Chương 853: Đồng thời thăng cấp
Đả Nhãn
29/08/2013
- Mẹ nó, lần này thiệt thòi lớn rồi!
- Oành!
Một tiếng động thật lớn vang lên. Trên mặt biển bọt sóng bắn tung tóe, thân thể Diệp Thiên như đạn pháo đập thẳng vào trong biển.
- Sư phụ người làm sao vậy?
Lôi Hổ lúc này mới phát hiện bóng dáng Diệp Thiên, trong miệng kinh hô, lập tức phóng tới vị trí Diệp Thiên rơi xuống.
- Ta…Ta đang ở đâu đây?
Diệp Thiên lần này hôm mê cũng không giống những lần trước, thần thứ bị phong ấn bên trong nơi xâu nhất của thức hải, ba ngày sau, Diệp Thiên tự mình tỉnh giậy.
Khó khăn cử động cái đầu, Diệp Thiên phát hiện, chung quanh mình, rõ ràng đang đứng cả Cẩu Tâm Gia cùng Tả Gia Tuấn hai vị sư huynh, mặt khác còn cả đại đệ tử của mình Chu Khiếu Thiên.
- Khiếu Thiên, đây là nơi nào? Các ngươi sao lại ở chỗ này?
- Sư phụ, người tỉnh rồi sao?
Chu Khiếu Thiên phù một tiếng quỳ gối trên đầu giường Diệp Thiên, nước mắt vui sướng tràn ra, nức nở nói:
- Sư phụ, đệ tử cứ lo sẽ không còn được gặp người, con… Con một mực tìm kiếm trong đại hải, con tin ngài sẽ không chết mà!
Nhìn thấy Diệp Thiên tỉnh lại, Chu Khiếu Thiên cảm xúc kìm nén trong một năm nay bộc phát, khóc rống lên như một hài tử, ngay cả Tả Gia Tuấn cùng Cẩu Tam Gia trong mắt cũng đã ươn ướt.
Từ lúc máy bay của Diệp Thiên gặp nạn đến nay, đã qua một năm thời gian, ngoài miệng Chu Khiếu Thiên tin chắc sư phụ sẽ không sao, nhưng nội tâm đã hoàn toàn khủng hoảng, thời gian dần trôi qua, ngay khi hắn sắp tuyệt vọng thì Diệp Thiên đột nhiên xuất hiện, khiến cảm xúc kìm nén của Chu Khiếu Thiên như nước vỡ đê vậy.
- Nhớ kỹ, trừ phi ta cho ngươi biết ta muốn chết, nếu không không phát hiện thi thể của ta, tức là không có bất kì chuyện gì!
Diệp Thiên cười khổ lắc đầu, nghĩ đến việc ông trời như đang đùa dỡn mình, nhịn không được phọt ra một câu chửi tục:
- Con mẹ nó, ta thường xuyên tiết lộ thiên cơ, lão tặc thiên liền chơi ta một vố, các ngươi không sao thì tốt rồi!
Sau khi trải qua nhiều biến cố như vật, Diệp Thiên thật sự hoài nghi phía sau đang có một bàn tay thao túng mọi chuyện, giống như một câu tục ngữ “ Giang hồ càng già là gan càng nhỏ” vậy, trước hắn chẳng thèm quan tâm tới cái gọi là thiên đạo, hiện tại là dị thường kiêng kị.
- Sư đệ, ta thấy ngươi nhàn rỗi quá nên chơi trò mất tích, Khiếu Thiên tuổi còn trẻ, còn có thể chịu đựng được đả kích, nhưng ta cùng nhị sư huynh của ngươi niên kỷ cũng không nhỏ, sợ là không chịu nổi một lần đả kích nữa đâu a!
Nghe được những lời Diệp Thiên nói, Cẩu Tâm Gia một bên yên lặng không nói, hai người bọn họ cũng đã cao tuổi, nhưng tu vi cũng chỉ ngang bằng Chu Khiếu Thiên, nhiều năm như vậy không đột phá, nếu không xuất hiện một ít các biến cố đặc biệt, hẳn cũng sẽ không thể đột phá.
- Đại sư huynh, người còn muốn trêu đệ, đệ cũng là người bị hại mà!
Sau một năm xa cách, nay lại được gặp sư huynh đệ đồng môn, Diệp Thiên tâm tình thả lỏng, hắn không lập tức kiểm tra tình trạng thân thể, mà cùng mấy người nhàn rỗi hàn thuyên, vào thời khắc này, cái gì trường sinh bất tử, cái gì Kim Đan kỳ, đều bị Diệp Thiên bỏ lại phía sau.
- Ý, Nhị sư huynh, người…Người đã tiến vào Tiên Thiên chi cảnh sao?
Cùng hai vị sư huynh nói chuyện tào lao xong, ánh mắt Diệp Thiên bỗng nhiên sáng ngời, hắn lúc này chân khí trong nội thể gần như là vườn không nhà trống, bên trong đan điền tốc độ ngưng tụ nlinh khí còn chậm hơn tốc độ ốc sên, nhưng dù sao hắn cũng đã bước nửa bước vào Kim Đan kỳ, ánh mắt chỉ vừa đảo qua người nhị sư huynh Tả Gia Tuấn, đã phát hiện tu vi có tịnh tiến.
- không đúng, đại sư huynh, người cũng đã tiến vào Tiên Thiên cảnh giới sao?
Không đợi Tả Gia Tuấn trả lời, ánh mắt Diệp Thiên lại dừng trên người Cẩu Tâm Gia, trên mặt thần sắc nhất thời trở nên cổ quái, bởi hắn phát hiện, chân khí trên người nhị sư huynh tất cả đã hoàn toàn biến thành thực khí, điều đó đại biểu cho việc, hắn cũng đã tiến vào tiên thiên chi cảnh.
Nhị sư huynh tiến vào tiên thiên cảnh giới, Diệp Thiên còn có thể hiểu được, bởi hắn từng lưu lại cho Tả Gia Tuấn một ít thủy thuộc tính linh thạch, đủ để trợ giúp hắn chuyển hóa chân khí trong cơ thể, nhưng Cẩu Tâm Gia lại không như vậy, hắn không có linh khí thuộc tính phù hợp, vẫn luôn bị hãm dưới của Tiên Thiên cảnh giới.
Trong những ghi chép của Trương Tam Phong, Diệp Thiên biết, ngoài việc dùng linh thạch chuyển hóa chân khí, còn một loại phương pháp khác, đó là phải ở nơi ngũ hành linh khí hội tụ tiến hành tu luyện, khiến ngũ hành linh khí trong cơ thể đạt tới trạng thái cân đối, lúc đó mới có thể đột phá Tiên Thiên cảnh giới.
Nhưng ở địa cầu hiện giờ, linh khí thiếu hụt tới cực điểm, dường như trừ bên trong Thần Nông, cùng Trường Bạch sơn âm dương song đàm, cũng không thể tìm đâu ra một nơi như vậy, Diệp Thiên không sao hiểu được họ làm cách nào đột phá từ Hậu thiên cảnh giới tiến vào Tiên THiên.
- Đừng nói chúng ta, nếu không phải thiên địa linh khí ở đây, đột nhiên biến đổi, sợ là ngay cả Khiếu Thiên muốn đạp nhập Tiên Thiên cảnh giới cũng là việc không thể!
Sau khi nghe được lời Diệp Thiên, Cẩu Tâm Gia trên mặt lộ ra một nụ cười đắc ý, thân là đại đệ tử ma y nhất mạch, tu vi của hắn luôn bị tiểu sư đệ bỏ lại rất xa, tuy rằng ngoài miệng không nói ra, nhưng trong lòng cũng có rất nhiều áp lực.
Lúc Diệp Thiên mất tích, tu vi cũng chỉ là Tiên Thiên sơ kỳ, hiện tại Cẩu Tâm Gia cũng đã đạt tới cảnh giới này, hắn rốt cuộc tìm lại cảm giác là một đại sư huynh chân chính trước tên tiểu sư đệ tài năng này.
- Mau nói, rốt cuộc là sảy ra chuyện gì?
Diệp Thiên đang nói chuyện, đột nhiên cảm giác song chưởng truyền đến một trận đau nhức, lập tức vận chuyển một tia thực khí từ đan điến tới vị trí hai tay, đồng thời cúi đầu nhìn lại, hắn phát hiện hai cánh tay mình đã được bó bột lại.
Xuyên thấu qua tầng lụa trắng dày cộp kia, Diệp Thiên phát hiện, cánh tay đang dần khôi phục huyết nhục, điều này khiến Diệp Thiên nhẹ thở ra, nếu không cho dù hắn tiến vào Kim Đan cảnh giới, mà song trưởng tàn phế, hắn cũng không thể nào chấp nhận được.
- Một năm trước, chugns ta cảm giác thiên địa linh khí nơi này có biến đổi, linh khí đột nhiên nồng đậm hẳn lên, các loại linh khí hỗn tạp pha trộn với nhau, chúng ta ngoài việc tìm tòi tung tích của đệ, tất cả đều tập trung tu luyện…
Nguyên lại, ngay khi Diệp Thiên mất tích không lâu… Tại nơi sâu nhất trong Ấn Độ Dương, bốn phương tám hướng hội tụ vô số thiên địa linh khí, đem phiến hải vực này bao vây vào bên trong, linh khí ở đây ngưng tụ đến một trình độ khó tin, ngay tại hải vực này, dường như mặt biển đã hoàn toàn biến mất, ngoại giới hoàn toàn không phát giác ra một chút biến hóa nào.
Nếu không phải trước đó có cảm giác, sớm ghi nhớ tọa độ vị trí, chỉ sợ đám người Cẩu Tâm Gia cũng vô pháp tìm ra nơi này, trải qua một năm tu luyện, hắn và Tả Gia Tuấn đều đột phá Tiên Thiên cảnh giới.
Đừng nói Cẩu Tâm Gia cùng Tả Gia Tuấn hai người, cho dù là Chu Khiếu Thiên nếu không phải ở nơi linh khí hội tụ như vậy, cũng khó có khả năng tu vi đột nhiên tăng mạnh như vậy, lúc này đã đạt tới cảnh giới Hóa Kình đỉnh tông sư.
Nhưng ba ngày trước, trên biển bỗng nhiên sảy ra biến đổi bất ngờ, linh khí vốn hội tụ sung túc, đột nhiên toàn bộ biến mất, nếu có thể trong khu vực này tiếp tục tu luyện năm rưỡi công phu, không biết chừng Chu Khiếu Thiên cũng có thể tiến nhập Tiên Thiên cảnh giới.
- Hiện tại cả tuần này quanh quẩn tìm kiếm, như thế nào không có một chút cảm giác linh khí tồn tại nào chứ?
Sauk hi nghe đại sư huynh nói chuyện, Diệp Thiên nhíu mày, biển là nơi ít bị ô nhiễm nhất trên thế giới này, bởi vậy linh khí cũng hẳn phải sung túc nhất mới phải, nhưng giờ phút này nằm trên giường bệnh, Diệp Thiên không hề cảm giác được sự tồn tại của linh khí.
- Tiểu sư đệ, đừng nói là nơi này, chỉ sợ cả Ấn Độ DƯơng cũng không còn một chút linh khí nào…
Cẩu Tâm Gia nghe vậy nở nụ cười khổ, hắn và Tả Gia Tuấn vừa mới đột phá, còn cần đại lượng linh khí để củng cố căn nguyên, cho nên sau khi linh khí biến mất, hắn lập tức điều động một đội thủy phi cơ, dọc theo mặt biền tìm kiếm một địa phương dồi dào linh khí.
Nhưng điều khiến Cẩu Tâm Gia khiếp sợ chính là, bọn họ một ngày bay hơn ngàn km hải vực, lại phải hiện suốt dọc đường ngay cả một tia linh khí cũng không có, mặt biển trước đây bừng bừng sinh cơ, nay giống như một tử vực vậy, tren mặt biển, thường thường có thể một ít thi thể kình ngư.
Vốn định mở rộng phạm vi tìm kiếm, nhưng lúc này bọn họ nhận được tin tức của Chu Khiếu Thiên, nói là đã tìm được Diệp Thiên, Cẩu Tâm Gia sư huynh đệ lúc này vội vàng trở lại, bất quá theo bọn họ phỏng đoán, cả Ấn Độ Dương này linh khí sợ là, cũng đã biến mất không thấy.
- Sao lại thế này?
Diệp Thiên hơi nhắm mắt lại, chợt nhớ tới lúc kết giới kia khép lại,trong lòng không khỏi minh bạch, bật thốt lên:
- Ta hiểu rồi!
- Oành!
Một tiếng động thật lớn vang lên. Trên mặt biển bọt sóng bắn tung tóe, thân thể Diệp Thiên như đạn pháo đập thẳng vào trong biển.
- Sư phụ người làm sao vậy?
Lôi Hổ lúc này mới phát hiện bóng dáng Diệp Thiên, trong miệng kinh hô, lập tức phóng tới vị trí Diệp Thiên rơi xuống.
- Ta…Ta đang ở đâu đây?
Diệp Thiên lần này hôm mê cũng không giống những lần trước, thần thứ bị phong ấn bên trong nơi xâu nhất của thức hải, ba ngày sau, Diệp Thiên tự mình tỉnh giậy.
Khó khăn cử động cái đầu, Diệp Thiên phát hiện, chung quanh mình, rõ ràng đang đứng cả Cẩu Tâm Gia cùng Tả Gia Tuấn hai vị sư huynh, mặt khác còn cả đại đệ tử của mình Chu Khiếu Thiên.
- Khiếu Thiên, đây là nơi nào? Các ngươi sao lại ở chỗ này?
- Sư phụ, người tỉnh rồi sao?
Chu Khiếu Thiên phù một tiếng quỳ gối trên đầu giường Diệp Thiên, nước mắt vui sướng tràn ra, nức nở nói:
- Sư phụ, đệ tử cứ lo sẽ không còn được gặp người, con… Con một mực tìm kiếm trong đại hải, con tin ngài sẽ không chết mà!
Nhìn thấy Diệp Thiên tỉnh lại, Chu Khiếu Thiên cảm xúc kìm nén trong một năm nay bộc phát, khóc rống lên như một hài tử, ngay cả Tả Gia Tuấn cùng Cẩu Tam Gia trong mắt cũng đã ươn ướt.
Từ lúc máy bay của Diệp Thiên gặp nạn đến nay, đã qua một năm thời gian, ngoài miệng Chu Khiếu Thiên tin chắc sư phụ sẽ không sao, nhưng nội tâm đã hoàn toàn khủng hoảng, thời gian dần trôi qua, ngay khi hắn sắp tuyệt vọng thì Diệp Thiên đột nhiên xuất hiện, khiến cảm xúc kìm nén của Chu Khiếu Thiên như nước vỡ đê vậy.
- Nhớ kỹ, trừ phi ta cho ngươi biết ta muốn chết, nếu không không phát hiện thi thể của ta, tức là không có bất kì chuyện gì!
Diệp Thiên cười khổ lắc đầu, nghĩ đến việc ông trời như đang đùa dỡn mình, nhịn không được phọt ra một câu chửi tục:
- Con mẹ nó, ta thường xuyên tiết lộ thiên cơ, lão tặc thiên liền chơi ta một vố, các ngươi không sao thì tốt rồi!
Sau khi trải qua nhiều biến cố như vật, Diệp Thiên thật sự hoài nghi phía sau đang có một bàn tay thao túng mọi chuyện, giống như một câu tục ngữ “ Giang hồ càng già là gan càng nhỏ” vậy, trước hắn chẳng thèm quan tâm tới cái gọi là thiên đạo, hiện tại là dị thường kiêng kị.
- Sư đệ, ta thấy ngươi nhàn rỗi quá nên chơi trò mất tích, Khiếu Thiên tuổi còn trẻ, còn có thể chịu đựng được đả kích, nhưng ta cùng nhị sư huynh của ngươi niên kỷ cũng không nhỏ, sợ là không chịu nổi một lần đả kích nữa đâu a!
Nghe được những lời Diệp Thiên nói, Cẩu Tâm Gia một bên yên lặng không nói, hai người bọn họ cũng đã cao tuổi, nhưng tu vi cũng chỉ ngang bằng Chu Khiếu Thiên, nhiều năm như vậy không đột phá, nếu không xuất hiện một ít các biến cố đặc biệt, hẳn cũng sẽ không thể đột phá.
- Đại sư huynh, người còn muốn trêu đệ, đệ cũng là người bị hại mà!
Sau một năm xa cách, nay lại được gặp sư huynh đệ đồng môn, Diệp Thiên tâm tình thả lỏng, hắn không lập tức kiểm tra tình trạng thân thể, mà cùng mấy người nhàn rỗi hàn thuyên, vào thời khắc này, cái gì trường sinh bất tử, cái gì Kim Đan kỳ, đều bị Diệp Thiên bỏ lại phía sau.
- Ý, Nhị sư huynh, người…Người đã tiến vào Tiên Thiên chi cảnh sao?
Cùng hai vị sư huynh nói chuyện tào lao xong, ánh mắt Diệp Thiên bỗng nhiên sáng ngời, hắn lúc này chân khí trong nội thể gần như là vườn không nhà trống, bên trong đan điền tốc độ ngưng tụ nlinh khí còn chậm hơn tốc độ ốc sên, nhưng dù sao hắn cũng đã bước nửa bước vào Kim Đan kỳ, ánh mắt chỉ vừa đảo qua người nhị sư huynh Tả Gia Tuấn, đã phát hiện tu vi có tịnh tiến.
- không đúng, đại sư huynh, người cũng đã tiến vào Tiên Thiên cảnh giới sao?
Không đợi Tả Gia Tuấn trả lời, ánh mắt Diệp Thiên lại dừng trên người Cẩu Tâm Gia, trên mặt thần sắc nhất thời trở nên cổ quái, bởi hắn phát hiện, chân khí trên người nhị sư huynh tất cả đã hoàn toàn biến thành thực khí, điều đó đại biểu cho việc, hắn cũng đã tiến vào tiên thiên chi cảnh.
Nhị sư huynh tiến vào tiên thiên cảnh giới, Diệp Thiên còn có thể hiểu được, bởi hắn từng lưu lại cho Tả Gia Tuấn một ít thủy thuộc tính linh thạch, đủ để trợ giúp hắn chuyển hóa chân khí trong cơ thể, nhưng Cẩu Tâm Gia lại không như vậy, hắn không có linh khí thuộc tính phù hợp, vẫn luôn bị hãm dưới của Tiên Thiên cảnh giới.
Trong những ghi chép của Trương Tam Phong, Diệp Thiên biết, ngoài việc dùng linh thạch chuyển hóa chân khí, còn một loại phương pháp khác, đó là phải ở nơi ngũ hành linh khí hội tụ tiến hành tu luyện, khiến ngũ hành linh khí trong cơ thể đạt tới trạng thái cân đối, lúc đó mới có thể đột phá Tiên Thiên cảnh giới.
Nhưng ở địa cầu hiện giờ, linh khí thiếu hụt tới cực điểm, dường như trừ bên trong Thần Nông, cùng Trường Bạch sơn âm dương song đàm, cũng không thể tìm đâu ra một nơi như vậy, Diệp Thiên không sao hiểu được họ làm cách nào đột phá từ Hậu thiên cảnh giới tiến vào Tiên THiên.
- Đừng nói chúng ta, nếu không phải thiên địa linh khí ở đây, đột nhiên biến đổi, sợ là ngay cả Khiếu Thiên muốn đạp nhập Tiên Thiên cảnh giới cũng là việc không thể!
Sau khi nghe được lời Diệp Thiên, Cẩu Tâm Gia trên mặt lộ ra một nụ cười đắc ý, thân là đại đệ tử ma y nhất mạch, tu vi của hắn luôn bị tiểu sư đệ bỏ lại rất xa, tuy rằng ngoài miệng không nói ra, nhưng trong lòng cũng có rất nhiều áp lực.
Lúc Diệp Thiên mất tích, tu vi cũng chỉ là Tiên Thiên sơ kỳ, hiện tại Cẩu Tâm Gia cũng đã đạt tới cảnh giới này, hắn rốt cuộc tìm lại cảm giác là một đại sư huynh chân chính trước tên tiểu sư đệ tài năng này.
- Mau nói, rốt cuộc là sảy ra chuyện gì?
Diệp Thiên đang nói chuyện, đột nhiên cảm giác song chưởng truyền đến một trận đau nhức, lập tức vận chuyển một tia thực khí từ đan điến tới vị trí hai tay, đồng thời cúi đầu nhìn lại, hắn phát hiện hai cánh tay mình đã được bó bột lại.
Xuyên thấu qua tầng lụa trắng dày cộp kia, Diệp Thiên phát hiện, cánh tay đang dần khôi phục huyết nhục, điều này khiến Diệp Thiên nhẹ thở ra, nếu không cho dù hắn tiến vào Kim Đan cảnh giới, mà song trưởng tàn phế, hắn cũng không thể nào chấp nhận được.
- Một năm trước, chugns ta cảm giác thiên địa linh khí nơi này có biến đổi, linh khí đột nhiên nồng đậm hẳn lên, các loại linh khí hỗn tạp pha trộn với nhau, chúng ta ngoài việc tìm tòi tung tích của đệ, tất cả đều tập trung tu luyện…
Nguyên lại, ngay khi Diệp Thiên mất tích không lâu… Tại nơi sâu nhất trong Ấn Độ Dương, bốn phương tám hướng hội tụ vô số thiên địa linh khí, đem phiến hải vực này bao vây vào bên trong, linh khí ở đây ngưng tụ đến một trình độ khó tin, ngay tại hải vực này, dường như mặt biển đã hoàn toàn biến mất, ngoại giới hoàn toàn không phát giác ra một chút biến hóa nào.
Nếu không phải trước đó có cảm giác, sớm ghi nhớ tọa độ vị trí, chỉ sợ đám người Cẩu Tâm Gia cũng vô pháp tìm ra nơi này, trải qua một năm tu luyện, hắn và Tả Gia Tuấn đều đột phá Tiên Thiên cảnh giới.
Đừng nói Cẩu Tâm Gia cùng Tả Gia Tuấn hai người, cho dù là Chu Khiếu Thiên nếu không phải ở nơi linh khí hội tụ như vậy, cũng khó có khả năng tu vi đột nhiên tăng mạnh như vậy, lúc này đã đạt tới cảnh giới Hóa Kình đỉnh tông sư.
Nhưng ba ngày trước, trên biển bỗng nhiên sảy ra biến đổi bất ngờ, linh khí vốn hội tụ sung túc, đột nhiên toàn bộ biến mất, nếu có thể trong khu vực này tiếp tục tu luyện năm rưỡi công phu, không biết chừng Chu Khiếu Thiên cũng có thể tiến nhập Tiên Thiên cảnh giới.
- Hiện tại cả tuần này quanh quẩn tìm kiếm, như thế nào không có một chút cảm giác linh khí tồn tại nào chứ?
Sauk hi nghe đại sư huynh nói chuyện, Diệp Thiên nhíu mày, biển là nơi ít bị ô nhiễm nhất trên thế giới này, bởi vậy linh khí cũng hẳn phải sung túc nhất mới phải, nhưng giờ phút này nằm trên giường bệnh, Diệp Thiên không hề cảm giác được sự tồn tại của linh khí.
- Tiểu sư đệ, đừng nói là nơi này, chỉ sợ cả Ấn Độ DƯơng cũng không còn một chút linh khí nào…
Cẩu Tâm Gia nghe vậy nở nụ cười khổ, hắn và Tả Gia Tuấn vừa mới đột phá, còn cần đại lượng linh khí để củng cố căn nguyên, cho nên sau khi linh khí biến mất, hắn lập tức điều động một đội thủy phi cơ, dọc theo mặt biền tìm kiếm một địa phương dồi dào linh khí.
Nhưng điều khiến Cẩu Tâm Gia khiếp sợ chính là, bọn họ một ngày bay hơn ngàn km hải vực, lại phải hiện suốt dọc đường ngay cả một tia linh khí cũng không có, mặt biển trước đây bừng bừng sinh cơ, nay giống như một tử vực vậy, tren mặt biển, thường thường có thể một ít thi thể kình ngư.
Vốn định mở rộng phạm vi tìm kiếm, nhưng lúc này bọn họ nhận được tin tức của Chu Khiếu Thiên, nói là đã tìm được Diệp Thiên, Cẩu Tâm Gia sư huynh đệ lúc này vội vàng trở lại, bất quá theo bọn họ phỏng đoán, cả Ấn Độ Dương này linh khí sợ là, cũng đã biến mất không thấy.
- Sao lại thế này?
Diệp Thiên hơi nhắm mắt lại, chợt nhớ tới lúc kết giới kia khép lại,trong lòng không khỏi minh bạch, bật thốt lên:
- Ta hiểu rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.