Chương 492: Đến nơi
Đả Nhãn
16/03/2013
Sau khi tỉnh dậy, ông cảm thấy hối hận, hối hận vì tham vọng của mình và của ba người bạn mình, mà đã mất đi tận ba sinh mạng, mà miếng vàng kẹp bên hông kia, cũng không biết bị mất khi nào.
Mà khi tinh thần ông chưa hoàn toàn bình thường trở lại, lại lớn tiếng gọi vàng và quỷ trong núi, tất cả số vàng đều là do quỷ biến thành để bọn chúng có thể nuốt họ vào trong bụng.
Truyền thuyết này cùng với trải nghiệm của bản thân mình, làm sao còn có người nào dám vào núi quỷ nữa? đừng nói đến vàng là truyện từ miệng của kẻ điên truyền ra, mà nó là sự thật, bộ dạng thê thảm của Đức Khâm Baden đến quỷ núi cũng phải chùn bước.
Nếu không phải là mấy chục năm sau, lời nói điên khùng của ông ta mà bị Bắc Cung Trực Thụ nghe được, có lẽ hắn còn tự trách bản thân với nỗi sợ hãi không thể thoát khỏi.
-Đức Khâm Baden, trên mặt miếng vàng ông phát hiện ra có khắc chữ gì trên mặt không?
Sau khi nghe ông ta kể lại sự việc, ánh mắt Bắc Cung Anh Hùng sáng quắc lên, hắn tựa hồ có thể kết luận, lượng lớn vàng mà gia tộc mình bị mất đã bị giấu kín trong núi quỷ.
Phải biết rằng, tìm kiếm nhiều năm ở Myanmar như vậy, Bắc Cung Anh Hùng cũng nghe qua địa danh núi quỷ, hơn nữa còn phái người đến đây tìm qua, nhưng phái đi mười người thì không có người nào sống sót đi ra cả.
Người mà hắn phái đi, đều là những người tinh nhuệ trong gia tộc, thế nhưng lại bị diệt trong núi, điều này khiến cho Bắc Cung Anh Hùng nhận thấy đây là một nơi cực kì nguy hiểm, người Trung Quốc không thể nào có thể đi vào trong đấy để giấu vàng được cả.
Hơn nữa khi đó Đức Khâm Baden điên khùng chạy loạn, lại không hề bị người của gia tộc Bắc Cung phát hiện ra, nên đến tận bây giờ, Bắc Cung Anh Hùng mới có thể tìm kiếm được tin tức xác thực nhất về số vàng đó.
-Tôi không biết, nhưng bên trên khắc lên mấy hình xiêu xiêu vẹo vẹo.
Cả đời ông ta chưa ra khỏi làng thôn, nên tin tức này không truyền được ra ngoài, thậm chí đến cả người Nhật từng chiếm lĩnh cả Myanmar mà cũng đều không biết, càng không thể nói đến người biết tiếng Nhật.
¬-Ông có thể vẽ ra không?
Âm thanh của Bắc Cung Anh Hùng có chút run rẩy, mặc dù trong lòng đã đoán định được số vàng mà ông ta nhắc đến là số vàng mà hắn mất ở Myanmar, nhưng tìm gần nửa thể kỉ rồi, Bắc Cung Anh Hùng không thể nào mà chấn tĩnh được.
-Có thể.
Mấy chục năm nay trong đầu Đức Khâm Baden luôn lởn vởn miếng vàng kia cùng những con mãng xà, hình vẽ trên miếng vàng từ lâu đã khắc sâu trong tâm trí ông, lập tức cầm lấy tờ giấy mà Trực Thụ đưa ra, vẽ lên trên đó.
-Chiêu hòa!
Tuy nhiên nét vẽ của ông ta xiêu vẹo trên giấy, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là Bắc Cung Anh Hùng có thể nhận ra được, chữ viết trên đó là “ Chiêu hòa”, cũng là năm hiệu của thiên hoàng Nhật đưa quân xâm lược năm đó.
Trong chiến tranh thế giới thứ hai, người Nhật Bản có một thói quen, sau khi cướp được vàng và bạc, bọn họ sẽ nung chẩy vàng bạc ngay tại đó, đúc lại thành từng miếng to nhỏ bằng nhau rồi mới chuyển về Nhật Bản.
Vì để thể hiện rõ ràng địa vị cao của Thiên Hoàng Nhật, trên mặt những miếng vàng này thường sẽ khắc chữ tên hiệu “Chiêu Hòa Thiên Hoàng”, sau khi nhìn thấy hai chữ này, Bắc Cung Anh Hùng không còn nghi ngờ gì nữa.
-Những điều tôi biết đều nói ra hết rồi, khi nào thì tôi có thể trở về.
Cho dù ông ta có tiếp tục ngu dốt thì cũng nhận ra mục tiêu của những người này là số vàng kia, nhưng bây giờ ông đã sớm quên đi số vàng kia rồi, chỉ muốn quãng đời còn lại được sống trong ngôi làng nhỏ kia mà thôi.
-Đức Khâm Baden, ông có thể về nghỉ rồi, yên tâm, tôi sẽ sớm đưa ông về, rất nhanh thôi.
Nét mặt Bắc Cung Anh Hùng nghiêm túc làm ra vẻ hứa hẹn, ý bảo Bắc Cung Trực Thụ phái người đưa ông ta trở về.
-Gia chủ, chúng ta cần không?
Sau khi thuộc hạ đưa Đức Khâm Baden trở về phòng, Bắc Cung Trực Thụ đưa tay lên cổ làm một động tác.
-Lời ta vừa nói ngươi không nghe thấy sao?
Bắc Cung Anh Hùng giận tím mặt, tát cho hắn một bạt tai, lớn tiếng trách mắng:
-Ông ta là người duy nhất đi vào núi quỷ mà còn sống sót, chúng ta muốn tìm thấy vàng thì còn phải nhờ vào ông ta, chẳng lẽ ngươi muốn để cho ông ta chết đi hay sao?
-Vâng, là tôi đã lỗ mãng rồi.
Mặc dỳ khóe miệng bị ri máu nhưng Bắc Cung Trực Thụ không dám đưa tay lau, hai chân dừng lại, gật đầu, lại cố gắng ưỡn thẳng ngực.
ở Nhật Bản, bất kể là quân đội chính phủ hay là gia đình trong dân gian, đều phải có thói quen chịu người trên đánh, nếu như nói, họ còn bị coi thường, sau khi bị đánh, tuyệt đối không được phép trốn tránh, mà còn phải ưỡn ngực cúi đầu.
Người Nhật cho rằng, đầu chính là bộ phận cao quý nhất của con người, muốn xin lỗi, thì đầu càng cúi thấp càng thể hiện mình xin lỗi càng thật tâm, vì vậy bết kể là ngoài đời thực hay trên phim ảnh truyền hình, điều khiến cho người ta nhớ sâu sắc nhất chính là hình tượng với vẻ mặt trầm trọng khi chịu tát.
-Gia chủ theo lời của Đức Khâm Baden thì trong núi quỷ rất nguy hiểm, chúng ta phải cẩn thận.
Nhìn thấy em mình bị đánh, Bắc Cung Ngạn Tuấn vội vàng chuyển đề tài, những gì Đức Khâm Baden vừa nói cũng khiến cho hắn sợ hãi, trong đầu hiện ra hình ảnh con mãng xà ăn thịt người.
Hơn nữa người đến lần này đều là những người tinh nhuệ trong gia tộc, Bắc Cung Ngạn Tuấn cũng lo sợ tổn thất lớn khiến cho gia tộc Bắc Cung thất bại hoàn toàn, như vậy cho dù có tiếp nhận chức gia chủ thì cũng không phải là chuyện lớn sao?
-những con người ngu muội này, chẳng nhẽ những đại thần như các người cũng không tin sao?
Bắc Cung Anh Hùng chưa từng nể mặt người thừa kế của mình:
-Bắc Cung Trực Thụ, lập tức chuẩn bị thuốc thang cần thiết và các đồ dùng khác để đi vào rừng, sáng sớm ngày mai, tất cả mọi người đi đến Đạn Bang, đây là thời cơ để gia tộc Bắc Cung chúng ta lớn mạnh trở lại.
-Vâng.
Vừa bị ăn một cái tát, vẻ mặt Trực Thụ vẫn còn chút hoảng hốt, không dám trái lệnh của của người này, sau khi đáp trả, vội vàng đi ra khỏi phòng, thậm chí ánh mắt Bắc Cung Ngạn Tuấn nhìn hắn cũng không phát hiện ra.
Tục ngữ có câu, có tiền dễ làm việc, dưới sự thúc giục của một món tiền lớn, công tác chuẩn bị nhanh chóng được hoàn thành, Bắc Cung Trực Thụ tập hợp được hơn ba mươi cỗ xe việt dã hướng về phía Đạn Bang đi tới, còn người của gia tộc Bắc Cung, từ sáng sớm ngày hôm sau đã ngồi trên xe bus đi tới.
Khi Bắc Cung Trực Thụ đến Myanmar, hơn nữa còn tìm kiếm chuẩn bị, thì mấy người Diệp Thiên đang trên xe thiết giáp tiến về phía Đông.
Bởi vì địa hình Myanmar nhiều núi, địa thế phía Bắc cao hơn phía Nam, phía Đông là cao nguyên Đạn Bang, được xưng là ngọn núi cao nhất ở Myanmar, đường rất khó đi, nếu không phải là mượn được mấy chiếc xe thiết giáp này, thì còn phải tốn thêm mấy ngày nữa.
Khi màn đêm sắp buông xuống, đoàn người Diệp Thiên mới đi đến hoog NHân Lai nằm về phía Nam khoảng hơn 10km.
-Cậu chủ, hôm nay chúng ta ngủ lại ở bên ngoài này đi, những đồ này để ở ngoài thật không yên tâm lắm.
Mã Lạp Khải dừng xe thiết giáp ở hồ Nhân Lai cách chỗ núi một đoạn không xa, chiếc xe này của ông ta quả đúng là một kho vũ khí đạn dược loại nhỏ, cho dù có được cấp giấy thông hành, mà bị người phát hiện ra thì cũng khó mà rời khỏi Myanmar.
Diệp Thiên gật đầu, nhìn lên bản đồ, sau đó nói:
-Ngày mai chúng ta sẽ đến thẳng khu vực Đạn Bang, nhưng một ngày có khi không đến được, chúng ta dừng trên đường một ngày nữa.
Tuy rằng thủ lĩnh Khôn Cát đã muốn đầu hàng, đội xe của họ không bị quân kháng chiến của Đạn Bang gây khó dễ, nhưng càng đi đến gần Đạn Bang thì đường càng ghập ghềnh, lộ trình hai ngày cũng khiến Diệp Thiên thấy lạc quan.
Sau khi thống nhất lộ trình với Mã Lạp Khải, Diệp Thiên mở cửa xe thiết giáp đi ra hồ, mấy năm nay loạn lạc không ngừng, phương tiện đi lại của rất nhiều trùm buôn thuốc phiện hoặc đại phú hào là xe thiết giáp, hai chiếc xe này của Diệp Thiên cũng không khiến ai chú ý đến.
Diện tích hồ Nhân Lai rất lớn, trong hồ nước có nhiều xác thực vật thối rữa hình thành một đảo nổi, cư dân địa phương xây dựng lên phòng ốc ở đây cho khách du lịch, đã trở thành một phong cảnh đặc biệt, thu hút không ít khách nước ngoài đến đây du ngoạn.
Sau khi ăn một chút đặc sản Myanmar, màn đêm buông xuống, đèn đuốc trên hồ Nhân Lai sáng trưng, người dân tộc Anh Đạt đốt lửa trại trên đảo nổi, biểu diễn trên thuyền, mãi đến tận khuya mới yên tĩnh trở lại.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Thiên rời khỏi hồ Nhân Lai, tiếp tục hướng đến Đạn Bang, cùng lúc đó, ở thành phố Dehler ở phía Đông, cũng có một đội quân lớn bắt đầu cuộc hành trình từ Myanmar.
Nhưng khoảng cách giữa Đạn Bang và Dehler gần hơn ở Đông Chi, khi bọn Diệp Thiên mới đi được nửa đường, thì ba bốn mươi cỗ xe việt dã đã dừng lại ở Đạn Bang, chính là ngôi làng nơi Đức Khâm Baden đã sống.
Đội quân hơn trăm người, làm cho cả thôn trở nên náo nhiệt, nhưng nghe tin Bắc Cung Anh Hùng đến giệt trừ quỷ núi, hơn nữa còn mang đồ đến, nên đã trở thành khách quý của dân làng, không hề chống đối họ.
- Gia chủ, trời đã tối rồi, hay là ngày mai chúng ta hẵng đi vào núi?
Nhìn đường vào đen đen của núi quỷ từ phía xa, chẳng biết tại sao trong lòng Ngạn Tuấn lại sinh ra một điềm báo không tốt, nếu để cho hắn chọn lựa, hắn sẽ dẫn những người này đi, tuyệt đối không cho họ tiến vào trong núi.
Bắc Cung Anh Hùng trầm giọng nói:
- Phái một đội quân, lấy lưu huỳnh phun dọc đường, những người còn lại, sáng sớm ngày mai vào núi.
Mà khi tinh thần ông chưa hoàn toàn bình thường trở lại, lại lớn tiếng gọi vàng và quỷ trong núi, tất cả số vàng đều là do quỷ biến thành để bọn chúng có thể nuốt họ vào trong bụng.
Truyền thuyết này cùng với trải nghiệm của bản thân mình, làm sao còn có người nào dám vào núi quỷ nữa? đừng nói đến vàng là truyện từ miệng của kẻ điên truyền ra, mà nó là sự thật, bộ dạng thê thảm của Đức Khâm Baden đến quỷ núi cũng phải chùn bước.
Nếu không phải là mấy chục năm sau, lời nói điên khùng của ông ta mà bị Bắc Cung Trực Thụ nghe được, có lẽ hắn còn tự trách bản thân với nỗi sợ hãi không thể thoát khỏi.
-Đức Khâm Baden, trên mặt miếng vàng ông phát hiện ra có khắc chữ gì trên mặt không?
Sau khi nghe ông ta kể lại sự việc, ánh mắt Bắc Cung Anh Hùng sáng quắc lên, hắn tựa hồ có thể kết luận, lượng lớn vàng mà gia tộc mình bị mất đã bị giấu kín trong núi quỷ.
Phải biết rằng, tìm kiếm nhiều năm ở Myanmar như vậy, Bắc Cung Anh Hùng cũng nghe qua địa danh núi quỷ, hơn nữa còn phái người đến đây tìm qua, nhưng phái đi mười người thì không có người nào sống sót đi ra cả.
Người mà hắn phái đi, đều là những người tinh nhuệ trong gia tộc, thế nhưng lại bị diệt trong núi, điều này khiến cho Bắc Cung Anh Hùng nhận thấy đây là một nơi cực kì nguy hiểm, người Trung Quốc không thể nào có thể đi vào trong đấy để giấu vàng được cả.
Hơn nữa khi đó Đức Khâm Baden điên khùng chạy loạn, lại không hề bị người của gia tộc Bắc Cung phát hiện ra, nên đến tận bây giờ, Bắc Cung Anh Hùng mới có thể tìm kiếm được tin tức xác thực nhất về số vàng đó.
-Tôi không biết, nhưng bên trên khắc lên mấy hình xiêu xiêu vẹo vẹo.
Cả đời ông ta chưa ra khỏi làng thôn, nên tin tức này không truyền được ra ngoài, thậm chí đến cả người Nhật từng chiếm lĩnh cả Myanmar mà cũng đều không biết, càng không thể nói đến người biết tiếng Nhật.
¬-Ông có thể vẽ ra không?
Âm thanh của Bắc Cung Anh Hùng có chút run rẩy, mặc dù trong lòng đã đoán định được số vàng mà ông ta nhắc đến là số vàng mà hắn mất ở Myanmar, nhưng tìm gần nửa thể kỉ rồi, Bắc Cung Anh Hùng không thể nào mà chấn tĩnh được.
-Có thể.
Mấy chục năm nay trong đầu Đức Khâm Baden luôn lởn vởn miếng vàng kia cùng những con mãng xà, hình vẽ trên miếng vàng từ lâu đã khắc sâu trong tâm trí ông, lập tức cầm lấy tờ giấy mà Trực Thụ đưa ra, vẽ lên trên đó.
-Chiêu hòa!
Tuy nhiên nét vẽ của ông ta xiêu vẹo trên giấy, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là Bắc Cung Anh Hùng có thể nhận ra được, chữ viết trên đó là “ Chiêu hòa”, cũng là năm hiệu của thiên hoàng Nhật đưa quân xâm lược năm đó.
Trong chiến tranh thế giới thứ hai, người Nhật Bản có một thói quen, sau khi cướp được vàng và bạc, bọn họ sẽ nung chẩy vàng bạc ngay tại đó, đúc lại thành từng miếng to nhỏ bằng nhau rồi mới chuyển về Nhật Bản.
Vì để thể hiện rõ ràng địa vị cao của Thiên Hoàng Nhật, trên mặt những miếng vàng này thường sẽ khắc chữ tên hiệu “Chiêu Hòa Thiên Hoàng”, sau khi nhìn thấy hai chữ này, Bắc Cung Anh Hùng không còn nghi ngờ gì nữa.
-Những điều tôi biết đều nói ra hết rồi, khi nào thì tôi có thể trở về.
Cho dù ông ta có tiếp tục ngu dốt thì cũng nhận ra mục tiêu của những người này là số vàng kia, nhưng bây giờ ông đã sớm quên đi số vàng kia rồi, chỉ muốn quãng đời còn lại được sống trong ngôi làng nhỏ kia mà thôi.
-Đức Khâm Baden, ông có thể về nghỉ rồi, yên tâm, tôi sẽ sớm đưa ông về, rất nhanh thôi.
Nét mặt Bắc Cung Anh Hùng nghiêm túc làm ra vẻ hứa hẹn, ý bảo Bắc Cung Trực Thụ phái người đưa ông ta trở về.
-Gia chủ, chúng ta cần không?
Sau khi thuộc hạ đưa Đức Khâm Baden trở về phòng, Bắc Cung Trực Thụ đưa tay lên cổ làm một động tác.
-Lời ta vừa nói ngươi không nghe thấy sao?
Bắc Cung Anh Hùng giận tím mặt, tát cho hắn một bạt tai, lớn tiếng trách mắng:
-Ông ta là người duy nhất đi vào núi quỷ mà còn sống sót, chúng ta muốn tìm thấy vàng thì còn phải nhờ vào ông ta, chẳng lẽ ngươi muốn để cho ông ta chết đi hay sao?
-Vâng, là tôi đã lỗ mãng rồi.
Mặc dỳ khóe miệng bị ri máu nhưng Bắc Cung Trực Thụ không dám đưa tay lau, hai chân dừng lại, gật đầu, lại cố gắng ưỡn thẳng ngực.
ở Nhật Bản, bất kể là quân đội chính phủ hay là gia đình trong dân gian, đều phải có thói quen chịu người trên đánh, nếu như nói, họ còn bị coi thường, sau khi bị đánh, tuyệt đối không được phép trốn tránh, mà còn phải ưỡn ngực cúi đầu.
Người Nhật cho rằng, đầu chính là bộ phận cao quý nhất của con người, muốn xin lỗi, thì đầu càng cúi thấp càng thể hiện mình xin lỗi càng thật tâm, vì vậy bết kể là ngoài đời thực hay trên phim ảnh truyền hình, điều khiến cho người ta nhớ sâu sắc nhất chính là hình tượng với vẻ mặt trầm trọng khi chịu tát.
-Gia chủ theo lời của Đức Khâm Baden thì trong núi quỷ rất nguy hiểm, chúng ta phải cẩn thận.
Nhìn thấy em mình bị đánh, Bắc Cung Ngạn Tuấn vội vàng chuyển đề tài, những gì Đức Khâm Baden vừa nói cũng khiến cho hắn sợ hãi, trong đầu hiện ra hình ảnh con mãng xà ăn thịt người.
Hơn nữa người đến lần này đều là những người tinh nhuệ trong gia tộc, Bắc Cung Ngạn Tuấn cũng lo sợ tổn thất lớn khiến cho gia tộc Bắc Cung thất bại hoàn toàn, như vậy cho dù có tiếp nhận chức gia chủ thì cũng không phải là chuyện lớn sao?
-những con người ngu muội này, chẳng nhẽ những đại thần như các người cũng không tin sao?
Bắc Cung Anh Hùng chưa từng nể mặt người thừa kế của mình:
-Bắc Cung Trực Thụ, lập tức chuẩn bị thuốc thang cần thiết và các đồ dùng khác để đi vào rừng, sáng sớm ngày mai, tất cả mọi người đi đến Đạn Bang, đây là thời cơ để gia tộc Bắc Cung chúng ta lớn mạnh trở lại.
-Vâng.
Vừa bị ăn một cái tát, vẻ mặt Trực Thụ vẫn còn chút hoảng hốt, không dám trái lệnh của của người này, sau khi đáp trả, vội vàng đi ra khỏi phòng, thậm chí ánh mắt Bắc Cung Ngạn Tuấn nhìn hắn cũng không phát hiện ra.
Tục ngữ có câu, có tiền dễ làm việc, dưới sự thúc giục của một món tiền lớn, công tác chuẩn bị nhanh chóng được hoàn thành, Bắc Cung Trực Thụ tập hợp được hơn ba mươi cỗ xe việt dã hướng về phía Đạn Bang đi tới, còn người của gia tộc Bắc Cung, từ sáng sớm ngày hôm sau đã ngồi trên xe bus đi tới.
Khi Bắc Cung Trực Thụ đến Myanmar, hơn nữa còn tìm kiếm chuẩn bị, thì mấy người Diệp Thiên đang trên xe thiết giáp tiến về phía Đông.
Bởi vì địa hình Myanmar nhiều núi, địa thế phía Bắc cao hơn phía Nam, phía Đông là cao nguyên Đạn Bang, được xưng là ngọn núi cao nhất ở Myanmar, đường rất khó đi, nếu không phải là mượn được mấy chiếc xe thiết giáp này, thì còn phải tốn thêm mấy ngày nữa.
Khi màn đêm sắp buông xuống, đoàn người Diệp Thiên mới đi đến hoog NHân Lai nằm về phía Nam khoảng hơn 10km.
-Cậu chủ, hôm nay chúng ta ngủ lại ở bên ngoài này đi, những đồ này để ở ngoài thật không yên tâm lắm.
Mã Lạp Khải dừng xe thiết giáp ở hồ Nhân Lai cách chỗ núi một đoạn không xa, chiếc xe này của ông ta quả đúng là một kho vũ khí đạn dược loại nhỏ, cho dù có được cấp giấy thông hành, mà bị người phát hiện ra thì cũng khó mà rời khỏi Myanmar.
Diệp Thiên gật đầu, nhìn lên bản đồ, sau đó nói:
-Ngày mai chúng ta sẽ đến thẳng khu vực Đạn Bang, nhưng một ngày có khi không đến được, chúng ta dừng trên đường một ngày nữa.
Tuy rằng thủ lĩnh Khôn Cát đã muốn đầu hàng, đội xe của họ không bị quân kháng chiến của Đạn Bang gây khó dễ, nhưng càng đi đến gần Đạn Bang thì đường càng ghập ghềnh, lộ trình hai ngày cũng khiến Diệp Thiên thấy lạc quan.
Sau khi thống nhất lộ trình với Mã Lạp Khải, Diệp Thiên mở cửa xe thiết giáp đi ra hồ, mấy năm nay loạn lạc không ngừng, phương tiện đi lại của rất nhiều trùm buôn thuốc phiện hoặc đại phú hào là xe thiết giáp, hai chiếc xe này của Diệp Thiên cũng không khiến ai chú ý đến.
Diện tích hồ Nhân Lai rất lớn, trong hồ nước có nhiều xác thực vật thối rữa hình thành một đảo nổi, cư dân địa phương xây dựng lên phòng ốc ở đây cho khách du lịch, đã trở thành một phong cảnh đặc biệt, thu hút không ít khách nước ngoài đến đây du ngoạn.
Sau khi ăn một chút đặc sản Myanmar, màn đêm buông xuống, đèn đuốc trên hồ Nhân Lai sáng trưng, người dân tộc Anh Đạt đốt lửa trại trên đảo nổi, biểu diễn trên thuyền, mãi đến tận khuya mới yên tĩnh trở lại.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Thiên rời khỏi hồ Nhân Lai, tiếp tục hướng đến Đạn Bang, cùng lúc đó, ở thành phố Dehler ở phía Đông, cũng có một đội quân lớn bắt đầu cuộc hành trình từ Myanmar.
Nhưng khoảng cách giữa Đạn Bang và Dehler gần hơn ở Đông Chi, khi bọn Diệp Thiên mới đi được nửa đường, thì ba bốn mươi cỗ xe việt dã đã dừng lại ở Đạn Bang, chính là ngôi làng nơi Đức Khâm Baden đã sống.
Đội quân hơn trăm người, làm cho cả thôn trở nên náo nhiệt, nhưng nghe tin Bắc Cung Anh Hùng đến giệt trừ quỷ núi, hơn nữa còn mang đồ đến, nên đã trở thành khách quý của dân làng, không hề chống đối họ.
- Gia chủ, trời đã tối rồi, hay là ngày mai chúng ta hẵng đi vào núi?
Nhìn đường vào đen đen của núi quỷ từ phía xa, chẳng biết tại sao trong lòng Ngạn Tuấn lại sinh ra một điềm báo không tốt, nếu để cho hắn chọn lựa, hắn sẽ dẫn những người này đi, tuyệt đối không cho họ tiến vào trong núi.
Bắc Cung Anh Hùng trầm giọng nói:
- Phái một đội quân, lấy lưu huỳnh phun dọc đường, những người còn lại, sáng sớm ngày mai vào núi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.