynh chích gây tê toàn thân cho đệ không?
Chứng kiến Diệp Thiên thống khổ như vậy, Cẩu Tâm Gia cũng có chút không đành lòng, hắn vừa mới xem xét thân thể Diệp Thiên, chân khí mất hết, cũng chưa xuất hiện lại.
Điều này làm cho Cẩu Tâm Gia có chút hối hận đã thức tỉnh Diệp Thiên từ trong trạng thái quy tức, phải biết rằng, thương thế chỗ xương sống phía sau lưng Diệp Thiên, liên quan đến trung khu thần kinh, một khi phát tác, cảm giác đau tận xương cốt này người thường khó có thể chịu được.
- Không... Không cần!
Diệp Thiên khẽ lắc đầu, môi dưới hắn thiếu chút nữa đã bị chính mình cắn chảy máu, cố nén đau đớn trong cơ thể truyền đến, mở miệng nói:
- Đại sư huynh, lấy cái khăn mặt nhét miệng đệ đi, mẹ nó, lần này thật sự thảm !
- Tiểu Thiên tỉnh, nó tỉnh rồi!
- Mẹ, Diệp Thiên, anh ấy tỉnh rồi!
- Sư phụ tỉnh, ha ha, Diệp thúc, sư phụ tỉnh!
Khi thanh âm khàn khàn của Diệp Thiên từ Microphone trong phòng truyền ra, bên ngoài nhất thời sôi trào .
Vu Thanh Nhã cùng Tống Vy Lan ôm nhau rơi lệ đầy mặt, mà Chu Khiếu Thiên thì ôm chặt lấy Diệp Đông Bình, hai nam nhân cũng chảy ra nước mắt vui sướng.
Còn sống!
Đối với những người thân của Diệp Thiên mà nói, yêu cầu của hắn cũng không nhiều, chỉ cần Diệp Thiên có thể còn sống tỉnh lại, bọn họ đã thỏa mãn, còn Diệp Thiên có bị tàn tật hay là như thế nào, đều không thay đổi được quan tâm của bọn họ.
- Thượng Đế, chẳng lẽ ngài đã cứu rỗi nước Mĩ sao?
Ngoài phòng bệnh bác sĩ Wayman nhìn thấy một màn này, cũng nhịn không được nữa, ở chỗ lồng ngực vẽ hình Thập Tự Giá (十), hôm nay hắn có thể chứng kiến một kỳ tích vĩ đại.
Trước khi Diệp Thiên tỉnh lại, tần suất nhịp tim đập của hắn đã hạ thấp mỗi phút tám nhịp, đây là một trái tim có thể đình chỉ hoạt động bất cứ lúc nào.
Nhưng ngắn ngủn vài giây, Diệp Thiên chẳng những tỉnh lại, nhìn lại dụng cụ đo, tim đập của Diệp Thiên lại có thể hoàn toàn khôi phục bình thường, tần suất mỗi phút chừng bảy mươi nhịp, cùng người bình thường cơ hồ không có gì khác nhau .
- Cậu ta chẳng lẽ thật sự là một siêu nhân?
Bác sĩ Wayman chợt nhớ tới đến một sự kiện, trong lòng không khỏi toát ra ý nghĩ này.
Ngày hôm sau ngày Diệp Thiên vào phòng bệnh, còn có một thành viên tổ chức khoa học nghiên cứu thần bí tìm hắn, cái tổ chức này đã tràn ngập sắc thái thần bí ở khu 51 của Mĩ.
Khu 51 nằm ở sa mạc Nevada cách Las Vegas 130 km, trong truyền thuyết nơi đây có đặt các cơ quan nghiên cứu người ngoài hành tinh.
Hơn nữa ngoại giới đoán, nơi này có thể không chỉ là có hài cốt người ngoài hành tinh, có thể còn có mảnh nhỏ các phi thuyền của người ngoài hành tinh, người lạ chưa bao giờ được cho phép đến trụ sở này, cho dù là quân nhân, cũng bị cấm tiết lộ những gì có quan hệ đến nội bộ cuộc sống khu 51 một cách nghiêm khắc.
Khu 51 hấp dẫn lực chú ý thế giới đã hơn 30 năm, nhưng hiện tại lại khác, khu 51 đối với ngoại giới mà nói vẫn là một điều bí ẩn, cho dù có thể từ tấm ảnh phân tích của vệ tinh có được vài số liệu, cũng rất khó có giải thích xác thực.
Xuất phát từ tính chất công tác, bác sĩ Wayman cùng thành viên của cái tổ chức này có nhiều tiếp xúc, hắn thậm chí thiếu chút nữa bởi vì hiểu biết đối với đại não mà bị đưa vào cái tổ chức này.
Bác sĩ Wâymn biết, nghiên cứu của khu 51 đích xác vượt qua óc tưởng tượng của người bình thường, trong chuyện này chính là hiện tượng siêu năng lực nhân loại, đương nhiên, bên trong thực sự có thi thể người ngoài hành tinh hay không, bác sĩ Wayman không được biết.
Vị nhân sĩ kia đến từ khu 51 thần bí tìm đến bác sĩ Wayman, đưa ra một yêu cầu.
Đối phương bảo bác sĩ Wayman lấy ra một ít tế bào cơ thể lấy Diệp Thiên cung cấp cho bọn hắn nghiên cứu, dù sao biểu hiện thời khắc Diệp Thiên rơi xuống vượt ra ngoài năng lực bình thường, xa không phải người bình thường có thể làm được.
Bác sĩ Wayman đáp ứng điều thỉnh cầu này, khi rửa sạch miệng vết thương cho Diệp Thiên, đã đem một ít tổ chức tế bào của Diệp Thiên giao cho người kia, chỉ là người nọ nhận lấy chưa thấy trở lại nơi này.
Chuyện chỉ có Wayman biết, cho nên khi chứng kiến kỳ tích trước mắt, hắn thậm chí có ý muốn gọi điện thoại cho người nọ, muốn hỏi một chút Diệp Thiên thật sự có siêu năng lực hay không.
Nhưng coi như bác sĩ Wayman gọi điện thoại, hắn lấy được đáp án cũng là phủ định, bởi vì ở khu 51, sau một loạt phân tích nghiên cứu của nhà khoa học tương quan, tổ chức tế bào Diệp Thiên cũng không có siêu năng lực.
Theo sau, báo cáo về biểu hiện của Diệp Thiên ở boxing ngầm cũng đặt trước mặt các khoa học gia, cuối cùng bọn hắn cho ra kết luận là: Diệp Thiên thông qua huấn luyện, cường độ thân thể hơn hẳn người thường.
Hơn nữa Diệp Thiên trong lúc nguy cấp sốt ruột cứu mẹ, bạo phát tiềm lực ẩn chứa trong cơ thể, cho nên mới biểu hiện giống như vùng lên, loại biểu hiện này, là có thể lý giải trong phạm trù năng lực con người.
Nhưng các khoa học gia cũng không biết, bọn hắn nghiên cứu đối với tổ chức tế bào Diệp Thiên, là tình huống khi Diệp Thiên mất hết chân khí trong cơ thể.
Nếu như không phải, bọn hắn sẽ phát hiện, tốc độ phân tách tế bào của Diệp Thiên, nếu so với người thường mạnh hơn mười, thậm chí gấp mấy trăm lần, cái này cũng tỏ rõ rằng, sinh mệnh và sức lực Diệp Thiên cũng vượt rất xa những người bình thường này.
Nhưng sa khi đưa ra kết luận, hồ sơ Diệp Thiên đã bị niêm phong cất vào kho, các khoa học gia khu 51, cũng mất đi một cơ hội nghiên cứu siêu năng lực cực kỳ đáng quý.
- Tiểu Thiên, nó làm sao vậy?
- Tạo sao biểu hiện trên mặt lại thống khổ như vậy, Diệp Thiên, mẹ ở bên ngoài đây.
- Là do tỉnh lại quá sớm , thương thế đó không phải người bình thường có thể chịu được.
Không nói đến bác sĩ Wayman ở nơi này miên man suy nghĩ, người ngoài phòng bệnh, lúc này đều bị vẻ mặt thống khổ của Diệp Thiên thu hút, nhất là Tống Vy Lan, hận không thể đem sự đau đớn đó áp đặt ở trên người mình.
- Con bà nó, lưu lại cho ta một tia chân khí cũng tốt lắm rồi!
Cố nén đau đớn công kích đại não, Diệp Thiên gắt gao cắn khăn mặt trong miệng, hắn biết, lần đầu tiên nếu không thể chịu được, chỉ sợ sau này chính mình phải dùng thuốc mê hàng ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.